Nhậm Hiểu Niên vừa về nhà đã biết có chuyện xảy ra.

Cửa lớn khép hờ, đồ đạc trong phòng lộn xộn. Đáng sợ hơn là, không thấy Nam Cung Thần Võ và Phương Dạ Bạch!

“Thần Võ? Tiểu Bạch?” Cô hoảng hốt gọi, từ phòng khách vào phòng bếp, lại ra sân sau. Nhưng đi khắp cả căn nhà lớn hoàn toàn không thấy tiếng họ, yên tĩnh rợn người.

Dịch Hành Vân theo sau vào cửa cũng thấy không ổn, hô nhỏ:“Xảy ra chuyện gì vậy? Hai tiểu quỷ kia đâu?”

Đúng vậy, người đâu? Bình thường Phương Dạ Bạch buổi chiều đều nằm trên sô pha đánh điện tử đâu? Nam Cung Thần Võ luôn ngồi bên cửa sổ uống cà phê đâu? Bây giờ nơi bọn họ từng ngồi chỉ còn lại một đống đồ lộn xộn, người thì không biết đã đi đâu.

“Thần Võ! Tiểu Bạch!” Cô hoảng loạn kêu to, chạy lên lầu, phát hiện trong phòng hai người họ đều bị bới lung tung, đồ đạc lung vãi khắp nơi.

Cô thầm hít một hơi, trong lòng hoảng sợ, xoay người chạy về phòng mình.

Phòng cô cũng bị lục xoát, quần áo hỗn độn, thậm chí, máy tính ghi chép của cô và một đống số liệu cũng đã bị cầm đi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có người đến bắt Thần Võ và Tiểu Bạch đi sao?

Cô giật mình, nghĩ đến người đàn ông xa lạ muốn dẫn cô đi, toàn thân lạnh lẽo run rẩy.

“Này……” Dịch Hành Vân đi theo cô vào phòng, kinh ngạc trừng mắt nhìn căn phòng bừa bọn, cũng chấn động.

Đây là kẻ trộm sao? Nhưng nếu là trộm, vậy hai cậu bé kia đâu?

“Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh thì thào hỏi.

Nhậm Hiểu Niên nhanh chóng nhớ ra phòng nghiên cứu dưới hầm, xoay người vội vã chạy ra bên ngoài.

Dịch Hành Vân ngăn cô lại, vội la lên:“Chờ một chút, cháu muốn đi đâu?”

“Tôi muốn đi tìm bọn họ……” Cô giãy dụa, vẻ mặt bối rối hoảng loạn.

“Cháu muốn đi đâu tìm bọn họ?” Anh quát.

“Tầng hầm ngầm…… Có thể họ ở tầng hầm ngầm……” Cô dùng sức đẩy ra anh, lao xuống tầng, trong lòng tràn đầy hy vọng bọn họ trốn ở phòng nghiên cứu, hy vọng bọn họ và tất cả dụng cụ phân tích đều ổn.

“Tầng hầm ngầm?” Anh ngẩn người.

Khi cô chạy như điên đến tầng hầm, cả người lập tức cứng đờ.

Tủ gỗ thông xuống tầng hầm ngầm bị đẩy ra, cánh cửa bí mật cũng bị mở tung.

“Làm sao vậy……” Dịch Hành Vân chạy theo xuống tầng, nhìn thấy cánh cửa này thì cứng họng.

Nơi này còn có tầng hầm ngầm?

“Nguy rồi…… Nguy rồi……” Cô sợ hãi lao vào trong, chỉ thấy toàn bộ phòng nghiên cứu trống rỗng, tất cả dụng cụ đều đã bị chuyển đi. Thiết bị cha cô tỉ mỉ thiết kế riêng cũng bị lấy mất.

Cô trố mắt đứng bất động, máu chảy ngược, đầu trống rỗng.

Không còn? Tất cả đều…… không còn!?

Dịch Hành Vân theo vào tầng hầm ngầm, đánh giá không gian rộng lớn trống trải này, cảm thấy nơi này dường như bị quy hoạch giống như một văn phòng.

Nhưng, ai lại đặt văn phòng dưới tầng hầm ngầm?

Trọng điểm là, giấu ở nơi kín như vậy để làm gì?

“Tất cả đều bị…… lấy đi rồi……” Nhậm Hiểu Niên hai chân mềm nhũn,vừa tuyệt vọng vừa sợ ngồi xổm xuống đất.

“Cái gì bị lấy đi? Nơi này để làm gì? Có gì quan trọng bị đánh cắp sao?” Dịch Hành Vân cúi đầu nhìn bộ dáng như thấy quỷ của cô, nghi ngờ hỏi một đống vấn đề.

Cô thất thần lắc đầu, căn bản không thể nói cho anh đã bị trộm cái gì.

Đó là hy vọng của cô!

Là hy vọng duy nhất có thể biến cô trở về tuổi thật……

“Nói rõ ràng, rốt cuộc đã mất cái gì? Chú đi báo cảnh sát.” Anh nhíu mày, lấy di động ra.

“Không! Đừng báo!” Cô hoảng sợ nhảy dựng lên, vội vàng kéo tay anh.

“Vì sao không báo? Có người đột nhập ăn trộm, còn hai đứa trẻ con mất tích……”

“Không cần! Báo cảnh sát cũng vô dụng, cảnh sát không giúp được tôi, không ai giúp được tôi, không ai có thể giúp tôi!” Cô đột nhiên kích động gào to, toàn bộ hốc mắt đều đỏ.

Anh kinh ngạc nhìn cô, không thể hiểu vì sao cô ngăn anh báo cảnh sát, tại sao trên mặt một đứa nhóc bảy tuổi lại có biểu cảm đau khổ và ẩn nhẫn như thế, càng không hiểu đau lòng trong ngực anh là vì sao.

“Chuyện này…… tự tôi…… tự tôi sẽ nghĩ cách……” Tuy cô nói như vậy, nhưng sợ hãi và bất an đã gần như cắn nuốt cô.

Năm năm nay, Nam Cung Thần Võ và Phương Dạ Bạch luôn luôn ở bên cô. Bọn họ có cùng cảnh ngộ, cùng vấn đề, bọn họ ỷ lại nhau, chống đỡ cho nhau, nghĩ cách thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn cho nhau. Ba người bọn họ sớm đã trở thành một thể thống nhất.

Bây giờ, không thấy bọn họ, chỉ để lại mình cô đối mặt với thử thách, đối mặt với kể địch không biết tên, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Đối phương là ai? Bọn họ biết bí mật của cô.

Nhưng vì sao bọn họ lại biết? Cô nghĩ chuyện này từ đầu tới cuối chỉ có bốn người biết, mà người thứ tư chính là người cha đã mất của cô.

Những người đó rốt cuộc có lai lịch thế nào? Bọn họ có ý đồ gì?

Càng nghĩ, trong lòng càng hoảng.

“Nghĩ cái gì? Một tiểu quỷ như cháu có thể nghĩ ra cách gì? Bây giờ trọng điểm là tìm Nam Cung Thần Võ và Phương Dạ Bạch, chuyện này cứ giao cho cảnh sát đi.” Dịch Hành Vân bị khẩu khí giả người lớn của cô chọc tức, luôn cảm thấy cô quá mức cậy mạnh lại trưởng thành sớm, cậy mạnh lại trưởng thành sớm làm cho cả người anh không thoải mái.

“Không, chờ một chút, tôi sẽ tìm xem, có lẽ…… Có lẽ bọn họ chỉ đang trốn……” Cô sốt ruột rút di động ra, lần lượt gọi cho Nam Cung Thần Võ và Phương Dạ Bạch.

Bấm số, từng tiếng chuông vang lên ở trên tầng. Cô ngạc nhiên, xoay người chạy về phòng khách.

“Này, Nhậm Hiểu Niên!” Dịch Hành Vân đành phải chạy theo cô lên tầng một.

Nhậm Hiểu Niên trở lại phòng khách, theo tiếng chuông tìm được ở dưới sô pha không phải di động, mà là máy tính bảng, là Ipad bị Phương Dạ Bạch sửa đổi!

Đưa tay lấy Ipad ra, cô ngẩn ngơ, sao Tiểu Bạch lại để chiếc Ipad quan trọng này dưới sô pha?

Bình thường anh coi Ipad này như tay chân, đi đâu cũng không rời khỏi người, có khi anh còn dùng Ipad này nghe điện thoại.

“Sao lại có Ipad dưới sô pha?” Dịch Hành Vân kinh ngạc hỏi.

“Tôi cũng không……” Cô lắc đầu, lướt trên màn hình Ipad, bỗng trên màn hình cảm ứng xuất hiện một tin nhắn.

Hiểu Niên, đừng lo lắng cho tôi, chính cô phải cẩn thận.

Cô ngạc nhiên ngẩn người, hiển nhiên đây là tin Tiểu Bạch và Thần Võ để lại cho cô.

Nhưng, muốn cô cẩn thận với ai? Cẩn thận cái gì? Bọn họ bảo cô đừng lo lắng cho bọn họ, nhưng rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn câu chữ ngắn ngủi là có thể biết lúc ấy khẩn cấp đến mức nào. Tiểu Bạch đánh chữ cực nhanh mà cũng chỉ để lại mười hai chữ này, có thể thấy được nhất định là đối phương tới rất bất ngờ. Bất ngờ đến nỗi ngay cả chuông báo động của hệ thống theo dõi cũng không kịp kêu, bất ngờ đến nỗi làm cho bọn họ trở tay không kịp.

Là loại người nào có thể tránh thoát hệ thống theo dõi mà xông thẳng vào?

Cô xiết chặt Ipad, run nhè nhẹ, trong lòng bàn tay và lưng chảy ra mồ hôi lạnh.

Cô cũng là mục tiêu của bọn họ sao? Cô nên làm gì bây giờ? Một người cô biết làm thế nào?

“Sao vậy? Ipad này có vấn đề gì sao?”

Dịch Hành Vân muốn cầm Ipad nhìn, cô lại vội vàng xóa tin nhắn rồi mới đưa cho anh.

“……Ipad này…… Là Tiểu Bạch ?”

Một tiểu quỷ bảy tuổi có Ipad, nếu không phải biết ba đứa nhóc này là thiên tài, nhất định anh sẽ không chấp nhận nổi.

Dịch Hành Vân nhìn màn hình Ipad trống không, lại chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn khủng hoảng tái nhợt của cô, trán khẽ nhăn lại.

Nhìn cô sợ đến mức này thì chắc chắn mọi chuyện không đơn giản, hơn nữa, tiểu nha đầu này dường như có việc giấu anh.

Đúng, từ lần đầu tiên gặp cô, anh đã cảm thấy cô giấu rất nhiều bí mật.

Bình thường, bí mật càng nhiều chứng tỏ càng phiền toái, mà anh ghét bị dính đến những chuyện phiền toái, nhất là những phiền toái không liên quan đến anh.

“Việc đã đến nước này, mà cháu còn không gọi cho người lớn về sao?” Anh lạnh lùng nói.

“Cô ấy…… Không ở trong nước.” Cô bất lực lắc đầu, nhanh chóng lấy lại Ipad của Tiểu Bạch từ trong tay anh, ôm chặt vào lòng.

“Chậc, nhà mấy đứa thật đúng là lộn xộn!” Anh chịu không nổi khẽ mắng một câu.

Lộn xộn sao? Cô nhìn đống bừa bộn xung quanh, ngẫm lại hoàn cảnh của chính mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót.

Đúng vậy, cuộc sống của cô từ năm năm trước bắt lộn xộn, rối loạn đến mức cô không thể thu dọn nổi……

Dịch Hành Vân mắng đi mắng lại, nhưng mọi chuyện đã đến nước này rồi anh cũng không mặc kệ được. Dù sao mọi chuyện cũng phát sinh ở trong nhà anh, hơn nữa trước mắt chỉ còn lại một mình Nhậm Hiểu Niên, không thể để đứa nhóc bảy tuổi như nó ở nơi này, nhỡ lại ra chuyện gì thì lại càng phiền toái.

Hơn nữa, người đàn ông xa lạ chiều nay định mang cô đi làm anh vô cùng để ý, luôn cảm thấy dường như có chuyện không ổn đang tiến dần về phía cô……

Nghĩ đến đây, trong lòng anh thấy sợ hãi, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý Lí Minh Tông, bảo anh ta lập tức báo cảnh sát, thái độ tích cực như xử lý công việc.

“Minh Tông, anh lập tức liên lạc với cục trưởng Vương……”

“Không được, báo cảnh sát cũng vô dụng.” Nhậm Hiểu Niên kinh hoàng định ngăn anh.

Anh không để ý tới cô, giao xong mọi việc mới cúp máy nhìn cô, nhíu mày nói:“Hai tiểu quỷ kia nhất định đã xảy ra chuyện, loại chuyện này vẫn nên giao cho cảnh sát điều tra thì hơn. Yên tâm, bạn chú là cảnh sát, chắc chắn sẽ tìm ra manh mối. Nhưng mà trong khoảng thời gian này cháu tạm thời đừng ở đây nữa.”

“Hả? Không ở đây thì đi đâu?” Cô lo lắng hô nhỏ.

“Cháu tạm thời đến chỗ chú ở, điều tra rõ ràng rồi về.” Bất đắc dĩ, anh đành phải quyết định như vậy.

“Chú muốn tôi…… đến nhà chú ở?” Cô sững sờ.

“Đúng.”

“Nhưng…… Như vậy có ổn không?”

“Đương nhiên không ổn, nhưng chú không thể cháu ở lại đây một mình, lại không biết nên quăng cháu đi đâu.” Anh bực mình nói.

“Dịch Hành Vân……” Trong lòng cô nóng lên.

“Chú đã bận lắm rồi, cháu ngoan ngoãn một chút, ngậm miệng lại, im lặng theo chú về.” Anh dùng hai tay xoa thắt lưng, cúi đầu trừng cô một cái, tức giận khẽ quát.

Nhậm Hiểu Niên giật mình, sợ hãi và bất an cố nén giờ hóa thành nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt.

Anh ngạc nhiên, nhíu mày nói:“Sao vậy? Không muốn đi theo chú sao?”

Cô lắc đầu, dụi mắt.

“Thế cháu khóc cái gì?” Anh tức giận nói.

“Không có gì……” Cô nghẹn ngào, không đáp.

Cô không nói anh cũng hiểu được. Thật ra cô rất sợ hãi, nhưng vẫn cố chịu đựng, cố ra vẻ bình tĩnh mà thôi.

Bình thường đứa bé bảy tuổi gặp phải loại chuyện này, không bị dọa đến ngây người thì là khóc nháo, vì sao cô lại không giống thế? Thật sự là bởi vì chỉ số thông minh cao sao?

Chỉ số thông minh có quan hệ trực tiếp đến độ thành thục sao? Nếu vậy, sao chị gái anh càng sống lâu, càng già càng ngây thơ?

“Không có gì thì đừng khóc lung tung, chú ghét trẻ con thích khóc, đi thôi.” Anh phụng phịu hừ nhẹ, xoay người đi ra ngoài.

Cô nhanh chóng lau nước mắt trên má, cũng không bị khẩu khí thô lỗ và biểu tình hung ác của anh dọa, ngược lại vào giờ phút này nhìn anh có vẻ mềm lòng.

Cảm giác ỷ lại bỗng nhiên dâng trào, cô bước đôi chân nhỏ xíu chạy theo anh, chủ động nắm lấy bàn tay anh.

Dịch Hành Vân đi không ngừng, nhưng khi năm ngón tay nhỏ bé mềm mại của cô nắm lấy tay anh trái tim anh có hơi lệch một nhịp. Ngũ quan phiền giận nháy mắt trở nên hòa nhã, hơn nữa, đường cong đôi mắt và khóe miệng cũng đột nhiên trở nên nhu hòa.

Nhưng chính anh cũng không biết lúc này mình có biểu tình gì, càng không biết xao động trong ngực kia là cái gì.

Đáng lý nên tức giận, nhưng rõ ràng lại không phải tức giận……

Thật là kỳ lạ.

Nhà Dịch Hành Vân là biệt thự kiểu cũ nằm tách biệt, rất có phong cách Nhật Bản, cả tòa nhà bằng gỗ tràn ngập cảm giác khiêm tốn, hoàn toàn khác với biệt thự kiểu châu Âu Nhậm Hiểu Niên ở.

Tuy rằng không lớn nhưng sạch sẽ không vương một hạt bụi, bên trong dường như đã được sửa chữa. Sàn nhà, cả tòa nhà đều làm bằng gỗ thủ công tinh xảo, đơn giản hóa đến mức thấp nhất hiện đại xa hoa, hơn nữa từng món đồ đều được bày biện kĩ lưỡng, có không khí nghệ thuật hỗn hợp. Ở đây làm cho người ta liên tưởng đến khu nghỉ dưỡng nước nóng Nhật Bản, vô cùng thanh tịnh đẹp đẽ thoải mái.

Nhậm Hiểu Niên được sắp xếp ở tầng hai, toàn bộ sàn và cửa sổ đều là gỗ hoa, giường màu thuần trắng cũng được làm từ gỗ khiến người ta vừa nhìn đã thấy vui vẻ thoải mái, rất muốn lao đến ngã xuống giường.

“Oa…… Nhà chú tuyệt quá ……” Cô đi vào phòng, tán thưởng.

“Phòng ở chỉ cần sạch sẽ đều rất tuyệt, nhà mấy đứa ở quá bừa bộn không khác gì bãi rác.” Anh nói.

Cô chột dạ ngậm miệng, nhìn bốn phía, quả nhiên nơi nơi đều được lau sáng bóng.

“Cháu tạm thời ở lại đây, phòng rửa mặt bên cạnh cầu thang. Ở nhà chú có quy định, trước khi lên giường phải tắm rửa, hơn nữa phải duy trì vệ sinh sạch sẽ, không cho phép vứt đồ lung tung, không cho phép ăn trong phòng, lại càng không cho phép ầm ĩ, nghe chưa?” Dịch Hành Vân hai tay xoa thắt lưng, nghiêm khắc cảnh cáo.

“Vâng.” Thật nhiều “Không cho phép” À! Xem ra, Dịch Hành Vân này là loại đàn ông thích sạch sẽ lại có tố chất thần kinh.

“Lại đây, bây giờ vào phòng tắm đi tắm đi, buổi chiều cháu ra ngoài đường, trên người nhất định có rất nhiều vi khuẩn.” Anh đưa cô đến phòng tắm cạnh cầu thang kia.

Còn vi khuẩn cơ đấy? Làm ơn đi, vi khuẩn có mặt khắp nơi, tắm một lần hay một trăm lần cũng giống nhau.

Cô nói thầm trong lòng, nhưng khi anh vừa mở cửa gỗ phòng tắm, liền trợn tròn mắt.

Gạch sứ đen lấp lánh, bồn tắm lớn trắng thuần, sáng ngời, vừa đẹp vừa hiện đại.

Cô chưa từng nghĩ phòng tắm nhà mình cũng có thể biến thành…… ờ, cấp năm sao như thế này!

Dịch Hành Vân quả nhiên là làm khách sạn, nhà của anh ta từng góc đều rất “Khách sạn”. Chẳng qua, anh đã bỏ bớt cảm giác lạnh lẽo ở khách sạn, tăng lên rất nhiều ấm áp gia đình.

“Nghe rõ, chú chỉ nói một lần, phòng tắm cũng phải duy trì sạch sẽ, không phun sữa tắm lung tung, nền gạch sẽ vừa bẩn vừa trơn……”

Ơ, phòng tắm không thể bẩn thì bảo người ta tắm kiểu gì bây giờ? Cô không nhịn được lại nghĩ thầm.

“Còn có, đây là nước ấm, đây là nước lạnh, phân biệt cho rõ, đừng có nhầm, nếu không bị bỏng chú cũng mặc kệ.” Anh phụng phịu, cẩn thận phân biệt hai bên nóng lạnh cho cô.

Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh, cổ áo sơmi trắng nới rộng, cổ tay áo cuộn lên, trên khuôn mặt đẹp trai có chút không thoải mái vì bị người ta quấy rầy, khẩu khí cũng rất lạnh lẽo cứng rắn, nhưng cô biết trong lời cảnh cáo của anh chỉ có hai câu trọng điểm –

Sàn sẽ trơn, cẩn thận bị bỏng.

Người này sao nói chuyện cứ phải hung dữ vậy chứ? Sao cứ phải đóng gói ý tốt trong mấy lời độc địa rồi mới xuất khẩu thế?

Khi anh thực sự dịu dàng không biết trông như thế nào nhỉ……

“Này, tiểu quỷ, cháu có nghe không đấy?” Anh trừng mắt nhìn cô.

“Có ạ.” Cô thu lại tâm hồn đang treo ngược cành cây, vội vàng gật đầu.

“Nghe rõ thì đi tắm đi, tắm cho sạch, chú xuống tầng nấu cơm.” Dứt lời anh xoay người tránh ra, nhưng nhìn đến đầu cô, lập tức lại nhíu mày,“Thuận tiện gội đầu luôn đi, có mùi.”

Cô kinh ngạc, ngửi ngửi rồi gật đầu, vội vàng đóng cửa phòng tắm, ảo não đưa tóc lên mũi ngửi.

Có mùi gì? Hôi thật sao?

Được rồi, cho dù có mùi nhưng bình thường bị Thần Võ và Tiểu Bạch chê hôi cô cũng không có cảm giác gì, nhưng bị anh nói như vậy cô lại cảm thấy xấu hổ, quá mất mặt.

Kỳ lạ, cô để ý đến lời anh ta làm gì?

Vỗ cái trán, cô cởi quần áo, lúc này mới phát hiện phòng tắm cũng không lạnh, dường như có lắp điều hòa. Không giống nhà cô mỗi khi tắm rửa đều lạnh phát run.

Thật sự là cao cấp ! Dịch Hành Vân quả biết hưởng thụ.

Cô lại cảm thán lần nữa, đưa tay cầm lấy vòi hoa sen, chỉnh độ ấm xong mới bắt đầu tắm. Lơ đãng nhìn thoáng qua cô bé trong gương, đột nhiên ngẩn ra.

Cô bé có khuôn mặt trắng nõn trẻ con, đang ngẩn ngơ trừng mắt nhìn cô, bất động.

Thân thể nhỏ bé, tay chân gầy yếu, đôi mắt sâu u sầu.

Năm năm, cô vẫn không quen được với bộ dáng bảy tuổi, cho nên năm năm nay cô rất ít soi gương. Chỉ cần không soi gương, cô có thể tạm thời quên bề ngoài mình đã thay đổi, cô vẫn sẽ nghĩ mình có hình dạng của hai mươi sáu tuổi.

Hơi nước mờ mịt, mặt gương không rõ, hình ảnh cô mờ ảo, ánh mắt cô cũng mơ hồ.

Cô giơ tay lên cao run nhè nhẹ, để nước ấm từ đầu chảy xuống, hy vọng có thể khiến bất lực sợ hãi trong lòng và cả ác mộng này trôi đi hết.

Toàn bộ trôi đi đi! Cô chịu đủ rồi……

Nước từ đầu chảy tới khuôn mặt cô, cùng nước mắt chảy xuống. Cô cúi đầu vỗ về phần ngực bằng phẳng non nớt của mình, không biết mình sẽ bị nhốt trong hình dạng này bao lâu nữa.

Nhốt trong thân thể bảy tuổi……

Khi cô đang một mình ai oán khổ sở, cửa bỗng cạch một tiếng mở ra. Dịch Hành Vân ôm vài bộ quần áo tự nhiên xông vào.

“Cháu không mang quần áo, tạm thời mặc trước……”

Cô kinh hãi quay đầu trừng anh, lập tức ngồi xổm xuống dùng hai tay ôm lấy mình, hét lên.“A –”

Dịch Hành Vân hoảng sợ, ngây người một giây, mới tức giận khiển trách:“Cháu hét cái gì?”

“Chú chú chú…… sao chú có thể tùy tiện vào?” Cô hổn hển giận dữ kêu lên.

“Chú giúp cháu mang quần áo vào!” Anh vỗ quần áo trẻ con trong tay.

“Biến thái! Yêu râu xanh! Cút ra!” Cô lại hét ầm lên.

Biến…… Biến thái? Yêu râu xanh? Tiểu quỷ này điên ư? Học đâu ra mấy câu mắng chửi người ta vậy hả?

Anh tức giận mắng:“Này, Nhậm Hiểu Niên, không cho phép nói lung tung, không phải cháu không mang quần áo theo sao? Chẳng lẽ tắm xong định cởi truồng chạy ra? Chú có ý tốt mang quần áo cháu gái chú cho cháu……”

“Vậy cũng không thể xông vào! Tôi…… Tôi không mặc quần áo!” Cô cũng lớn tiếng mắng.

“Cháu không mặc quần áo thì sao?” Kỳ lạ, ai tắm lại mặc quần áo bao giờ?

“Còn hỏi thì sao à? Chú là đàn ông, tôi là phụ nữ! Mau đi ra ngoài!” Cô lại hét ầm lên, thuận tay cầm lấy vòi hoa sen phun lên người anh.

Anh bị phun ướt nhẹp, bất đắc dĩ chỉ có thể nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm, ở ngoài cửa giận mắng:“Phụ nữ cái gì? Tiểu quỷ, cháu mới bảy tuổi, chú đáng tuổi ba cháu, cái dáng người trẻ con phẳng lì có gì mà phải che?”

Trong phòng tắm, Nhậm Hiểu Niên vội vàng khóa cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, thở hổn hển.

Thực đáng giận, nếu không phải thí nghiệm của ba cô xảy ra sai lầm, cô vốn còn có cup C đấy nhá!

Cô cắn môi dưới, nhịn không được sẵng giọng phản kích:“Chú rất không lịch sự! Sau này dáng người tôi vô cùng đẹp!”

“Sau này? Vậy chờ về sau rồi nói! Bây giờ dáng người như cháu có cởi hết chú cũng lười xem.” Anh cười lạnh.

A a a…… Tức chết cô! Tên vô lại này!

“Mở cửa, cầm quần áo.” Anh vỗ cửa.

Cô hờn dỗi không muốn mở.

“Mau mở cửa, không cầm quần áo vào, lát nữa đi ra lạnh chết.” Anh khẽ mắng.

Cô ngẩn ra, trái tim đang đập nhanh do tức giận đột nhiên ngừng nửa nhịp, sau đó lại đập điên cuồng hơn.

Thì ra…… Anh sợ cô cảm lạnh, tốt bụng giúp cô lấy quần áo đến.

“Mở cửa mau, đây là quần áo của cháu gái chú, hai đứa tuổi sàn sàn nhau chắc cháu sẽ mặc vừa.”

Cô cắn môi dưới, mở ra một khe nhỏ, vươn tay ra. Anh nhìn động tác này của cô, vừa tức giận vừa buồn cười, cầm quần áo đặt thật mạnh lên bàn tay nhỏ bé của cô.

“Mặc rồi đi ra, tối hôm nay trời trở lạnh, nếu cháu bị cảm lại gây phiền toái cho chú.” Anh cảnh cáo.

“Biết rồi.” Cô cầm quần áo ôm vào phòng tắm, khóa cửa lại, thẹn thùng ngắm bộ quần áo chỉnh tề trong tay, bên trên còn đặt một cái quần lót hình vuông nho nhỏ.

Trời ạ……

Bây giờ cô không thấy lạnh chút nào, ngược lại còn cảm thấy hơi nóng. Hơn nữa khuôn mặt nhỏ và ngực của cô không ngừng nóng lên.

Dịch Hành Vân nhìn Nhậm Hiểu Niên ngồi đối diện, lại một lần nữa cảm thấy này cô bé thật sự rất đáng yêu.

Mặc mũ quả dưa màu hồng phấn và quần lông màu đen của cháu anh, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn qua ngây thơ đáng yêu khiến người ta yêu thích.

Nhưng mà cô mở miệng là ảo giác này lập tức biến mất.

“Dịch Hành Vân, chú nấu còn khó ăn hơn tôi.” Nhậm Hiểu Niên cắn cắn đồ ăn có một mặt cứng như đá, nhăn đôi lông mày nhỏ.

Dịch Hành Vân lườm cô một cái. Tiểu quỷ này còn dám phê bình anh?

“Chuyên ngành của chú không phải nấu ăn.” Anh không vui hừ lạnh.

“Nhưng nấu mỳ ăn liền không cần chuyên ngành.” Cô thật vô lực, người này ngay cả mỳ ăn liền cũng có thể nấu thất bại, thật quá lợi hại.

“Chú không hay xuống bếp, hôm nay vì cháu ngoại lệ, cháu ngoan ngoãn ăn là được rồi. Buổi tối lạnh cháu uống chút canh ấm lót dạ dày, chú đã gọi nhà hàng, chờ chút nữa họ sẽ đưa đến.” Khuôn mặt tuấn tú của anh chảy dài.

Vì cô nên nấu ăn sao?

Cô chớp mắt mấy cái, trong lòng áy náy, nâng bát cẩn thận uống canh, bỗng nhiên cảm thấy cũng không khó ăn lắm.

Không lâu sau, đồ ăn được đưa tới. Anh chọn một phần bánh bao canh [1] ngon miệng tinh xảo, lại gọi cho cô một phần Fastfood cho trẻ con, làm cho cô lại há hốc mồm.

Cơm trẻ con! Anh nghĩ trẻ con sẽ ăn cơm trẻ con à? Hơn nữa, cô cũng không phải trẻ con……

Được rồi, bộ dáng cô bây quả thật là trẻ con, nhưng cô cũng không hy vọng anh coi cô như trẻ con!

Cô muốn anh dùng ánh mắt nhìn một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi để nhìn cô, giống đàn ông nhìn phụ nữ, giống nhân vật nam chính nhìn nhân vật nữ chính trong phim……

Dịch Hành Vân đang ăn phát hiện cô chăm chú nhìn mình, ngừng đũa một chút, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Sao thế? Muốn ăn sao?”

Cô không hé răng, vẫn cứ nhìn anh chằm chằm. Nếu bây giờ cô là bộ dáng hai mươi sáu tuổi, anh cũng sẽ đối xử với cô như vậy sao?

Có thân mật nhiệt tình hơn không? Hay là…… càng không thân mật nhiệt tình?

“Thì ra cháu muốn ăn bánh bao canh à? Chú nghĩ trẻ con chắc sẽ thích loại cơm trẻ con này.” Anh khẽ cười một tiếng, gắp một chiếc bánh vào trong bát cô.

“Tôi không phải trẻ con!” Cô bật thốt lên kháng nghị, lời vừa ra khỏi miệng mới đột nhiên nhận ra mình vừa nói cái gì, lập tức che miệng lại.

Trời ạ! Trời ạ trời ạ, cô bị làm sao vậy ? Hơn nữa vừa rồi cô…… đang nghĩ cái gì vậy?

“Cháu không phải trẻ con? Vậy cháu là cái gì?” Anh phì cười.

Cô bị ngữ khí đùa cợt của anh chọc tức, ngượng ngùng cúi đầu, há miệng dùng sức cắn bánh bao canh, không ngờ canh trong bánh bao lại phun ra, bắn lên mặt cô, còn bắn vào trong mắt.

“A!” Cô kêu một tiếng, nhắm chặt mắt, sốt ruột muốn tìm khăn tay.

“Chậc! Cháu đừng cử động!” Mặt Dịch Hành Vân tái mét, tức giận mắng khẽ, nhanh chóng tiến lên, cầm lấy khăn tay, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên dùng sức lau.

“Rốt cuộc cháu làm cái gì vậy hả? Ăn cái bánh bao canh cũng có thể ăn thành như vậy.” Anh vừa tức vừa giận.

Rãnh rỗi mang một đứa tiểu quỷ về hành xác mình, anh quả thật là tự tìm phiền toái.

“Mắt…… mắt……” Cô ngửa đầu hô.

“Không được nói, không cho phép lộn xộn.” Anh tức mắng, lại cầm một cái khăn lông ướt, ngồi bên cạnh cô, cẩn thận giúp cô lau nước canh bắn vào mắt.

Cô lẳng lặng để anh lau, không dám lộn xộn.

Anh lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xong mới nói:“Được rồi, mở mắt ra xem nào.”

Cô mở mắt ra, lại chớp mắt mấy cái, phát hiện khuôn mặt anh cách mặt cô không đến mười cm.

A! Cô kinh ngạc muốn lùi ra sau, nhưng cái gáy bị anh đè lại, không lùi được.

“Sao rồi? Mắt còn đau không?” Anh nhìn cô chằm chằm.

“Không…… Không đau……” Cô trợn to hai mắt, nín thở.

“Hả? Nhưng sao mắt vẫn đỏ……” Anh đưa tay nhẹ vạch mí mắt cô lên, tiến lại gần quan sát.

Gần quá……

Anh dựa vào gần quá, gần đến nỗi cô có thể nhìn rõ lông mi dài đẹp, lỗ chân lông, còn có đường vân trên đôi môi gợi cảm của anh.

Tâm hồn cô bay toán loạn, tim đập như trống.

Thì ra, anh là người đàn ông đẹp trai như vậy, thì ra cô không chỉ không ghét anh mà còn hơi thích anh!

“Chớp mắt mấy cái chú xem nào.” Anh ra lệnh nói.

Nhưng cô không chớp, chỉ yên lặng nhìn anh đăm đăm.

Dịch Hành Vân thấy cô ngẩn người, buồn bực hỏi:“Này, Nhậm Hiểu Niên, cháu ngẩn ngơ cái gì vậy?”

Cô bị gọi hồn về, lúc này mới ngượng ngùng quay đầu tránh đi, khẽ nói:“À, tôi…… Tôi không sao!”

“Thật sự không sao chứ?” Tay anh chạm vào mặt cô.

“Đúng! Chú đừng tùy tiện chạm vào tôi, như vậy rất kỳ!” Cô rụt lại một chút, gạt tay anh ra, vừa thẹn vừa lúng túng trừng anh một cái.

“Có cái gì kỳ lạ? Chú chỉ giúp cháu lau mặt thôi mà.” Anh không vui nói.

“Một người đàn ông giúp một người phụ nữ lau mặt, còn không kỳ lạ sao?” Cô lẩm bẩm nói.

“Cháu thì phụ nữ cái nỗi gì? Cháu chỉ là một con nhóc bảy tuổi thôi! Chú giúp cháu lau mặt cũng giống như ba ba giúp con gái lau mặt, chẳng có gì kỳ lạ cả.” Anh châm biếm ấn lên trán cô, quay về chỗ ngồi.

Lúc trước gọi anh là ba để trêu đùa, bây giờ bị anh coi thành con gái cô lại không cười nổi.

Con người thật sự rất kỳ quặc, thay đổi tâm tình thì cảm giác cũng thay đổi cả vạn dặm.

“Nhưng dù sao chú cũng không phải ba tôi, một người đàn ông tùy tiện sờ một cô bé, người ta sẽ nói chú là ‘Lolicon’.” Cô phẫn nộ nói, cố ý châm biếm anh.

“Lolicon? Đó là cái gì?” Anh nhíu mày.

“Là biến thái yêu trẻ con!” Cô hừ nhẹ.

Anh ngẩn ngơ, lập tức nghẹn họng.

“Yêu trẻ con? Tuyệt đối không thể, chú ghét trẻ con là chuyện mọi người đều biết, dù là trai hay gái chú đều cảm thấy thực phiền.” Anh nhìn cô, đùa cợt nhếch khóe môi.

“Nếu cảm thấy phiền, còn đem tôi về làm gì?” Cô có chút buồn rầu.

“Không có cách nào khác, không thể để mình cháu ở lại đó được. Nếu cháu xảy ra chuyện khiến bọn nhà báo bới móc, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty và khách sạn mới.” Anh tiếp tục ăn bánh bao canh.

Hảo cảm đối với anh đột nhiên biến mất, cũng ăn không vào nữa. Cô hờn dỗi nhảy xuống ghế dựa, không nói lời nào xoay người đi ra cửa.

“Này, Nhậm Hiểu Niên, cháu không ăn cơm còn định đi đâu?” Anh ngạc nhiên.

“Tôi muốn đi về.”

“Về? Trở về làm gì? Một mình cháu không sợ sao?” Anh đứng lên, trừng mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô.

“Có sợ hay không là chuyện của tôi, không cần chú quan tâm.”

“Tốt, chỉ cần cháu bước qua cánh cửa đó chú sẽ thực sự mặc kệ.” Anh dùng lực đập đôi đũa lên trên bàn, lạnh lùng đe dọa.

Cô dừng một chút, nói không sợ là lừa người, nhưng cô không chịu nổi khẩu khí anh ngại cô phiền, bởi vậy vẫn dỗi mở cửa.

Dịch Hành Vân không ngờ cô còn nhỏ đã quật cường như vậy. Đang chuẩn bị gọi cô lại, tiếng chuông di động từ trong túi của cô lại vang lên.

Nhậm Hiểu Niên sửng sốt, lấy di động ra nghe xong cả người liền hoảng sợ cứng đờ, còn lập tức quăng điện thoại xuống đất như bị điện giật.

Anh kinh ngạc đi qua, hỏi:“Làm sao vậy? Ai gọi thế?”

Cô xoay người nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch giống như rất hoảng sợ.

Anh nhíu mày, nhặt di động lên, đưa lên bên tai nghe.

“Ha ha…… Nhậm Hiểu Niên, cô không trốn thoát đâu, chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm được cô…… Nhanh thôi……” Di động truyền đến một giọng nam xa lạ.

“Anh là ai?” Anh lạnh lùng hỏi.

Đối phương vừa nghe thấy tiếng anh, lập tức cúp máy.

Anh buồn bực nhìn sang cô, nghi hoặc không thôi,“Rốt cuộc ai đang tìm cháu? Cháu dây vào chuyện gì vậy?”

Cô hoảng sợ lắc đầu, vẻ mặt cũng vô cùng hoang mang.

Không ngờ những người đó lại biết số điện thoại của cô!

Bọn họ…… đang tìm cô!

Hơn nữa có khả năng sẽ nhanh chóng tìm được cô!

Làm sao bây giờ? Cô rất hoảng sợ, bởi vì cô bỗng nhiên có cảm giác những người đó tìm cô tuyệt đối không có ý tốt.

Nhìn cô sợ tới mức không nói ra lời, Dịch Hành Vân ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai của cô.

“Được rồi, chuyện này chú sẽ điều tra rõ, di động rất dễ định vị, tạm thời cháu đừng dùng, trong khoảng thời gian này cũng đừng ra ngoài, biết chưa?” Anh nói xong đưa điện thoại di động trả lại cô.

Cô gật gật đầu, đưa tay muốn cầm lấy, nhưng tay cô run lẩy bẩy lại khiến di động rơi xuống.

“A…… xin lỗi…… tôi hậu đậu quá……” Cô miễn cưỡng tươi cười, đôi tay run rẩy đan chặt vào nhau.

Anh nhìn cô chằm chằm.

Cách ăn nói này là của đứa bé bảy tuổi sao?

Vẻ mặt này cũng không nên xuất hiện trên mặt một đứa trẻ con bảy tuổi.

Nhậm Hiểu Niên trước mắt lại khiến cho anh cảm thấy giống người phụ nữ thành thục!

Không, không chỉ lại, mà là thường xuyên, cô thường xuyên có những biểu cảm và lời nói không hợp tuổi, là những hành vi cử chỉ lời nói làm anh hỗn loạn.

“Tay run như vậy mà còn nói không sợ –”

Anh đang định cười nhạo cô để ngăn chặn cảm giác rung động kỳ lạ trong lòng, nhưng mới nói một nửa, cô đã nhào vào trong lòng anh, đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ anh.

Anh ngẩn ngơ, đột nhiên không biết làm thế nào.

Nhưng cơ thể nho nhỏ, mềm mại trong lòng hơi run rẩy nhanh chóng khơi dậy sự thương tiếc và ý muốn bảo vệ của anh. Anh đưa tay ôm cô vào lòng, khẽ nói:“Đừng sợ, có chú ở đây, không có gì phải sợ.”

Nhậm Hiểu Niên không nói gì, nhưng đôi tay nhỏ bé lại ôm anh càng chặt.

Anh nhất định không biết, những lời này của anh đã an ủi trái tim đang sợ hãi rối loạn của cô. Từ nay về sau, cam tâm tình nguyện để anh nuôi, không muốn rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện