“…”

“Anh… anh nói cái gì cơ?” Cô ta không tin nổi vào tai mình, muốn anh lên tiếng xác nhận lại một lần nữa.

“Anh nói… Anh và Phù Trân đã ly hôn rồi.”

“ANH BỊ ĐIÊN À! TỰ NHIÊN LẠI LY HÔN LÀ SAO HẢ? ANH CHƯA HỎI EM MÀ, EM ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG ĐƯỢC LY HÔN RỒI CƠ MÀ! ANH… ANH…” Cô ta tức giận đến phát run, dùng tất cả nộ khí của mình để biểu đạt với anh. Chẳng cần biết tâm trạng Mạc Diễm sẽ như thế nào, cô ta cũng chẳng quan tâm lời mình nói sẽ mang ý nghĩa ra sao. Cô chỉ quan tâm rằng trước đấy, cô tra đã luôn nói và ám chỉ với anh rằng không được phép ly hôn với Phù Trân.

Không phải vì gì cả, tất cả chỉ là cô ta không muốn.

“TỐ NHÀN!” Anh đột nhiên trầm giọng gọi tên cô ta, không phải là ngọt ngào đầy tình cảm như trước mà chỉ là cảnh cáo và ẩn chứa cơn thịnh nộ.

Những lời cô ta vừa nói anh đã nghe rất rõ từng chữ một. Không biết có phải là vì những lời mà Phù Trân đã nói trước lúc rời đi hay không mà hiện tại anh lại cảm thấy những lời vừa rồi Tố Nhàn nói thật sự rất khó nghe.

Chuyện ly hôn của anh, anh ly hôn với cô gái khác mà cô ta không những không vui mà còn nổi giận oán trách anh vì sao không hỏi ý kiến của cô ta trước?

Cô ta có thật sự là quan tâm và yêu anh như những gì đã thể hiện trước đấy không?

“Tình cảm dành cho anh, em để ở đâu?”

Giọng nói của anh rất nghiêm túc, Tố Nhàn không thể không dùng tốc độ ánh sáng để nghĩ ra lời biện minh.

“Em… em…”

“Vì sao em lại luôn không muốn anh ly hôn?”

“Em… Em chỉ là… không muốn, không muốn Phù Trân đau khổ mà thôi. Cô ấy yêu anh như vậy, nếu ly hôn thì chắc chắn sẽ rất đau lòng và thương tâm.” Cô ta thầm khen ngợi mình ở trong lòng, quả thật lí do này nghe có vẻ rất thuyết phục.

Mạc Diễm trước kia chắc chắn chưa bao giờ bắt lỗi sai trong lời nói của cô ta nhưng hôm nay, tâm trạng không tốt có vẻ kéo theo cả cảm xúc tụt dốc.

“Tội nghiệp? Chúng ta càng làm như vậy thì cô ấy mới càng cảm thấy đau khổ hơn mà thôi. Tố Nhàn à, rốt cuộc định hướng sau này của chúng ta trong em là gì? Em… muốn cứ mãi như này sao? Mập mờ không rõ ràng? Anh nghĩ chúng ta nên dứt khoát giải quyết đi.”

“Giải… giải quyết cái gì chứ?” Giọng nói của cô ta run rẩy, không… phải là toàn thân cô ta run rẩy mới đúng. Đột nhiên cô ta lại cảm thấy rất hoảng, sợ những suy nghĩ trong đầu mà anh chuẩn bị nói ra.

“Chẳng phải em luôn nói bản thân có tình cảm với anh sao?”

“Vâng… vâng…” Cô ta cảm giác chột dạ, lấp bấp nói với bàn tay đang siết chặt điện thoại.

“Vậy em không vì anh, vì tính đến chuyện lâu dài mà ly hôn à? Hay là em… có tình cảm với Lăng Nguỵ rồi? Nếu là thế thì chúng ta nên…”

“KHÔNG! EM KHÔNG CÓ!” Cô ta gay gắt hét lên, cảm thấy bản thân đã phản ứng thái quá thì mới cố gắng trấn tĩnh lại. “Anh, anh cho em chút thời gian. Anh cũng biết nỗi khổ tâm của em mà. Em không thể giải quyết việc hôn nhân này được. Chúng ta cứ như hiện tại một thời gian nữa đã… nha?”



Cánh cửa phòng mà Tố Nhàn đang đứng chậm rãi đóng lại, người đàn ông khoái chí cất bước rời đi như chưa từng xuất hiện.

Tốt… rất tốt!

Lăng Nguỵ trở về phòng làm việc tại nhà của mình, sự chú ý của anh ta không phải là việc vợ mình có qua lại mập mờ với một người đàn ông khác mà là sự việc Mạc Diễm cùng Phù Trân đã ly hôn.

Cánh cửa phòng được khoá lại cẩn thận từ phía bên trong như thể sợ người nào đó giống như anh ta bất ngờ lại gần và nghe lén. Nụ cười gian tà của Lăng Nguỵ treo trên môi, cất vẻ mặt đều mang theo vẻ đắc ý. Anh ta ngồi xuống ghế da sau bàn làm việc, chậm rãi tiêu soái như cách mà anh ta chờ đợi thời cơ chín mùi để thu hoạch thắng lợi. Lăng Nguỵ lấy điện thoại di động cá nhân của mình ra, nhàn nhã gọi đi một cuộc điện thoại.

“…”

“Tống Mạc Diễm và Túc Phù Trân đã ly hôn. Kế hoạch đã đến lúc thực hiện rồi. Cậu mau mau đi…”

“…”

“Đừng quan tâm điều gì, tiền tài và danh vọng mới là tất cả.”

“…”

“Tốt!”

Kết thúc cuộc gọi, hắn ta không kìm được mà sảng khoái cười hả hê một tràng dài. Chỉ cần nghĩ sắp tới đây thôi, hắn sẽ có được tất cả mọi thứ. Hắn sẽ không còn bị xếp sau thằng khốn Tống Mạc Diễm nữa mà còn dẫm đạp tên khốn đó dưới chân. Chỉ cần nghĩ tới thôi đã cảm thấy sướng đến mức tê người rồi.

“Ha ha ha… Túc Phù Trân, cô đúng là quý nhân của tôi.”

“Cô không muốn bắt tay cùng tôi nhưng lại giúp tôi một bước ngoặt trong kế hoạch. Tôi có nên gửi một lời cảm ơn chân thành nhất tới cô không nhỉ?”

“Ha ha haaa…”



Một buổi tối yên bình qua đi, ai mà nghĩ tới sáng hôm sau, khi màn đêm đen nhường chỗ cho ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp các muốn loài cũng là lúc nổ ra một tin tức động trời?

Tiêu đề của trang nhất các bài báo và truyền thông: TỔNG GIÁM ĐỐC CỦA MỘT CÔNG TY LỚN CÓ TIẾNG NGOẠI TÌNH VỚI MỘT NGƯỜI ĐÃ CÓ GIA ĐÌNH.

Các tin tức liên quan khác cũng lần lượt xuất hiện và dâng cao như thủy triều với lượt truy cập lớn đến khổng lồ.

-AI LÀ NGƯỜI ĐÁNG THƯƠNG NHẤT TRONG VỤ NGOẠI TÌNH CỦA CÁC NHÂN VẬT LỚN VỪA DIỄN RA?

-CUỘC HÔN NHÂN ĐỔ BỂ VÌ NGƯỜI CHỒNG BỘI BẠC ĐÃ NGOẠI TÌNH. NGƯỜI VỢ ĐÁNG THƯƠNG PHẢI RŨ ÁO RA ĐI.

Và cuối cùng, tin tức nổi bật cuối ngày chính là…

-CHỒNG CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ NGOẠI TÌNH CÙNG TỔNG GIÁN ĐỐC NỌ ĐÃ LÊN TIẾNG XÁC NHẬN.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện