Với tâm trạng mừng rỡ, Đăng Dương đi đến trước hai thanh kiếm Địa Nguyên Binh mà hắn lựa chọn, nhẹn nhàn nắm mấy thanh trường kiếm đưa lên, quét tay áo lau sạch bụi bẩn rồi rút kiếm ra, ngay tức khắc một dòng chữ rồng bay phượng múa được cẩn thận chạm khắc trên thân kiếm hiển hiện trước mắt Đăng Dương.

“ Bình Minh? Mặt trời mọc hướng đông, tên hay!” Đăng Dương vui vẻ cười lớn, tay nắm trường kiếm hắc sắc bắt đầu chém ra mấy đường kiếm thuật cơ bản như đâm, bổ, chém, chặt.

Mà theo từng chiêu thức dứt khoát của Đăng Dương, lưỡi kiếm sắt ngọt liếc qua không khí liên tục vang lên từng tiếng vun vút hữu lực.

“Thanh kiếm Bình Minh này, độ dài so với thiết kiếm của mình không sai biệt lắm, chỉ là có nặng hơn đôi chút, khoản cỡ 8 cân. Tuy nhiên đối với chỉ số sức mạnh hiện giờ của mình thì tương đối thuận tay”

Chơi đùa trường kiếm hắc sắc một hồi, Đăng Dương liền đem nó thay vào chỗ của thiết kiếm, giắt tại đai lưng. Còn về thanh thiết kiếm đã theo hắn bao lâu nay thì tự nhiên được hắn tiện tay để lại trên giá binh khí, ngay vị trí của Bình Minh đã từng ở, xem như là nơi nghỉ chân cuối cùng của nó.

Rời tay khỏi thiết kiếm, Đăng Dương tiếp tục nắm lấy thanh trọng kiếm Địa Nguyên Binh còn lại, ra sức kéo lên.

Bản nguyên là trọng kiếm, tất nhiên là phải nặng vô cùng, bản thân Đăng Dương đã dùng Bạch Tuyết Kiếm được một thời gian nên hiểu rõ điều đó. Nhưng mặc cho Đăng Dương biết rõ và đã có chuẩn bị, ấy vậy mà trọng lượng của thanh trọng kiếm hắc sắc này vẫn khiến cho hắn phải giật mình.

Đối với thanh trọng kiếm này, một từ ‘nặng’ thôi là chưa đủ, mà phải nói là ‘rất nặng, cực kỳ nặng’, nặng đến nổi Đăng Dương cho dù gồng hết sức lực hiện tại cũng không thể nào một tay mà nhất nổi nó lên.

Nên biết, với sức mạnh tương đương này, Đăng Dương đã có thể một tay cầm nắm Bạch Tuyết Kiếm dễ dàng, bất quá đó chỉ là nói về việt cầm nắm mà thôi, còn khi chiến đấu, hắn bắt buộc phải sử dụng cả hai tay.

Không thể làm trọng kiếm xê dịch dù chỉ một chút, hết cách, Đăng Dương đành phải dùng cả hai tay nắm lấy cán kiếm, cùng với đó là sức lực của các khối cơ bắp toàn thân bùng nổ, lôi hệ đấu khí vận chuyển hết tốc lực.

“Hây ya… lên cho ta!”

Sau một cú quát khẽ đầy khí thế, Đăng Dương cuối cùng đã có thể nhất thanh trọng kiếm hắc sắc bằng cả hai tay ra khỏi giá binh khí.



Khi đã nâng được trọng kiếm lên rồi, Đăng Dương lúc này mới thật sự cảm nhận sâu sắc được sức nặng kinh người của nó, hắn khẽ nhíu mày lẫm bẩm

“Thanh kiếm này, trọng lượng ít nhất cũng phải sáu bảy chục cân, thật sự là quá nặng. Nếu lấy sức mạnh hiện giờ của mình, muốn sử dụng thanh kiếm này chính là người suy nói mộng, hoàn toàn không cách nào làm được. Bất quá trong tương lại sau này thì lại khác, đợi khi mình tăng đến cấp độ 10 trở lên, thanh kiếm này ắt hẳn là lợi khí tung hoành của mình”

“À mà thanh trường kiếm kia có tên thì thanh này chắc chắn cũng có nhỉ, không biết tên của nó gọi là gì đây!”

Nói rồi, ôm tâm trạng tò mò, Đăng Dương liền đem thanh trọng kiếm dựng đứng lên, mũi kiếm cắm xuống đất, sau đó lại khẽ dùng vạt áo lau sơ qua lớp bụi bẩn trên lưới kiếm một lượt.

“ Hoàng Hôn! Là thời điểm chấm dứt của một ngày, cũng là nói nếu minh sử dụng thanh kiếm này, liền có thể chấm dứt tất cả địch thủ, gặp thần giết thần, gặp thánh trảm thánh!” Đọc qua một lượt dòng chữ rồng bay phượng múa, Đăng Dương vui vẻ cười lớn.

Mặc dù biết cái tên Hoàng Hôn này cũng không có cái ý nghĩa gì sâu xa như thế, tuy nhiên Đăng Dương vẫn là muốn tụ sướng một chút. Dù sao Bình Minh đi với Hoàng Hôn, quả thật là cái tên quá đẹp.

Binh Minh là sự khởi nguồn, của sinh sôi nảy nở. Trong khi đó, Hoàng Hôn chính hiện tân của sự kết thúc và tận diệt. Hai khái niện này ghép lại với nhau, tựa như muốn nói kẻ nắm giữ hai thanh kiếm này chính là kẻ nắm giữ thiên hạ, phán định sự sống chết của muôn vạn sinh linh.

Không diễn giải nhiều, chỉ cầm trọng kiếm trên tay, đọc qua dòng chữ ngập tràn bá khí, từ trong cốt tủy của hắn đã bắt đồng nhen nhóm một ngọn lửa ngông cuồng, ngọn lửa của hào khí bất diệt.

Hiện tại Đăng Dương vẫn còn yếu, ngọn lửa này vẫn chỉ là một đóm lửa li ti không chút bắt mắt, thế nhưng ai biết được sau này, ngọn lửa nhiệt huyết tưởng chừng như vô cùng nhỏ bé này lại quét ngang thiên hạ, thiêu đốt thương khung, tạo ra một thiên truyền kỳ vĩ hằng không thể phai mờ.

Hưng phấn một hồi qua đi, Đăng Dương đem thanh trọng kiếm hắc sắc, né tránh tầm mắt của bốn người La Quốc Hùng mà âm thầm thu vào bên trong túi đồ hệ thống, an ổn cất giấu nó ở đó. Hoàng Hôn đích xác là một thanh Địa Nguyên Binh phi thường cường đại nhưng lúc này, hắn vẫn chưa đủ khả năng để sử dụng nó, chỉ có thể tiếp tục dùng Bạch Tuyết Kiếm mà thôi.

Vào đúng lúc Đăng Dương vừa thu giữ trọng kiếm vào trong túi đồ hệ thống, đột nhiên trong đầu hắn xẹt qua một tia ý thức nguy hiểm.

Không có thời gian để suy nghĩ, ý niệm vừa động, Đăng Dương đã theo bản năng tự nhiên mà bổ nhào xuống đất, sau đó liền lăn nhanh người năm sáu vòng qua một bên, giấu người sau một cái tủ ngỗ.

Mà ngay khi Đăng Dương nằm xuống, tại khoảng không gian mà hắn vừa đứng, một mũi tên sắc lạnh hàn quang xé gió bay vút qua, kéo theo một tiếng rít chói tay găm thẳng vào kệ bịnh khí.

Đăng Dương một lần nữa ngồi dậy, ngước mặt nhìn lên, thấy phần đuôi mũi tên vẫn còn rung động bần bật sau khi cắm sâu vào kệ gỗ thì ngay lập tức da đầu liền tê dại, mở miệng quát lớn

“Mọi người cẩn thận, có địch tập kích!”

Đăng Dương vừa lên tiếng nhắc nhở thì từ đằng xa, lại có thêm mười mấy mũi tên sắc lạnh phá không bắn tới, mục tiêu chính là bốn người còn lại.

Thế nhưng bốn người bọn La Quốc Hùng cũng không phải là tay mơ, tên vừa rời cung còn chưa kịp bay đến thì cả bọn đã kịp thời ẩn nấp sau các tủ gỗ.

La Quốc Hùng nắm chặt chiến đao xích hồng Địa Nguyên Binh trên tay, vẻ mặt nghiêm trọng nói “Chắc là đám võ giả mà ta đã cướp bản đồ đây mà, thật không nghĩ bọn chúng lại đến nhanh như vậy. Cẩm Tú, nàng xem thử bọn chúng có tổng cộng bao nhiêu tên”

“Được!” Cẩm Tú gật đầu, tìm một vị trí thích hợp, canh thời gian một lượt tên vừa sượt qua liền hơi hé đầu ra nhìn, quan sát chưa được vài giây liền thục đầu trờ lại.

Mà ngay sau khi Cẩm Tú rút đầu về thì một loạt mười mấy mũi tên liền bắn thẳng vào vị trí tủ gỗ mà nàng đang ẩn nấp, nhất là nơi nàng hé đầu ra, phần tủ này đã bị năm sáu mũi tên sắc lạnh phá vỡ hoàn toàn, tro bụi từ linh dược khô héo bay tứ tung.

Có điều Cẩm Tú hình như đã quen với điều này nên không có vẻ gì là khiếp đảm, thần thái vẫn giữ sự quyết rũ hiện hữu, kèm theo một chút nghiêm túc nói

“Có khoản từ tám đến mười tên, kẻ cầm đầu hình như là Vương Nguyên Bưu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện