Tương truyền, nhân ngư là sinh vật ngàn năm hiếm gặp và máu của nhân ngư xinh đẹp nhất có thể đem lại cuộc sống vĩnh hằng cùng một dung mạo tuyệt mỹ khuynh thế trường tồn với thời gian. Nhân gian truyền tai nhau người này đến kẻ khác làm dấy lên ham muốn hảo huyền của những kẻ có dã tâm- mộng trường sinh bất tử. Đã có biết bao nhiêu người phải bỏ mạng khi đi tìm mỹ nhân ngư. Thế nhưng ảo vọng trường sinh vẫn là khao khát mà con người dù biết chết vẫn nguyện lao vào.

Nàng là nhân ngư xinh đẹp nhất dưới đáy biển sâu. Nàng cũng là Nữ vương cai quản, chăm lo cho cuộc sống của toàn Thủy tộc. Nàng và Thủy tộc của nàng chỉ muốn yên bình ấy vậy mà con người chưa một ngày chịu buông tha. Thần dân của nàng từng ngày từng ngày bị tàn sát không thương tiếc chỉ vì... một một mạng của nàng. Để đại dương không còn loang đỏ màu máu, nàng cam tâm hy sinh chính bản thân mình.

Thần dân của nàng nàng nhất định phải bảo vệ.

Oán thù sâu sắc nàng kiên quyết không buông tha.

Ngày đó, đại dương bao la nổi cơn thịnh nộ, từng con sóng dữ như mang theo hận thù của nàng. Nàng gọi mưa, mang gió, để cơn đại hồng thủy cuốn trôi tất cả, đem căm hận của nàng vùi lấp nhân gian. Cho đến trước khi thân xác tan vào đất trời nàng vẫn mang lòng căm phẩn với lòng tham con người.

*******
Trong một buổi trà trưa tại tửu lâu, người kể chuyện bên dưới đang huyên thuyên về truyền thuyết về nhân ngư. Theo lời kể phiến diện của hắn thì nhân ngư là loài rất độc ác, từ trăm năm trước đã kéo giông gió muốn tận diệt con người. Thêm thắt rồi bịa đặt cuối cùng lọt vào tai người nghe bỗng nhiên nhân ngư trở thành loài vật thật đáng sợ.

Nữ nhân tuyệt sắc mặc lam y đang ngồi trên lầu lắng nghe, từng lời rành mạch đi vào tai làm ngực nàng thắt lại. Bàn tay đặt trên bàn cũng vô thức nắm chặt. Chợt bàn tay ấm từ đâu đặt lên tay nàng, nàng quay đầu liền nhìn thấy nụ cười ôn nhu, ánh mắt dịu dàng yêu thương của nam nhân bên cạnh:

"Không phải sự thật đâu. Đừng tin!"

Rồi chàng kéo tay nàng đứng lên:

"Chỉ toàn là bịa chuyện gạt người. Nhạt nhẽo quá. Ta về thôi, Tranh Tranh!"

Suốt đường về phủ nàng không nói, không rằng chỉ buồn buồn xụ mặt. Chàng đi bên cạnh thì cứ chọc mãi cho nàng vui vậy mà nàng cũng không cười nổi. Về đến phủ, nàng không vào phòng mà đi thẳng ra hoa viên, men theo bờ hồ vào ngồi trong đình thanh mát. Chàng đi theo sau thấy vậy trêu đùa:

"Sao vậy? Ra đây là muốn hoài niệm quá khứ? Nhìn ta đi, người thật ngay đây này."

Lam Tranh cởi giày, ngồi xuống đưa chân hất nước, nàng nhìn chân mình rồi nói với chàng:

"Lăng Thương chàng biết không, ta đi trên đôi chân này thấy không thoải mái. Ta muốn được bơi lội tự do như xưa, nhưng mà... nơi đó lại không có chàng. Ta đeo bám chàng như vậy? chàng thấy ta phiền phức lắm đúng chứ?"

Chàng thoáng ngớ người giây lát rồi ngồi xuống cạnh nàng, xoay mặt nàng lại bất chợt đưa tay búng trán nàng:

"Ta đã từng nói những gì nàng quên rồi? Nàng rất quan trọng đối với ta, cho nên đừng nói những lời như vậy nữa. Ta giận đấy."

Trước đây mỗi lần chàng nói ba từ này thì dù là gì nàng cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo, vì nàng không muốn bị chàng ghét bỏ. Nhưng lần này nàng lại không nghe lời chàng:

"Lúc nãy chàng không nghe tên đó nói gì sao. Nhân ngư là giống loài độc ác chỉ muốn tận diệt con người. Tuy ta vĩnh viễn không tin điều đó nhưng định kiến mà con người dành cho giống loài của ta đã chẳng thể thay đổi. Lỡ một ngày nào đó bị phát hiện, ta không muốn liên lụy đến chàng."

Nàng quay mặt đi giấu đôi mắt phiếm hồng, Lăng Thương ôm lấy cơ thể mảnh mai ấy cảm nhận thân thể nàng đang run mà tim đau nhói. Chàng xoa đầu, dỗ dành nàng như dỗ một đứa trẻ:

"Sẽ không có chuyện đó đâu. Nàng bên cạnh ta bao lâu rồi vẫn bình an đấy thôi. Chỉ giỏi suy nghĩ lung tung. Ngoan nào, ngoan. Nha đầu, đừng khóc!"

Lăng Thương chàng luôn như vậy, ngay từ ngày đầu gặp nhau đối với nàng chàng đã một mực ân cần, một mực chở che.

Ngày đó, nàng chỉ là con cá nhỏ sống trong hoa viên của chàng. Cũng tại hồ nước này, ngày nào nàng cũng nấp dưới lá sen, đợi chàng ra đình ngồi thì chăm chú nhìn ngắm. Khi ấy tuy vẫn còn là cá nhỏ nhưng cá nhỏ nàng lại sặc sỡ và đẹp hơn tất cả các loài khác trong hồ. Vì thế mà một ngày bình yên nọ nàng đã bị tóm, bị chính chàng bắt được. Trong lúc hoảng loạn nàng đã vô tình biến thành hình người. Một tiểu nha đầu đáng yêu tầm mười mấy tuổi từ đâu xuất hiện, khỏi nói cũng biết chàng ngạc nhiên thế nào.
Rất lâu về sau này, mỗi lần trêu nàng chàng thường hay nói:

"Bên dưới hồ chỉ có mình nàng là nổi bật nhất, đừng nghĩ nấp dưới lá thì ta không thấy được. Lúc đầu ta chỉ dự định bắt lên để nhìn một lần cho rõ thôi, ai mà ngờ lại bắt được cả một nha đầu xinh xắn như vậy."

Năm năm qua, hoa hết tàn lại nở, tuyết rơi bao lần rồi cũng tan. Từ một cô bé người cá non nớt nay nàng đã trở thành một mỹ nhân ngư đẹp đến nao lòng. Sắc đẹp khuynh quốc làm nam nhân ước ao, nữ nhân ghen ghét. Nhưng dù vậy cũng không ai dám tiến tới vì mặc nhiên ai cũng nghĩ rằng nàng là hôn thê của Lăng Thương.

Ước ao của mọi nữ nhân là được sống với người mà mình yêu thương, tất nhiên Lam Tranh cũng vậy. Thế nhưng giờ đây nàng bắt đầu sợ rồi, sợ sự khác biệt giống loài, sợ mối duyên này là nghiệt duyên của định mệnh.

Dạo gần đây Lam Tranh thường xuyên nằm mơ, cùng một giấc mơ mặc dù đã trãi qua nhiều lần thì nổi đau kia vẫn vẹn nguyên. Đại dương ngút ngàn xanh thẫm một màu bình yên, khắp nơi đều là những gương mặt vui tươi, hạnh phúc. Rồi bỗng đâu một màu đỏ tươi từ từ loang ra át cả màu biển khơi, mùi máu của nhân ngư thoảng trong không khí. Một mùi tanh nồng đậm như rút cạn hơi thở, mỗi lần Lam Tranh thức giấc nàng đều phải cố gắng hít lấy từng chút không khí. Ngực trái ngày càng đau dữ dội hơn, nhất là khi nàng nhìn thấy gương mặt đầy đớn đau của mỹ nhân trong mơ. Mà mỹ nhân đó có đến tám phần giống nàng, hay... là nàng giống nàng ta?

Nhân ngư khóc lệ hoá ra bạch ngọc
Huyết lệ thương đau sẽ thành ngọc đỏ tươi
Hóa nội đan để linh hồn còn mãi
Cho oán thù vẫn vẹn dẫu trăm năm.

Lam Tranh ngày càng thay đổi. Nàng không còn nở nụ cười thật tươi mỗi khi nhìn Lăng Thương nữa. Đôi mắt ngọc cũng không còn thuần khiết như ngày nào mà thay vào đó là một sự sắc xảo khó dò. Cùng với đó là ánh nhìn căm giận đối với con người.

Thế rồi ngày đó cũng tới, Lam Tranh đứng đối mặt với một đám quan binh đầy sát khí chỉ chực chờ giết chết nàng mà không chút run sợ. Nhìn những gương mặt lộ rõ vẻ sợ sệt xen lẩn khinh bỉ của người dân, nàng dửng dưng cười khẩy. Giây phút đó nàng không còn là Tranh Tranh của Lăng Thương nữa rồi. Trong người nàng có nội đan của mỹ nhân ngư ngày trước, nàng chính là chuyển kiếp của Nữ vương Thủy tộc năm xưa. Phải, giờ nàng là Nữ vương rồi thì một chút tình cảm xưa cũ kia còn nhớ làm gì.

Nhưng cớ sao bàn tay nàng lại run lên khi đánh ngã nam nhân ấy?

Ai nói cho nàng biết lí do nàng lại chần chừ, khi thấy hắn đứng ra che chắn cho đám người muốn lấy mạng nàng?

Tại sao nàng lại không oán hận khi để bản thân bị thương, chỉ vì một khoảnh khắc do dự kia?

Nàng nghe thấy tiếng nứt vỡ của nội đan, nàng nghe được cả tiếng Lam Tranh gào khóc. Đúng rồi, phải khóc chứ, Lăng Thương mà Lam Tranh yêu nhất đang trong vòng tay nàng. Người bê bết máu, trên ngực vẫn còn thanh kiếm cắm xuyên qua. Nam nhân ngu ngốc. Nàng không cần. Thân là Nữ vương, kiêu hãnh của nàng không chấp nhận tình cảm của con người. Chỉ một nhát kiếm, vĩnh viễn nàng sẽ không biết ơn đâu.

Lăng Thương trong vòng tay nàng giờ đây lại cười, một cách rất ngốc nghếch.
"Cũng may là nàng không khóc, nếu lỡ như nàng khóc ta sẽ đau lòng lắm. Xin lỗi vì lời hứa chăm sóc nàng suốt đời có lẽ... ta không làm được rồi. Lúc nãy ta còn rất lo, sau này không còn ta rồi con cá ngốc nàng lỡ lại bị ai bắt được thì biết làm sao. Nhưng... giờ suy nghĩ lại chắc... nàng... tự chăm... sóc bản thân được... mà... đúng chứ? Có.. như vậy.. ta.. ta... mới.. yên tâm được..."

Tự nhiên nàng rất muốn gật đầu, nàng muốn nam nhân này an lòng, chỉ như vậy hắn mới mỉm cười, vì hắn cười rất đẹp. Bàn tay hắn gắng gượng đưa lên, chỉ mới chạm vào tóc nàng thôi đã vô lực buông lơi.

Hắn nhắm mắt rồi, ngủ rất an tĩnh. Mới vừa nãy hắn định làm gì vậy? Xoa đầu? Vuốt tóc nàng sao? Vậy tại sao không làm nữa? Sao lại ngủ rồi? Tỉnh dậy đi. Ai cho hắn ngủ? Là ai cho phép chứ?!

Có tiếng gì rơi, nhìn lại hóa ra là bạch ngọc. Bạch ngọc hình thành từ nước mắt nhân ngư. Lệ này là của ai? Chắc là của Lam Tranh rồi, vì nàng sẽ không bao giờ rơi lệ vì con người. Không bao giờ.... Không....

Nàng..... sẽ không rơi lệ sao?

Âm thanh nội đan vỡ vụn ngày càng lớn. Chắc là nàng lại sắp tan biến. Nếu lần này nàng hóa hư vô, vậy thì nàng sẽ thừa nhận. Nàng thua rồi, thua thảm hại trước tình yêu của chàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện