"Bất kể sau này hắn giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay ốm đau, thì bạn đều nguyện ý ở bên cạnh hắn vĩnh viễn sao?"
"Đúng vậy, tôi nguyện ý."
"Mời hai vị tân lang hôn môi."
Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu nghiêng đầu hôn môi trong sự chứng kiến của mọi người.
Nhóm khách mời nhiệt liệt vỗ tay cho hai người, giống như vỗ tay càng lớn, thì chúc phúc càng sâu.
Lúc này có một tiếng vang lớn, ngay lúc mọi người còn đang kinh ngạc bởi tiếng vang, liền nhìn thấy trên không trung từng cánh hoa đủ mọi màu sắc chậm rãi rơi xuống.
Cánh hoa càng khiến bộ dáng hôn môi của Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu giống như một bức tranh sơn dầu tinh mỹ, sắc thái lộ ra đều có thể nhìn ra được mỗi một tia một hào hạnh phúc.
Thật tốt nha.
"Hừ." Quý Xuyến ôm con gái lạnh lùng hừ một tiếng với Tần Phú Hữu.
Vừa rồi anh ta liền bắt được Quý Du ở trong một đám đồng nghiệp, vốn dĩ muốn nói cùng với Quý Du, cho dù Tần Phú Hữu có kết hôn, thì hai người đàn ông cũng không có cách có con của mình được.
Nhưng mà nghĩ đến con gái đang ở trong lồng nguc mình, vì thế anh ta cũng chỉ có thể nắm lấy cổ áo của Quý Du, cách không mà tỏ vẻ bất mãn với Tần Phú Hữu mà thôi.
Vợ của Quý Xuyến đã sớm biết đức hạnh của anh ta thế nào.
Người này cái gì cũng tốt, chỉ là luôn thích bắt lấy Tần Phú Hữu không bỏ.
Chủ yếu là do từ nhỏ đến lớn Quý Xuyến liền chưa một lần thắng qua Tần Phú Hữu, cho nên ngay cả hôn nhân con cái cũng đều nghĩ đến tranh đua một chút.
Thật sự là khiến cho vợ anh ta đau cả đầu.
Nhưng mà cũng may Quý Xuyến chỉ biết phun tào không ngừng ở trước mặt em trai mình mà thôi, cơ bản cũng chưa từng ở trước mặt cô nhắc tới Tần Phú Hữu (rốt cuộc một khi nhắc tới tất cả đều là năng lượng ấu trĩ) cho nên cô mới không đến nỗi ở trước mặt Quý Xuyến tỏ vẻ xem thường.
Nhưng thật ra cô lại cảm thấy Quý Xuyến ngày thường vẻ mặt luôn căng thẳng, làm bộ chính mình thật đáng tin cậy, sẽ ở sau lưng phun tào đối thủ cạnh tranh (tự xưng) cũng xem như là việc rất đáng yêu đi.
Chỉ là đáng thương cậu em chồng xui xẻo Quý Du này.
Dứa nhỏ này quả thực chính là thùng rác chứa "cảm xúc mặt trái có liên quan với Tần Phú Hữu" của Quý Xuyến mà.
Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm hôn đến khó tách ra, người bên dưới đều đang ồn ào, đôi môi của hai người bọn họ vẫn còn dán lẫn nhau.
Thanh âm của Giang Trúc Tâm từ bên khe miệng lặng lẽ chui ra: "Lần này không thất bại sao?"
"Thành công chứ." Tần Phú Hữu mang tính trả thù mà cắn cắn môi dưới của Giang Trúc Tâm xong, mới buông cậu ra, sau đó cười vẫy tay với nhóm khách mời.
Nhìn thấy Quý Xuyến đang bắt lấy Quý Du nhìn lại đây, Tần Phú Hữu đầy cõi lòng hạnh phúc mà gật gật đầu với anh ta, hơi hơi mỉm cười.
Cái này dừng ở trong mắt Quý Xuyến, chính là hàm ý khoe ra.
Đến nỗi Quý Xuyến nghĩ như thế nào, thì trước nay đều không phải là việc mà Tần Phú Hữu rối rắm.
Hắn mời một nhà Quý Xuyến lại đây, vẫn là bởi vì hai nhà bọn họ có hợp tác.
Hơn nữa, con cháu hai nhà lúc còn nhỏ cũng vẫn chơi cùng nhau đến lớn.
Ở trong mắt của Tần Phú Hữu, tuy nói Quý Xuyến không tính là bạn tốt của hắn, nhưng cũng là đồng bọn thời thơ ấu.
Việc Quý Xuyến xem hắn như đối thủ một mất một còn này, thì Tần Phú Hữu cũng mơ hồ cảm giác được.
Nhưng bản thân hắn trước nay đều chưa từng thi đấu với Quý Xuyến, bởi vì hắn cũng đủ lợi hại rồi, không cần đối thủ làm gì nữa, chỉ cần thắng qua bản thân mình là đủ rồi.
Quý Xuyến: Muốn đánh người quá đi mất.
Kế tiếp chính là màn ném hoa cưới.
Một đám nam nữ chưa lập gia đình chen lấn ở bên nhau tích cực tranh đoạt bó hoa này, tựa như nếu cướp được thì liền có hi vọng thoát kiếp FA rồi.
Bất luận là khi nào, thì tiết mục ném hoa cưới này sẽ luôn xuất hiện không biết mệt trong hôn lễ.
"Anh không đi giành sao?" Hứa Lạc Lạc dùng khuỷu tay chọc chọc Tiền Bộ Thiệu đang đứng ở bên cạnh cậu ta, còn làm mặt quỷ với Tiền Bộ Thiệu nữa.
Vốn dĩ Hứa Lạc Lạc hẳn là ngồi ở bên phía bạn bè của Giang Trúc Tâm, nhưng bởi vì Tiền Bộ Thiệu không tiếng động kéo lại tay áo của cậu ta, vì thế Hứa Lạc Lạc cũng liền thuận thế mà ngồi ở bên cạnh Tiền Bộ Thiệu.
Cho nên tới lúc vứt hoa cưới này, thì Hứa Lạc Lạc vẫn đang đứng bên cạnh Tiền Bộ Thiệu.
Nhưng mà cậu ta cảm thấy như vậy cũng khá tốt, rốt cuộc thì bây giờ cậu ta cũng thật sự rất thân với Tiền Bộ Thiệu rồi.
Tiền Bộ Thiệu là một người tốt, có thể trở thành bạn của anh thật sự là một việc rất vui vẻ.
"Cậu muốn sao?" Tiền Bộ Thiệu không trả lời Hứa Lạc Lạc, mà chỉ là nghiêng đầu nhìn Hứa Lạc Lạc, ánh mắt mang theo ánh sáng mà Hứa Lạc Lạc nhìn không hiểu.
"Cũng còn được...!Bây giờ tôi còn rất nghèo, có lẽ cũng chẳng có cô gái nào sẽ theo tôi chịu khổ đâu..." Hứa Lạc Lạc nghiêm túc suy nghĩ một chút, đột nhiên cười hì hì gãi gãi cái ót, nói như vậy với Tiền Bộ Thiệu.
"Con trai thì sao?" Thanh âm của Tiền Bộ Thiệu rất đạm, tựa hồ chỉ là muốn đùa một chút.
Nhưng mà cho dù Tiền Bộ Thiệu nói cái gì đều giống như rất nghiêm túc, ngẫu nhiên Hứa Lạc Lạc cũng phân không rõ anh đang nói thật hay là nói đùa.
Nhưng mà giống như lúc này thì Hứa Lạc Lạc cho rằng, thuận theo ý nghĩ của mình chắc chắn không sai đâu.
"Con trai nếu ở bên tôi không phải cũng sẽ chịu khổ giống vậy sao?" Hứa Lạc Lạc duỗi tay vỗ vỗ vai Tiền Bộ Thiệu, "Anh đã quên tôi nghèo bao nhiêu rồi sao? Lần trước uống có một ly trà sữa thôi, mà phải để anh mời nữa còn gì ha ha ha ha!!"
Kì thật nói theo đạo lý, Hứa Lạc Lạc nghiêm túc làm việc như vậy, cái việc nghèo này thật ra rất không có đạo lý.
Nhưng mà không khéo chính là, cậu ta rời xa nhà, lại không rời xa được chủ nợ của phụ thân.
Vì không cho người xung quanh thêm phiền toái, nên Hứa Lạc Lạc vẫn luôn đang trả nợ cho phụ thân cậu ta.
Vì không để cho phụ thân cậu ta tiếp tục đánh bạc nữa, Hứa Lạc Lạc còn trộm thuê một đám lưu manh đánh gãy chân phụ thân cậu ta, đương nhiên việc này ngay cả Giang Trúc Tâm cũng không biết.
Nói ngắn lại, Hứa Lạc Lạc bây giờ trừ bỏ phí sinh hoạt ra, thì cũng vẫn luôn ăn mặc cần kiệm.
Cậu ta muốn mua một căn phòng ở nhỏ cho chính mình, cho nên trước mắt muốn mua một ly trà sữa xác thật cũng yêu cầu châm chước một chút.
Lần trước Tiền Bộ Thiệu đi công tác ở thành phố S xác thật cũng đã lãnh hội được sự bần cùng của Hứa Lạc Lạc.
Nhưng ngay lúc anh trực tiếp đưa thẻ cho Hứa Lạc Lạc quét, thì Hứa Lạc Lạc lại cho rằng anh đang nói giỡn, còn nhét thẻ lại cho anh nữa.
Tiền Bộ Thiệu uyển chuyển thông báo thất bại, rốt cuộc cũng ở ngay lúc này mới xác định được, Hứa Lạc Lạc thật ra cũng có thể tiếp nhận con trai.
"Tôi muốn bó hoa kia." Ánh mắt của Tiền Bộ Thiệu đột nhiên nóng bỏng, ngay lúc Hứa Lạc Lạc nghi hoặc, thì anh đã tự nhiên mà xuyên qua đám người, đang chờ để lấy hoa cưới.
"Chuẩn bị xong rồi sao?" Giang Trúc Tâm ở trên sân khấu cùng Tần Phú Hữu cầm hoa, đưa lưng về phía quần chúng, "Ba, hai, một!"
Bó hoa bị ném thật cao lên không trung, hai người đàn ông ăn ý mà cùng nhau ném hoa ra ngoài, nên còn ném xa hơn so với trong tưởng tượng nữa.
Cho nên cuối cùng cho dù Tiền Bộ Thiệu từ bỏ giữ gìn hình tượng, dùng sức nhảy cao lên, thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bó hoa kia rời khỏi đầu ngón tay anh như cũ.
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALices House, Wattpad phuthuytuyet07 và Sweek.
Theo tiếng kinh hô của mọi người, Tiền Bộ Thiệu mất mát mà đứng tại chỗ ủ rũ cụp đuôi.
Anh vốn đã lấy hết can đảm, muốn trực tiếp dùng bó hoa này để biểu đạt cảm tình của mình đối với Hứa Lạc Lạc, nhưng mà anh lại bỏ lỡ mất rồi.
"A Bộ, anh làm sao vậy?" Thanh âm của Hứa Lạc Lạc từ xa đến gần, Tiền Bộ Thiệu bởi vì không bắt được hoa, vừa rồi lại nhảy cao hơn so với người khác, nên bây giờ anh luôn cảm thấy có chút mất mặt, lại càng ngượng ngùng nhìn Hứa Lạc Lạc.
Hứa Lạc Lạc cũng không thèm để ý Tiền Bộ Thiệu đột nhiên dời đi tầm mắt, cậu ta chỉ nói: "Anh thích như vậy, vậy cái này liền tặng anh nè."
Tiếp theo, trong lòng ngực của Tiền Bộ Thiệu đột nhiên bị nhét vào một bó hoa tươi.
Kia còn không phải là bó hoa cưới vừa mới được Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu ném xuống sao?
Đột nhiên vừa ngẩng đầu, Tiền Bộ Thiệu liền nhìn thấy Hứa Lạc Lạc cười đến cực kì cao hứng: "Vừa vặn tôi đứng ở sau anh, nên bó hoa này trực tiếp rớt vào trong lồng ngực tôi nè, hoa này tặng cho anh.
Anh không cần uể oải đâu, A Bộ."
Ngay sau đó, Tiền Bộ Thiệu đột nhiên ôm lấy Hứa Lạc Lạc, người chung quanh lập tức huýt sáo, vỗ tay hoan hô.
Lỗ tai của Tiền Bộ Thiệu yên lặng nóng lên, nghĩ Hứa Lạc Lạc có lẽ sẽ minh bạch ý tứ của anh đi.
Không nghĩ tới, Hứa Lạc Lạc lại cười hà ha lên, cậu ta ôm Tiền Bộ Thiệu xoay vòng vòng, nói: "Người anh em à, không nghĩ tới anh lại thích hoa như vậy đó, chờ tôi có tiền tôi liền mua một bó cẩm chướng cho anh!"
Tiền Bộ Thiệu:......f*ck!
Giang Trúc Tâm nghe không rõ đối thoại giữa Hứa Lạc Lạc và Tiền Bộ Thiệu.
Cậu chỉ là há hốc miệng nhìn dưới sân khấu Hứa Lạc Lạc đưa một bó hoa cho Tiền Bộ Thiệu, sau đó lại cùng Tiền Bộ Thiệu ôm thành một đoàn.
Tình hình này lập tức khiến người khác nghĩ đến hai người bọn họ thành đôi rồi.
"Hả? Không phải chứ? Bọn họ đây là tỏ tình thành công rồi à?" Giang Trúc Tâm chọc chọc Tần Phú Hữu, có chút không thể tưởng tượng được.
Nguyệt lão cũng không hữu dụng bằng bó hoa này luôn á, ôi đệt.
"Thoạt nhìn thì đúng là như vậy nhỉ." Tần Phú Hữu cười tủm tỉm ôm lấy Giang Trúc Tâm hôn hôn, "Nhìn qua cũng là một cặp rất hạnh phúc."
Tiền Bộ Thiệu: Lòng tui khổ, nhưng không ai biết.
Hứa Lạc Lạc: (=^^=)?
Nhóm khách mời lục tục trở về, chỉ còn lại vài người xuống dưới chơi.
Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu cũng ở bên mấy người bạn mấy ngày xong, thì mới có thế giới của hai người.
Kết tiếp vốn dĩ hẳn là hưởng tuần trăng mật, nhưng mà bởi vì Giang Trúc Tâm đang mang thai, cho nên Tần Phú Hữu cũng chỉ là đưa Giang Trúc Tâm đến quốc gia khác chơi một vòng, trên cơ bản chỉ dám ở đi chơi ở đô thị cấp 1 mà thôi.
Rốt cuộc ở nông thôn cảnh tuy đẹp, không khí thoáng mát thì thoáng mát, nhưng dù sao vẫn không có thiết bị chữa bệnh tương đối tốt.
Bác sĩ tùy thân đi theo bọn họ đến lúc đó nếu muốn xử lý, cũng đều là không bột đố gột nên hồ.
Cho nên nếu có một ít điểm du lịch tương đối xa xôi, thì vẫn phải chờ sau khi sinh tiểu bảo bảo xong rồi mới có thể đi.
"Cho nên muốn đặt tên cho bảo bảo là gì nha?" Hai tuần sau, chồng chồng hai người về nước.
Sau khi nghỉ ngơi cho tốt xong thì ba Tần và mẹ Tần liền cùng nhau thương lượng tên của đứa nhỏ.
"Đây chính là việc lớn đấy." Ba Tần nghiêm túc lật từ điển nghiên cứu, thế tất muốn tìm một cái tên siêu cấp sáng loáng và nội hàm cho cháu trai đầu tiên của bọn họ.
"Tôi chỉ hy vọng đứa nhỏ bình bình an an, thuận thuận lợi lợi là tốt rồi." Mẹ Tần thật ra lại cực kì Phật hệ.
Bà hiền từ mà nhìn chằm chằm bụng nhỏ đang nhô lên kia của Giang Trúc Tâm, như là muốn để lộ ra em bé ở bên trong cho bà chúc phúc vậy.
"Ba mẹ, trước kia sao hai người lại đặt tên Tần Phú Hữu cho A Quý vậy?" Nói đến tên, Giang Trúc Tâm liền rất tò mò tên của Tần Phú Hữu, "Hơn nữa, sao nhũ danh của anh ấy lại là A Quý nha?"
Cái tên này nghe ra liền cực kì tùy ý, cho nên Giang Trúc Tâm mới có thể muốn hỏi, nhân tiện nhìn xem có thể tham khảo một chút hay không.
"Chúng ta à, hy vọng A Quý dồi dào tài phú, giàu có và tu dưỡng, giàu có về nhiệt tâm, giàu có sức sống, giàu có tất cả những phẩm đức tốt......" Mẹ Tần cũng lâm vào hồi ức, nghe tới tên này là cho Tần Phú Hữu thật lớn kỳ vọng.
"Nhưng mà sau lại phát hiện đứa nhỏ A Quý này quá quạnh quẽ, chúng ta cũng không trông cậy nó sẽ bướng bỉnh giống như những đứa trẻ khác, chỉ hy vọng tương lai nó có thể gặp được quý nhân, tự mình cũng trở thành quý nhân, còn muốn mình trở thành người giàu có tự thân nữa.
Rốt cuộc thì có tiền tóm lại có thể giải quyết 98% phiền não trên đời mà, con nói mẹ nói đúng không?"
Vốn dĩ muốn khen ba Tần mẹ Tần rất biết đặt tên, Giang Trúc Tâm:.......!Mẹ nói cực kì đúng luôn á..