Biên soạn: Đức Uy -
- --
"Bảo vệ nó?" Nhiếp Vô Danh cười lạnh một tiếng: "Đợi tôi lợi hại rồi, tôi sẽ trở về đánh chết nó, để cho nó biết anh nó lợi hại!"
Nhiếp Vô Danh và Lăng Miểu chơi ở vòng đu quay đến mãi tận ban đêm, mãi đến khi phía dưới truyền tới một tiếng gầm phẫn nộ kinh thiên động địa.
"Hai cái đứa kia mau nhanh lăn xuống cho ta, ngày hôm nay nếu ta không đánh chết các ngươi, ta liền đổi sang họ các ngươi!"
Vừa dứt tiếng, sắc mặt Lăng Miểu nhất thời biến đổi: "Thôi xong rồi... Bị mẹ phát hiện rồi."
"Sợ cái gì, để cho tôi tới!" Nhiếp Vô Danh đứng dậy hướng về phía dưới hô: "Tới đây, bà già ác độc, nếu bà có bản lãnh thì leo lên đây bắt chúng tôi đi!"
"Thằng nhãi ranh, khá lắm!"
Bà Lăng bị chọc giận, ở dưới ánh mắt khó tin của Nhiếp Vô Danh, vậy mà thực sự dùng thời gian cực ngắn trong nháy mắt leo lên, giống như con thằn lằn.
"Bà cô Lăng, không có liên quan tới cháu, đều là do cô ấy... là do cô Lăng Miểu!! Cô ấy đánh cháu, nhất định đòi dẫn cháu đi ra ngoài chơi, cháu đây là bị ép... Úi úi... Đừng đánh mặt..."
...
Biệt thự, bên trong đại sảnh.
Nhiếp Vô Danh và Lăng Miểu xách thùng nước, hai người bị bà Lăng trừng phạt.
"Cậu nói xem, dù gì tôi cũng là người đàn ông duy nhất trong cái nhà này của chúng ta, bà cô Lăng không tôn trọng tôi một chút nào! Không cho tôi lấy một chút thể diện, như vậy thích hợp sao... Tôi phải phản kháng, bà ấy còn ác hơn cả mẹ tôi!" Nhiếp Vô Danh lầm bầm trong miệng, tràn đầy vẻ không phục.
"Đây là sự trừng phạt chúng ta đáng phải nhận." Lăng Miểu bình thản lên tiếng.
"Tôi thấy là cậu bị đàn áp đã quen! Loại tư tưởng này của cậu quá đáng sợ, cái gì gọi là đáng phải nhận trừng phạt? Tôi nói với cậu, nên phản kháng đi! Giống lúc tôi ở Độc Lập Châu, cha mẹ bảo tôi đi học, tôi liền không đi, bọn họ có thể làm gì tôi!" Nhiếp Vô Danh ngạo nghễ khoe.
"Vậy... Sau đó thì sao?" Lăng Miểu tràn đầy hiếu kỳ, loại chuyện phản kháng này, đối với nàng mà nói, quá mức xa xôi.
"Sau đó... bọn họ liền thuê gia sư tại gia cho tôi... Hic..." Nhiếp Vô Danh khóc không ra nước mắt.
"Ồ, vậy vẫn là không nên phản kháng thì hơn." Lăng Miểu lắc đầu một cái.
"Sai rồi, phản kháng, là một loại thái độ." Nhiếp Vô Danh mặt đầy cao thâm khó dò.
"Ngươi muốn phản kháng đúng không?"
Bỗng nhiên, trên lầu truyền tới tiếng quát của bà Lăng.
"Bà cô Lăng, là cô Lăng Miểu muốn phản kháng, bà ngàn vạn lần đừng nóng giận, cháu đang làm giáo dục tư tưởng cho cô ấy, đảm bảo có hiệu quả, giúp cho cô ấy thành tâm sám hối!"
Nhiếp Vô Danh vội vàng hô vang.
Lăng Miểu: "..."
Sau khi bà Lăng bên kia hoàn toàn an tĩnh, Nhiếp Vô Danh không nhịn được nhìn về phía Lăng Miểu: "Tôi nói này, cậu đúng là không biết phản kháng mà! Tôi đổ oan cho cậu như vậy, cậu cũng không nói gì?"
Lăng Miểu nhìn về phía Nhiếp Vô Danh: "Không phải cậu nói, tôi là cô họ của cậu sao? Nhường cậu một chút, cũng không có vấn đề gì."
...
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Vô Danh được an bài cùng Lăng Miểu học tập.
"Ban ngày sẽ học văn hóa, do đích thân ta, người mẹ hiền và cũng là bà cô họ vĩ đại nhất, đáng kính nhất của hai đứa, tự mình dạy dỗ." Bà Lăng nhìn Nhiếp Vô Danh và Lăng Miểu đang ăn điểm tâm, nói.
"Trình độ văn hóa của bà cô đến mức nào, mà lại có thể dạy học?" Nhiếp Vô Danh nhìn bà Lăng hỏi.
Nghe tiếng, bà Lăng hơi sững sờ, mặt đầy vẻ suy nghĩ: "Khi còn bé từng đi học qua 2 năm..."
"Vậy thì nói cách khác, theo cách tính hiện tại... cũng đồng nghĩa là... trình độ học vấn mẫu giáo?" Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức.
"Làm sao, có ý kiến à?" Bà Lăng hung ác trợn mắt nhìn Nhiếp Vô Danh một cái.
"Bà cô Lăng, thật là quá tốt rồi, cháu rất thích loại trình độ văn hóa này của bà! Nhất định cháu sẽ chăm chỉ học thật tốt..."
Nhiếp Vô Danh thề, đây là lớp văn hóa thoải mái nhất từ lúc sinh ra tới nay hắn từng học. Thì ra, học văn hóa còn có thể... ít kiến thức như vậy!!