Tối đêm giáng sinh tuyết rơi, sáng hôm sau, trên mặt đất tuyết đọng dày đặc, Lý Nhất Minh dẫn Lý Bất Đổng ở dưới lầu đắp người tuyết to nhất tiểu khu.
Thầy Lý cầm bình giữ nhiệt đựng nước nóng Lý Nhất Minh rót trong tay, đứng một bên nhìn người đàn ông đang vùi đầu đắp tuyết, “Nè, cũng không cần phải to nhất tiểu khu đâu, xêm xêm là được rồi.”
“Xót anh thì cứ việc nói thẳng.”
“Ai xót anh, em chỉ cảm thấy bây giờ đang lạnh lắm.”
Luật sư Lý không để ý tới cậu tiếp tục làm việc, có thể anh chính là người mang mệnh khổ, hoặc là nói, anh mang cái mệnh gọi là “không nhìn nổi Lý Bất Đổng khổ”, đầu ngón tay kia khuấy đống tuyết hai lần nhất định sẽ cóng đỏ cả lên, cho nên cậu nói muốn đắp người tuyết, Lý Nhất Minh chưa bao giờ cho cậu đụng tay, nhìn người kia ngoan ngoãn đứng bên cạnh, hất bông tuyết nhỏ đang rơi trên tóc cậu xuống, “Thầy Lý còn nhớ tối hôm qua uống say nói những gì không?”
“Nói cái gì? Em lại phê bình anh à?” Lý Bất Đổng biết cậu uống say một cái là thích phê bình Lý Nhất Minh, từ nơi sâu thẳm trong tim hẳn là cậu cũng muốn cùng anh play thầy trò một lần, không thì làm sao lại có cảm giác nhập vai mạnh như vậy chứ.
“Cục cưng à em nói thật anh nghe, có phải là nghe ai nói cái gì rồi không?”
Lý Bất Đổng suy nghĩ một chút, “Không có.”
“Không gạt anh chứ?”
“Không có.”
Lần này Lý Nhất Minh thấy quái, nếu như không phải nghe được lời nói bóng gió gì đó thì sao Lý Bất Đổng lại hỏi như vậy. Nhớ tới năm đó anh tìm tới người tung tin đồn đánh một trận tơi bời, rồi làm Lý Bất Đổng anh yêu thương nhất một trận đến khi khóc mới thôi, nhất định phải giáo huấn một chút.
“Được rồi, đưa cà rốt cho anh.” Lý Nhất Minh vươn tay, Lý Bất Đổng đưa túi cà rốt cho anh, người tuyết to nhất tiểu khu hoàn thành rồi!
Luật sư Lý cóng đến độ không ngừng xoa tay, thầy Lý nhét bình giữ nhiệt vào lòng bàn tay anh, bọc tay mình ở ngoài, “Sang năm chúng ta đừng đắp người tuyết nữa nhé.”
“Anh đắp xấu à?”
“Không phải, chúng ta đều đã lớn rồi, trẻ con mới đắp người tuyết, hơn nữa anh không cho em đắp cùng, lần nào tay anh cũng rét cóng.”
“Vậy sang năm hai mình cùng nhau đắp, đắp một người tuyết lớn nhất tiểu khu chúng ta và cả tiểu khu đối diện nữa, có được không?”
“Được! Anh đã nói cùng nhau đắp rồi đấy nhé.”
“Ừ, cùng đắp cùng đắp, mau lên lầu thôi, ở đây chết rét rồi.”
Lễ giáng sinh qua đi thì đến tết tây, trường học nghỉ ba ngày, thầy Lý có kỳ nghỉ, luật sư Lý không có, vì vụ án thừa kế gia sản mà bận tối tăm mặt mũi, có hôm còn chẳng về nhà, qua tết tây là phải mở phiên toà.
Lý Bất Đổng biết anh bận, tự giác mua đồ bổ về nhà thăm ba mẹ.
Hai người bọn họ sinh sống vốn là thuận theo tự nhiên, yêu đương cũng vậy, hồi cấp ba mờ mờ ám ám, lên đại học xác lập quan hệ, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền vùi đầu vào làm việc, vẫn luôn sống cùng nhau, có kết hôn hay không cũng chẳng liên quan.
Hai người đều nghĩ như vậy, mãi đến khi Lý Bất Đổng phải đến dạy công ích ở trường nông thôn một năm, Lý Nhất Minh nổi điên, đây là một năm không phải một tuần.
Vào lúc này anh ý thức được, quan hệ của hai người bọn họ cần phải có một cam kết, cam kết Lý Bất Đổng cho dù đi đến đâu cuối cùng cũng sẽ trở về bên anh.
Nghĩ tới đây, Lý Nhất Minh lập tức trở về nhà cầm sổ hộ khẩu, dẫn Lý Bất Đổng đi đăng ký kết hôn.
Sổ đăng ký về đến tay, thầy Lý cảm thấy như bị lừa gạt, “Lý Nhất Minh, anh còn chưa cầu hôn, em vẫn chưa đồng ý kết hôn với anh đâu.”
“… Cả đường đi em cũng không từ chối, vậy mà còn không phải là đồng ý à?” Lỗ tai luật sư Lý đỏ lên, anh chưa hỏi ý kiến Lý Bất Đổng đã dẫn cậu đến, đây là không muốn kết hôn nữa sao? “Ngày mai em đi rồi, có đồng ý hay không thì trước tiên cứ như vậy đi, sau khi em về không cho ly hôn đâu đấy.” Lý Bất Đổng cố ý chọc giận anh, nhét cuốn sổ đăng ký tùy ý vào cặp rồi chạy về xe.
Lý Nhất Minh đuổi theo, lúc thường nhanh mồm nhanh miệng bây giờ lại ấp a ấp úng: “Xin lỗi vì đã vội vàng dẫn em đi đăng ký, chúng ta chưa từng xa nhau lâu như vậy, anh có hơi hoảng loạn. Có cái này anh mới có thể yên tâm hơn một chút… Anh yêu em Lý Bất Đổng, kết hôn với anh có được không? Nếu như em cảm thấy lần cầu hôn này không có ý nghĩa, vậy chờ em trở về anh sẽ chính thức cầu hôn lại lần nữa.”
Lý Bất Đổng cười, “Cầu hôn lại làm gì? Lấy tiền tích góp của chúng ta mua nhà mới đi!”
Thầy Lý cầm bình giữ nhiệt đựng nước nóng Lý Nhất Minh rót trong tay, đứng một bên nhìn người đàn ông đang vùi đầu đắp tuyết, “Nè, cũng không cần phải to nhất tiểu khu đâu, xêm xêm là được rồi.”
“Xót anh thì cứ việc nói thẳng.”
“Ai xót anh, em chỉ cảm thấy bây giờ đang lạnh lắm.”
Luật sư Lý không để ý tới cậu tiếp tục làm việc, có thể anh chính là người mang mệnh khổ, hoặc là nói, anh mang cái mệnh gọi là “không nhìn nổi Lý Bất Đổng khổ”, đầu ngón tay kia khuấy đống tuyết hai lần nhất định sẽ cóng đỏ cả lên, cho nên cậu nói muốn đắp người tuyết, Lý Nhất Minh chưa bao giờ cho cậu đụng tay, nhìn người kia ngoan ngoãn đứng bên cạnh, hất bông tuyết nhỏ đang rơi trên tóc cậu xuống, “Thầy Lý còn nhớ tối hôm qua uống say nói những gì không?”
“Nói cái gì? Em lại phê bình anh à?” Lý Bất Đổng biết cậu uống say một cái là thích phê bình Lý Nhất Minh, từ nơi sâu thẳm trong tim hẳn là cậu cũng muốn cùng anh play thầy trò một lần, không thì làm sao lại có cảm giác nhập vai mạnh như vậy chứ.
“Cục cưng à em nói thật anh nghe, có phải là nghe ai nói cái gì rồi không?”
Lý Bất Đổng suy nghĩ một chút, “Không có.”
“Không gạt anh chứ?”
“Không có.”
Lần này Lý Nhất Minh thấy quái, nếu như không phải nghe được lời nói bóng gió gì đó thì sao Lý Bất Đổng lại hỏi như vậy. Nhớ tới năm đó anh tìm tới người tung tin đồn đánh một trận tơi bời, rồi làm Lý Bất Đổng anh yêu thương nhất một trận đến khi khóc mới thôi, nhất định phải giáo huấn một chút.
“Được rồi, đưa cà rốt cho anh.” Lý Nhất Minh vươn tay, Lý Bất Đổng đưa túi cà rốt cho anh, người tuyết to nhất tiểu khu hoàn thành rồi!
Luật sư Lý cóng đến độ không ngừng xoa tay, thầy Lý nhét bình giữ nhiệt vào lòng bàn tay anh, bọc tay mình ở ngoài, “Sang năm chúng ta đừng đắp người tuyết nữa nhé.”
“Anh đắp xấu à?”
“Không phải, chúng ta đều đã lớn rồi, trẻ con mới đắp người tuyết, hơn nữa anh không cho em đắp cùng, lần nào tay anh cũng rét cóng.”
“Vậy sang năm hai mình cùng nhau đắp, đắp một người tuyết lớn nhất tiểu khu chúng ta và cả tiểu khu đối diện nữa, có được không?”
“Được! Anh đã nói cùng nhau đắp rồi đấy nhé.”
“Ừ, cùng đắp cùng đắp, mau lên lầu thôi, ở đây chết rét rồi.”
Lễ giáng sinh qua đi thì đến tết tây, trường học nghỉ ba ngày, thầy Lý có kỳ nghỉ, luật sư Lý không có, vì vụ án thừa kế gia sản mà bận tối tăm mặt mũi, có hôm còn chẳng về nhà, qua tết tây là phải mở phiên toà.
Lý Bất Đổng biết anh bận, tự giác mua đồ bổ về nhà thăm ba mẹ.
Hai người bọn họ sinh sống vốn là thuận theo tự nhiên, yêu đương cũng vậy, hồi cấp ba mờ mờ ám ám, lên đại học xác lập quan hệ, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền vùi đầu vào làm việc, vẫn luôn sống cùng nhau, có kết hôn hay không cũng chẳng liên quan.
Hai người đều nghĩ như vậy, mãi đến khi Lý Bất Đổng phải đến dạy công ích ở trường nông thôn một năm, Lý Nhất Minh nổi điên, đây là một năm không phải một tuần.
Vào lúc này anh ý thức được, quan hệ của hai người bọn họ cần phải có một cam kết, cam kết Lý Bất Đổng cho dù đi đến đâu cuối cùng cũng sẽ trở về bên anh.
Nghĩ tới đây, Lý Nhất Minh lập tức trở về nhà cầm sổ hộ khẩu, dẫn Lý Bất Đổng đi đăng ký kết hôn.
Sổ đăng ký về đến tay, thầy Lý cảm thấy như bị lừa gạt, “Lý Nhất Minh, anh còn chưa cầu hôn, em vẫn chưa đồng ý kết hôn với anh đâu.”
“… Cả đường đi em cũng không từ chối, vậy mà còn không phải là đồng ý à?” Lỗ tai luật sư Lý đỏ lên, anh chưa hỏi ý kiến Lý Bất Đổng đã dẫn cậu đến, đây là không muốn kết hôn nữa sao? “Ngày mai em đi rồi, có đồng ý hay không thì trước tiên cứ như vậy đi, sau khi em về không cho ly hôn đâu đấy.” Lý Bất Đổng cố ý chọc giận anh, nhét cuốn sổ đăng ký tùy ý vào cặp rồi chạy về xe.
Lý Nhất Minh đuổi theo, lúc thường nhanh mồm nhanh miệng bây giờ lại ấp a ấp úng: “Xin lỗi vì đã vội vàng dẫn em đi đăng ký, chúng ta chưa từng xa nhau lâu như vậy, anh có hơi hoảng loạn. Có cái này anh mới có thể yên tâm hơn một chút… Anh yêu em Lý Bất Đổng, kết hôn với anh có được không? Nếu như em cảm thấy lần cầu hôn này không có ý nghĩa, vậy chờ em trở về anh sẽ chính thức cầu hôn lại lần nữa.”
Lý Bất Đổng cười, “Cầu hôn lại làm gì? Lấy tiền tích góp của chúng ta mua nhà mới đi!”
Danh sách chương