Truyện được dịch/edit bởi [Tokiya] và đăng tại lustaveland.com
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
Chương 42: Lão gia nhà giàu
Tiền Nguyên Hằng chính trực nói: “Tô ái khanh, quân thần khác biệt, nhũ danh của hoàng hậu, gọi ra có vẻ không tôn trọng, sau này ngươi dùng tôn xưng đi.”
Tô Như Hội trầm mặc mấy giây, chỉ đáp: “Lời bệ hạ nói có lý, vi thần thụ giáo.”
Ngươi cũng thực có bản lĩnh, người khác gọi cái tên cũng không được, ghen thành như vậy ngươi còn làm hoàng đế làm cái gì, sao không dứt khoát đi bán giấm đi, còn tiết kiệm được vốn.
Thật không biết Ninh Ninh làm sao chịu được hắn.
Tô Như Hội tự nhận bản thân có sức kiên nhẫn bất phàm, gặp phải kiểu người như thế này, kiên nhẫn gì cũng bay sạch.
Hắn cho rằng mình là cậu của Tây Ninh, ngày sau có thể cùng cháu gái thân thiết nồng nhiệt làm người thân, nhưng xem thái độ này của Tiền Nguyên Hằng, con đường nhận thân của hắn còn xa xôi trắc trở lắm.
Trong lòng hắn đang nghĩ vậy, lại nghe thấy Tiền Nguyên Hằng nói: “Tô ái khanh theo trẫm tới Thừa Càn cung gặp hoàng hậu đi, người một nhà, không nên quanh năm lưu lạc bên ngoài.”
Lần đầu tiên trong đời Tô Như Hội ngây như phỗng, ngươi đột nhiên hào phóng như vậy, ta có chút không theo kịp.
Còn đang nghĩ muốn thuyết phục ngươi thậm chí còn phải mất tới dăm ba ngày?
Sắc mặt Tiền Nguyên Hằng cũng không tốt, nếu không phải A Ninh muốn gặp ngươi...
Tần Ninh hôm nay dậy sớm, nàng nghĩ đến người cậu chưa từng gặp mặt nên ngủ không được, trong lòng sốt ruột không thôi đứng đợi trước Thừa Càn cung.
Lão ma ma khuyên nàng: “Nương nương, người đừng sốt ruột, bệ hạ đã đáp ứng đưa người tới rồi, chắc trong triều còn chuyện nên chưa tới ngay được.”
Tần Ninh đáp: “Ta không sốt ruột gặp hắn, ta chỉ đang nghĩ, cậu và mẫu thân ta diện mạo giống nhau, ta trước đây chưa từng được gặp mẫu thân.”
Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng chỉ được nhìn bức họa của mẫu thân mà thôi, nàng cũng muốn biết, mẫu thân chân chính đứng trước mặt sẽ là bộ dáng như thế nào.
Lão ma ma sửng sốt, cười nói: “Vậy mẫu thân của nương nương chắc chắn là một đại mỹ nhân, trước đây ta từng theo bệ hạ tới phủ đệ Lỗ Trung, cũng từng thấy Tô đại nhân, khí chất đó, quả thực không lời nào hình dung được, chỉ có thể nói một câu, tiên khí bức người.”
Hoàng hậu nương nương cũng là nữ tử xinh đẹp hiếm thấy, năm xưa Lương Ngọc diễm lệ vô song đứng trước mặt nàng cũng chỉ có thể thảm bại mà lui, có thể thấy cha mẹ nàng đều không phải tướng mạo tầm thường.
Tần Ninh cũng cười đáp: “Tất nhiên là xinh đẹp, ta xem bức họa của mẫu thân, bà còn đẹp hơn ta nhiều.”
Khi Tô Như Hội bước vào cửa, Tần Ninh vừa nhìn thấy hắn liền xác định người này chính là cậu của mình, khuôn mặt ấy, cơ hồ giống như đúc người trong bức họa.
Thậm chí khí chất tiên nhân phảng phất trên người hắn, không phải thứ người khác có thể học theo.
Tô Như Hội nhìn nàng, hồi lâu sau mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Ninh Ninh, ta là cậu của con.”
Thì ra đứa nhỏ này đã lớn như vậy, đã trở thành thê tử trở thành mẫu thân người khác, hắn đúng là một người cậu không đủ tư cách.
Trước khi lâm chung tỷ tỷ muốn hắn chăm sóc cho Tần Ninh, hắn lại không làm được bất cứ điều gì.
Cảm giác hổ thẹn ủn ùn kéo tới tưởng chừng muốn nhấn chìm hắn.
Tần Ninh nhẹ mỉm cười, giọng nói như chuông đồng: “Cữu cữu, người giống hệt như trong tưởng tượng của con.”
Tiền Nguyên Hằng bĩu môi, đi đến bên người Tần Ninh, kéo nàng vào phòng trong, sau đó mở miệng nói: “Bên ngoài nóng chết người, nàng đừng ra ngoài, thái y nói sức khỏe nàng không tốt, phải nghỉ ngơi nhiều.”
Lạnh hay nóng, đều không tốt cả.
Tần Ninh lắc đầu cười, chỉ quay sang nói: “Cữu cữu cũng vào đi.”
Dù sao cũng không phải tẩm điện, mặc dù Tô Như Hội chỉ là cữu cữu, nhưng tiến vào đi đi lại lại một lát cũng không ngại.
Tô Như Hội gãi gãi mũi, âm mưu của Tiền Nguyên Hằng quả thực rõ như ban ngày, vì để Ninh Ninh không quá chú tâm vào hắn, Tiền Nguyên Hằng gần như có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Giống y như tiểu thiếp của lão gia nhà giàu tranh sủng đoạt ái trong tiểu thoại bản.
Hao tâm tổn sức muốn đưa lão gia tới phòng mình, mà Tô Như Hội hắn, lại giống như mấy kẻ chọc người chán ghét.
Nhưng dù có chọc người chán ghét, hắn cũng phải tận lực kiên trì tới cùng, chọc tức chết cái tên nam nhân trơ trẽn này.
Tiền Nguyên Hằng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, chứ nếu không nhất định sẽ lao vào đánh nhau với hắn một trận, ngươi mới là tiểu thiếp, ta là vợ cả chính phòng chân chính. À không, ngươi không phải tiểu thiếp, ngươi là tên khất cái bẩn thỉu nhặt ngoài đường về, A Ninh của ta chắc chắn không thèm nhìn ngươi lấy một cái.
Hai người trong lòng đều ôm suy nghĩ riêng, trên mặt lại vẫn tỏ vẻ hòa nhã, Tiền Nguyên Hằng cười như một đóa hoa loa kèn: “Cữu cữu của A Ninh chính là cữu cữu của trẫm, lão cữu ngồi đi, cùng làm việc với nhau bao năm, không ngờ chúng ta còn là thân thích.”
Có một vài nơi, khi gọi trưởng bối nhỏ nhất trong nhà sẽ thêm vào một từ ‘lão’, chỗ bọn họ tất nhiên không có quy định này, nhưng vì chọc tức Tô Như Hội, cũng không để ý là quy định nơi nào, dù sao gọi như vậy cũng chẳng sai.
Tô Như Hội thực sự không hiểu, Tần Ninh có đệ đệ muội muội, bọn họ càng thân thiết với nàng hơn Tô Như Hội hắn, làm sao Tiền Nguyên Hằng chỉ không thuận mắt một mình hắn, nghe nói Tiền Nguyên Hằng đối xử với tiểu cữu kia cũng rất tốt, còn đang chuẩn bị phong hầu tước cho Tần Mạt. Đến lượt hắn lại thành giương đao múa kiếm, chẳng nói được câu nào hẳn hoi.
Bản thân Tiền Nguyên Hằng hiểu rõ, chính bởi vì một câu nói của Tô Như Hội, hắn với tỷ tỷ tướng mạo giống nhau.
Tần Ninh từ nhỏ đã không được gặp mẫu thân. Hơn nữa qua lời kể của Tần cử nhân, mẹ nàng là nữ tử đẹp tựa tiên nữ, Tần Ninh trước giờ vẫn luôn rất muốn được trông thấy mẫu thân mình, vô cùng nhớ nhung bà, nay lại xuất hiện một người cậu giống bà như đúc, Tần Ninh chỉ sợ sẽ coi hắn thành mẫu thân mình mà đối đãi.
So với đệ đệ cùng cha khác mẹ, lực sát thương hoàn toàn không cùng một cấp độ, thậm chí có thể sánh với Tiền Chính Hiên.
Tiền Chính Hiên là con ruột của hắn, hắn chỉ đành nhẫn nhịn, nhưng dựa vào đâu mà Tô Như Hội cũng muốn tới, không châm chích hắn thì châm chích ai.
Tô Như Hội cũng cười đáp: “Thần cũng không tính là lão cữu, hồi trước trong nhà còn một thứ đệ, chỉ là mệnh bạc mất sớm, hơn nữa, thần cũng nhận không nổi tôn xưng của bệ hạ.”
Hắn trời sinh dễ nhìn, tướng mạo tuấn tú ưu nhã, cố ý cười lên một cái, lại dịu đi vài phần lạnh lùng, cả người tựa như ánh dương ấm áp thu hút ánh nhìn.
Tiền Nguyên Hằng trong lòng hơi phát hoảng, tự cảm thấy bản thân thua kém hắn, rõ ràng cũng là một mỹ nam tử, nhưng đem ra so với người này, dù là Phan An Tống Ngọc cũng tự thấy hổ thẹn.
Bỏ đi, nam nhân ấy mà, lớn lên trông cứ như con công đực cũng chẳng phải chuyện tốt, ít nhất hắn làm hoàng đế còn Tô Như Hội chỉ là một tiểu thần nhỏ nhoi, này cũng coi như hoàn toàn thắng lợi rồi, còn so đo làm cái gì.
Tần Ninh trong lòng thầm thở dài, có cảm giác như lại tới thời điểm Tiền Nguyên Hằng với Tiền Chính Hiên chí chóe ngươi tới ta đi, đám nam nhân này, đều ấu trĩ như thế hay sao?
Nàng nắm lấy bàn tay Tiền Nguyên Hằng, cười bảo: “A Hằng, ta muốn uống trà, chàng rót giúp ta được không.”
Tiếp theo có phải hai người định xông vào đánh nhau hay không, nghe ma ma nói, Tô Như Hội cũng không phải người sợ phiền phức, khi xưa còn ở vương phủ Tiền Nguyên Hằng không dám làm gì hắn, hiện tại phỏng chừng cũng chẳng có gì phải e dè sợ sệt.
Nàng không biết nửa đời phiêu bạt này Tô Như Hội đã làm những gì, càng không biết vì sao hắn được người kiêng sợ, dù sao đừng để bọn họ thực sự đánh nhau mới tốt.
Cữu cữu tuy có vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng thoạt nhìn cũng là người có sức mạnh, không như dáng vẻ thư sinh yếu ớt của A Mạt, nàng không nỡ để Tiền Nguyên Hằng bị đánh.
Lược bỏ đi khả năng Tiền Nguyên Hằng sẽ đánh trả.
Cũng có thể từ tận đáy lòng, nàng đau lòng cho Tiền Nguyên Hằng nhiều hơn cho Tô Như Hội.
Tiền Nguyên Hằng lại thở dài: “Được rồi, ta rót cho nàng, đúng là yếu ớt.”
Yếu ớt một chút cũng tốt, tốt nhất yếu ớt đến mức trừ hắn ra ai cũng không nuôi được, vậy hắn mới hài lòng.
Tô Như Hội đau lòng không thôi, cháu gái hắn mới tí tuổi đầu đã phải gả cho tên thô tục lỗ mãng này, hắn lớn hơn vài tuổi, đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ hồi Tiền Nguyên Hằng mới tiến vào quân doanh Thẩm nguyên soái.
Một thiếu niên nghèo khổ, lớn lên lại cao to, còn khá dễ nhìn, thế nhưng vẫn không che lấp đi được hơi thở nghèo nàn hủ lậu.
Cái tên của hắn hiện tại, cũng là năm xưa Tô Như Hội đề nghị thay đổi. Tiền Nguyên Hằng tư chất bất phàm, nhập ngũ không lâu đã thành tiểu đội trưởng, Tô Như Hội không thể nhịn được mỗi ngày đều gọi cái tên Đại Tráng thô tục, bèn nhắc khéo hắn sửa lại.
Sau đó cái tên đầu gỗ Tiền Nguyên Hằng này thật lâu sau mới nhớ tới chuyện đổi tên không nói, lại còn dám mặt dày tới hỏi hắn.
Có điều hiện tại Tô Như Hội lại thấy mừng, nếu để hắn tự đặt nói không chừng lại nghĩ ra cái tên so với Đại Tráng chẳng kém phần, vậy thì sau khi Thẩm nguyên soái chết, có khả năng hắn phải bãi công rời bỏ quân ngũ mất.
Ninh Ninh được tỷ phu nuôi lớn, khẳng định là thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước mùa xuân, gả cho một tên nam nhân như vậy, phải chịu bao nhiêu thiệt thòi đây.
May mà Tiền Nguyên Hằng còn có chút lòng cầu tiến, chứ nếu không Tô Như Hội hắn có thể sẽ phải cướp Tần Ninh đem về nhà, coi như con gái không gả chồng mà nuôi nấng.
Chỉ hận năm đó hắn tin lời người dân trong thôn, nghĩ rằng Tiền Nguyên Hằng đối xử tốt với nàng, không trực tiếp tới xem xem hắn là người như thế nào, không đưa Ninh Ninh đi, nếu không Ninh Ninh đã không phải chịu bao nhiêu khổ cực như vậy.
Bây giờ nói cái gì khổ tận cam lai, có ai hiếm lạ, có Tô Như Hội hắn ở đây, dù là Ninh Ninh hay con trai Ninh Ninh, cũng sẽ là thiên chi kiều tử, làm hoàng hậu hay hoàng tử đều không có ý nghĩa gì hết.
Tô Như Hội thở dài: “Ninh Ninh, là cữu cữu không tốt, bao nhiêu năm nay cũng không đi tìm con.”
Tiền Nguyên Hằng bất chợt quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao, ngươi lại kêu Ninh Ninh, muốn ăn đòn phải không?
Tô Như Hội dù giỏi kiềm chế hơn nữa, cũng nhịn không được nhu nhu huyệt thái dương.
Tần Ninh mỉm cười: “Cha ta còn không chăm sóc được ta cả đời, huống chi là cữu cữu, ta chỉ cần biết cữu cữu vẫn luôn nhớ thương ta là đủ rồi.”
Bởi vì có thân cận hơn nữa thì cũng chỉ là cữu cữu, Tiền Nguyên Hằng không quan tâm săn sóc nàng, nàng tức giận, thậm chí còn có chút oán hận, nhưng Tô Như Hội vốn dĩ không cần nuôi dưỡng nàng, đối xử với nàng tốt hay không cũng là tùy bản thân hắn.
Có thể nhớ tới nàng, cũng coi là có tâm rồi.
Thực ra nói cho cùng vẫn có điểm khác biệt, Tiền Nguyên Hằng trong lòng nàng so với Tô Như Hội thân cận hơn rất nhiều, từ tận đáy lòng nàng đã nhận định Tiền Nguyên Hằng là người nhà của mình.
Mà Tô Như Hội, suy cho cùng cũng là người ngoài.
Tiền Nguyên Hằng rót trà xong quay trở lại, nghe thấy lời Tần Ninh nói, vui như mở cờ trong bụng.
Qủa nhiên, dù là tỷ đệ Tần Mạt hay là Tô Như Hội đều không thể sánh được địa vị của hắn trong tim A Ninh.
Ngoại trừ Tiền Chính Hiên.
Tô Như Hội cũng mỉm cười, nụ cười thoạt nhìn có chút nhợt nhạt.
Hắn nói: “Ta...ta mang tới cho con một món quà, con nhận lấy đi.”
Hắn lôi từ trong ngực ra một món đồ đen nhánh, đưa cho Tần Ninh.
Tiền Nguyên Hằng hít một ngụm khí, đồng tử cũng phóng đại, “Tô ái khanh, vật này quá quý giá.”
Tần Ninh nhìn Tiền Nguyên Hằng, tay rụt trở về, nàng không biết vật này, còn tưởng chỉ là một miếng ngọc đen, cầm thì cầm thôi, nghe Tiền Nguyên Hằng nói vậy, vật này hẳn không bình thường.
Tô Như Hội cười đáp: “Nếu không quý giá, ta sao dám lấy ra, dù sao sớm muộn gì cũng phải đưa nó cho ngươi, bây giờ cho Ninh Ninh, ngươi không có vấn đề gì chứ?”
Tần Ninh nghi hoặc nhìn hai người nói chuyện mập mờ, hỏi: “Đây là thứ gì?”
“Thẩm nguyên soái để lại cho ta, lệnh bài của quân đội, có thể hiệu lệnh ba quân.”
Truyện được làm và đăng tại web lustaveland. Hãy đọc ở web chính chủ để ủng hộ editor/dịch giả.
Update full và sớm nhất tại lustaveland.com
: lustaveland.com
Chương 42: Lão gia nhà giàu
Tiền Nguyên Hằng chính trực nói: “Tô ái khanh, quân thần khác biệt, nhũ danh của hoàng hậu, gọi ra có vẻ không tôn trọng, sau này ngươi dùng tôn xưng đi.”
Tô Như Hội trầm mặc mấy giây, chỉ đáp: “Lời bệ hạ nói có lý, vi thần thụ giáo.”
Ngươi cũng thực có bản lĩnh, người khác gọi cái tên cũng không được, ghen thành như vậy ngươi còn làm hoàng đế làm cái gì, sao không dứt khoát đi bán giấm đi, còn tiết kiệm được vốn.
Thật không biết Ninh Ninh làm sao chịu được hắn.
Tô Như Hội tự nhận bản thân có sức kiên nhẫn bất phàm, gặp phải kiểu người như thế này, kiên nhẫn gì cũng bay sạch.
Hắn cho rằng mình là cậu của Tây Ninh, ngày sau có thể cùng cháu gái thân thiết nồng nhiệt làm người thân, nhưng xem thái độ này của Tiền Nguyên Hằng, con đường nhận thân của hắn còn xa xôi trắc trở lắm.
Trong lòng hắn đang nghĩ vậy, lại nghe thấy Tiền Nguyên Hằng nói: “Tô ái khanh theo trẫm tới Thừa Càn cung gặp hoàng hậu đi, người một nhà, không nên quanh năm lưu lạc bên ngoài.”
Lần đầu tiên trong đời Tô Như Hội ngây như phỗng, ngươi đột nhiên hào phóng như vậy, ta có chút không theo kịp.
Còn đang nghĩ muốn thuyết phục ngươi thậm chí còn phải mất tới dăm ba ngày?
Sắc mặt Tiền Nguyên Hằng cũng không tốt, nếu không phải A Ninh muốn gặp ngươi...
Tần Ninh hôm nay dậy sớm, nàng nghĩ đến người cậu chưa từng gặp mặt nên ngủ không được, trong lòng sốt ruột không thôi đứng đợi trước Thừa Càn cung.
Lão ma ma khuyên nàng: “Nương nương, người đừng sốt ruột, bệ hạ đã đáp ứng đưa người tới rồi, chắc trong triều còn chuyện nên chưa tới ngay được.”
Tần Ninh đáp: “Ta không sốt ruột gặp hắn, ta chỉ đang nghĩ, cậu và mẫu thân ta diện mạo giống nhau, ta trước đây chưa từng được gặp mẫu thân.”
Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng chỉ được nhìn bức họa của mẫu thân mà thôi, nàng cũng muốn biết, mẫu thân chân chính đứng trước mặt sẽ là bộ dáng như thế nào.
Lão ma ma sửng sốt, cười nói: “Vậy mẫu thân của nương nương chắc chắn là một đại mỹ nhân, trước đây ta từng theo bệ hạ tới phủ đệ Lỗ Trung, cũng từng thấy Tô đại nhân, khí chất đó, quả thực không lời nào hình dung được, chỉ có thể nói một câu, tiên khí bức người.”
Hoàng hậu nương nương cũng là nữ tử xinh đẹp hiếm thấy, năm xưa Lương Ngọc diễm lệ vô song đứng trước mặt nàng cũng chỉ có thể thảm bại mà lui, có thể thấy cha mẹ nàng đều không phải tướng mạo tầm thường.
Tần Ninh cũng cười đáp: “Tất nhiên là xinh đẹp, ta xem bức họa của mẫu thân, bà còn đẹp hơn ta nhiều.”
Khi Tô Như Hội bước vào cửa, Tần Ninh vừa nhìn thấy hắn liền xác định người này chính là cậu của mình, khuôn mặt ấy, cơ hồ giống như đúc người trong bức họa.
Thậm chí khí chất tiên nhân phảng phất trên người hắn, không phải thứ người khác có thể học theo.
Tô Như Hội nhìn nàng, hồi lâu sau mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Ninh Ninh, ta là cậu của con.”
Thì ra đứa nhỏ này đã lớn như vậy, đã trở thành thê tử trở thành mẫu thân người khác, hắn đúng là một người cậu không đủ tư cách.
Trước khi lâm chung tỷ tỷ muốn hắn chăm sóc cho Tần Ninh, hắn lại không làm được bất cứ điều gì.
Cảm giác hổ thẹn ủn ùn kéo tới tưởng chừng muốn nhấn chìm hắn.
Tần Ninh nhẹ mỉm cười, giọng nói như chuông đồng: “Cữu cữu, người giống hệt như trong tưởng tượng của con.”
Tiền Nguyên Hằng bĩu môi, đi đến bên người Tần Ninh, kéo nàng vào phòng trong, sau đó mở miệng nói: “Bên ngoài nóng chết người, nàng đừng ra ngoài, thái y nói sức khỏe nàng không tốt, phải nghỉ ngơi nhiều.”
Lạnh hay nóng, đều không tốt cả.
Tần Ninh lắc đầu cười, chỉ quay sang nói: “Cữu cữu cũng vào đi.”
Dù sao cũng không phải tẩm điện, mặc dù Tô Như Hội chỉ là cữu cữu, nhưng tiến vào đi đi lại lại một lát cũng không ngại.
Tô Như Hội gãi gãi mũi, âm mưu của Tiền Nguyên Hằng quả thực rõ như ban ngày, vì để Ninh Ninh không quá chú tâm vào hắn, Tiền Nguyên Hằng gần như có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Giống y như tiểu thiếp của lão gia nhà giàu tranh sủng đoạt ái trong tiểu thoại bản.
Hao tâm tổn sức muốn đưa lão gia tới phòng mình, mà Tô Như Hội hắn, lại giống như mấy kẻ chọc người chán ghét.
Nhưng dù có chọc người chán ghét, hắn cũng phải tận lực kiên trì tới cùng, chọc tức chết cái tên nam nhân trơ trẽn này.
Tiền Nguyên Hằng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, chứ nếu không nhất định sẽ lao vào đánh nhau với hắn một trận, ngươi mới là tiểu thiếp, ta là vợ cả chính phòng chân chính. À không, ngươi không phải tiểu thiếp, ngươi là tên khất cái bẩn thỉu nhặt ngoài đường về, A Ninh của ta chắc chắn không thèm nhìn ngươi lấy một cái.
Hai người trong lòng đều ôm suy nghĩ riêng, trên mặt lại vẫn tỏ vẻ hòa nhã, Tiền Nguyên Hằng cười như một đóa hoa loa kèn: “Cữu cữu của A Ninh chính là cữu cữu của trẫm, lão cữu ngồi đi, cùng làm việc với nhau bao năm, không ngờ chúng ta còn là thân thích.”
Có một vài nơi, khi gọi trưởng bối nhỏ nhất trong nhà sẽ thêm vào một từ ‘lão’, chỗ bọn họ tất nhiên không có quy định này, nhưng vì chọc tức Tô Như Hội, cũng không để ý là quy định nơi nào, dù sao gọi như vậy cũng chẳng sai.
Tô Như Hội thực sự không hiểu, Tần Ninh có đệ đệ muội muội, bọn họ càng thân thiết với nàng hơn Tô Như Hội hắn, làm sao Tiền Nguyên Hằng chỉ không thuận mắt một mình hắn, nghe nói Tiền Nguyên Hằng đối xử với tiểu cữu kia cũng rất tốt, còn đang chuẩn bị phong hầu tước cho Tần Mạt. Đến lượt hắn lại thành giương đao múa kiếm, chẳng nói được câu nào hẳn hoi.
Bản thân Tiền Nguyên Hằng hiểu rõ, chính bởi vì một câu nói của Tô Như Hội, hắn với tỷ tỷ tướng mạo giống nhau.
Tần Ninh từ nhỏ đã không được gặp mẫu thân. Hơn nữa qua lời kể của Tần cử nhân, mẹ nàng là nữ tử đẹp tựa tiên nữ, Tần Ninh trước giờ vẫn luôn rất muốn được trông thấy mẫu thân mình, vô cùng nhớ nhung bà, nay lại xuất hiện một người cậu giống bà như đúc, Tần Ninh chỉ sợ sẽ coi hắn thành mẫu thân mình mà đối đãi.
So với đệ đệ cùng cha khác mẹ, lực sát thương hoàn toàn không cùng một cấp độ, thậm chí có thể sánh với Tiền Chính Hiên.
Tiền Chính Hiên là con ruột của hắn, hắn chỉ đành nhẫn nhịn, nhưng dựa vào đâu mà Tô Như Hội cũng muốn tới, không châm chích hắn thì châm chích ai.
Tô Như Hội cũng cười đáp: “Thần cũng không tính là lão cữu, hồi trước trong nhà còn một thứ đệ, chỉ là mệnh bạc mất sớm, hơn nữa, thần cũng nhận không nổi tôn xưng của bệ hạ.”
Hắn trời sinh dễ nhìn, tướng mạo tuấn tú ưu nhã, cố ý cười lên một cái, lại dịu đi vài phần lạnh lùng, cả người tựa như ánh dương ấm áp thu hút ánh nhìn.
Tiền Nguyên Hằng trong lòng hơi phát hoảng, tự cảm thấy bản thân thua kém hắn, rõ ràng cũng là một mỹ nam tử, nhưng đem ra so với người này, dù là Phan An Tống Ngọc cũng tự thấy hổ thẹn.
Bỏ đi, nam nhân ấy mà, lớn lên trông cứ như con công đực cũng chẳng phải chuyện tốt, ít nhất hắn làm hoàng đế còn Tô Như Hội chỉ là một tiểu thần nhỏ nhoi, này cũng coi như hoàn toàn thắng lợi rồi, còn so đo làm cái gì.
Tần Ninh trong lòng thầm thở dài, có cảm giác như lại tới thời điểm Tiền Nguyên Hằng với Tiền Chính Hiên chí chóe ngươi tới ta đi, đám nam nhân này, đều ấu trĩ như thế hay sao?
Nàng nắm lấy bàn tay Tiền Nguyên Hằng, cười bảo: “A Hằng, ta muốn uống trà, chàng rót giúp ta được không.”
Tiếp theo có phải hai người định xông vào đánh nhau hay không, nghe ma ma nói, Tô Như Hội cũng không phải người sợ phiền phức, khi xưa còn ở vương phủ Tiền Nguyên Hằng không dám làm gì hắn, hiện tại phỏng chừng cũng chẳng có gì phải e dè sợ sệt.
Nàng không biết nửa đời phiêu bạt này Tô Như Hội đã làm những gì, càng không biết vì sao hắn được người kiêng sợ, dù sao đừng để bọn họ thực sự đánh nhau mới tốt.
Cữu cữu tuy có vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng thoạt nhìn cũng là người có sức mạnh, không như dáng vẻ thư sinh yếu ớt của A Mạt, nàng không nỡ để Tiền Nguyên Hằng bị đánh.
Lược bỏ đi khả năng Tiền Nguyên Hằng sẽ đánh trả.
Cũng có thể từ tận đáy lòng, nàng đau lòng cho Tiền Nguyên Hằng nhiều hơn cho Tô Như Hội.
Tiền Nguyên Hằng lại thở dài: “Được rồi, ta rót cho nàng, đúng là yếu ớt.”
Yếu ớt một chút cũng tốt, tốt nhất yếu ớt đến mức trừ hắn ra ai cũng không nuôi được, vậy hắn mới hài lòng.
Tô Như Hội đau lòng không thôi, cháu gái hắn mới tí tuổi đầu đã phải gả cho tên thô tục lỗ mãng này, hắn lớn hơn vài tuổi, đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ hồi Tiền Nguyên Hằng mới tiến vào quân doanh Thẩm nguyên soái.
Một thiếu niên nghèo khổ, lớn lên lại cao to, còn khá dễ nhìn, thế nhưng vẫn không che lấp đi được hơi thở nghèo nàn hủ lậu.
Cái tên của hắn hiện tại, cũng là năm xưa Tô Như Hội đề nghị thay đổi. Tiền Nguyên Hằng tư chất bất phàm, nhập ngũ không lâu đã thành tiểu đội trưởng, Tô Như Hội không thể nhịn được mỗi ngày đều gọi cái tên Đại Tráng thô tục, bèn nhắc khéo hắn sửa lại.
Sau đó cái tên đầu gỗ Tiền Nguyên Hằng này thật lâu sau mới nhớ tới chuyện đổi tên không nói, lại còn dám mặt dày tới hỏi hắn.
Có điều hiện tại Tô Như Hội lại thấy mừng, nếu để hắn tự đặt nói không chừng lại nghĩ ra cái tên so với Đại Tráng chẳng kém phần, vậy thì sau khi Thẩm nguyên soái chết, có khả năng hắn phải bãi công rời bỏ quân ngũ mất.
Ninh Ninh được tỷ phu nuôi lớn, khẳng định là thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước mùa xuân, gả cho một tên nam nhân như vậy, phải chịu bao nhiêu thiệt thòi đây.
May mà Tiền Nguyên Hằng còn có chút lòng cầu tiến, chứ nếu không Tô Như Hội hắn có thể sẽ phải cướp Tần Ninh đem về nhà, coi như con gái không gả chồng mà nuôi nấng.
Chỉ hận năm đó hắn tin lời người dân trong thôn, nghĩ rằng Tiền Nguyên Hằng đối xử tốt với nàng, không trực tiếp tới xem xem hắn là người như thế nào, không đưa Ninh Ninh đi, nếu không Ninh Ninh đã không phải chịu bao nhiêu khổ cực như vậy.
Bây giờ nói cái gì khổ tận cam lai, có ai hiếm lạ, có Tô Như Hội hắn ở đây, dù là Ninh Ninh hay con trai Ninh Ninh, cũng sẽ là thiên chi kiều tử, làm hoàng hậu hay hoàng tử đều không có ý nghĩa gì hết.
Tô Như Hội thở dài: “Ninh Ninh, là cữu cữu không tốt, bao nhiêu năm nay cũng không đi tìm con.”
Tiền Nguyên Hằng bất chợt quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao, ngươi lại kêu Ninh Ninh, muốn ăn đòn phải không?
Tô Như Hội dù giỏi kiềm chế hơn nữa, cũng nhịn không được nhu nhu huyệt thái dương.
Tần Ninh mỉm cười: “Cha ta còn không chăm sóc được ta cả đời, huống chi là cữu cữu, ta chỉ cần biết cữu cữu vẫn luôn nhớ thương ta là đủ rồi.”
Bởi vì có thân cận hơn nữa thì cũng chỉ là cữu cữu, Tiền Nguyên Hằng không quan tâm săn sóc nàng, nàng tức giận, thậm chí còn có chút oán hận, nhưng Tô Như Hội vốn dĩ không cần nuôi dưỡng nàng, đối xử với nàng tốt hay không cũng là tùy bản thân hắn.
Có thể nhớ tới nàng, cũng coi là có tâm rồi.
Thực ra nói cho cùng vẫn có điểm khác biệt, Tiền Nguyên Hằng trong lòng nàng so với Tô Như Hội thân cận hơn rất nhiều, từ tận đáy lòng nàng đã nhận định Tiền Nguyên Hằng là người nhà của mình.
Mà Tô Như Hội, suy cho cùng cũng là người ngoài.
Tiền Nguyên Hằng rót trà xong quay trở lại, nghe thấy lời Tần Ninh nói, vui như mở cờ trong bụng.
Qủa nhiên, dù là tỷ đệ Tần Mạt hay là Tô Như Hội đều không thể sánh được địa vị của hắn trong tim A Ninh.
Ngoại trừ Tiền Chính Hiên.
Tô Như Hội cũng mỉm cười, nụ cười thoạt nhìn có chút nhợt nhạt.
Hắn nói: “Ta...ta mang tới cho con một món quà, con nhận lấy đi.”
Hắn lôi từ trong ngực ra một món đồ đen nhánh, đưa cho Tần Ninh.
Tiền Nguyên Hằng hít một ngụm khí, đồng tử cũng phóng đại, “Tô ái khanh, vật này quá quý giá.”
Tần Ninh nhìn Tiền Nguyên Hằng, tay rụt trở về, nàng không biết vật này, còn tưởng chỉ là một miếng ngọc đen, cầm thì cầm thôi, nghe Tiền Nguyên Hằng nói vậy, vật này hẳn không bình thường.
Tô Như Hội cười đáp: “Nếu không quý giá, ta sao dám lấy ra, dù sao sớm muộn gì cũng phải đưa nó cho ngươi, bây giờ cho Ninh Ninh, ngươi không có vấn đề gì chứ?”
Tần Ninh nghi hoặc nhìn hai người nói chuyện mập mờ, hỏi: “Đây là thứ gì?”
“Thẩm nguyên soái để lại cho ta, lệnh bài của quân đội, có thể hiệu lệnh ba quân.”
Danh sách chương