Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
Chương 49: Uyên ương đạp nước
Dưới tình hình này, thịt dù thơm hơn nữa, dù là ai phỏng chừng cũng ăn không nổi.
Nhưng dù tự dặn lòng mình không thể ăn không thể ăn, cơ thể hắn vẫn rất thành thực, khát vọng không hề giảm bớt, trái lại vì ăn không được mà càng dâng trào mãnh liệt.
Suy nghĩ của Tiền Nguyên Hằng lúc này chính là như vậy, trong lòng liều mạng khuyên bản thân không thể thả lỏng, thân thể lại thèm khát muốn quay lại ôm người vào lòng, khổ sở tới mức muốn khóc một trận.
Trong lòng hắn rối rắm không thôi, bày ra trước mặt Tần Ninh lại là vẻ bực tức.
Chỉ có thể nói, ánh mắt quần chúng đúng là sáng như tuyết, nói hoàng hậu nương nương sủng bệ hạ, sự thực chính là như vậy.
Tần Ninh thấy hắn như vậy, bản thân cũng đau lòng, chỉ đành bất lực nói: “Được rồi không tức giận nữa, ta nhận sai còn không được sao?”
Tiền Nguyên Hằng quay lại nhìn nàng, vẻ mặt rất tự đắc: “Vậy sau này nàng còn nói ta nữa không? Còn ghét bỏ ta nữa không?”
Qủa thực không hề giống một lão nam nhân, so với con trai hắn còn biết làm mình làm mẩy hơn.
“Ta đâu có ghét bỏ chàng.” Tần Ninh nói lảng đi, hiển nhiên, sau này nàng sẽ còn nói nữa, không có khả năng không nói, không thể để hắn tùy hứng không biết quý trọng thân thể được.
Tiền Nguyên Hằng tất nhiên nghe hiểu ý nàng, song không biết phải nói gì.
A Ninh cũng vì muốn tốt cho hắn.
Hắn vươn tay ôm người vào trong lòng, bất lực nói: “A Ninh, nàng đó...”
Lời muốn nói bị chặn lại trong miệng, không thể nói tiếp được, đôi môi mềm mại của nàng phủ lên, mang theo khí tức ngọt nhẹ riêng biệt.
Tiền Nguyên Hằng ngẩn ra giây lát, nhưng cũng chỉ là giây lát mà thôi, ngay giây tiếp theo Tần Ninh lập tức bị đoạt mất hô hấp.
Dần dần bị cuốn vào đại dương sóng gió mãnh liệt.
Nổi nổi chìm chìm, tựa như chết đuối nhưng lại không thể thoát ra.
Nước trong hồ dềnh lên bờ, một đường chảy qua, chỉ để lại vết nước nhàn nhạt.
Đôi uyên ương quẫy nước trong hồ vẫy vùng trong ánh trăng sáng tỏ, mang một loại phong tình đặc biệt.
Nửa đêm, Tiền Nguyên Hằng ôm Tần Ninh trở lại tẩm cung, sau lưng theo một lão ma ma, bà giúp hai người tắt đèn, che lại màn trướng, sau đó mặt không đổi sắc lui ra ngoài.
Tần Ninh đã say ngủ, Tiền Nguyên Hằng nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngắm nhìn nàng, cuối cùng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt nàng.
Lòng tràn đầy thỏa mãn ôm người vào lòng đi ngủ.
Qủa thực, mỗi lần đến lúc này, mệt mỏi cả ngày dường như đều được gột sạch, tinh thần thoải mái, giống như được hồi sinh.
Tới ngày hôm sau Tần Ninh mới tìm được cơ hội kể cho hắn về yến hội.
“Tiểu thư Chu gia lớn lên xinh đẹp, diễm lệ động lòng người, dáng vẻ cũng đoan trang quý khí, rất thích hợp làm thái tử phi, chỉ là có chút cổ hủ, Chính Hiên là đứa trẻ hoạt bát, ta lo hai đứa nó không hợp nhau, lại hại cô nương người ta.” Tần Ninh cảm thấy người thích hợp nhất là Chu tiểu thư.
Nàng suy nghĩ một lúc, Chu tiểu thư chỉ có một người ông quyền cao chức trọng nhưng sắp cáo lão hồi hương, trong nhà không có thân thích có khả năng nắm giữ quyền lực, điều quan trọng là điều kiện bản thân nàng cũng tốt.
Tiền Nguyên Hằng mỉm cười: “Chỉ có mình nàng ta sao?”
“Không, còn có thiên kim nhà Mã thị lang, tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu, tính cách cũng rất tốt, chỉ là lớn lên không xinh đẹp lắm.” Nàng thở dài: “Nếu có một người vừa được tính cách như Mã tiểu thư, lại có dung mạo như Chu tiểu thư thì không cần phải lo nghĩ nữa.”
Tiền Nguyên Hằng không đầu không đuôi nói một câu: “Xem ra ta tốt số hơn Chính Hiên.”
Tần Ninh nhất thời nghe không hiểu.
Tiền Nguyên Hằng tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Ta từng gặp Mã tiểu thư một lần, còn cả tiểu cô nương nhà họ Dương, thần thái sáng láng, quả thực không tầm thường.”
Tần Ninh bừng tỉnh: “Dương gia tiểu thư, ta suýt thì quên mất, Dương phu nhân nhờ ta đề thân với Tĩnh An hầu.”
“Dương tiểu thư ái mộ hắn nhiều năm, một lòng muốn gả cho hắn.”
Tiền Nguyên Hằng đang uống ngụm trà, nghe thấy vậy thì bị sặc, ho đến kinh thiên động địa.
Tần Ninh vỗ lưng hắn: “Chàng cuống cái gì? Cũng đâu phải người ta thích chàng.”
Không sai nàng đúng là đang ghen đó, hôm qua Dương tiểu thư không chỉ khen Lương Văn Cảnh, còn khen cả lão nam nhân này, Tiền Nguyên Hằng vẫn nhớ nàng ta, ấn tượng với người ta còn tốt như vậy.
Bây giờ lại phản ứng dữ dội như thế, không phải hắn tưởng người ta thích hắn, cho nên nghe câu này xong thấy thất vọng đấy chứ.
Nàng bốc giấm chua nồng nặc, Tiền Nguyên Hằng lại thấy buồn cười.
Tiền Nguyên Hằng dở khóc dở cười: “Cái gì thế, người ta mới có mấy tuổi?”
“Tuổi nhỏ thì sao, đám nam nhân các chàng chẳng phải yêu thích cô nương trẻ tuổi sao, chàng cũng thế!”
Tiền Nguyên Hằng nói: “Ta không giống, ta chỉ thích nàng.”
“Ta chỉ bất ngờ, thế mà cũng có người nhìn trúng Lương Văn Cảnh, cỡ như Lương Văn Cảnh mà cũng có cô nương thích, Dương cô nương này không phải mắt không tốt đấy chứ.”
“Cỡ như chàng còn có người thích, sao Tĩnh An hầu lại không thể.” Tần Ninh bực, “Hôm qua Dương tiểu thư người ta còn khen chàng anh hùng cái thế kìa, chắc chàng cảm động lắm.”
Vì sao Dương tiểu thư không thể thích Lương Văn Cảnh, không thích Tĩnh An hầu chẳng lẽ phải thích chàng, lão nam nhân chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, chọc người tức chết mà.
Tiền Nguyên Hằng cười đáp: “A Ninh của ta cũng biết ăn giấm, bao nhiêu năm rồi, hồi trước nàng ăn hết giấm của đại cô nương lại ăn tới giấm của tiểu góa phụ đầu thôn, bây giờ ngay cả giấm của tiểu cô nương người ta cũng muốn ăn, nàng ta đủ tuổi làm con gái nàng đó.”
“Chẳng phải nhìn trúng Lương Văn Cảnh thôi sao, hôm nay ta đi đề thân giúp nàng được chưa, nhưng nếu không thành công, nàng cũng không được trách ta, Lương Văn Cảnh hiện tại chưa có suy nghĩ muốn thành gia.”
Cũng bởi chưa tìm được người phù hợp, bao năm chinh chiến, lấy vợ sinh con cũng chỉ có thể để bọn họ phòng không gối chiếc, hà tất phải hại đời con gái người ta.
Bây giờ thiên hạ thái bình, nhưng còn chưa lấy chồng cũng chỉ có cô nương mười mấy tuổi, bọn hắn một đám lớn tuổi, không nên làm lỡ dở thanh xuân của người ta, còn không bằng cứ độc thân như vậy, ngộ nhỡ ngày nào đó gặp được ái nhân không câu nệ tuổi tác gia thế, cũng coi như được lời.
Không gặp được, coi như số mệnh đã định.
Hắn thực ra rất hi vọng Lương Văn Cảnh sẽ thích Dương tiểu thư, chí ít lấy được người vợ sẽ không đến mức bị người khác nói thủ hạ tâm phúc của hắn toàn một đám độc thân, cả đời cũng không kiếm được vợ.
Hơn nữa, Lương Văn Cảnh lẻ loi một mình, tìm người bồi bạn bên cạnh hắn, cũng không đến mức lúc nào cũng xoay quanh hai mẹ con Lương Ngọc.
“Về phần Chu tiểu thư cùng Mã tiểu thư, chi bằng hỏi ý Chính Hiên thử, xem nó thích người nào, ta muốn cho mấy đứa nó quen biết nhau đã, không hợp thì tìm tiếp.”
Nếu cứ nhắm mắt gả bừa, ngộ nhỡ không hợp, vừa hại con gái nhà người ta, cũng hại cả con trai mình.
Tần Ninh hơi chần chừ: “Ta chỉ lo có người lại lấy thanh danh cô nương làm cái cớ, nói mấy lời không dễ nghe.”
“Thanh danh!” Tiền Nguyên Hằng cười lạnh, “Đám người tiền triều đúng là đầu óc có bệnh, đem người phụ nữ vây hãm trong một tấc vuông đất, còn bày ra những thứ lễ giáo gì gì đó, nữ nhân khắp thiên hạ đều lo sợ bất an, ta đã sớm muốn hủy bỏ rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội.”
Tiền Nguyên Hằng thực lòng không cho rằng nữ nhân phải sống trong hậu trạch không bước chân ra khỏi cửa nửa bước, chỉ chăm chăm mấy việc lông gà vỏ tỏi vặt vãnh trong nhà, các triều đại trước còn có nữ nhân làm hoàng đế, đến bây giờ lại đem mẫu thân thê nữ của mình giam hãm, đây là đạo lí gì chứ.
Hắn rất đau lòng Tần Ninh, không nỡ để nàng làm việc, nhưng cũng chưa từng coi nàng là thứ phụ thuộc vào mình.
Bất kể là chính sự hay những việc khác, tuy hắn không muốn để Tần Ninh lo lắng, nhưng cũng chưa từng giấu giếm nàng, về cơ bản chuyện gì cũng nói cho nàng, chuyện của hậu cung cũng không hoàn toàn để nàng quản hết.
Tiền Nguyên Hằng cảm thấy nếu có một ngày, chính mình chưa biết chừng có thể sẽ để A Ninh giám quốc.
Nếu A Ninh có tài trí dã tâm như nữ hoàng đế trước kia, hắn cũng có thể suy nghĩ đến việc đem một nửa chính vụ san cho nàng.
Tóm lại bất kể nói gì, hắn cũng sẽ không giống mấy lão già đầu nhồi đầy sách kia, nói nữ tử không tài mới là đức, nữ tử phải trinh tĩnh nhu uyển, quanh quẩn chốn thâm khuê.
Đều là chiêu bài của mấy tên nam nhân vô dụng không có bản lĩnh, sợ bị nữ nhân giành mất địa vị mà thôi, người chân chính có bản lĩnh, sẽ không ai để ý cái này.
Tỷ như phụ thân của Dương tiểu thư, bản thân là một quan văn, có thể cho phép con gái ái mộ Tĩnh An hầu, thậm chí bằng lòng để đứa con gái bảo bối học võ, bởi vì hắn không hề lo lắng được con gái hỗ trợ có gì không đúng.
Hoặc là nói, cho dù là không đúng, hắn cũng không cảm thấy mất mặt.
Bất luận là nam nhân hay nữ nhân, không gì có thể vây khốn được những người ưu tú trong thiên hạ.
“Cứ để xem đi, nếu để ý thanh danh của bản thân, bọn họ sẽ không cùng Chính Hiên tiếp xúc, Chu tiểu thư vẫn luôn được nuôi dưỡng nơi khuê phòng, ta nghĩ, Chính Hiên chắc sẽ không thích.”
Tần Ninh ngẫm nghĩ, quay đầu nói với tiểu cung nữ: “Đi thiên điện tìm điện hạ tới đây.”
Tiểu cung nữ vâng lệnh rời đi, chưa được một lúc, Tiền Chính Hiên đã đẩy cửa bước vào.
Y mặc áo choàng màu bạc, làm nổi bật khuôn mặt trắng như đánh phấn, một bộ trọc thế giai công tử(*) chân chính.
(*) Trọc thế giai công tử: Giữa thế gian ô trọc mà có bậc phong lưu thanh tao văn nhã.
“Hài nhi thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an mẫu hậu.” Tiền Chính Hiên cười lộ cả hàm răng trắng, “Mẹ tìm con tới làm gì vậy?”
“Còn làm gì nữa, mẹ con chọn được cho con hai ứng cử viên, một tiểu thư Chu gia mỹ mạo đoan trang, một tiểu thư Mã gia hoạt bát đáng yêu, con thích người nào?”
Tiền Chính Hiên hỏi: “Xinh đẹp ra sao?”
“Diễm lệ động lòng người, khuynh quốc khuynh thành.” Tần Ninh nói, “Đẹp đến độ con nhìn vào chắc chắn sẽ thấy đẹp.”
Ánh mắt của con trai nàng tương đối giống nàng, nàng rất thích dung mạo của Chu tiểu thư, Tiền Chính Hiên cũng không có lí nào lại không coi trọng người ta.
Tiền Chính Hiên bình tĩnh nói: “Vậy con chọn Chu tiểu thư.”
Hoạt bát đáng yêu gì đó cũng không phải rất hấp dẫn, làm muội muội thì hợp hơn thê tử, mà nữ tử mỹ mạo mới là khả ngộ bất khả cầu.
Tiền Chính Hiên suy nghĩ rất rõ ràng, rất lý trí.
Tiền Nguyên Hằng bất đắc dĩ: “Con đừng có chỉ trông mỗi diện mạo người ta, ngộ nhỡ tính tình của cô nương đó không hợp với con, há chẳng phải hại người ta sao.”
Tiền Nguyên Hằng cảm thấy hôn nhân đại sự, nên thận trọng một chút, không thể tùy tiện quyết định.
Thời thế bây giờ, nếu Tiền Chính Hiên không thích thê tử, y là nam nhân, nạp thiếp gì đó cũng sẽ không có ai chỉ trỏ, Tiền Nguyên Hằng có khả năng sẽ tức giận, nhưng con trai ruột suy cho cùng vẫn thân thiết hơn so với con dâu.
Nhưng cô nương người ta đâu có làm gì nên tội, gả cho y thì chỉ có mỗi mình y thôi.
Vậy mới nói nữ nhi sợ gả sai chồng ra sao.
“Sao có thể tính cách không hợp, nếu nàng thực sự xinh đẹp, dù là tính tình như Dạ Xoa con cũng có thể chịu được, chưa biết chừng còn cảm thấy đáng yêu. Phụ hoàng người không hiểu đâu.”
Đây là đặc quyền của mỹ nhân trong mắt y, tính tình có tốt hay không hoàn toàn xem dung mạo, không đẹp thì là mẫu Dạ Xoa, đẹp chính là tính cách đặc biệt đáng yêu, đặc biệt xuất chúng.
Tiền Nguyên Hằng gần như nghẹt thở, không muốn thừa nhận cái kẻ nông cạn này là con trai mình.
Tần Ninh buồn cười nhìn cha con hai người.
Nói thực, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, ai cũng không nói ai được.
“Nếu con đã thích Chu tiểu thư, vậy thì gặp mặt đi, để hôm nào đó ta gọi người vào cung, con âm thầm quan sát thôi, đừng có dọa người ta.”
Tần Ninh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không muốn lấy thanh danh người ta ra để mạo hiểm, đại nam nhân như Tiền Nguyên Hằng không cảm thấy sao, nhưng nàng hiểu những lời đồn đãi đáng sợ thế nào, miệng lưỡi người đời độc ác, vẫn nên bảo hộ tốt cô nương người ta thì hơn.
Tiền Chính Hiên gật đầu: “Được ạ.”
Tiền Nguyên Hằng lắc đầu, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, hỏi: “Chính Hiên, hôm nay con tới ngự thư phòng chưa?”
Hôm nay sau khi kết thúc tảo triều hắn lập tức trở về ngay, bỏ lại một đống công vụ trong ngự thư phòng, còn đang trông chờ Tiền Chính Hiên sẽ qua đó làm, kết quả hắn đánh giá hơi cao sự cần mẫn của con trai rồi.
Đáng thương cho hắn một bó tuổi còn chưa được nghỉ hưu, vẫn phải vất vả làm việc, con trai lớn thế này cũng không biết thương cha già, chỉ biết lười biếng.
Tiền Nguyên Hằng thở dài: “Chính Hiên à, cha con lớn tuổi rồi, quả thực không làm việc nổi nữa, con thông cảm chút đi, đừng có thấy ta trở về nghỉ ngơi thì con cũng nghỉ theo chứ, thanh niên mười mấy tuổi, so tỵ với ta cái gì.”
Tần Ninh bất lực với cái bản mặt dày của hắn, hôm qua còn nói bản thân thanh niên trai tráng, hôm nay lại nói mình đã già, hợp lại chính là cái gì có lợi thì nói cái đó, nam nhân ba mươi tuổi, biết tiến biết lùi, cũng thực khôn khéo.
Nàng nghĩ gì Tiền Chính Hiên không biết.
Y chỉ không mấy tình nguyện mà gật đầu.
Mọi người cùng ở trong một cung, tuy khoảng cách hơi xa, nhưng hôm qua hai người nửa đêm mới trở về, coi con là đứa ngốc sao?
Bây giờ lại nói mình già, thế tối qua cha đi đâu làm gì.
Nếu không phải sợ mẹ xấu hổ, y có thể đã xắn tay áo lên đánh nhau với Tiền Nguyên Hằng một trận.
Có điều y cảm thấy, mặc dù mình trẻ hơn, nhưng cũng đánh không lại người ta, nhìn hình thể là biết.
Bản thân vẫn còn là trẻ con.
Nếu không làm sao nói là cha con, Tiền Nguyên Hằng thích tự động lược bỏ mấy chuyện bất lợi đối với mình, vả lại rất có khả năng sẽ vờ như chúng không tồn tại.
Tiền Chính Hiên lúc này cũng tự giác quên đi, cha y năm mười mấy tuổi đã là một đại hán cao to, tại đất Giang Nam chính là hạc giữa bầy gà, thân hình tráng kiện hấp dẫn không ít nữ nhân.
Tỷ như tiểu quả phụ đầu thôn kia.
Tiền Nguyên Hằng nói: “Nếu đã biết rồi thì con tới ngự thư phòng đi, loạt tấu chương bên tay phải con có thể xem, còn chồng bên trái đừng động tới vội.”
Khi nội các trình tấu chương lên sẽ dựa theo mức độ sự vụ nặng nhẹ chậm gấp mà phân ra, hoàng đế bệ hạ rất tự nhiên đem việc không quan trọng giao cho con trai.
Coi như nhiều thêm một nhân lực.
Tiền Chính Hiên nghiến răng, “Phụ hoàng, nhi thần cáo lui.”
Tiền Chính Hiên không biết mình tới đây làm gì, chọn vợ sao? Giữa Chu tiểu thư với Mã tiểu thư dung mạo bình thường, y khẳng định sẽ chọn Chu tiểu thư.
Y cảm thấy là Tiền Nguyên Hằng cố tình lôi mình tới đây, sau đó quang minh chính đại bắt y tới ngự thư phòng làm việc.
Nam nhân một khi tâm cơ nổi lên, quả thực không giống người thường.
Tiền Nguyên Hằng còn muốn ở trong Thừa Càn cung nghỉ ngơi nửa ngày, sau đó mới tới ngự thư phòng làm việc.
Nhưng số vất vả chính là số vất vả, một khắc cũng không được nhàn rỗi, cho dù muốn nằm liệt trên giường nuôi bụng mỡ, cũng chỉ có thể vừa làm việc vừa nuôi bụng mỡ.
Hắn vừa cầm tay Tần Ninh, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tiền Chính Hiên đã lại đẩy cửa bước vào.
Vẻ mặt thiếu niên mang theo vài phần đắc ý.
“Phụ hoàng, Mã thị lang cầu kiến.”
Mã thị lang phát hiện manh mối mới, không dám tự mình hành sự, bèn vội vàng vào cung hồi báo.
“Bệ hạ, theo lời trưởng sự ma ma trông coi ngự hoa viên nói, trong số những cung nữ cấp thấp trông coi ngự hoa viên có một bộ phận là từ tiền triều lưu lại, đợt giải tán cung nữ lúc trước do không kịp thời bổ sung nhân lực, phủ nội vụ lười nhác, đã giữ lại một đám người cho rằng không đáng ngại.”
Ma ma kia vốn dĩ cũng là ngậm chặt miệng không chịu nói, nhưng về sau không chịu nổi khổ hình của Mã thị lang, cũng không có ý chí kiên định như Xuất Vân, cho nên đã khai ra toàn bộ.
Mã thị lang quỳ rạp dưới đất, run rẩy nói: “Bệ hạ bớt giận, theo tin nghe được, mạt đế tiền triều có một người con gái, do nguyên phi hoàng hậu sinh ra, mạt đế coi như trân bảo, phong hào Sơ Vân.”
Công chúa Sơ Vân...
Tiền Nguyên Hằng thật sự chưa từng nghe nói tới, trước kia hắn không quan tâm chuyện tư nhà người ta, dù sao mặc kệ hậu cung là cái dạng gì, mạt đế vẫn là hôn quân bạo quân, không có gì đáng nói.
Hắn cũng không tức giận như trong tưởng tượng của Mã thị lang, thuộc hạ lười biếng gì gì đó, cũng là chuyện thường tình, nên đánh thì đánh, nên phạt thì phạt, chẳng có gì đáng để tức giận hết.
“Ý ngươi là, cung nữ tên Xuất Vân kia, là con gái của mạt đế tiền triều, hay là cô nhi tiền triều, con gái của hoàng thất?”
Cũng thực biết nhẫn nhục, ở địa bàn của mình hầu hạ người khác, Tiền Nguyên Hằng cũng cảm thấy khổ sở, vậy mà người ta một thân một mình lại có thể chịu đựng được.
Tính cách ấy có thể làm được chuyện lớn, chỉ là đầu óc không được thông minh cho lắm.
Vì sao phải hãm hại A Ninh, rõ ràng A Ninh với nàng ta không thù không oán, nếu nói muốn mượn kế hại A Ninh để khiến hắn không buồn ăn uống, cuối cùng chết đi, con đường vòng vèo này đi cũng thực dài.
Còn không bằng tự mình mài dao đâm hắn một nhát cho xong.
Mã thị lang nói: “Vi thần cũng nghĩ tám chín phần mười là vậy.”
“Vậy nàng ta gan cũng đủ lớn. không cần nương tay nữa, chỉ cần thẩm vấn, tiền triều có thể giấu một người như nàng ta, cũng có thể giấu thêm người khác, bất luận thế nào cũng phải cạy miệng hết đám người đó ra.”
Mã thị lang đáp: “Thần tuân chỉ, bệ hạ...thần muốn nhờ Tô đại nhân hỗ trợ phá án.”
“Tô Như Hội?” Tiền Nguyên Hằng suy nghĩ một lát, “Được, hắn gần đây cũng nhàn rồi không có gì làm, ngươi tới tìm hắn nói có người muốn mưu hại hoàng hậu, kêu hắn trợ giúp.”
Tô Như Hội sau khi vào cung quả thực nhàn rỗi vô cùng, không có bất cứ chuyện gì để làm, rảnh đến mức cả ngày chỉ biết dạo phố cười ngựa.
Có lẽ vì để tránh hiềm nghi, cho dù đã nhận người cháu gái là Tần Ninh, nhưng hắn cũng không vào cung gặp mặt, chỉ thi thoảng nói chuyện đôi ba câu với Tiền Chính Hiên.
Tiền Nguyên Hằng nghĩ, cũng may hắn là người có tính tình hờ hững, đổi lại là người khác chắc đã chán đến chết rồi.
Có điều với tính nết bàng quan của Tô Như Hội, cũng chỉ có lôi A Ninh ra mới có thể khiến hắn bằng lòng làm việc.
A Ninh quả thực là phúc tinh của hắn.
Tiền Nguyên Hằng thầm nghĩ.
Mã thị lang nhận mệnh rời đi.
Dù sao nên xử lí công chúa Sơ Vân ra sao, hắn đã hỏi Tiền Nguyên Hằng rồi, tiếp theo làm gì đều là thánh dụ. Tô Như Hội dù không màng thế sự, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là thần tử của bệ hạ, còn có thể không nghe lời sao.
Tiền Nguyên Hằng ngồi đó, sắc mặt hơi trầm xuống: “Truyền tổng lĩnh phủ nội các.”
Khi mới làm chủ cung đình, hắn không dám tín nhiệm những người tiền triều từng dùng qua, việc đầu tiên chính là tống cổ những kẻ đó ra ngoài, vậy mà đám người này lại dám vờ tuân mệnh lệnh, giở trò gian dối.
Tiền Nguyên Hằng rất phẫn nộ, khi đó hắn bận rộn dọn dẹp sự vụ sau chiến loạn, không có thời gian để ý hậu cung, không ngờ lại bị đâm cho một lỗ như vậy.
Tổng lĩnh phủ nội các còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nghĩ bệ hạ có phân phó gì mới, liền vui sướng mà chạy vào cung.
Mỗi lần có chuyện lớn là sẽ có nước béo có thể chấm mút, mặc dù hoàng hậu nương nương hiện tại không dễ lừa như Lương quý phi, nhưng những việc hắn đã làm cũng chưa chắn đã bị lôi ra nói.
Chuyện của thuộc hạ bên dưới, các thượng ti làm sao biết được chứ?
Trước khi bước vào ngự thư phòng, trong lòng hắn còn đang tính toán sự vụ lần này có thể vớt tiền được ở những nơi nào, tổng cộng vớt được bao nhiêu.
Kết quả vừa bước vào, liền nhận ngay một chén trà đập vào đầu, máu theo phần xương trán chảy xuống.
Khuôn mặt được chăm chút cẩn thận trong nháy mắt hỗn độn máu me, máu hòa lẫn với phấn trắng chảy xuống, cực kì nhếch nhác, khiến người buồn nôn.
Tướng mạo hắn lại không dễ nhìn, dưới tình trạng này càng khiến người ta chán ghét.
Tổng lĩnh phủ nội các bị ném cốc vào đầu cũng không dám tức giận, ngược lại run rẩy quỳ xuống: “Bệ hạ bớt giận, nô tài...nô tài biết tội, bệ hạ thứ tội.”
Tiền Nguyên Hằng cười lạnh: “Ngươi thì có tội gì? Ngươi trong sạch vô tội, là trẫm mù thôi!”
Tổng lĩnh phủ nội vụ run bần bật, quỳ dưới đất nghĩ chuyện gì mình làm bị phát hiện rồi, trong đầu đảo qua đảo lại trăm ngàn lần, nhưng thật sự nghĩ không ra, chỉ đành thành thật khai ra.
“Bệ hạ, nô tài biết tội, nô tài không nên nhận hối lộ của các vị đại nhân, không nên đem tin tức về yến hội của hoàng hậu nương nương lộ ra ngoài, bệ hạ thứ tội.”
Tiền Nguyên Hằng tức tới bật cười, không ngờ hắn còn làm những chuyện khác nữa.
“Ngươi đừng nói với trẫm ngươi chỉ làm bấy nhiêu đó, còn những gì nữa, thành thực khai hết ra cho trẫm, thiếu một chuyện...” Tiền Nguyên Hằng rất phẫn nộ, kẻ này là tổng lĩnh phủ nội các của hắn, làm bao nhiêu chuyện xấu mà hắn không hề hay biết, há chẳng phải sẽ bị người ta nói là vô năng sao, “Trẫm chém đầu ngươi.”
Tổng lĩnh phủ nội các không biết hắn đã biết được những gì, chỉ đành khai hết ra: “Nô tài...nô tài còn giúp Lương quý phi cắt xén bổng lộc của nhị hoàng tử, còn...còn có khi hoàng hậu nương nương tiến cung, Lương quý phi cũng sai nô tài xén bớt bổng lộc của nương nương, bệ hạ minh giám, nô tài không dám bất kính với hoàng hậu nương nương.”
Tiền Nguyên Hằng cười lạnh: “Ngươi không nói trẫm cũng quên mất, khó trách ngươi có thể làm tổng lĩnh phủ nội các, thì ra là thân thích của Lương gia!”
Trước đây hậu cung vẫn luôn do Lương Ngọc nắm quyền, nàng ta lại quản thành ra thế này, bây giờ rơi vào kết cục này, đúng là không hề oan uổng chút nào.
“Ngươi không cần nói nữa, những gì nên biết trẫm đều biết cả rồi, trẫm hỏi ngươi, trước kia khi mới vào cung, trẫm sai ngươi đổi hết người một lượt, ngươi còn lưu lại bao nhiêu người của tiền triều!”
Tác giả có lời muốn nói:
Chỉ có xe của cô nhi viện, không có gì khác.
Tới ‘ngày’ thật sự rất dễ cáu, hôm qua không kìm được mà chửi lại mấy người mắng tui, bây giờ nghĩ lại hối hận quá.
Tui muốn làm một người dịu dàng QAQ.
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
Chương 49: Uyên ương đạp nước
Dưới tình hình này, thịt dù thơm hơn nữa, dù là ai phỏng chừng cũng ăn không nổi.
Nhưng dù tự dặn lòng mình không thể ăn không thể ăn, cơ thể hắn vẫn rất thành thực, khát vọng không hề giảm bớt, trái lại vì ăn không được mà càng dâng trào mãnh liệt.
Suy nghĩ của Tiền Nguyên Hằng lúc này chính là như vậy, trong lòng liều mạng khuyên bản thân không thể thả lỏng, thân thể lại thèm khát muốn quay lại ôm người vào lòng, khổ sở tới mức muốn khóc một trận.
Trong lòng hắn rối rắm không thôi, bày ra trước mặt Tần Ninh lại là vẻ bực tức.
Chỉ có thể nói, ánh mắt quần chúng đúng là sáng như tuyết, nói hoàng hậu nương nương sủng bệ hạ, sự thực chính là như vậy.
Tần Ninh thấy hắn như vậy, bản thân cũng đau lòng, chỉ đành bất lực nói: “Được rồi không tức giận nữa, ta nhận sai còn không được sao?”
Tiền Nguyên Hằng quay lại nhìn nàng, vẻ mặt rất tự đắc: “Vậy sau này nàng còn nói ta nữa không? Còn ghét bỏ ta nữa không?”
Qủa thực không hề giống một lão nam nhân, so với con trai hắn còn biết làm mình làm mẩy hơn.
“Ta đâu có ghét bỏ chàng.” Tần Ninh nói lảng đi, hiển nhiên, sau này nàng sẽ còn nói nữa, không có khả năng không nói, không thể để hắn tùy hứng không biết quý trọng thân thể được.
Tiền Nguyên Hằng tất nhiên nghe hiểu ý nàng, song không biết phải nói gì.
A Ninh cũng vì muốn tốt cho hắn.
Hắn vươn tay ôm người vào trong lòng, bất lực nói: “A Ninh, nàng đó...”
Lời muốn nói bị chặn lại trong miệng, không thể nói tiếp được, đôi môi mềm mại của nàng phủ lên, mang theo khí tức ngọt nhẹ riêng biệt.
Tiền Nguyên Hằng ngẩn ra giây lát, nhưng cũng chỉ là giây lát mà thôi, ngay giây tiếp theo Tần Ninh lập tức bị đoạt mất hô hấp.
Dần dần bị cuốn vào đại dương sóng gió mãnh liệt.
Nổi nổi chìm chìm, tựa như chết đuối nhưng lại không thể thoát ra.
Nước trong hồ dềnh lên bờ, một đường chảy qua, chỉ để lại vết nước nhàn nhạt.
Đôi uyên ương quẫy nước trong hồ vẫy vùng trong ánh trăng sáng tỏ, mang một loại phong tình đặc biệt.
Nửa đêm, Tiền Nguyên Hằng ôm Tần Ninh trở lại tẩm cung, sau lưng theo một lão ma ma, bà giúp hai người tắt đèn, che lại màn trướng, sau đó mặt không đổi sắc lui ra ngoài.
Tần Ninh đã say ngủ, Tiền Nguyên Hằng nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngắm nhìn nàng, cuối cùng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt nàng.
Lòng tràn đầy thỏa mãn ôm người vào lòng đi ngủ.
Qủa thực, mỗi lần đến lúc này, mệt mỏi cả ngày dường như đều được gột sạch, tinh thần thoải mái, giống như được hồi sinh.
Tới ngày hôm sau Tần Ninh mới tìm được cơ hội kể cho hắn về yến hội.
“Tiểu thư Chu gia lớn lên xinh đẹp, diễm lệ động lòng người, dáng vẻ cũng đoan trang quý khí, rất thích hợp làm thái tử phi, chỉ là có chút cổ hủ, Chính Hiên là đứa trẻ hoạt bát, ta lo hai đứa nó không hợp nhau, lại hại cô nương người ta.” Tần Ninh cảm thấy người thích hợp nhất là Chu tiểu thư.
Nàng suy nghĩ một lúc, Chu tiểu thư chỉ có một người ông quyền cao chức trọng nhưng sắp cáo lão hồi hương, trong nhà không có thân thích có khả năng nắm giữ quyền lực, điều quan trọng là điều kiện bản thân nàng cũng tốt.
Tiền Nguyên Hằng mỉm cười: “Chỉ có mình nàng ta sao?”
“Không, còn có thiên kim nhà Mã thị lang, tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu, tính cách cũng rất tốt, chỉ là lớn lên không xinh đẹp lắm.” Nàng thở dài: “Nếu có một người vừa được tính cách như Mã tiểu thư, lại có dung mạo như Chu tiểu thư thì không cần phải lo nghĩ nữa.”
Tiền Nguyên Hằng không đầu không đuôi nói một câu: “Xem ra ta tốt số hơn Chính Hiên.”
Tần Ninh nhất thời nghe không hiểu.
Tiền Nguyên Hằng tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Ta từng gặp Mã tiểu thư một lần, còn cả tiểu cô nương nhà họ Dương, thần thái sáng láng, quả thực không tầm thường.”
Tần Ninh bừng tỉnh: “Dương gia tiểu thư, ta suýt thì quên mất, Dương phu nhân nhờ ta đề thân với Tĩnh An hầu.”
“Dương tiểu thư ái mộ hắn nhiều năm, một lòng muốn gả cho hắn.”
Tiền Nguyên Hằng đang uống ngụm trà, nghe thấy vậy thì bị sặc, ho đến kinh thiên động địa.
Tần Ninh vỗ lưng hắn: “Chàng cuống cái gì? Cũng đâu phải người ta thích chàng.”
Không sai nàng đúng là đang ghen đó, hôm qua Dương tiểu thư không chỉ khen Lương Văn Cảnh, còn khen cả lão nam nhân này, Tiền Nguyên Hằng vẫn nhớ nàng ta, ấn tượng với người ta còn tốt như vậy.
Bây giờ lại phản ứng dữ dội như thế, không phải hắn tưởng người ta thích hắn, cho nên nghe câu này xong thấy thất vọng đấy chứ.
Nàng bốc giấm chua nồng nặc, Tiền Nguyên Hằng lại thấy buồn cười.
Tiền Nguyên Hằng dở khóc dở cười: “Cái gì thế, người ta mới có mấy tuổi?”
“Tuổi nhỏ thì sao, đám nam nhân các chàng chẳng phải yêu thích cô nương trẻ tuổi sao, chàng cũng thế!”
Tiền Nguyên Hằng nói: “Ta không giống, ta chỉ thích nàng.”
“Ta chỉ bất ngờ, thế mà cũng có người nhìn trúng Lương Văn Cảnh, cỡ như Lương Văn Cảnh mà cũng có cô nương thích, Dương cô nương này không phải mắt không tốt đấy chứ.”
“Cỡ như chàng còn có người thích, sao Tĩnh An hầu lại không thể.” Tần Ninh bực, “Hôm qua Dương tiểu thư người ta còn khen chàng anh hùng cái thế kìa, chắc chàng cảm động lắm.”
Vì sao Dương tiểu thư không thể thích Lương Văn Cảnh, không thích Tĩnh An hầu chẳng lẽ phải thích chàng, lão nam nhân chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, chọc người tức chết mà.
Tiền Nguyên Hằng cười đáp: “A Ninh của ta cũng biết ăn giấm, bao nhiêu năm rồi, hồi trước nàng ăn hết giấm của đại cô nương lại ăn tới giấm của tiểu góa phụ đầu thôn, bây giờ ngay cả giấm của tiểu cô nương người ta cũng muốn ăn, nàng ta đủ tuổi làm con gái nàng đó.”
“Chẳng phải nhìn trúng Lương Văn Cảnh thôi sao, hôm nay ta đi đề thân giúp nàng được chưa, nhưng nếu không thành công, nàng cũng không được trách ta, Lương Văn Cảnh hiện tại chưa có suy nghĩ muốn thành gia.”
Cũng bởi chưa tìm được người phù hợp, bao năm chinh chiến, lấy vợ sinh con cũng chỉ có thể để bọn họ phòng không gối chiếc, hà tất phải hại đời con gái người ta.
Bây giờ thiên hạ thái bình, nhưng còn chưa lấy chồng cũng chỉ có cô nương mười mấy tuổi, bọn hắn một đám lớn tuổi, không nên làm lỡ dở thanh xuân của người ta, còn không bằng cứ độc thân như vậy, ngộ nhỡ ngày nào đó gặp được ái nhân không câu nệ tuổi tác gia thế, cũng coi như được lời.
Không gặp được, coi như số mệnh đã định.
Hắn thực ra rất hi vọng Lương Văn Cảnh sẽ thích Dương tiểu thư, chí ít lấy được người vợ sẽ không đến mức bị người khác nói thủ hạ tâm phúc của hắn toàn một đám độc thân, cả đời cũng không kiếm được vợ.
Hơn nữa, Lương Văn Cảnh lẻ loi một mình, tìm người bồi bạn bên cạnh hắn, cũng không đến mức lúc nào cũng xoay quanh hai mẹ con Lương Ngọc.
“Về phần Chu tiểu thư cùng Mã tiểu thư, chi bằng hỏi ý Chính Hiên thử, xem nó thích người nào, ta muốn cho mấy đứa nó quen biết nhau đã, không hợp thì tìm tiếp.”
Nếu cứ nhắm mắt gả bừa, ngộ nhỡ không hợp, vừa hại con gái nhà người ta, cũng hại cả con trai mình.
Tần Ninh hơi chần chừ: “Ta chỉ lo có người lại lấy thanh danh cô nương làm cái cớ, nói mấy lời không dễ nghe.”
“Thanh danh!” Tiền Nguyên Hằng cười lạnh, “Đám người tiền triều đúng là đầu óc có bệnh, đem người phụ nữ vây hãm trong một tấc vuông đất, còn bày ra những thứ lễ giáo gì gì đó, nữ nhân khắp thiên hạ đều lo sợ bất an, ta đã sớm muốn hủy bỏ rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội.”
Tiền Nguyên Hằng thực lòng không cho rằng nữ nhân phải sống trong hậu trạch không bước chân ra khỏi cửa nửa bước, chỉ chăm chăm mấy việc lông gà vỏ tỏi vặt vãnh trong nhà, các triều đại trước còn có nữ nhân làm hoàng đế, đến bây giờ lại đem mẫu thân thê nữ của mình giam hãm, đây là đạo lí gì chứ.
Hắn rất đau lòng Tần Ninh, không nỡ để nàng làm việc, nhưng cũng chưa từng coi nàng là thứ phụ thuộc vào mình.
Bất kể là chính sự hay những việc khác, tuy hắn không muốn để Tần Ninh lo lắng, nhưng cũng chưa từng giấu giếm nàng, về cơ bản chuyện gì cũng nói cho nàng, chuyện của hậu cung cũng không hoàn toàn để nàng quản hết.
Tiền Nguyên Hằng cảm thấy nếu có một ngày, chính mình chưa biết chừng có thể sẽ để A Ninh giám quốc.
Nếu A Ninh có tài trí dã tâm như nữ hoàng đế trước kia, hắn cũng có thể suy nghĩ đến việc đem một nửa chính vụ san cho nàng.
Tóm lại bất kể nói gì, hắn cũng sẽ không giống mấy lão già đầu nhồi đầy sách kia, nói nữ tử không tài mới là đức, nữ tử phải trinh tĩnh nhu uyển, quanh quẩn chốn thâm khuê.
Đều là chiêu bài của mấy tên nam nhân vô dụng không có bản lĩnh, sợ bị nữ nhân giành mất địa vị mà thôi, người chân chính có bản lĩnh, sẽ không ai để ý cái này.
Tỷ như phụ thân của Dương tiểu thư, bản thân là một quan văn, có thể cho phép con gái ái mộ Tĩnh An hầu, thậm chí bằng lòng để đứa con gái bảo bối học võ, bởi vì hắn không hề lo lắng được con gái hỗ trợ có gì không đúng.
Hoặc là nói, cho dù là không đúng, hắn cũng không cảm thấy mất mặt.
Bất luận là nam nhân hay nữ nhân, không gì có thể vây khốn được những người ưu tú trong thiên hạ.
“Cứ để xem đi, nếu để ý thanh danh của bản thân, bọn họ sẽ không cùng Chính Hiên tiếp xúc, Chu tiểu thư vẫn luôn được nuôi dưỡng nơi khuê phòng, ta nghĩ, Chính Hiên chắc sẽ không thích.”
Tần Ninh ngẫm nghĩ, quay đầu nói với tiểu cung nữ: “Đi thiên điện tìm điện hạ tới đây.”
Tiểu cung nữ vâng lệnh rời đi, chưa được một lúc, Tiền Chính Hiên đã đẩy cửa bước vào.
Y mặc áo choàng màu bạc, làm nổi bật khuôn mặt trắng như đánh phấn, một bộ trọc thế giai công tử(*) chân chính.
(*) Trọc thế giai công tử: Giữa thế gian ô trọc mà có bậc phong lưu thanh tao văn nhã.
“Hài nhi thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an mẫu hậu.” Tiền Chính Hiên cười lộ cả hàm răng trắng, “Mẹ tìm con tới làm gì vậy?”
“Còn làm gì nữa, mẹ con chọn được cho con hai ứng cử viên, một tiểu thư Chu gia mỹ mạo đoan trang, một tiểu thư Mã gia hoạt bát đáng yêu, con thích người nào?”
Tiền Chính Hiên hỏi: “Xinh đẹp ra sao?”
“Diễm lệ động lòng người, khuynh quốc khuynh thành.” Tần Ninh nói, “Đẹp đến độ con nhìn vào chắc chắn sẽ thấy đẹp.”
Ánh mắt của con trai nàng tương đối giống nàng, nàng rất thích dung mạo của Chu tiểu thư, Tiền Chính Hiên cũng không có lí nào lại không coi trọng người ta.
Tiền Chính Hiên bình tĩnh nói: “Vậy con chọn Chu tiểu thư.”
Hoạt bát đáng yêu gì đó cũng không phải rất hấp dẫn, làm muội muội thì hợp hơn thê tử, mà nữ tử mỹ mạo mới là khả ngộ bất khả cầu.
Tiền Chính Hiên suy nghĩ rất rõ ràng, rất lý trí.
Tiền Nguyên Hằng bất đắc dĩ: “Con đừng có chỉ trông mỗi diện mạo người ta, ngộ nhỡ tính tình của cô nương đó không hợp với con, há chẳng phải hại người ta sao.”
Tiền Nguyên Hằng cảm thấy hôn nhân đại sự, nên thận trọng một chút, không thể tùy tiện quyết định.
Thời thế bây giờ, nếu Tiền Chính Hiên không thích thê tử, y là nam nhân, nạp thiếp gì đó cũng sẽ không có ai chỉ trỏ, Tiền Nguyên Hằng có khả năng sẽ tức giận, nhưng con trai ruột suy cho cùng vẫn thân thiết hơn so với con dâu.
Nhưng cô nương người ta đâu có làm gì nên tội, gả cho y thì chỉ có mỗi mình y thôi.
Vậy mới nói nữ nhi sợ gả sai chồng ra sao.
“Sao có thể tính cách không hợp, nếu nàng thực sự xinh đẹp, dù là tính tình như Dạ Xoa con cũng có thể chịu được, chưa biết chừng còn cảm thấy đáng yêu. Phụ hoàng người không hiểu đâu.”
Đây là đặc quyền của mỹ nhân trong mắt y, tính tình có tốt hay không hoàn toàn xem dung mạo, không đẹp thì là mẫu Dạ Xoa, đẹp chính là tính cách đặc biệt đáng yêu, đặc biệt xuất chúng.
Tiền Nguyên Hằng gần như nghẹt thở, không muốn thừa nhận cái kẻ nông cạn này là con trai mình.
Tần Ninh buồn cười nhìn cha con hai người.
Nói thực, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, ai cũng không nói ai được.
“Nếu con đã thích Chu tiểu thư, vậy thì gặp mặt đi, để hôm nào đó ta gọi người vào cung, con âm thầm quan sát thôi, đừng có dọa người ta.”
Tần Ninh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không muốn lấy thanh danh người ta ra để mạo hiểm, đại nam nhân như Tiền Nguyên Hằng không cảm thấy sao, nhưng nàng hiểu những lời đồn đãi đáng sợ thế nào, miệng lưỡi người đời độc ác, vẫn nên bảo hộ tốt cô nương người ta thì hơn.
Tiền Chính Hiên gật đầu: “Được ạ.”
Tiền Nguyên Hằng lắc đầu, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, hỏi: “Chính Hiên, hôm nay con tới ngự thư phòng chưa?”
Hôm nay sau khi kết thúc tảo triều hắn lập tức trở về ngay, bỏ lại một đống công vụ trong ngự thư phòng, còn đang trông chờ Tiền Chính Hiên sẽ qua đó làm, kết quả hắn đánh giá hơi cao sự cần mẫn của con trai rồi.
Đáng thương cho hắn một bó tuổi còn chưa được nghỉ hưu, vẫn phải vất vả làm việc, con trai lớn thế này cũng không biết thương cha già, chỉ biết lười biếng.
Tiền Nguyên Hằng thở dài: “Chính Hiên à, cha con lớn tuổi rồi, quả thực không làm việc nổi nữa, con thông cảm chút đi, đừng có thấy ta trở về nghỉ ngơi thì con cũng nghỉ theo chứ, thanh niên mười mấy tuổi, so tỵ với ta cái gì.”
Tần Ninh bất lực với cái bản mặt dày của hắn, hôm qua còn nói bản thân thanh niên trai tráng, hôm nay lại nói mình đã già, hợp lại chính là cái gì có lợi thì nói cái đó, nam nhân ba mươi tuổi, biết tiến biết lùi, cũng thực khôn khéo.
Nàng nghĩ gì Tiền Chính Hiên không biết.
Y chỉ không mấy tình nguyện mà gật đầu.
Mọi người cùng ở trong một cung, tuy khoảng cách hơi xa, nhưng hôm qua hai người nửa đêm mới trở về, coi con là đứa ngốc sao?
Bây giờ lại nói mình già, thế tối qua cha đi đâu làm gì.
Nếu không phải sợ mẹ xấu hổ, y có thể đã xắn tay áo lên đánh nhau với Tiền Nguyên Hằng một trận.
Có điều y cảm thấy, mặc dù mình trẻ hơn, nhưng cũng đánh không lại người ta, nhìn hình thể là biết.
Bản thân vẫn còn là trẻ con.
Nếu không làm sao nói là cha con, Tiền Nguyên Hằng thích tự động lược bỏ mấy chuyện bất lợi đối với mình, vả lại rất có khả năng sẽ vờ như chúng không tồn tại.
Tiền Chính Hiên lúc này cũng tự giác quên đi, cha y năm mười mấy tuổi đã là một đại hán cao to, tại đất Giang Nam chính là hạc giữa bầy gà, thân hình tráng kiện hấp dẫn không ít nữ nhân.
Tỷ như tiểu quả phụ đầu thôn kia.
Tiền Nguyên Hằng nói: “Nếu đã biết rồi thì con tới ngự thư phòng đi, loạt tấu chương bên tay phải con có thể xem, còn chồng bên trái đừng động tới vội.”
Khi nội các trình tấu chương lên sẽ dựa theo mức độ sự vụ nặng nhẹ chậm gấp mà phân ra, hoàng đế bệ hạ rất tự nhiên đem việc không quan trọng giao cho con trai.
Coi như nhiều thêm một nhân lực.
Tiền Chính Hiên nghiến răng, “Phụ hoàng, nhi thần cáo lui.”
Tiền Chính Hiên không biết mình tới đây làm gì, chọn vợ sao? Giữa Chu tiểu thư với Mã tiểu thư dung mạo bình thường, y khẳng định sẽ chọn Chu tiểu thư.
Y cảm thấy là Tiền Nguyên Hằng cố tình lôi mình tới đây, sau đó quang minh chính đại bắt y tới ngự thư phòng làm việc.
Nam nhân một khi tâm cơ nổi lên, quả thực không giống người thường.
Tiền Nguyên Hằng còn muốn ở trong Thừa Càn cung nghỉ ngơi nửa ngày, sau đó mới tới ngự thư phòng làm việc.
Nhưng số vất vả chính là số vất vả, một khắc cũng không được nhàn rỗi, cho dù muốn nằm liệt trên giường nuôi bụng mỡ, cũng chỉ có thể vừa làm việc vừa nuôi bụng mỡ.
Hắn vừa cầm tay Tần Ninh, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tiền Chính Hiên đã lại đẩy cửa bước vào.
Vẻ mặt thiếu niên mang theo vài phần đắc ý.
“Phụ hoàng, Mã thị lang cầu kiến.”
Mã thị lang phát hiện manh mối mới, không dám tự mình hành sự, bèn vội vàng vào cung hồi báo.
“Bệ hạ, theo lời trưởng sự ma ma trông coi ngự hoa viên nói, trong số những cung nữ cấp thấp trông coi ngự hoa viên có một bộ phận là từ tiền triều lưu lại, đợt giải tán cung nữ lúc trước do không kịp thời bổ sung nhân lực, phủ nội vụ lười nhác, đã giữ lại một đám người cho rằng không đáng ngại.”
Ma ma kia vốn dĩ cũng là ngậm chặt miệng không chịu nói, nhưng về sau không chịu nổi khổ hình của Mã thị lang, cũng không có ý chí kiên định như Xuất Vân, cho nên đã khai ra toàn bộ.
Mã thị lang quỳ rạp dưới đất, run rẩy nói: “Bệ hạ bớt giận, theo tin nghe được, mạt đế tiền triều có một người con gái, do nguyên phi hoàng hậu sinh ra, mạt đế coi như trân bảo, phong hào Sơ Vân.”
Công chúa Sơ Vân...
Tiền Nguyên Hằng thật sự chưa từng nghe nói tới, trước kia hắn không quan tâm chuyện tư nhà người ta, dù sao mặc kệ hậu cung là cái dạng gì, mạt đế vẫn là hôn quân bạo quân, không có gì đáng nói.
Hắn cũng không tức giận như trong tưởng tượng của Mã thị lang, thuộc hạ lười biếng gì gì đó, cũng là chuyện thường tình, nên đánh thì đánh, nên phạt thì phạt, chẳng có gì đáng để tức giận hết.
“Ý ngươi là, cung nữ tên Xuất Vân kia, là con gái của mạt đế tiền triều, hay là cô nhi tiền triều, con gái của hoàng thất?”
Cũng thực biết nhẫn nhục, ở địa bàn của mình hầu hạ người khác, Tiền Nguyên Hằng cũng cảm thấy khổ sở, vậy mà người ta một thân một mình lại có thể chịu đựng được.
Tính cách ấy có thể làm được chuyện lớn, chỉ là đầu óc không được thông minh cho lắm.
Vì sao phải hãm hại A Ninh, rõ ràng A Ninh với nàng ta không thù không oán, nếu nói muốn mượn kế hại A Ninh để khiến hắn không buồn ăn uống, cuối cùng chết đi, con đường vòng vèo này đi cũng thực dài.
Còn không bằng tự mình mài dao đâm hắn một nhát cho xong.
Mã thị lang nói: “Vi thần cũng nghĩ tám chín phần mười là vậy.”
“Vậy nàng ta gan cũng đủ lớn. không cần nương tay nữa, chỉ cần thẩm vấn, tiền triều có thể giấu một người như nàng ta, cũng có thể giấu thêm người khác, bất luận thế nào cũng phải cạy miệng hết đám người đó ra.”
Mã thị lang đáp: “Thần tuân chỉ, bệ hạ...thần muốn nhờ Tô đại nhân hỗ trợ phá án.”
“Tô Như Hội?” Tiền Nguyên Hằng suy nghĩ một lát, “Được, hắn gần đây cũng nhàn rồi không có gì làm, ngươi tới tìm hắn nói có người muốn mưu hại hoàng hậu, kêu hắn trợ giúp.”
Tô Như Hội sau khi vào cung quả thực nhàn rỗi vô cùng, không có bất cứ chuyện gì để làm, rảnh đến mức cả ngày chỉ biết dạo phố cười ngựa.
Có lẽ vì để tránh hiềm nghi, cho dù đã nhận người cháu gái là Tần Ninh, nhưng hắn cũng không vào cung gặp mặt, chỉ thi thoảng nói chuyện đôi ba câu với Tiền Chính Hiên.
Tiền Nguyên Hằng nghĩ, cũng may hắn là người có tính tình hờ hững, đổi lại là người khác chắc đã chán đến chết rồi.
Có điều với tính nết bàng quan của Tô Như Hội, cũng chỉ có lôi A Ninh ra mới có thể khiến hắn bằng lòng làm việc.
A Ninh quả thực là phúc tinh của hắn.
Tiền Nguyên Hằng thầm nghĩ.
Mã thị lang nhận mệnh rời đi.
Dù sao nên xử lí công chúa Sơ Vân ra sao, hắn đã hỏi Tiền Nguyên Hằng rồi, tiếp theo làm gì đều là thánh dụ. Tô Như Hội dù không màng thế sự, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là thần tử của bệ hạ, còn có thể không nghe lời sao.
Tiền Nguyên Hằng ngồi đó, sắc mặt hơi trầm xuống: “Truyền tổng lĩnh phủ nội các.”
Khi mới làm chủ cung đình, hắn không dám tín nhiệm những người tiền triều từng dùng qua, việc đầu tiên chính là tống cổ những kẻ đó ra ngoài, vậy mà đám người này lại dám vờ tuân mệnh lệnh, giở trò gian dối.
Tiền Nguyên Hằng rất phẫn nộ, khi đó hắn bận rộn dọn dẹp sự vụ sau chiến loạn, không có thời gian để ý hậu cung, không ngờ lại bị đâm cho một lỗ như vậy.
Tổng lĩnh phủ nội các còn chưa biết xảy ra chuyện gì, nghĩ bệ hạ có phân phó gì mới, liền vui sướng mà chạy vào cung.
Mỗi lần có chuyện lớn là sẽ có nước béo có thể chấm mút, mặc dù hoàng hậu nương nương hiện tại không dễ lừa như Lương quý phi, nhưng những việc hắn đã làm cũng chưa chắn đã bị lôi ra nói.
Chuyện của thuộc hạ bên dưới, các thượng ti làm sao biết được chứ?
Trước khi bước vào ngự thư phòng, trong lòng hắn còn đang tính toán sự vụ lần này có thể vớt tiền được ở những nơi nào, tổng cộng vớt được bao nhiêu.
Kết quả vừa bước vào, liền nhận ngay một chén trà đập vào đầu, máu theo phần xương trán chảy xuống.
Khuôn mặt được chăm chút cẩn thận trong nháy mắt hỗn độn máu me, máu hòa lẫn với phấn trắng chảy xuống, cực kì nhếch nhác, khiến người buồn nôn.
Tướng mạo hắn lại không dễ nhìn, dưới tình trạng này càng khiến người ta chán ghét.
Tổng lĩnh phủ nội các bị ném cốc vào đầu cũng không dám tức giận, ngược lại run rẩy quỳ xuống: “Bệ hạ bớt giận, nô tài...nô tài biết tội, bệ hạ thứ tội.”
Tiền Nguyên Hằng cười lạnh: “Ngươi thì có tội gì? Ngươi trong sạch vô tội, là trẫm mù thôi!”
Tổng lĩnh phủ nội vụ run bần bật, quỳ dưới đất nghĩ chuyện gì mình làm bị phát hiện rồi, trong đầu đảo qua đảo lại trăm ngàn lần, nhưng thật sự nghĩ không ra, chỉ đành thành thật khai ra.
“Bệ hạ, nô tài biết tội, nô tài không nên nhận hối lộ của các vị đại nhân, không nên đem tin tức về yến hội của hoàng hậu nương nương lộ ra ngoài, bệ hạ thứ tội.”
Tiền Nguyên Hằng tức tới bật cười, không ngờ hắn còn làm những chuyện khác nữa.
“Ngươi đừng nói với trẫm ngươi chỉ làm bấy nhiêu đó, còn những gì nữa, thành thực khai hết ra cho trẫm, thiếu một chuyện...” Tiền Nguyên Hằng rất phẫn nộ, kẻ này là tổng lĩnh phủ nội các của hắn, làm bao nhiêu chuyện xấu mà hắn không hề hay biết, há chẳng phải sẽ bị người ta nói là vô năng sao, “Trẫm chém đầu ngươi.”
Tổng lĩnh phủ nội các không biết hắn đã biết được những gì, chỉ đành khai hết ra: “Nô tài...nô tài còn giúp Lương quý phi cắt xén bổng lộc của nhị hoàng tử, còn...còn có khi hoàng hậu nương nương tiến cung, Lương quý phi cũng sai nô tài xén bớt bổng lộc của nương nương, bệ hạ minh giám, nô tài không dám bất kính với hoàng hậu nương nương.”
Tiền Nguyên Hằng cười lạnh: “Ngươi không nói trẫm cũng quên mất, khó trách ngươi có thể làm tổng lĩnh phủ nội các, thì ra là thân thích của Lương gia!”
Trước đây hậu cung vẫn luôn do Lương Ngọc nắm quyền, nàng ta lại quản thành ra thế này, bây giờ rơi vào kết cục này, đúng là không hề oan uổng chút nào.
“Ngươi không cần nói nữa, những gì nên biết trẫm đều biết cả rồi, trẫm hỏi ngươi, trước kia khi mới vào cung, trẫm sai ngươi đổi hết người một lượt, ngươi còn lưu lại bao nhiêu người của tiền triều!”
Tác giả có lời muốn nói:
Chỉ có xe của cô nhi viện, không có gì khác.
Tới ‘ngày’ thật sự rất dễ cáu, hôm qua không kìm được mà chửi lại mấy người mắng tui, bây giờ nghĩ lại hối hận quá.
Tui muốn làm một người dịu dàng QAQ.
Danh sách chương