Lộng Ngọc và Hoa Nhị đang ở trong phòng thêu hoa, Lý Đại Hỉ ở trước cửa nhảy dây, tuy rằng Thẩm Thiên Lí để cho bọn họ đi dạo trong vườn, nhưng Lý Đại Hỉ không muốn, bảo rằng thấy vườn liền nhớ lại mảnh đất của hắn ở trên núi, tim đau đến muốn rỉ máu, cho nên hắn đành lòng vòng ở trong phòng. Bỗng nhiên thấy Mị Dung cấp tốc xông vào, nhìn thấy Lý Đại Hỉ, liền vội vã khôi phục biểu tình cao ngạo, từng bước một tiến đến, cau mày không nói câu nào.

Lộng Ngọc và Hoa Nhị thấy khác thường, vội hỏi. Mị Dung liếc nhìn Lý Đại Hỉ, tựa hồ nam nhân này cũng biết mình không thích hắn, hắn cũng chưa từng chủ động xuất hiện trước mặt mình, cho dù có tình cờ đụng mặt nhau, cũng chào rồi bỏ đi, hôm nay thấy mình đến, cũng chỉ là nhìn mình một cái rồi tiếp tục nhảy dây. Như vậy càng hay, đỡ phải để hắn biết được thật ra mình tới đây để cầu hắn.

Mị Dung nghĩ thầm, mở miệng đối Lộng Ngọc nói: “Tiểu Lan vừa dâng trà cho Hạm Phương Tiên Tử, không cẩn thận té ngã, thế là trả đổ hết lên váy bà cô kia.” Vừa dứt lời, Lộng Ngọc, Hoa Nhị và tất cả nha hoàn trong phòng đều nhất tề kêu lên sợ hãi.

Lý Đại Hỉ bị các nàng dọa hoảng, ngừng động tác, lại nghe Lộng Ngọc gấp gáp hỏi: “Nàng kia hiện tại thế nào? Chủ tử có giết nàng không? Ba năm trước đây Tiểu Hà cũng chính vì dâng trà đổ lên người Hạm Phương Tiên Tử mà bị chủ tử đánh chết.” Thân thể hắn chấn động, không dám tin nhìn Lộng Ngọc, chỉ làm đổ trà thôi mà bị đánh chết, hắn không thể tin được chuyện này do Thẩm Thiên Lí làm, tuy rằng y bình thường lãnh đạm, nhưng y đối với hắn rất tốt, y, làm sao có thể là người tàn nhẫn như thế? Mị Dung gật đầu nói: “Không sai, bất quá hồi nãy bà cô kia bảo muốn luyện chiêu thức gì đó, đem Tiểu Lan nhốt lại, chờ trưa nay dùng nàng thử nghiệm, các ngươi thấy đó, nữ nhân này độc ác không gì sánh được, Tiểu Lan làm sao còn có đường sống? Bởi vậy ta tới tìm các ngươi thương lượng, xem có biện pháp nào cứu nàng.”

Vừa dứt lời, Hoa Nhị liền nhìn Lý Đại Hỉ: “Xin Đại Hỉ ca đi cầu công tử vậy, nếu là chúng ta thì có một trăm người đi nữa cũng phí công.”

“Không được.” Nhưng không ngờ Lộng Ngọc kiên quyết cự tuyệt, ngay cả Mị Dung đều giật mình: “Lộng Ngọc, lẽ nào ngươi đành lòng làm ngơ nhìn một tiểu cô nương còn chưa hiểu sự đời chết trong tay nữ nhân kia?”

Mị Dung nghi hoặc hỏi, Lộng Ngọc lắc đầu thở dài: “Các ngươi đừng quên ngay từ đầu công tử đã nói với sư phụ y rằng Đại Hỉ ca chỉ là thiếp, y nhất định sẽ truy cầu Hạm Phương Tiên Tử làm vợ, huống chi Tiên Tử có thể mang lại lợi lộc cho công tử rất nhiều, công tử bình thường có thể sủng ái dung túng Đại Hỉ ca, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép Đại Hỉ ca mạo phạm Hạm Phương Tiên Tử, bên nào nặng bên nào nhẹ trong lòng y vốn rất rõ ràng, các ngươi bảo Đại Hỉ ca đi cầu công tử thả Tiểu Lan, với tình tình của Đại Hỉ ca, chắc chắn sẽ khiến công tử bị mất mặt trước ba vị công tử kia, thậm chí có thể đắc tội Hạm Phương Tiên Tử, công tử vì bảo vệ vị thế của mình, tất nhiên sẽ không ngại hi sinh hắn, các ngươi đây là muốn hại Đại Hỉ ca sao?”

Nghe xong, Hoa Nhị cũng không lên tiếng phản bác. Mị Dung tuy sốt ruột, nhưng cũng biết Lộng Ngọc nói có đạo lý.

Đang suy nghĩ chủ ý thì chợt nghe Lý Đại Hỉ trầm giọng nói: “Ta đi, Lộng Ngọc, hắn nếu bởi vì ta đắc tội nữ nhân hung ác kia mà giết ta, vậy cứ để hắn giết, ta là người, cùng với lang sói ngủ còn không bằng chết quách đi.” Nói xong hắn buông dây, muốn rời đi.

Lộng Ngọc vội vã kéo hắn, giậm chân nói: “Đại Hỉ ca ngươi đừng nóng, ngươi đi như vậy chính là muốn đối nghịch đối nghịch với công tử.” Thế nhưng Lý Đại Hỉ giãy dụa nhất định phải đi, Lộng Ngọc thực sự không còn lựa chọn, chỉ phải nói: “Đại Hỉ ca ngươi tâm ý đã quyết, ta đây cũng không có biện pháp, chỉ là chuyện này ngươi phải nghe ta, bằng không chẳng những không thể cứu Tiểu Lan, ngay cả ngươi cũng có thể mất mạng, ta có một chủ ý, tuy rằng hoang đường, nhưng nhất định có thể cứu Tiểu Lan, về phần sau đó, thái độ của công tử như thế nào, thực sự rất khó đoán trước, đành phải tùy cơ ứng biến, giảm thương tổn đến mức thấp nhất.”

Mị Dung vội hỏi chủ ý gì, Lộng Ngọc do dự một hồi mới nói: “Phẫn Đại Hỉ ca thành nữ nhân, còn là nữ nhân mang thai, bảo Tiểu Lan là nha hoàn của hắn, như vậy công tử còn có thể cố kỵ một ít, may ra sẽ không hạ độc thủ, trước ba vị công tử kia cũng không đến nỗi mất mặt, ai cũng biết nữ nhân mang thai có chút khó chịu, Hạm Phương Tiên Tử tuy rằng độc ác, nhưng cũng không phải loại đàn bà chanh chua, với thân phận Tiên Tử, cùng thiếp thị đã mang thai của công tử tranh đôi co cũng không tốt đẹp gì.”

Lộng Ngọc vừa dứt lời, Hoa Nhị và Mị Dung choáng váng, lảo đảo lùi về sau mấy bước, Hoa Nhị vốn thẳng tính, kêu thất thanh: “Lộng Ngọc, chủ ý của ngươi rất hay, nhưng mà phẫn Đại Hỉ ca thành nữ nhân?” Hoa Nhỉ ngắm ngang dọc khuôn mặt anh tuấn chính trực màu mật của Lý Đại Hỉ, cuối cùng rên rỉ: “Đại Hỉ ca phẫn thành nữ nhân ai mà dám nhìn a?”

Lộng Ngọc phản bác: “Sao không dám nhìn? Nữ nhân mang thai da trở nên đen đúa thô ráp là chuyện bình thường, bằng không để ta đi thay, Đại Hỉ ca đối ta có ân cứu mạng, ta không thể để hắn đi chịu chết.”

Vừa dứt lời, Lý Đại Hỉ liền kiên quyết: “Hảo, cứ làm như thế, ta tuy rằng không muốn phẫn nữ nhân, thế nhưng tính mạng Tiểu Lan không thể không cứu, ta tin chắc không còn chuyện gì có thể đáng sợ hơn chuyện Thẩm Thiên Lí cứng rắn thú ta lên núi.” Hắn nói xong, vẻ mặt như tráng sĩ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng ngồi xuống ghế: “Được rồi, Lộng Ngọc, ngươi tới đi.”

Tại tiền thính, Thẩm Thiên Lí và Niếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên, Giang Bách Xuyên nói mấy lời bằng mặt mà không bằng lòng một hồi cũng sắp tới trưa. Y thoải mái thừa nhận Lý Đại Hỉ là thiếp thị của mình, bảo rằng nhất thời vui đùa một chút.

Ở thời đại tam thê tứ thiếp này, Hạm Phương Tiên Tử cũng hiểu rõ, nàng vốn chỉ cần quân sủng ái, sẽ không quan tâm đến một thiếp thị thổ bao tử như thế, nhưng nếu Lý Đại Hỉ xuất thân cao quý, tướng mạo xuất chúng, chắc chắn nàng cũng sẽ thấy không thoải mái, đương nhiên, quan trọng là nàng phải là trung tâm.

Mà nhóm người Niếp Thập Phương không hề tin tưởng, thế là lại tiếp tục suy đoán thân phận thật sự của Lý Đại Hỉ.

“Được rồi, buổi trưa đã đến, không bằng chúng ta uống xong chén trà này thì dời bước ra ngoài, Tiên Tử có đồng ý không? Trà Long Tĩnh thượng đẳng, không uống hết rất đáng tiếc.” Niếp Thập Phương mỉm cười đề nghị, bốn người còn lại cũng phụ họa, nâng chén trà hớp một ngụm, chợt nghe ngoài cửa vang lên thanh âm như nghẹt mũi: “Thẩm Thiên Lí, nha hoàn Tiểu Lan của ta đâu? Ngươi mượn dùng cũng đã nửa ngày, trả lại cho ta đi chứ.” Theo tiếng nói, một “nữ nhân” cao lớn xấu xí đồng thời rõ ràng đang mang thai lao vào như lốc xoáy.

“Phốc” một tiếng, Thẩm Thiên Lí, Niếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên, Giang Bách Xuyên đều phun hết trà ra, Hạm Phương Tiên Tử may mắn vẫn còn giữ được phong phạm thục nữ, ngay cả động tác phun trà cũng thật là khuê các.

Còn một ít trà trong miệng miễn cưỡng nuốt xuống, lại bị mắc nghẹn đến trợn trắng mắt, nhất thời, thanh âm “Khái khái khái khái” vang vọng khắp phòng, năm vị thiên chi kiêu tử cho tới bây giờ chưa từng thất thố như vậy.

“Khái khái, Đại… Đại…” Đầu óc Thẩm Thiên Lí cuối cùng cũng thanh tỉnh lại, nếu gọi “Đại Hỉ” thì việc hắn giả trang nữ nhân sẽ bại lộ, một người luôn luôn quật cường như hắn mà ủy khuất phẫn thành nữ nhân, nhất định là có thâm ý, huống chi Lộng Ngọc Hoa Nhị ở bên cạnh hắn, sẽ không để hắn xằng bậy, cố gắng nuốt xuống nước trà còn trong cổ họng, Thẩm Thiên Lí đứng lên kinh ngạc hỏi: “Ngươi… Ngươi tới làm gì?”

“Ta tới tìm Tiểu Lan.” Lý Đại Hỉ nhìn thẳng Thẩm Thiên Lí, ánh mắt toát ra ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt, Thẩm Thiên Lí trong lòng “Lộp bộp”, y thế nào đã quên Lý Đại Hỉ không phải là loại người giống mình, hắn rất coi trọng tính mạng bọn nha đầu, không biết ai đã tiết lộ thông tin. Bốn người kia đang nhìn chăm chú bên này với ánh mắt không dám tin, y hẳn là hung hăng tát Lý Đại Hỉ một bạt tai bảo hắn nhanh lên cút đi để bảo vệ mặt mũi, dưới loại tình huống này không giết hắn đã là phá lệ khai ân, Lộng Ngọc Hoa Nhị rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, phẫn Đại Hỉ thành dạng này đến chất vấn y, cho rằng “thiếp thị mang thai” có thể khiến y cố kỵ? Thế nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt của bảo bối Đại Hỉ, Thẩm Thiên Lí tự dưng chột dạ.

“Na… Nha hoàn hầu hạ ngươi không phải đã đủ nhiều sao? Bớt 1, 2 người có đáng gì. Tiểu Lan đắc tội Tiên Tử, phải bị nghiêm phạt.” Thẩm Thiên Lí kiên trì khuyên bảo, mong muốn Lý Đại Hỉ có thể biết khó mà lui, bất quá y cũng biết, hầu như không có khả năng.

Quả nhiên, Lý Đại Hỉ nhảy dựng lên, căm giận nói: “Nàng là nha hoàn của ta, ngươi mượn dùng xong thì phải trả lại, bất kể nàng đắc tội với ai, nên đánh nên phạt cũng là ta định đoạt, ngươi đem nàng trói lại là có ý gì? Lẽ nào ngươi mượn đồ của người khác thấy dùng không tốt thì đạp hư rồi mới trả lại cho người ta sao? Đây là đạo lý gì?”

Thẩm Thiên Lí không dám nhìn tới miệng ba người kia đã biến thành chữ O, nhưng bảo y dùng vũ lực nghiêm phạt Lý Đại Hỉ để lấy lại uy nghiêm, y thật sự trăm triệu luyến tiếc. Đang muốn gọi Lưu Sương Sấn Nguyệt dẫn hắn đi, chợt nghe Hạm Phương Tiên Tử cười lạnh nói: “Người nọ là ai? Dám ở trước mặt công tử lớn tiếng vô lễ, công tử đừng trách ta lắm miệng, thiếp thị như vậy, cho dù mang thai, cũng phải hảo hảo giáo huấn một chút.”

Lời nói mất thân phận thế này căn bản không nên xuất phát từ miệng nàng, nhưng nàng thấy rõ ánh mắt Thẩm Thiên Lí dung túng nam nhân giả trang thiếp thị này, trong lòng không khỏi cảnh giác, thầm nghĩ: nếu muốn gả cho Thẩm Thiên Lí, phải diệt trừ nam nhân thoạt nhìn đang giữ vị trí trọng yếu trong lòng y.

Nàng không ngờ rằng, Lý Đại Hỉ vốn đang tức nàng, vừa nghe lời này, lập tức quay đầu mắng: “Ngươi nếu biết mình lắm miệng thì câm đi, nữ hài thì phải ôn nhu thiện lương, tâm tánh tốt sẽ bộc lộ sự khả ái, giống như Lan Hoa Nhi nhà ta, không tiền không thế, luận tướng mạo, cũng không rất xinh đẹp, nhưng A Ngũ vẫn đem lòng yêu thương nàng, dù nàng không hẳn thông minh đảm đang, nhưng vì nàng tâm địa thiện lương, hiếu thuận lão nhân, cho nên A Ngũ đối nàng rất tốt. Nữ nhân giống như ngươi, chỉ vì một ly trà liền muốn giết người, bộ dạng xinh đẹp có ích lợi gì, cùng với đầu trâu mặt ngựa có khác gì…”

“Đại Hỉ…” Thẩm Thiên Lí quát, nhất thời cũng đã quên mất che giấu thân phận hắn, Lý Đại Hỉ liền xoay đầu lại, nổi gân xanh mắng: “Ngươi gọi ta làm gì? Ta nói không đúng sao? Ta làm trò khiến ngươi bị mất mặt với bằng hữu có đúng hay không? Ngươi có thể giết ta a, đối với ngươi mà nói, giết người với giết gà đều giống nhau không phải sao? Ngươi lúc trước đáp ứng ta thế nào, ngươi đã nói ngươi sau này sẽ thương yêu bọn nha hoàn, sẽ không cứ hở một chút là đánh giết các nàng, nhưng hiện tại thì sao? Ngươi đáp ứng ta căn bản làm không được, sao xứng là đại trượng phu?”

Hắn càng nói càng giận, đem lời khuyên nhẫn nhịn của Lộng Ngọc ném ra sau đầu, sống chết không còn màng tới: “Ngươi chắc đang cho rằng thái độ của ta là làm càn, đối với ngươi lớn tiếng, có lẽ lại muốn đem các hương thân ra áp chế ta, Thẩm Thiên Lí, ngươi ngoại trừ giết người, còn có thể làm chuyện gì khác để ta bội phục ngươi không?”

Sau đó hắn chuyển hướng sang Niếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên và Giang Bách Xuyên: “Còn các ngươi nữa, các ngươi cũng đều cho rằng Tiểu Lan bởi vì một ly trà bị xử tử là đương nhiên có đúng không? Các ngươi không phải căn bản đều đã quên nàng là một con người sao, cũng giống như các ngươi là một con người sống, nha hoàn bên người các ngươi, hơi không thuận ý là các ngươi có thể không chút do dự giết chết sao? Lúc các ngươi giết các nàng, có nghĩ tới các nàng làm cơm, giặt quần áo, trải giường chiếu, toàn tâm toàn ý hầu hạ các ngươi không? Cho dù là một con ngựa, cưỡi lâu cũng sẽ có cảm tình. Các ngươi nghĩ mình địa vị cao cao tại thượng, người nghèo bọn ta đều đáng bị vũ nhục bị chà đẹp sao, nhưng nếu không có bọn ta, các ngươi ăn cái gì mặc cái gì? Không có bọn ta, địa vị các ngươi có cao tới đâu đi nữa cũng có ích lợi gì? Hừ, các ngươi hiện tại phong quang vô hạn, thương thiên hại lý, cẩn thận lão thiên gia báo ứng, vài thập niên sau, mấy trăm năm sau, thậm chí ngay kiếp này, có dám cam đoan các ngươi vẫn cao cao tại thượng như thế không? Sẽ không có lúc nghèo túng không?”

Hắn một hơi nói xong, Niếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên và Giang Bách Xuyên đều mở to hai mắt nhìn, những thiên chi kiêu tử này nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày, có người chỉ thẳng mặt bọn họ mà mắng chửi, hơn nữa mắng thời gian dài như vậy mà không bị bọn họ giết chết.

Thẩm Thiên Lí hít sâu một cái, tốt rồi, Lý Đại Hỉ không nổi giận thì thôi, vừa nổi thế là đắc tội cả đám. Thế nhưng nghe hắn nói có thể thấy hiện tại nội tâm hắn bi phẫn ra sao, y liền gọi Sấn Nguyệt, trầm giọng phân phó: “Cởi trói cho Tiểu Lan, để Đại Hỉ mang nàng về.” Không nhìn ánh mắt bất mãn mà âm lãnh của Hạm Phương Tiên Tử, y vỗ vỗ Lý Đại Hỉ: “Được rồi được rồi, ta biết ngươi yêu thương các nàng, mang Tiểu Lan trở về đi.”

Lý Đại Hỉ ngây ngẩn cả người, hắn cho là mình phen này tiêu rồi, không chết thì cũng bị thương, hắn vẫn không quên lúc mới gặp tiểu vương bát đản thủ đoạn lợi hại cỡ nào, ai ngờ y lại thả Tiểu Lan, còn bảo mình trở về. Hai mắt hắn đỏ lên, gục đầu xuống thấp giọng nói: “Ngươi… Ngươi có thể bởi vì ta hôm nay đối với ngươi không cung kính mà giết ta. Nhưng… nhưng ngươi không thể giết Tiểu Lan, không thể giết nàng.”

Thẩm Thiên Lí gật đầu: “Hảo, ta đã biết, được rồi, trở về đi, Lộng Ngọc cũng thật là, trang điểm cho ngươi cái kiểu gì thế, tim ta thiếu điều muốn đình công luôn.” Nói xong thì vừa hay Sấn Nguyệt trở về, nói đã thả Tiểu Lan, Lý Đại Hỉ lúc này mới yên tâm rời đi.

Thẩm Thiên Lí nhìn theo bóng lưng của hắn, thật sâu thở dài, quay đầu chưa kịp nói, Hạm Phương Tiên Tử đã bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng bảo: “Thẩm công tử gia vụ bộn bề, còn có ái thiếp đang đợi xoa dịu, ta không quấy rầy nữa, cáo từ.” Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.

Thẩm Thiên Lí liền gọi Lưu Sương tiễn nàng, y hiểu nữ nhân này đã không còn cho mình bất luận cơ hội nào nữa, nhưng thần kỳ là, không hề thấy hối hận, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, còn có mừng thầm, giống như buông xuống được một bao bố ngàn cân. Chợt nghe Phượng Cửu Thiên hắc hắc cười: “Uy, ngươi không đuổi theo sao? Nếu như đuổi theo, chân thành nhận lỗi, có thể còn có cơ hội nga.”

Thẩm Thiên Lí quay lại nhìn Phượng Cửu Thiên: “Thế nào? Bị Đại Hỉ làm cho choáng váng? Chứ không cớ gì mà tốt bụng nhắc nhở ta như vậy? Ta rời khỏi cuộc chiến các ngươi có thể ăn mừng rồi, nhớ hảo hảo nắm chặt cơ hội.” Quên đi, không phải là là vị trí Minh Chủ Ngũ Phái thôi sao? Đại Hỉ nói đúng, là nam tử hán đại trượng phu, sao lại dựa vào nữ nhân để đoạt được quyền lực ni.

“Không ngờ, Lý Đại Hỉ thật sự là vợ của ngươi.” Niếp Thập Phương bỗng nhiên mở miệng. Thẩm Thiên Lí cười khổ nói: “Đúng vậy a, không sai, ta vốn đang muốn dùng hắn bày nghi binh chi kế đối phó với các ngươi ni, ai ngờ cuối cùng thất bại.” Y nhún vai, ngồi lại ghế, cầm chén trà uống một hơi cạn sạch.

“Xem ra ngươi rất quan tâm hắn, để hắn tùy ý đối ngươi lớn tiếng như thế.” Thanh âm trầm thấp của Giang Bách Xuyên vang lên, khóe miệng cong cong.

Thẩm Thiên Lí đặt chén trà xuống, gật đầu: “Không sai, nói thật với các ngươi, ta thực sự thua trong tay hắn, hắn vốn chỉ là một nông dân bình thường, tính tình quật cường, tâm thẳng như ruột ngựa, là ta cường thú hắn lên núi, trước kia ta cứ tưởng, bất quá chỉ là món đồ chơi mới mẻ, thích nhìn nhãn thần quật cường của hắn từ từ ảm đạm, chờ chơi đủ sẽ quăng hắn trở về. Ai ngờ từ lúc bắt đầu nhìn thấy hắn, tâm cũng đã thuộc về hắn rồi, luyến tiếc để hắn ủy khuất dù là một chút, chỉ cần thấy hắn đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Ai, người chưa từng yêu sẽ không biết tư vị thực sự của ái tình, từ ánh mắt các ngươi nhìn Hạm Phương Tiên Tử ta có thể biết, các ngươi ba người đều không ai thật tâm yêu nàng, cũng không biết đời này các ngươi có thể gặp gỡ người khiến các ngươi yêu thương từ tận đáy lòng hay không, nếu như có thể gặp gỡ, các ngươi liền sẽ minh bạch tâm tình hiện tại của ta.”

Đại sảnh nhất thời không một tiếng động, một lúc lâu, Giang Bách Xuyên mới cười nói: “Thiên Lí, chúng ta đã bao nhiêu năm chưa từng ngồi cùng một chỗ, thẳng thắn thành khẩn nói ra lời từ trong tâm phế?”

“A?” Thẩm Thiên Lí mờ mịt, lập tức hiểu rõ, lắc đầu than thở: “Có bao nhiêu năm? Ta đều quên ni, dường như từ khi năm tuổi, đại gia đều minh bạch ý nghĩa của Hạm Phương đối với chúng ta, sau đó cũng đều cất giấu tâm cơ vì niềm vui của nàng và thế lực phái của mình mà lục đục với nhau.”

Phượng Cửu Thiên cũng cảm khái tiếp lời: “Không sai, còn nhớ lúc chúng ta ba bốn tuổi, vô tư vô lự không suy tính điều gì, vui vẻ tụ cùng một chỗ chơi đùa, đôi khi lẻn sư phó trốn đi, buồn bực liền tâm sự cùng nhau, sau đó đồng loạt ngẩng mặt nhìn trời hét to, một người bị khi dễ liền đoàn kết đi đòi công đạo.” Rồi ngữ điệu ảm đạm xuống: “Rốt cuộc là từ khi nào, rốt cuộc là vì cái gì, chúng ta trở nên như hiện tại, chúng ta… vốn phải là bằng hữu chân thành nhất thân thiết nhất cùng sinh cùng tử a.”

Niếp Thập Phương bỗng nhiên đứng dậy, trầm giọng cười nói: “Hảo một câu bằng hữu chân thành nhất thân thiết nhất cùng sinh cùng tử, Cửu Thiên, từ giờ trở đi thay đổi cũng không muộn a, dù sao chúng ta vẫn còn trẻ, tỉnh ngộ bây giờ vẫn tốt hơn nhiều so với đợi đến lúc tóc bạc trắng mới hiểu ra.”

Niếp Thập Phương nhìn Thẩm Thiên Lí: “Ta sẽ vẫn truy cầu Hạm Phương Tiên Tử, để Lục Thủy phái lớn mạnh và cùng các ngươi cạnh tranh Minh Chủ vị, bất quá, từ nay về sau ta sẽ quang minh chính đại, chúng ta vẫn là bằng hữu tốt nhất của nhau.”

Phượng Cửu Thiên cũng đứng lên: “Điều Thập Phương nói, ta tán thành.” Phượng Cửu Thiên nhìn Thẩm Thiên Lí: “Được rồi, ngươi hiện tại nhất định là nóng ruột muốn trở lại với Lý Đại Hỉ, chúng ta cũng không làm lỡ ngươi, mắc công ngươi lại oán hận…” Sau đột nhiên cười ra tiếng: “Thẩm Thiên Lí, ta nói thật, ngươi sau này ngàn vạn lần đừng cho hắn phẫn nữ nhân, sẽ gây tai nạn chết người đó, ha ha ha ha, một nữ nhân tay chân thô to, giọng cao vút đã vậy còn mang thai, má ơi, đó tuyệt đối là trải nghiệm kinh khủng nhất đời ta.” Vừa dứt lời, hai người kia cũng cười theo.

Giang Bách Xuyên bỗng ngưng cười, biểu tình trở nên nghiêm túc: “Bất quá ta nghĩ ngươi cưới hắn thật sự rất đáng. Hắn nói những lời đó, khiến ta cảm giác như lương tâm sớm mất đi tựa hồ đã trở về một chút, có thể chúng ta do quá đầy đủ nên vô cảm, mà hắn mặc dù chỉ là một thổ bao tử nghèo khó, nhưng hắn so với chúng ta hiểu được quý trọng. Thiên Lí, đừng cải biến hắn, ta chỉ mong hắn có thể vĩnh viễn duy trì tâm tính đó.”

Thẩm Thiên Lí cười khổ: “Cải biến hắn? Các ngươi không biết hắn, so với trâu còn cứng đầu hơn, nói ta cải biến thì còn có lý, muốn cải biến hắn sao? Quên đi, chuyện bất khả thi như thế ta không làm đâu.”

Y vừa nói vừa tiễn ba người, sau đó lòng nóng như lửa đốt chạy về hậu viện, Lý Đại Hỉ lúc nãy rất tức giận, không biết hiện giờ ra sao ni.

Không ngờ khi tới hậu viện, nhóm người Lộng Ngọc và Hoa Nhị đều ở ngoài sân, Tiểu Lan được thả ra cũng đang ở đó. Thẩm Thiên Lí thân thể cứng đờ, trách: “Các ngươi không ở trong phòng hầu hạ, ra đây làm gì? Đại Hỉ ni? Hắn thế nào?”

Vừa dứt lời, Hoa Nhị liên tục xua tay, ý bảo y đừng lên tiếng. Lộng Ngọc tới gần, khẽ nói: “Đại Hỉ ca không biết làm sao, rõ ràng đã cứu được Tiểu Lan, công tử cũng không đánh mắng hắn, nhưng hắn sau khi về phòng lại đột nhiên khóc rống. Chúng ta cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy bộ dạng hắn như thế, nếu nói là sợ cũng không phải, hỏi hắn cái gì hắn cũng không nói, lúc nãy tiếng khóc mới vừa ngưng, chúng ta nghĩ chờ một hồi để hắn bình tĩnh rồi hẵng vào.”

Thẩm Thiên Lí sao có thể chờ đến lúc đó, vội vã đẩy cửa, Lộng Ngọc thay y vén màn, sau đó các nha hoàn đều lặng lẽ theo sau y thám thính động tĩnh. Bỗng dưng thấy công tử vung tay về phía sau, các nàng liền minh bạch dừng lại, đứng chờ bên ngoài, cố gắng lắng nghe tình huống bên trong.

Ngoài ý muốn, bên trong thanh âm gì cũng không có. Thẩm Thiên Lí đi tới bên giường, đã thấy Lý Đại Hỉ đang ngồi nhìn ngoài cửa sổ thất thần, hắn đã khôi phục quần áo nam nhân, không thèm nhìn y một cái, ánh mắt tản ra tia đạm mạc trước nay chưa từng có.

Thẩm Thiên Lí không hiểu sao có chút hoảng hốt, đành gượng cười nói: “Lệ trên mặt còn chưa khô ni, làm sao vậy? Khóc thương tâm như thế, ta đã thả Tiểu Lan về rồi còn gì?” Vừa nói vừa thay hắn lau đi nước mắt giàn giụa. Chỉ thấy hắn nhàn nhạt liếc nhìn, cũng không thèm đẩy ra la oai oái rằng ngoài phòng có người nhìn. Thẩm Thiên Lí kinh hãi, thầm nghĩ Lộng Ngọc nói không sai, Đại Hỉ là người thẳng tính, hắn thế này thật là chưa từng thấy.

“Thế nào? Còn giận ta ni?” Thẩm Thiên Lí ngồi xuống đối diện Lý Đại Hỉ: “Không phải mọi chuyện đã giải quyết, Tiểu Lan đã thả trở về, hơn nữa ở trước bốn người kia, ngươi khiến ta bị mất mặt còn chưa đủ? Bây giờ còn muốn ta hướng ngươi nhận sai sao? Ta thế nhưng trước giờ chưa từng xin lỗi người khác.” Y thấy Lý Đại Hỉ không lên tiếng, do dự một chút, rốt cục cắn răng nói: “Hảo, ta thừa nhận hôm nay có chút quá phận, nhưng nhiều năm nay rồi ta vẫn sống như thế, sao có thể đơn giản nói đổi là đổi ni, ngươi nói đúng không? Đại Hỉ, ngươi dù sao cũng phải cho ta thời gian sửa đổi dần a.”

Đối với Thẩm Thiên Lí mà nói, lần này đã là nhượng bộ cực hạn, y cho rằng Lý Đại Hỉ cũng có thể hiểu được một vừa hai phải, nhưng mà hiển nhiên đối phương hoàn toàn không biết điều. Năn nỉ nãy giờ, hắn vẫn một bộ dạng diện vô biểu tình nhìn chăm chú màn cửa.

Thẩm Thiên Lí hừ một tiếng, bỗng nhiên đứng lên, suy nghĩ một chút, rốt cục phẩy tay áo bỏ đi; nhất định không được tái sủng Lý Đại Hỉ, tái sủng chắc sẽ lên tới trời, không ngờ một người thành thật như vậy mà cũng hiểu đạo lý “được sủng mà kiêu”. Y căm giận nghĩ, đi tới thư phòng dùng cơm trưa, sau đó cầm một quyển sách giả vờ đọc hơn hai canh giờ, đến chạng vạng vẫn là nhịn không được chạy về. Lý Đại Hỉ đang miễn cưỡng dùng bữa, đối y vô cùng hờ hững.

Chờ đến tối thì, vốn định dùng chuyện phòng the đả động đối phương, ai ngờ dưới ánh nến yếu ớt, Lý Đại Hỉ thẳng tắp nằm trên giường, đối mọi khiêu khích của y không tránh không né, bất động như pho tượng, thần sắc quật cường trong đôi mắt cũng bị một phần đạm mạc thay thế, khiến Thẩm Thiên Lí mất hết hứng thú.

“Ngươi cho là mình rất giỏi sao? Ngươi nghĩ ta đối xử tệ với ngươi?” Y tàn bạo rống to, đập bể đồ đạc trong phòng, chỉ vào Lý Đại Hỉ: “Hảo, ngươi không cần ra vẻ thanh cao như vậy, không có ngươi ta vẫn sống được ngươi yên tâm, chờ trở về núi, ta sẽ đưa ngươi trở lại thôn Tam Lý, phi, chỉ là một thổ bao tử, ta bất quá dung túng ngươi một chút, ngươi liền cho rằng mình trở thành thánh mẫu nương nương.”

Y tức giận xoay người ra ngoài phân phó Lộng Ngọc: “Từ hôm nay trở đi, không cần phái người hầu hạ hắn, để hắn dọn ra vườn ở, mẹ nó, ta có tiền nhiều như vậy, thú thêm vài vật trang trí về cũng dư sức.” Nói xong bỏ đi mất, làm Lộng Ngọc sợ đến hồn phách bay mất tiêu, vội vã vào trong quở trách Lý Đại Hỉ.

Từ trước tới giờ, ai cũng đều thấy được Thẩm Thiên Lí đối hắn thật là tốt, chuyện hôm nay ngay từ đầu là Thẩm Thiên Lí sai, nhưng sau lại là lỗi của Lý Đại Hỉ. Mặc cho bọn họ nói thế nào khuyên thế nào, đối phương vẫn là bộ dạng hờ hững, không chịu mở miệng nói bất kì tiếng nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện