Edit + Beta: ALice.
Tần Vạn Quán rất được hoan nghênh.
Toàn bộ nhà trẻ Ánh Sao, gần như không có đứa bé nào là không thích Tần Vạn Quán, bên cạnh bé vẫn luôn có rất nhiều người vây quanh. Hơn nữa bé lớn lên đẹp, hành vi cử chỉ cũng giống một hoàng tử nhỏ, làm cái gì cũng rất ưu tú. Bất kể là bé trai hay bé gái, đều có sự sùng bái yêu thích như có như không đối với Tần Vạn Quán.
Nhưng Hạ Lam Phong biết, thật ra Tần Vạn Quán này cũng không hữu hảo như vẻ ngoài vậy. Tần Vạn Quán không có ác ý đối với người khác, cũng chỉ để khiến cho tất cả mọi hành vi mà bé làm thoạt nhìn "hiền lành" mà thôi. Bé đối xử với tất cả mọi người gần như bình đẳng, cũng chỉ bởi vì Tần Vạn Quán "Không thèm để ý" những người đó mà thôi.
Vinh hạnh trở thành bạn tốt chí giao của hoàng tử Tần Vạn Quán, Hạ Lam Phong mặt không cảm xúc mà bấm máy chơi trò chơi trước mặt, sau đó liền bị Tần Vạn Quán ngồi ngay ngắn ở bên cạnh PK thắng, đột nhiên liền ném máy chơi game.
"Không chơi nữa, chơi không vui gì hết." Năm nay Hạ Lam Phong đã 6 tuổi, rất nhanh bé sẽ cùng Tần Vạn Quán phải cùng đi học tiểu học. Hôm trước bọn họ mới mua cặp sách mới, trong lúc mua cặp sách, người trong nhà vì chúc mừng hai người bọn họ sắp học tiểu học, đều mua cho bọn họ mỗi người một cái máy chơi game.
Hiện tại nhóc và Tần Vạn Quán đang ở trong nhà Tần Vạn Quán chơi máy chơi game lần trước mua, chỉ là hình như Hạ Lam Phong cũng không có thiên phú chơi game, dù sao rất nhanh đã bị Tần Vạn Quán đánh bại.
"Được rồi, trò chơi có tính áp đảo xác thật cũng không thú vị như trong tưởng tượng vậy." Tần Vạn Quán cười dùng hai tay đặt máy chơi game xuống, còn thuận tiện cũng thu xếp luôn cái của Hạ Lam Phong. Bé đã học được cách nói chuyện không nhanh không chậm, cách nói chuyện này người ngoài có thể sẽ được cho rằng là có giáo dưỡng. Nhưng ở trong mắt Hạ Lam Phong, tên nhóc này thời thời khắc khắc đều muốn làm lệch đi tính cách của mình, ngay cả nhân thiết cũng tự thiết kế cho mình đến rõ ràng rành mạch. Dù sao lời này nghe qua là đang thuận theo lời của Hạ Lam Phong, nhưng Hạ Lam Phong cực kì rõ ràng Tần Vạn Quán đang nói đến việc bé chơi trò chơi quá gà mờ.
Grào, tức giận.
"Chậc, ở nhà cũng bộ dáng này, cậu không thấy mệt à?" Hạ Lam Phong mười ngón giao nhau, dùng lòng bàn tay đỡ cái ót, cứ như vậy ngả xuống thảm trong phòng Tần Vạn Quán, thuận tiện nhấc chân bắt chéo nhìn trần nhà trời xanh mây trắng đầy tính trẻ con kia của Tần Vạn Quán, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười trào phúng nói như vậy.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.
Một đứa nhỏ lộ ra vẻ mặt này thật sự rất kỳ quái.
"Sẽ không đâu, tôi thích như vậy." Mỗi tiếng nói, cử động của Tần Vạn Quán dưới sự dạy dỗ của Tần Phú Hữu và ba Tần mẹ Tần, đã cố định một loại khí chất của con nhà giàu. Chờ thu dọn xong mọi thứ, bé chuẩn bị lại nói chút gì với Hạ Lam Phong, chỉ là ngay lúc này, Giang Trúc Tâm đột nhiên gõ cửa.
"Tráng Tráng, Tiểu Phong, ba có thể tiến vào chứ?"
"Ba ơi!" Tần Vạn Quán vốn đang vẻ mặt và hành vi rất ổn trọng nháy mắt liền thả lỏng xuống. Lúc nghe được giọng nói của Giang Trúc Tâm, bé trước tiên liền chạy tới mở cửa cho Giang Trúc Tâm.
Sau khi Hạ Lam Phong nhìn thấy người lớn vào cửa, liền ngoan ngoãn ngồi dậy. Tuy nói ở trước mặt Tần Vạn Quán nhóc tùy thời đều là có thể nằm sẽ không ngồi, có thể ngồi thì sẽ không đứng. Nhưng ở trước mặt người nhà của bạn bè, nhóc vẫn sẽ tự giác làm bộ mình là một bảo bảo ngoan, vẻ mặt vừa rồi kia cũng tuyệt đối sẽ không để lộ ra ở trước mắt người lớn.
Dù sao cũng bởi vì còn nhỏ, cho nên động tác nhỏ như vậy của nhóc phần lớn thời gian vẫn không thể gạt được các người lớn, chỉ là mọi người cảm thấy nhóc đáng yêu, cho nên không vạch trần mà thôi.
"Các con không chơi game sao?" Giang Trúc Tâm buông đĩa trái cây thập cẩm xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Lam Phong, cũng không có ý lập tức rời đi.
"Game cũng bình thường, nên bọn con cũng không cảm thấy chơi có gì vui cả." Sau khi Tần Vạn Quán đóng cửa kỹ xong liền như là động vật không xương mà ghé vào trong lòng ngực Giang Trúc Tâm, hoàn toàn không giống với hình tượng hoàng tử nhỏ rụt rè tự chế kia.
Hạ Lam Phong: Cái tên hai mặt này.
"Game cũng không thấy chơi vui sao? Vậy các con cảm thấy chơi cái gì sẽ vui hơn?" Giang Trúc Tâm thật sự cho rằng không có người nào sẽ cảm thấy chơi game không vui, đặc biệt là các bé trai, không phải phần lớn đều rất dễ dàng nghiện game sao? Tráng Tráng nhà bọn họ sao lại không giống người thường vậy nhỉ, ngay cả Hạ Lam Phong cũng bị kéo theo không thích chơi game luôn rồi? "Chờ lát nữa con muốn đi đánh bóng bàn với Tiểu Phong!" Bóng bàn là một môn vận động hạng nhất mà Tần Vạn Quán gần nhất vừa mới học được. Ngay sau khi bé tiếp xúc xong, thì Giang Trúc Tâm liền nhờ người đi làm một chiếc bàn để trẻ em 6 tuổi dùng, bàn chơi bóng liền đặt ở trong phòng vận động lầu 3.
Hạ Lam Phong trầm mặc cầm lấy một miếng xoài, nghĩ, vừa rồi bọn họ có nói là muốn đi đánh bóng bàn sao?
Không cần phải nói, lần này lại là Tần Vạn Quán tự chủ trương. Nhưng Hạ Lam Phong cũng không phản bác, dù sao sau khi tắt game, thì trong lúc nhất thời nhóc cũng không biết mình muốn làm gì, cho nên lúc Tần Vạn Quán đưa ra đề nghị chơi bóng bàn, nhóc cảm thấy cũng còn OK.
"Con và Tiểu Phong là phái vận động sao." Giang Trúc Tâm bình thường cũng không có yêu cầu gì đối với dáng vẻ của Tần Vạn Quán, dù sao thì cả nhà đều đang để ý Tráng Tráng phải đoan chính, hành vi ghé vào trên người Giang Trúc Tâm như vậy, cậu vừa rời khỏi thì sẽ bị ngăn lại. Ở bên cạnh cậu, thì Tráng Tráng mới có thể nghỉ một chút, đây cũng xem như là cho Tráng Tráng một không gian để thở phào.
"Phái vận động?" Tần Vạn Quán xoay người, nằm ở trên đùi Giang Trúc Tâm, có chút khó hiểu, "Chính là thích vận động hả ba?"
"Cũng xem như là vậy đi?" Giang Trúc Tâm sờ sờ đầu tóc mềm mại của Tần Vạn Quán, thấy Hạ Lam Phong cũng tò mò nhìn chằm chằm cậu, liền nói với hai đứa nhỏ: "Sau khi các con ở chung với các bạn học ở nhà trẻ, cũng biết mọi người yêu thích không giống nhau đúng không? Thích trò chơi chính là một phái, thích vận động giống các con cũng là một phái, có bạn thích đọc sách, có bạn thích món đồ chơi vân vân......"
"Vậy nếu thích hết thì sao ạ?" Tần Vạn Quán vươn lòng bàn tay nhỏ, nắm lấy tay Giang Trúc Tâm hỏi.
"Như vậy thì không cần phân biệt, đi đâu cũng dùng được, tự mình cũng có thể vui vẻ rồi." Giang Trúc Tâm cảm thấy Tráng Tráng tuy rằng cao hơn, nhưng vẫn là Tráng Tráng ba bốn tuổi kia như cũ, thói quen thích nắm lấy tay cậu có thể là không đổi được.
"Vậy con nhất định có thể sống rất vui vẻ." Tần Vạn Quán có chút đắc ý mà cười hì hì một chút. Bé không phải quá để ý con người, nhưng lại rất tò mò đối với các loại sự vật trên thế giới. Những thứ có thể chơi được cũng không ít, ít nhất Giang Trúc Tâm nói bé đều thích, bé cũng thích những trò chơi như này. Chỉ vì Hạ Lam Phong không muốn chơi, nên bé mới phối hợp một chút, hơn nữa so với trò chơi, bé cũng cho rằng Hạ Lam Phong có thể sẽ càng thích bóng bàn hơn.
Bé thật là một người bạn ưu tú!
Hạ Lam Phong:......
"Ba cũng hy vọng con vĩnh viễn đều vui vẻ." Giang Trúc Tâm cảm thấy bộ dạng đắc ý như vậy của Tần Vạn Quán thật sự đáng yêu, vì thế liền bế bé lên hôn hai cái thật mạnh vào hai bên má của bé. Tần Vạn Quán cũng vui vẻ hôn lại, còn phát ra hai tiếng bẹp bẹp rất lớn.
Hạ Lam Phong:..................
Về điểm Tần Vạn Quán vẫn luôn nghiêm trang ở trước mặt người khác, mỗi lần ở trước mặt ba bé liền sẽ liều mạng làm nũng này, Hạ Lam Phong đại khái cảm thấy mình vĩnh viễn đều sẽ không thể nào quen được.
"Được rồi, các con đi chơi đi, ba cũng phải đi làm đây."
"Ba ơi, hôm nay là thứ bảy mà, ba có thể chơi cùng con không."
Hạ Lam Phong: Vì sao không phải là "bọn con"???
"Ba phải nỗ lực làm việc, tuần sau xin nghỉ phép, trước khi con lên tiểu học thì gia đình chúng ta sẽ du lịch nước ngoài một chút nhé." Nói, Giang Trúc Tâm đứng dậy, thuận tiện hái Tần Vạn Quán từ trên người mình xuống.
Lúc Hạ Lam Phong nghe được Giang Trúc Tâm muốn dẫn Tần Vạn Quán đi du lịch nước ngoài, thì có chút hâm mộ.
Không biết vì sao, không khí mấy năm nay trong nhà nhóc đều rất căng thẳng. Hạ Uyển Nhi đã từng dẫn bé đi ra ngoài chơi, nhưng Hạ Lam Phong lại cảm thấy càng như là đi ra ngoài tị nạn. Năm nay càng là bị cha mẹ nói không thể đi ra ngoài du lịch được, còn cụ thể là việc gì, thì người lớn cũng sẽ không nói mọi việc cho bé.
Cho nên Hạ Lam Phong vẫn rất hâm mộ Tần Vạn Quán có một ba ba nói được thì làm được, còn có một daddy sẽ không xem Tần Vạn Quán như trẻ con mà dỗ dành.
Ôi chao, cũng không biết đến khi nào bé mới có thể lớn lên đây!
Tần Vạn Quán rất được hoan nghênh.
Toàn bộ nhà trẻ Ánh Sao, gần như không có đứa bé nào là không thích Tần Vạn Quán, bên cạnh bé vẫn luôn có rất nhiều người vây quanh. Hơn nữa bé lớn lên đẹp, hành vi cử chỉ cũng giống một hoàng tử nhỏ, làm cái gì cũng rất ưu tú. Bất kể là bé trai hay bé gái, đều có sự sùng bái yêu thích như có như không đối với Tần Vạn Quán.
Nhưng Hạ Lam Phong biết, thật ra Tần Vạn Quán này cũng không hữu hảo như vẻ ngoài vậy. Tần Vạn Quán không có ác ý đối với người khác, cũng chỉ để khiến cho tất cả mọi hành vi mà bé làm thoạt nhìn "hiền lành" mà thôi. Bé đối xử với tất cả mọi người gần như bình đẳng, cũng chỉ bởi vì Tần Vạn Quán "Không thèm để ý" những người đó mà thôi.
Vinh hạnh trở thành bạn tốt chí giao của hoàng tử Tần Vạn Quán, Hạ Lam Phong mặt không cảm xúc mà bấm máy chơi trò chơi trước mặt, sau đó liền bị Tần Vạn Quán ngồi ngay ngắn ở bên cạnh PK thắng, đột nhiên liền ném máy chơi game.
"Không chơi nữa, chơi không vui gì hết." Năm nay Hạ Lam Phong đã 6 tuổi, rất nhanh bé sẽ cùng Tần Vạn Quán phải cùng đi học tiểu học. Hôm trước bọn họ mới mua cặp sách mới, trong lúc mua cặp sách, người trong nhà vì chúc mừng hai người bọn họ sắp học tiểu học, đều mua cho bọn họ mỗi người một cái máy chơi game.
Hiện tại nhóc và Tần Vạn Quán đang ở trong nhà Tần Vạn Quán chơi máy chơi game lần trước mua, chỉ là hình như Hạ Lam Phong cũng không có thiên phú chơi game, dù sao rất nhanh đã bị Tần Vạn Quán đánh bại.
"Được rồi, trò chơi có tính áp đảo xác thật cũng không thú vị như trong tưởng tượng vậy." Tần Vạn Quán cười dùng hai tay đặt máy chơi game xuống, còn thuận tiện cũng thu xếp luôn cái của Hạ Lam Phong. Bé đã học được cách nói chuyện không nhanh không chậm, cách nói chuyện này người ngoài có thể sẽ được cho rằng là có giáo dưỡng. Nhưng ở trong mắt Hạ Lam Phong, tên nhóc này thời thời khắc khắc đều muốn làm lệch đi tính cách của mình, ngay cả nhân thiết cũng tự thiết kế cho mình đến rõ ràng rành mạch. Dù sao lời này nghe qua là đang thuận theo lời của Hạ Lam Phong, nhưng Hạ Lam Phong cực kì rõ ràng Tần Vạn Quán đang nói đến việc bé chơi trò chơi quá gà mờ.
Grào, tức giận.
"Chậc, ở nhà cũng bộ dáng này, cậu không thấy mệt à?" Hạ Lam Phong mười ngón giao nhau, dùng lòng bàn tay đỡ cái ót, cứ như vậy ngả xuống thảm trong phòng Tần Vạn Quán, thuận tiện nhấc chân bắt chéo nhìn trần nhà trời xanh mây trắng đầy tính trẻ con kia của Tần Vạn Quán, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười trào phúng nói như vậy.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.
Một đứa nhỏ lộ ra vẻ mặt này thật sự rất kỳ quái.
"Sẽ không đâu, tôi thích như vậy." Mỗi tiếng nói, cử động của Tần Vạn Quán dưới sự dạy dỗ của Tần Phú Hữu và ba Tần mẹ Tần, đã cố định một loại khí chất của con nhà giàu. Chờ thu dọn xong mọi thứ, bé chuẩn bị lại nói chút gì với Hạ Lam Phong, chỉ là ngay lúc này, Giang Trúc Tâm đột nhiên gõ cửa.
"Tráng Tráng, Tiểu Phong, ba có thể tiến vào chứ?"
"Ba ơi!" Tần Vạn Quán vốn đang vẻ mặt và hành vi rất ổn trọng nháy mắt liền thả lỏng xuống. Lúc nghe được giọng nói của Giang Trúc Tâm, bé trước tiên liền chạy tới mở cửa cho Giang Trúc Tâm.
Sau khi Hạ Lam Phong nhìn thấy người lớn vào cửa, liền ngoan ngoãn ngồi dậy. Tuy nói ở trước mặt Tần Vạn Quán nhóc tùy thời đều là có thể nằm sẽ không ngồi, có thể ngồi thì sẽ không đứng. Nhưng ở trước mặt người nhà của bạn bè, nhóc vẫn sẽ tự giác làm bộ mình là một bảo bảo ngoan, vẻ mặt vừa rồi kia cũng tuyệt đối sẽ không để lộ ra ở trước mắt người lớn.
Dù sao cũng bởi vì còn nhỏ, cho nên động tác nhỏ như vậy của nhóc phần lớn thời gian vẫn không thể gạt được các người lớn, chỉ là mọi người cảm thấy nhóc đáng yêu, cho nên không vạch trần mà thôi.
"Các con không chơi game sao?" Giang Trúc Tâm buông đĩa trái cây thập cẩm xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Lam Phong, cũng không có ý lập tức rời đi.
"Game cũng bình thường, nên bọn con cũng không cảm thấy chơi có gì vui cả." Sau khi Tần Vạn Quán đóng cửa kỹ xong liền như là động vật không xương mà ghé vào trong lòng ngực Giang Trúc Tâm, hoàn toàn không giống với hình tượng hoàng tử nhỏ rụt rè tự chế kia.
Hạ Lam Phong: Cái tên hai mặt này.
"Game cũng không thấy chơi vui sao? Vậy các con cảm thấy chơi cái gì sẽ vui hơn?" Giang Trúc Tâm thật sự cho rằng không có người nào sẽ cảm thấy chơi game không vui, đặc biệt là các bé trai, không phải phần lớn đều rất dễ dàng nghiện game sao? Tráng Tráng nhà bọn họ sao lại không giống người thường vậy nhỉ, ngay cả Hạ Lam Phong cũng bị kéo theo không thích chơi game luôn rồi? "Chờ lát nữa con muốn đi đánh bóng bàn với Tiểu Phong!" Bóng bàn là một môn vận động hạng nhất mà Tần Vạn Quán gần nhất vừa mới học được. Ngay sau khi bé tiếp xúc xong, thì Giang Trúc Tâm liền nhờ người đi làm một chiếc bàn để trẻ em 6 tuổi dùng, bàn chơi bóng liền đặt ở trong phòng vận động lầu 3.
Hạ Lam Phong trầm mặc cầm lấy một miếng xoài, nghĩ, vừa rồi bọn họ có nói là muốn đi đánh bóng bàn sao?
Không cần phải nói, lần này lại là Tần Vạn Quán tự chủ trương. Nhưng Hạ Lam Phong cũng không phản bác, dù sao sau khi tắt game, thì trong lúc nhất thời nhóc cũng không biết mình muốn làm gì, cho nên lúc Tần Vạn Quán đưa ra đề nghị chơi bóng bàn, nhóc cảm thấy cũng còn OK.
"Con và Tiểu Phong là phái vận động sao." Giang Trúc Tâm bình thường cũng không có yêu cầu gì đối với dáng vẻ của Tần Vạn Quán, dù sao thì cả nhà đều đang để ý Tráng Tráng phải đoan chính, hành vi ghé vào trên người Giang Trúc Tâm như vậy, cậu vừa rời khỏi thì sẽ bị ngăn lại. Ở bên cạnh cậu, thì Tráng Tráng mới có thể nghỉ một chút, đây cũng xem như là cho Tráng Tráng một không gian để thở phào.
"Phái vận động?" Tần Vạn Quán xoay người, nằm ở trên đùi Giang Trúc Tâm, có chút khó hiểu, "Chính là thích vận động hả ba?"
"Cũng xem như là vậy đi?" Giang Trúc Tâm sờ sờ đầu tóc mềm mại của Tần Vạn Quán, thấy Hạ Lam Phong cũng tò mò nhìn chằm chằm cậu, liền nói với hai đứa nhỏ: "Sau khi các con ở chung với các bạn học ở nhà trẻ, cũng biết mọi người yêu thích không giống nhau đúng không? Thích trò chơi chính là một phái, thích vận động giống các con cũng là một phái, có bạn thích đọc sách, có bạn thích món đồ chơi vân vân......"
"Vậy nếu thích hết thì sao ạ?" Tần Vạn Quán vươn lòng bàn tay nhỏ, nắm lấy tay Giang Trúc Tâm hỏi.
"Như vậy thì không cần phân biệt, đi đâu cũng dùng được, tự mình cũng có thể vui vẻ rồi." Giang Trúc Tâm cảm thấy Tráng Tráng tuy rằng cao hơn, nhưng vẫn là Tráng Tráng ba bốn tuổi kia như cũ, thói quen thích nắm lấy tay cậu có thể là không đổi được.
"Vậy con nhất định có thể sống rất vui vẻ." Tần Vạn Quán có chút đắc ý mà cười hì hì một chút. Bé không phải quá để ý con người, nhưng lại rất tò mò đối với các loại sự vật trên thế giới. Những thứ có thể chơi được cũng không ít, ít nhất Giang Trúc Tâm nói bé đều thích, bé cũng thích những trò chơi như này. Chỉ vì Hạ Lam Phong không muốn chơi, nên bé mới phối hợp một chút, hơn nữa so với trò chơi, bé cũng cho rằng Hạ Lam Phong có thể sẽ càng thích bóng bàn hơn.
Bé thật là một người bạn ưu tú!
Hạ Lam Phong:......
"Ba cũng hy vọng con vĩnh viễn đều vui vẻ." Giang Trúc Tâm cảm thấy bộ dạng đắc ý như vậy của Tần Vạn Quán thật sự đáng yêu, vì thế liền bế bé lên hôn hai cái thật mạnh vào hai bên má của bé. Tần Vạn Quán cũng vui vẻ hôn lại, còn phát ra hai tiếng bẹp bẹp rất lớn.
Hạ Lam Phong:..................
Về điểm Tần Vạn Quán vẫn luôn nghiêm trang ở trước mặt người khác, mỗi lần ở trước mặt ba bé liền sẽ liều mạng làm nũng này, Hạ Lam Phong đại khái cảm thấy mình vĩnh viễn đều sẽ không thể nào quen được.
"Được rồi, các con đi chơi đi, ba cũng phải đi làm đây."
"Ba ơi, hôm nay là thứ bảy mà, ba có thể chơi cùng con không."
Hạ Lam Phong: Vì sao không phải là "bọn con"???
"Ba phải nỗ lực làm việc, tuần sau xin nghỉ phép, trước khi con lên tiểu học thì gia đình chúng ta sẽ du lịch nước ngoài một chút nhé." Nói, Giang Trúc Tâm đứng dậy, thuận tiện hái Tần Vạn Quán từ trên người mình xuống.
Lúc Hạ Lam Phong nghe được Giang Trúc Tâm muốn dẫn Tần Vạn Quán đi du lịch nước ngoài, thì có chút hâm mộ.
Không biết vì sao, không khí mấy năm nay trong nhà nhóc đều rất căng thẳng. Hạ Uyển Nhi đã từng dẫn bé đi ra ngoài chơi, nhưng Hạ Lam Phong lại cảm thấy càng như là đi ra ngoài tị nạn. Năm nay càng là bị cha mẹ nói không thể đi ra ngoài du lịch được, còn cụ thể là việc gì, thì người lớn cũng sẽ không nói mọi việc cho bé.
Cho nên Hạ Lam Phong vẫn rất hâm mộ Tần Vạn Quán có một ba ba nói được thì làm được, còn có một daddy sẽ không xem Tần Vạn Quán như trẻ con mà dỗ dành.
Ôi chao, cũng không biết đến khi nào bé mới có thể lớn lên đây!
Danh sách chương