Phá hủy tan tành hàng loạt tủ gỗ chứa đựng linh dược héo mòn, đợi đến khi ba người Đăng Dương tìm đến nơi thì chỉ còn lại một một tên võ giả trúng tên nằm rên rĩ trên mặt đất
Thấy ba người Đăng Dương tiến về phía mình, tên võ giả lập tức sợ hãi mà cuối đầu cầu xin.
“Mấy vị lão gia, làm ơn tha cho ta, tha cho ta, ta không dám nữa, không dám nữa, hu hu hu”
Thậm chí tên này còn sợ hãi đến nổi đái cả ra quần, trong không khí liền bốc lên một mùi ngai ngái khó ngửi.
“Đại lão gia gì chứ, ta đâu có già đến nổi đó. Mà ngươi cũng là nên đi thôi, cuộc đời mà, tạm biệt!”
Đăng Dương tiến đến, lạnh lẽo mìm cười với tên võ giả rồi thẳng tay cắm kiếm xuống, lưỡi kiếm bén nhọn nhắy mắt đâm thủng đầu tên võ giả, chấm dứt tính mạng của hắn.
Nhìn xác tên võ giả nằm dài ra đất, Triệu Dũng nhăn mày khó hiểu “Sao chỉ có một tên? Một mình hắn làm sao bắn ra cả đống tên như thế kia được?”
La Quốc Hùng nheo mắt nhìn về phía thông đạo không xa, nhết mép cười khinh thường “Có lẽ là bỏ chạy hết rồi, thôi kệ bọn chúng đi, không cần tốn thời gian truy đuổi, chúng ta đi thu thập Đia Nguyên Binh thôi”
“Không đuổi? Lỡ như bọn chúng bít kín luôn đường thầm thì thế nào?” Đăng Dương có chút nghi hoặc
La Quốc Hùng và Triệu Dũng nghe vậy thì liền bật cười.
“Ta nói sai cái gì sao?” Đăng Dương thấy vậy thì càng mơ hồ hơn
La Quốc Hùng nén cười giải thích “Bọn chúng bịt hầm thì có tác dụng gì, trong tay chúng ta có Địa Nguyên Binh, chặt đao phá đá đều được thì cần gì phải sợ bít hầm?”
Đăng Dương nghe thế thì ‘à’ một tiếng hiểu ra, thầm chửi bản thân mình ngu ngốc, một việc đơn giản như thế mà lại không thể nghĩ ra.
Sau đó, ba người Đăng Dương cười nói một hồi đã hội hợp với Cẩm Tú và Trọng Tuấn, sau đó liền trở lại phía cuối căn phòng, nơi đặt vô số Địa Nguyên Binh.
Thoáng kiểm kê một chút, Cẩm Tú hơi nhíu mi nói “Tổng cộng 36 thanh Địa Nguyên Binh, chúng ta không thể nào mang ra ngoài hết được?”
Triệu Dũng cũng có chút hết cách nói “Mỗi người nhiều lắm chỉ mang được 4 thanh, tổng cộng năm người là 20 thanh, tuy nhiên bởi vì Trọng Tuấn bị thương cần một người cõng đi, vậy nhiều nhất, chúng ta cũng chỉ có thể mang theo 12 thanh mà thôi, hơn nữa còn là những thanh tương đối nhỏ gọn. Ngoài ra vẫn còn dư lại 27 thanh vũ khí to nặng, chẳng lẽ lại để lại!”
“Mấy tên võ giả tiểu đội Vương Tinh bỏ chạy kia, trước sau gì cũng sẽ tìm cách quay lại nơi này, thậm chí còn mang theo một đống gia hỏa khác, chúng ta mà để lại số Địa Nguyên Binh này, chắc chắn là sẽ mất trắng” La Quốc Hùng trầm giọng nói.
Mỗi một thanh Địa Nguyên Binh, giá trị đến vài chục nghìn vina là ít, bỏ lại một thanh chính là tiếc đứt ruột một lần, thật sự là không nở.
Trọng Tuấn bị thương nặng nhất, cũng không thể thoải mái như mọi người mà phải ngồi dựa vào một cái tủ gỗ, âm thanh có chút suy yếu nói “Nếu hiện tại chúng ta có một cái Không Gian Trữ Vật thì tốt rồi, thu một lần liền có thể thu hết số Địa Nguyên Binh này đem ra ngoài!”
‘Không Gian Trữ Vật!’ Cái này Đăng Dương cũng đã được nghe kể rất nhiều lần. Nó là một loại đồ vật vô cùng thần kỳ, chứa một không gian hoàn toàn độc lập ở bên trong và có thể dung nạp rất nhiều đồ vật. Chỉ là giá trị của một cái Không Gian Trữ Vật còn lớn hơn cả một thanh Địa Nguyên Binh, bởi vậy rất ít võ giả tu vi thấp có thể sở hữu nó.
Đừng nói chi đến mấy người có cảnh giới Võ Giả như bọn hắn, cho dù có là Võ Sư đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã có thể có được một chiếc đâu. Ít nhất cũng phải là Võ Tướng thì may ra mới có một cái Không Gian Trữ Vật cho riêng mình.
“Không Gian Trữ Vật? Cái đồ vật này là thứ mà đám Võ Giả chúng ta có thể có sao?” La Quốc Hùng thở dài, suy đi tính lại một hồi liền dứt khoát nói
“Được rồi, bây giờ việc chúng ta có thể làm là đem số Địa Nguyên Binh này lấy xuống rồi mang ra ngoài, cẩn thận tìm một chỗ tương đối kín đáo mà cất giấu, giấu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, mong rằng mấy tên võ giả kia không trở lại quá sớm”
“Cũng chỉ có thể làm như thế thôi, chúng taa ăn được bao nhiêu chỉ có thể nhìn đến ý trời vậy” mọi người cũng theo đó gật đầu chấp thuận cách làm này.
Tiếp đến, ngoại trừ Trọng Tuấn bị thương nặng ra, bốn người còn lại của tiểu đội Phong Long bắt đầu bắt tay vào công cuộc thu dọn ba mươi mấy thanh Địa Nguyên Binh. Đầu tiên là đem tất cả gỡ xuống khỏi giá, dồn lại dưới mặt đất rồi mới vận chuyển ra ngoài.
Đăng Dương tất nhiên là cũng tham gia vào quá trình này, chỉ có điều trong lúc đem số Địa Nguyên Binh này gỡ xuống, hắn đã âm thầm động tay động chân, tránh né tầm mắt của bốn người còn lại mà lặng lẽ thu lấy một số thanh vào trong túi đồ hệ thống, thứ không khác Không Gian Trữ Vật là bao nhưng lại an toàn và kín đáo hơn rất nhiều lần.
Mà cũng bởi vì sự kín đáo đó, trong lúc Đăng Dương hành sự, bọn người La Quốc Hùng cũng không một chút mảy may hay biết hoặc nghi ngờ gì.
Sau khoản vài phút ngắn ngủi, tất cả số Địa Nguyên Binh đều đã được bốn người tháo xuống toàn bộ, chất thành một đống lớn.
La Quốc Hùng chống nạnh, nhìn đống vũ khí cao như một đống rôm, thở hắc ra một hơi, nói
“Bây giờ thì đến việc mang ra, ta, Triệu Dũng và Cẩm Tú sẽ mang mỗi người 4 thanh, nếu đem nhiều thêm nữa sẽ bị giới hạn hành động, cực kỳ bất lợi nếu bị tập kích. Còn A Dương, ngươi sẽ cõng Trọng Tuấn ra ngoài”
“Cứ để ta!” Đăng Dương nghiêm túc gật đầu.
Sau đó, tiểu đội Phong Long mỗi người một việc, bắt đầu hành động. Triệu Dũng, La Quốc Hùng và Cẩm Tú mang theo 12 thanh Địa Nguyên Binh gọn nhẹ trên lưng, đi thẳng đến đường hầm.
Đăng Dương thì cõng Trọng Tuấn, đồng thời còn tiện tay cầm lấy một thanh dao găm Địa Nguyên Binh nho nhỏ nhét vào thắt lưng rồi mới theo cả đội rời đi.
Sau lưng bọn hắn, vẫn còn một đống Địa Nguyên Binh nằm trơ trọi trên mặt đất, chờ đợi lượt vận chuyển tiếp theo.
Thấy ba người Đăng Dương tiến về phía mình, tên võ giả lập tức sợ hãi mà cuối đầu cầu xin.
“Mấy vị lão gia, làm ơn tha cho ta, tha cho ta, ta không dám nữa, không dám nữa, hu hu hu”
Thậm chí tên này còn sợ hãi đến nổi đái cả ra quần, trong không khí liền bốc lên một mùi ngai ngái khó ngửi.
“Đại lão gia gì chứ, ta đâu có già đến nổi đó. Mà ngươi cũng là nên đi thôi, cuộc đời mà, tạm biệt!”
Đăng Dương tiến đến, lạnh lẽo mìm cười với tên võ giả rồi thẳng tay cắm kiếm xuống, lưỡi kiếm bén nhọn nhắy mắt đâm thủng đầu tên võ giả, chấm dứt tính mạng của hắn.
Nhìn xác tên võ giả nằm dài ra đất, Triệu Dũng nhăn mày khó hiểu “Sao chỉ có một tên? Một mình hắn làm sao bắn ra cả đống tên như thế kia được?”
La Quốc Hùng nheo mắt nhìn về phía thông đạo không xa, nhết mép cười khinh thường “Có lẽ là bỏ chạy hết rồi, thôi kệ bọn chúng đi, không cần tốn thời gian truy đuổi, chúng ta đi thu thập Đia Nguyên Binh thôi”
“Không đuổi? Lỡ như bọn chúng bít kín luôn đường thầm thì thế nào?” Đăng Dương có chút nghi hoặc
La Quốc Hùng và Triệu Dũng nghe vậy thì liền bật cười.
“Ta nói sai cái gì sao?” Đăng Dương thấy vậy thì càng mơ hồ hơn
La Quốc Hùng nén cười giải thích “Bọn chúng bịt hầm thì có tác dụng gì, trong tay chúng ta có Địa Nguyên Binh, chặt đao phá đá đều được thì cần gì phải sợ bít hầm?”
Đăng Dương nghe thế thì ‘à’ một tiếng hiểu ra, thầm chửi bản thân mình ngu ngốc, một việc đơn giản như thế mà lại không thể nghĩ ra.
Sau đó, ba người Đăng Dương cười nói một hồi đã hội hợp với Cẩm Tú và Trọng Tuấn, sau đó liền trở lại phía cuối căn phòng, nơi đặt vô số Địa Nguyên Binh.
Thoáng kiểm kê một chút, Cẩm Tú hơi nhíu mi nói “Tổng cộng 36 thanh Địa Nguyên Binh, chúng ta không thể nào mang ra ngoài hết được?”
Triệu Dũng cũng có chút hết cách nói “Mỗi người nhiều lắm chỉ mang được 4 thanh, tổng cộng năm người là 20 thanh, tuy nhiên bởi vì Trọng Tuấn bị thương cần một người cõng đi, vậy nhiều nhất, chúng ta cũng chỉ có thể mang theo 12 thanh mà thôi, hơn nữa còn là những thanh tương đối nhỏ gọn. Ngoài ra vẫn còn dư lại 27 thanh vũ khí to nặng, chẳng lẽ lại để lại!”
“Mấy tên võ giả tiểu đội Vương Tinh bỏ chạy kia, trước sau gì cũng sẽ tìm cách quay lại nơi này, thậm chí còn mang theo một đống gia hỏa khác, chúng ta mà để lại số Địa Nguyên Binh này, chắc chắn là sẽ mất trắng” La Quốc Hùng trầm giọng nói.
Mỗi một thanh Địa Nguyên Binh, giá trị đến vài chục nghìn vina là ít, bỏ lại một thanh chính là tiếc đứt ruột một lần, thật sự là không nở.
Trọng Tuấn bị thương nặng nhất, cũng không thể thoải mái như mọi người mà phải ngồi dựa vào một cái tủ gỗ, âm thanh có chút suy yếu nói “Nếu hiện tại chúng ta có một cái Không Gian Trữ Vật thì tốt rồi, thu một lần liền có thể thu hết số Địa Nguyên Binh này đem ra ngoài!”
‘Không Gian Trữ Vật!’ Cái này Đăng Dương cũng đã được nghe kể rất nhiều lần. Nó là một loại đồ vật vô cùng thần kỳ, chứa một không gian hoàn toàn độc lập ở bên trong và có thể dung nạp rất nhiều đồ vật. Chỉ là giá trị của một cái Không Gian Trữ Vật còn lớn hơn cả một thanh Địa Nguyên Binh, bởi vậy rất ít võ giả tu vi thấp có thể sở hữu nó.
Đừng nói chi đến mấy người có cảnh giới Võ Giả như bọn hắn, cho dù có là Võ Sư đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã có thể có được một chiếc đâu. Ít nhất cũng phải là Võ Tướng thì may ra mới có một cái Không Gian Trữ Vật cho riêng mình.
“Không Gian Trữ Vật? Cái đồ vật này là thứ mà đám Võ Giả chúng ta có thể có sao?” La Quốc Hùng thở dài, suy đi tính lại một hồi liền dứt khoát nói
“Được rồi, bây giờ việc chúng ta có thể làm là đem số Địa Nguyên Binh này lấy xuống rồi mang ra ngoài, cẩn thận tìm một chỗ tương đối kín đáo mà cất giấu, giấu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, mong rằng mấy tên võ giả kia không trở lại quá sớm”
“Cũng chỉ có thể làm như thế thôi, chúng taa ăn được bao nhiêu chỉ có thể nhìn đến ý trời vậy” mọi người cũng theo đó gật đầu chấp thuận cách làm này.
Tiếp đến, ngoại trừ Trọng Tuấn bị thương nặng ra, bốn người còn lại của tiểu đội Phong Long bắt đầu bắt tay vào công cuộc thu dọn ba mươi mấy thanh Địa Nguyên Binh. Đầu tiên là đem tất cả gỡ xuống khỏi giá, dồn lại dưới mặt đất rồi mới vận chuyển ra ngoài.
Đăng Dương tất nhiên là cũng tham gia vào quá trình này, chỉ có điều trong lúc đem số Địa Nguyên Binh này gỡ xuống, hắn đã âm thầm động tay động chân, tránh né tầm mắt của bốn người còn lại mà lặng lẽ thu lấy một số thanh vào trong túi đồ hệ thống, thứ không khác Không Gian Trữ Vật là bao nhưng lại an toàn và kín đáo hơn rất nhiều lần.
Mà cũng bởi vì sự kín đáo đó, trong lúc Đăng Dương hành sự, bọn người La Quốc Hùng cũng không một chút mảy may hay biết hoặc nghi ngờ gì.
Sau khoản vài phút ngắn ngủi, tất cả số Địa Nguyên Binh đều đã được bốn người tháo xuống toàn bộ, chất thành một đống lớn.
La Quốc Hùng chống nạnh, nhìn đống vũ khí cao như một đống rôm, thở hắc ra một hơi, nói
“Bây giờ thì đến việc mang ra, ta, Triệu Dũng và Cẩm Tú sẽ mang mỗi người 4 thanh, nếu đem nhiều thêm nữa sẽ bị giới hạn hành động, cực kỳ bất lợi nếu bị tập kích. Còn A Dương, ngươi sẽ cõng Trọng Tuấn ra ngoài”
“Cứ để ta!” Đăng Dương nghiêm túc gật đầu.
Sau đó, tiểu đội Phong Long mỗi người một việc, bắt đầu hành động. Triệu Dũng, La Quốc Hùng và Cẩm Tú mang theo 12 thanh Địa Nguyên Binh gọn nhẹ trên lưng, đi thẳng đến đường hầm.
Đăng Dương thì cõng Trọng Tuấn, đồng thời còn tiện tay cầm lấy một thanh dao găm Địa Nguyên Binh nho nhỏ nhét vào thắt lưng rồi mới theo cả đội rời đi.
Sau lưng bọn hắn, vẫn còn một đống Địa Nguyên Binh nằm trơ trọi trên mặt đất, chờ đợi lượt vận chuyển tiếp theo.
Danh sách chương