Tuy Nhậm Hiểu Niên tranh thủ được thời gian tận một tháng, nhưng mà, giờ lại phải suy nghĩ xem xử lý phòng thí nghiệm thế nào mà vẫn không tổn thất gì cho cô.
Phòng ở bị tịch thu, có nghĩa là ba người họ phải tìm chỗ khác để mở phòng thí nghiệm, nhưng để xây lại phòng thí nghiệm có lẽ phải tốn rất nhiều tiền, mà trước mắt tiền họ gửi trong ngân hàng vốn không đủ……
“Tiểu Bạch bán người máy USB đi, chúng ta sẽ có một khoản thu.” Nam Cung Thần Võ nói.
“Nhưng với hình dáng bây giờ của tôi, không có cách nào đi tìm Lưu quản lý của khoa học kỹ thuật Lăng Thông nói chuyện được.” Nhậm Hiểu Niên bất đắc dĩ nói.
Trước kia đều là cô ra mặt bàn bạc với Lưu quản lý về những tác của phẩm Tiểu Bạch, nhưng bây giờ cô thế này……
“Tôi đã thiết kế một cái webcam chat, cho cô và Lưu quản lý dùng webcam chat nói chuyện với nhau là được.” Phương Dạ Bạch nói ra cách giải quyết.
“Tôi và Lưu quản lý nói chuyện với nhau? Khi nào.” Nhậm Hiểu Niên ngẩn ngơ.
“Ngày hôm qua.”
“Tôi không có……”
“Ngu ngốc, Tiểu Bạch mô phỏng theo dáng điệu của cô, nói chuyện trực tuyến với Lưu quản lý, Lưu quản lý thấy người máy hình cầu kia, rất thích, giá và hợp đồng đều được thỏa thuận ngay, tiền cũng được gửi vào tài khoản trước rồi, cô chỉ cần mang người máy USB đến là được rồi.”
“Hả? Thế anh ta đã nhìn thấy rồi……” Cô giật mình.
“Yên tâm đi, anh ta nhìn trên máy tính, mặt mũi và giọng nói của cô lúc hai mươi sáu tuổi, anh ta không nghi ngờ gì.” Phương Dạ Bạch nói.
“Oa, có thể làm được như vậy sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Cái này rất đơn giản.” Phương Dạ Bạch nhún vai.
“Đừng quên, Tiểu Bạch là thiên tài máy tính, chuyện này với anh ta mà nói không thấm tháp chút nào đâu.”
Nam Cung Thần Võ cười khẽ.
“Tiểu Bạch là thiên tài máy tính, Thần Võ là thiên tài sinh hóa y học, các anh đều rất lợi hại……”
“Cô cũng là chuyên gia tế bào con người đấy, Hiểu Niên.” Phương Dạ Bạch bổ sung.
“Chuyên gia với thiên tài để làm gì? Năm năm rồi, đến giờ chúng ta vẫn chưa giải được câu đố kia……” Cô than vãn, chợt nghe tiếng chuông cửa lớn bị mở ra.
“Suỵt, đừng nói nữa.” Nam Cung Thần Võ thấp giọng quát dừng,“Tên kia đến đấy.”
Cô và Phương Dạ Bạch lập tức không lên tiếng, làm bộ ngoan ngoãn ăn cơm trưa.
Vì thế, khi Dịch Hành Vân đi vào phòng, nhìn thấy ba đứa trẻ ngồi trên bàn cơm, yên lặng ăn cơm hộp.
Lông mày của anh bất giác nhíu lại.
Mỗi lần gặp ba tiểu quỷ này, anh đều khó chịu, không chỉ là vì anh vốn ghét trẻ con, mà nhân tố quan trọng hơn là do bọn chúng không giống trẻ con chút nào.
Mấy ngày nay, căn nhà được dọn sạch sẽ, anh phải thảo luận quá trình sửa chữa với nhà thiết kế nên phải thường xuyên kiểm tra kết cấu và bố cục của căn nhà trước, vì thế mà luôn phải đối mặt này ba người “Dân bản xứ” này.
Bây giờ anh cũng đã biết rõ tên của ba đứa nhóc này, ngoài Nhậm Hiểu Niên ra, hai đứa trẻ kia một đứa là Nam Cung Thần Võ, một đứa là Phương Dạ Bạch, ba tính cách khác nhau, lại khó trị như nhau, nếu không sẽ không đáp lại câu hỏi của anh, sẽ không tranh luận, ngoan ngoãn nghe lời người lớn ngay từ đầu rồi.
“Dịch Hành Vân, tới rồi à.” Nhậm Hiểu Niên chủ động chào hỏi anh.
Nhìn xem, chính là cái loại khẩu khí với thái độ đối đãi ngang hàng này làm anh tức giận, tiểu nha đầu này nghĩ mình đang gọi ai đấy? Anh không phải là bạn bè của cô.
“Cháu nên gọi tôi là chú Dịch đi?” Anh nhắc lần lại nữa.
“Gọi cha còn hay hơn.” Nam Cung Thần Võ cười nhạo nói.
Anh kiềm chế tức giận, lạnh lùng quát khẽ:“Muốn tiếp tục ở lại thì ngoan ngoãn một chút cho chú. Nên lễ phép một chút, Nam Cung Thần Võ.”
Nhậm Hiểu Niên thấy anh tức giận, vội vàng vỗ vỗ Nam Cung Thần Võ, muốn anh ta kiềm chế một chút, sau đó nhận lỗi nói:“Ngại quá, họ…… Hơi nghịch chút, chú đừng giận.”
Anh trừng mắt nhìn cô, hừ nói:“Các cô các cậu là do thiếu giáo dục nên mới bướng thế, chú thấy nên đưa tất cả vào trường học đọc sách mới được.”
“Trường học rất nhàm chán.” Phương Dạ Bạch nói.
Nhậm Hiểu Niên nhanh chóng đẩy anh ta, vội hỏi:“Chúng tôi…… Chờ…… dì về. Sau khi chuyển nhà, dì sẽ đưa chúng tôi về trường học.”
“Không cần giải thích, dù sao cũng không phải là chuyện của chú.” Anh nheo mắt lại, lười quản bọn nó có đi học hay không, xoay người đi thẳng lên cầu thang tầng hai.
“Anh muốn làm gì?” Nam Cung Thần Võ quát.
“Chú muốn xem từng phòng trên tầng một chút.” Anh nói xong liền đi lên trên.
Sắc mặt Nam Cung Thần Võ hơi thay đổi, buông đũa xuống, nhảy xuống ghế dựa, đuổi theo, ba bước cũng thành hai bước, đứng chắn trước cửa phòng mình.
“Tôi không cho phép người khác vào phòng tôi.”
“Tránh ra, tiểu quỷ.” Dịch Hành Vân cúi đầu nhìn anh.
“Không được, anh dám xâm phạm quyền riêng tư của tôi, tôi sẽ kiện anh.” Nam Cung Thần Võ mất hứng bỏ lại một câu, vào phòng, đạp mạnh vào cửa.
Anh há hốc mồm. Riêng…… Quyền riêng tư? Kiện anh? Bây giờ tiểu quỷ bảy tuổi đều khoa trương như vậy sao? Lúc này, Phương Dạ Bạch cũng xông lên tầng nhanh như chớp, chạy về phòng mình, khóa trái luôn.
Sự tức giận xông lên đầu, Dịch Vân Hành tức đến nỗi hai tay xoa thắt lưng, lớn tiếng tức giận nói:“Mấy đứa nghe cho rõ, căn nhà này giờ không phải là của mấy đứa nữa.”
Nhậm Hiểu Niên lén lút đến bên cạnh anh, bất đắc dĩ thở dài, cầu xin:“Trong phòng họ có tài liệu với mấy thứ rất quý giá, không thể làm bừa được, có thể xin chú một tháng sau tới sửa lại sau được không?”
Dịch Hành Vân quay đầu nhìn cô, nghiêm khắc nói:“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, chú thấy chú đã rất nhân từ với các cháu rồi, mới có thể để các cháu kiêu ngạo như thế.”
“Rất xin lỗi, tính hai người họ là vậy, tôi sẽ dạy dỗ lại họ.” Nhậm Hiểu Niên cười khổ.
“Cháu cũng chỉ là tiểu quỷ, cháu muốn dạy dỗ ai?” Anh tức giận nói.
“Tôi…… Tôi dù sao cũng hơn họ một tháng……”
“Hừ, thật sự là đủ rồi, chú lại hờn dỗi với ba đứa trẻ con bảy tuổi, rất buồn cười.” Anh xoa ấn đường, dứt khoát xoay người xuống tầng, đi cầu thang thông với tầng hầm ngầm.
Nhậm Hiểu Niên sợ hãi, sợ anh nhìn thấy thứ không nên thấy, căng thẳng theo sau anh, hỏi:“Dịch Hành Vân, bây giờ chú muốn làm gì?”
“Chú muốn đến xem tầng hầm ngầm.” Anh nói.
“Tầng hầm ngầm không có gì hay để xem.” Cô vội hét lên.
“Chú phải xem xét tầng hầm ngầm một chút thì tương lai mới biết dùng để làm gì.” Anh tiến vào tầng hầm ngầm, mở đèn lên, trước mắt lập tức xuất hiện một không gian rộng lớn.
Nơi này vốn để rất nhiều đồ linh tinh, nhưng dọn sạch đi, chỉ còn lại một cái tủ làm việc lớn kê sát tường với một đống hộp giấy.
“Chỗ này là nhà kho, không có gì hay để xem đâu……” Nhậm Hiểu Niên nhanh chóng giải thích.
Anh quay đầu liếc cô một cái, nhíu mày nói:“Kỳ lạ, cháu đi theo chú làm gì?”
“Tôi…… Tôi muốn giới thiệu giúp chú.” Cô cười trừ với anh.
“Không cần, tự chú sẽ xem.” Anh phiền chán vẫy vẫy tay.
Nhưng cô vẫn dán lấy anh không tha, anh đi một bước, cô cũng đi một bước.
“Nhậm Hiểu Niên, cháu không có việc gì làm sao?” Anh đứng lại, xoay người lườm cô.
“Không có việc gì hết.” Cô lắc đầu.
“Không có việc gì thì đi đọc sách.”
“Sách tôi đọc hết rồi.” Cô vẫn lắc đầu.
“Vậy đi làm việc cháu muốn làm, đừng đi theo chú.” Anh nói xong đến chỗ tủ làm việc.
Cô mở to hai mắt, chỉ sợ anh phát hiện ra cửa vào phòng thí nghiệm.
Anh yên lặng nhìn tủ làm việc, nhớ tới ngày đó không hiểu sao lại phát hiện Nam Cung Thần Võ và Phương Dạ Bạch ở trong này, khi đó, hai tiểu quỷ trốn ở đây làm gì?
Còn có, ngày đó Nhậm Hiểu Niên hình như cũng đi lên tầng từ chỗ này, nhưng lúc ấy anh không thấy cô……
Một cảm giác kỳ lạ lại nảy lên trong lòng.
Nói thẳng, anh để bọn nhóc ở lại không phải uy hiếp chúng thật, mà là anh rất muốn thấy “người phụ nữ” chăm sóc cho ba tiểu quỷ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Không biết vì sao, anh cảm thấy người nhà này có gì đó không bình thường, nhưng lại không thể nói rõ ra được.
Sai trợ lý Lí Minh Tông đi thăm dò, lại không tra ra được tài liệu liên quan đến người trong nhà này, đến ngay cả chinh tín xã cũng không tìm ra dấu vết nào.
Vì vậy Lí Minh Tông còn kêu gào nơi này là tà môn, nói mấy người ở đây vốn không phải là người.
“Chỗ này…… Bình thường lúc nào chơi trốn tìm chúng tôi mới xuống đây……” Nhậm Hiểu Niên không biết anh suy nghĩ gì, muốn dời sự chú ý của anh đi.
Anh liếc cô, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Với trực giác của anh, ba tiểu quỷ quái gở lão luyện này vốn không thể nào chơi trò trốn tìm ngây thơ được.
“Bình thường các cháu làm gì?” Anh thật sự rất tò mò. Theo quan sát của anh, chúng không đến trường, cũng rất ít khi ra khỏi nhà, gần như đều ở trong nhà. Trẻ con bình thường có đứa nào chịu được một ngày buồn chán như vậy?
“Hả?” Nhậm Hiểu Niên bị anh hỏi ngẩn ra.
“Luôn trốn trong nhà vậy ba đứa các cháu đang làm gì?” Anh hỏi lại.
“Cũng không làm gì cả…… Thì…… Thì đọc sách…… Làm gì đấy…… Việc của mình……” Cô lắp bắp nói.
“Việc của mình? Cháu nói cho chú biết, trẻ con bảy tuổi thì có việc gì?” Anh nhíu mày. Hai bé gái bảy tuổi nhà chị gái anh vốn không thể ở yên trong phòng 10 phút được.
“À, thì…… chúng tôi đều ở đây…… Ừm…… à……” Cô đang cố gắng nghĩ ra một lý do, di động lại đột nhiên vang lên.
Cô cầm lấy nghe, trong tai truyền đến giọng Nam Cung Thần Võ đè thấp trách mắng.
“Cô đang làm gì đấy? Đừng để ý Dịch Hành Vân, cô càng đi theo anh ta, anh ta càng dễ nghi ngờ hơn, nhanh đi chuyển tiền đi.”
“À? Đúng rồi đúng rồi, nên chuyển tiền……” Cô hô nhỏ một tiếng, lấy tay vỗ vỗ lên trán, lập tức ngẩng đầu nói với Dịch Hành Vân:“Tôi nhớ ra rồi, tôi phải ra ngoài, chú cứ từ từ mà xem đi.”
Dứt lời, không đợi anh trả lời, cô xoay người chạy lên phòng khách.
Dịch Hành Vân nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn của cô, nảy lên sự nghi ngờ trong lòng.
Chuyển tiền ?
Tiểu nha đầu này ra ngoài chuyển tiền gì? Không phải là…… Là mua bán thuốc phiện chứ?
Nghĩ đến “Thuốc phiện”, anh biến sắc.
Nghĩ lại, ba đứa trẻ kỳ quặc này sống một mình, còn cố ý để cho căn nhà lớn thành tan hoang thế này, anh càng chắc chắn phỏng đoán của mình.
Người phụ nữ kia không ra mặt, có lẽ thật sự lợi dụng ba đứa trẻ ngây thơ không biết gì về chuyện thuốc phiện……
Khụ, được rồi, hoặc là chúng tuyệt đối không ngây thơ không biết gì, nhưng bọn chúng trưởng thành sớm còn hay làm mấy chuyện thần bí kì lạ, chắc chắn là có nguyên nhân, hoặc đã trải qua chuyện gì đấy.
Một cơn tức giận bỗng nhiên xông vào ngực, tính cách thích sự sạch sẽ của anh khiến anh ghét những gì không sạch sẽ, không chỉ là hoàn cảnh công việc, còn có việc và người. Trên thương trường, anh có thể dùng thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng anh không làm trái pháp luật, cũng ghét nhất là dính vào thuốc phiện, gái gú, bài bạc…… Những hành vi thối nát buồn nôn kia đều làm anh thấy ghê tởm.
Xem ra, anh phải điều tra rõ ràng mới được. Nếu anh thấy mấy tiểu quỷ kia không làm việc phi pháp nhơ bẩn, anh cũng không dễ dàng buông tha chúng, cũng muốn bắt được người phụ nữ trốn sau màn kia.
Vì thế, anh gọi điện thoại cho Lí Minh Tông, muốn anh ta chạy từ công trường khách sạn đang thi công tới, cùng anh theo đuôi taxi Nhậm Hiểu Niên ngồi, đi một mạch vào nội thành.
“Kỳ lạ, em gái nhỏ kia tự mình bắt taxi muốn đi đâu vậy? Cô bé ấy dường như rất quen với việc một mình ra khỏi nhà, còn tự mình gọi taxi……” Lí Minh Tông ngồi bên cạnh lái xe buồn bực hỏi.
“Được rồi, đừng mất dấu.” Dịch Hành Vân nhìn chằm chằm vào xe taxi phía trước, lạnh lùng nói.
“Vâng.”
Thật ra Dịch Hành Vân cũng phát hiện, Nhậm Hiểu Niên bảy tuổi thật sự biết ra khỏi nhà một mình, giống lần trước cô trực tiếp chạy tới công ty tìm anh “nói chuyện”, thế này có giống chuyện mà một đứa trẻ bình thường sẽ làm không?
Con bé giống như hoàn toàn không ý thức đến tuổi của mình, hoặc nên nói là dường như đã xem mình như người trưởng thành.
Rốt cuộc là cha mẹ kiểu gì mà để con bé có cá tính này?
Còn có, “Người lớn” từ miệng cô nói ra có quan hệ gì với cô?
“A, tổng giám đốc, cô bé xuống xe rồi.” Lí Minh Tông hô nhỏ.
Dịch Hành Vân nhìn thân hình nhỏ bé của cô xuống taxi, đi vào tòa cao ốc văn phòng cao nhất.
“Minh Tông, dừng xe.”
“Tổng giám đốc, anh…… Muốn vào theo sao?” Lí Minh Tông dừng xe bên đường, quay đầu hỏi.
“Nơi này không dừng xe được, anh đừng chờ tôi, về công ty luôn đi.” Anh nói xong mở cửa xuống xe, đi đến tòa cao ốc.
Lí Minh Tông ngạc nhiên nhìn anh, thầm lẩm bẩm:“Tổng giám đốc làm sao vậy? Sao lại để ý đến việc của một tiểu nha đầu như vậy?”
Dịch Hành Vân theo vào cao ốc, đúng lúc thấy Nhậm Hiểu Niên bị bảo vệ cao ốc ngăn lại.
“Cháu gái à, cháu muốn tìm ai?”
“Tôi có thứ này cần đưa cho quản lý Lưu của khoa học kỹ thuật Lăng Thông.” Nhậm Hiểu Niên chỉ vào hộp giấy nhỏ trong tay.
“Xin đợi một chút, tôi đi thông báo cho quản lý Lưu.”
Bảo vệ nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, đang định gọi điện thoại, một người đàn ông mặc tây trang màu sẫm vội vàng đi ra từ trong thang máy, cười nói với Nhậm Hiểu Niên:“Cháu chính là Nhậm Hiểu Niên à? quản lý Lưu đang ở bên ngoài, anh ấy bảo tôi đưa cháu đi tìm anh ấy.”
Nhậm Hiểu Niên sửng sốt, đột nhiên sắc mặt hơi thay đổi.
Không đúng.
Quản lý Lưu chỉ biết “Nhậm Hiểu Niên” hai mươi sáu tuổi, cho tới giờ anh ta chưa từng thấy dáng vẻ bảy tuổi của cô, nhưng người này vừa nhìn thấy cô đã gọi được ngay tên cô……
Một sự sợ hãi vô hình chui vào lòng cô, cô chỉ cảm thấy lưng run lên từng cơn.
“Đi thôi! Quản lý Lưu đang chờ cháu……” Người đàn ông kia đưa tay muốn kéo cô.
Cô sợ hãi, xoay người bỏ chạy.
“Này!” Người đàn ông lập tức đuổi theo.
Dịch Hành Vân tuy rằng còn chưa hiểu tình hình cho lắm, nhưng anh nhanh chóng đi lên bắt lấy Nhậm Hiểu Niên đang muốn chạy ra cửa lớn, thấp giọng kêu:“Làm sao vậy? Sao lại thế này?”
Nhậm Hiểu Niên kinh hoàng ngẩng đầu, thấy anh đột nhiên ngẩn ngơ.
Sao Dịch Hành Vân lại ở đây?
“Sao cháu lại muốn chạy?” Dịch Hành Vân nhíu mày hỏi.
Cô còn chưa trả lời, người đàn ông mặc tây trang kia lại tới đây giữ chặt tay cô, nói:“Không phải cháu muốn tìm quản lý Lưu sao? Đi theo chú, chú đưa cháu đi tìm anh ấy.”
“Đừng chạm vào tôi!” Cô hoảng sợ hét lên, nép sát vào Dịch Hành Vân.
Dịch Hành Vân bắt lấy tay người nọ, lạnh lùng gạt bỏ:“Buông cô bé ra.”
Người nọ nhìn anh chằm chằm, hừ nhẹ:“Anh là thế nào với cô bé?”
“Tôi? Tôi là người giám hộ.” Dịch Hành Vân nghiêm chỉnh nói.
Nghe anh tự nhận là người giám hộ của cô, đột nhiên tim Nhậm Hiểu Niên nhảy dựng, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
“Người giám hộ?” Trong mắt người nọ hiện lên một tia nghi hoặc.
“Đúng, từ giờ về sau tôi chăm sóc cho cô bé này, xin hỏi anh có chuyện gì sao?” Dịch Hành Vân lạnh tê hỏi.
“Cháu còn cần người giám hộ à?” Người nọ cúi nhìn Nhậm Hiểu Niên, khẩu khí mang theo sự châm biếm.
Sắc mặt cô nháy mắt trắng xanh, cả người cứng lại.
Người này…… Là ai?
Anh ta biết! Biết thân thể của cô, còn cả chuyện của cô!
“Cô bé đương nhiên là cần, cô bé mới chỉ bảy tuổi thôi.” Tính cách Dịch Hành Vân không kiên nhẫn, dùng sức cản tay người nọ.
“Vậy sao?” Người nọ cười cười, chậm rãi lùi ra, nói với Nhậm Hiểu Niên đang sợ hãi:“Được rồi, xem ra chúng tôi đành phải để lần sau hàn huyên vậy, Nhậm Hiểu Niên ‘bảy tuổi’.”
Người nọ nói xong liền rời đi, nhưng lời nói anh ta để lại lại làm cho Nhậm Hiểu Niên bị dọa nhũn cả hai, cả người suy sụp ngồi dưới đất.
Thật sự…… Có vấn đề.
Phương Dạ Bạch vẫn nghi ngờ có người âm thầm tìm kiếm tin tức của ba người họ, nhưng đối phương là ai bọn họ cũng không biết. Vì để được an toàn, Tiểu Bạch mới phong tỏa toàn bộ tư liệu liên quan đến ba người họ.
Chính sự bình tĩnh của năm năm nay khiến cô nghĩ Tiểu Bạch chỉ quá nhạy cảm thôi.
Không ngờ, hôm nay đã có người trực tiếp tìm tới cô……
“Cháu biết người kia sao?” Dịch Hành Vân cúi đầu nhìn cô.
Cô ngạc nhiên lắc đầu.
“Nhưng anh ta hình như lại biết cháu.” Anh nhíu mày.
Cô kinh hãi hơi rụt lại.
Đúng, người nọ biết cô, đây mới là nguyên nhân chính khiến cô bất an.
Rốt cuộc…… Người nọ biết được những gì? Đã biết bao nhiêu?
Quen nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô lâu ngày, anh tức giận kéo cô, giận nói:“Cháu đấy, rốt cuộc một mình chạy tới chỗ này làm gì?”
“Tôi……”
“Cháu vừa nói cháu muốn tìm một quản lý Lưu? Anh ta là ai vậy? Cháu muốn đưa tiền gì cho anh ta?”
Cô trợn mắt, lườm mắt anh hô nhỏ:“Chú theo dõi tôi à?”
“Một bé gái ít tuổi chạy đến kiểu tòa nhà kinh doanh này, rốt cuộc cháu muốn đưa tiền gì?” Anh nhìn cái hộp nhỏ trong tay cô.
“Ai, Dịch Hành Vân, chú theo dõi tôi thật đấy à?” Cô nhăn mày nhỏ.
“Chú đây là giám sát cháu, để cháu không lầm đường lạc lối.”
“Hả? Lầm đường lạc lối cái gì?” Cô há hốc mồm.
“Đưa chú cái hộp cháu đang cầm xem bên trong có cái gì? Có phải có người bảo cháu chuyển hàng cấm gì đó không?” Anh đưa tay muốn lấy cái hộp của cô.
Hả! Anh ta…… Anh ta sao lại nghĩ cô đưa hàng cấm?
“Không được! Không thể cho chú xem được.” Cô kinh hãi, vội vàng giấu cái hộp ra sau.
“Chú biết ngay là có vấn đề, mau đưa cho chú.” Cô càng giấu, anh càng chắc chắc cô đang làm chuyện xấu.
“Không được.” Cô cố gắng giữ chặt cái hộp hơn.
“Đưa chú xem nhanh lên, tiểu quỷ cháu ngộ nhỡ ngây thơ bị người ta lợi dụng, chết thế nào cũng không biết, đưa chú –” Anh giận dữ, bàn tay to dùng sức kéo một cái.
Kết quả là cái hộp bị chia thành hai nửa, kim loại hình tròn rơi ra, một quả bóng tròn rơi xuống đất lại đột nhiên vươn tứ chi ra, giống người máy nhỏ.
“A! Chú xem, là tại chú là tại chú, nếu rơi hỏng thì làm sao bây giờ?” Cô hổn hển dậm chân, vội ngồi xổm xuống nhặt lên.
Anh đờ ra, ngạc nhiên nhìn món đồ chơi người máy nhỏ này, thì thào hỏi: “Này…… Đây là cái gì?”
Cô vỗ khuôn mặt nhỏ, rút từ trong đầu người máy cái USB được ghép ở trong, thở phì phì hét lớn với anh:“Đây là USB!”
“Cháu làm…… Đây là Phương Dạ Bạch thiết kế à?”
Trong một quán cà phê, Dịch Hành Vân mở to hai mắt nhìn người máy nhỏ đang múa trên mặt bàn, vẻ mặt kinh ngạc.
“Đúng, cái này là Tiểu Bạch thiết kế.” Nhậm Hiểu Niên hơi vỗ vào đầu người máy, người máy không múa nữa.
“Sao thế được?” Anh khó tin cầm lấy người máy, cẩn thận quan sát nghiên cứu.
Một đứa trẻ bảy tuổi, làm sao có thể thiết kế ra người máy USB tinh xảo như vậy?
Trừ phi……
“Tiểu Bạch là thiên tài, anh ấy là thiên tài máy tính.” Nhậm Hiểu Niên vốn sợ bị anh phát hiện, nhưng ngẫm lại, chỉ cần nói Tiểu Bạch là thiên tài thôi, hẳn anh ta sẽ không thấy nghi ngờ gì đâu.
Thì đúng, Tiểu Bạch vốn là bẩm sinh, Thần Võ cũng thế. Ngày trước cha đã từng nói, hai người họ đều là nhân tài ưu tú nhất, cho nên cha rất coi trọng bọn họ.
Dịch Hành Vân thả người máy lên bàn, vỗ nhẹ đầu của nó, nó lại bắt đầu múa, thậm chí còn phát ra giọng nói đáng yêu và buồn cười:“Hiểu Niên cô thật đẹp, Hiểu Niên cô thật đáng yêu, Hiểu Niên cô vĩ đại nhất.”
Anh không nhịn được sợ hãi than, cái này thật sự là do thiên tài thiết kế.
Nhưng nói là một thiên tài bảy tuổi thiết kế, thật sự rất khoa trương.
“Quá lợi hại. Phương Dạ Bạch kia chẳng phải mới bảy tuổi thôi sao?”
“Bảy tuổi thì sao? Chỉ số thông minh của Tiểu Bạch rất cao, anh ấy thích chơi máy tính, chỉ cần là chuyện liên quan đến máy tính thì anh ấy đều làm.” Nhậm Hiểu Niên không nói bừa, khi lần đầu tiên cha giới thiệu Tiểu Bạch đã nói anh ta là thần máy tính.
Chỉ số thông minh cao sao? Dịch Hành Vân giật mình, giương mắt nhìn Nhậm Hiểu Niên trước mắt, nghĩ đến nguyên nhân ba đứa tiểu quỷ chúng trưởng thành sớm như thế có lẽ là vì chỉ số thông minh cao ngất.
“Chú hiểu rồi, Ba đứa cháu…… Đều là những đứa trẻ có chỉ số thông minh cao?” Nếu là vậy thì tất cả những chuyện kì lạ trước kia đều có đáp án rồi.
“À…… Cứ coi là vậy đi……” Cô hơi ngượng ngùng thừa nhận.
Thật ra, cô cũng không phải là thiên tài, chỉ số thông minh cũng chỉ tàm tạm thôi, nhưng cô rất chăm chỉ, cũng vì chịu ảnh hưởng của cha nên mới có chút trình độ về lĩnh vực sinh hóa tế bào con người.
“Khó trách các cháu khó dạy bảo như vậy, cũng không giống với trẻ con bình thường, thì ra là do quá thông minh.” Bây giờ anh đã hơi hiểu được những điều nghi ngờ kỳ lạ trong lòng.
“Chúng tôi đâu có khó dạy? Chúng tôi đều rất an phận thủ thường, nếu chú không xông tới……” Cô khẽ lẩm bẩm, thu dọn từng bộ phận người máy USB.
“Cháu tìm quản lý Lưu kia, là muốn bán người máy này đúng không?” Anh lại cầm một bộ phận trong đấy lên.
“Đúng vậy, chúng tôi hợp tác rất lâu rồi, quản lý Lưu rất thích tác phẩm của Tiểu Bạch, mỗi lần đều ra giá mua.”
“Chờ một chút, chuyện này không phải người lớn nên ra mặt giải quyết sao?” Anh lại cảm thấy không bình thường.
“Trước kia đều là người lớn ra mặt, nhưng vì chú muốn đuổi chúng tôi đi, chúng tôi không có tiền chuyển nhà, phải cần tiền ngay nên mới vội vàng muốn kiếm tiền từ USB này.” Cô lườm anh một cái.
Anh nhíu mày, trầm ngâm một giây, nói: “Vậy được rồi, trước khi vị người lớn kia của các cháu trở về, chú sẽ giúp các cháu đàm phán vụ làm ăn này.”
“Hả? Chú giúp chúng tôi đàm phán sao? Không không không cần……” Cô vội vã lấy lại người máy, không muốn anh ta làm lộn xộn hết lên.
“Quản lý Lưu ra giá bao nhiêu? Chú đàm phán, giá hẳn là sẽ tốt hơn.” Anh rụt tay lại, không cho cô lấy.
Cô nghe vậy thì hoảng sợ, lập tức liều mạng lắc đầu, vội vã đưa tay, nói:“Không cần không cần, trăm ngàn lần chú đừng tham dự vào chuyện của chúng tôi, đưa tôi.”
“Vì sao không tham gia vào? Bỗng nhiên chú thấy chuyện này rất thú vị.” Anh dựa ra sau, không trả cho cô.
Nói về thỏa thuận làm ăn, anh là cao thủ, người khác muốn mời anh còn chưa chắc đã đến, tiểu quỷ này lại một mực từ chối.
“Chú sao có thể làm như vậy hả, tôi nói chú đừng quan tâm……” Cô tức giận nhỏ giọng kêu, nhảy xuống ghế dựa, tính đi lên lấy lại người máy.
Lúc này, bồi bàn bưng cà phê nóng và ca cao nóng tới, cô nhảy lên như vậy, vừa lúc chạm vào bồi bàn, cái khay trong tay người bồi bàn hơi rung một chút, cả cái tách nghiêng ngả. Dịch Hành Vân kinh hãi, vươn tay lập tức ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực.
Trong nháy mắt, ca cao nóng trong tách trên khay tràn ra, vung vãi đầy mặt đất.
Người bồi bàn giật mình, vội đỡ lấy cái tách, hoảng sợ:“Em gái, có bị bỏng không?”
Dịch Hành Vân ngầm than một hơi, chỉ chút nữa thôi ca cao nóng này sẽ đổ hết lên đầu Nhậm Hiểu Niên.
“Tiểu nha đầu này, cháu không thể cẩn thận một chút được sao? Không được hấp tấp vụng về như thế!” Anh tức giận mở miệng mắng to.
Nhậm Hiểu Niên ngẩn ra, hơi tỉnh lại.
Này…… Đây là tình huống gì vậy?
Giờ phút này, cô đang thân mật dựa vào giữa hai tay hai chân Dịch Hành Vân, cả người bị anh ôm chặt, mũi tràn ngập mùi nước hoa bạc hà cỏ xanh nhàn nhạt của anh……
“Sao vậy? Bị bỏng rồi sao?” Anh cúi đầu sờ sờ đầu cô, rồi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên hỏi.
Cô nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, ngũ quan tuấn tú lạnh lùng đột nhiên phóng to trước mắt cô, nháy mắt, tim cô như bị giật điện, hơi co rút lại. Tiếp theo trong ngực bắt đầu như sấm đánh ầm ầm, đập thùng thùng.
“Này, Nhậm Hiểu Niên? Cháu có sao không?” Anh vỗ vỗ gò má nhỏ nhắn trắng mịn của cô.
Bỗng nhiên cô hoàn hồn lại, kích động không cho anh chạm vào, giãy dụa thoát ra khỏi cái ôm của anh, đè ngực, thở nhẹ nói:“Tôi không sao…… Không có việc gì……”
Trời ơi, cô chưa từng bị người ta ôm như vậy nhé. Ngay cả ba ba lúc còn sống cũng chưa bao giờ ôm như thế. Dịch Hành Vân sao có thể ôm cô bừa bãi? Thật sự là…… Thật sự là……
“Thật sự không sao chứ?” Dịch Hành Vân thấy cô là lạ, lại sờ sờ đầu cô.
“Không được…… Tùy tiện sờ tôi!” Cô gạt tay anh, đỏ mặt la hét.
Anh nhíu nhíu mày, tiểu nha đầu này làm sao vậy? Thái độ thật kém.
“Việc này, thật xin lỗi, tôi lập tức lau sàn ngay, mang một tách ca cao nóng khác đến……” Người bồi bàn nói xin lỗi.
“Không…… Không cần, tôi không uống, tôi muốn về.” Nhậm Hiểu Niên xoay người, nắm chặt cái hộp nhỏ trong tay, chạy ngay ra khỏi quán cà phê.
“Này, Nhậm Hiểu Niên!” Dịch Hành Vân gọi một tiếng, nhưng cô cũng không quay đầu lại. Anh nhíu nhíu mày, chỉ đành vội vàng trả tiền rồi đuổi theo.
Bên ngoài gió lạnh thổi vù vù, nhưng mặt Nhậm Hiểu Niên vẫn hơi nóng. Cô vừa đi vừa vỗ nhẹ trán mình, tự nói thầm:“Mày thần kinh gì vậy? Mau tỉnh lại cho tao, chẳng qua người ta có lòng tốt kéo mày lại thôi, mày đỏ mặt tim đập cái quỷ gì vậy?”
“Nhậm Hiểu Niên!” Dịch Hành Vân ở phía sau gọi cô.
Cô kinh sợ, chạy trốn nhanh hơn.
Nhưng Dịch Hành Vân người cao chân dài, lập tức đã đuổi kịp ngay, khom người đè vai cô lại, nói:“Chú gọi cháu sao cháu vẫn chạy?”
Cô thở một hơi, quay đầu nói:“Tôi tôi tôi…… Phải về nhà.”
“Cháu không tìm quản lí Lưu kia sao?” Anh cúi đầu nhìn cô, đột nhiên phát hiện mặt cô đỏ bừng, thoạt nhìn…… Rất đáng yêu.
“Không được, việc hơi ngoài dự tính, tôi muốn về liên lạc với anh ta trước.” Cô về bàn bạc với Thần Võ và Tiểu Bạch chuyện này. Người lạ kia xuất hiện làm cô rất bất an.
“Chú đưa cháu về.” Anh gật gật đầu.
“Không cần không cần, tự tôi về được.” Cô vội la lên.
“Đúng lúc chú phải về thăm công trường, đi cùng thôi, như vậy cháu còn tiết kiệm được tiền xe taxi.” Anh nhìn nhìn đồng hồ, thật ra lúc này anh nên ở công ty, nhưng để một mình Nhậm Hiểu Niên về anh lại hơi lo lắng.
Tiết kiệm tiền taxi?
Này này, vị tiên sinh này, tuy cô nghèo nhưng vẫn có tiền bắt taxi!
Cô đang muốn phản đối anh, nhưng chưa kịp nói, khóe mắt lại thoáng thấy người đàn ông lạ kia đã đứng ở góc đường nhìn cô chằm chằm. Cô hoảng sợ, cả người ngây ra.
Rốt cuộc…… Đối phương là loại người nào? Vì sao lại để mắt đến cô?
Một chút sợ hãi đột nhiên tràn ngập lòng cô. Cô sợ hãi không thôi, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh.
“Sao vậy? Đi thôi!” Dịch Hành Vân vỗ vỗ đầu cô.
“À……” Cô không tự giác đứng sát vào anh, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay áo tây trang.
Động tác ỷ lại nhỏ này làm anh ngẩn ra, cúi đầu nhìn cô một cái, lại theo ánh mắt cô nhìn qua góc đường, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đuổi theo cô kia xoay người đi vào trong đám đông.
Lạ thật, chẳng lẽ người kia theo dõi Nhậm Hiểu Niên? Không phải là biến thái đấy chứ?
Anh không vui nhíu nhíu mày, theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Nhậm Hiểu Niên.
Bàn tay nhỏ được bàn tay lớn ấm áp của anh nắm lấy, tim cô đập chệch một nhịp, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Bây giờ người xấu rất nhiều, sau này đừng chạy loạn một mình ở ngoài, biết không?” Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, lạnh giọng cảnh cáo.
Giọng anh thật dữ, nhưng mà không hiểu sao lời anh nói lại khiến cô yên tâm, đồng thời cũng làm tim cô đập nhanh.
Dịch Hành Vân này…… Thật ra không phải là người xấu……
Thật sự…… Không xấu……
Phòng ở bị tịch thu, có nghĩa là ba người họ phải tìm chỗ khác để mở phòng thí nghiệm, nhưng để xây lại phòng thí nghiệm có lẽ phải tốn rất nhiều tiền, mà trước mắt tiền họ gửi trong ngân hàng vốn không đủ……
“Tiểu Bạch bán người máy USB đi, chúng ta sẽ có một khoản thu.” Nam Cung Thần Võ nói.
“Nhưng với hình dáng bây giờ của tôi, không có cách nào đi tìm Lưu quản lý của khoa học kỹ thuật Lăng Thông nói chuyện được.” Nhậm Hiểu Niên bất đắc dĩ nói.
Trước kia đều là cô ra mặt bàn bạc với Lưu quản lý về những tác của phẩm Tiểu Bạch, nhưng bây giờ cô thế này……
“Tôi đã thiết kế một cái webcam chat, cho cô và Lưu quản lý dùng webcam chat nói chuyện với nhau là được.” Phương Dạ Bạch nói ra cách giải quyết.
“Tôi và Lưu quản lý nói chuyện với nhau? Khi nào.” Nhậm Hiểu Niên ngẩn ngơ.
“Ngày hôm qua.”
“Tôi không có……”
“Ngu ngốc, Tiểu Bạch mô phỏng theo dáng điệu của cô, nói chuyện trực tuyến với Lưu quản lý, Lưu quản lý thấy người máy hình cầu kia, rất thích, giá và hợp đồng đều được thỏa thuận ngay, tiền cũng được gửi vào tài khoản trước rồi, cô chỉ cần mang người máy USB đến là được rồi.”
“Hả? Thế anh ta đã nhìn thấy rồi……” Cô giật mình.
“Yên tâm đi, anh ta nhìn trên máy tính, mặt mũi và giọng nói của cô lúc hai mươi sáu tuổi, anh ta không nghi ngờ gì.” Phương Dạ Bạch nói.
“Oa, có thể làm được như vậy sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Cái này rất đơn giản.” Phương Dạ Bạch nhún vai.
“Đừng quên, Tiểu Bạch là thiên tài máy tính, chuyện này với anh ta mà nói không thấm tháp chút nào đâu.”
Nam Cung Thần Võ cười khẽ.
“Tiểu Bạch là thiên tài máy tính, Thần Võ là thiên tài sinh hóa y học, các anh đều rất lợi hại……”
“Cô cũng là chuyên gia tế bào con người đấy, Hiểu Niên.” Phương Dạ Bạch bổ sung.
“Chuyên gia với thiên tài để làm gì? Năm năm rồi, đến giờ chúng ta vẫn chưa giải được câu đố kia……” Cô than vãn, chợt nghe tiếng chuông cửa lớn bị mở ra.
“Suỵt, đừng nói nữa.” Nam Cung Thần Võ thấp giọng quát dừng,“Tên kia đến đấy.”
Cô và Phương Dạ Bạch lập tức không lên tiếng, làm bộ ngoan ngoãn ăn cơm trưa.
Vì thế, khi Dịch Hành Vân đi vào phòng, nhìn thấy ba đứa trẻ ngồi trên bàn cơm, yên lặng ăn cơm hộp.
Lông mày của anh bất giác nhíu lại.
Mỗi lần gặp ba tiểu quỷ này, anh đều khó chịu, không chỉ là vì anh vốn ghét trẻ con, mà nhân tố quan trọng hơn là do bọn chúng không giống trẻ con chút nào.
Mấy ngày nay, căn nhà được dọn sạch sẽ, anh phải thảo luận quá trình sửa chữa với nhà thiết kế nên phải thường xuyên kiểm tra kết cấu và bố cục của căn nhà trước, vì thế mà luôn phải đối mặt này ba người “Dân bản xứ” này.
Bây giờ anh cũng đã biết rõ tên của ba đứa nhóc này, ngoài Nhậm Hiểu Niên ra, hai đứa trẻ kia một đứa là Nam Cung Thần Võ, một đứa là Phương Dạ Bạch, ba tính cách khác nhau, lại khó trị như nhau, nếu không sẽ không đáp lại câu hỏi của anh, sẽ không tranh luận, ngoan ngoãn nghe lời người lớn ngay từ đầu rồi.
“Dịch Hành Vân, tới rồi à.” Nhậm Hiểu Niên chủ động chào hỏi anh.
Nhìn xem, chính là cái loại khẩu khí với thái độ đối đãi ngang hàng này làm anh tức giận, tiểu nha đầu này nghĩ mình đang gọi ai đấy? Anh không phải là bạn bè của cô.
“Cháu nên gọi tôi là chú Dịch đi?” Anh nhắc lần lại nữa.
“Gọi cha còn hay hơn.” Nam Cung Thần Võ cười nhạo nói.
Anh kiềm chế tức giận, lạnh lùng quát khẽ:“Muốn tiếp tục ở lại thì ngoan ngoãn một chút cho chú. Nên lễ phép một chút, Nam Cung Thần Võ.”
Nhậm Hiểu Niên thấy anh tức giận, vội vàng vỗ vỗ Nam Cung Thần Võ, muốn anh ta kiềm chế một chút, sau đó nhận lỗi nói:“Ngại quá, họ…… Hơi nghịch chút, chú đừng giận.”
Anh trừng mắt nhìn cô, hừ nói:“Các cô các cậu là do thiếu giáo dục nên mới bướng thế, chú thấy nên đưa tất cả vào trường học đọc sách mới được.”
“Trường học rất nhàm chán.” Phương Dạ Bạch nói.
Nhậm Hiểu Niên nhanh chóng đẩy anh ta, vội hỏi:“Chúng tôi…… Chờ…… dì về. Sau khi chuyển nhà, dì sẽ đưa chúng tôi về trường học.”
“Không cần giải thích, dù sao cũng không phải là chuyện của chú.” Anh nheo mắt lại, lười quản bọn nó có đi học hay không, xoay người đi thẳng lên cầu thang tầng hai.
“Anh muốn làm gì?” Nam Cung Thần Võ quát.
“Chú muốn xem từng phòng trên tầng một chút.” Anh nói xong liền đi lên trên.
Sắc mặt Nam Cung Thần Võ hơi thay đổi, buông đũa xuống, nhảy xuống ghế dựa, đuổi theo, ba bước cũng thành hai bước, đứng chắn trước cửa phòng mình.
“Tôi không cho phép người khác vào phòng tôi.”
“Tránh ra, tiểu quỷ.” Dịch Hành Vân cúi đầu nhìn anh.
“Không được, anh dám xâm phạm quyền riêng tư của tôi, tôi sẽ kiện anh.” Nam Cung Thần Võ mất hứng bỏ lại một câu, vào phòng, đạp mạnh vào cửa.
Anh há hốc mồm. Riêng…… Quyền riêng tư? Kiện anh? Bây giờ tiểu quỷ bảy tuổi đều khoa trương như vậy sao? Lúc này, Phương Dạ Bạch cũng xông lên tầng nhanh như chớp, chạy về phòng mình, khóa trái luôn.
Sự tức giận xông lên đầu, Dịch Vân Hành tức đến nỗi hai tay xoa thắt lưng, lớn tiếng tức giận nói:“Mấy đứa nghe cho rõ, căn nhà này giờ không phải là của mấy đứa nữa.”
Nhậm Hiểu Niên lén lút đến bên cạnh anh, bất đắc dĩ thở dài, cầu xin:“Trong phòng họ có tài liệu với mấy thứ rất quý giá, không thể làm bừa được, có thể xin chú một tháng sau tới sửa lại sau được không?”
Dịch Hành Vân quay đầu nhìn cô, nghiêm khắc nói:“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, chú thấy chú đã rất nhân từ với các cháu rồi, mới có thể để các cháu kiêu ngạo như thế.”
“Rất xin lỗi, tính hai người họ là vậy, tôi sẽ dạy dỗ lại họ.” Nhậm Hiểu Niên cười khổ.
“Cháu cũng chỉ là tiểu quỷ, cháu muốn dạy dỗ ai?” Anh tức giận nói.
“Tôi…… Tôi dù sao cũng hơn họ một tháng……”
“Hừ, thật sự là đủ rồi, chú lại hờn dỗi với ba đứa trẻ con bảy tuổi, rất buồn cười.” Anh xoa ấn đường, dứt khoát xoay người xuống tầng, đi cầu thang thông với tầng hầm ngầm.
Nhậm Hiểu Niên sợ hãi, sợ anh nhìn thấy thứ không nên thấy, căng thẳng theo sau anh, hỏi:“Dịch Hành Vân, bây giờ chú muốn làm gì?”
“Chú muốn đến xem tầng hầm ngầm.” Anh nói.
“Tầng hầm ngầm không có gì hay để xem.” Cô vội hét lên.
“Chú phải xem xét tầng hầm ngầm một chút thì tương lai mới biết dùng để làm gì.” Anh tiến vào tầng hầm ngầm, mở đèn lên, trước mắt lập tức xuất hiện một không gian rộng lớn.
Nơi này vốn để rất nhiều đồ linh tinh, nhưng dọn sạch đi, chỉ còn lại một cái tủ làm việc lớn kê sát tường với một đống hộp giấy.
“Chỗ này là nhà kho, không có gì hay để xem đâu……” Nhậm Hiểu Niên nhanh chóng giải thích.
Anh quay đầu liếc cô một cái, nhíu mày nói:“Kỳ lạ, cháu đi theo chú làm gì?”
“Tôi…… Tôi muốn giới thiệu giúp chú.” Cô cười trừ với anh.
“Không cần, tự chú sẽ xem.” Anh phiền chán vẫy vẫy tay.
Nhưng cô vẫn dán lấy anh không tha, anh đi một bước, cô cũng đi một bước.
“Nhậm Hiểu Niên, cháu không có việc gì làm sao?” Anh đứng lại, xoay người lườm cô.
“Không có việc gì hết.” Cô lắc đầu.
“Không có việc gì thì đi đọc sách.”
“Sách tôi đọc hết rồi.” Cô vẫn lắc đầu.
“Vậy đi làm việc cháu muốn làm, đừng đi theo chú.” Anh nói xong đến chỗ tủ làm việc.
Cô mở to hai mắt, chỉ sợ anh phát hiện ra cửa vào phòng thí nghiệm.
Anh yên lặng nhìn tủ làm việc, nhớ tới ngày đó không hiểu sao lại phát hiện Nam Cung Thần Võ và Phương Dạ Bạch ở trong này, khi đó, hai tiểu quỷ trốn ở đây làm gì?
Còn có, ngày đó Nhậm Hiểu Niên hình như cũng đi lên tầng từ chỗ này, nhưng lúc ấy anh không thấy cô……
Một cảm giác kỳ lạ lại nảy lên trong lòng.
Nói thẳng, anh để bọn nhóc ở lại không phải uy hiếp chúng thật, mà là anh rất muốn thấy “người phụ nữ” chăm sóc cho ba tiểu quỷ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Không biết vì sao, anh cảm thấy người nhà này có gì đó không bình thường, nhưng lại không thể nói rõ ra được.
Sai trợ lý Lí Minh Tông đi thăm dò, lại không tra ra được tài liệu liên quan đến người trong nhà này, đến ngay cả chinh tín xã cũng không tìm ra dấu vết nào.
Vì vậy Lí Minh Tông còn kêu gào nơi này là tà môn, nói mấy người ở đây vốn không phải là người.
“Chỗ này…… Bình thường lúc nào chơi trốn tìm chúng tôi mới xuống đây……” Nhậm Hiểu Niên không biết anh suy nghĩ gì, muốn dời sự chú ý của anh đi.
Anh liếc cô, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Với trực giác của anh, ba tiểu quỷ quái gở lão luyện này vốn không thể nào chơi trò trốn tìm ngây thơ được.
“Bình thường các cháu làm gì?” Anh thật sự rất tò mò. Theo quan sát của anh, chúng không đến trường, cũng rất ít khi ra khỏi nhà, gần như đều ở trong nhà. Trẻ con bình thường có đứa nào chịu được một ngày buồn chán như vậy?
“Hả?” Nhậm Hiểu Niên bị anh hỏi ngẩn ra.
“Luôn trốn trong nhà vậy ba đứa các cháu đang làm gì?” Anh hỏi lại.
“Cũng không làm gì cả…… Thì…… Thì đọc sách…… Làm gì đấy…… Việc của mình……” Cô lắp bắp nói.
“Việc của mình? Cháu nói cho chú biết, trẻ con bảy tuổi thì có việc gì?” Anh nhíu mày. Hai bé gái bảy tuổi nhà chị gái anh vốn không thể ở yên trong phòng 10 phút được.
“À, thì…… chúng tôi đều ở đây…… Ừm…… à……” Cô đang cố gắng nghĩ ra một lý do, di động lại đột nhiên vang lên.
Cô cầm lấy nghe, trong tai truyền đến giọng Nam Cung Thần Võ đè thấp trách mắng.
“Cô đang làm gì đấy? Đừng để ý Dịch Hành Vân, cô càng đi theo anh ta, anh ta càng dễ nghi ngờ hơn, nhanh đi chuyển tiền đi.”
“À? Đúng rồi đúng rồi, nên chuyển tiền……” Cô hô nhỏ một tiếng, lấy tay vỗ vỗ lên trán, lập tức ngẩng đầu nói với Dịch Hành Vân:“Tôi nhớ ra rồi, tôi phải ra ngoài, chú cứ từ từ mà xem đi.”
Dứt lời, không đợi anh trả lời, cô xoay người chạy lên phòng khách.
Dịch Hành Vân nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn của cô, nảy lên sự nghi ngờ trong lòng.
Chuyển tiền ?
Tiểu nha đầu này ra ngoài chuyển tiền gì? Không phải là…… Là mua bán thuốc phiện chứ?
Nghĩ đến “Thuốc phiện”, anh biến sắc.
Nghĩ lại, ba đứa trẻ kỳ quặc này sống một mình, còn cố ý để cho căn nhà lớn thành tan hoang thế này, anh càng chắc chắn phỏng đoán của mình.
Người phụ nữ kia không ra mặt, có lẽ thật sự lợi dụng ba đứa trẻ ngây thơ không biết gì về chuyện thuốc phiện……
Khụ, được rồi, hoặc là chúng tuyệt đối không ngây thơ không biết gì, nhưng bọn chúng trưởng thành sớm còn hay làm mấy chuyện thần bí kì lạ, chắc chắn là có nguyên nhân, hoặc đã trải qua chuyện gì đấy.
Một cơn tức giận bỗng nhiên xông vào ngực, tính cách thích sự sạch sẽ của anh khiến anh ghét những gì không sạch sẽ, không chỉ là hoàn cảnh công việc, còn có việc và người. Trên thương trường, anh có thể dùng thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng anh không làm trái pháp luật, cũng ghét nhất là dính vào thuốc phiện, gái gú, bài bạc…… Những hành vi thối nát buồn nôn kia đều làm anh thấy ghê tởm.
Xem ra, anh phải điều tra rõ ràng mới được. Nếu anh thấy mấy tiểu quỷ kia không làm việc phi pháp nhơ bẩn, anh cũng không dễ dàng buông tha chúng, cũng muốn bắt được người phụ nữ trốn sau màn kia.
Vì thế, anh gọi điện thoại cho Lí Minh Tông, muốn anh ta chạy từ công trường khách sạn đang thi công tới, cùng anh theo đuôi taxi Nhậm Hiểu Niên ngồi, đi một mạch vào nội thành.
“Kỳ lạ, em gái nhỏ kia tự mình bắt taxi muốn đi đâu vậy? Cô bé ấy dường như rất quen với việc một mình ra khỏi nhà, còn tự mình gọi taxi……” Lí Minh Tông ngồi bên cạnh lái xe buồn bực hỏi.
“Được rồi, đừng mất dấu.” Dịch Hành Vân nhìn chằm chằm vào xe taxi phía trước, lạnh lùng nói.
“Vâng.”
Thật ra Dịch Hành Vân cũng phát hiện, Nhậm Hiểu Niên bảy tuổi thật sự biết ra khỏi nhà một mình, giống lần trước cô trực tiếp chạy tới công ty tìm anh “nói chuyện”, thế này có giống chuyện mà một đứa trẻ bình thường sẽ làm không?
Con bé giống như hoàn toàn không ý thức đến tuổi của mình, hoặc nên nói là dường như đã xem mình như người trưởng thành.
Rốt cuộc là cha mẹ kiểu gì mà để con bé có cá tính này?
Còn có, “Người lớn” từ miệng cô nói ra có quan hệ gì với cô?
“A, tổng giám đốc, cô bé xuống xe rồi.” Lí Minh Tông hô nhỏ.
Dịch Hành Vân nhìn thân hình nhỏ bé của cô xuống taxi, đi vào tòa cao ốc văn phòng cao nhất.
“Minh Tông, dừng xe.”
“Tổng giám đốc, anh…… Muốn vào theo sao?” Lí Minh Tông dừng xe bên đường, quay đầu hỏi.
“Nơi này không dừng xe được, anh đừng chờ tôi, về công ty luôn đi.” Anh nói xong mở cửa xuống xe, đi đến tòa cao ốc.
Lí Minh Tông ngạc nhiên nhìn anh, thầm lẩm bẩm:“Tổng giám đốc làm sao vậy? Sao lại để ý đến việc của một tiểu nha đầu như vậy?”
Dịch Hành Vân theo vào cao ốc, đúng lúc thấy Nhậm Hiểu Niên bị bảo vệ cao ốc ngăn lại.
“Cháu gái à, cháu muốn tìm ai?”
“Tôi có thứ này cần đưa cho quản lý Lưu của khoa học kỹ thuật Lăng Thông.” Nhậm Hiểu Niên chỉ vào hộp giấy nhỏ trong tay.
“Xin đợi một chút, tôi đi thông báo cho quản lý Lưu.”
Bảo vệ nghi ngờ liếc nhìn cô một cái, đang định gọi điện thoại, một người đàn ông mặc tây trang màu sẫm vội vàng đi ra từ trong thang máy, cười nói với Nhậm Hiểu Niên:“Cháu chính là Nhậm Hiểu Niên à? quản lý Lưu đang ở bên ngoài, anh ấy bảo tôi đưa cháu đi tìm anh ấy.”
Nhậm Hiểu Niên sửng sốt, đột nhiên sắc mặt hơi thay đổi.
Không đúng.
Quản lý Lưu chỉ biết “Nhậm Hiểu Niên” hai mươi sáu tuổi, cho tới giờ anh ta chưa từng thấy dáng vẻ bảy tuổi của cô, nhưng người này vừa nhìn thấy cô đã gọi được ngay tên cô……
Một sự sợ hãi vô hình chui vào lòng cô, cô chỉ cảm thấy lưng run lên từng cơn.
“Đi thôi! Quản lý Lưu đang chờ cháu……” Người đàn ông kia đưa tay muốn kéo cô.
Cô sợ hãi, xoay người bỏ chạy.
“Này!” Người đàn ông lập tức đuổi theo.
Dịch Hành Vân tuy rằng còn chưa hiểu tình hình cho lắm, nhưng anh nhanh chóng đi lên bắt lấy Nhậm Hiểu Niên đang muốn chạy ra cửa lớn, thấp giọng kêu:“Làm sao vậy? Sao lại thế này?”
Nhậm Hiểu Niên kinh hoàng ngẩng đầu, thấy anh đột nhiên ngẩn ngơ.
Sao Dịch Hành Vân lại ở đây?
“Sao cháu lại muốn chạy?” Dịch Hành Vân nhíu mày hỏi.
Cô còn chưa trả lời, người đàn ông mặc tây trang kia lại tới đây giữ chặt tay cô, nói:“Không phải cháu muốn tìm quản lý Lưu sao? Đi theo chú, chú đưa cháu đi tìm anh ấy.”
“Đừng chạm vào tôi!” Cô hoảng sợ hét lên, nép sát vào Dịch Hành Vân.
Dịch Hành Vân bắt lấy tay người nọ, lạnh lùng gạt bỏ:“Buông cô bé ra.”
Người nọ nhìn anh chằm chằm, hừ nhẹ:“Anh là thế nào với cô bé?”
“Tôi? Tôi là người giám hộ.” Dịch Hành Vân nghiêm chỉnh nói.
Nghe anh tự nhận là người giám hộ của cô, đột nhiên tim Nhậm Hiểu Niên nhảy dựng, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
“Người giám hộ?” Trong mắt người nọ hiện lên một tia nghi hoặc.
“Đúng, từ giờ về sau tôi chăm sóc cho cô bé này, xin hỏi anh có chuyện gì sao?” Dịch Hành Vân lạnh tê hỏi.
“Cháu còn cần người giám hộ à?” Người nọ cúi nhìn Nhậm Hiểu Niên, khẩu khí mang theo sự châm biếm.
Sắc mặt cô nháy mắt trắng xanh, cả người cứng lại.
Người này…… Là ai?
Anh ta biết! Biết thân thể của cô, còn cả chuyện của cô!
“Cô bé đương nhiên là cần, cô bé mới chỉ bảy tuổi thôi.” Tính cách Dịch Hành Vân không kiên nhẫn, dùng sức cản tay người nọ.
“Vậy sao?” Người nọ cười cười, chậm rãi lùi ra, nói với Nhậm Hiểu Niên đang sợ hãi:“Được rồi, xem ra chúng tôi đành phải để lần sau hàn huyên vậy, Nhậm Hiểu Niên ‘bảy tuổi’.”
Người nọ nói xong liền rời đi, nhưng lời nói anh ta để lại lại làm cho Nhậm Hiểu Niên bị dọa nhũn cả hai, cả người suy sụp ngồi dưới đất.
Thật sự…… Có vấn đề.
Phương Dạ Bạch vẫn nghi ngờ có người âm thầm tìm kiếm tin tức của ba người họ, nhưng đối phương là ai bọn họ cũng không biết. Vì để được an toàn, Tiểu Bạch mới phong tỏa toàn bộ tư liệu liên quan đến ba người họ.
Chính sự bình tĩnh của năm năm nay khiến cô nghĩ Tiểu Bạch chỉ quá nhạy cảm thôi.
Không ngờ, hôm nay đã có người trực tiếp tìm tới cô……
“Cháu biết người kia sao?” Dịch Hành Vân cúi đầu nhìn cô.
Cô ngạc nhiên lắc đầu.
“Nhưng anh ta hình như lại biết cháu.” Anh nhíu mày.
Cô kinh hãi hơi rụt lại.
Đúng, người nọ biết cô, đây mới là nguyên nhân chính khiến cô bất an.
Rốt cuộc…… Người nọ biết được những gì? Đã biết bao nhiêu?
Quen nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô lâu ngày, anh tức giận kéo cô, giận nói:“Cháu đấy, rốt cuộc một mình chạy tới chỗ này làm gì?”
“Tôi……”
“Cháu vừa nói cháu muốn tìm một quản lý Lưu? Anh ta là ai vậy? Cháu muốn đưa tiền gì cho anh ta?”
Cô trợn mắt, lườm mắt anh hô nhỏ:“Chú theo dõi tôi à?”
“Một bé gái ít tuổi chạy đến kiểu tòa nhà kinh doanh này, rốt cuộc cháu muốn đưa tiền gì?” Anh nhìn cái hộp nhỏ trong tay cô.
“Ai, Dịch Hành Vân, chú theo dõi tôi thật đấy à?” Cô nhăn mày nhỏ.
“Chú đây là giám sát cháu, để cháu không lầm đường lạc lối.”
“Hả? Lầm đường lạc lối cái gì?” Cô há hốc mồm.
“Đưa chú cái hộp cháu đang cầm xem bên trong có cái gì? Có phải có người bảo cháu chuyển hàng cấm gì đó không?” Anh đưa tay muốn lấy cái hộp của cô.
Hả! Anh ta…… Anh ta sao lại nghĩ cô đưa hàng cấm?
“Không được! Không thể cho chú xem được.” Cô kinh hãi, vội vàng giấu cái hộp ra sau.
“Chú biết ngay là có vấn đề, mau đưa cho chú.” Cô càng giấu, anh càng chắc chắc cô đang làm chuyện xấu.
“Không được.” Cô cố gắng giữ chặt cái hộp hơn.
“Đưa chú xem nhanh lên, tiểu quỷ cháu ngộ nhỡ ngây thơ bị người ta lợi dụng, chết thế nào cũng không biết, đưa chú –” Anh giận dữ, bàn tay to dùng sức kéo một cái.
Kết quả là cái hộp bị chia thành hai nửa, kim loại hình tròn rơi ra, một quả bóng tròn rơi xuống đất lại đột nhiên vươn tứ chi ra, giống người máy nhỏ.
“A! Chú xem, là tại chú là tại chú, nếu rơi hỏng thì làm sao bây giờ?” Cô hổn hển dậm chân, vội ngồi xổm xuống nhặt lên.
Anh đờ ra, ngạc nhiên nhìn món đồ chơi người máy nhỏ này, thì thào hỏi: “Này…… Đây là cái gì?”
Cô vỗ khuôn mặt nhỏ, rút từ trong đầu người máy cái USB được ghép ở trong, thở phì phì hét lớn với anh:“Đây là USB!”
“Cháu làm…… Đây là Phương Dạ Bạch thiết kế à?”
Trong một quán cà phê, Dịch Hành Vân mở to hai mắt nhìn người máy nhỏ đang múa trên mặt bàn, vẻ mặt kinh ngạc.
“Đúng, cái này là Tiểu Bạch thiết kế.” Nhậm Hiểu Niên hơi vỗ vào đầu người máy, người máy không múa nữa.
“Sao thế được?” Anh khó tin cầm lấy người máy, cẩn thận quan sát nghiên cứu.
Một đứa trẻ bảy tuổi, làm sao có thể thiết kế ra người máy USB tinh xảo như vậy?
Trừ phi……
“Tiểu Bạch là thiên tài, anh ấy là thiên tài máy tính.” Nhậm Hiểu Niên vốn sợ bị anh phát hiện, nhưng ngẫm lại, chỉ cần nói Tiểu Bạch là thiên tài thôi, hẳn anh ta sẽ không thấy nghi ngờ gì đâu.
Thì đúng, Tiểu Bạch vốn là bẩm sinh, Thần Võ cũng thế. Ngày trước cha đã từng nói, hai người họ đều là nhân tài ưu tú nhất, cho nên cha rất coi trọng bọn họ.
Dịch Hành Vân thả người máy lên bàn, vỗ nhẹ đầu của nó, nó lại bắt đầu múa, thậm chí còn phát ra giọng nói đáng yêu và buồn cười:“Hiểu Niên cô thật đẹp, Hiểu Niên cô thật đáng yêu, Hiểu Niên cô vĩ đại nhất.”
Anh không nhịn được sợ hãi than, cái này thật sự là do thiên tài thiết kế.
Nhưng nói là một thiên tài bảy tuổi thiết kế, thật sự rất khoa trương.
“Quá lợi hại. Phương Dạ Bạch kia chẳng phải mới bảy tuổi thôi sao?”
“Bảy tuổi thì sao? Chỉ số thông minh của Tiểu Bạch rất cao, anh ấy thích chơi máy tính, chỉ cần là chuyện liên quan đến máy tính thì anh ấy đều làm.” Nhậm Hiểu Niên không nói bừa, khi lần đầu tiên cha giới thiệu Tiểu Bạch đã nói anh ta là thần máy tính.
Chỉ số thông minh cao sao? Dịch Hành Vân giật mình, giương mắt nhìn Nhậm Hiểu Niên trước mắt, nghĩ đến nguyên nhân ba đứa tiểu quỷ chúng trưởng thành sớm như thế có lẽ là vì chỉ số thông minh cao ngất.
“Chú hiểu rồi, Ba đứa cháu…… Đều là những đứa trẻ có chỉ số thông minh cao?” Nếu là vậy thì tất cả những chuyện kì lạ trước kia đều có đáp án rồi.
“À…… Cứ coi là vậy đi……” Cô hơi ngượng ngùng thừa nhận.
Thật ra, cô cũng không phải là thiên tài, chỉ số thông minh cũng chỉ tàm tạm thôi, nhưng cô rất chăm chỉ, cũng vì chịu ảnh hưởng của cha nên mới có chút trình độ về lĩnh vực sinh hóa tế bào con người.
“Khó trách các cháu khó dạy bảo như vậy, cũng không giống với trẻ con bình thường, thì ra là do quá thông minh.” Bây giờ anh đã hơi hiểu được những điều nghi ngờ kỳ lạ trong lòng.
“Chúng tôi đâu có khó dạy? Chúng tôi đều rất an phận thủ thường, nếu chú không xông tới……” Cô khẽ lẩm bẩm, thu dọn từng bộ phận người máy USB.
“Cháu tìm quản lý Lưu kia, là muốn bán người máy này đúng không?” Anh lại cầm một bộ phận trong đấy lên.
“Đúng vậy, chúng tôi hợp tác rất lâu rồi, quản lý Lưu rất thích tác phẩm của Tiểu Bạch, mỗi lần đều ra giá mua.”
“Chờ một chút, chuyện này không phải người lớn nên ra mặt giải quyết sao?” Anh lại cảm thấy không bình thường.
“Trước kia đều là người lớn ra mặt, nhưng vì chú muốn đuổi chúng tôi đi, chúng tôi không có tiền chuyển nhà, phải cần tiền ngay nên mới vội vàng muốn kiếm tiền từ USB này.” Cô lườm anh một cái.
Anh nhíu mày, trầm ngâm một giây, nói: “Vậy được rồi, trước khi vị người lớn kia của các cháu trở về, chú sẽ giúp các cháu đàm phán vụ làm ăn này.”
“Hả? Chú giúp chúng tôi đàm phán sao? Không không không cần……” Cô vội vã lấy lại người máy, không muốn anh ta làm lộn xộn hết lên.
“Quản lý Lưu ra giá bao nhiêu? Chú đàm phán, giá hẳn là sẽ tốt hơn.” Anh rụt tay lại, không cho cô lấy.
Cô nghe vậy thì hoảng sợ, lập tức liều mạng lắc đầu, vội vã đưa tay, nói:“Không cần không cần, trăm ngàn lần chú đừng tham dự vào chuyện của chúng tôi, đưa tôi.”
“Vì sao không tham gia vào? Bỗng nhiên chú thấy chuyện này rất thú vị.” Anh dựa ra sau, không trả cho cô.
Nói về thỏa thuận làm ăn, anh là cao thủ, người khác muốn mời anh còn chưa chắc đã đến, tiểu quỷ này lại một mực từ chối.
“Chú sao có thể làm như vậy hả, tôi nói chú đừng quan tâm……” Cô tức giận nhỏ giọng kêu, nhảy xuống ghế dựa, tính đi lên lấy lại người máy.
Lúc này, bồi bàn bưng cà phê nóng và ca cao nóng tới, cô nhảy lên như vậy, vừa lúc chạm vào bồi bàn, cái khay trong tay người bồi bàn hơi rung một chút, cả cái tách nghiêng ngả. Dịch Hành Vân kinh hãi, vươn tay lập tức ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực.
Trong nháy mắt, ca cao nóng trong tách trên khay tràn ra, vung vãi đầy mặt đất.
Người bồi bàn giật mình, vội đỡ lấy cái tách, hoảng sợ:“Em gái, có bị bỏng không?”
Dịch Hành Vân ngầm than một hơi, chỉ chút nữa thôi ca cao nóng này sẽ đổ hết lên đầu Nhậm Hiểu Niên.
“Tiểu nha đầu này, cháu không thể cẩn thận một chút được sao? Không được hấp tấp vụng về như thế!” Anh tức giận mở miệng mắng to.
Nhậm Hiểu Niên ngẩn ra, hơi tỉnh lại.
Này…… Đây là tình huống gì vậy?
Giờ phút này, cô đang thân mật dựa vào giữa hai tay hai chân Dịch Hành Vân, cả người bị anh ôm chặt, mũi tràn ngập mùi nước hoa bạc hà cỏ xanh nhàn nhạt của anh……
“Sao vậy? Bị bỏng rồi sao?” Anh cúi đầu sờ sờ đầu cô, rồi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên hỏi.
Cô nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, ngũ quan tuấn tú lạnh lùng đột nhiên phóng to trước mắt cô, nháy mắt, tim cô như bị giật điện, hơi co rút lại. Tiếp theo trong ngực bắt đầu như sấm đánh ầm ầm, đập thùng thùng.
“Này, Nhậm Hiểu Niên? Cháu có sao không?” Anh vỗ vỗ gò má nhỏ nhắn trắng mịn của cô.
Bỗng nhiên cô hoàn hồn lại, kích động không cho anh chạm vào, giãy dụa thoát ra khỏi cái ôm của anh, đè ngực, thở nhẹ nói:“Tôi không sao…… Không có việc gì……”
Trời ơi, cô chưa từng bị người ta ôm như vậy nhé. Ngay cả ba ba lúc còn sống cũng chưa bao giờ ôm như thế. Dịch Hành Vân sao có thể ôm cô bừa bãi? Thật sự là…… Thật sự là……
“Thật sự không sao chứ?” Dịch Hành Vân thấy cô là lạ, lại sờ sờ đầu cô.
“Không được…… Tùy tiện sờ tôi!” Cô gạt tay anh, đỏ mặt la hét.
Anh nhíu nhíu mày, tiểu nha đầu này làm sao vậy? Thái độ thật kém.
“Việc này, thật xin lỗi, tôi lập tức lau sàn ngay, mang một tách ca cao nóng khác đến……” Người bồi bàn nói xin lỗi.
“Không…… Không cần, tôi không uống, tôi muốn về.” Nhậm Hiểu Niên xoay người, nắm chặt cái hộp nhỏ trong tay, chạy ngay ra khỏi quán cà phê.
“Này, Nhậm Hiểu Niên!” Dịch Hành Vân gọi một tiếng, nhưng cô cũng không quay đầu lại. Anh nhíu nhíu mày, chỉ đành vội vàng trả tiền rồi đuổi theo.
Bên ngoài gió lạnh thổi vù vù, nhưng mặt Nhậm Hiểu Niên vẫn hơi nóng. Cô vừa đi vừa vỗ nhẹ trán mình, tự nói thầm:“Mày thần kinh gì vậy? Mau tỉnh lại cho tao, chẳng qua người ta có lòng tốt kéo mày lại thôi, mày đỏ mặt tim đập cái quỷ gì vậy?”
“Nhậm Hiểu Niên!” Dịch Hành Vân ở phía sau gọi cô.
Cô kinh sợ, chạy trốn nhanh hơn.
Nhưng Dịch Hành Vân người cao chân dài, lập tức đã đuổi kịp ngay, khom người đè vai cô lại, nói:“Chú gọi cháu sao cháu vẫn chạy?”
Cô thở một hơi, quay đầu nói:“Tôi tôi tôi…… Phải về nhà.”
“Cháu không tìm quản lí Lưu kia sao?” Anh cúi đầu nhìn cô, đột nhiên phát hiện mặt cô đỏ bừng, thoạt nhìn…… Rất đáng yêu.
“Không được, việc hơi ngoài dự tính, tôi muốn về liên lạc với anh ta trước.” Cô về bàn bạc với Thần Võ và Tiểu Bạch chuyện này. Người lạ kia xuất hiện làm cô rất bất an.
“Chú đưa cháu về.” Anh gật gật đầu.
“Không cần không cần, tự tôi về được.” Cô vội la lên.
“Đúng lúc chú phải về thăm công trường, đi cùng thôi, như vậy cháu còn tiết kiệm được tiền xe taxi.” Anh nhìn nhìn đồng hồ, thật ra lúc này anh nên ở công ty, nhưng để một mình Nhậm Hiểu Niên về anh lại hơi lo lắng.
Tiết kiệm tiền taxi?
Này này, vị tiên sinh này, tuy cô nghèo nhưng vẫn có tiền bắt taxi!
Cô đang muốn phản đối anh, nhưng chưa kịp nói, khóe mắt lại thoáng thấy người đàn ông lạ kia đã đứng ở góc đường nhìn cô chằm chằm. Cô hoảng sợ, cả người ngây ra.
Rốt cuộc…… Đối phương là loại người nào? Vì sao lại để mắt đến cô?
Một chút sợ hãi đột nhiên tràn ngập lòng cô. Cô sợ hãi không thôi, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh.
“Sao vậy? Đi thôi!” Dịch Hành Vân vỗ vỗ đầu cô.
“À……” Cô không tự giác đứng sát vào anh, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay áo tây trang.
Động tác ỷ lại nhỏ này làm anh ngẩn ra, cúi đầu nhìn cô một cái, lại theo ánh mắt cô nhìn qua góc đường, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đuổi theo cô kia xoay người đi vào trong đám đông.
Lạ thật, chẳng lẽ người kia theo dõi Nhậm Hiểu Niên? Không phải là biến thái đấy chứ?
Anh không vui nhíu nhíu mày, theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Nhậm Hiểu Niên.
Bàn tay nhỏ được bàn tay lớn ấm áp của anh nắm lấy, tim cô đập chệch một nhịp, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Bây giờ người xấu rất nhiều, sau này đừng chạy loạn một mình ở ngoài, biết không?” Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, lạnh giọng cảnh cáo.
Giọng anh thật dữ, nhưng mà không hiểu sao lời anh nói lại khiến cô yên tâm, đồng thời cũng làm tim cô đập nhanh.
Dịch Hành Vân này…… Thật ra không phải là người xấu……
Thật sự…… Không xấu……
Danh sách chương