____________________________________________
Bầu trời dần bị bao phủ bởi những đám mây đen vô tình ghé chơi. Từng hạt mưa tý tách rơi, ngồi gần cửa sổ, hắn vươn tay đón lấy những hạt mưa nặng trĩu.
Lan Lan bưng bát cháo trắng đến.
" Anh... anh ăn chút gì đi..."
"......."
" Anh à!"..... " Anh!!! Anh làm sao thế!! Tỉnh lại mau!!!"
------------------
Cách đó vài ngày.
Hắn vẫn tự giam mình lại.
" Bác Chi... cháu có thể nói chuyện với Lãnh một chút được không?"
" Ừ ừ...." Sở Vương Chi mệt mỏi phất tay.
Dương Lâm đứng trước cửa phòng Vương Lãnh. Đứng ngoài mà khí lạnh từ trong phòng tỏa ra ngoài khiến Lâm ớn lạnh.
" Vương Lãnh... tao có chuyện muốn nói... về Vũ Vũ..."
" Vào đi."
Dương Lâm vận trên mình bộ comple đen cao cấp ngập ngừng đẩy cửa tiến vào.
Đập vào mắt cậu là hình ảnh hắn đang ngồi ngắm ảnh Vũ Vũ, tay cầm ly rượu vang đỏ nồng.
Ảnh Vũ Vũ everywhere!
" Mày muốn nói chuyện gì?"
Dương Lâm cố gắng lấy bình tĩnh, thấp giọng.
" Mày phải hứa với tao... sau khi nghe xong cấm mày nổi điên. Cấm mày đánh tao! Phải thật bình tõm cho bố!"
Hắn không đáp, hai con ngươi màu hổ phách dán chặt vào hình ảnh cậu đang cười.
" Vũ Vũ... em ấy...."
Nghe thấy tên Vũ Vũ hắn dừng lại, quay đầu nhìn Lâm.
" Em ấy.... này! Mày phải kìm nén nghe chưa!"
" Không nói thì biến!"
" Hôm nay... tao đến đám...t...ang... em ấy...."
" Choang!!!!"
Chiếc ly thủy tinh từ tay hắn bị buông lỏng rơi xuống đất.
" Tao đéo đùa đâu!... mày troll tao bao nhiêu lần tao éo để tâm! Nhưng mà mày dám lôi em ấy xa nói linh tinh đừng trách tao vô tình!!!"
Dương Lâm ngoắc tay ra hiệu cho người hầu dọn.
" Tao đéo đùa! Mày nghe kĩ cho bố! Em ấy mất từ hôm qua rồi! Tao đến đây để đưa mày đến dự đám tang em ấy!"
" Câm mồm!"
Dương Lâm bất lực, rút điện thoại nhấn một dãy số rồi đưa cho hắn.
" Dương Lâm à con? Đã.... báo cho.... Lãnh .. biết... chư..a?"
Hắn ngạc nhiên, đây đích thị là giọng của mẹ Vũ Vũ!
" Cô Thanh, là cháu."
Uyển Thanh bên này sửng sốt một hồi.
" Vương Lãnh.... bây giờ con có thể đến đây được...không?"
Hắn ném điện thoại cho Dương Lâm, lao vội ra ngoài.
" Cậu chủ! Chưa có lệnh của ông chủ cậu không thể đi!"
" Cút!"
" Cậu chủ! Đừng trách chúng tôi!"
Một đám vệ sĩ đứng sẵn trước cửa vây lấy hắn.
--------
15p sau hắn bước ra khỏi nhà, đầu tóc rối mù, quần áo tả tơi.
" Lên xe nhanh!" - Vũ Vũ lái con xe Audi R8 V10 được dát vàng đến trước mặt hắn.
Bỏ lại đằng sau là 18 tên vệ sĩ cao to đang nằm vật vã trên mặt đất.
----------------
Chiếc xe dừng bánh trước cửa nhà Vũ Vũ.
Hắn bước xuống.... sững người.
Căn nhà ấm áp xinh đẹp ngày nào bây giờ đã bị những dải băng đen quấn lấy. Cửa nhà mở rộng, bên trong mọi người xếp hàng, ai nấy mặt mày trầm xuống, tất cả đều mặc đồ đen...
Họ làm cái gì vậy? Ai đó trả lời cho tôi được không? " Lãnh, mày...vào đi.."
Không cần Dương Lâm nhắc, hắn đã bước vào rất nhanh. Cả gian phòng bị không khí u ám bao trùm.... tiếng nấc..... rồi tiếng khóc tràn lan...
..... Cái éo gì thế? Mấy người này khóc cái gì?
Hắn nhìn thẳng.... liền thấy khuôn mặt rạng ngời đang cười trong nắng của Vũ Vũ...... được in ra ảnh... được đóng khung...
....
Mắt hắn phủ đầy màu trắng... hắn khụy xuống. Ngây dại nhìn tấm ảnh trước mặt, bất giác chạy đến giật đi tấm ảnh ôm vào lòng, giật đi dải băng trắng. Thét lên.
" Tôi hỏi mấy người khóc cái gì? Hôm nay là ngày giỗ cha mẹ mấy người à? Giỗ tập thể hay sao mà xúm lại đây để gào?! Còn nữa? Thiếu gì ảnh mà lại để ảnh Vũ Vũ???!!!! Mấy người muốn em ấy chết sao???.... Vũ Vũ! VŨ VŨ đâu???"
Hắn ôm thật chặt tấm ảnh trong lòng, điên loạn lục tìm cậu.
Vũ Vũ em đâu rồi? Trả lời anh????!!!! Vũ Vũ!!....
Chiếc quan tài vàng ánh kim hiện ra trước mắt hắn! Hắn gồng sức đẩy nắp quan tài.
Hắn chết lặng.
Đó là Vũ Vũ.... Vũ Vũ nằm đó, hai mắt nhắm nghiền. Hàng mi cong chẳng hề động đậy.... Cậu vẫn như thế... vẫn xinh... nhưng sao cứ nằm im thế??
" Vũ Vũ em mê ngủ cũng phải có chừng mực! Dậy ngay cho anh!!!"
Hắn vươn tay định kéo lấy cậu liền bị Dương Lâm giữ lại lôi ra.
" Lãnh! Em ấy mất rồi!"
Hắn ra sức vươn tay đến Vũ Vũ...
" Này? Em nằm trong đó làm cái gì?.... Em chỉ ngủ thôi đúng không?... Nếu.. nếu thế thì dậy ngay cho anh! Em có biết là em đang làm tim anh đau không? Dậy ngay!!! Nghe thấy không!!! VŨ VŨ!!!!"
Mọi người thấy hắn gồng sức, Dương Lâm dùng cả hai tay giữ lấy một tay của hắn mà sắp không trụ nổi liền xúm vào giữ lấy hắn.
Hắn bị đè chặt hai vai, ghìm chặt hai chân, chỉ bất lực nằm úp xuống nền. Chỉ có thể cố ngẩng mặt lên, chỉ có thể giương hai con mắt nổi đầy tơ máu nhìn chiếc quan tài, chỉ có thể kìm lại những giọt nước mắt.
Tim hắn nhói lên từng hồi.... Đau quá!.... Cổ họng hắn khô rát....Trái tim của hắn bị bóp nghẹn như muốn vỡ ra... đau quá! ....
Hắn muốn nói! Muốn gọi tên cậu! Mà lại chẳng thể.... Muốn vồ lấy cậu, ôm chặt cậu mà chẳng thể... Hắn sợ hãi! Sợ sẽ phải chấp nhận điều đó! Hắn không thể!! Thật sự không thể!!
Bất lực nằm im, tay phải giữ chặt lấy bên ngực trái... hắn dùng sức... bàn tay phải nắm chặt lấy vải áo.... ghìm chặt lấy da thịt... cứ thế mà ghìm sâu... như thể muốn xoáy thật sâu vào lồng ngực... để moi tim ra.... tốt nhất là ném nó đi! Hắn.. hắn không chịu được! Cái cảm giác trái tim bị giày vò đến nát vụn từ từ này.... thật đau.....
Hắn khóc..... nhưng nước mắt chảy ngược vào trong... cái vị mặn chát lan tỏa.... lục phủ ngũ tạng của hắn quặn đau....
Vũ Vũ....Vũ Vũ...... Anh nói em đợi anh mà?.... Em hư lắm.... sao không đợi anh??? Tại saooo!!!!!
Thấy hắn nằm im, mọi người mới buông lỏng dựng hắn dậy.
Lưu Uyển Thanh đã chứng kiến tất cả, lúc này mới đến gần hắn.
" Vương Lãnh.... cô biết chuyện của hai đứa.... hôm nay Vũ Vũ..." nói đến đây bà Thanh không thể kìm lại những giọt nước mắt.." Cô biết cháu đau lòng.... nhưng...."
" Vũ Vũ chưa chết đúng không cô?"
" Lãnh,,,, Vũ Vũ đi rồi..... là lỗi do cô..," Bà gạt đi những giọt lệ, đưa cho hắn hai tập vở dầy cộp " Đây là nhật kí của Vũ Vũ... trước lúc mất nó muốn cô đưa cho cháu..."
Hắn nhận lấy cuốn nhật kí.
" Tại sao... em ấy..."- Hắn đau đớn phải chấp nhận.
" X-.....Nó đã tự tử.... cô đã dồn ép nó.... là lỗi của cô... cô... cô không xứng đáng làm mẹ... cô đã ép nó vứt bỏ niềm hạnh phúc.... ép nó vứt bỏ cả sinh mạng..."
Bà Thanh nói đến đây thì ôm ấy ngực mình, cúi mặt xuống để che dấu đôi mắt đỏ hoe.
Từ ngoài, vẫn đám vệ sĩ đó lao đến vồ lấy hắn.... hắn không hề chống cự.... hai tay của hắn chẳng buồn chống trả....
_______________________________________________________
Vẫn căn phòng lạnh ngắt, hắn khẽ mở trang đầu tiên của cuốn nhật kí.
Mở đầu là : Đây là sách của: Thu Vũ Vũ ( Vợ ác ma
Bầu trời dần bị bao phủ bởi những đám mây đen vô tình ghé chơi. Từng hạt mưa tý tách rơi, ngồi gần cửa sổ, hắn vươn tay đón lấy những hạt mưa nặng trĩu.
Lan Lan bưng bát cháo trắng đến.
" Anh... anh ăn chút gì đi..."
"......."
" Anh à!"..... " Anh!!! Anh làm sao thế!! Tỉnh lại mau!!!"
------------------
Cách đó vài ngày.
Hắn vẫn tự giam mình lại.
" Bác Chi... cháu có thể nói chuyện với Lãnh một chút được không?"
" Ừ ừ...." Sở Vương Chi mệt mỏi phất tay.
Dương Lâm đứng trước cửa phòng Vương Lãnh. Đứng ngoài mà khí lạnh từ trong phòng tỏa ra ngoài khiến Lâm ớn lạnh.
" Vương Lãnh... tao có chuyện muốn nói... về Vũ Vũ..."
" Vào đi."
Dương Lâm vận trên mình bộ comple đen cao cấp ngập ngừng đẩy cửa tiến vào.
Đập vào mắt cậu là hình ảnh hắn đang ngồi ngắm ảnh Vũ Vũ, tay cầm ly rượu vang đỏ nồng.
Ảnh Vũ Vũ everywhere!
" Mày muốn nói chuyện gì?"
Dương Lâm cố gắng lấy bình tĩnh, thấp giọng.
" Mày phải hứa với tao... sau khi nghe xong cấm mày nổi điên. Cấm mày đánh tao! Phải thật bình tõm cho bố!"
Hắn không đáp, hai con ngươi màu hổ phách dán chặt vào hình ảnh cậu đang cười.
" Vũ Vũ... em ấy...."
Nghe thấy tên Vũ Vũ hắn dừng lại, quay đầu nhìn Lâm.
" Em ấy.... này! Mày phải kìm nén nghe chưa!"
" Không nói thì biến!"
" Hôm nay... tao đến đám...t...ang... em ấy...."
" Choang!!!!"
Chiếc ly thủy tinh từ tay hắn bị buông lỏng rơi xuống đất.
" Tao đéo đùa đâu!... mày troll tao bao nhiêu lần tao éo để tâm! Nhưng mà mày dám lôi em ấy xa nói linh tinh đừng trách tao vô tình!!!"
Dương Lâm ngoắc tay ra hiệu cho người hầu dọn.
" Tao đéo đùa! Mày nghe kĩ cho bố! Em ấy mất từ hôm qua rồi! Tao đến đây để đưa mày đến dự đám tang em ấy!"
" Câm mồm!"
Dương Lâm bất lực, rút điện thoại nhấn một dãy số rồi đưa cho hắn.
" Dương Lâm à con? Đã.... báo cho.... Lãnh .. biết... chư..a?"
Hắn ngạc nhiên, đây đích thị là giọng của mẹ Vũ Vũ!
" Cô Thanh, là cháu."
Uyển Thanh bên này sửng sốt một hồi.
" Vương Lãnh.... bây giờ con có thể đến đây được...không?"
Hắn ném điện thoại cho Dương Lâm, lao vội ra ngoài.
" Cậu chủ! Chưa có lệnh của ông chủ cậu không thể đi!"
" Cút!"
" Cậu chủ! Đừng trách chúng tôi!"
Một đám vệ sĩ đứng sẵn trước cửa vây lấy hắn.
--------
15p sau hắn bước ra khỏi nhà, đầu tóc rối mù, quần áo tả tơi.
" Lên xe nhanh!" - Vũ Vũ lái con xe Audi R8 V10 được dát vàng đến trước mặt hắn.
Bỏ lại đằng sau là 18 tên vệ sĩ cao to đang nằm vật vã trên mặt đất.
----------------
Chiếc xe dừng bánh trước cửa nhà Vũ Vũ.
Hắn bước xuống.... sững người.
Căn nhà ấm áp xinh đẹp ngày nào bây giờ đã bị những dải băng đen quấn lấy. Cửa nhà mở rộng, bên trong mọi người xếp hàng, ai nấy mặt mày trầm xuống, tất cả đều mặc đồ đen...
Họ làm cái gì vậy? Ai đó trả lời cho tôi được không? " Lãnh, mày...vào đi.."
Không cần Dương Lâm nhắc, hắn đã bước vào rất nhanh. Cả gian phòng bị không khí u ám bao trùm.... tiếng nấc..... rồi tiếng khóc tràn lan...
..... Cái éo gì thế? Mấy người này khóc cái gì?
Hắn nhìn thẳng.... liền thấy khuôn mặt rạng ngời đang cười trong nắng của Vũ Vũ...... được in ra ảnh... được đóng khung...
....
Mắt hắn phủ đầy màu trắng... hắn khụy xuống. Ngây dại nhìn tấm ảnh trước mặt, bất giác chạy đến giật đi tấm ảnh ôm vào lòng, giật đi dải băng trắng. Thét lên.
" Tôi hỏi mấy người khóc cái gì? Hôm nay là ngày giỗ cha mẹ mấy người à? Giỗ tập thể hay sao mà xúm lại đây để gào?! Còn nữa? Thiếu gì ảnh mà lại để ảnh Vũ Vũ???!!!! Mấy người muốn em ấy chết sao???.... Vũ Vũ! VŨ VŨ đâu???"
Hắn ôm thật chặt tấm ảnh trong lòng, điên loạn lục tìm cậu.
Vũ Vũ em đâu rồi? Trả lời anh????!!!! Vũ Vũ!!....
Chiếc quan tài vàng ánh kim hiện ra trước mắt hắn! Hắn gồng sức đẩy nắp quan tài.
Hắn chết lặng.
Đó là Vũ Vũ.... Vũ Vũ nằm đó, hai mắt nhắm nghiền. Hàng mi cong chẳng hề động đậy.... Cậu vẫn như thế... vẫn xinh... nhưng sao cứ nằm im thế??
" Vũ Vũ em mê ngủ cũng phải có chừng mực! Dậy ngay cho anh!!!"
Hắn vươn tay định kéo lấy cậu liền bị Dương Lâm giữ lại lôi ra.
" Lãnh! Em ấy mất rồi!"
Hắn ra sức vươn tay đến Vũ Vũ...
" Này? Em nằm trong đó làm cái gì?.... Em chỉ ngủ thôi đúng không?... Nếu.. nếu thế thì dậy ngay cho anh! Em có biết là em đang làm tim anh đau không? Dậy ngay!!! Nghe thấy không!!! VŨ VŨ!!!!"
Mọi người thấy hắn gồng sức, Dương Lâm dùng cả hai tay giữ lấy một tay của hắn mà sắp không trụ nổi liền xúm vào giữ lấy hắn.
Hắn bị đè chặt hai vai, ghìm chặt hai chân, chỉ bất lực nằm úp xuống nền. Chỉ có thể cố ngẩng mặt lên, chỉ có thể giương hai con mắt nổi đầy tơ máu nhìn chiếc quan tài, chỉ có thể kìm lại những giọt nước mắt.
Tim hắn nhói lên từng hồi.... Đau quá!.... Cổ họng hắn khô rát....Trái tim của hắn bị bóp nghẹn như muốn vỡ ra... đau quá! ....
Hắn muốn nói! Muốn gọi tên cậu! Mà lại chẳng thể.... Muốn vồ lấy cậu, ôm chặt cậu mà chẳng thể... Hắn sợ hãi! Sợ sẽ phải chấp nhận điều đó! Hắn không thể!! Thật sự không thể!!
Bất lực nằm im, tay phải giữ chặt lấy bên ngực trái... hắn dùng sức... bàn tay phải nắm chặt lấy vải áo.... ghìm chặt lấy da thịt... cứ thế mà ghìm sâu... như thể muốn xoáy thật sâu vào lồng ngực... để moi tim ra.... tốt nhất là ném nó đi! Hắn.. hắn không chịu được! Cái cảm giác trái tim bị giày vò đến nát vụn từ từ này.... thật đau.....
Hắn khóc..... nhưng nước mắt chảy ngược vào trong... cái vị mặn chát lan tỏa.... lục phủ ngũ tạng của hắn quặn đau....
Vũ Vũ....Vũ Vũ...... Anh nói em đợi anh mà?.... Em hư lắm.... sao không đợi anh??? Tại saooo!!!!!
Thấy hắn nằm im, mọi người mới buông lỏng dựng hắn dậy.
Lưu Uyển Thanh đã chứng kiến tất cả, lúc này mới đến gần hắn.
" Vương Lãnh.... cô biết chuyện của hai đứa.... hôm nay Vũ Vũ..." nói đến đây bà Thanh không thể kìm lại những giọt nước mắt.." Cô biết cháu đau lòng.... nhưng...."
" Vũ Vũ chưa chết đúng không cô?"
" Lãnh,,,, Vũ Vũ đi rồi..... là lỗi do cô..," Bà gạt đi những giọt lệ, đưa cho hắn hai tập vở dầy cộp " Đây là nhật kí của Vũ Vũ... trước lúc mất nó muốn cô đưa cho cháu..."
Hắn nhận lấy cuốn nhật kí.
" Tại sao... em ấy..."- Hắn đau đớn phải chấp nhận.
" X-.....Nó đã tự tử.... cô đã dồn ép nó.... là lỗi của cô... cô... cô không xứng đáng làm mẹ... cô đã ép nó vứt bỏ niềm hạnh phúc.... ép nó vứt bỏ cả sinh mạng..."
Bà Thanh nói đến đây thì ôm ấy ngực mình, cúi mặt xuống để che dấu đôi mắt đỏ hoe.
Từ ngoài, vẫn đám vệ sĩ đó lao đến vồ lấy hắn.... hắn không hề chống cự.... hai tay của hắn chẳng buồn chống trả....
_______________________________________________________
Vẫn căn phòng lạnh ngắt, hắn khẽ mở trang đầu tiên của cuốn nhật kí.
Mở đầu là : Đây là sách của: Thu Vũ Vũ ( Vợ ác ma
Danh sách chương