Tôi không đến gặp bác sĩ tâm lý nữa, cứ nằm lì ở sô pha cạnh cửa sổ, trời mưa nghe mưa rơi sấm nổ, trời đẹp chôn mình ngủ trong chăn, kỳ thực căn bản không ngủ được, chỉ là tôi không muốn làm gì cả.

Bowen rất lo lắng cho tôi, tôi nghe giọng cậu lại cảm thấy khó chịu, bèn nói với cậu, "Tôi luôn khiến cậu phải bận tâm, lại là một người rất phiền toái, vất vả cho cậu rồi."

Cậu nói, "Ôn Gia anh làm sao vậy? Đừng nghĩ như vậy, chăm sóc anh là bổn phận của tôi."

Tôi liền nói cảm ơn với Bowen.

Kỳ thực những người bên cạnh tôi đều rất tốt với tôi, lúc còn nhỏ tôi muốn học vẽ, trong nhà không thừa tiền, cha mẹ liền bán một ngôi nhà cho tôi đi du học. Họ nói với tôi, muốn học cái gì thì học, không cần phải lo lắng.

Tôi một mình ở nước ngoài, dần dần cảm thấy cuộc sống vất vả, có lúc đêm đến tôi sẽ khóc, lúc không chống đỡ được lại muốn về nhà.

Mẹ tôi hỏi tôi sống thế nào, tôi cũng không dám nói cho bà biết, tôi sống không tốt lắm.

Mãi đến sau này gặp được Thẩm Yến. Anh nói tôi là sức mạnh của anh, nhưng anh cũng là nguồn sức mạnh giúp tôi chống đỡ. Tôi sống không vui vẻ, những ngày không có tiếng tăm, mỗi ngày đều lo lắng, là anh không ngừng ở bên cạnh tôi nói với tôi, Ôn Gia em rất có tài, anh thích tranh em vẽ, em sẽ trở thành họa sĩ giỏi nhất.

Trước đây tôi nghe người ta nói cái gì mà trên đời này khoảng cách xa nhất là anh đứng trước mặt em nhưng lại không biết em yêu anh, tôi cảm thấy mẹ nó đều là chó má cả, khoảng cách xa nhất rõ ràng chính là tôi còn đó, nhưng anh thì không.

Tôi còn có thể hít thở, còn ăn còn ngủ, nhưng anh bị nhốt vào một căn hầm tối đen, cái gì cũng mất cả.

Tôi không muốn sống nữa, lại không dám chết, lòng tôi vẫn mang hy vọng, tôi sợ Thẩm Yến trở về không tìm được tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện