Đã lâu không có ngủ ngon như vậy.

Mộ Phi Phàm mở to mắt, duỗi mạnh thắt lưng, thấy Vương Hổ nằm bên cạnh còn đang say ngủ, miệng thì mỉm cười ngọt ngào, một dòng nước từ khóe miệng chảy xuống, hình như là trong giấc mơ lại mơ thấy được ăn cái gì đó rất ngon.

Mộ Phi Phàm âm thầm lắc đầu, cảm thấy được bảo bối tiểu lão hổ của y thật sự là một con hổ đói, sao lại tham ăn như vậy chứ? Ánh mắt hướng trượt xuống phía dưới, lúc này mới phát hiện Vương Hổ không biết khi nào thì đem chăn đạp ra, mà đầu hắn thì cúi xuống, hai chân gặp lại, cuộn tròn, hai tay đặt hai bên đầu, cả người nằm úp sấp ngủ, giống như một con đại hoa miêu vậy.

Mộ Phi Phàm chăm chú nhìn bộ dáng đáng yêu này của hắn, trong đầu lại hiện ra bộ dáng rửa mặt của hắn hôm qua, còn có tiếng rống kinh thiên động địa tối qua, ánh mắt của y dần dần trở nên thâm thúy. Qua một lúc lâu, y mới lại nhoẻn miệng cười, vỗ vỗ lưng Vương Hổ, lẩm bẩm “Ha hả, tiểu lão hổ, chẳng lẽ ngươi thực là một lão hổ sao? Ngươi nha, cho dù thực là một lão hổ tinh, cũng nhất định là lão hổ tinh ngốc nhất. A, không đúng, tiểu lão hổ của ta ghét nhất chính là người ta nói hắn ngốc, phải nói là lão hổ thông minh nhất mới đúng.” y lại gần bên tai Vương Hổ nói nhỏ “Nếu ta mỗi ngày đều nói một trăm lần ngươi thông minh, ngươi sẽ yêu ta chứ? Tiểu lão hổ đáng yêu của ta.”

Thay Vương Hổ đắp lại chăn bằng gấm có thêu đồ án long phụng trình tường, Mộ Phi Phàm bình thản tự nhiên đi ra, bọn người hầu đã chuẩn bị sẵn sàng đồ dùng rửa mặt chờ đợi ở bên ngoài, y rửa mặt xong, chải đầu búi tóc, bỗng nhiên Lục Bình tiến vào nói “Gia, Vương đại nhân đến, đang chờ ở tiền thính.”

Y “Ừ” một tiếng, khoác thêm trường bào, rồi đi tới tiền thính, vừa đi vừa hỏi Lục Bình “Gã tới có việc gì?” hỏi xong chỉ thấy mặt mũi của tên tâm phúc này lại nhăn thành một đống, y nhíu mi nói “Bản mặt này của ngươi là ý gì? Tiểu lão hổ hiện tại đang say ngủ trong phòng, không thể nào lại bị ngươi nhìn thấy hắn ngồi xổm trước chuồng gà đó chứ?”

Lục Bình lầu bầu nói “Đúng vậy, quả thật không có nhìn thấy, có điều, gia à, Vương đại nhân vừa vào cửa liền nói với ta tối hôm qua, từ trong phủ của chúng ta phát ra tiếng rống kinh thiên động địa, hỏi ta rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Gia, ngươi tính nói như thế nào với Vương đại nhân đây?”

Trong lòng Lục Bình âm thầm nói không hay rồi, chính bọn họ rõ ràng đối với tiếng rống to kia còn mạc danh kỳ diệu nữa là, huyện lệnh đại nhân này mới sáng sớm đã chạy đến đây khởi binh vấn tội. Nói nào là tiếng rống to này khiến cho dân chúng toàn thành hoang mang sợ hãi, nhất định phải nhận được lời giải thích của phủ bọn họ. Nếu không sẽ tiến hành điều tra!

Hắn biết bởi vì chủ tử bình thường có chút kiệt ngạo, sau lưng lại có vị Hoàng đế trẻ tuổi kia chống lưng cho, vậy nên từ trước đến nay không hề có quà cáp gì cho vị huyện lệnh này. Lão gia hỏa này đã nhìn họ không vừa mắt từ lâu rồi, nhưng không có lí do để hạ thủ với họ. Lúc này thật khó khăn mới có một cơ hội tốt như vậy, tên kia không vội vàng đến khởi binh vấn tội mới là lạ!

Nhưng quan báo tư thù đúng là không có pháp lý mà, thật là buồn cười!

Lục Bình càng nghĩ càng tức giận cùng phẫn nộ, đem lời uy hiếp mà Vương huyện lệnh kia quẳng ra nhất nhất nói cho chủ tử nghe.

Mộ Phi Phàm nhíu mày, có điều sau một lúc, lại khôi phục như cũ, cười lạnh nói “Muốn dùng chuyện này báo thù ta? Hừ, lão gia hỏa này còn chưa đủ trình độ đâu. Xưa nay gã không đụng đến ta, ta cũng không xen vào việc quan trường của bọn họ, gã thật nghĩ rằng ta dễ ức hiếp đến thế sao? Hôm nay ta thật muốn nhìn gã sẽ làm sao mà thu dọn tàn cuộc này.”

Nói xong, bước chân của Mộ Phi Phàm cũng nhanh hơn, thẳng hướng tiền thính.

Vừa tới tiền thính, đập vào mắt là cảnh tượng Tiểu Phàm đang tự mình dâng trà với vẻ mặt đầy oán khí.

Mộ Phi Phàm ho khan một tiếng, thi thi nhiên nhiên cất bước tiến vào, không đợi Vương huyện lệnh kia đứng dậy, đã chắp tay hành lễ cười nói “Nghe nói Vương đại nhân đối với gia sản của Mộ mỗ cực kỳ hứng thú, tục ngữ có câu ‘dân không cùng quan đấu’, tiểu nhân một thân áo vải, sao dám đắc tội với huyện thái gia chứ? Xin mời Vương đại nhân sớm quay về nha phủ, điều động bộ khoái đến điều tra, người trong Mộ phủ ta xin đợi đại giá.”

Vương huyện lệnh còn chưa kịp mở miệng đã bị lời nói của Mộ Phi Phàm làm cho tức giận đến mặt đỏ tai hồng, gã đứng dậy phẫn nộ nói “Mộ công tử nói chuyện cũng cần phải có chứng cớ! Bổn huyện là bởi vì tối hôm qua từ trong phủ phát ra tiếng rống to rung trời, có thợ săn chứng thực đó là tiếng động do mãnh thú gây ra, bổn huyện sợ rằng súc sinh kia hiện tại vẫn còn ẩn náu ở trong lâm viên giả sơn của phủ ngươi, âm thầm xuất hiện đả thương người, nên mới hảo tâm muốn thay ngươi điều tra, có gì còn kịp thời ngăn chặn tai họa! Ngươi lại vu cho bổn huyện có dụng ý riêng, thật sự là không phân thị phi!”

Mộ Phi Phàm nghe vậy cười lạnh nói “Thì ra là thế, hóa ra Vương đại nhân ngài đã sớm nhận định trong phủ của ta có mãnh thú ẩn náu, muốn đến điều tra. Nếu đã vậy, cần gì phải trước chạy tới đây cùng ta nói chuyện vô nghĩa, còn lãng phí của ta một ly trà thượng hạng nữa chứ?” Y vốn có khả năng kiềm chế vô cùng tốt, sẽ không vì chút chuyện nhỏ thế này liền tức giận, chậm chọc khiêu khích. Chẳng qua là Vương huyện lệnh này xưa nay có thái độ làm người lòng tham không đáy, khiến cho dân chúng kêu khổ thấu trời, y trong lòng sớm không ưng, muốn tìm một cơ hội ở trước mặt Hoàng đế tố cáo gã, nhưng lại không muốn cậy Hoàng đế mà nhúng tay vào chuyện của quan trường.

Hôm nay cũng là do gã tự mình đến gõ cửa.

Lúc này Mộ Phi Phàm chỉ sợ gã không chịu lục soát, một khi đã tiến hành lục soát, y nhất định có biện pháp lật đổ tên tham quan giảo hoạt, âm hiểm vô cùng này.

Quả nhiên Vương huyện lệnh tức giận đến sắc mặt xanh mét, cười lạnh nói “Một khi đã như vậy, bổn huyện đành phải đắc tội.” Nói xong phất tay áo bỏ đi.

Ngay tức khắc, Lục Bình nói “Xem ra Huyện thái gia này cũng là lão hồ đồ, gã đã quên phủ của chúng ta là nơi Hoàng thượng từng cư ngụ, sao còn dám đến đây để lục soát? Ta xem hắn thật sự là trư du mông tâm9. Gia, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”

Trư du mông tâm: bị heo làm cho mê muội

Mộ Phi Phàm vô vị lên tiếng “Không làm gì cả, cứ để chúng lục soát, phân phó hạ nhân trong phủ trông chừng là được, nói với chúng, nếu làm hư hại vật gì đáng giá, nhất định phải bồi thường. Đợi năm nay ta vào kinh, lúc ở trước mặt Hoàng thượng, ‘không cẩn thận’ nói ra chuyện này..... Hoàng thượng mặc dù thích chơi đùa, nhưng người cũng là một người không bao giờ dung thứ cho việc sai trái, sao có thể không tra rõ nguyên nhân sự việc? Đến lúc đó chuyện gã ăn hối lội trái pháp luật cùng những việc làm xấu xa thối nát không thể phơi bày kia, còn có thể tránh được điều tra của ẩn vệ sao? Chỉ có như vậy mới đảm bảo gã không thoát được.”

Tiểu Phàm nói “Gia? Sao nghe ý của gia giống như hôm nay ngài không tính ở lại trong phủ vậy?”

Mộ Phi Phàm gật đầu nói “Đúng vậy, buổi trưa hôm nay quyết định đến Dã Vị Lâu nướng dê rừng, đã hứa với tiểu lão hổ, dẫn hắn đi ăn. Tuy rằng thời gian còn sớm, nhưng ta định mang theo hắn ra phố đi dạo, Lục Bình đi theo ta là được rồi, Tiểu Phàm ngươi ở lại trong phủ trông coi mọi việc.” Nói xong lại quay qua Lục Bình “Đi, nhanh đi xem tiểu lão hổ đã dậy chưa.”

Quay về Cảnh Lan Viện, nghe bọn nha hoàn nói lại lục phu nhân đã sửa soạn xong đi ra ngoài rồi, hình như là đến viện của đại phu nhân.

Mộ Phi Phàm sắc mặt trầm xuống, không nói một lời xoay người bước đi, y không rõ rốt cuộc Vương Hổ tại sao lại làm vậy, nếu nói hắn cùng phe với Như Ngọc, hắn càng nên che giấu mối quan hệ của mình cùng Như Ngọc mới đúng, nào có như vậy nghênh ngang ba ngày hai lần chạy đến đó, nếu nói bọn họ không có quan hệ gì, vì sao hắn hết lần này đến lần khác đối nghịch với mình, cứ qua lại với một người bị mình cố tình lạnh nhạt trả thù? Nếu là đồng tình thông cảm, vì sao hắn lại không nói với mình, để mình đối xử tốt với ả ta hơn.

Mang theo nghi vấn đầy mình tiến vào sân trong viện của Như Ngọc, đúng lúc thấy Vương Hổ vén rèm đi ra, còn quay đầu lại hô lớn “Tỷ tỷ nhớ rõ nha, buổi chiều ta sẽ mang chân dê nướng về cho tỷ ăn, buổi trưa tỷ nhớ ăn ít một chút.” sau đó Hoa Chi đưa hắn đến trong sân, bực bội nói “Biết rồi biết rồi, buổi chiều ngươi không cần mang chân dê nướng đến, tiểu thư nhà ta cũng ăn không hết nhiều như vậy.” nói xong bỗng nhiên thấy Mộ Phi Phàm, tiểu nha hoàn trên mặt vốn mang một chút tươi cười nhanh chóng biến mất, lạnh lùng hừ một tiếng, liền quay trở lại gian phòng.

Mộ Phi Phàm chờ Vương Hổ đi ra, thấy hôm nay hắn mặc một bộ la y màu vàng nhạt, càng tôn lên môi hồng răng trắng của hắn, mặt như quan ngọc, xinh đẹp đến nói không nên lời. Mà hắn vừa nhìn thấy mình, trên mặt không hề có một chút vẻ hoang mang xấu hổ, còn nhanh giơ tay nhào tới, một bên kêu to “Mộ Phi Phàm, ngươi đến dẫn ta đi ăn dê nướng đúng không, a a a, ngươi thật sự là người tốt, rất biết giữ lời đó.”

Dáng vẻ thiên chân đơn thuần hoạt bát của Vương Hổ như vậy, quả thực chính là tử huyệt của Mộ Phi Phàm, lúc nãy đã chuẩn bị sẵn một phen răn dạy cùng lãnh liệt chất vấn, toàn bộ đều hóa thành nhiễu chỉ nhu tình.

Lục Bình đáng thương nhìn đến gia vô cùng thân thiết ôm hắn, hoàn toàn ngược lại với giọng điệu quyết tâm đánh ra nguyên hình của nghi phạm gian tế lúc nãy, lại còn cười nói với hắn một cách cưng chiều “Đúng vậy, hôm nay có một con chó dữ đến phủ, ta không thích nhìn thấy nó loạn sủa, cho nên chúng ta đi ra phố dạo chơi trước đã, xong rồi mới đi ăn dê nướng, ngươi thấy được không?”

Vương Hổ vui sướng gật đầu “Được được, Mộ Phi Phàm, ta nói cho ngươi biết, ta cũng ghét nhất là chó, hừ, nói cái gì mà chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, lang tâm cẩu phế, còn có chó săn gì gì nữa, thử nhìn xem nhìm xem, những lời này có lời nào hay ho đâu, nhất là câu ‘hổ lạc bình dương bị khuyển khi’, ngươi nghe đi. Bản chất của chó tồi tệ biết bao nhiêu, ngay cả lão hổ cũng dám khi dễ, hừ hừ, cho dù là từ trong rừng rậm đi ra đồng bằng đi nữa thì lão hổ vẫn là lão hổ thôi, dựa vào đâu sẽ bị chó khi dễ chứ? Cho nên từ lâu ta đã quyết định, đời này không bao giờ có quan hệ với người tuổi tuất!”

“Vì..... vì sao?” Mộ Phi Phàm gian nan từ kẽ răng phun ra hai chữ, đã thấy Vương Hổ hùng hồn nói “Vì sao? Bởi vì ta là lão hổ, a, không đúng, ý của ta, ta là tuổi dần, hừ, đương nhiên ta không thể có dính dáng đến người tuổi tuất rồi, ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải tránh kẻ đó xa thật xa, ngay cả một câu cũng không nói với kẻ đó.”

Đối với cái dạng lý luận kỳ quái này, Mộ Phi Phàm lựa chọn trầm mặc mà ứng phó, y không biết mình có nên nói với Vương Hổ rằng hắn luôn mồm nói phải tránh xa người tuổi tuất, nhưng phu quân hiện tại của hắn lại là một nam nhân tuổi tuất.

Thật là kỳ quái, tiểu lão hổ nếu để ý đến cầm tinh của người khác như vậy, sao lại không hỏi thăm rõ ràng chứ? Hiện giờ hắn rơi vào tay của một người tuổi tuất, còn gì mà không nói câu nào với kẻ đó? Hắn cùng mình tiếp xúc trước giờ không có một trăm cũng có tám mươi câu đi? Vả lại bọn họ có thể cho là đã đồng giường cộng chẩm, chỉ kém bước cuối cùng.....

Mộ Phi Phàm thầm thì tự nói: quyết định rồi, trước khi hoàn thành bước cuối cùng, y tuyệt đối không thể để cho tiểu lão hổ biết mình tuổi tuất, tuyệt đối không thể!

Vừa định đến đây, y chợt nghe thấy Vương Hổ hít một hơi thật sau, quay đầu lại, chỉ thấy bảo bối trừng đôi mắt đen tròn đầy khủng bố nhìn mình, một chữ một chữ lớn tiếng hỏi “Mộ Phi Phàm, ngươi... ngươi không phải là tuổi tuất chứ?” nhìn điệu bộ của hắn, nếu đáp án của mình khẳng định là đúng, hắn có thể sẽ lập tức ngất xỉu hoặc là xông lên bóp chết mình.

“Không phải.” Mộ Phi Phàm không chớp mắt mà nói dối, sau đó y thấy Vương Hổ biểu tình như phát điên “Nói xạo, ngươi đang nói xạo, Như Ngọc tỷ tỷ rõ ràng nói ngươi hai mươi ba tuổi, hai mươi ba tuổi không phải chính là tuổi tuất sao?”

Ô ô ô, tại sao lại như vậy? Không được, hắn phải trốn, nhất định phải trốn, hắn phải trốn tới trong khu thâm sơn đẹp đẽ kia, không bao giờ bước ra ngoài nữa!!

Ô ô ô, thành Bình Dương, còn lọt vào tay của một người tuổi tuất, thành nam thiếp của y, ông trời sao có thể đối xử với hắn tàn nhẫn như vậy? Chẳng qua có một lần uống say, hắn ở Vụ Ẩn Sơn hướng lên thượng giới kêu gào nói mình là yêu tinh thông minh nhất, ngay cả các yêu tiên của thượng giới cũng không thông minh bằng hắn.

Hắn là uống rượu say mà! Các yêu tiên của thượng giới sao có thể lòng dạ hẹp hòi như vậy, thừa dịp hắn đi tìm đáp án cho khảo đề liền hợp nhau trả tư thù chứ?

Ô ô ô, đừng cho hắn biết là yêu tiên nào làm như vậy, bằng không sau khi hắn phi tiên, chuyện đầu tiên hắn làm chính là tìm Yêu Tiên Đế cáo trạng!

“Ừ, Như Ngọc chỉ là đại khái biết tuổi của ta thôi, thực ra năm nay ta hai mươi bốn tuổi, là tuổi hợi.” Mộ Phi Phàm tiếp tục mặt không đổi sắc mà nói dối.

Phủ nhận, nhất định phải kiên quyết phủ nhận!

Nhìn ánh mắt của tiểu lão hổ, đó là nơi dễ dàng xuyên thấu suy nghĩ của hắn nhất, nếu một khi mình lên tiếng thừa nhận, chỉ sợ hắn sẽ chạy đi mất tới trong thâm sơn cùn cốc nào đó “Tiểu lão hổ, chuyện kia, ta nghĩ rằng ngươi cũng biết? Ta và nữ nhân Như Ngọc kia có thù không đội trời chung với nhau, ta sao có thể để cho nàng biết tuổi thật của mình chứ? Cho nên ta là tuổi hợi, điều này ngươi hoàn toàn không cần nghi ngờ, không tin ngươi cứ hỏi Lục Bình, hắn từ nhỏ đã đi theo ta, chuyện của ta phần lớn hắn đều biết.”

“Thật vậy chứ Lục Bình?” Vương Hổ quay đầu lại hỏi người hầu thoạt nhìn thật trung thực kia, sau đó nghe được hắn quả quyết trả lời “Không sai chút nào, lục phu nhân, gia là tuổi dậu, á, không đúng, là tuổi hợi.”

Nói những lời dối trá lấp liếm thật đúng là không phải chuyện dễ dàng! Nhìn xem, không nghĩ tới xém chút nữa là phạm sai lầm. Lục Bình ở trong lòng thầm đưa tay lau mồ hôi, tuy rằng trán của hắn lúc này đến cả nửa giọt mồ hôi cũng không có.

“Mộ Phi Phàm nói chuyện của y, phần lớn ngươi đều biết, là thật chứ?” Nếu không phải là tuổi tuất thì đối với mình sẽ không có uy hiếp gì, Vương Hổ đối với tuổi của Mộ Phi Phàm cực kỳ hài lòng, hợi chính là thức ăn của lão hổ nha, hắc hắc, tuổi hợi thật là tốt. Tâm tình của hắn thả lỏng, liền có tâm trạng nói chuyện phiếm thỏa mãn tính tò mò của mình.

“Hả dạ, đúng vậy, hẳn là có thể nói như vậy..... Chuyện của gia đại khái ta đều biết.” liền bởi vì biết, cho nên ta mới không thể không lập tức giúp đỡ y lấp liếm, nếu không buổi trưa hôm nay y rất có thể để cho đầu bếp Trịnh đem ta ra nướng chung với con dê rừng kia luôn.

Ở trong lòng trộm nói thêm một câu, Lục Bình cho rằng ở tình huống tính mạng của mình bị uy hiếp, loại hành vi nói dối này không có gì đáng xấu hổ, cho nên hắn còn rất yên tâm ở trong lòng thoải mái thầm nhủ: lục phu nhân, ngươi cũng không nên trách ta! Muốn trách thì trách ngươi thật sự rất ngốc rất ngoan, loại chuyện như vầy sao ngươi có thể hướng ta, người dựa vào gia để kiếm cơm, mà hỏi thăm chứ?

“Tiểu lão hổ, vì sao cứ muốn tới nơi ở của Như Ngọc vậy?” sợ Vương Hổ lại tiếp tục hỏi tới thì Lục Bình nhất định sẽ để lộ ra dấu vết, cho nên Mộ Phi Phàm vội vàng lãng sang chuyện khác, mà chuyện này cũng là vấn đề mà y cực kỳ muốn biết.

“Ừ, ta thích Như Ngọc tỷ tỷ, lúc đầu là bởi vì đồng tình với nàng, cho rằng ngươi không nên đối xử với nguyên phối của mình tàn nhẫn như vậy, cho nên mới ghé thăm, bất quá ngày hôm qua sau khi ta nhìn thấy Như Ngọc tỷ tỷ, cảm thấy rất thích nàng, nàng ôn nhu như vậy mỹ mạo như vậy, cùng đại tỷ tỷ thật giống nhau, thành ra ta liền xem nàng như tỷ tỷ của ta.” hắn bỗng nhiên chuyển hướng Mộ Phi Phàm, nghiêm túc nói “Ta biết ngươi là người tốt, làm như vậy nhất định là có lý do của ngươi, Như Ngọc tỷ tỷ cũng nói ân oán trước đây giữa hai người là không thể nói rõ, cho nên ta mặc kệ, cũng không hỏi ngươi, cũng không yêu cầu ngươi nhất định phải đối tốt với tỷ tỷ, nhưng mà Mộ Phi Phàm, ngươi cũng không thể can thiệp vào chuyện ta thích nàng, muốn chiếu cố nàng, chúng ta chuyện ai nấy làm, được không hả?”

Mộ Phi Phàm âm thầm cười khổ, thầm nghĩ: chuyện ai nấy làm, tiểu lão hổ nói thật là cỡ nào thoải mái. Chính là đối mặt với đôi mắt tràn đầy chờ mong kia, y ngay cả lời cự tuyệt cũng không nói ra miệng được.

Mộ Phi Phàm khẽ thở dài “Được thôi, tiểu lão hổ, ngươi có thể đi đến nơi đó, nhưng ngươi phải biết rằng, Như Ngọc tỷ tỷ của ngươi không phải là người thường, hơn nữa..... nàng cũng cực kỳ nguy hiểm, cho nên ngươi có thể cho phòng bếp giúp nàng sắc thuốc, đưa thức ăn, nhưng ngươi nhất định phải nhớ, quyết không hứa cho nàng máu, mặc kệ là cái gì máu gà, máu dê, vô luận thức ăn còn sống, đều quyết không hứa cho nàng, ai nha, còn có ngươi về sau vẫn là ít đi đến nơi ở của nàng thì tốt hơn, ngươi biết không? Ta không hy vọng ngươi gặp chuyện gì nguy hiểm.” y chăm chú nhìn hai tròng mắt linh động của Vương Hổ, trong lòng lại một trận cười khổ, y đại khái lại bị hãm sâu thêm vài phần rồi, loại tâm tình không muốn để hắn chịu bất kỳ tổn thương nào, đại biểu cho điều gì đây?

Chẳng lẽ về sau thật sự rơi vào lưới tình do tiểu đông tây vừa ngây ngốc vừa lơ ngơ này đan sao?

Đang trầm tư, bỗng nhiên Vương Hổ thấy quầy trà mát ven đường, liền tò mò chạy tới xin một chén, ai ngờ đó là trà đắng, mới vừa uống một ngụm nhịn không được mà phun ra, lại còn bị sặc đến ho khan không ngừng, khiến Mộ Phi Phàm hoảng sợ vội vàng thay hắn vỗ lưng.

Tới bên ngoài cửa Dã Vị Lâu, ba người Mộ Phi Phàm cùng tiến vào lâu, đại lão bản của tửu lâu cùng với đầu bếp Trịnh đã đứng sẵn trong lâu chờ đợi với gương mặt tươi cười, đưa bọn họ vào trong tiểu hoa viên ở hậu viện, nơi đó có một căn phòng bố trí trang nhã, mà ở phía trước căn phòng cách đó không xa chính là một con dê béo ú đang được dùng một đống lửa lớn để nướng, mỡ của dê giống như hạt mưa rơi xuống từng hạt, làm cho ngọn lửa kia thỉnh thoảng lại bùng lên kêu tí tách.

Vương Hổ “Ngao ô” một tiếng hoan hô, Mộ Phi Phàm không kịp kéo lại hắn đã chạy loạn lên, vươn hai bàn tay trắng nõn thon dài chụp lấy chân con dê nướng. Lão bản của tửu lâu cùng với đầu bếp Trịnh và Mộ Phi Phàm còn có Lục Bình đồng thời phát ra tiếng kêu kinh sợ, ngay sau đó một tiếng thét thảm thiết ngân nga vang lên, trên hai tay bị bỏng của Vương Hổ nổi lên những cái mọng nước lớn, vạt áo phía trước cũng bị cháy, làm cho hắn sợ tới mức nhảy nhót loạn xạ, Mộ Phi Phàm xông lên phía trước, bàn tay chạm nhẹ vào trên quần áo bị cháy, quả nhiên bàn tay vừa lướt qua, ngọn lửa kia cũng liền tắt, tuy là như vậy nhưng y phục ở phía trước cũng bị cháy vô cùng thê thảm.

“Ngươi gấp cái gì?” Mộ Phi Phàm vừa đau lòng vừa tức giận, nhịn không được rống to với Vương Hổ “Một mình ngươi có thể ăn hết con dê này sao, ngươi thật tham ăn thành cái bộ dạng này sao? Chẳng lẽ kiếp trước ngươi là quỷ chết đói đầu thai sao?”

Rống xong rồi, thấy Vương Hổ bộ dáng oan uất không dám lên tiếng, y lại cảm thấy mình thật sự rất hung hăng, vội vàng lôi kéo hắn đến ghế ngồi xuống, ôn nhu nói “Ngươi đó, cũng nên chú ý một chút, ta thật chưa từng gặp người tham ăn đến như vậy.”

Vương Hổ nghĩ thầm: nói thừa, một ngàn năm rồi ta không có ăn, có thể không tham sao, ai mà biết tay của nhân loại lại vô dụng như vậy đâu, lúc trước ở trong rừng rậm, sau trận đại hỏa, các loại động vật chết cháy làm gì phải đợi cho nguội? Nóng như vậy ta cũng đều dám ăn. Hiện tại chỉ là thử sờ một cái, liền nổi lên hai vết bỏng rộp. Phi! Còn nói cái gì mà mãnh thú sợ lửa, người không sợ lửa, ta hiện tại đã biến thành người, lửa kia không phải vẫn lan về phía ta đó sao? Hừ, nhân loại lại còn có thói quen gạt người, chỉ vì để biểu hiện bản thân cao minh hơn động vật nên nói bản thân không sợ lửa. Hừ! Ta nhìn thấy lửa ở đâu thì người liền trốn khỏi đó.

Đầu bếp Trịnh nghệch mặt ra nhìn, nhẹ nhàng hỏi Lục Bình đứng bên cạnh “Gia mang đến là thỏ gia nhi của quán tiểu quan nào vậy? Sao lại đói thành như vậy? Là bị chủ quán ngược đãi sao? Sách, kỳ thật nếu sửa soạn lên chính là thiên tiên giáng phàm, tuy nhiên hơi gầy một chút....” hắn còn chưa dứt lời Lục Bình đã hung hăng liếc mắt cắt lời, nói “Không muốn bị gia đánh cũng đừng ở đó suy đoán bừa bãi, đây là lục phu nhân của chúng ta, gia xem như bảo bối vậy, hắn thích ăn thịt, không thấy gia liền cố tình mang hắn đến đây ăn nguyên con dê nướng sao?”

Hắn nói xong, bên kia Mộ Phi Phàm đã thúc giục mang dê nướng lên.

Không còn cách nào khác, nếu không nhanh chóng mang lên, y lo rằng nước miếng của Vương Hổ có thể đem cả nơi này của Tiêu chưởng quầy dìm hết.

Đầu bếp Trịnh điêu luyện cắt ra một cái chân dê đựng trong cái đĩa thật lớn bưng tới trước mặt Vương Hổ. Tay nghề của đầu bếp Trịnh đích thật không tồi, hương thơm của thịt nướng trong nháy mắt liền tràn ngập khắp tiểu hoa viên.

Con dê này vô cùng béo, một cái chân ước chừng nặng hơn mười cân nên đầu bếp Trịnh đoán thế nào cũng đủ cho hai vị gia ăn, ai ngờ Vương Hổ đem cái đĩa ôm đến vào lòng mình, nhìn chằm chằm không chớp mắt con dê kia “Những phần còn lại không phải của chúng ta sao?” hắn vô cùng đau lòng hỏi.

“Tất cả đều là của ngươi, nhanh ăn đi.” Mộ Phi Phàm thở dài, khoát tay cho phép đầu bếp Trịnh đã bị chết trân tại chỗ lui ra, đồng thời mời hảo bằng hữu của mình, Tiêu chưởng quầy, lại đây ăn chung

Ai ngờ đối phương nhìn nhìn Vương Hổ, sau đó hắc hắc cười nói “Thôi đi, ta bên ngoài còn có sinh ý phải giải quyết, Phi Phàm, ngươi cùng với..... lục phu nhân thưởng thức đi.”

Tiêu chưởng quầy và đầu bếp Trịnh cùng nhau rời đi, trên đường đi, nhỏ giọng nói với đầu bếp Trịnh “Ta cảm thấy được Phi Phàm đại khái đã cưới trúng một tên trư tinh.” vừa dứt lời, chợt nghe thanh âm Vương Hổ truyền đến “Ta đây mới không phải là trư tinh, con heo ngốc đó sao có thể đọ sức ăn với ta được.”

Tiêu chưởng quầy mắt trợn ngược, thầm nghĩ: được rồi, cái lỗ tai thật sự rất thính.

Vương Hổ vừa nói xong mình không phải là trư tinh, quay đầu lại nâng tay chuẩn bị xé cái chân dê ra.

Mộ Phi Phàm vội vàng ngăn cản, quở trách “Tay của bản thân còn chưa lành, ngay cả một chút giáo huấn cũng không học được.” vừa nói vừa cầm lấy cái dao nhỏ được chuẩn bị sẵn trên bàn để cắt thịt, dùng sức giật lại chiếc đĩa từ trong khuỷu tay của Vương Hổ, rồi cắt một miếng thịt đặt ở trong đĩa nhỏ để trước mặt hắn.

“Không đủ không đủ, nhiêu đây còn không đủ nhét kẽ răng nữa.” Vương Hổ lớn tiếng ồn ào, muốn cướp lại chiếc đĩa lớn kia.

Mộ Phi Phàm mắt trợn trắng, bất đắc dĩ nói “Ngươi yên tâm, cái chân này ta đều sẽ cắt cho ngươi ăn, ta một miếng cũng không ăn, đã được chưa?” y hung hăng cắt thêm một miếng thịt.

Mẹ nó! Mình nhất định là điên rồi, tại sao cái tên Vương Hổ ngu si như vậy lại có thể bắt mình cắt thịt cho hắn ăn?

Mẹ nó, tên này đúng là tiểu yêu tinh mà!

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện