Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 9: A Hằng của ta
 
Ngự thiện của Tiền Nguyên Hằng cũng không có khoa trương như trong sách viết, cái gì mà vài trăm món, cái này không hề tồn tại, mới lập quốc còn đang rất nghèo, làm gì có dư tiền mà lãng phí, ba người cũng chỉ có mười mấy món ăn, mỗi món phân lượng vừa đủ, lại bày biện tinh tế đẹp mắt.
 
Tần Ninh không thể không bội phục trù nghệ của ngự thiện phòng.
 
So với một phế sài nhà bếp như nàng, lúc đầu cũng chỉ biết làm mấy món ăn đơn giản nhất, về sau mới dần biết nấu thêm vài món, nhưng so sánh với ngự thiện phòng, độ thua kém phải tới mười vạn tám nghìn dặm.
 
Thấy hai tiểu thái giám đã thử độc xong, Tiền Nguyên Hằng mới kéo Tiền Chính Hiên và Tần Ninh ngồi xuống, “Tới ăn đi, con không phải đói rồi sao?”
 
Tiền Chính Hiên vui sướng bưng bát lên, ăn một miếng thế nhưng lại bật khóc.
 
Tiền Nguyên Hằng: ...
 
“Con...Trước giờ con chưa từng được ăn qua thứ ngon như vậy.”
 
Thì ra trù nghệ của mẹ thật sự không tốt chút nào, mẹ lại lừa ta suốt bao nhiêu năm, ta thực khổ.
 
Tiền Nguyên Hằng lại tự bổ não rằng đứa con đáng thương của mình từ nhỏ tới giờ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chưa từng được ăn thứ gì ngon, chỉ có thể tha thiết nhìn đứa trẻ khác ăn sung mặc sướng.
 
Hiện tại ăn được đồ ngon, vui tới phát khóc.
 
Hắn bị suy nghĩ của chính mình ngược đến trái tim run lên, chỉ đành nói: “Sau này, con muốn ăn gì, tất cả đều có.”
 
Tiền Chính Hiên gật đầu: “Con biết, mẹ cũng không cần phải tự mình nấu cơm nữa, không phải ăn thức ăn không ngon nữa.”
 
Tần Ninh: Được rồi, ta hiểu rồi, con căn bản không phải oán than cuộc sống khổ cực, mà là cảm thấy thức ăn ta làm không ngon.
 
Quả đúng là con trai ta.
 

“Tiền Chính Hiên, trước kia ta dạy con thế nào, lúc ăn và ngủ không được nói chuyện, còn không ngậm miệng lại, cơm cũng đừng ăn nữa.”
 
“Mẹ, con nói lời thực lòng, mẹ nấu ăn mười mấy năm, kì thực trù nghệ còn không bằng con, lại hết lần này tới lần khác không cho con nấu.”
 
Nàng sợ sẽ làm chậm trễ chuyện học hành của y, thực ra nào có lỡ, nấu bữa cơm mà thôi, chuyện nhỏ, thế nhưng bản thân Tần Ninh cảm thấy khó khăn, nghĩ rằng con trai cũng thấy khó khăn, cho nên hoàn toàn không để con trai mó tay vào.
 
Tiền Chính Hiên cũng rất bất đắc dĩ.
 
Không ngờ Tiền Nguyên Hằng lại bốc cơn ghen: “A Ninh, ta còn chưa từng đươc ăn cơm nàng nấu, tên tiểu tử Chính Hiên này có phúc mà không biết hưởng.”
 
Trước kia đều là hắn nấu cơm, A Ninh chỉ cần ngồi đó đợi ăn, kết quả Tiền Chính Hiên lại được ăn cơm A Ninh nấu, mà hắn lại không có cơ hội đó.
 
“Đợi có cơ hội sẽ nấu cho chàng, chàng nhất định phải ăn hết, không được bỏ sót lại chút gì, nếu không sẽ không có lần sau.”
 
Tiền Nguyên Hằng gật đầu không ngừng.
 
Tiền Chính Hiên cực kì bội phục dũng khí của hắn, y không tin Tiền Nguyên Hằng đã quen ăn sơn hào hải vị có thể nuốt được thức ăn của Tần Ninh, mong sau này hắn ăn không khóc là được.
 
Ăn xong bữa cơm, Tiền Chính Hiên cười hì hì vẫy tay với Tần Ninh: “Con đi ngủ đây, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
 
Y mặc dù sinh ra nghèo khó, nhưng trời sinh lại có một loại bình tĩnh sóng to gió lớn gì cũng không sợ hãi, gặp chuyện gì cũng có thể thoải mái thích ứng.
 
Đứa trẻ hiếu động rất nhiều lúc sẽ là công cụ điều tiết bầu không khí, dễ dàng nhận ra, một khi không có Tiền Chính Hiên, bầu không khí nhất thời trở nên rất xấu hổ.
 
 
Dù đã là phu thê thời trẻ, bao năm không gặp khó tránh khỏi sẽ có chút lúng túng.
 
Trong mắt Tiền Nguyên Hằng, A Ninh vẫn là A Ninh như trước, trải qua năm tháng phong sương cũng chỉ làm tăng thêm vài phần cảm giác đạm bạc.
 
Mà trong mắt Tần Ninh, Tiền Nguyên Hằng dù khắp người đều có thể nhìn ra dấu tích của Tiền Đại Tráng, nhưng rốt cuộc vẫn không phải chàng thợ săn làng Đại Diệp coi nàng như trân bảo mà đối đãi.
 
Đây là thiên tử, là người tôn quý nhất toàn thiên hạ, với Tiền Đại Tráng năm xưa, thực sự vẫn là cùng một người sao?
 
Tiền Nguyên Hằng mắt mở trân trân nhìn ngọn lửa cháy trên giá nến, hơn mười năm lần đầu tiên cảm thấy lóng ngóng tay chân, biểu tình trốn tránh cũng giống như nhiều năm trước trong nhà, hắn làm sai chuyện, chột dạ không dám thừa nhận.

 
Tần Ninh nhoẻn miệng cười.
 
“Chàng bây giờ đã là hoàng đế, ta không thể gọi chàng là Đại Tráng được, người khác nghe thấy sẽ cười nhạo.”
 
Ta cũng không muốn giống những người khác gọi chàng một tiếng bệ hạ, ta không phải những người đó.
 
“Nàng muốn gọi ta là gì cũng được, tiếp tục kêu Đại Tráng cũng không sao hết.”
 
Dù sao cũng không có kẻ nào dám cười nhạo hắn, chỉ cần A Ninh thích, hắn thế nào cũng được.
 
“Nguyên Hằng?” Tần Ninh gọi thử thấy hơi nhịu lưỡi, “A Hằng được không?”
 
“Đương nhiên được, ta là A Hằng, nàng là A Ninh.” Tiền Nguyên Hằng cười có chút ngốc nghếch, kì thực cả ngày hôm nay, hắn vẫn cứ luôn cười ngốc như vậy.
 
Kim ô lặn về tây, sắc trời dần tối, Tiền Nguyên Hằng khẽ hắng giọng: “A Ninh, rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi.”
 
Về chuyện cùng nhau tắm rửa, đồng giường cộng chẩm gì đó, hắn tuyệt đối không có nghĩ nhiều.
 
Mặt Tần Ninh rạm đỏ, hồi còn trẻ Tiền Nguyên Hằng y như một tên lưu manh, trên phương diện kia lúc nào cũng thích đa dạng, làm trong nước gì gì đó, cũng chỉ bình thường thôi.
 
Hôm nay từ miệng hắn nói ra câu này, Tần Ninh liền không tự chủ mà hiểu sai ý.
 
Viên Hoàn đứng canh trước cửa, nghe thấy như vậy thì vội bước tới, “Bệ hạ, Hoa Thanh trì bên kia không có cung nữ hầu hạ, ngài xem có cần gọi vài người tới hay không.”
 
Hoa Thanh trì này không phải Đường Minh Hoàng Hoa Thanh cung kia, mà là dục thất trong Thừa Càn cung, khi xưa lễ bộ thượng thư vì muốn khoe khoang tài văn chương mà nhất quyết gọi nó là Hoa Thanh trì, lâu dần mọi người cũng thuận theo mà gọi như vậy.
 
Bình thường Tiền Nguyên Hằng cũng tắm rửa trong này, bởi vì hắn chán ghét nữ nhân phiền phức, cho nên trong đó lúc nào cũng chỉ có vài tiểu thái giám hầu hạ.
 
Thế nhưng hiện tại A Ninh cũng đi theo, nếu để những người đó hầu hạ A Ninh, hắn trăm vạn lần không đồng ý, may mà Viên Hoàn nhắc nhở hắn.
 
“Nhanh lên, đừng làm lỡ hoàng hậu nương nương mộc dục(*), A Ninh, chúng ta qua đó thôi.”
 

(*) Tắm rửa.
 
Tần Ninh bị hắn kéo ra ngoài, vòng qua mấy hành lang gấp khúc, mới tới trước cửa một cung điện, tấm biển bên trên đề rõ ba chữ lớn “Hoa Thanh Trì” mạnh mẽ hữu lực.
 
Tiền Nguyên Hằng cười: “Bút tích của Châu khanh, đám người này cả ngày rảnh rỗi, muốn kiếm chuyện để làm, trong cung ngoài cung đều bị bọn họ giày vò một trận.”
 
Những trọng thần hiện giờ được Tiền Nguyên Hằng tín nhiệm, đều là những người khi xưa cùng hắn lãnh binh đánh giặc, lao vào núi đao biển lửa, sau khi lập quốc lại không còn nhiều việc dành cho bọn họ nữa, bọn họ đành tự lăn lộn đi kiếm việc mà làm.
 
“Rất tốt.” Tần Ninh lẩm bẩm.
 
Những năm tháng không có mình bên cạnh, những người đó lại có thể cùng hắn kề vai tác chiến.
 
Trong lòng Tần Ninh có chút đố kỵ.
 
Tiền Nguyên Hằng nhạy cảm phát hiện ra tâm tư của nàng, vừa cười vừa kéo tay nàng đi vào trong: “A Ninh, nàng còn nhớ lần đó ở bên sông không?”
 
A Ninh không vui, hắn đành nói lảng sang chuyện khác.
 
Lần nào? Tần Ninh sửng sốt, thấy nụ cười cợt nhả của hắn sắc mặt nháy mắt đỏ bừng.
 
Lão già không đứng đắn này, chàng vẫn còn là thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi hay sao?
 
Lần đó, là một ngày hè nóng nực, người này lấy lí do ra ngoài hóng mát lừa nàng ra khỏi cửa, đêm khuya thanh tĩnh, liền đem  nàng đè xuống mặt cỏ mềm.
 
Đêm đó hương cỏ xanh vẫn luôn quẩn quanh nơi đầu mũi, những ngôi sao sáng trên bầu trời tựa như những cặp mắt, chiếu xuống quan sát tất cả sự tình dưới nhân gian.
 
Theo Tiền Nguyên Hằng tự mình tính toán, con trai hắn Tiền Chính Hiên chính tại đêm đó mà có.
 
Hắn bật cười: “Chính Hiên nhà chúng ta được hấp thụ linh khí đất trời, cho nên sinh ra mới tuấn tú hoạt bát, trí tuệ vô song như thế.”
 
Tần Ninh vung tay hắn ra, xấu hổ mà đẩy hắn ra khỏi cửa, “Chàng...”
 
Nàng xấu hổ không nói nên lời, mặt hồng như ráng đỏ trời chiều.
 
Làm hoàng đế rồi, vẫn cứ là lão lưu manh, thực không biết suy xét, lời bậy bạ nào cũng dám nói.
 
Tiền Nguyên Hằng lắc đầu, ngoan ngoãn đứng đợi bên ngoài.
 
Viên Hoàn đem theo cung nữ tới: “Bệ hạ, người đã đưa đến rồi, đều chọn các cô nương đứng đầu mỗi cung, ngài xem...”
 

“Vào đi, hầu hạ hoàng hậu cho tốt, nếu hoàng hậu không hài lòng, các ngươi sẽ bị đưa hết tới phòng giặt đồ.”
 
“Nô tì tuân chỉ, tạ bệ hạ ân điển.” Cung nữ đi đầu đẩy cửa ra, dẫn theo những người phía sau tiến vào.
 
Viên Hoàn ôm tay hỏi: “Sao bệ hạ lại đứng đây, để hoàng hậu nương nương một mình trong đó.”
 
Ôn hương nhuyễn ngọc ở bên trong, bệ hạ lại có thể dửng dưng nhẫn nhịn, lẽ nào thực sự thương tổn mệnh căn tử?
 
Tiền Nguyên Hằng tang thương mà thở dài: “Viên Hoàn, ngươi nói xem hoàng hậu nương nương sao da mặt lại quá mỏng như vậy, tùy tiện nói một câu liền xấu hổ bực tức, phải làm sao đây?”
 
Viên Hoàn chỉ muốn nói, ta cũng không phải nữ nhân da mặt mỏng, làm sao ta biết được.
 
“Da mặt nô tài từ nhỏ đã rất dày, hiện tại càng lớn tuổi lại càng dày thêm, thực sự cũng không biết phải làm thế nào.”
 
Tiền Nguyên Hằng thở dài, thật muốn quay lại thời kì cùng A Ninh thân mật khăng khít, nhưng hắn cũng đã ba mươi lăm rồi, A Ninh mười mấy tuổi năm xưa giờ cũng đã ngoài ba mươi, dù nhìn không rõ, nhưng khẳng định không dễ lừa như hồi trẻ nữa.
 
Trong phòng chợt truyền ra một tiếng kêu sợ hãi, Tiền Nguyên Hằng mạnh mẽ đẩy cửa ra xông vào, Viên Hoàn tự giác đứng ngoài cửa, ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao.
 
Tiền Nguyên Hằng đẩy cửa ra, Tần Ninh đứng trong góc phía sau bình phong, mấy tiểu cung nữ ngơ ngác nhìn nhau, chân tay bối rối không biết phải làm gì.
 
Bọn họ chỉ muốn hầu hạ chủ tử tắm rửa thay quần áo, sao lại dọa người thành ra thế này?
 
“Bệ...bệ hạ...”
 
Tiền Nguyên Hằng bước nhanh tới bên cạnh Tần Ninh, lo lắng sốt ruột hỏi: “A Ninh, sao vậy?”
 
“Chàng kêu bọn họ ra ngoài, tự ta có thể tắm, không cần người hầu hạ.”
 
Tiền Nguyên Hằng phẩy phẩy tay: “Nghe thấy không, ra ngoài hết đi, ai đến từ đâu thì trở về đó.”
 
Tần Ninh khẽ thở phào, nhìn Tiền Nguyên Hằng, lạnh nhạt nói: “Chàng cũng ra ngoài.”
 
“A Ninh, ta không yên tâm nàng, ta đã đem người đuổi hết ra ngoài rồi, để ta ở lại với nàng.” Hắn ôm lấy bả vai Tần Ninh,  “Nàng đừng sợ, ta là phu quân nàng.”
 
Hắn rốt cục cũng biết vì sao Tần Ninh lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy, trên thân thể hoàn mỹ không tỳ vết thuở thiếu thời, hiện giờ lại có khuyết điểm, trên cánh tay Tần Ninh, có một vết sẹo dài, hình dạng cực kì bất quy tắc, thô ráp mà dữ tợn, xuất hiện trên thân thể trắng muốt như ngọc của nàng, tựa hồ như trên thảo nguyên xanh mướt bị rạch ngang một khe rãnh đầy thô lỗ.
 
Tiền Nguyên Hằng cúi đầu, dịu dàng hôn lên vết sẹo kia, nước mắt hắn không kiềm được mà rơi xuống.
 
Hắn chỉ nghĩ Tần Ninh và Tiền Chính Hiên có lẽ sống không dễ dàng, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy, căn bản không nghĩ được có bao nhiêu gian khổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện