Không chờ Nghiêm Tiêu Hàn đáp lời, Phó Thâm lại nói: “Nghiêm huynh, bữa tiệc hôm nay có cá nóc à?”
Nghiêm Tiêu Hàn thấy thần thái y vô cùng nghiêm túc, không giống đang nói đùa, liền ngẩn người bảo: “Không có…… Ngự yến hoàng gia, sẽ không xuất hiện độc vật như thế.”
“Vậy cũng lạ thật,” Phó Thâm nói, “Ta vừa mới nhìn thấy một con to như này này, tròn vo cáu kỉnh, đứng trên bậc thang trừng ta, còn chắp tay sau lưng nữa…..”
Nghiêm Tiêu Hàn suýt nữa hất tay quẳng y xuống, Phó Thâm chôn mặt trong ngực hắn, cười ngặt nghẽo không ra tiếng.
Đến khi tới trước điện thả Phó Thâm xuống, Nghiêm Tiêu Hàn liền nhéo eo y một cái xem như trả thù. Phó Thâm sợ ngứa lủi về sau, chỉ vào hắn, nhỏ giọng bảo: “Không đàng hoàng.”
Nghiêm Tiêu Hàn liếc xéo y một cái, ý là ngươi còn có mặt mũi mà nói thế à.
Không biết Phó Thâm lại hiểu thành cái gì mà còn run lên, thừa dịp Nghiêm Tiêu Hàn cúi đầu, liền xấu xa ghé vào tai hắn, cười nói: “Đừng làm mặt lạnh nữa, tổn hại vẻ đẹp trai của ngươi, cứ ngậm cục tức như vậy chỉ tổ mệt người thôi đúng không, hửm?”
Tiếng “Hửm” này mang theo khiêu khích mãnh liệt và tê dại tận xương, Nghiêm Tiêu Hàn nghe mà máu nóng cả lên, thế nhưng bốn phía đều có người nhìn, hắn chỉ đành đè nén cơn kích động muốn lột sạch tên đại hồ ly tinh này rồi vứt lên giường, nhéo hổ khẩu của y một cái thiệt mạnh rồi mặt lạnh đứng dậy rời đi.
Phó Thâm vẫy vẫy cái tay bị hắn nhéo đau, đắc ý đến độ muốn hát ngâm nga, được tiểu thái giám thấp thỏm đẩy đi.
Các thân vương, tể tướng và công hầu từ nhị phẩm trở lên an vị ở trước điện, những người còn lại ngồi ở hai bên hành lang, hoàng đế và hoàng hậu cùng ngồi ghế trên. Đến buổi trưa khai yến, hoàng đế uống xong chén ngự tửu thứ nhất, sứ thần ngoại quốc tiến lên chúc thọ. Đàn sáo nổi lên, trống nhạc tưng bừng, cung nữ Giáo Phường ty cầm hoa hiến vũ.
Chén rượu thứ hai, các hoàng tử và thân vương lần lượt chúc thọ dâng lễ, lễ vật được bưng vào trong điện nhiều như nước chảy, đều là những kỳ trân dị bảo hiếm có ở thế gian. Nguyên Thái đế và hoàng hậu thưởng thức từng món, ban thưởng vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là.
Giữa cung điện hoa lệ, Phó Thâm nheo mắt nhìn kỹ Dương hoàng hậu bên cạnh Nguyên Thái đế. Trên mặt nàng thoa một lớp phấn dày cộp, song vẫn không giấu nổi vẻ tiều tụy, khóe mắt đỏ lên, hình như vừa mới khóc, thân thể đang khẽ run dưới lớp phượng bào dày nặng, song động tĩnh rất nhỏ, lại có ca múa náo nhiệt xung quanh che lấp, nên mới không lộ vẻ dị thường.
Phó Thâm lặng lẽ bưng chén lên, uống một hớp rượu ——
Vị hơi sai sai.
Y sầm mặt cầm lấy bầu rượu trên bàn, mở nắp ra nhìn, bên trong toàn là dấm gạo đậm mùi chua.
Cái tên khốn bụng dạ hẹp hòi này! Trong chén vốn là rượu, Phó Thâm uống được một nửa liền rót thêm nửa chén, không nhìn kỹ mà uống luôn, mùi vị quả thực khó hình dung nổi, từ lưỡi xộc thẳng lên đỉnh đầu. Nghiêm Tiêu Hàn giám sát dưới ngự tòa trông thấy toàn bộ, lặng lẽ nghiêng đầu trước ánh nhìn của Phó Thâm.
Chén rượu thứ ba, tể tướng nâng chén, các quan viên lại đứng dậy, chúc Nguyên Thái đế thọ cùng trời đất.
Chén rượu thứ tư, hoàng hậu đứng đầu lục cung thay mặt cho phi tần ở các cung viện, chúc hoàng đế vạn tuế.
Ca múa kết thúc, chuyển sang kịch xiếc ảo thuật, đóng vai Vương Mẫu nâng tiên đào, thiên nữ tán hoa, mưa hoa lả tả rơi xuống, lụa sa bồng bềnh hai bên tựa như sương mỏng, xuất hiện một đạo nhân gầy gò hạc phát đồng nhan, trong tay nâng một viên kim đan sáng bóng. (Hạc phát đồng nhan: tóng bạc trắng mà mặt như trẻ con, thường dùng để chỉ vẻ tiên phong đạo cốt của mấy ông đạo sĩ.)
Ánh mắt Phó Thâm lạnh đi, kéo tay áo Quan Đình hầu ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Đạo sĩ kia từ đâu đến vậy?”
Quan Đình hầu cười nói: “Kính Uyên ngươi không biết đấy thôi, đây là Thuần Dương đạo trưởng của Thanh Hư quan. Tháng trước bệ hạ đau ốm, Dương quốc cữu tiến cử vị đạo trưởng này, phương pháp luyện đan quả nhiên linh nghiệm, bệ hạ liền đón ông ta tiến cung để phụng dưỡng.”
Phó Thâm lơ đãng gật đầu, bụng nhủ thầm, linh nghiệm cái con khỉ.
Các đời đế vương, có người nào cầu tiên vấn đạo, sủng tín phương sĩ rồi cuối cùng được sống lâu trăm tuổi chưa? Nguyên Thái đế vốn tính đa nghi, giờ lại thêm một tên đạo sĩ ở bên cạnh ông ta quạt gió thổi lửa, ai mà biết được sau này sẽ mang tới oai phong tà khí gì? Cái thứ hư vô mù mờ này sớm muộn gì cũng thành mầm tai họa, khiến triều đình rung chuyển, đất nước chẳng yên.
Thuần Dương đạo trưởng mang vẻ thế ngoại cao nhân, lảo đảo đi tới trước mặt Nguyên Thái đế, nói bằng thứ âm điệu nhẹ bẫng kỳ dị: “Mời bệ hạ.”
Nguyên Thái đế nghiêng người về phía trước, cầm lấy kim đan ——
Phó Thâm đột nhiên hét lên: “Bệ hạ cẩn thận!”
Trong tay y thủ sẵn hai quả táo, ngón tay bắn ra, chỉ thấy hai bóng đen lao tới trong không trung, nhanh chóng xẹt qua ngực Nguyên Thái đế, bị ông ta giơ tay ngăn cản, cuối cùng trượt theo long bào lăn xuống thảm trải sàn.
Nghiêm Tiêu Hàn xông tới gần như đồng thời với y, hất ngã Thuần Dương đạo trưởng xuống đất.
Nguyên Thái đế ngơ ngơ ngác ngác, tim đập thình thịch, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, bàn tay để trên bàn run lên khe khẽ.
Bên dưới có một nội thị nhặt táo trình lên, Nguyên Thái đế soi dưới ánh sáng rọi vào từ cửa sổ, trên hai quả táo có một cái châm thép sáng loáng dài một tấc!
Ngay trên Vạn Thọ yến, đạo sĩ mà hoàng gia cung phụng dám cả gan ám sát hoàng thượng!
“Chuyện, chuyện gì thế này?” Cổ Nguyên Thái đế nổi gân xanh, tức giận đến nỗi cả người phát run, cao giọng quát: “Phó Thâm! Nghiêm Tiêu Hàn! Chuyện gì xảy ra!”
Cảnh tượng này quả thật có phần trào phúng, trong thời khắc sinh tử nguy hiểm, trong tiềm thức của Nguyên Thái đế chỉ tín nhiệm hai người, một người là Phó Thâm mà ông ta kiêng kỵ vô cùng, dùng mọi cách để chèn ép, một người khác là Nghiêm Tiêu Hàn mới được ông ta trọng dụng lại không lâu trước đây.
Gió mạnh mới biết cỏ cứng, hỗn loạn mới biết trung thần, nhưng đáng tiếc trung thần đã sớm bị ông ta tự tay bẻ gãy.
“Xin bệ hạ cho thần bẩm báo,” Phó Thâm thầm thở dài, đi ra khỏi hàng, “Tên gian nhân này ý đồ bất chính, muốn mượn cơ hội dâng kim đan để ám sát bệ hạ. Thần không thể cứu kịp, đành phải dùng hạ sách này, mạo phạm đến bệ hạ, kính xin bệ hạ chớ trách tội.”
Nguyên Thái đế nói: “Đem khay trình lên.”
Phó Thâm lập tức nói: “Bệ hạ cẩn thận, e rằng cái khay này có điều cổ quái, bên trong lắp cơ quan, chỉ cần cầm lấy kim đan hướng ra ngoài là sẽ bắn châm, để tránh ngộ thương, bệ hạ nên để cho….. để cho Phi Long vệ gỡ ra đi ạ.”
Ngụy Hư Chu dẫn theo mấy cấm vệ trói gô Thuần Dương đạo trưởng lại, Nghiêm Tiêu Hàn nhặt cái khay dưới đất lên, kiểm tra tỉ mỉ, phát hiện ở phần rìa quả nhiên có hai lỗ nhỏ song song. Sau khi đưa cho hoàng đế kiểm tra, hắn nhặt lấy một con dao bạc ở mâm đựng hoa quả, cẩn thận cạy lớp ghép của khay ra.
Dưới lớp tơ lụa chỉ có một tấm gỗ mỏng, nơi để kim đan có một cái miệng tròn, khiến kim đan liên kết với cơ quan trong khay, chỉ cần cầm lấy kim đan, trọng lượng thay đổi, tác động đến cơ quan, châm thép sẽ bắn ra ngoài.
Thái y ôm đến một con chó nhỏ để thử độc, lấy một cây châm từ quả táo đâm vào bụng nó, chỉ sau mấy giây, con chó nọ đã co giật toàn thân, miệng sùi bọt mép mà chết.
Trên châm quả nhiên nhiên có bôi kịch độc kiến huyết phong hầu.
(Kiến huyết phong hầu hay còn được gọi là Tiễn độc mộc (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên). Cây này có nhựa màu trắng chứa độc tính cực cao, nếu người hay động vật có vết thương bị dính phải nhựa này thì sẽ đau tim, đông máu, thậm chí nghẹt thở chết. Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là ” Kiến huyết phong hầu” (thấy máu đóng yết hầu).)
May mà Phó Thâm ngồi gần, lại tinh mắt cẩn thận, cho nên mới dám lớn mật ra tay, cứu mạng hoàng thượng trong chớp mắt. Nếu như lúc ấy nghĩ sai, Nguyên Thái đế không cho Phó Thâm dự tiệc, đổi thành những người khác ở đây, thì giờ có lẽ đã phải chuẩn bị hậu sự cho Nguyên Thái đế rồi.
“Thuần Dương, trẫm đâu đối xử tệ bạc với ngươi,” Lồng ngực Nguyên Thái đế chập chùng không ngừng, lạnh lùng nhìn lão ta, “Vì sao ngươi lại muốn mưu hại trẫm?”
Thuần Dương đạo trưởng kia cũng chẳng phải phàm nhân, chết đến nơi rồi mà mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên, ngoảnh mặt làm ngơ trước cơn giận của Nguyên Thái đế, bị trói gô lại mà còn lầm bầm niệm《Đạo Đức kinh》.
Một buổi thọ yến suýt nữa biến thành huyết án, lại cộng thêm giọng nói hư vô mịt mờ của Thuần Dương đạo trưởng, tạo nên cảnh tượng quỷ dị ghê người. Văn võ bá quan đều sởn gai ốc, Nghiêm Tiêu Hàn thấy lão ta quyết chết không nói, bèn thấp giọng phân phó: “Bịt kín miệng lão ta lại.”
Nguyên Thái đế nói: “Dẫn đi thẩm tra.”
Có Phi Long vệ ở đây, Tam Pháp ty không dám nhận án này, Ngụy Hư Chu dẫn người đi. Nguyên Thái đế ngồi trên ngự tòa, nhắm mắt bình tĩnh lại, hồi lâu mới chậm rãi mở mắt ra, bỗng nhiên quát lên: “Dương Úc, nhìn xem người tốt mà ngươi tiến cử kìa!”
Dương Úc mặt vàng như đất, lập tức tháo mũ quan thỉnh tội, dập đầu liên tục. Dương hoàng hậu là em gái ruột của ông ta, cũng không tránh khỏi liên quan, vội vàng lạy theo.
Ai ngờ nàng mới đứng dậy, mặt bỗng lộ vẻ đau đớn, ôm bụng lảo đảo mấy bước, hai chân mềm nhũn, té ngã từ trên đài cao.
Nguyên Thái đế hoảng hốt bật dậy: “Hoàng hậu! ……Thái y? Thái y đâu!”
Bấy giờ không biết là ai thét lên: “Máu! Hoàng hậu nương nương chảy máu!”
Như sấm giữa trời quang, cả điện lặng ngắt, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía hoàng hậu.
Giữa trưa, ánh nắng gay gắt, chiếu sáng đại điện, chỉ thấy phượng bào của hoàng hậu rủ xuống đất, vị trí dưới thân nàng, một mảng đỏ thẫm dần dần tràn ra.
Quan viên ở đây tuy đều là nam nhân, nhưng hầu hết đều có gia thất, tình cảnh này mặc dù trước đây chưa từng thấy, song cũng đoán được đại khái tám chín phần.
Thái y mang hòm thuốc vội vã chạy đến, không cho di chuyển hoàng hậu, vẻ mặt nghiêm túc bắt mạch tay trái tay phải cho nàng, cuối cùng tuyệt vọng dập đầu với Nguyên Thái đế, đừng nói là mũ quan, hắn cảm giác ngay cả cái đầu trên cổ mình cũng không giữ nổi nữa rồi.
“Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã có mang hai tháng, xem mạch tượng thì thấy là dấu hiệu sẩy thai….. Cái thai này sợ là nguy hiểm…..”
Từng câu từng chữ của hắn như cái búa tạ, nện vào huyệt thái dương co giật của Nguyên Thái đế, phượng bào và máu tươi hòa thành một hình vẽ quái đản vặn vẹo, khuôn mặt tái nhợt của nữ nhân mang theo ánh mắt thống khổ, thế nhưng đôi môi đỏ mọng ấy, trong mắt ông ta lại như đang âm thầm thị uy và cười nhạo.
Lừa đảo! Đều là lũ lừa đảo!
Lửa giận công tâm, cục tức mắc ứ ở cổ họng, Nguyên Thái đế đang chuẩn bị nổi trận lôi đình thì đột nhiên cảm thấy người lệch đi, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Hiện trường nhất thời trở nên mất khống chế.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!”
Nghiêm Tiêu Hàn thấy thần thái y vô cùng nghiêm túc, không giống đang nói đùa, liền ngẩn người bảo: “Không có…… Ngự yến hoàng gia, sẽ không xuất hiện độc vật như thế.”
“Vậy cũng lạ thật,” Phó Thâm nói, “Ta vừa mới nhìn thấy một con to như này này, tròn vo cáu kỉnh, đứng trên bậc thang trừng ta, còn chắp tay sau lưng nữa…..”
Nghiêm Tiêu Hàn suýt nữa hất tay quẳng y xuống, Phó Thâm chôn mặt trong ngực hắn, cười ngặt nghẽo không ra tiếng.
Đến khi tới trước điện thả Phó Thâm xuống, Nghiêm Tiêu Hàn liền nhéo eo y một cái xem như trả thù. Phó Thâm sợ ngứa lủi về sau, chỉ vào hắn, nhỏ giọng bảo: “Không đàng hoàng.”
Nghiêm Tiêu Hàn liếc xéo y một cái, ý là ngươi còn có mặt mũi mà nói thế à.
Không biết Phó Thâm lại hiểu thành cái gì mà còn run lên, thừa dịp Nghiêm Tiêu Hàn cúi đầu, liền xấu xa ghé vào tai hắn, cười nói: “Đừng làm mặt lạnh nữa, tổn hại vẻ đẹp trai của ngươi, cứ ngậm cục tức như vậy chỉ tổ mệt người thôi đúng không, hửm?”
Tiếng “Hửm” này mang theo khiêu khích mãnh liệt và tê dại tận xương, Nghiêm Tiêu Hàn nghe mà máu nóng cả lên, thế nhưng bốn phía đều có người nhìn, hắn chỉ đành đè nén cơn kích động muốn lột sạch tên đại hồ ly tinh này rồi vứt lên giường, nhéo hổ khẩu của y một cái thiệt mạnh rồi mặt lạnh đứng dậy rời đi.
Phó Thâm vẫy vẫy cái tay bị hắn nhéo đau, đắc ý đến độ muốn hát ngâm nga, được tiểu thái giám thấp thỏm đẩy đi.
Các thân vương, tể tướng và công hầu từ nhị phẩm trở lên an vị ở trước điện, những người còn lại ngồi ở hai bên hành lang, hoàng đế và hoàng hậu cùng ngồi ghế trên. Đến buổi trưa khai yến, hoàng đế uống xong chén ngự tửu thứ nhất, sứ thần ngoại quốc tiến lên chúc thọ. Đàn sáo nổi lên, trống nhạc tưng bừng, cung nữ Giáo Phường ty cầm hoa hiến vũ.
Chén rượu thứ hai, các hoàng tử và thân vương lần lượt chúc thọ dâng lễ, lễ vật được bưng vào trong điện nhiều như nước chảy, đều là những kỳ trân dị bảo hiếm có ở thế gian. Nguyên Thái đế và hoàng hậu thưởng thức từng món, ban thưởng vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là.
Giữa cung điện hoa lệ, Phó Thâm nheo mắt nhìn kỹ Dương hoàng hậu bên cạnh Nguyên Thái đế. Trên mặt nàng thoa một lớp phấn dày cộp, song vẫn không giấu nổi vẻ tiều tụy, khóe mắt đỏ lên, hình như vừa mới khóc, thân thể đang khẽ run dưới lớp phượng bào dày nặng, song động tĩnh rất nhỏ, lại có ca múa náo nhiệt xung quanh che lấp, nên mới không lộ vẻ dị thường.
Phó Thâm lặng lẽ bưng chén lên, uống một hớp rượu ——
Vị hơi sai sai.
Y sầm mặt cầm lấy bầu rượu trên bàn, mở nắp ra nhìn, bên trong toàn là dấm gạo đậm mùi chua.
Cái tên khốn bụng dạ hẹp hòi này! Trong chén vốn là rượu, Phó Thâm uống được một nửa liền rót thêm nửa chén, không nhìn kỹ mà uống luôn, mùi vị quả thực khó hình dung nổi, từ lưỡi xộc thẳng lên đỉnh đầu. Nghiêm Tiêu Hàn giám sát dưới ngự tòa trông thấy toàn bộ, lặng lẽ nghiêng đầu trước ánh nhìn của Phó Thâm.
Chén rượu thứ ba, tể tướng nâng chén, các quan viên lại đứng dậy, chúc Nguyên Thái đế thọ cùng trời đất.
Chén rượu thứ tư, hoàng hậu đứng đầu lục cung thay mặt cho phi tần ở các cung viện, chúc hoàng đế vạn tuế.
Ca múa kết thúc, chuyển sang kịch xiếc ảo thuật, đóng vai Vương Mẫu nâng tiên đào, thiên nữ tán hoa, mưa hoa lả tả rơi xuống, lụa sa bồng bềnh hai bên tựa như sương mỏng, xuất hiện một đạo nhân gầy gò hạc phát đồng nhan, trong tay nâng một viên kim đan sáng bóng. (Hạc phát đồng nhan: tóng bạc trắng mà mặt như trẻ con, thường dùng để chỉ vẻ tiên phong đạo cốt của mấy ông đạo sĩ.)
Ánh mắt Phó Thâm lạnh đi, kéo tay áo Quan Đình hầu ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Đạo sĩ kia từ đâu đến vậy?”
Quan Đình hầu cười nói: “Kính Uyên ngươi không biết đấy thôi, đây là Thuần Dương đạo trưởng của Thanh Hư quan. Tháng trước bệ hạ đau ốm, Dương quốc cữu tiến cử vị đạo trưởng này, phương pháp luyện đan quả nhiên linh nghiệm, bệ hạ liền đón ông ta tiến cung để phụng dưỡng.”
Phó Thâm lơ đãng gật đầu, bụng nhủ thầm, linh nghiệm cái con khỉ.
Các đời đế vương, có người nào cầu tiên vấn đạo, sủng tín phương sĩ rồi cuối cùng được sống lâu trăm tuổi chưa? Nguyên Thái đế vốn tính đa nghi, giờ lại thêm một tên đạo sĩ ở bên cạnh ông ta quạt gió thổi lửa, ai mà biết được sau này sẽ mang tới oai phong tà khí gì? Cái thứ hư vô mù mờ này sớm muộn gì cũng thành mầm tai họa, khiến triều đình rung chuyển, đất nước chẳng yên.
Thuần Dương đạo trưởng mang vẻ thế ngoại cao nhân, lảo đảo đi tới trước mặt Nguyên Thái đế, nói bằng thứ âm điệu nhẹ bẫng kỳ dị: “Mời bệ hạ.”
Nguyên Thái đế nghiêng người về phía trước, cầm lấy kim đan ——
Phó Thâm đột nhiên hét lên: “Bệ hạ cẩn thận!”
Trong tay y thủ sẵn hai quả táo, ngón tay bắn ra, chỉ thấy hai bóng đen lao tới trong không trung, nhanh chóng xẹt qua ngực Nguyên Thái đế, bị ông ta giơ tay ngăn cản, cuối cùng trượt theo long bào lăn xuống thảm trải sàn.
Nghiêm Tiêu Hàn xông tới gần như đồng thời với y, hất ngã Thuần Dương đạo trưởng xuống đất.
Nguyên Thái đế ngơ ngơ ngác ngác, tim đập thình thịch, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, bàn tay để trên bàn run lên khe khẽ.
Bên dưới có một nội thị nhặt táo trình lên, Nguyên Thái đế soi dưới ánh sáng rọi vào từ cửa sổ, trên hai quả táo có một cái châm thép sáng loáng dài một tấc!
Ngay trên Vạn Thọ yến, đạo sĩ mà hoàng gia cung phụng dám cả gan ám sát hoàng thượng!
“Chuyện, chuyện gì thế này?” Cổ Nguyên Thái đế nổi gân xanh, tức giận đến nỗi cả người phát run, cao giọng quát: “Phó Thâm! Nghiêm Tiêu Hàn! Chuyện gì xảy ra!”
Cảnh tượng này quả thật có phần trào phúng, trong thời khắc sinh tử nguy hiểm, trong tiềm thức của Nguyên Thái đế chỉ tín nhiệm hai người, một người là Phó Thâm mà ông ta kiêng kỵ vô cùng, dùng mọi cách để chèn ép, một người khác là Nghiêm Tiêu Hàn mới được ông ta trọng dụng lại không lâu trước đây.
Gió mạnh mới biết cỏ cứng, hỗn loạn mới biết trung thần, nhưng đáng tiếc trung thần đã sớm bị ông ta tự tay bẻ gãy.
“Xin bệ hạ cho thần bẩm báo,” Phó Thâm thầm thở dài, đi ra khỏi hàng, “Tên gian nhân này ý đồ bất chính, muốn mượn cơ hội dâng kim đan để ám sát bệ hạ. Thần không thể cứu kịp, đành phải dùng hạ sách này, mạo phạm đến bệ hạ, kính xin bệ hạ chớ trách tội.”
Nguyên Thái đế nói: “Đem khay trình lên.”
Phó Thâm lập tức nói: “Bệ hạ cẩn thận, e rằng cái khay này có điều cổ quái, bên trong lắp cơ quan, chỉ cần cầm lấy kim đan hướng ra ngoài là sẽ bắn châm, để tránh ngộ thương, bệ hạ nên để cho….. để cho Phi Long vệ gỡ ra đi ạ.”
Ngụy Hư Chu dẫn theo mấy cấm vệ trói gô Thuần Dương đạo trưởng lại, Nghiêm Tiêu Hàn nhặt cái khay dưới đất lên, kiểm tra tỉ mỉ, phát hiện ở phần rìa quả nhiên có hai lỗ nhỏ song song. Sau khi đưa cho hoàng đế kiểm tra, hắn nhặt lấy một con dao bạc ở mâm đựng hoa quả, cẩn thận cạy lớp ghép của khay ra.
Dưới lớp tơ lụa chỉ có một tấm gỗ mỏng, nơi để kim đan có một cái miệng tròn, khiến kim đan liên kết với cơ quan trong khay, chỉ cần cầm lấy kim đan, trọng lượng thay đổi, tác động đến cơ quan, châm thép sẽ bắn ra ngoài.
Thái y ôm đến một con chó nhỏ để thử độc, lấy một cây châm từ quả táo đâm vào bụng nó, chỉ sau mấy giây, con chó nọ đã co giật toàn thân, miệng sùi bọt mép mà chết.
Trên châm quả nhiên nhiên có bôi kịch độc kiến huyết phong hầu.
(Kiến huyết phong hầu hay còn được gọi là Tiễn độc mộc (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên). Cây này có nhựa màu trắng chứa độc tính cực cao, nếu người hay động vật có vết thương bị dính phải nhựa này thì sẽ đau tim, đông máu, thậm chí nghẹt thở chết. Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là ” Kiến huyết phong hầu” (thấy máu đóng yết hầu).)
May mà Phó Thâm ngồi gần, lại tinh mắt cẩn thận, cho nên mới dám lớn mật ra tay, cứu mạng hoàng thượng trong chớp mắt. Nếu như lúc ấy nghĩ sai, Nguyên Thái đế không cho Phó Thâm dự tiệc, đổi thành những người khác ở đây, thì giờ có lẽ đã phải chuẩn bị hậu sự cho Nguyên Thái đế rồi.
“Thuần Dương, trẫm đâu đối xử tệ bạc với ngươi,” Lồng ngực Nguyên Thái đế chập chùng không ngừng, lạnh lùng nhìn lão ta, “Vì sao ngươi lại muốn mưu hại trẫm?”
Thuần Dương đạo trưởng kia cũng chẳng phải phàm nhân, chết đến nơi rồi mà mặt vẫn bình tĩnh thản nhiên, ngoảnh mặt làm ngơ trước cơn giận của Nguyên Thái đế, bị trói gô lại mà còn lầm bầm niệm《Đạo Đức kinh》.
Một buổi thọ yến suýt nữa biến thành huyết án, lại cộng thêm giọng nói hư vô mịt mờ của Thuần Dương đạo trưởng, tạo nên cảnh tượng quỷ dị ghê người. Văn võ bá quan đều sởn gai ốc, Nghiêm Tiêu Hàn thấy lão ta quyết chết không nói, bèn thấp giọng phân phó: “Bịt kín miệng lão ta lại.”
Nguyên Thái đế nói: “Dẫn đi thẩm tra.”
Có Phi Long vệ ở đây, Tam Pháp ty không dám nhận án này, Ngụy Hư Chu dẫn người đi. Nguyên Thái đế ngồi trên ngự tòa, nhắm mắt bình tĩnh lại, hồi lâu mới chậm rãi mở mắt ra, bỗng nhiên quát lên: “Dương Úc, nhìn xem người tốt mà ngươi tiến cử kìa!”
Dương Úc mặt vàng như đất, lập tức tháo mũ quan thỉnh tội, dập đầu liên tục. Dương hoàng hậu là em gái ruột của ông ta, cũng không tránh khỏi liên quan, vội vàng lạy theo.
Ai ngờ nàng mới đứng dậy, mặt bỗng lộ vẻ đau đớn, ôm bụng lảo đảo mấy bước, hai chân mềm nhũn, té ngã từ trên đài cao.
Nguyên Thái đế hoảng hốt bật dậy: “Hoàng hậu! ……Thái y? Thái y đâu!”
Bấy giờ không biết là ai thét lên: “Máu! Hoàng hậu nương nương chảy máu!”
Như sấm giữa trời quang, cả điện lặng ngắt, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía hoàng hậu.
Giữa trưa, ánh nắng gay gắt, chiếu sáng đại điện, chỉ thấy phượng bào của hoàng hậu rủ xuống đất, vị trí dưới thân nàng, một mảng đỏ thẫm dần dần tràn ra.
Quan viên ở đây tuy đều là nam nhân, nhưng hầu hết đều có gia thất, tình cảnh này mặc dù trước đây chưa từng thấy, song cũng đoán được đại khái tám chín phần.
Thái y mang hòm thuốc vội vã chạy đến, không cho di chuyển hoàng hậu, vẻ mặt nghiêm túc bắt mạch tay trái tay phải cho nàng, cuối cùng tuyệt vọng dập đầu với Nguyên Thái đế, đừng nói là mũ quan, hắn cảm giác ngay cả cái đầu trên cổ mình cũng không giữ nổi nữa rồi.
“Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã có mang hai tháng, xem mạch tượng thì thấy là dấu hiệu sẩy thai….. Cái thai này sợ là nguy hiểm…..”
Từng câu từng chữ của hắn như cái búa tạ, nện vào huyệt thái dương co giật của Nguyên Thái đế, phượng bào và máu tươi hòa thành một hình vẽ quái đản vặn vẹo, khuôn mặt tái nhợt của nữ nhân mang theo ánh mắt thống khổ, thế nhưng đôi môi đỏ mọng ấy, trong mắt ông ta lại như đang âm thầm thị uy và cười nhạo.
Lừa đảo! Đều là lũ lừa đảo!
Lửa giận công tâm, cục tức mắc ứ ở cổ họng, Nguyên Thái đế đang chuẩn bị nổi trận lôi đình thì đột nhiên cảm thấy người lệch đi, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Hiện trường nhất thời trở nên mất khống chế.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!”
Danh sách chương