“…”
Lời nói trắng trợn đầy nhẫn tâm đấy đến cô ta nói ra cũng phải ngập ngừng.
Mạc Diễm thừa nhận, không thất vọng chính là nói dối!
Anh không thể ngờ, người con gái mà mình yêu đến chấp niệm, lúc khó khăn trùng phùng nhất lại muốn phủi bỏ trách nhiệm và nói với anh những lời này.
Đột nhiên, anh lại nhớ tới cô gái nhỏ nào đấy trước kia có thể vì anh mà làm tất cả mọi thứ. Cô ấy cũng chưa từng để anh vào thế khó, chưa từng khiến anh phải đau đầu mà chịu đựng hết mọi nỗi đau và tổn thương.
Thật ngu ngốc, như anh của hiện tại.
Đột nhiên anh lại nghĩ tới, không biết hiện tại cô đang sống như thế nào và ở đâu nhỉ? Chắc cô ấy sẽ hả hê lắm khi thấy kẻ làm mình tổn thương đang chịu quả báo.
Mạc Diễm chẳng nhớ rõ mình đã làm sao kể kết thúc cuộc gọi với Tố Nhàn, anh chỉ biết hiện tại những thứ anh phải đối mặt đều rất khó khăn. Chẳng ai có thể giúp được anh nữa rồi…
…
Dù bản thân có không muốn thì thời gian cũng sẽ chẳng vì ta mà dừng lại. Mọi chuyện cứ như vậy mà kéo đến ngày thứ ba. Công văn thông báo và phản biện đều đã sử dụng nhưng chẳng mấy hiệu quả khi nó đến từ một phía và cái nhìn từ dư luận dành cho anh đã trở nên rất xấu.
9 giờ 30 phút sáng, cuộc họp cổ đông lại một lần nữa diễn ra. Có lẽ, đây sẽ là cuộc họp cuối cùng của anh với cương vị là tổng giám đốc.
Thư ký thấy anh tới thì ngay lập tức chạy lại, biểu cảm lo lắng đắn đo khó nói thành lời. Mạc Diễm có vẻ tiều tụy sau mấy ngày qua khi không ăn ngủ nghỉ đều đặn. Nhưng dù vậy, mọi thứ vẫn hoàn hảo không thể chê vào đâu được bởi nhan sắc mà anh có. Bình tĩnh cất từng bước, có lẽ anh đã chuẩn bị rất kĩ tâm lý rồi.
Bây giờ chuyện anh có làm hay không có làm đâu phải là vấn đề? Nòng cốt vẫn là anh thật sự có mối quan hệ mờ ám với Tố Nhàn và sự thật là anh và Phù Trân đã ly hôn.
Đây… đều là những điều không thể chối cãi.
Mạc Diễm ngồi xuống chiếc ghế chủ trì ở giữa, chuyện gì đến thì cũng đến thôi.
Tiếng ồn ào dần trở nên yên tĩnh, không phải là vì họ không thể nói mà là họ đang chuẩn bị cho một màn bùng nổ ở phía sau.
“Tống tổng, ngài còn gì muốn nói nữa không? Chúng tôi đã cho ngài ba ngày nhưng hình như ngài vẫn chưa giải quyết được điều gì?”
Những người kia nghe vậy thì gật đầu, một kẻ khác nói thêm vào.
“Vậy… theo như lời ngài từng nói, lời hứa nên đến lúc thực hiện rồi nhỉ?”
Thái độ của họ rất hùng hồn, biểu tình chỉ chờ đợi mỗi anh nói ra câu từ chức mà thôi.
“Tôi…” Mạc Diễm từ trên ghế đứng lên, đối diện chính là những khuôn mặt trợn tròn mắt nhìn anh như hổ rình mồi.
Với cương vị hiện tại, nói ra câu từ chức thật sự là rất khó. Có ch.ết anh cũng không thể ngờ rằng mình sẽ mất hết tất cả theo cách này.
“Tôi…” Bàn tay anh nắm chặt đến mức nổi gần gân xanh, các khớp xương ngón tay đều gằn rõ lên.
Cổ họng như bị gì đó chặn lại khiến anh nghẹn lại. Ngay khi anh khó khăn nuốt xuống, chuẩn bị nói ra những từ khó khăn kia thì bỗng cách cửa lớn đột nhiên bật mở, một tốp người mặc vest đen khí thế bước vào.
Người đi đầu, anh biết rất rõ. Đấy là ba của anh, chủ tịch Tống trong miệng của bọn họ.
Căn phòng lập tức rơi vào bầu không khí ngượng ngạo, bọn họ có thể chèn ép anh nhưng không thể chèn ép được ba của anh.
“Mọi người không phiền khi có thêm sự xuất hiện của tôi chứ?” Ba anh khiêm tốn nói nhưng ông đã bá đạo đứng vào vị trí chủ trì của cuộc họp.
Những người bên dưới tôi nhìn anh, anh nhìn tôi cuối cùng đồng thanh đáp: “Không, không phiền, làm sao có thể phiền được chứ chủ tịch Tống.”
Ông Tống gật đầu, cất giọng trầm ổn của người đã chịu qua bao gió sương của thương trường.
“Tôi rất lấy làm tiếc và xin lỗi mọi người về những chuyện đã xảy ra ở công ty ta. Đứng trên lập trường của người đứng đầu, tôi sẽ nghiêm khắc trừng phạt Tống Mạc Diễm.”
“Nhưng…”
“Đứng trên lập trường của một người ba, tôi không thể không nói giúp cho con trai của mình. Tôi chắc chắn sẽ không bao che, và bắt mọi người chịu thiệt. Nhưng hình như mọi người đã quên, thời gian giao hẹn vẫn chưa đến mà nhỉ?”
Mấy người bên dưới đều ngỡ ngàng và bàng hoàng. Lời mà chủ tịch Tống nói quá hợp lý hợp tình, bọn họ không tìm được chỗ để bắt lỗi.
Những kẻ kia làm sao có thể to tiếng được? Bọn họ chỉ có thể làm ra điệu bộ ngoan ngoãn, ù ù cạp cạp cho qua.
“Vậy… ý ngài là?” Một người đã ngoài 60 tuổi đứng lên và nói.
Chủ tịch Tống gật nhẹ đầu xem như lời chào, nói: “Thời gian đã định phải là vào 5 giờ chiều của ba ngày trước vậy thì phải đến 5 giờ chiều của ngày hôm nay mới là đến hẹn. Nếu chiều nay kết quả không được thay đổi thì cứ như mọi người đã định, tôi sẽ lấy thêm một phần xem như tạ lỗi.”
Mạc Diễm bất ngờ đến mức không thể tin nổi. Anh thất thanh gọi một tiếng “Ba!” thì chỉ thấy ông Tống đưa tay lên ngăn cản lời anh muốn nói.
Lời của ông khiến mọi người đều chấn động và có thêm vài phần là vui mừng. Bây giờ là 10 giờ sáng, đến 5 giờ chiều nay thì còn mấy tiếng chứ? Nếu chuyện này có thể giải quyết thì còn đợi đến bây giờ sao? Trong mắt họ, Mạc Diễm hay là ông Tống chỉ là đang bí quá hoá liều, kéo dài hơi tàn mà thôi.
“Được, vậy cứ làm theo ý ngài.”
Lời nói trắng trợn đầy nhẫn tâm đấy đến cô ta nói ra cũng phải ngập ngừng.
Mạc Diễm thừa nhận, không thất vọng chính là nói dối!
Anh không thể ngờ, người con gái mà mình yêu đến chấp niệm, lúc khó khăn trùng phùng nhất lại muốn phủi bỏ trách nhiệm và nói với anh những lời này.
Đột nhiên, anh lại nhớ tới cô gái nhỏ nào đấy trước kia có thể vì anh mà làm tất cả mọi thứ. Cô ấy cũng chưa từng để anh vào thế khó, chưa từng khiến anh phải đau đầu mà chịu đựng hết mọi nỗi đau và tổn thương.
Thật ngu ngốc, như anh của hiện tại.
Đột nhiên anh lại nghĩ tới, không biết hiện tại cô đang sống như thế nào và ở đâu nhỉ? Chắc cô ấy sẽ hả hê lắm khi thấy kẻ làm mình tổn thương đang chịu quả báo.
Mạc Diễm chẳng nhớ rõ mình đã làm sao kể kết thúc cuộc gọi với Tố Nhàn, anh chỉ biết hiện tại những thứ anh phải đối mặt đều rất khó khăn. Chẳng ai có thể giúp được anh nữa rồi…
…
Dù bản thân có không muốn thì thời gian cũng sẽ chẳng vì ta mà dừng lại. Mọi chuyện cứ như vậy mà kéo đến ngày thứ ba. Công văn thông báo và phản biện đều đã sử dụng nhưng chẳng mấy hiệu quả khi nó đến từ một phía và cái nhìn từ dư luận dành cho anh đã trở nên rất xấu.
9 giờ 30 phút sáng, cuộc họp cổ đông lại một lần nữa diễn ra. Có lẽ, đây sẽ là cuộc họp cuối cùng của anh với cương vị là tổng giám đốc.
Thư ký thấy anh tới thì ngay lập tức chạy lại, biểu cảm lo lắng đắn đo khó nói thành lời. Mạc Diễm có vẻ tiều tụy sau mấy ngày qua khi không ăn ngủ nghỉ đều đặn. Nhưng dù vậy, mọi thứ vẫn hoàn hảo không thể chê vào đâu được bởi nhan sắc mà anh có. Bình tĩnh cất từng bước, có lẽ anh đã chuẩn bị rất kĩ tâm lý rồi.
Bây giờ chuyện anh có làm hay không có làm đâu phải là vấn đề? Nòng cốt vẫn là anh thật sự có mối quan hệ mờ ám với Tố Nhàn và sự thật là anh và Phù Trân đã ly hôn.
Đây… đều là những điều không thể chối cãi.
Mạc Diễm ngồi xuống chiếc ghế chủ trì ở giữa, chuyện gì đến thì cũng đến thôi.
Tiếng ồn ào dần trở nên yên tĩnh, không phải là vì họ không thể nói mà là họ đang chuẩn bị cho một màn bùng nổ ở phía sau.
“Tống tổng, ngài còn gì muốn nói nữa không? Chúng tôi đã cho ngài ba ngày nhưng hình như ngài vẫn chưa giải quyết được điều gì?”
Những người kia nghe vậy thì gật đầu, một kẻ khác nói thêm vào.
“Vậy… theo như lời ngài từng nói, lời hứa nên đến lúc thực hiện rồi nhỉ?”
Thái độ của họ rất hùng hồn, biểu tình chỉ chờ đợi mỗi anh nói ra câu từ chức mà thôi.
“Tôi…” Mạc Diễm từ trên ghế đứng lên, đối diện chính là những khuôn mặt trợn tròn mắt nhìn anh như hổ rình mồi.
Với cương vị hiện tại, nói ra câu từ chức thật sự là rất khó. Có ch.ết anh cũng không thể ngờ rằng mình sẽ mất hết tất cả theo cách này.
“Tôi…” Bàn tay anh nắm chặt đến mức nổi gần gân xanh, các khớp xương ngón tay đều gằn rõ lên.
Cổ họng như bị gì đó chặn lại khiến anh nghẹn lại. Ngay khi anh khó khăn nuốt xuống, chuẩn bị nói ra những từ khó khăn kia thì bỗng cách cửa lớn đột nhiên bật mở, một tốp người mặc vest đen khí thế bước vào.
Người đi đầu, anh biết rất rõ. Đấy là ba của anh, chủ tịch Tống trong miệng của bọn họ.
Căn phòng lập tức rơi vào bầu không khí ngượng ngạo, bọn họ có thể chèn ép anh nhưng không thể chèn ép được ba của anh.
“Mọi người không phiền khi có thêm sự xuất hiện của tôi chứ?” Ba anh khiêm tốn nói nhưng ông đã bá đạo đứng vào vị trí chủ trì của cuộc họp.
Những người bên dưới tôi nhìn anh, anh nhìn tôi cuối cùng đồng thanh đáp: “Không, không phiền, làm sao có thể phiền được chứ chủ tịch Tống.”
Ông Tống gật đầu, cất giọng trầm ổn của người đã chịu qua bao gió sương của thương trường.
“Tôi rất lấy làm tiếc và xin lỗi mọi người về những chuyện đã xảy ra ở công ty ta. Đứng trên lập trường của người đứng đầu, tôi sẽ nghiêm khắc trừng phạt Tống Mạc Diễm.”
“Nhưng…”
“Đứng trên lập trường của một người ba, tôi không thể không nói giúp cho con trai của mình. Tôi chắc chắn sẽ không bao che, và bắt mọi người chịu thiệt. Nhưng hình như mọi người đã quên, thời gian giao hẹn vẫn chưa đến mà nhỉ?”
Mấy người bên dưới đều ngỡ ngàng và bàng hoàng. Lời mà chủ tịch Tống nói quá hợp lý hợp tình, bọn họ không tìm được chỗ để bắt lỗi.
Những kẻ kia làm sao có thể to tiếng được? Bọn họ chỉ có thể làm ra điệu bộ ngoan ngoãn, ù ù cạp cạp cho qua.
“Vậy… ý ngài là?” Một người đã ngoài 60 tuổi đứng lên và nói.
Chủ tịch Tống gật nhẹ đầu xem như lời chào, nói: “Thời gian đã định phải là vào 5 giờ chiều của ba ngày trước vậy thì phải đến 5 giờ chiều của ngày hôm nay mới là đến hẹn. Nếu chiều nay kết quả không được thay đổi thì cứ như mọi người đã định, tôi sẽ lấy thêm một phần xem như tạ lỗi.”
Mạc Diễm bất ngờ đến mức không thể tin nổi. Anh thất thanh gọi một tiếng “Ba!” thì chỉ thấy ông Tống đưa tay lên ngăn cản lời anh muốn nói.
Lời của ông khiến mọi người đều chấn động và có thêm vài phần là vui mừng. Bây giờ là 10 giờ sáng, đến 5 giờ chiều nay thì còn mấy tiếng chứ? Nếu chuyện này có thể giải quyết thì còn đợi đến bây giờ sao? Trong mắt họ, Mạc Diễm hay là ông Tống chỉ là đang bí quá hoá liều, kéo dài hơi tàn mà thôi.
“Được, vậy cứ làm theo ý ngài.”
Danh sách chương