Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
 
Chương 78: Phiên ngoại 1
 
Chuyện về sau.
 
Tiền Chính Hiên biết phụ hoàng dựng một căn nhà tranh trong cung, y còn lén đến xem thử, sau khi muội muội đầy tháng, y mới biết căn nhà tranh đó dùng để làm gì.
 
Chỉ có thể nói, phụ hoàng không chỉ giỏi về trị nước, lấy lòng người cũng rất tài.
 
Bản thân y vẫn còn quá non, trông thấy Đồng Đồng là cười ngốc, đến khi nào mới biết lấy lòng người ta như phụ hoàng đây.
 
Khi Cô Tô xảy ra chiến loạn, y còn rất rất nhỏ, bây giờ trong kí ức hoàn toàn không còn hình bóng căn nhà nữa, len lén tới xem một lần, cũng không cảm thấy quen thuộc chút nào.
 
Nhưng mẹ lại vui như vậy.
 
Giống như tất cả những thứ cẩm tú xa hoa trong cung đều không sánh được với nơi này.
 
Tiền Chính Hiên không hiểu lắm.
 
Ngày đó y bèn hỏi Tần Ninh.
 
Ánh mắt Tần Ninh hiền từ nhìn y, đứa nhỏ trên tay ngủ rất ngọt ngào.
 
“Bởi vì...đó là nơi con được sinh ra, là nơi ta được gả cho phụ hoàng con.”
 
Những kí ức trong ngôi nhà tranh đó chính là sức mạnh giúp nàng cố gắng kiên cường sống tiếp trong suốt mười mấy năm qua.

 
Vì Tiền Chính Hiên là con của nàng và Đại Tráng, nàng mới có thể vì nó, cam tâm tình nguyện nhận hết khổ cực mà sống tiếp. Hồi đó, Tiền Đại Tráng nghèo khó, không có bản lĩnh gì, nhưng chỉ cần là thứ Tần Ninh muốn, hắn đều sẽ cố gắng hết sức hoàn thành nguyện vọng của nàng.
 
Nhưng Tần Ninh vui, không chỉ vì Tiền Nguyên Hằng đưa nàng trở về quá khứ.
 
Mà vì Tiền Nguyên Hằng biết nàng quyến luyến cuộc sống trước kia, cho dù không trở lại được, hắn vẫn dựng một cái cho nàng.
 
Ngày đó nhìn thấy Tiền Nguyên Hằng trong vườn, cảm giác trong nháy mắt đó, bản thân Tần Ninh cũng không hình dung được.
 
Tiền Chính Hiên ngồi một bên, nhìn khuôn mặt nàng dần hiện ra nụ cười ngọt ngào.
 
Trong lòng chợt hiểu ra, kì thực phụ hoàng không phải cố ý lấy lòng mẹ, người chỉ là đã quen làm tất cả vì Tần Ninh.
 
Chỉ cần nàng muốn, Tiền Nguyên Hằng sẽ vô thức thực hiện nó cho nàng.
 
Nam nhân như vậy, ai lại không thích? Chẳng trách năm đó thiên kim nhà cử nhân lại phải lòng thợ săn nghèo một chữ bẻ đôi không biết.
 
Gặp được nam nhân như thế này, hắn sẽ nâng niu ngươi trong lòng, ghi nhớ mọi suy nghĩ của ngươi, trong lòng hắn, ngươi còn quan trọng hơn chính bản thân hắn.
 
Có một người như vậy, dù nghèo khó hay sang giàu, kì thực cũng chẳng quan trọng.
 
Tiền Chính Hiên bây giờ mới hiểu, vì sao lúc nào cũng cảm thấy bản thân không bằng Tiền Nguyên Hằng.
 
Không phải vì y không thông mình như hắn, không nhanh nhạy như hắn.
 
Mà vì y lúc nào cũng vò đầu bứt tóc nghĩ xem nên làm gì, còn Tiền Nguyên Hằng là xuất phát từ nội tâm.
 
Suy nghĩ của một người dù có phong phú thế nào, cũng không sánh được với hành động tự nhiên xuất phát từ nội tâm.
 

Tiểu công chúa nằm trong chăn đá đá chân, oa oa khóc thành tiếng.
 
Bà vú vội ôm lấy nó, đối diện với ánh mắt của Tiền Chính Hiên, cười bảo: “Công chúa đói rồi, hoàng hậu nương nương, nô tỳ bế công chúa vào phòng trước.”
 
Tiền Chính Hiên nói: “Mẹ, muội muội khi nào mới lớn, bây giờ chơi không vui chút nào.”
 
Tuy rằng trông đã nẩy nở, trở nên trắng trắng nộn nộn, đôi mắt mở to giống như quả nho đen, long lanh khiến người yêu thích.
 
Nhưng lại chưa biết nói chuyện, động tí lại khóc, rất nhàm chán.
 
Tiền Chính Hiên biết trẻ con thì đều như thế, nhưng nàng là muội muội mình, yêu cầu cao hơn người khác rất nhiều.
 
Tần Ninh cười đáp: “Con dạy nó nói đi, để nó vừa mở miệng đã gọi ca ca.”
 
Tiền Chính Hiên bĩu môi, “Thôi bỏ đi, phụ hoàng sẽ đánh chết con mất, phụ hoàng thiên vị lắm, lúc nào cũng ôm ấp yêu thương muội muội, còn với con thì cứ như con nợ tiền ổng không bằng.”
 
“Khi con còn nhỏ, chàng còn thương yêu con hơn cả Huỳnh Huỳnh bây giờ, ra đường trò chuyện với người ta cũng phải ôm con trong lòng, chỉ sợ có kẻ muốn cướp con đi.”
 
Bà vú ẵm tiểu nha đầu đã ăn uống no say trở ra, tiểu cô nương đã tỉnh ngủ, quấn trong tã đỏ, nha nha nói mấy lời không ai nghe hiểu.
 
Tần Ninh đón lấy đứa nhỏ ôm vào lòng, cầm trống bỏi lên lắc lắc, tiểu công chúa xòe tay muốn bắt lấy dây lắc.
 
Bàn tay nhỏ mập mạp không có bao nhiêu lực, Tần Ninh cười trêu, “Huỳnh Huỳnh, Huỳnh Huỳnh tới đây...”
 
Tiền Chính Hiên cũng tiến lại ấn ấn mặt cô bé, mềm mềm múp múp, giống như kẹo bông.
 
“Huỳnh Huỳnh, gọi ca ca đi.”
 

Tiểu công chúa đảo mắt, vươn tay túm tóc ca ca. Bàn tay nhỏ túm không mạnh, nhưng Tiền Chính Hiên không dám dùng lực giật ra, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
 
Y đánh mắt khẩn cầu nhìn Tần Ninh, “Mẹ, cứu con.”
 
Tần Ninh bất đắc dĩ bật cười: “Ai kêu con trêu em.”
 
Nàng nắm tay tay bé con, gỡ ra khỏi tóc Tiền Chính Hiên, đặt lên chiếc lục lạc nhỏ treo bên nôi.
 
Thanh âm thánh thót từ lục lạc vang lên, trên mặt tiểu công chúa lộ ra nụ cười, khuôn mặt bụ bẫm cười thành một đoàn.
 
Nhưng bàn tay nọ vẫn vung vẩy muốn bắt Tiền Chính Hiên.
 
Tần Ninh bật cười ra tiếng.
 
Xa xa truyền tới thanh âm nam nhân: “A Ninh cười gì thế?”
 
“Cười con gái chàng đó, mới tí tuổi đầu đã biết bắt nạt ca ca.”
 
Tiền Nguyên Hằng ôm con gái từ nôi lên, nhéo nhéo mặt bé con: “Tiểu nha đầu giỏi lắm, đã biết bắt nạt người ta rồi.”
 
Vừa nói xong, tay nhỏ của tiểu công chúa liền túm lấy hai dây đai lụa trên cổ áo hắn, sống chết không buông.
 
Tiền Nguyên Hằng bất đắc dĩ bật cười: “Đúng là...không chỉ bắt nạt ca ca, còn bắt nạt cả cha nữa.”
 
Tần Ninh và Tiền Chính Hiên cũng bật cười, Tiền Chính Hiên còn nói: “Phụ hoàng, ai kêu người cười nhạo con.”
 
Tiền Nguyên Hằng: “Con là con trai ta, ta cười con thì làm sao, phải không nào Huỳnh Huỳnh, nhìn ca ca ngốc của con kìa.”
 
Tiền Chính Hiên ấm ức.
 
Tần Ninh cười bảo: “Đừng dạy hư con gái ta, trả Huỳnh Huỳnh lại đây, chàng bận gì thì đi làm đi!”
 
“Ta có chừng mực, làm như ta sẽ hại con gái mình không bằng, Chính Hiên, đợi con với Chu nha đầu thành thân, cũng sinh lấy một cô nhóc, đến lúc đó hai tiểu nha đầu chơi với nhau, vậy cũng rất tốt.”
 

“Thôi bỏ đi, Huỳnh Huỳnh mới lớn được bao nhiêu, nếu sinh thêm một đứa nữa, dù trong cung nhiều người thì cũng loạn cào cào cả lên, đợi Huỳnh Huỳnh lớn hơn một chút thì hơn.”
 
Con cháu hoàng thất đông hơn nữa cũng nuôi được, nhưng sao lại có kiểu được sủng và không được sủng, được hậu đãi với đãi ngộ tầm thường.
 
Bởi vì cho dù là trong cung cũng không thể nuôi dưỡng đối xử bình đẳng với trẻ nhỏ tuổi tác tương đồng.
 
Tiền Chính Hiên thương muội muội không nỡ để muội muội chịu tội, nếu chính y có con gái, y cũng sẽ không nỡ để con gái mình thua kém muội muội.
 
Nhưng một điều chắc chắn là, khi còn nhỏ, đãi ngộ con gái y nhận được sẽ không bằng muội muội, con gái hoàng đế so với con gái thái tử, cách biệt rất lớn, hơn nữa Huỳnh Huỳnh còn là Giang Thành công chúa, có nền tảng to lớn vững chắc như vậy, mà con gái y thì không có.
 
Tần Ninh cười nói: “Con gái thì có Huỳnh Huỳnh là được rồi, ta muốn có một đứa cháu trai, đến lúc đó con dạy nó đọc sách viết chữ, để phụ hoàng con dạy nó quyền cước công phu, vậy cũng tốt lắm.”
 
“Mẹ nói đúng.”
 
“Oa oa” mấy tiếng, tiểu công chúa lại khóc, Tiền Nguyên Hằng còn chưa kịp dỗ dành, đã thấy trên người ươn ướt.
 
Bà vú nén cười đón lấy tiểu công chúa, “Nô tỳ đi thay tã cho công chúa.”
 
Tiền Nguyên Hằng cúi đầu nhìn vạt áo.
 
Tần Ninh cố gắng giả bộ thản nhiên, “Chàng...chàng đi thay đồ đi.”
 
Tiền Nguyên Hằng vừa thay quần áo vừa nghĩ, còn có thể làm gì được, đó là con gái mình, vẫn phải yêu thương.
 
Ngoài cửa là từng tràng cười của Tần Ninh và Tiền Chính Hiên.
 
Tiền Nguyên Hằng nhìn ảnh ngược trong gương, cảm thấy bản thân của hiện tại so với trước kia đã tốt hơn nhiều lắm.
 
Cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
 
Con trai con gái có cả đôi.
 
Đúng là không thể tốt hơn được nữa.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện