Nghịch phong thiên lý, ưng kích trường không.
Cố Tích Triều đứng bên ngoài toàn bộ đại trướng Liên Vân trại, dưới chân là tuyết đọng trắng xóa, đỉnh đầu là thái dương rực rỡ. Đại ưng màu xám vỗ đôi cánh, chao lượn trên bầu trời xanh thẳm, thỉnh thoảng phát tiếng kêu. Nó tên là “Vi Phong”, có thể trong thời gian ngắn nhất truyền tin tức quan trọng đến nơi xa, hiệu quả của nó còn vượt trội hơn cả con người, người mệt sẽ nghỉ, đói sẽ ăn, nó thì không, trừ phi đạt được mục đích, nếu không tuyệt đối không ngừng nghỉ. Cố Tích Triều tin tưởng Vi Phong cũng như tin tưởng chính bản thân y. Y đang chờ, chờ sớm ngày diệt Liên Vân đại trại, sớm ngày quyền lực hơn người, sớm ngày cùng Vãn Tình cầm sắt hòa minh. Nghĩ đến ánh mắt u oán của nàng lúc chia tay, chợt thấy lòng thắt lại, khẽ cau mày.
Khi Thích Thiếu Thương ra khỏi trướng, nhìn thấy tuyết trắng, cảm nhận cái lạnh của không khí, cũng nghe thấy tiếng ưng kêu, chỉ là Liên Vân trại, địa thế bằng phẳng, vốn không thích hợp để các loài chim sinh sống, không biết sao lại có chim ưng, chẳng lẽ nó bị lạc đàn, nên mới kêu như vậy. Nhưng ngẫm lại, chim ưng không phải loài sống theo bầy, Thích Thiếu Thương thầm mắng mình, sao có thể hồ tư loạn tưởng như vậy. Người kia đứng dưới khung trời lồng lộng đang nghĩ gì, có phải cùng chung vấn đề này không. Nhẹ nhàng bước qua: “Đang nghĩ gì đó?”
Cố Tích Triều đang thất thần, nhìn thấy Thích Thiếu Thương, nhất thời chột dạ, không biết vừa rồi dùng chim ưng truyền tin hắn nhìn thấy không? Đây là lần đầu sau khi đến Liên Vân trại liên lạc với Phó Tông Thư, chủ yếu là báo cáo Thích Viễn Sơn đã chết, Liên Vân trại cũng không quá suy sụp. Nếu hôm nay bị phát hiện, chẳng những nội ứng không thành, e là ngay cả tính mạng cũng khó giữ.
“Tích Triều? Ngươi sao thế?”
Cố Tích Triều tâm tư rối bời, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi: “Không có gì, chỉ là hít thở không khí thôi.”
“Trời lạnh thấu xương, ai cũng ru rú trong trướng, ngươi lại ra ngoài hít thở, đúng là không giống người thường, mau theo ta vào trong, coi chừng cảm lạnh.”
Dứt lời, Cố Tích Triều liền hắt xì một cái. “Thấy chưa, ta nói mà.” Thích Thiếu Thương vừa nói vừa cởi áo choàng lông của mình, muốn khoác lên người Cố Tích Triều, người kia khuôn mặt thoáng đỏ bừng, đưa tay ngăn lại: “Đai đương gia, bộ y phục này của Tích Triều, hạ có thể che nắng, đông có thể chống lạnh, đã quen rồi.” Một cỗ ngạo khí băng lãnh cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Thích Thiếu Thương vẻ mặt lúng túng, vội lảng sang chuyện khác: “Tích Triều, ta luôn muốn hỏi ngươi…”
“Muốn hỏi gì?”
Thích Thiếu Thương chỉ chỉ túi nhỏ giắt bên hông y: “Bên trong là gì, gần như bất ly thân ngươi.” Hắn đột nhiên lại rất hối hận, dù sao liên quan đến bí mật, nếu lại bị cự tuyệt trả lời, mình sợ thật sự khó xử chết được. Nhưng, lời bật khỏi miệng đã không thể rút lại, không ngờ, lần này là lo lắng thừa.
“Ngươi muốn biết?”
“Đương nhiên.” Lúc Thích Thiếu Thương còn đang ngẩn người, chỉ thấy hàn quang vụt lóe, cây khô cách đó không xa “răng rắc” một tiếng, cành cây gãy rụng. Hắn đang không hiểu Cố Tích Triều muốn làm gì, chợt thấy dưới tàng cây hai vệt đỏ sậm, ánh trên nền tuyết trắng, như hồng mai nở rộ. Hàn quang lạnh lẽo, sáng như băng cong như trăng, dưới đất một thanh tiểu phủ màu bạc sắc bén, thân phủ dính máu, một con chim sẻ đã bị bổ làm đôi. Thích Thiếu Thương hít một ngụm lãnh khí, hóa ra thứ đựng trong túi vải kia là tiểu phủ hung lệ. Thực ra lúc Cố Tích Triều đến Liên Vân trại, hắn nhìn thấy kiếm của y, thanh kiếm bọc trong tấm vải vàng, khi đó cũng chỉ nghĩ thư sinh gầy gò này biết võ công, nhưng không ngờ còn có thể sử dụng thanh tiểu phủ xuất thần nhập hóa đến vậy.
Cố Tích Triều như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, tự tiếu phi tiếu nói: “Thế nào? Không ngờ sao?”
Thích Thiếu Thương đích thực rất không ngờ: “Là ta xem thường Cố công tử, đáng thương cho con chim kia…”
Cố Tích Triều vẻ mặt giễu cợt, ngữ điệu lạnh lùng: “Vậy ngươi chôn nó đi.”
Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ: “Ai, trời hôm nay có lạnh hơn nữa cũng không lạnh bằng ngươi.”
Cố Tích Triều thần tình xa cách: “Ta chỉ muốn ngươi rõ, ta không phải loại người yếu đuối.”
Thích Thiếu Thương thầm than, người này quả thực như con sâu trong bụng mình, không gì giấu được hắn, mặt cũng nóng lên, nói: “Nào có nào có, loại người thâm tàng bất lộ như ngươi, ta cũng từng gặp.”
“Vậy sao?”
“Đầu bếp Liên Vân trại chúng ta, Lệ Vô Ngân, không chỉ làm được món ngon, còn có công phu ám khí vừa độc vừa chuẩn.”
Cố Tích Triều vẻ mặt xem thường, suy nghĩ nói: “Nếu đã như thế, sao còn làm đầu bếp?”
Thích Thiếu Thương nghe thấy giọng điệu trào phúng trong lời y, cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Thứ mình am hiểu không nhất định là thứ mình thích.”
“Giống như ngươi?”
Nhìn đại trướng xa xa, hồi lâu, Thích Thiếu Thương rốt cuộc thở dài: “Nếu được chọn lựa, ta thà sống một cuộc sống sáng làm lụng, chiều nghỉ ngơi.”
Cố Tích Triều thong thả bước tới gốc cây vừa rồi, nhặt tiểu phủ, móc chiếc khăn lụa trong ngực, lau đi vết máu trên búa: “Biết nó gọi là gì không? Quỷ thần dạ khốc, Thần Khốc tiểu phủ, chuyên phá cương khí của cao thủ.”
“Thần Khốc tiểu phủ, Thần Khốc tiểu phủ…” Thích Thiếu Thương lẩm nhẩm lặp lại trong miệng, một luồng hàn ý xộc thẳng vào ngực, như rơi xuống hầm băng.
Cố Tích Triều đứng bên ngoài toàn bộ đại trướng Liên Vân trại, dưới chân là tuyết đọng trắng xóa, đỉnh đầu là thái dương rực rỡ. Đại ưng màu xám vỗ đôi cánh, chao lượn trên bầu trời xanh thẳm, thỉnh thoảng phát tiếng kêu. Nó tên là “Vi Phong”, có thể trong thời gian ngắn nhất truyền tin tức quan trọng đến nơi xa, hiệu quả của nó còn vượt trội hơn cả con người, người mệt sẽ nghỉ, đói sẽ ăn, nó thì không, trừ phi đạt được mục đích, nếu không tuyệt đối không ngừng nghỉ. Cố Tích Triều tin tưởng Vi Phong cũng như tin tưởng chính bản thân y. Y đang chờ, chờ sớm ngày diệt Liên Vân đại trại, sớm ngày quyền lực hơn người, sớm ngày cùng Vãn Tình cầm sắt hòa minh. Nghĩ đến ánh mắt u oán của nàng lúc chia tay, chợt thấy lòng thắt lại, khẽ cau mày.
Khi Thích Thiếu Thương ra khỏi trướng, nhìn thấy tuyết trắng, cảm nhận cái lạnh của không khí, cũng nghe thấy tiếng ưng kêu, chỉ là Liên Vân trại, địa thế bằng phẳng, vốn không thích hợp để các loài chim sinh sống, không biết sao lại có chim ưng, chẳng lẽ nó bị lạc đàn, nên mới kêu như vậy. Nhưng ngẫm lại, chim ưng không phải loài sống theo bầy, Thích Thiếu Thương thầm mắng mình, sao có thể hồ tư loạn tưởng như vậy. Người kia đứng dưới khung trời lồng lộng đang nghĩ gì, có phải cùng chung vấn đề này không. Nhẹ nhàng bước qua: “Đang nghĩ gì đó?”
Cố Tích Triều đang thất thần, nhìn thấy Thích Thiếu Thương, nhất thời chột dạ, không biết vừa rồi dùng chim ưng truyền tin hắn nhìn thấy không? Đây là lần đầu sau khi đến Liên Vân trại liên lạc với Phó Tông Thư, chủ yếu là báo cáo Thích Viễn Sơn đã chết, Liên Vân trại cũng không quá suy sụp. Nếu hôm nay bị phát hiện, chẳng những nội ứng không thành, e là ngay cả tính mạng cũng khó giữ.
“Tích Triều? Ngươi sao thế?”
Cố Tích Triều tâm tư rối bời, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi: “Không có gì, chỉ là hít thở không khí thôi.”
“Trời lạnh thấu xương, ai cũng ru rú trong trướng, ngươi lại ra ngoài hít thở, đúng là không giống người thường, mau theo ta vào trong, coi chừng cảm lạnh.”
Dứt lời, Cố Tích Triều liền hắt xì một cái. “Thấy chưa, ta nói mà.” Thích Thiếu Thương vừa nói vừa cởi áo choàng lông của mình, muốn khoác lên người Cố Tích Triều, người kia khuôn mặt thoáng đỏ bừng, đưa tay ngăn lại: “Đai đương gia, bộ y phục này của Tích Triều, hạ có thể che nắng, đông có thể chống lạnh, đã quen rồi.” Một cỗ ngạo khí băng lãnh cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Thích Thiếu Thương vẻ mặt lúng túng, vội lảng sang chuyện khác: “Tích Triều, ta luôn muốn hỏi ngươi…”
“Muốn hỏi gì?”
Thích Thiếu Thương chỉ chỉ túi nhỏ giắt bên hông y: “Bên trong là gì, gần như bất ly thân ngươi.” Hắn đột nhiên lại rất hối hận, dù sao liên quan đến bí mật, nếu lại bị cự tuyệt trả lời, mình sợ thật sự khó xử chết được. Nhưng, lời bật khỏi miệng đã không thể rút lại, không ngờ, lần này là lo lắng thừa.
“Ngươi muốn biết?”
“Đương nhiên.” Lúc Thích Thiếu Thương còn đang ngẩn người, chỉ thấy hàn quang vụt lóe, cây khô cách đó không xa “răng rắc” một tiếng, cành cây gãy rụng. Hắn đang không hiểu Cố Tích Triều muốn làm gì, chợt thấy dưới tàng cây hai vệt đỏ sậm, ánh trên nền tuyết trắng, như hồng mai nở rộ. Hàn quang lạnh lẽo, sáng như băng cong như trăng, dưới đất một thanh tiểu phủ màu bạc sắc bén, thân phủ dính máu, một con chim sẻ đã bị bổ làm đôi. Thích Thiếu Thương hít một ngụm lãnh khí, hóa ra thứ đựng trong túi vải kia là tiểu phủ hung lệ. Thực ra lúc Cố Tích Triều đến Liên Vân trại, hắn nhìn thấy kiếm của y, thanh kiếm bọc trong tấm vải vàng, khi đó cũng chỉ nghĩ thư sinh gầy gò này biết võ công, nhưng không ngờ còn có thể sử dụng thanh tiểu phủ xuất thần nhập hóa đến vậy.
Cố Tích Triều như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, tự tiếu phi tiếu nói: “Thế nào? Không ngờ sao?”
Thích Thiếu Thương đích thực rất không ngờ: “Là ta xem thường Cố công tử, đáng thương cho con chim kia…”
Cố Tích Triều vẻ mặt giễu cợt, ngữ điệu lạnh lùng: “Vậy ngươi chôn nó đi.”
Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ: “Ai, trời hôm nay có lạnh hơn nữa cũng không lạnh bằng ngươi.”
Cố Tích Triều thần tình xa cách: “Ta chỉ muốn ngươi rõ, ta không phải loại người yếu đuối.”
Thích Thiếu Thương thầm than, người này quả thực như con sâu trong bụng mình, không gì giấu được hắn, mặt cũng nóng lên, nói: “Nào có nào có, loại người thâm tàng bất lộ như ngươi, ta cũng từng gặp.”
“Vậy sao?”
“Đầu bếp Liên Vân trại chúng ta, Lệ Vô Ngân, không chỉ làm được món ngon, còn có công phu ám khí vừa độc vừa chuẩn.”
Cố Tích Triều vẻ mặt xem thường, suy nghĩ nói: “Nếu đã như thế, sao còn làm đầu bếp?”
Thích Thiếu Thương nghe thấy giọng điệu trào phúng trong lời y, cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Thứ mình am hiểu không nhất định là thứ mình thích.”
“Giống như ngươi?”
Nhìn đại trướng xa xa, hồi lâu, Thích Thiếu Thương rốt cuộc thở dài: “Nếu được chọn lựa, ta thà sống một cuộc sống sáng làm lụng, chiều nghỉ ngơi.”
Cố Tích Triều thong thả bước tới gốc cây vừa rồi, nhặt tiểu phủ, móc chiếc khăn lụa trong ngực, lau đi vết máu trên búa: “Biết nó gọi là gì không? Quỷ thần dạ khốc, Thần Khốc tiểu phủ, chuyên phá cương khí của cao thủ.”
“Thần Khốc tiểu phủ, Thần Khốc tiểu phủ…” Thích Thiếu Thương lẩm nhẩm lặp lại trong miệng, một luồng hàn ý xộc thẳng vào ngực, như rơi xuống hầm băng.
Danh sách chương