Edit: Tiểu Meo Meo
Beta: Sa
"Nói cách khác, trong 3 tháng nữa, cô muốn được đọc diễn văn ở Hội nghị khoáng vật, nhưng lại không muốn đề tài đề cập quá nhiều đến kiến thức học thuật." Hartree nói, trong lời nói là sự mỉa mai không thèm che dấu.
Mạnh Nhạc Nhạc ấp úng, nói như vậy cũng không sai, cô cũng biết điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ đã là 10 năm sau khi chiến tranh thế giới thứ nhất kết thúc,《 Hiệp ước Hải quân Washington 》(1) đã được ký kết, tình hình vừa mới ổn định không bao lâu.
Do chiến tranh mà hội nghị cũng đã bị hoãn lại suốt mười mấy năm. 10 năm qua, các nhà khoa học may mắn sống sót trong chiến tranh đều đã có những thành quả nghiên cứu mới, người gửi bài về lên tới con số hàng ngàn, hàng triệu, rất nhiều công trình nghiên cứu lớn sẽ được công bố trong hội nghị lần này, một người trẻ tuổi không có bất kỳ thành quả nghiên cứu nào mà đòi có thể phát biểu ở một hội nghị như, quả thật là khó như lên trời.
Giống như một học sinh đang háo hức đếm ngược từng ngày đến lễ khai giảng để mình có thể lên phát biểu, nhưng lại không muốn chăm chỉ học hành nâng cao thành tích.
Nếu thế thì cũng hết cách, chỉ còn một con đường duy nhất —— phát biểu về hạnh kiểm xấu mà thôi.
Đúng rồi, "Hạnh kiểm" xấu!!! Mấy chữ này như sét đánh ngang tai, trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc chợt nảy ra một ý tưởng.
Cho dù bây giờ cô có làm gì thì cũng khó có thể lên diễn thuyết, đã vậy, chi bằng hãy nhìn nhận sự việc từ một góc độ khác.
------------------------------------
Ba tháng sau đó là thời kỳ khó khăn nhất của Mạnh Nhạc Nhạc, ngày nào cũng như đang đánh trận.
Dưới sự giúp đỡ của Hartree, tin tức từ khắp mọi nơi trên thế giới đều đổ dồn về văn phòng này.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Mạnh Nhạc Nhạc còn thẩm tra trong Hệ thống để moi ra bằng hết các thông tin bị ẩn giấu, rồi sắp xếp, xử lý lại tất cả những chứng cứ, số liệu, thậm chí cả hình ảnh.
Ngày hoàn thành bản thảo cũng là ngày cuối cùng mà Hội nghị diễn ra, Mạnh Nhạc Nhạc cũng đã tự có ước lượng trong lòng.
"Yên tâm đi, tôi có thể chắc chắn đến 80%." Hartree nói, vì chính ông cũng bị bản báo cáo này làm kinh hãi.
"Anh giúp tôi như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?" Mạnh Nhạc Nhạc hơi lo lắng, nếu cô có chuyện gì thì chỉ cần rời đi là xong, nhưng đối với Hartree mà nói, đây sẽ là một phiền toái cực kỳ nghiêm trọng.
"Yên tâm, tôi không yếu ớt như cô nghĩ đâu." Hartree không thèm để ý chút nào.
Mạnh Nhạc Nhạc nghĩ một hồi, cuối cùng thấy rằng giờ cô cũng chỉ còn cách tin tưởng. Người cô có thể dựa vào quá ít, lại nghĩ chắc Hartree cũng sẽ không liều lĩnh đến vậy, nghe nói sau lưng ông là cả một gia tộc thần bí, bản thân ông cũng là nhân tài được quốc gia bảo vệ.
Cứ nhìn cách ông nghiên cứu thì biết, trước nay đều là tùy ý thích thì làm, chưa bao giờ chịu nhún nhường thỏa hiệp.
Theo lý thuyết, 3 ngày sau khi đợt thu bản thảo kết thúc thì danh sách người diễn thuyết mới được công bố, nhưng lần này bọn họ ước chừng đã đợi hơn một tuần. Chính Mạnh Nhạc Nhạc cũng không biết, bên phía hội nghị vì bản báo cáo của cô mà đã tranh cãi loạn cả lên.
"Tôi tuyệt đối không đồng ý với bản báo cáo này. Các ông biết nếu bản báo cáo này mà được công bố thì chúng ta sẽ đắc tội với bao nhiêu quốc gia không?" Một vị trung niên tóc vàng đập bàn hô lớn.
"Hừ, từ khi nào mà các nhà khoa học lại không quan tâm nghiên cứu khoa học, mà lại đi quan tâm có đắc tội đám tư bản hay không vậy? Một lũ chỉ giỏi bợ đỡ." Một quý bà da trắng khác nói.
"Đúng thế, tôi cũng không ngờ những nghiên cứu của chúng tôi còn cả tác dụng như vậy cơ đấy, nếu chuyện này mà không xử lý cho ổn thỏa, tôi cũng sẽ không tiếp tục nghiên cứu nữa." Một thiếu niên tóc đen nói, trong mắt là cực kỳ tức giận và bất bình.
"Ai có thể bảo đảm số liệu cô ta đưa ra là đúng, chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, nói không chừng chỉ để lòe thiên hạ thì sao."
"Tôi đã kiểm tra lại, hầu hết số liệu đều là thật, tôi tin tưởng cô ấy."
"Cho dù là thật hay không thì cũng đều nên công khai thảo luận, không phải sao?"
Phòng hội nghị lại dấy lên một hồi tranh luận gay gắt, nếu Mạnh Nhạc Nhạc có ở đây sẽ phát hiện, trong đây có rất nhiều người mà tương lai còn sẽ xuất hiện trong cả sách giáo khoa.
Nhìn các nhà khoa học vốn luôn nghiêm túc, cơ trí, lúc này lại ồn ào như mấy bà bán cá ngoài chợ, thậm chí có người bắt đầu công kích thân thế, thậm chí có người còn bắt đầu đi tìm vũ khí để tham gia vào cuộc chiến.
"Đủ rồi!" Một vị xấp xỉ 50 tuổi ngồi trong góc phòng giờ mới lớn giọng cất tiếng, căn phòng đột nhiên yên tĩnh hẳn, hào quang của ông dù là trong thế kỷ này cũng không thể nào che đậy được.
Ông vừa nói một câu, tất cả những người đang có mặt tại đây cũng không thể không yên lặng.
Vị tiên sinh này đi một vòng, sau đó cười khẽ, thản nhiên nói tiếp:
"Để cô ấy phát biểu."
--------------------------------------Vào ngày diễn ra hội nghị, Mạnh Nhạc Nhạc vô cùng căng thẳng, bản thảo đã đọc thuộc hơn một nghìn lần, cho dù là đang ngủ mơ cũng có thể đọc vanh vách.
Lúc lên đứng trên bục cao kia, Mạnh Nhạc Nhạc tự thôi miên bản thân, tưởng tượng những người ở dưới kia đều là bí đao hết, người nào đã già rồi thì là bí đao trọc lóc.
"Chào mọi người, tôi là Nhạc Nhạc, chủ đề diễn thuyết hôm nay của tôi là: Khoa học không nên bị trói buộc."
Rất nhiều người đều đem thái độ nghi hoặc nhìn cô gái đứng trên, cái tên này và cả tên đề tài đều vô cùng xa lạ, Mạnh Nhạc Nhạc không để ý đến những ánh mắt nghi ngờ thù địch kia, tiếp tục nói:
"Trong 50 năm qua, khoa học đã được phổ biến đến mọi nơi trên thế giới, ngày càng có nhiều các nhà khoa học ưu tú xuất hiện, nhưng trong 20 năm trở lại đây, khoa học lại đang phát triển theo một phương hướng kỳ lạ."
Mạnh Nhạc Nhạc tạm dừng một chút rồi mới tiếp tục nói:
"Có lẽ mọi người cũng không biết rõ, trong cuộc chiến vừa rồi, những nhà khoa học vì chủ động hoặc bị cuốn vào cuộc chiến tranh là hơn 60%. Đặc biệt, số lượng những nhà khoa học ở những quốc gia trung lập còn vượt cả những quốc gia tham chiến. Để bảo vệ Tổ quốc của mình, họ bất đắc dĩ phải dùng những thành quả nghiên cứu khoa học để tự vệ, bảo vệ nhân dân và đất nước.Tôi rất kính trọng bọn họ, nhưng một phần nhỏ còn lại, lại không phải bị tình cảnh ép buộc. Bọn họ là những người chủ động."
"Những người này thấy chiến tranh thì khấp khởi mừng thầm, cũng đã hoàn toàn quên mất bản chất của khoa học.Họ lợi dụng chiến tranh để kiếm lời và lấy chỗ thí nghiệm. Khi chiến tranh nổ ra, họ đã dùng máu thịt của rất nhiều người vô tội để tiến hành thí nghiệm, mọi người hãy mở bản tài liệu đã được chuẩn bị sẵn cho mỗi người ra, tôi đã thống kê rất tỉ mỉ kỹ càng..... Tôi cũng xin lấy mạng sống của mình ra đảm bảo, số liệu, hình ảnh ở trên đều là sự thật.Ở những nơi mà chúng ta không thể nhìn thấy, khoa học đã trở thành vũ khí chiến tranh, lại còn là thứ vũ khí đã hoàn toàn mất đi nhân tính..."
Những người có mặt trong hội nghị đều kinh ngạc ồ lên, khung cảnh bỗng chốc náo loạn, có người kinh ngạc, có người là kinh hoảng, còn người nhìn thấy quốc gia của mình đã bị biến thành nơi thí nghiệm thì bỗng khóc không thành tiếng.
"Tôi tin rằng, những người ngồi ở đây ít nhiều sẽ cho rằng: Đây chẳng qua chỉ là những vấn đề chiến tranh mang đến mà thôi, giờ chiến tranh đã kết thúc, khoa học sẽ trở về như ban đầu.Nhưng tôi muốn nói cho mọi người biết rằng, chiếc hộp dục vọng ma quỷ một khi đã bị mở ra, sẽ không có cách nào để đóng nó lại được nữa... Thậm chí nó còn có thể nằm yên trong bóng tối, chờ đợi cơ hội để bành trướng trở lại một lần nữa..."
Nói tới đây, bài phát biểu vốn dĩ đã nên kết thúc, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc lại đột nhiên thấy rất khó chịu.
Đây chính là hiện thực, thậm chí là ở nơi cách nơi này hơn 11.000 km, đất nước của Mạnh Nhạc Nhạc cũng là một trong những quốc gia phải gánh chịu thiệt hại, thậm chí ở trong chiến tranh thế giới thứ hai còn nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần.
Cô bỗng không kìm được tiếp tục nói:
"Tôi có thể khẳng định chắc chắn, nếu chiến tranh lại nổ ra, những nghiên cứu khoa học xấu xa, những nhà khoa học mang lòng trục lợi, vì lợi ích của bản thân cùng quốc gia của họ mà chắc chắn sẽ dùng những phương pháp tàn bạo hơn để khống chế thành quả của khoa học và những nhà khoa học chân chính khác. Họ cũng sẽ không kiêng nể gì sử dụng con người làm vật thí nghiệm, giẫm đạp lên người thân của chúng ta, giết hại đồng bào của chúng ta."
Giọng của Mạnh Nhạc Nhạc như bị nghẹn lại, cô hít sâu một hơi, cuối cùng nói:
"Tôi đề nghị, tất cả những nhà khoa học trên thế giới hãy sát cánh cùng nhau, tôi đề nghị, tất cả những quốc gia có lương tri cùng nhân dân toàn thế giới hãy đoàn kết lại, cùng giữ gìn mục đích cao đẹp của Khoa học.
Đừng để những kiến thức học thuật bị thấm đẫm máu và nước mắt của những người vô tội, bị nhúng chàm bởi những âm mưu đen tối."
Người trong hội trường đều đã đứng dậy, vỗ tay nhiệt liệt.
Mạnh Nhạc Nhạc đứng trên bục phát biểu, nước mắt đã sớm tuôn rơi.
Đây là lần đầu tiên, cô vì Khoa học mà cất lên tiếng nói kiêu ngạo, vì chính sự tồn tại của bản thân mà tự hào.
Beta: Sa
"Nói cách khác, trong 3 tháng nữa, cô muốn được đọc diễn văn ở Hội nghị khoáng vật, nhưng lại không muốn đề tài đề cập quá nhiều đến kiến thức học thuật." Hartree nói, trong lời nói là sự mỉa mai không thèm che dấu.
Mạnh Nhạc Nhạc ấp úng, nói như vậy cũng không sai, cô cũng biết điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ đã là 10 năm sau khi chiến tranh thế giới thứ nhất kết thúc,《 Hiệp ước Hải quân Washington 》(1) đã được ký kết, tình hình vừa mới ổn định không bao lâu.
Do chiến tranh mà hội nghị cũng đã bị hoãn lại suốt mười mấy năm. 10 năm qua, các nhà khoa học may mắn sống sót trong chiến tranh đều đã có những thành quả nghiên cứu mới, người gửi bài về lên tới con số hàng ngàn, hàng triệu, rất nhiều công trình nghiên cứu lớn sẽ được công bố trong hội nghị lần này, một người trẻ tuổi không có bất kỳ thành quả nghiên cứu nào mà đòi có thể phát biểu ở một hội nghị như, quả thật là khó như lên trời.
Giống như một học sinh đang háo hức đếm ngược từng ngày đến lễ khai giảng để mình có thể lên phát biểu, nhưng lại không muốn chăm chỉ học hành nâng cao thành tích.
Nếu thế thì cũng hết cách, chỉ còn một con đường duy nhất —— phát biểu về hạnh kiểm xấu mà thôi.
Đúng rồi, "Hạnh kiểm" xấu!!! Mấy chữ này như sét đánh ngang tai, trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc chợt nảy ra một ý tưởng.
Cho dù bây giờ cô có làm gì thì cũng khó có thể lên diễn thuyết, đã vậy, chi bằng hãy nhìn nhận sự việc từ một góc độ khác.
------------------------------------
Ba tháng sau đó là thời kỳ khó khăn nhất của Mạnh Nhạc Nhạc, ngày nào cũng như đang đánh trận.
Dưới sự giúp đỡ của Hartree, tin tức từ khắp mọi nơi trên thế giới đều đổ dồn về văn phòng này.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, Mạnh Nhạc Nhạc còn thẩm tra trong Hệ thống để moi ra bằng hết các thông tin bị ẩn giấu, rồi sắp xếp, xử lý lại tất cả những chứng cứ, số liệu, thậm chí cả hình ảnh.
Ngày hoàn thành bản thảo cũng là ngày cuối cùng mà Hội nghị diễn ra, Mạnh Nhạc Nhạc cũng đã tự có ước lượng trong lòng.
"Yên tâm đi, tôi có thể chắc chắn đến 80%." Hartree nói, vì chính ông cũng bị bản báo cáo này làm kinh hãi.
"Anh giúp tôi như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?" Mạnh Nhạc Nhạc hơi lo lắng, nếu cô có chuyện gì thì chỉ cần rời đi là xong, nhưng đối với Hartree mà nói, đây sẽ là một phiền toái cực kỳ nghiêm trọng.
"Yên tâm, tôi không yếu ớt như cô nghĩ đâu." Hartree không thèm để ý chút nào.
Mạnh Nhạc Nhạc nghĩ một hồi, cuối cùng thấy rằng giờ cô cũng chỉ còn cách tin tưởng. Người cô có thể dựa vào quá ít, lại nghĩ chắc Hartree cũng sẽ không liều lĩnh đến vậy, nghe nói sau lưng ông là cả một gia tộc thần bí, bản thân ông cũng là nhân tài được quốc gia bảo vệ.
Cứ nhìn cách ông nghiên cứu thì biết, trước nay đều là tùy ý thích thì làm, chưa bao giờ chịu nhún nhường thỏa hiệp.
Theo lý thuyết, 3 ngày sau khi đợt thu bản thảo kết thúc thì danh sách người diễn thuyết mới được công bố, nhưng lần này bọn họ ước chừng đã đợi hơn một tuần. Chính Mạnh Nhạc Nhạc cũng không biết, bên phía hội nghị vì bản báo cáo của cô mà đã tranh cãi loạn cả lên.
"Tôi tuyệt đối không đồng ý với bản báo cáo này. Các ông biết nếu bản báo cáo này mà được công bố thì chúng ta sẽ đắc tội với bao nhiêu quốc gia không?" Một vị trung niên tóc vàng đập bàn hô lớn.
"Hừ, từ khi nào mà các nhà khoa học lại không quan tâm nghiên cứu khoa học, mà lại đi quan tâm có đắc tội đám tư bản hay không vậy? Một lũ chỉ giỏi bợ đỡ." Một quý bà da trắng khác nói.
"Đúng thế, tôi cũng không ngờ những nghiên cứu của chúng tôi còn cả tác dụng như vậy cơ đấy, nếu chuyện này mà không xử lý cho ổn thỏa, tôi cũng sẽ không tiếp tục nghiên cứu nữa." Một thiếu niên tóc đen nói, trong mắt là cực kỳ tức giận và bất bình.
"Ai có thể bảo đảm số liệu cô ta đưa ra là đúng, chẳng qua chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, nói không chừng chỉ để lòe thiên hạ thì sao."
"Tôi đã kiểm tra lại, hầu hết số liệu đều là thật, tôi tin tưởng cô ấy."
"Cho dù là thật hay không thì cũng đều nên công khai thảo luận, không phải sao?"
Phòng hội nghị lại dấy lên một hồi tranh luận gay gắt, nếu Mạnh Nhạc Nhạc có ở đây sẽ phát hiện, trong đây có rất nhiều người mà tương lai còn sẽ xuất hiện trong cả sách giáo khoa.
Nhìn các nhà khoa học vốn luôn nghiêm túc, cơ trí, lúc này lại ồn ào như mấy bà bán cá ngoài chợ, thậm chí có người bắt đầu công kích thân thế, thậm chí có người còn bắt đầu đi tìm vũ khí để tham gia vào cuộc chiến.
"Đủ rồi!" Một vị xấp xỉ 50 tuổi ngồi trong góc phòng giờ mới lớn giọng cất tiếng, căn phòng đột nhiên yên tĩnh hẳn, hào quang của ông dù là trong thế kỷ này cũng không thể nào che đậy được.
Ông vừa nói một câu, tất cả những người đang có mặt tại đây cũng không thể không yên lặng.
Vị tiên sinh này đi một vòng, sau đó cười khẽ, thản nhiên nói tiếp:
"Để cô ấy phát biểu."
--------------------------------------Vào ngày diễn ra hội nghị, Mạnh Nhạc Nhạc vô cùng căng thẳng, bản thảo đã đọc thuộc hơn một nghìn lần, cho dù là đang ngủ mơ cũng có thể đọc vanh vách.
Lúc lên đứng trên bục cao kia, Mạnh Nhạc Nhạc tự thôi miên bản thân, tưởng tượng những người ở dưới kia đều là bí đao hết, người nào đã già rồi thì là bí đao trọc lóc.
"Chào mọi người, tôi là Nhạc Nhạc, chủ đề diễn thuyết hôm nay của tôi là: Khoa học không nên bị trói buộc."
Rất nhiều người đều đem thái độ nghi hoặc nhìn cô gái đứng trên, cái tên này và cả tên đề tài đều vô cùng xa lạ, Mạnh Nhạc Nhạc không để ý đến những ánh mắt nghi ngờ thù địch kia, tiếp tục nói:
"Trong 50 năm qua, khoa học đã được phổ biến đến mọi nơi trên thế giới, ngày càng có nhiều các nhà khoa học ưu tú xuất hiện, nhưng trong 20 năm trở lại đây, khoa học lại đang phát triển theo một phương hướng kỳ lạ."
Mạnh Nhạc Nhạc tạm dừng một chút rồi mới tiếp tục nói:
"Có lẽ mọi người cũng không biết rõ, trong cuộc chiến vừa rồi, những nhà khoa học vì chủ động hoặc bị cuốn vào cuộc chiến tranh là hơn 60%. Đặc biệt, số lượng những nhà khoa học ở những quốc gia trung lập còn vượt cả những quốc gia tham chiến. Để bảo vệ Tổ quốc của mình, họ bất đắc dĩ phải dùng những thành quả nghiên cứu khoa học để tự vệ, bảo vệ nhân dân và đất nước.Tôi rất kính trọng bọn họ, nhưng một phần nhỏ còn lại, lại không phải bị tình cảnh ép buộc. Bọn họ là những người chủ động."
"Những người này thấy chiến tranh thì khấp khởi mừng thầm, cũng đã hoàn toàn quên mất bản chất của khoa học.Họ lợi dụng chiến tranh để kiếm lời và lấy chỗ thí nghiệm. Khi chiến tranh nổ ra, họ đã dùng máu thịt của rất nhiều người vô tội để tiến hành thí nghiệm, mọi người hãy mở bản tài liệu đã được chuẩn bị sẵn cho mỗi người ra, tôi đã thống kê rất tỉ mỉ kỹ càng..... Tôi cũng xin lấy mạng sống của mình ra đảm bảo, số liệu, hình ảnh ở trên đều là sự thật.Ở những nơi mà chúng ta không thể nhìn thấy, khoa học đã trở thành vũ khí chiến tranh, lại còn là thứ vũ khí đã hoàn toàn mất đi nhân tính..."
Những người có mặt trong hội nghị đều kinh ngạc ồ lên, khung cảnh bỗng chốc náo loạn, có người kinh ngạc, có người là kinh hoảng, còn người nhìn thấy quốc gia của mình đã bị biến thành nơi thí nghiệm thì bỗng khóc không thành tiếng.
"Tôi tin rằng, những người ngồi ở đây ít nhiều sẽ cho rằng: Đây chẳng qua chỉ là những vấn đề chiến tranh mang đến mà thôi, giờ chiến tranh đã kết thúc, khoa học sẽ trở về như ban đầu.Nhưng tôi muốn nói cho mọi người biết rằng, chiếc hộp dục vọng ma quỷ một khi đã bị mở ra, sẽ không có cách nào để đóng nó lại được nữa... Thậm chí nó còn có thể nằm yên trong bóng tối, chờ đợi cơ hội để bành trướng trở lại một lần nữa..."
Nói tới đây, bài phát biểu vốn dĩ đã nên kết thúc, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc lại đột nhiên thấy rất khó chịu.
Đây chính là hiện thực, thậm chí là ở nơi cách nơi này hơn 11.000 km, đất nước của Mạnh Nhạc Nhạc cũng là một trong những quốc gia phải gánh chịu thiệt hại, thậm chí ở trong chiến tranh thế giới thứ hai còn nghiêm trọng hơn gấp nhiều lần.
Cô bỗng không kìm được tiếp tục nói:
"Tôi có thể khẳng định chắc chắn, nếu chiến tranh lại nổ ra, những nghiên cứu khoa học xấu xa, những nhà khoa học mang lòng trục lợi, vì lợi ích của bản thân cùng quốc gia của họ mà chắc chắn sẽ dùng những phương pháp tàn bạo hơn để khống chế thành quả của khoa học và những nhà khoa học chân chính khác. Họ cũng sẽ không kiêng nể gì sử dụng con người làm vật thí nghiệm, giẫm đạp lên người thân của chúng ta, giết hại đồng bào của chúng ta."
Giọng của Mạnh Nhạc Nhạc như bị nghẹn lại, cô hít sâu một hơi, cuối cùng nói:
"Tôi đề nghị, tất cả những nhà khoa học trên thế giới hãy sát cánh cùng nhau, tôi đề nghị, tất cả những quốc gia có lương tri cùng nhân dân toàn thế giới hãy đoàn kết lại, cùng giữ gìn mục đích cao đẹp của Khoa học.
Đừng để những kiến thức học thuật bị thấm đẫm máu và nước mắt của những người vô tội, bị nhúng chàm bởi những âm mưu đen tối."
Người trong hội trường đều đã đứng dậy, vỗ tay nhiệt liệt.
Mạnh Nhạc Nhạc đứng trên bục phát biểu, nước mắt đã sớm tuôn rơi.
Đây là lần đầu tiên, cô vì Khoa học mà cất lên tiếng nói kiêu ngạo, vì chính sự tồn tại của bản thân mà tự hào.
Danh sách chương