Biên soạn: Đức Uy -
- --
"Anh đi khắp phố phường, kiếm được không ít tiền, đừng ai cản anh đây, để anh kiếm nhiều một chút..."
Nhiếp Vô Danh nhìn tiểu Bàn Đôn bị cha của mình đánh một trận thê thảm, dường như tâm tình không tệ, nhận lấy tiền cha tiểu Bàn Đôn cho mình, khe khẽ hát một bài trong miệng, đầy vui vẻ trở về nhà.
Xa xa, Lăng Miểu đã sớm âm thầm đi theo Nhiếp Vô Danh tới rừng cây nhỏ, sau khi nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, cũng không biết nên nói gì. Nhiếp Vô Danh xuất hiện, thực sự đã giúp nàng thấy được một thế giới mới.
Sau chuyện này, thiếu niên mười mấy dặm chung quanh, không ai không biết Nhiếp Vô Danh, cũng không còn có ai nguyện ý đi trêu chọc cậu ta.
...
"Bà cô Lăng, bà thấy cháu chạy nhanh không?"
Bên trong biệt thự, Nhiếp Vô Danh dùng hết tốc độ chạy tới chạy lui.
"Nhanh." Nghe tiếng, bà Lăng bưng khay trái cây đặt ở trên bàn trà.
"Võ công của cháu, đã đạt đến đỉnh phong, cháu là vô địch rồi!" Nhiếp Vô Danh cười nói.
Nhiếp Vô Danh vừa dứt tiếng, Lăng Miểu và bà Lăng mặt đầy mộng bức. Con gà cùi bắp này, từ lúc nào lại vô địch rồi vậy hả?
"Không phải là cháu chỉ chạy nhanh một chút thôi sao?" Bà Lăng mở miệng nói.
Nhiếp Vô Danh nhìn về phía bà Lăng, khẽ mỉm cười, mặt đầy cao thâm khó dò: "Võ công thiên hạ, chỉ có nhanh là không phá được!"
Bà Lăng: "..."
Lăng Miểu: "..."
Cuộc sống như thế, kéo dài không biết bao lâu. Nhiếp Vô Danh lại có thể càng ở lâu càng quen thuộc, thậm chí, còn vô cùng hưởng thụ.
Thoáng cái đã rất nhiều năm.
Một vùng đất hoang vu nào đó.
Chàng trai tướng mạo tuấn tú, thân hình cao lớn, một thân đồ thể thao.
Cô gái thần sắc lạnh tanh, tựa như không thích nói cười, khí chất như sông băng, phảng phất như nữ thần cao cao tại thượng, khiến người ta không dám tùy tiện tiếp cận.
"Lăng Miểu, em nói xem bà cô Lăng nghĩ như thế nào, để cho chúng ta đánh cái đám lính đánh thuê chó má gì đó? Đánh lính đánh thuê thì coi như xong đi, lại còn không trả tiền nữa cơ đấy? Xem chúng ta như lao động không công sao?" Nhiếp Vô Danh than phiền.
Lăng Miểu nhìn Nhiếp Vô Danh một cái: "Nếu như anh không thích, có thể trở về."
"Vậy không được! Trở về bà cô Lăng còn không đấm chết anh sao? Thôi cứ vậy đi! Sau khi làm xong đơn hàng này, nhất định anh sẽ khiến bà ấy trả tiền công cho anh." Sau một hồi trầm tư, Nhiếp Vô Danh mở miệng nói.
...
"Một nam một nữ kia, sẽ không phải là lính đánh thuê do người phụ nữ kia mời tới đấy chứ?"
Xa xa, hai chàng trai mi thanh mục tú, hướng về Nhiếp Vô Danh và Lăng Miểu quan sát.
"A Di Đà Phật, theo bần tăng thấy, hẳn là như vậy rồi." Chàng trai mặc trang phục đạo gia, mở miệng nói.
"Quản bọn họ có phải hay không, trước cứ giết chết! Gã thanh niên kia tướng mạo cũng không tệ lắm... Hừ, cậu xem cô gái bên cạnh hắn, nhìn liền biết chính là một ả hồ ly tinh, đồ lẳng lơ, một con hàng chỉ biết câu dẫn đàn ông! Phải khiến ả ta sống không bằng chết!" Một gã thanh niên khác mặc áo đỏ rực nói.
"A Di Đà Phật, hẳn là vì cậu thấy người ta đẹp đi?" Đạo nhân cười nói.
"Đánh rắm! Cô ta đẹp chỗ nào? So với tôi, không bằng một phần vạn." Chàng trai mặc đồ đỏ cười lạnh.
Dứt lời, thanh niên áo đỏ trong nháy mắt chạy như bay tới bên cạnh Nhiếp Vô Danh và Lăng Miểu.
"Đường này là tôi mở, cây này là tôi trồng, muốn từ đường này qua, để lại mạng mình trước!" Thanh niên áo đỏ nói đầy nghiêm túc.
"Cậu là ai?"
Nhiếp Vô Danh liếc gã đàn ông áo đỏ một cái.
"Ngay cả danh hiệu của tôi đều chưa từng nghe qua? Trong vạn bụi rậm có một bông hoa!" Thanh niên đồ đỏ nói.
"Cậu họ Vạn... tên là Bụi-Rậm-Một-Bông-Hoa?" Nhiếp Vô Danh hiếu kỳ hỏi.
"Lão nương tên là Nhất Chi Hoa!" Thanh niên đồ đỏ quát lên.
"Ồ, Nhất Chi Hoa, vậy cậu có chuyện gì?" Nhiếp Vô Danh hỏi.
"Đường này là tôi mở, cây này là tôi trồng, muốn từ đường này qua, để lại mạng mình đi!" Nhất Chi Hoa lặp lại một lần.
Lúc này, Nhiếp Vô Danh hướng về bốn phía quan sát: "Ở đây cũng không có cây mà?"