Vừa đi vào một tiệm cơm Tây, Hạ Thụ liền nghe tiếng Nhâm Nghị phẫn nộ ở sau lưng cậu vang lên.

“Hạ Thụ, có phải cậu muốn tôi tức chết.”

Nhâm Nghị rất ít gọi tên cậu đầy đủ, lần trước gọi là lúc Hạ Thụ lén lút đến bệnh viện đưa tiền bị Nhâm Nghị bắt được.

Hạ Thụ kinh hoảng quay đầu lại, Nhâm Nghị và Khâu Nghiên Nghiên đang đứng phía sau bọn họ.

Nhâm Nghị vẻ mặt phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm cậu.

Hạ Thụ vội vã tự động tự giác tiêu sái đi đến bên cạnh Nhâm Nghị, cậu vội vàng kéo tay Nhâm Nghị sợ anh lại đánh Lâm Lập.

Nhâm Nghị lại liều mạng xông lên kéo cổ áo Lâm Lập, cắn răng nói: “Tao đã cảnh cáo mày đừng đặt chủ ý lên người Thụ Thụ.”

Lâm Lập cười nhạo một tiếng, hỏi: “Anh là gì của cậu ấy? Dựa vào cái gì quản chúng tôi?”

“Tôi là bạn của cậu ấy, là người nhà! Tôi không cho phép hai người cùng nhau.”

“Coi như anh là bạn hoặc người nhà cũng không có quyền can thiệp chuyện yêu đương của Thụ Thụ, chúng tôi phát triển như thế nào không có quan hệ đến anh.”

Hạ Thụ vội vã xông tới tách hai người ra: “Anh Lâm, Tiểu Chi, thực sự xin lỗi, ngày hôm nay tôi không với ăn cơm với hai người được.”

Nhâm Nghị kéo tay Hạ Thụ, trừng Lâm Lập một cái: “Thụ Thụ do tôi quản, tôi sẽ can thiệp, mày đừng hòng lừa gạt Thụ Thụ.”

Nói xong anh cũng không quay đầu lại lôi kéo Hạ Thụ đi ra ngoài.

Khâu Nghiên Nghiên ở phía sau gọi tên Nhâm Nghị, nhưng Nhâm Nghị làm như không nghe thấy đem Hạ Thụ nhét vào trong xe, sau đó lập tức chạy xe đi.

Dọc đường Nhâm Nghị không nói một câu, Hạ Thụ kinh hồn bạt vía giải thích với anh, nhưng Nhâm Nghị không phản ứng, đôi môi mím thành một đường, chỉ nhìn con đường phía trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện