Không biết từ khi nào mà ánh nhìn của chàng chỉ mãi dõi theo nữ nhân ấy. Nàng luôn như vậy cô độc một mình, chờ đợi mãi một người mà chẳng biết người ấy giờ nơi đâu.

Bên bến Tam Đồ có Mạnh Bà ngày ngày tháng tháng phát canh vong tình, một chén canh đem ái hận vùi chôn tất cả, đến lai sinh lại sống với một số mệnh mới.

Mạnh Bà làm việc của bà ấy, chàng cũng có việc của mình.

Thế gian có tồn tại một thứ gọi là chấp niệm, đó có thể là ái tình, oán thù hay luyến tiếc mà thế nhân không thể buông bỏ mặc cho đau đớn day dứt. Chính thứ gọi là chấp niệm đó mới có người đưa đò bên sông Vong Xuyên là chàng.

Chàng làm công việc này bao lâu rồi đến chính chàng cũng không nhớ. Chỉ biết rằng mỗi lần tiễn người đi trầm mình xuống dòng sông ấy là một lần chàng như chìm trong một đoạn tình duyên động lòng người hoặc cũng có khi lạc trong ánh mắt quá bi thương của người mang chấp niệm kia.     

Canh vong tình đem yêu hận tiêu tán. Thế còn khi chân tình đậm sâu đến mức dù đau đớn có giày xéo vẫn không nỡ quên người thương thì phải làm sao? 

Nước sông Tam Đồ chứa đựng hồi ức cả một đời người, chỉ cần trầm mình xuống nơi đó kí ức sẽ ở lại để rồi ngày ngày chịu dằn vặt vì luyến tiếc, đến tận mắt nhìn người mình thương qua cầu Nại Hà bước vào luân hồi. Nếu chịu được khổ đau kia thì mãi muôn kiếp sau sẽ tới lúc được đầu thai, mang cả những hồi ức kia đi tìm người thương. 

Trên đồng bỉ ngạn đỏ rực chỉ có nàng một thân bạch sắc khiến chàng phải ngắm nhìn. Nữ nhân kia cũng có chấp niệm như vậy? Cũng ánh mắt ngóng trông một bóng hình, tràn mòn mỏi, ngập bi thương. Chàng biết nàng đang chờ một người.

Cô hồn dã quỷ đồn rằng, Diêm đế vì thương nên cho nàng một ngoại lệ, chỉ cần nàng chấp nhận là nghĩa nữ của ông, nàng sẽ thành công chúa nơi hoàng tuyền này. Nhưng bắt buộc là phải quên đi tất cả kỉ niệm kiếp trước.

Chàng nghĩ đoạn hồi ức ấy thật sự đau đớn nên nàng đã không thể giữ được nữa. Một ngày kia, chàng lại thấy nàng trên đồng bỉ ngạn nhưng không còn là đôi mắt mỏi mòn chờ mong ngày nào, nàng cũng không còn mặc bạch y nữa mà thay vào đó là váy áo đỏ thẫm nổi bật. Thân ảnh của nàng hòa một màu với đồng hoa, nụ cười làm lòng chàng say đắm. Nàng thật sự buông bỏ rồi.

------

Là chàng nghĩ như vậy chứ nào đâu hay, vì nàng quá yêu, quá mong được một lần gặp lại bóng dáng người thương nên chẳng thể làm gì khác. Nếu được, nàng thà để mình chìm trong lòng sông kia chứ không hề muốn quên đi. Nhưng chàng đâu biết, Diêm đế đã nói rằng kiếp luân hồi của nàng đã hết, không lâu nữa thôi nàng sẽ tan biến, đến cả việc được trầm mình vào dòng nước kia cũng không thể. Ông ấy bảo rằng lãng quên cũng chính là cách cuối cùng. cho nàng thêm một cơ hội để tiếp tục yêu.

Dù phải đánh đổi nhưng nàng tin, nàng sẽ nhận ra khi gặp lại chàng.

*****

Từ sau hôm đó người ta đã thấy được nụ cười tuyệt sắc của nàng. Cũng từ ngày đó đã mất đi bóng dáng một nữ tử ngày ngày ngóng trông, chờ ngày tái kiến một bóng hình. Cũng bắt đầu từ hôm ấy, chàng đã không còn được nhìn nữ tử đó mỗi ngày nữa. Chàng bắt đầu thấy nhớ dáng ai, dù cô độc, dù mỏi mòn trong tuyệt vọng thế mà chàng đã lỡ khắc ghi.

Tính ra thì chàng cũng thật ngốc, đã thương người ta rồi thì cứ đến bắt chuyện làm quen, vậy mà khi ấy chàng luôn ở một góc xa xa, cứ như vậy mà trông theo nữ nhân ấy. Ngày đó, chàng nghĩ chàng không thể nào thay thế được hình bóng của ai đó trong tâm nàng. Còn ngày nay, thân phận giữa chàng và nàng càng trở thành cách biệt hơn bao giờ hết. Chàng là ai chứ, có thân phận gì mà dám mơ cao đến công chúa của Diêm phủ?

Ờ... chàng mang thân phận thấp hèn, là chàng tự mình đa tình. Buồn cười thật.

Người lái đò ấy có thân phận gì? Diêm đế là người rõ nhất. Ông là người cai quản chuyện sống chết của con người thì không có lí do gì lại không rõ người lái đò ấy chính là người mà nữ tử kia mong nhớ, chàng chính là Trần Yên Thành của ngày nào. Năm đó sau khi tử trận, lúc chàng đứng tại chính điện Diêm phủ một thân chiến bào thấm đẫm máu tươi, trên gương mặt tuấn mỹ cũng xây xác toàn vết thương nhưng khí chất của một tướng quân không hề mất đi. Thanh trường kiếm trên tay vẫn còn vương máu quân thù, cũng chính thanh kiếm đó là căn cơ của mọi chuyện.

Ngày ấy chàng là võ tướng. Ngày ấy thanh kiếm trên tay chàng nặng nề bao nhiêu sinh mạng, dù đó là vì đất nước thì bao nhiêu tội lỗi kia chàng vẫn phải mang. Thế là chàng phải trở thành người đưa đò để chuộc lại tội lỗi ngày ấy, một người vô danh vô tính, không có quá khứ, đánh mất tình yêu. Người bàng quan sẽ không bao giờ hiểu được, chỉ có chàng mới rõ việc phải quên đi nữ nhân kia chính là hình phạt nặng nề nhất mà tạo hóa an bày.

Giây phút chàng ngụp lặn trong dòng kí ức hình ảnh nữ tử ấy chợt ùa về. Nữ nhân ngốc rất thích lẻo đẻo theo sau lưng chàng đợi khi chàng quay đầu nhìn thì cười ngây ngô. Nữ nhân ngốc vụng về học thêu thùa, nấu nướng. Nữ nhân ngốc không màng thân mình đỡ kiếm của thích khách vì chàng. Nàng chắc đã quên rồi chàng là võ tướng vào sinh ra tử thì sợ gì một bọn thích khách chỉ có chút tài mọn.

Ngày chàng ra đi, chàng không quên bảo nàng đợi thế mà chàng lại quên nàng phải lấy thân phận gì để đợi. Không, chàng sai rồi, ngay từ đầu chàng không nên hứa hẹn, không nên ích kỉ yêu cầu nàng bất cứ điều gì. Chàng hối hận rồi.

Bàn tay chàng bất lực đưa ra cố gắng giữ lại dư ảnh của nàng. Thế mà màu áo trắng của nàng cứ nhạt nhòa trong dòng nước rồi biến tan không lưu dấu vết, giọng chàng như nghẹn lại:

"Sống tốt. Xin nàng hãy sống thật tốt. Đừng lưu luyến. Vọng Nguyệt..."

Vọng Ng...uyệt... Vọ...ng Ng...uy..ệt...

Giọt lệ tuôn khỏi khóe mi hòa vào dòng nước rồi biến mất tăm hệt như tình yêu của chàng bị dòng nước kia xô đẩy rồi cuốn trôi.

Vọng Nguyệt đã từng là cái tên chàng thích nhất trên đời, chàng yêu nữ nhân đó nên cũng yêu luôn tên của nàng vậy mà giờ đây... chàng đã không còn nhớ nữa rồi... Không còn kí ức, không rõ nguyên do vì sao chỉ còn lại đớn đau, là nỗi đau mà mỗi khi gặp nàng lòng ngực chàng vô thức thắt lại.

Người đến là duyên khởi
Người đi là duyên tan
Còn để lỡ nhau cũng như lửa tàn trong gió
Gió nổi, tro bay, người với người gặp lại...

Một mùa đông nào đó tuyết lất phất rơi, trắng xóa một màu, nàng khoác áo lông dày đi dạo bên bờ sông, trong lòng trống rỗng, bước đi vô định. Bóng dáng cô đơn của ai ngồi phía xa xa chợt thu hút ánh nhìn của nàng. Như cảm nhận được ánh mắt chàng bỗng nhiên quay đầu, thân ảnh, ánh mắt, thần thái như đã từng quen thuộc làm lòng chàng chộn rộn xôn xao. Đôi mắt đẹp bất giác nhìn nàng đầy yêu thương, trên môi cong lên một nụ cười. Nàng nhìn nụ cười ấy thấy tự nhiên đến lạ dù chẳng biết gì về chàng. Bởi lẽ dù không còn kí ức nhưng trái tim nàng vẫn còn nhớ cảm giác chờ mong từng ngày. Bởi lẽ nàng đã nói khi gặp lại chắc chắn nàng sẽ nhận ra.

Nàng nghiêng đầu, tóc đen dài nhẹ bay trong gió, miệng cười nhưng nước mắt lại rơi.

Tuy cả chàng và nàng đều không rõ về đôi bên, cũng chẳng còn nhớ bản thân đã từng yêu thương đối phương sâu đậm thế nào. Nhưng ít nhất cảm giác trong lòng họ vẫn vẹn nguyên, chỉ cần còn yêu thương hồi ức vẫn có thể viết lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện