Mùa thu trôi qua, trận tuyết đầu tiên rơi xuống, tuyên bố chính thức bước vào mùa đông.
Việc làm ăn của Phùng Dạ Bạch rất lớn rất nhiều, nhưng bất kể hắn bận rộn thế nào, mỗi ngày vẫn nhất định về nhà sớm dùng cơm với lão bà. Phùng đại lão bản không xã giao vào buổi chiều tối đã thành luật thép mà tất cả những người làm ăn với hắn đều biết.
Nhưng mà hôm nay, một phong thư lại làm cho Phùng Dạ Bạch bắt đầu ưu sầu. Bởi vì lạc khoản của phong thư này chính là Mộ Phi Phàm, hảo bằng hữu của hắn.
Lạc khoản: phần đề chữ
Mộ Phi Phàm mời hắn đến thành Bình Dương làm khách, trong thư nói y đã có thê tử đáng yêu cùng một cặp hài tử dễ thương, bởi vì tình huống lúc đó đặc biệt rối ren, cho nên chưa kịp mời chư vị hảo hữu, hiện giờ nghĩ lại cũng cảm thấy bất an, vì vậy thành khẩn mời hắn đến chơi.
Tuy rằng nói là giọng điệu áy náy, nhưng những hàng chữ ở phần giữa lại thể hiện niềm hạnh phúc cùng cảm giác khoe khoan, đương nhiên dễ dàng bị Phùng Dạ Bạch đọc ra được. Hắn đầu tiên là có chút bất mãn, trong lòng nói có cái gì đáng khoe chứ, không phải cũng chỉ là một lão bà cùng hai hài tử sao? Chẳng lẽ Phùng Dạ Bạch ta kém hơn ngươi sao, lão bà của ta mới là người xinh đẹp nhất đáng yêu nhất trên đời, hừ, ngươi còn tưởng rằng ta còn là hán tử độc thân cô đơn tịch mịch như trước đây sao?
Phùng Dạ Bạch nghĩ đến đây, điểm bất mãn này liền lập tức tan thành mây khói, bởi vì hắn bỗng nhớ đến ngày đó mình cũng vì tình huống đặc biệt, mà cùng Bạch Thự cử hành hôn lễ cũng không có mời các hảo hữu ghé qua, hắn lập tức cảm thấy phi thường bất an cùng hổ thẹn, thầm nghĩ chỉ còn cách sau khi đi Bình Dương trở về, sẽ gởi thiếp mời tất cả hão bằng hữu tụ tập lại, tốt xấu gì cũng coi như bồi thường.
Cứ vậy đi, Phùng Dạ Bạch quyết định chuyện này.
Nhưng vấn đề chính là làm sao với Bạch Thự và Phùng Tiểu Thự bây giờ, tạm thời không bàn tới chuyện họ có đồng ý cho mình đi không, cho dù họ chịu, liệu mình có chịu được xa họ cả tháng không? Tưởng tượng hơn một tháng không thấy được thử thê ái nhi, sắc mặt của Phùng Dạ Bạch liền bắt đầu chuyển xanh.
Mang theo vẻ mặt u sầu về nhà, Bạch Thự thấy hắn hai hàng mày nhíu chặt, thần sắc cũng khẩn trương theo, kéo tay hắn hỏi “Phùng Dạ Bạch, có phải hiệu gạo của ngươi bị sụp rồi không, sau này chúng ta không có gạo trắng ăn nữa.” Thanh âm của lão thử tinh tựa hồ muốn khóc, nhưng không quên tuyên bố tình yêu của mình đối với lão công “Ngươi yên tâm, cho dù hiệu gạo thật sự bị sụp, ta và Tiểu Thự cũng tuyệt đối sẽ đi theo ngươi không rời đi.”
Phùng Dạ Bạch rất cảm động, hắn biết theo như tính cách tham gạo như mạng của ái nhân mà có thể nói ra một câu như vậy, đã là tuyên ngôn trung trinh thâm tình nhất rồi. Vì thế vội vàng an ủi, cũng nhân tiện đem nguyên nhân phiền não của mình nói ra.
Bạch Thự vừa nghe xong, không khỏi nhẹ nhàng thở phào một hơi, ha hả cười nói “Ta tưởng rằng chuyện gì quan trọng lắm, hóa ra chính là chuyện nhỏ nhặt như vậy, Phùng Dạ Bạch, ngươi thật ngốc, chẳng lẽ không biết lão thử chúng ta thích nhất là chạy khắp nơi sao? Hiện tại vừa hay có một cơ hội như vậy, sao cả nhà chúng ta không cùng đi, một nhà ba người đi đến chỗ bằng hữu ngươi ở Bình Dương làm khách, thấy sao hả?”
Phùng Dạ Bạch đột nhiên hiểu ra vấn đề, lập tức tán thành chủ ý tuyệt vời này, lập tức thu dọn, cùng Bạch Thự và hài tử Phùng Tiểu Thự, nha hoàn Lưu Song hết thẩy ngồi xe ngựa thẳng hướng Bình Dương.
Liên tiếp bôn ba, cuối cùng sau nửa tháng đã tới Bình Dương, Bạch Thự ở trong xe ngựa vén rèm nhìn ra bên ngoài, đợi tới khi nhìn thấy ba chữ to ‘Bình Dương Thành’ được khắc trên cổng thành, bỗng nhiên nhịn không được nở nụ cười, nhưng lại chợt thu hồi nụ cười, khẽ thở dài buông rèm.
Phản ứng của Bạch Thư đương nhiên không tránh được ánh mắt của Phùng Dạ Bạch, liền vội vàng hỏi làm sao vậy. Bạch Thự vốn không muốn nói, tiếc rằng Phùng Dạ Bạch rất khôn khéo, căn bản không thể giấu diếm được, đành phải tận lực giả vờ lơ đãng nói “Không có gì, chỉ là vừa rồi nhìn thấy ba chữ to ‘Bình Dương Thành’, bỗng nhiên trong đầu hiện lên câu tục ngữ ‘hổ lạc bình dương bị khuyển khi’, cho nên ta nghĩ đến đồng bạn lão hổ kia, hẳn sẽ không xui xẻo như vậy dừng chân ở đây đâu, sau đó nghĩ đến bọn họ, trong lòng tự nhiên có chút vướng bận.”
Phùng Dạ Bạch ôm lấy ái nhân, hắn biết Bạch Thự vì mình mà trả giá rất nhiều, huynh đệ hơn một ngàn năm, lại vì lựa chọn sống bên mình mà không thể không từ bỏ, kỳ thật thời điểm Bạch Thự nhớ đến bọn họ, hẳn là rất khó tránh khỏi thương cảm.
Thoáng chốc đã tới trước đại môn của Mộ phủ, người hầu vào thông báo, chỉ lát sau đã thấy đại môn mở rộng, Mộ Phi Phàm hai tay một trái một phải ôm hai nam hài phấn điêu ngọc mài, sắc mặt vui mừng hớn hở đi ra đón.
Lão hữu trùng phùng, đương nhiên tránh không được một phen thân thiết, ôm nhau xong, Mộ Phi Phàm thấy Bạch Thự cùng Phùng Tiểu Thự, không khỏi cả kinh kêu lên “A, Phùng Dạ Bạch, ngươi, người kia, hóa ra ngươi cũng đã thành gia rồi, không tồi không tồi, tẩu phu nhân trông rất rạng rỡ, hiền lương thục đức, a, đây là con của ngươi sao? Ai nha, đáng yêu ghê, một bộ dáng tiểu đại nhân nha, ha ha ha, tuyệt đối không thua bảo bối nhà chúng ta đâu.”
Bọn nhỏ ra mắt lẫn nhau, Phùng Dạ Bạch liền hỏi “Đệ tức đâu, sao không thấy nàng đi ra, chẳng lẽ với quan hệ của chúng ta còn chú ý kiêng dè cái gì sao?”
Đệ tức: em dâu
Mộ Phi Phàm vội nói “Không phải vậy, tiểu lão hổ, nga, chính là nội nhân17, chính là..... ha hả, vừa đúng lúc hôm nay có thịt lộc nướng, phỏng chừng hắn gặm xong cái chân lộc kia sẽ đi ra.” Thời điểm y nói lời này, trên mặt một tia xấu hổ cũng không có.
Nội nhân: vợ
Phùng Dạ Bạch vốn muốn cười nhạo y vài câu, nhưng nghĩ đến Bạch Thự nhà mình chẳng phải gặp được gạo trắng liền mặc kệ cái gì lễ nghĩa hay nguy hiểm sao, bởi vậy đành đem những lời vừa nẩy ra nuốt trở vô bụng.
Đi vào đại sảnh, chủ khách chia nhau ngồi xuống, ba hài tử giao cho bọn hạ nhân mang ra ngoài tự chơi đùa với nhau. Phùng Dạ Bạch và Mộ Phi Phàm trò chuyện về tình hình khi xa nhau với chuyện làm ăn.
Bạch Thự thật sự không kiên nhẫn ngồi nghe, đang định đứng lên đi ra ngoài chơi với bọn nhỏ, sau đó liền nghe thấy một thanh âm từ hậu sảnh vang lên “Mộ Phi Phàm, rốt cuộc là khách kiểu gì quan trọng vậy, ngươi không nên bắt ta cũng phải ra gặp chứ, Như Ngọc tỷ tỷ đã hứa hôm nay sẽ tặng gà rừng nướng cho ta đó.”
Tuy là Mộ Phi Phàm đã quá quen với tính tham ăn của lão bà nhà mình rồi, nhưng hiện tại nghe được lời này cũng không khỏi đỏ mặt. Ngẩng đầu vừa định nói gì đó, đã thấy Bạch Thự lúc nãy còn ngồi ở ghế dựa cũng đột nhiên đứng lên, hai mắt trợn trừng, miệng cũng mở lớn đến có thể nhét một cái trứng gà vào, thoạt nhìn chẳng khác gì Vương Hổ đang giương to miệng.
Phùng Dạ Bạch cùng Mộ Phi Phàm đồng thời bị kinh hách.
Mộ Phi Phàm nghĩ hay nương tử của Phùng Dạ Bạch là truyền nhân của tiên sơn danh phái nào đó, từ trong thanh âm có thể nghe ra tiểu lão hổ là yêu tinh sao? Cho nên mới như vậy? Thật là, tham ăn như vậy, một con lộc nướng, một con gà rừng nướng, đến cả ta còn hoài nghi nữa là, ai, tiểu lão hổ a.....
Phùng Dạ Bạch thì lại nghĩ đến chuyện khác, hay nương tử của Mộ Phi Phàm là túc thế cừu gia18 của Tiểu Bạch Thự, cho nên hắn vừa nghe qua thanh âm của đối phương liền nhịn không được muốn lộ yêu tính ăn người sao? Trời ạ, cái này rất nguy hiểm nha, không biết gạo trắng thơm ngào ngạt có thể dời đi hận thù này không, dù sao cũng là nương tử của Mộ Phi Phàm.
Túc thế cừu gia: kẻ thù trong quá khứ
Bọn họ đồng thời ôm tâm tư này, Vương Hổ cũng từ sau bình phong hiện thân. Hắn trước hết chính là há mồm trừng mắt đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Bạch Thự, vì thế trong mắt hắn giờ phút này không nhìn thấy ai khác.
“Khụ khụ..... này.....”
“Khụ khụ..... này.....”
Hai nam nhân đồng thời mở miệng, chờ mong có thể hóa kiền qua vi ngọc bạch, nhưng mà không đợi bọn họ ho khan xong, Vương Hổ cùng Bạch Thự bỗng nhiên đều phát ra một tiếng rống to rung trời —
“A, lão thử tham ăn, thật sự.... thật sự là ngươi sao?”
“Trời ạ, lão hổ lỗ mãng, thật sự..... thật sự là ngươi?”
Sau khi tiếng rống ngừng lại, hai mỹ nam tử xinh đẹp đồng dạng nhiệt liệt đứng tại chỗ ôm lấy nhau, hoàn toàn không để ý ái nhân của bọn họ đầu tiên là ngẩn ngơ, ngay sau đó chính là biểu cảm ăn dấm chua dữ dội.
“Phùng Dạ Bạch, hắn là ai vậy? Vì sao quyến rũ lão bà của ta?”
“Mộ Phi Phàm, hắn là ai vậy? Vì sao quyến rũ lão bà của ta?”
Hai tên trượng phu đồng thời lên tiếng, sau đó lại đồng thời sửng sốt.
Nửa ngày, Phùng Dạ Bạch bỗng nhiên vỗ sau ót “A, ông trời ạ, Mộ Phi Phàm, chẳng lẽ ngươi cũng giống ta, cưới một yêu tinh làm thê tử sao, trách không được hắn rõ ràng là nam nhân lại có thể sinh cho ngươi hai nhi tử.”
Mộ Phi Phàm lúc này cũng đã hiểu được, vỗ vỗ vai lão hữu “Đúng vậy, nhà của ta là lão hổ, nhà các ngươi thì sao? Là động vật gì?”
“Lão thử, tuổi đầu tiên trong cầm tinh.” Phùng Dạ Bạch đáp, sau đó bọn họ nghe thấy ngoài cửa phòng vang lên ba thanh âm của hài tử “Phụ thân, vừa rồi là xảy ra chuyện gì vậy? Là sét đánh sao, nhưng trời không mưa nha?” Nhìn lại, hóa ra là nhi tử bảo bối của bọn họ.
Sắc mặt hai người đồng thời có hơi tái xanh, dù sao cũng không thể nói cho nhi tử biết vừa rồi là tiếng rống kích động của thân nương các ngươi a?
Vì vậy đành phải giả bộ hồ đồ đem bọn nhỏ đuổi đi, sau đó hai nam nhân thật sự không nhịn được, chuyển hướng hai người vừa gặp mặt liền ôm chằm nhau kia “Khụ khụ, này, các ngươi thật sự không cân nhắc nên tách ra một chút để nói chuyện sao? Ôm như vậy không khó chịu sao?”
Bạch Thự cùng Vương Hổ rốt cục cũng tách ra, trên mặt hai người còn có nước mắt, liền tay nắm tay ngồi ở trên hai ghế dựa bắt đầu kể rõ tình hình sau khi ly biệt. Căn bản là không có để ý thấy trong phòng có hai tên nam nhân đang dùng ánh mắt đầy ai oán bất mãn chưa từng có nhìn họ.
“Bạch Thự, ta trước đây vô cùng lo lắng khổ sở, ta nghĩ đến ngày các ngươi đều phi tiên, chỉ có ta phải ở lại nhân gian, quả thật rất cô đơn, tuy rằng ta cho đến nay không hề có vấn đề gì với Mộ Phi Phàm, nhưng mỗi khi nhớ đến, kỳ thật trong lòng cũng không dễ chịu gì, thế này thì hay quá rồi, mặc kệ ra sao, cuối cùng có ngươi làm bạn với ta, chúng ta cuối cùng không phải một người cô đơn lưu lại nơi này.” Vương Hổ cầm lấy thịt trong đĩa đặt trên bàn nhai nuốt, Bạch Thự thì hướng điểm tâm mà tiến công.
“Đúng đó đúng đó.” Bạch Thự gật đầu phụ họa lời nói của Vương Hổ “Không nghĩ tới ngươi, lão hổ này mà cũng động phàm tâm ở tại chỗ này nữa, thật sự là tốt quá rồi, ha ha ha, lúc nãy ta đi ngang qua cửa thành còn bắt đầu nghĩ về ngươi nữa, ha ha ha, thành Bình Dương, ngươi là lão hổ, tên này rất không may mắn, tên này rất không may mắn, ha ha ha.”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Vương Hổ có chút chuyển xanh, hắn không biết có nên nói cho Bạch Thự biết mình chẳng những lạc tới Bình Dương lại còn rơi vào trong tay một tên mang tuổi tuất. Nghĩ đến đây, hắn liền phẫn hận trừng mắt Mộ Phi Phàm.
“Ngươi nói, các đồng bạn khác của chúng ta có thể cũng động phàm tâm lưu lại nhân gian không?” Bạch Thử bỗng nhiên có chút hưng phấn hỏi.
Những lời này cũng làm cho Vương Hổ hưng phấn theo “Đúng đúng, lúc trước ta chính là nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng hiện tại nhìn thấy ngươi, ta bỗng nhiên cảm thấy được chuyện này rất có khả năng, không từ mà biệt, xú xà rất có thể khả năng nha, lưu manh thỏ cũng không phải không có khả năng, chính là không biết người yêu bọn họ là người như thế nào, a a a a, thật sự rất kỳ vọng nha.”
Vừa dứt lời thì thấy một người hầu chạy vào, trong tay giơ lên một phong thơ nói với Mộ Phi Phàm “Gia, là thư của Khang thiếu gia, thiếp mời màu đỏ, đoán chừng nhất định là hỉ sự.” Mộ Phi Phàm tiếp nhận thư đến, vừa mở ra nhìn, y liền ngây ngẩn cả người, bởi vì lời nói bên trong thật sự quá mức quen thuộc, y một tháng trước vừa mới viết mấy phong thư nội dung tương tự như vậy gởi đi. Hơn nữa Khang Kiện lúc này nhất định đã nhận được thư của mình, điều làm người ta sợ hãi hơn chính là hắn vậy mà cũng đã thành thân, còn có hài tử. Cùng Phùng Dạ Bạch cảm thán một phen, Mộ Phi Phàm dứt khoát quyết định lưu Phùng Dạ Bạch cùng Bạch Thự ở lại đây ít ngày, hai ngày sau, người hai nhà liền xuất phát đến Khang gia trang. Nơi đó có thể lại là một cố sự khác.
~~~HOÀN~~~
Việc làm ăn của Phùng Dạ Bạch rất lớn rất nhiều, nhưng bất kể hắn bận rộn thế nào, mỗi ngày vẫn nhất định về nhà sớm dùng cơm với lão bà. Phùng đại lão bản không xã giao vào buổi chiều tối đã thành luật thép mà tất cả những người làm ăn với hắn đều biết.
Nhưng mà hôm nay, một phong thư lại làm cho Phùng Dạ Bạch bắt đầu ưu sầu. Bởi vì lạc khoản của phong thư này chính là Mộ Phi Phàm, hảo bằng hữu của hắn.
Lạc khoản: phần đề chữ
Mộ Phi Phàm mời hắn đến thành Bình Dương làm khách, trong thư nói y đã có thê tử đáng yêu cùng một cặp hài tử dễ thương, bởi vì tình huống lúc đó đặc biệt rối ren, cho nên chưa kịp mời chư vị hảo hữu, hiện giờ nghĩ lại cũng cảm thấy bất an, vì vậy thành khẩn mời hắn đến chơi.
Tuy rằng nói là giọng điệu áy náy, nhưng những hàng chữ ở phần giữa lại thể hiện niềm hạnh phúc cùng cảm giác khoe khoan, đương nhiên dễ dàng bị Phùng Dạ Bạch đọc ra được. Hắn đầu tiên là có chút bất mãn, trong lòng nói có cái gì đáng khoe chứ, không phải cũng chỉ là một lão bà cùng hai hài tử sao? Chẳng lẽ Phùng Dạ Bạch ta kém hơn ngươi sao, lão bà của ta mới là người xinh đẹp nhất đáng yêu nhất trên đời, hừ, ngươi còn tưởng rằng ta còn là hán tử độc thân cô đơn tịch mịch như trước đây sao?
Phùng Dạ Bạch nghĩ đến đây, điểm bất mãn này liền lập tức tan thành mây khói, bởi vì hắn bỗng nhớ đến ngày đó mình cũng vì tình huống đặc biệt, mà cùng Bạch Thự cử hành hôn lễ cũng không có mời các hảo hữu ghé qua, hắn lập tức cảm thấy phi thường bất an cùng hổ thẹn, thầm nghĩ chỉ còn cách sau khi đi Bình Dương trở về, sẽ gởi thiếp mời tất cả hão bằng hữu tụ tập lại, tốt xấu gì cũng coi như bồi thường.
Cứ vậy đi, Phùng Dạ Bạch quyết định chuyện này.
Nhưng vấn đề chính là làm sao với Bạch Thự và Phùng Tiểu Thự bây giờ, tạm thời không bàn tới chuyện họ có đồng ý cho mình đi không, cho dù họ chịu, liệu mình có chịu được xa họ cả tháng không? Tưởng tượng hơn một tháng không thấy được thử thê ái nhi, sắc mặt của Phùng Dạ Bạch liền bắt đầu chuyển xanh.
Mang theo vẻ mặt u sầu về nhà, Bạch Thự thấy hắn hai hàng mày nhíu chặt, thần sắc cũng khẩn trương theo, kéo tay hắn hỏi “Phùng Dạ Bạch, có phải hiệu gạo của ngươi bị sụp rồi không, sau này chúng ta không có gạo trắng ăn nữa.” Thanh âm của lão thử tinh tựa hồ muốn khóc, nhưng không quên tuyên bố tình yêu của mình đối với lão công “Ngươi yên tâm, cho dù hiệu gạo thật sự bị sụp, ta và Tiểu Thự cũng tuyệt đối sẽ đi theo ngươi không rời đi.”
Phùng Dạ Bạch rất cảm động, hắn biết theo như tính cách tham gạo như mạng của ái nhân mà có thể nói ra một câu như vậy, đã là tuyên ngôn trung trinh thâm tình nhất rồi. Vì thế vội vàng an ủi, cũng nhân tiện đem nguyên nhân phiền não của mình nói ra.
Bạch Thự vừa nghe xong, không khỏi nhẹ nhàng thở phào một hơi, ha hả cười nói “Ta tưởng rằng chuyện gì quan trọng lắm, hóa ra chính là chuyện nhỏ nhặt như vậy, Phùng Dạ Bạch, ngươi thật ngốc, chẳng lẽ không biết lão thử chúng ta thích nhất là chạy khắp nơi sao? Hiện tại vừa hay có một cơ hội như vậy, sao cả nhà chúng ta không cùng đi, một nhà ba người đi đến chỗ bằng hữu ngươi ở Bình Dương làm khách, thấy sao hả?”
Phùng Dạ Bạch đột nhiên hiểu ra vấn đề, lập tức tán thành chủ ý tuyệt vời này, lập tức thu dọn, cùng Bạch Thự và hài tử Phùng Tiểu Thự, nha hoàn Lưu Song hết thẩy ngồi xe ngựa thẳng hướng Bình Dương.
Liên tiếp bôn ba, cuối cùng sau nửa tháng đã tới Bình Dương, Bạch Thự ở trong xe ngựa vén rèm nhìn ra bên ngoài, đợi tới khi nhìn thấy ba chữ to ‘Bình Dương Thành’ được khắc trên cổng thành, bỗng nhiên nhịn không được nở nụ cười, nhưng lại chợt thu hồi nụ cười, khẽ thở dài buông rèm.
Phản ứng của Bạch Thư đương nhiên không tránh được ánh mắt của Phùng Dạ Bạch, liền vội vàng hỏi làm sao vậy. Bạch Thự vốn không muốn nói, tiếc rằng Phùng Dạ Bạch rất khôn khéo, căn bản không thể giấu diếm được, đành phải tận lực giả vờ lơ đãng nói “Không có gì, chỉ là vừa rồi nhìn thấy ba chữ to ‘Bình Dương Thành’, bỗng nhiên trong đầu hiện lên câu tục ngữ ‘hổ lạc bình dương bị khuyển khi’, cho nên ta nghĩ đến đồng bạn lão hổ kia, hẳn sẽ không xui xẻo như vậy dừng chân ở đây đâu, sau đó nghĩ đến bọn họ, trong lòng tự nhiên có chút vướng bận.”
Phùng Dạ Bạch ôm lấy ái nhân, hắn biết Bạch Thự vì mình mà trả giá rất nhiều, huynh đệ hơn một ngàn năm, lại vì lựa chọn sống bên mình mà không thể không từ bỏ, kỳ thật thời điểm Bạch Thự nhớ đến bọn họ, hẳn là rất khó tránh khỏi thương cảm.
Thoáng chốc đã tới trước đại môn của Mộ phủ, người hầu vào thông báo, chỉ lát sau đã thấy đại môn mở rộng, Mộ Phi Phàm hai tay một trái một phải ôm hai nam hài phấn điêu ngọc mài, sắc mặt vui mừng hớn hở đi ra đón.
Lão hữu trùng phùng, đương nhiên tránh không được một phen thân thiết, ôm nhau xong, Mộ Phi Phàm thấy Bạch Thự cùng Phùng Tiểu Thự, không khỏi cả kinh kêu lên “A, Phùng Dạ Bạch, ngươi, người kia, hóa ra ngươi cũng đã thành gia rồi, không tồi không tồi, tẩu phu nhân trông rất rạng rỡ, hiền lương thục đức, a, đây là con của ngươi sao? Ai nha, đáng yêu ghê, một bộ dáng tiểu đại nhân nha, ha ha ha, tuyệt đối không thua bảo bối nhà chúng ta đâu.”
Bọn nhỏ ra mắt lẫn nhau, Phùng Dạ Bạch liền hỏi “Đệ tức đâu, sao không thấy nàng đi ra, chẳng lẽ với quan hệ của chúng ta còn chú ý kiêng dè cái gì sao?”
Đệ tức: em dâu
Mộ Phi Phàm vội nói “Không phải vậy, tiểu lão hổ, nga, chính là nội nhân17, chính là..... ha hả, vừa đúng lúc hôm nay có thịt lộc nướng, phỏng chừng hắn gặm xong cái chân lộc kia sẽ đi ra.” Thời điểm y nói lời này, trên mặt một tia xấu hổ cũng không có.
Nội nhân: vợ
Phùng Dạ Bạch vốn muốn cười nhạo y vài câu, nhưng nghĩ đến Bạch Thự nhà mình chẳng phải gặp được gạo trắng liền mặc kệ cái gì lễ nghĩa hay nguy hiểm sao, bởi vậy đành đem những lời vừa nẩy ra nuốt trở vô bụng.
Đi vào đại sảnh, chủ khách chia nhau ngồi xuống, ba hài tử giao cho bọn hạ nhân mang ra ngoài tự chơi đùa với nhau. Phùng Dạ Bạch và Mộ Phi Phàm trò chuyện về tình hình khi xa nhau với chuyện làm ăn.
Bạch Thự thật sự không kiên nhẫn ngồi nghe, đang định đứng lên đi ra ngoài chơi với bọn nhỏ, sau đó liền nghe thấy một thanh âm từ hậu sảnh vang lên “Mộ Phi Phàm, rốt cuộc là khách kiểu gì quan trọng vậy, ngươi không nên bắt ta cũng phải ra gặp chứ, Như Ngọc tỷ tỷ đã hứa hôm nay sẽ tặng gà rừng nướng cho ta đó.”
Tuy là Mộ Phi Phàm đã quá quen với tính tham ăn của lão bà nhà mình rồi, nhưng hiện tại nghe được lời này cũng không khỏi đỏ mặt. Ngẩng đầu vừa định nói gì đó, đã thấy Bạch Thự lúc nãy còn ngồi ở ghế dựa cũng đột nhiên đứng lên, hai mắt trợn trừng, miệng cũng mở lớn đến có thể nhét một cái trứng gà vào, thoạt nhìn chẳng khác gì Vương Hổ đang giương to miệng.
Phùng Dạ Bạch cùng Mộ Phi Phàm đồng thời bị kinh hách.
Mộ Phi Phàm nghĩ hay nương tử của Phùng Dạ Bạch là truyền nhân của tiên sơn danh phái nào đó, từ trong thanh âm có thể nghe ra tiểu lão hổ là yêu tinh sao? Cho nên mới như vậy? Thật là, tham ăn như vậy, một con lộc nướng, một con gà rừng nướng, đến cả ta còn hoài nghi nữa là, ai, tiểu lão hổ a.....
Phùng Dạ Bạch thì lại nghĩ đến chuyện khác, hay nương tử của Mộ Phi Phàm là túc thế cừu gia18 của Tiểu Bạch Thự, cho nên hắn vừa nghe qua thanh âm của đối phương liền nhịn không được muốn lộ yêu tính ăn người sao? Trời ạ, cái này rất nguy hiểm nha, không biết gạo trắng thơm ngào ngạt có thể dời đi hận thù này không, dù sao cũng là nương tử của Mộ Phi Phàm.
Túc thế cừu gia: kẻ thù trong quá khứ
Bọn họ đồng thời ôm tâm tư này, Vương Hổ cũng từ sau bình phong hiện thân. Hắn trước hết chính là há mồm trừng mắt đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Bạch Thự, vì thế trong mắt hắn giờ phút này không nhìn thấy ai khác.
“Khụ khụ..... này.....”
“Khụ khụ..... này.....”
Hai nam nhân đồng thời mở miệng, chờ mong có thể hóa kiền qua vi ngọc bạch, nhưng mà không đợi bọn họ ho khan xong, Vương Hổ cùng Bạch Thự bỗng nhiên đều phát ra một tiếng rống to rung trời —
“A, lão thử tham ăn, thật sự.... thật sự là ngươi sao?”
“Trời ạ, lão hổ lỗ mãng, thật sự..... thật sự là ngươi?”
Sau khi tiếng rống ngừng lại, hai mỹ nam tử xinh đẹp đồng dạng nhiệt liệt đứng tại chỗ ôm lấy nhau, hoàn toàn không để ý ái nhân của bọn họ đầu tiên là ngẩn ngơ, ngay sau đó chính là biểu cảm ăn dấm chua dữ dội.
“Phùng Dạ Bạch, hắn là ai vậy? Vì sao quyến rũ lão bà của ta?”
“Mộ Phi Phàm, hắn là ai vậy? Vì sao quyến rũ lão bà của ta?”
Hai tên trượng phu đồng thời lên tiếng, sau đó lại đồng thời sửng sốt.
Nửa ngày, Phùng Dạ Bạch bỗng nhiên vỗ sau ót “A, ông trời ạ, Mộ Phi Phàm, chẳng lẽ ngươi cũng giống ta, cưới một yêu tinh làm thê tử sao, trách không được hắn rõ ràng là nam nhân lại có thể sinh cho ngươi hai nhi tử.”
Mộ Phi Phàm lúc này cũng đã hiểu được, vỗ vỗ vai lão hữu “Đúng vậy, nhà của ta là lão hổ, nhà các ngươi thì sao? Là động vật gì?”
“Lão thử, tuổi đầu tiên trong cầm tinh.” Phùng Dạ Bạch đáp, sau đó bọn họ nghe thấy ngoài cửa phòng vang lên ba thanh âm của hài tử “Phụ thân, vừa rồi là xảy ra chuyện gì vậy? Là sét đánh sao, nhưng trời không mưa nha?” Nhìn lại, hóa ra là nhi tử bảo bối của bọn họ.
Sắc mặt hai người đồng thời có hơi tái xanh, dù sao cũng không thể nói cho nhi tử biết vừa rồi là tiếng rống kích động của thân nương các ngươi a?
Vì vậy đành phải giả bộ hồ đồ đem bọn nhỏ đuổi đi, sau đó hai nam nhân thật sự không nhịn được, chuyển hướng hai người vừa gặp mặt liền ôm chằm nhau kia “Khụ khụ, này, các ngươi thật sự không cân nhắc nên tách ra một chút để nói chuyện sao? Ôm như vậy không khó chịu sao?”
Bạch Thự cùng Vương Hổ rốt cục cũng tách ra, trên mặt hai người còn có nước mắt, liền tay nắm tay ngồi ở trên hai ghế dựa bắt đầu kể rõ tình hình sau khi ly biệt. Căn bản là không có để ý thấy trong phòng có hai tên nam nhân đang dùng ánh mắt đầy ai oán bất mãn chưa từng có nhìn họ.
“Bạch Thự, ta trước đây vô cùng lo lắng khổ sở, ta nghĩ đến ngày các ngươi đều phi tiên, chỉ có ta phải ở lại nhân gian, quả thật rất cô đơn, tuy rằng ta cho đến nay không hề có vấn đề gì với Mộ Phi Phàm, nhưng mỗi khi nhớ đến, kỳ thật trong lòng cũng không dễ chịu gì, thế này thì hay quá rồi, mặc kệ ra sao, cuối cùng có ngươi làm bạn với ta, chúng ta cuối cùng không phải một người cô đơn lưu lại nơi này.” Vương Hổ cầm lấy thịt trong đĩa đặt trên bàn nhai nuốt, Bạch Thự thì hướng điểm tâm mà tiến công.
“Đúng đó đúng đó.” Bạch Thự gật đầu phụ họa lời nói của Vương Hổ “Không nghĩ tới ngươi, lão hổ này mà cũng động phàm tâm ở tại chỗ này nữa, thật sự là tốt quá rồi, ha ha ha, lúc nãy ta đi ngang qua cửa thành còn bắt đầu nghĩ về ngươi nữa, ha ha ha, thành Bình Dương, ngươi là lão hổ, tên này rất không may mắn, tên này rất không may mắn, ha ha ha.”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Vương Hổ có chút chuyển xanh, hắn không biết có nên nói cho Bạch Thự biết mình chẳng những lạc tới Bình Dương lại còn rơi vào trong tay một tên mang tuổi tuất. Nghĩ đến đây, hắn liền phẫn hận trừng mắt Mộ Phi Phàm.
“Ngươi nói, các đồng bạn khác của chúng ta có thể cũng động phàm tâm lưu lại nhân gian không?” Bạch Thử bỗng nhiên có chút hưng phấn hỏi.
Những lời này cũng làm cho Vương Hổ hưng phấn theo “Đúng đúng, lúc trước ta chính là nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng hiện tại nhìn thấy ngươi, ta bỗng nhiên cảm thấy được chuyện này rất có khả năng, không từ mà biệt, xú xà rất có thể khả năng nha, lưu manh thỏ cũng không phải không có khả năng, chính là không biết người yêu bọn họ là người như thế nào, a a a a, thật sự rất kỳ vọng nha.”
Vừa dứt lời thì thấy một người hầu chạy vào, trong tay giơ lên một phong thơ nói với Mộ Phi Phàm “Gia, là thư của Khang thiếu gia, thiếp mời màu đỏ, đoán chừng nhất định là hỉ sự.” Mộ Phi Phàm tiếp nhận thư đến, vừa mở ra nhìn, y liền ngây ngẩn cả người, bởi vì lời nói bên trong thật sự quá mức quen thuộc, y một tháng trước vừa mới viết mấy phong thư nội dung tương tự như vậy gởi đi. Hơn nữa Khang Kiện lúc này nhất định đã nhận được thư của mình, điều làm người ta sợ hãi hơn chính là hắn vậy mà cũng đã thành thân, còn có hài tử. Cùng Phùng Dạ Bạch cảm thán một phen, Mộ Phi Phàm dứt khoát quyết định lưu Phùng Dạ Bạch cùng Bạch Thự ở lại đây ít ngày, hai ngày sau, người hai nhà liền xuất phát đến Khang gia trang. Nơi đó có thể lại là một cố sự khác.
~~~HOÀN~~~
Danh sách chương