Biên soạn: Đức Uy -
- --
Sau khi nhìn thấy chàng thanh niên trong video, con ngươi của cha Lý Thuần nhất thời co rụt lại.
Người đàn ông này, lại có thể thật sự là Kỷ Tu Nhiễm!
"Ồ, đã từng gặp một lần, hình như là người phụ trách một sản nghiệp nào đó của Kỷ gia." Kỷ Tu Nhiễm lãnh đạm lên tiếng nói: "Bọn họ đắc tội anh rồi sao?"
"Nào chỉ là đắc tội thôi? Móc súng đánh tôi, còn muốn cướp vợ tôi, cậu nói xem làm sao bây giờ đây?" Nhiếp Vô Danh lạnh giọng cười nói.
Kỷ Tu Nhiễm: "Ừm, anh cứ xử lý là được rồi, người phụ trách tùy thời đều có thể thay đổi. Không nói chuyện nữa, bên này tôi còn đang bận làm cơm."
Sau khi video call tắt, một nhà Lý Thuần nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm toàn thân. Gã thanh niên này, rốt cuộc có lai lịch gì... lại có thể quen thuộc với Kỷ Hoàng như vậy? Thậm chí...
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm..." Cha Lý Thuần cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng lên tiếng: "Sao ngài không nói sớm ngài và Kỷ Hoàng có quen biết?"
"Vậy bây giờ các ngươi biết rồi sao?" Nhiếp Vô Danh cười nói.
"Biết biết! Ngài yên tâm, chuyện này, là chúng tôi không đúng, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm!" Cha Lý Thuần nói.
"Như vậy đi, ta cũng lười nói nhảm với các ngươi, các ngươi muốn làm gì thì làm, gây ra tổn thất tinh thần không nhỏ cho ta. Bồi thường đi!" Nhiếp Vô Danh nói.
"Được, ngài nói cái gì, chúng tôi làm theo là được!" Cha Lý Thuần gật đầu liên tục.
Một bên, Lý Thuần ỉu xìu, không dám thở mạnh.
...
Mấy ngày sau, Nhiếp Vô Danh từ biệt bà Lăng, mang theo Lăng Miểu trở lại Độc Lập Châu.
Một quán cà phê nào đó.
"Cô họ, cô thật là xinh đẹp." Nhiếp Vô Ưu nhìn chằm chằm Lăng Miểu, lên tiếng nói.
Nghe tiếng, sắc mặt Lăng Miểu ửng đỏ, không biết nói cái gì.
"Nói thế nào nhỉ... Cái gì mà cô họ, gọi chị dâu!" Nhiếp Vô Danh nói.
Nhiếp Vô Ưu: "..."
Ở Độc Lập Châu mấy ngày, ở bên nhau nói chung cũng rất tốt. Chỉ bất quá, khiến cho Nhiếp Vô Danh không ngờ được là, từ một khắc kia kể từ khi Lăng Miểu bước vào Độc Lập Châu, có vài thứ đã sớm được định trước rồi.
...
Hoa tuyết rơi xuống như mưa, phủ một lớp trắng xóa khắp đất trời, như muốn dập tắt màn đêm đen kịt do bóng đêm mang lại.
Chàng trai ngậm một cây tăm trong miệng, thờ ơ cầm điện thoại di động lên, nhắn mấy tin.
Nhưng mà, đợi đã lâu, lại không thấy bất kỳ hồi âm nào trong điện thoại.
"Đại thiếu gia, ăn cơm!"
Quản gia đi vào giữa phòng, hướng về Nhiếp Vô Danh cười nói.
"Ăn ăn ăn! Cả ngày lẫn đêm chỉ có biết ăn thôi, các người là thùng cơm sao?"
Nhiếp Vô Danh không khỏi có chút tâm phiền ý loạn.
Quản gia: "Híc, Đại thiếu gia, là phu nhân kêu tôi tới gọi cậu..."
"Biết rồi."
Nhiếp Vô Danh ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy, theo quản gia rời đi.
Phòng ăn Nhiếp gia.
"Anh, gần đây anh sao vậy, lần nào cũng để cha mẹ phải gọi."
Nhiếp Linh Lung nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, mở miệng nói.
"Liên quan gì tới ngươi, ăn cơm của ngươi đi!" Nhiếp Vô Danh đi tới trước bàn ăn, ngồi xuống.
"Gần đây con càng ngày càng càn rỡ!"
Nhiếp chủ mẫu hướng về Nhiếp Vô Danh trách mắng.
"Mẹ, không phải là con đã nói trước với mẹ rồi sao, rốt cuộc mẹ đang làm cái gì? Lăng Miểu đến tìm con, mẹ lại đánh nhau với cô ấy là có ý gì?" Nhiếp Vô Danh bỗng nhiên đứng dậy.
"Ngồi xuống!" Chân mày Nhiếp gia chủ hằn lên một nếp nhăn.
"Ngồi xuống?" Nhiếp Vô Danh cười lạnh một tiếng, đảo mắt nhìn Nhiếp gia chủ và chủ mẫu: "Ngồi xuống thì ngồi xuống."
Dứt lời, Nhiếp Vô Danh ngồi xuống trên ghế.
"Tiểu tử thúi, con đừng cho là ta và mẹ con không biết con và Lăng Miểu là có chuyện gì xảy ra!" Nhiếp gia chủ nói.
"Xảy ra chuyện gì? Có thể xảy ra chuyện gì... Tới đây, cha nói con nghe xem! Để con nhìn xem các người có biết hay không?" Nhiếp Vô Danh mặt không cảm xúc.