ALice: Vì chương 29 này khá dài nên mình sẽ tách thành 2 chương nhỏ hơn nhé.
Mình yêu đương rồi.
Giang Trúc Tâm dùng sức lực thật lớn, mới tiễn đi kẻ đang muốn ở lại ngủ qua đêm là Tần Phú Hữu được.
Cậu cũng hiếm thấy không vẽ vời, mà là nằm trên giường điên cuồng lăn lộn.
Lúc trước kế hoạch nhân sinh của cậu là, trước ba mươi tuổi tìm được một công việc có liên quan đến đam mê của mình, đồng thời cũng tim một cô gái bình thường hiền lành nói chuyện yêu đương, cuối cùng là kết hôn rồi trước 32, 33 tuổi liền có con đầu lòng.
Không nghĩ tới, mục tiêu tìm việc đã hoàn thành, chỉ là vấn đề liên quan đến yêu đương, lại vượt xa khỏi sự tưởng tượng của cậu.
Nghĩ đến sau này không còn cách nào có con trai, thì Giang Trúc Tâm cũng có chút tiếc nuối.
Nhưng cũng chỉ là tiếc nuối mà thôi, dù sao cậu thật sự yêu thích Tần Phú Hữu, nếu đã thích thì Giang Trúc Tâm sẽ không tiếp tục suy nghĩ nhiều.
Tuy rằng Tần Phú Hữu là một tên biến thái.
Tần Phú Hữu: ^_^
"Trúc Tâm bảo bối, anh về đến nhà rồi." Qua nửa giờ, Tần Phú Hữu liền gọi video trò chuyện đến Giang Trúc Tâm.
Đây là lần đầu tiên Giang Trúc Tâm cùng Tần Phú Hữu gọi video, hai người đều cảm thấy được có chút sốt sắng cùng mới mẻ.
"Được rồi, anh nhanh chóng rửa mặt rồi đi ngủ đi." Giang Trúc Tâm cũng không biết nói gì, chỉ là ngồi ở trên giường nói như vậy thôi.
"Vậy anh đi tắm đây, đừng cúp điện thoại được không?" Tần Phú Hữu ở trong phòng vừa đi vừa tháo caravat.
Lúc cùng Giang Trúc Tâm gọi video màn hình là từ dưới nhìn lên, cái loại góc chết khi nhìn thấy lỗ mũi này cũng hoàn toàn không tồn tại dưới sự anh tuấn của Tần Phú Hữu, có thể thấy được Tần Phú Hữu thật sự đẹp 360 độ không góc chết.
"Anh tắm thì nghiêm túc đi tắm đi nha." Giang Trúc Tâm còn không biết Tần Phú Hữu sắp làm gì, chỉ là mang theo một chút nghi hoặc mà nói như vậy thôi.
Tần Phú Hữu đi tắm còn không cho cậu cúp điện thoại, là muốn để cậu chờ hắn sao?
Không nghĩ tới, sau một khắc cậu liền biết được chân tướng.
Tần Phú Hữu trực tiếp cầm điện thoại đi vào trong phòng tắm, sau đó Giang Trúc Tâm đang nhìn trần nhà được 3 giây, liền phát hiện video run lên mấy lần, cũng được cố định ở một chỗ.
Sau một khắc, Tần Phú Hữu không mặc quần áo liền xuất hiện ở trước mặt Giang Trúc Tâm.
Tần Phú Hữu đi tới chỗ vòi hoa sen lớn tiếng nói: "Không cho phép em cúp điện thoại!"
Đã hoảng loạn mà đem ngón tay cái đặt trên nút cảm ứng đỏ Giang Trúc Tâm, bị một câu mang theo một chút mệnh lệnh của Tần Phú Hữu khiến cho sợ hết hồn, vậy mà cậu thật sự không cúp video call với Tần Phú Hữu.
Giang Trúc Tâm cầm điện thoại thẳng tắp lưng, có chút không biết làm sao, cũng không biết đôi mắt cần phải xem chỗ nào.
"Tần Phú Hữu anh biến thái lắm rồi á nha!" Giang Trúc Tâm nhắm hai mắt gào lên trong điện thoại.
"Bảo bối nhi! Gọi là anh yêu." Tần Phú Hữu thanh âm cũng không nhỏ.
"Không gọi, em muốn cúp máy." Giang Trúc Tâm tay run run mà nói, mở mắt ra muốn tìm phím kết thúc trò chuyện.
"Không cho cúp, nhìn anh!" Tần Phú Hữu rời khỏi vòi hoa sen, áp sát vào điện thoại.
Giọt nước thuận theo sợi tóc của hắn nhỏ xuống trên da thịt, Giang Trúc Tâm nhìn thấy thiếu chút nữa mà phải rít gào thành tiếng.
"Anh có em cũng có, có cái gì hay đâu mà nhìn hả." Giang Trúc Tâm giãy dụa.
"Anh cứng rồi, em mau nhìn xem."
(ALice: Đòe mòe edit đến chỗ này thặc sự là tui nhịn không được phải đi xem lại tag nhân thiết của tác giả, sao tới đây ông Tần ổng biến thái thế không biết.
Poor Trúc Tâm.)
"A a a anh dừng tay lại cho em."
"Nhìn thấy không?"
Sau khi binh hoang mã loạn mà cúp điện thoại, Giang Trúc Tâm co quắp ở trên giường.
Cậu cảm thấy nhân sinh đơn giản của mình, bởi vì Tần Phú Hữu mà bị ép nhiễm phải bạo lực màu vàng mất rồi.
Vừa nãy, cậu vậy mà thật sự bị Tần Phú Hữu dao động đến mức xem xong toàn bộ một hồi biểu diễn tắm vòi hoa sen.
Nếu không phải Giang Trúc Tâm dùng việc ném điện thoại uy hiếp hắn, thì cậu thiếu chút nữa liền muốn cùng anh người yêu vừa mới xác nhận quan hệ ngày thứ nhất này, tiến hành một hồi video yêu yêu kinh tâm động phách gì đấy rồi.
...!Quá kích thích rồi, người đơn thuần tốt đẹp như cậu chịu không nổi nữa.
Nhớ lại vừa mới xem xong video mà Tần Phú Hữu tắm rửa, Giang Trúc Tâm mới hậu tri hậu giác mà phát hiện, phòng tắm nhà Tần Phú Hữu hình như còn lớn hơn so với phòng cậu đang thuê nữa ấy.
Cậu còn thoáng nhìn thấy một cái bồn tắm thật lớn nữa, hoặc có thể nói là loại dùng ở suối nước nóng được luôn.
Nhưng mà người sở hữu bồn tắm lớn Tần Phú Hữu, lại bắt cậu phải nhìn hắn tắm rửa.
Giang Trúc Tâm nghĩ, đại khái là những người có nhiều tiền như Tần Phú Hữu hay có một ít đam mê kỳ kỳ quái quái gì đó đi.
Phần lớn những người có tiền: Tui không phải, tui không có, cậu đừng có nói mò!
Đỏ mặt đi vào phòng tắm, Giang Trúc Tâm cũng chuẩn bị rửa mặt.
Cậu biết hôm nay cũng không thể tĩnh tâm để vẽ được nữa, cho nên có quyết định vi diệu là đi ngủ sớm một chút.
Nhưng mà vừa mới cởi quần áo bật công tắc nước nóng, thì trong đầu Giang Trúc Tâm đều không ngừng hồi tưởng lại môi của Tần Phú Hữu, đầu lưỡi của hắn, vuốt ve của hắn, nghĩ đến thân thể của cậu cũng phát sinh biến hóa.
"A a a a!" Giang Trúc Tâm đấm một cái lên gạch sứ, phát tiết xấu hổ do thân thể biến hóa xong, tư tưởng trái phải lại giãy dụa một phen, vẫn là run rẩy duỗi tay cầm ở dưới.
Giang Trúc Tâm: Tui không có dam.dang đâu nha, tui chỉ là tuổi trẻ, không cho khóa chương này.
Giang Trúc Tâm tuổi trẻ nằm ở trên giường, tắt đèn liền nhắm hai mắt lại.
Sau đó, điện thoại đang sạc pin đặt ở trên tủ đầu giường chấn động vài tiếng.
Cậu vốn cũng không ngủ nhanh như vậy, cho nên Giang Trúc Tâm vẫn cầm điện thoại lên.
Tần Phú Hữu: 【 Ông xã Trúc Tâm, em có nhớ anh không? 】
Giang Trúc Tâm lẩm bẩm: "Vừa mới gọi video nửa tiếng trước xong, nhớ cái gì mà nhớ chứ."
Nhưng ngón tay vẫn là vô cùng nhanh chóng hồi phục: 【 Đừng gọi em là ông xã, em chỉ nhớ có một chút thôi không phải rất nhớ đâu.
】
Tần Phú Hữu: 【 Được rồi bảo bối, bây giờ anh đang hưng phấn đến mức không ngủ được luôn này.
Từ lúc em đáp ứng ở cùng với anh, anh đều cho rằng mình đang mơ đấy.
】
Giang Trúc Tâm nhìn thấy những lời này, khóe miệng ngoéo một cái.
Từ trước tới nay cậu không nghĩ tới mình sẽ thích Tần Phú Hữu, càng không nghĩ tới mình sẽ nhanh như vậy mà thích ứng việc thân mật cùng một người đàn ông.
Cậu cảm thấy mình mới càng giống như là đang nằm mơ hơn.
Giang Trúc Tâm: 【 Ngày mai còn phải đi làm, không cần phát tao.
】
Tần Phú Hữu mặc áo ngủ tơ lụa ngồi ở trên giường trả lời Giang Trúc Tâm, trên mặt hắn cũng tự mang một tia ý cười.
Tần Phú Hữu: 【 Không sao, lại nói chuyện với anh trong chốc lát đi.
】
Bây giờ là buổi tối 12 giờ đúng, còn không đợi Tần Phú Hữu tiếp tục làm nũng, thì hắn liền nhận được điện thoại của mẫu thân.
"Chào buổi tối, mẹ." Tần Phú Hữu ôn thanh nói, tuy nói là đang cùng mẫu thân chào hỏi, nhưng hắn vẫn rất lưu ý đến việc Giang Trúc Tâm còn chưa trả lời tin nhắn của hắn đâu.
Vì thế hắn từ trên giường đứng dậy, đi dép lê bước nhanh đến thư phòng.
Haizz, sau này nên đặt thêm máy vi tính và điện thoại ở trong phòng ngủ mới được.
"A Quý à, nghe nói con có bạn trai rồi hả?" Bên kia điện thoại là lời nói cẩn thận từng li từng tí của mẫu thân.
Tần Phú Hữu nghe mẹ Tần gọi nhũ danh của hắn, lời nói thăm dò như vậy liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Bởi vì hắn vẫn luôn độc thân, cho nên mẹ Tần đối với tình trạng thân thể của Tần Phú Hữu vẫn luôn có hiểu lầm không nhỏ.
Hình như là sợ thương tổn đến tự tôn của Tần Phú Hữu, mỗi một năm đều có hai lần uyển chuyển mà cùng Tần Phú Hữu nói không thể sợ thầy giấu bệnh.
Cứ việc đã cho bà xem báo cáo kiểm tra sức khỏe rất tốt, thì mẹ Tần cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng.
Đại khái là Mạc Đắc Quỳnh ở trong vòng bạn bè đăng status, rốt cuộc cũng truyền tới tai của mẹ Tần, cho nên mẹ Tần mới đột nhiên hỏi vấn đề này.
"Vâng, ngày hôm nay mới vừa xác định quan hệ." Nghĩ đến bộ dáng Giang Trúc Tâm ánh mắt mơ hồ ở trong lồng ngực của mình, Tần Phú Hữu liền không ngừng được ý cười, "Chờ em ấy chuẩn bị tốt, con liền dẫn em ấy đi gặp hai người."
Ba Tần mẹ Tần hiện tại phần lớn thời gian đều ở nước ngoài.
Hai người bọn họ bây giờ đang ở London, mà bên chỗ bọn họ lại là ban ngày.
Nếu không phải quá để ý việc này, thì đại khái bọn họ sẽ chờ đến sáng sớm ngày mai mới gọi cuộc điện thoại này cho Tần Phú Hữu.
Có được câu trả lời, mẹ Tần đột nhiên liền bỏ qua điện thoại: "Lão Tần!!! A Quý thật sự đang yêu đương đó, trăm phần trăm do người trong cuộc khẳng định, lần này không phải tin vịt đâu."
Ba Tần dứt khoát mà gọi điện thoại cho thư kí, cũng nói với mẹ Tần: "Vậy chúng ta nhanh chóng đặt vé máy bay trở về."
Tần Phú Hữu ở đầu bên kia nghe được rõ rõ ràng ràng.
Hắn đã đi vào thư phòng mở máy vi tính ra, tranh thủ trả lời Giang Trúc Tâm từng giây, một bên liền đối với cha mẹ ở bên kia nói: "Ba, mẹ hai người từ từ..."
Ba Tần: "Lão Đỗ nói vé máy bay đã đặt xong rồi."
Lão Đỗ chính là thư ký của ba Tần, hiệu suất làm việc của đối phương cực cao, điện thoại vừa cúp thì đã hoàn thành hạng mục công việc đặt vé máy bay luôn rồi.
Mẹ Tần: "Haizz, lần này máy bay tư nhân đã đưa đi bảo trì, nếu không chúng ta có thể trực tiếp xuất phát ngay bây giờ rồi."
Ba Tần: "Lúc trước nói mua hai cái luôn đi, bà còn nói không cần."
Mẹ Tần: "Ai biết được sẽ gặp phải chuyện khẩn cấp như vậy đâu, hai cha con phá của các ông."
Ba Tần: "Máy bay cũng không mắc mà."
Mẹ Tần: "Được được được, vậy thì lại mua thêm một chiếc."
Nghe cha mẹ câu trước vừa mới ầm ĩ, câu tiếp theo lại nói chuyện hòa hảo, Tần Phú Hữu dở khóc dở cười: "Ba mẹ, việc này thật sự không gấp, hai người bây giờ đột nhiên về nước, thì sẽ rất mệt mỏi."
Nhưng mà Tần Phú Hữu ở trong công việc là một người giữ quan vạn người phá, cũng không có cách nào ngăn cản được cha mẹ đang ở trong trạng thái hưng phấn.
"A Quý con yên tâm đi, ba mẹ sẽ không gây trở ngại con theo đuổi tình yêu đâu." Mẹ Tần liền nhặt lại điện thoại, ngữ khí cực kì trịnh trọng, không tỉ mỉ nghe nội dung còn có thể hiểu lầm bà đang nói chuyện quốc gia đại sự gì đấy.
"Mẹ con nói rất đúng." Ba Tần lại để sát vào micro nói.
"Thằng nhóc kia nhà con lớn lên có đẹp không?" Mẹ Tần liền không nhịn được bát quái.
"Đẹp, cực kì đẹp." Tần Phú Hữu thấp giọng cười nói, cách điện thoại đều có thể cảm nhận được hắn đang vui sướng.
"Được được được, vậy là tốt quá rồi.
A Quý bên con chắc là rạng sáng rồi nhỉ, con nhanh chóng nghỉ ngơi đi, đừng ngủ trễ, vành mắt đen liền không xứng với thằng nhóc nhà con đâu." Mẹ Tần vui vẻ cười nói.
"Con trai của tôi cho dù có vành mắt đen, cũng đẹp trai đệ nhất thiên hạ.
Giống tôi." Ba Tần không cam lòng nói chen vào.
Tần Phú Hữu bị cha mẹ chọc cho cười không ngừng: "Được rồi, ba mẹ, con chuẩn bị đi ngủ đây.
Hai người cũng phải chú ý thân thể, trên đường trở về nhớ mang theo vệ sĩ.
Ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp, A Quý."
"Ngủ ngon, A Quý."
Ba Tần mẹ Tần sau khi cúp điện thoại, thì lại bốn mắt nhìn nhau, sau đó sâu sắc mà thở dài một cái, nhìn qua rất là vui mừng.
Kì thực, hai người bọn họ trước đây cũng không làm ầm ĩ như vậy đâu.
Năm đó thời điểm mới sinh Tần Phú Hữu, với sự nghiệp của bọn họ đang trong thời kì phát triển, cho nên liền để cho bảo mẫu nuôi Tần Phú Hữu mấy năm.
Tuy nói bảo mẫu không ngược đãi hài tử, nhưng đến cùng cũng không pải là cha mẹ ruột.
Hai người bọn họ bỏ quên Tần Phú Hữu thật nhiều năm, mãi đến khi Tần Phú Hữu học tiểu học năm ba, công việc của bọn họ mới ổn định lại.
Thì bọn họ lại phát hiện tính cách của Tần Phú Hữu bình tĩnh đến kì cục, giống như là đem bản thân co lại ở trong một vòng tròn, có một quãng thời gian hắn thậm chí còn không cười.
Nhưng Tần Phú Hữu lại rất thông minh, cái gì cũng làm rất khá, học cái gì cũng nhanh.
Thêm vào tính tình trầm ổn, hoàn toàn chính là con nhà người ta trong truyền thuyết.
Nhưng ba Tần mẹ Tần lại tình nguyện Tần Phú Hữu nghịch ngợm một chút, thích quấy phá một chút, cũng không muốn thấy bộ dáng không chút gợn sóng của Tần Phú Hữu.
Bởi vì bọn họ phát hiện, Tần Phú Hữu ngoan ngoãn như vậy thì sẽ không hoạt bát, cũng không vui vẻ.
Ở nhà, chỉ cần hai vợ chồng bọn họ không nói lời nào, thì Tần Phú Hữu cũng có thể yên tĩnh đọc sách cả ngày.
Nếu không phải bác sĩ đã từng xác nhận, thì bọn họ đều sẽ hiểu lầm Tần Phú Hữu mắc phải chứng tự kỉ rồi.
Lúc trước vì một nụ cười của Tần Phú Hữu, vợ chồng hai người bọn họ phải tốn rất nhiều khí lực, đồng thời cũng rất hối hận trước đây chỉ lo công việc, không ở chung với con cho tốt.
Vì vậy hai nhân vật vốn cũng là cao lãnh ít lời, mạnh mẽ mà vì con trai trở nên càng ngày càng dông dài, càng ngày càng yêu thích nói chuyện.
Đại khái là bởi vì có không khí náo nhiệt của gia đình, cho nên Tần Phú Hữu sau này mới có bộ dáng của trẻ con hơn chút.
Nhưng trong lúc những phú nhị đại, phú tam đại khác đã yêu sớm hoặc là ăn trái cấm.
Vị thành niên uống rượu đua xe, khiến cho gia trưởng nhà bọn họ nhức đầu không thôi, thì Tần Phú Hữu lại trầm mê trong học tập cùng thi cử, cũng có nhiệt tình rất lớn đối với khoa học.
Lúc trung học, Tần Phú Hữu đột nhiên come out còn dọa vợ chồng bọn họ giật mình, nhưng càng cảm động hơn chính là Tần Phú Hữu rốt cuộc cũng tới kì phản nghịch (Tần Phú Hữu: Chỉ là thành thật, không phải phản nghịch đâu mà.).
Nhưng mà sau khi Tần Phú Hữu come out, bọn họ cũng chưa từng thấy xung quanh Tần Phú Hữu có chút manh mối gì.
Sau đó, luật hôn nhân đồng tính được thông qua.
Tần Phú Hữu cũng vẫn còn độc thân.
Bọn họ liền lo lắng thân thể của Tần Phú Hữu, có phải là không được hay không.
Một bên bận tâm, một bên làm ầm ĩ.
Hiện tại con trai đang yêu đương, còn cao hứng như vậy, ba Tần mẹ Tần lệ nóng doanh tròng chứ sao nữa.
Quá tốt rồi! Con trai của bọn họ cuối cùng cũng không cô độc đến già nữa.
Tần Phú Hữu: ^_^
Sau khi tán gẫu cùng cha mẹ xong, Tần Phú Hữu cũng không bỏ quên Giang Trúc Tâm.
Tần Phú Hữu: 【 Ba mẹ anh rất thích em, em chắc chắn cũng sẽ thích bọn họ.
】
Giang Trúc Tâm: 【 Anh giới thiệu em như thế nào mà chú dì lại thích nhanh như vậy??? 】
Giang Trúc Tâm mặt mộng bức, cậu còn chưa từng gặp qua cha mẹ của Tần Phú Hữu nữa, làm sao Tần Phú Hữu có thể nói ra được lời này nhỉ? Tuy nói đã biết Tần Phú Hữu miệng lúc nào cũng nói muốn kết hôn, cho nên Tần Phú Hữu chắc chắn sẽ nhắc đến cậu với ba mẹ hắn.
Nhưng bọn họ lúc này chỉ vừa mới xác nhận quan hệ thôi mà, Tần Phú Hữu sao lại sốt ruột như vậy chứ?
Cái cảm giác này thật sự khiến cho Giang Trúc Tâm vừa không an ổn, lại vừa vui sướng.
Tần Phú Hữu: 【 Anh nói em đẹp, siêu đẹp.
】
Giang Trúc Tâm: 【 Anh đang giỡn em đó hả? 】
Tần Phú Hữu: 【 Anh nghiêm túc đấy.
】
Giang Trúc Tâm: 【 Xong rồi, anh phóng đại quá mức rồi đó.
Kỳ vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, anh có biết hông hả? 】
Tuy rằng không biết ba Tần mẹ Tần có tật xấu gì, cái gì cũng không thích lại cứ phải là nhan khống (hiểu lầm), nhưng Giang Trúc Tâm cũng rất thích.
Cậu có phải cần đi mua mặt nạ về đắp mặt để bảo trì dung nhan hông ta?
2
Giang Trúc Tâm còn không ý thức được lúc trước cậu rõ ràng mới nói rõ hai người yêu đương trước, không vội kết hôn.
Nhưng bây giờ lại phản xạ muốn lấy lòng ba mẹ Tần Phú Hữu, cảm thấy mấy thứ mặt nạ phiền phức kia cũng cần phải mua về đắp một chút.
Tuy rằng, ngay cả mặt mũi bọn họ đều chưa thấy.
Tần Phú Hữu: 【 Bảo bối, anh thề, ở trong nhà anh thì em chính là người đẹp nhất đó.
】
Giang Trúc Tâm: 【Em thay mặt dì đưa ra một câu phản đối nè.
】
Tần Phú Hữu: 【 Em có thể gọi bà ấy là mẹ mà.
】
Giang Trúc Tâm: 【...】.
Mình yêu đương rồi.
Giang Trúc Tâm dùng sức lực thật lớn, mới tiễn đi kẻ đang muốn ở lại ngủ qua đêm là Tần Phú Hữu được.
Cậu cũng hiếm thấy không vẽ vời, mà là nằm trên giường điên cuồng lăn lộn.
Lúc trước kế hoạch nhân sinh của cậu là, trước ba mươi tuổi tìm được một công việc có liên quan đến đam mê của mình, đồng thời cũng tim một cô gái bình thường hiền lành nói chuyện yêu đương, cuối cùng là kết hôn rồi trước 32, 33 tuổi liền có con đầu lòng.
Không nghĩ tới, mục tiêu tìm việc đã hoàn thành, chỉ là vấn đề liên quan đến yêu đương, lại vượt xa khỏi sự tưởng tượng của cậu.
Nghĩ đến sau này không còn cách nào có con trai, thì Giang Trúc Tâm cũng có chút tiếc nuối.
Nhưng cũng chỉ là tiếc nuối mà thôi, dù sao cậu thật sự yêu thích Tần Phú Hữu, nếu đã thích thì Giang Trúc Tâm sẽ không tiếp tục suy nghĩ nhiều.
Tuy rằng Tần Phú Hữu là một tên biến thái.
Tần Phú Hữu: ^_^
"Trúc Tâm bảo bối, anh về đến nhà rồi." Qua nửa giờ, Tần Phú Hữu liền gọi video trò chuyện đến Giang Trúc Tâm.
Đây là lần đầu tiên Giang Trúc Tâm cùng Tần Phú Hữu gọi video, hai người đều cảm thấy được có chút sốt sắng cùng mới mẻ.
"Được rồi, anh nhanh chóng rửa mặt rồi đi ngủ đi." Giang Trúc Tâm cũng không biết nói gì, chỉ là ngồi ở trên giường nói như vậy thôi.
"Vậy anh đi tắm đây, đừng cúp điện thoại được không?" Tần Phú Hữu ở trong phòng vừa đi vừa tháo caravat.
Lúc cùng Giang Trúc Tâm gọi video màn hình là từ dưới nhìn lên, cái loại góc chết khi nhìn thấy lỗ mũi này cũng hoàn toàn không tồn tại dưới sự anh tuấn của Tần Phú Hữu, có thể thấy được Tần Phú Hữu thật sự đẹp 360 độ không góc chết.
"Anh tắm thì nghiêm túc đi tắm đi nha." Giang Trúc Tâm còn không biết Tần Phú Hữu sắp làm gì, chỉ là mang theo một chút nghi hoặc mà nói như vậy thôi.
Tần Phú Hữu đi tắm còn không cho cậu cúp điện thoại, là muốn để cậu chờ hắn sao?
Không nghĩ tới, sau một khắc cậu liền biết được chân tướng.
Tần Phú Hữu trực tiếp cầm điện thoại đi vào trong phòng tắm, sau đó Giang Trúc Tâm đang nhìn trần nhà được 3 giây, liền phát hiện video run lên mấy lần, cũng được cố định ở một chỗ.
Sau một khắc, Tần Phú Hữu không mặc quần áo liền xuất hiện ở trước mặt Giang Trúc Tâm.
Tần Phú Hữu đi tới chỗ vòi hoa sen lớn tiếng nói: "Không cho phép em cúp điện thoại!"
Đã hoảng loạn mà đem ngón tay cái đặt trên nút cảm ứng đỏ Giang Trúc Tâm, bị một câu mang theo một chút mệnh lệnh của Tần Phú Hữu khiến cho sợ hết hồn, vậy mà cậu thật sự không cúp video call với Tần Phú Hữu.
Giang Trúc Tâm cầm điện thoại thẳng tắp lưng, có chút không biết làm sao, cũng không biết đôi mắt cần phải xem chỗ nào.
"Tần Phú Hữu anh biến thái lắm rồi á nha!" Giang Trúc Tâm nhắm hai mắt gào lên trong điện thoại.
"Bảo bối nhi! Gọi là anh yêu." Tần Phú Hữu thanh âm cũng không nhỏ.
"Không gọi, em muốn cúp máy." Giang Trúc Tâm tay run run mà nói, mở mắt ra muốn tìm phím kết thúc trò chuyện.
"Không cho cúp, nhìn anh!" Tần Phú Hữu rời khỏi vòi hoa sen, áp sát vào điện thoại.
Giọt nước thuận theo sợi tóc của hắn nhỏ xuống trên da thịt, Giang Trúc Tâm nhìn thấy thiếu chút nữa mà phải rít gào thành tiếng.
"Anh có em cũng có, có cái gì hay đâu mà nhìn hả." Giang Trúc Tâm giãy dụa.
"Anh cứng rồi, em mau nhìn xem."
(ALice: Đòe mòe edit đến chỗ này thặc sự là tui nhịn không được phải đi xem lại tag nhân thiết của tác giả, sao tới đây ông Tần ổng biến thái thế không biết.
Poor Trúc Tâm.)
"A a a anh dừng tay lại cho em."
"Nhìn thấy không?"
Sau khi binh hoang mã loạn mà cúp điện thoại, Giang Trúc Tâm co quắp ở trên giường.
Cậu cảm thấy nhân sinh đơn giản của mình, bởi vì Tần Phú Hữu mà bị ép nhiễm phải bạo lực màu vàng mất rồi.
Vừa nãy, cậu vậy mà thật sự bị Tần Phú Hữu dao động đến mức xem xong toàn bộ một hồi biểu diễn tắm vòi hoa sen.
Nếu không phải Giang Trúc Tâm dùng việc ném điện thoại uy hiếp hắn, thì cậu thiếu chút nữa liền muốn cùng anh người yêu vừa mới xác nhận quan hệ ngày thứ nhất này, tiến hành một hồi video yêu yêu kinh tâm động phách gì đấy rồi.
...!Quá kích thích rồi, người đơn thuần tốt đẹp như cậu chịu không nổi nữa.
Nhớ lại vừa mới xem xong video mà Tần Phú Hữu tắm rửa, Giang Trúc Tâm mới hậu tri hậu giác mà phát hiện, phòng tắm nhà Tần Phú Hữu hình như còn lớn hơn so với phòng cậu đang thuê nữa ấy.
Cậu còn thoáng nhìn thấy một cái bồn tắm thật lớn nữa, hoặc có thể nói là loại dùng ở suối nước nóng được luôn.
Nhưng mà người sở hữu bồn tắm lớn Tần Phú Hữu, lại bắt cậu phải nhìn hắn tắm rửa.
Giang Trúc Tâm nghĩ, đại khái là những người có nhiều tiền như Tần Phú Hữu hay có một ít đam mê kỳ kỳ quái quái gì đó đi.
Phần lớn những người có tiền: Tui không phải, tui không có, cậu đừng có nói mò!
Đỏ mặt đi vào phòng tắm, Giang Trúc Tâm cũng chuẩn bị rửa mặt.
Cậu biết hôm nay cũng không thể tĩnh tâm để vẽ được nữa, cho nên có quyết định vi diệu là đi ngủ sớm một chút.
Nhưng mà vừa mới cởi quần áo bật công tắc nước nóng, thì trong đầu Giang Trúc Tâm đều không ngừng hồi tưởng lại môi của Tần Phú Hữu, đầu lưỡi của hắn, vuốt ve của hắn, nghĩ đến thân thể của cậu cũng phát sinh biến hóa.
"A a a a!" Giang Trúc Tâm đấm một cái lên gạch sứ, phát tiết xấu hổ do thân thể biến hóa xong, tư tưởng trái phải lại giãy dụa một phen, vẫn là run rẩy duỗi tay cầm ở dưới.
Giang Trúc Tâm: Tui không có dam.dang đâu nha, tui chỉ là tuổi trẻ, không cho khóa chương này.
Giang Trúc Tâm tuổi trẻ nằm ở trên giường, tắt đèn liền nhắm hai mắt lại.
Sau đó, điện thoại đang sạc pin đặt ở trên tủ đầu giường chấn động vài tiếng.
Cậu vốn cũng không ngủ nhanh như vậy, cho nên Giang Trúc Tâm vẫn cầm điện thoại lên.
Tần Phú Hữu: 【 Ông xã Trúc Tâm, em có nhớ anh không? 】
Giang Trúc Tâm lẩm bẩm: "Vừa mới gọi video nửa tiếng trước xong, nhớ cái gì mà nhớ chứ."
Nhưng ngón tay vẫn là vô cùng nhanh chóng hồi phục: 【 Đừng gọi em là ông xã, em chỉ nhớ có một chút thôi không phải rất nhớ đâu.
】
Tần Phú Hữu: 【 Được rồi bảo bối, bây giờ anh đang hưng phấn đến mức không ngủ được luôn này.
Từ lúc em đáp ứng ở cùng với anh, anh đều cho rằng mình đang mơ đấy.
】
Giang Trúc Tâm nhìn thấy những lời này, khóe miệng ngoéo một cái.
Từ trước tới nay cậu không nghĩ tới mình sẽ thích Tần Phú Hữu, càng không nghĩ tới mình sẽ nhanh như vậy mà thích ứng việc thân mật cùng một người đàn ông.
Cậu cảm thấy mình mới càng giống như là đang nằm mơ hơn.
Giang Trúc Tâm: 【 Ngày mai còn phải đi làm, không cần phát tao.
】
Tần Phú Hữu mặc áo ngủ tơ lụa ngồi ở trên giường trả lời Giang Trúc Tâm, trên mặt hắn cũng tự mang một tia ý cười.
Tần Phú Hữu: 【 Không sao, lại nói chuyện với anh trong chốc lát đi.
】
Bây giờ là buổi tối 12 giờ đúng, còn không đợi Tần Phú Hữu tiếp tục làm nũng, thì hắn liền nhận được điện thoại của mẫu thân.
"Chào buổi tối, mẹ." Tần Phú Hữu ôn thanh nói, tuy nói là đang cùng mẫu thân chào hỏi, nhưng hắn vẫn rất lưu ý đến việc Giang Trúc Tâm còn chưa trả lời tin nhắn của hắn đâu.
Vì thế hắn từ trên giường đứng dậy, đi dép lê bước nhanh đến thư phòng.
Haizz, sau này nên đặt thêm máy vi tính và điện thoại ở trong phòng ngủ mới được.
"A Quý à, nghe nói con có bạn trai rồi hả?" Bên kia điện thoại là lời nói cẩn thận từng li từng tí của mẫu thân.
Tần Phú Hữu nghe mẹ Tần gọi nhũ danh của hắn, lời nói thăm dò như vậy liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Bởi vì hắn vẫn luôn độc thân, cho nên mẹ Tần đối với tình trạng thân thể của Tần Phú Hữu vẫn luôn có hiểu lầm không nhỏ.
Hình như là sợ thương tổn đến tự tôn của Tần Phú Hữu, mỗi một năm đều có hai lần uyển chuyển mà cùng Tần Phú Hữu nói không thể sợ thầy giấu bệnh.
Cứ việc đã cho bà xem báo cáo kiểm tra sức khỏe rất tốt, thì mẹ Tần cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng.
Đại khái là Mạc Đắc Quỳnh ở trong vòng bạn bè đăng status, rốt cuộc cũng truyền tới tai của mẹ Tần, cho nên mẹ Tần mới đột nhiên hỏi vấn đề này.
"Vâng, ngày hôm nay mới vừa xác định quan hệ." Nghĩ đến bộ dáng Giang Trúc Tâm ánh mắt mơ hồ ở trong lồng ngực của mình, Tần Phú Hữu liền không ngừng được ý cười, "Chờ em ấy chuẩn bị tốt, con liền dẫn em ấy đi gặp hai người."
Ba Tần mẹ Tần hiện tại phần lớn thời gian đều ở nước ngoài.
Hai người bọn họ bây giờ đang ở London, mà bên chỗ bọn họ lại là ban ngày.
Nếu không phải quá để ý việc này, thì đại khái bọn họ sẽ chờ đến sáng sớm ngày mai mới gọi cuộc điện thoại này cho Tần Phú Hữu.
Có được câu trả lời, mẹ Tần đột nhiên liền bỏ qua điện thoại: "Lão Tần!!! A Quý thật sự đang yêu đương đó, trăm phần trăm do người trong cuộc khẳng định, lần này không phải tin vịt đâu."
Ba Tần dứt khoát mà gọi điện thoại cho thư kí, cũng nói với mẹ Tần: "Vậy chúng ta nhanh chóng đặt vé máy bay trở về."
Tần Phú Hữu ở đầu bên kia nghe được rõ rõ ràng ràng.
Hắn đã đi vào thư phòng mở máy vi tính ra, tranh thủ trả lời Giang Trúc Tâm từng giây, một bên liền đối với cha mẹ ở bên kia nói: "Ba, mẹ hai người từ từ..."
Ba Tần: "Lão Đỗ nói vé máy bay đã đặt xong rồi."
Lão Đỗ chính là thư ký của ba Tần, hiệu suất làm việc của đối phương cực cao, điện thoại vừa cúp thì đã hoàn thành hạng mục công việc đặt vé máy bay luôn rồi.
Mẹ Tần: "Haizz, lần này máy bay tư nhân đã đưa đi bảo trì, nếu không chúng ta có thể trực tiếp xuất phát ngay bây giờ rồi."
Ba Tần: "Lúc trước nói mua hai cái luôn đi, bà còn nói không cần."
Mẹ Tần: "Ai biết được sẽ gặp phải chuyện khẩn cấp như vậy đâu, hai cha con phá của các ông."
Ba Tần: "Máy bay cũng không mắc mà."
Mẹ Tần: "Được được được, vậy thì lại mua thêm một chiếc."
Nghe cha mẹ câu trước vừa mới ầm ĩ, câu tiếp theo lại nói chuyện hòa hảo, Tần Phú Hữu dở khóc dở cười: "Ba mẹ, việc này thật sự không gấp, hai người bây giờ đột nhiên về nước, thì sẽ rất mệt mỏi."
Nhưng mà Tần Phú Hữu ở trong công việc là một người giữ quan vạn người phá, cũng không có cách nào ngăn cản được cha mẹ đang ở trong trạng thái hưng phấn.
"A Quý con yên tâm đi, ba mẹ sẽ không gây trở ngại con theo đuổi tình yêu đâu." Mẹ Tần liền nhặt lại điện thoại, ngữ khí cực kì trịnh trọng, không tỉ mỉ nghe nội dung còn có thể hiểu lầm bà đang nói chuyện quốc gia đại sự gì đấy.
"Mẹ con nói rất đúng." Ba Tần lại để sát vào micro nói.
"Thằng nhóc kia nhà con lớn lên có đẹp không?" Mẹ Tần liền không nhịn được bát quái.
"Đẹp, cực kì đẹp." Tần Phú Hữu thấp giọng cười nói, cách điện thoại đều có thể cảm nhận được hắn đang vui sướng.
"Được được được, vậy là tốt quá rồi.
A Quý bên con chắc là rạng sáng rồi nhỉ, con nhanh chóng nghỉ ngơi đi, đừng ngủ trễ, vành mắt đen liền không xứng với thằng nhóc nhà con đâu." Mẹ Tần vui vẻ cười nói.
"Con trai của tôi cho dù có vành mắt đen, cũng đẹp trai đệ nhất thiên hạ.
Giống tôi." Ba Tần không cam lòng nói chen vào.
Tần Phú Hữu bị cha mẹ chọc cho cười không ngừng: "Được rồi, ba mẹ, con chuẩn bị đi ngủ đây.
Hai người cũng phải chú ý thân thể, trên đường trở về nhớ mang theo vệ sĩ.
Ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp, A Quý."
"Ngủ ngon, A Quý."
Ba Tần mẹ Tần sau khi cúp điện thoại, thì lại bốn mắt nhìn nhau, sau đó sâu sắc mà thở dài một cái, nhìn qua rất là vui mừng.
Kì thực, hai người bọn họ trước đây cũng không làm ầm ĩ như vậy đâu.
Năm đó thời điểm mới sinh Tần Phú Hữu, với sự nghiệp của bọn họ đang trong thời kì phát triển, cho nên liền để cho bảo mẫu nuôi Tần Phú Hữu mấy năm.
Tuy nói bảo mẫu không ngược đãi hài tử, nhưng đến cùng cũng không pải là cha mẹ ruột.
Hai người bọn họ bỏ quên Tần Phú Hữu thật nhiều năm, mãi đến khi Tần Phú Hữu học tiểu học năm ba, công việc của bọn họ mới ổn định lại.
Thì bọn họ lại phát hiện tính cách của Tần Phú Hữu bình tĩnh đến kì cục, giống như là đem bản thân co lại ở trong một vòng tròn, có một quãng thời gian hắn thậm chí còn không cười.
Nhưng Tần Phú Hữu lại rất thông minh, cái gì cũng làm rất khá, học cái gì cũng nhanh.
Thêm vào tính tình trầm ổn, hoàn toàn chính là con nhà người ta trong truyền thuyết.
Nhưng ba Tần mẹ Tần lại tình nguyện Tần Phú Hữu nghịch ngợm một chút, thích quấy phá một chút, cũng không muốn thấy bộ dáng không chút gợn sóng của Tần Phú Hữu.
Bởi vì bọn họ phát hiện, Tần Phú Hữu ngoan ngoãn như vậy thì sẽ không hoạt bát, cũng không vui vẻ.
Ở nhà, chỉ cần hai vợ chồng bọn họ không nói lời nào, thì Tần Phú Hữu cũng có thể yên tĩnh đọc sách cả ngày.
Nếu không phải bác sĩ đã từng xác nhận, thì bọn họ đều sẽ hiểu lầm Tần Phú Hữu mắc phải chứng tự kỉ rồi.
Lúc trước vì một nụ cười của Tần Phú Hữu, vợ chồng hai người bọn họ phải tốn rất nhiều khí lực, đồng thời cũng rất hối hận trước đây chỉ lo công việc, không ở chung với con cho tốt.
Vì vậy hai nhân vật vốn cũng là cao lãnh ít lời, mạnh mẽ mà vì con trai trở nên càng ngày càng dông dài, càng ngày càng yêu thích nói chuyện.
Đại khái là bởi vì có không khí náo nhiệt của gia đình, cho nên Tần Phú Hữu sau này mới có bộ dáng của trẻ con hơn chút.
Nhưng trong lúc những phú nhị đại, phú tam đại khác đã yêu sớm hoặc là ăn trái cấm.
Vị thành niên uống rượu đua xe, khiến cho gia trưởng nhà bọn họ nhức đầu không thôi, thì Tần Phú Hữu lại trầm mê trong học tập cùng thi cử, cũng có nhiệt tình rất lớn đối với khoa học.
Lúc trung học, Tần Phú Hữu đột nhiên come out còn dọa vợ chồng bọn họ giật mình, nhưng càng cảm động hơn chính là Tần Phú Hữu rốt cuộc cũng tới kì phản nghịch (Tần Phú Hữu: Chỉ là thành thật, không phải phản nghịch đâu mà.).
Nhưng mà sau khi Tần Phú Hữu come out, bọn họ cũng chưa từng thấy xung quanh Tần Phú Hữu có chút manh mối gì.
Sau đó, luật hôn nhân đồng tính được thông qua.
Tần Phú Hữu cũng vẫn còn độc thân.
Bọn họ liền lo lắng thân thể của Tần Phú Hữu, có phải là không được hay không.
Một bên bận tâm, một bên làm ầm ĩ.
Hiện tại con trai đang yêu đương, còn cao hứng như vậy, ba Tần mẹ Tần lệ nóng doanh tròng chứ sao nữa.
Quá tốt rồi! Con trai của bọn họ cuối cùng cũng không cô độc đến già nữa.
Tần Phú Hữu: ^_^
Sau khi tán gẫu cùng cha mẹ xong, Tần Phú Hữu cũng không bỏ quên Giang Trúc Tâm.
Tần Phú Hữu: 【 Ba mẹ anh rất thích em, em chắc chắn cũng sẽ thích bọn họ.
】
Giang Trúc Tâm: 【 Anh giới thiệu em như thế nào mà chú dì lại thích nhanh như vậy??? 】
Giang Trúc Tâm mặt mộng bức, cậu còn chưa từng gặp qua cha mẹ của Tần Phú Hữu nữa, làm sao Tần Phú Hữu có thể nói ra được lời này nhỉ? Tuy nói đã biết Tần Phú Hữu miệng lúc nào cũng nói muốn kết hôn, cho nên Tần Phú Hữu chắc chắn sẽ nhắc đến cậu với ba mẹ hắn.
Nhưng bọn họ lúc này chỉ vừa mới xác nhận quan hệ thôi mà, Tần Phú Hữu sao lại sốt ruột như vậy chứ?
Cái cảm giác này thật sự khiến cho Giang Trúc Tâm vừa không an ổn, lại vừa vui sướng.
Tần Phú Hữu: 【 Anh nói em đẹp, siêu đẹp.
】
Giang Trúc Tâm: 【 Anh đang giỡn em đó hả? 】
Tần Phú Hữu: 【 Anh nghiêm túc đấy.
】
Giang Trúc Tâm: 【 Xong rồi, anh phóng đại quá mức rồi đó.
Kỳ vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, anh có biết hông hả? 】
Tuy rằng không biết ba Tần mẹ Tần có tật xấu gì, cái gì cũng không thích lại cứ phải là nhan khống (hiểu lầm), nhưng Giang Trúc Tâm cũng rất thích.
Cậu có phải cần đi mua mặt nạ về đắp mặt để bảo trì dung nhan hông ta?
2
Giang Trúc Tâm còn không ý thức được lúc trước cậu rõ ràng mới nói rõ hai người yêu đương trước, không vội kết hôn.
Nhưng bây giờ lại phản xạ muốn lấy lòng ba mẹ Tần Phú Hữu, cảm thấy mấy thứ mặt nạ phiền phức kia cũng cần phải mua về đắp một chút.
Tuy rằng, ngay cả mặt mũi bọn họ đều chưa thấy.
Tần Phú Hữu: 【 Bảo bối, anh thề, ở trong nhà anh thì em chính là người đẹp nhất đó.
】
Giang Trúc Tâm: 【Em thay mặt dì đưa ra một câu phản đối nè.
】
Tần Phú Hữu: 【 Em có thể gọi bà ấy là mẹ mà.
】
Giang Trúc Tâm: 【...】.
Danh sách chương