Lý Nhất Minh tan tầm muộn, Lý Bất Đổng ở nhà xem ti vi, Lý Bánh Bao nghe thấy tiếng mở cửa, nhảy từ trên người Bất Đổng xuống xem tình hình, ba ruột về rồi, nó đi theo sau mông anh, cũng không tìm Lý Bất Đổng nữa.
“Lý Bánh Bao, con có còn lương tâm không, vừa nãy ai cho con ăn cơm!”
Lý Nhất Minh ôm Lý Bánh Bao đưa cho Lý Bất Đổng, “Em đừng doạ nó, Bánh Bao hình như không còn hoạt bát như trước đây nữa.”
“Sao mày nhát gan vậy!” Cậu nhấc Lý Bánh Bao lên đối diện với mình, Lý Nhất Minh cởi áo khoác cũng ngồi ở trên ghế sa lon, nhấc chân dài lên, đặt đầu gối lên đùi thầy Lý, “Cả hôm nay cứ như đánh trận.”
“Anh về cách nào đấy?”
“Lái xe về.”
Lý Bất Đổng vừa nghe liền tức giận, nhìn về phía anh, “Lý Nhất Minh, tại sao anh lại lái xe khi đang mệt nữa hả!”
Luật sư Lý cầm tay cậu đặt trên huyệt thái dương của mình, “Trong lòng anh nắm chắc, xoa cho anh đi rồi anh đi tắm.”
Bận bịu cả ngày cơm tối cũng không ăn, thầy Lý cũng không biết nấu cơm, Lý Nhất Minh tắm rửa đi ra đến phòng bếp nấu mì cho mình, vừa quay người, liền thấy Lý Bất Đổng ngồi ở trước bàn ăn, bộ dạng chờ ăn cơm, liền bỏ thêm mì vào nồi.
Hai bát mì trứng trên mặt bàn, thầy Lý chủ động gắp trứng trong bát mình cho Lý Nhất Minh, “Anh ăn nhiều một chút!”
“Buổi tối không ăn cơm à?”
“Ăn rồi!” Lý Bất Đổng húp ngụm canh, “Ăn một cái hamburger, một cái đùi gà, một ly coca.”
“Vẫn còn đói?”
“Đói.” Thầy Lý vùi đầu, nghiêm túc ăn cơm. Cậu mới ăn được một nửa, liền bị Lý Nhất Minh tịch thu đũa, vô cùng đáng thương, “Em vẫn chưa ăn xong mà.”
“Đừng ăn nữa.” Lý Nhất Minh kéo cậu ngồi lên đùi mình, lật lại, “Còn ăn nữa là bế không nổi đâu.”
Lý Bất Đổng dẩu miệng, “Vậy sau này em bế anh.”
“Cưng à.” Lý Nhất Minh cười giải thích, “Không phải sợ em mập, mà là buổi tối ăn nhiều như vậy không tiêu hóa được đâu. Ra phòng khách đi hai vòng, lát nữa trước khi ngủ xoa bụng cho em.”
Thầy Lý ở phòng khách đi vòng vòng, Lý Nhất Minh ở nhà bếp rửa bát, Lý Bất Đổng tới ôm anh từ sau, toàn bộ trọng lượng đều đè lên người anh, “Nhất Minh!”
“Hửm?”
“Anh còn chưa rửa xong nữa sao.”
“Sắp xong rồi, đừng có dính người, về phòng ngủ đi.”
Lý Bất Đổng không đi, mới vừa rồi Lý Nhất Minh tắm xong đi ra không mặc quần áo, lúc này tay cậu đặt trên cơ bụng anh sờ soạng xuống phía dưới, “Đừng rửa chén nữa, rửa em nè!”
“Rửa em thế nào đây?”
Tối hôm đó hai người bọn họ dùng tư thế cưỡi, thầy Lý nói chuyện đứt quãng, “Anh… anh không phải nói bế không nổi sao? Em… Em thấy anh làm rất có sức đấy!”
Luật sư Lý thiếu chút nữa phì cườ, trở mình đặt Lý Bất Đổng ở dưới thân, “Cục cưng Bất Đổng, em nặng cỡ nào anh cũng ôm nổi, chỉ cần là em, anh như thế nào cũng đều có sức lực, không tin em thử xem.”
Thầy Lý được dỗ dành rất vui, ngoan ngoãn phối hợp một đêm, hôm sau giọng ngọt lịm đi dạy.
Nhóc con Lý Bất Đổng bởi vì bị cảm hôm nay không đi học, Lý Nhất Minh tan học trở về, nhìn thấy nhóc trúc mã ngồi xổm ở bên cạnh gò cát chơi đắp kim tự tháp, anh chạy tới tạo nên đến một mảnh bụi bặm, nhóc con lại ho khan hai tiếng, Lý Nhất Minh kéo cậu đứng lên, “Đồ ngốc, không biết né à.”
“Bởi vì có anh ở đây rồi.” Lý Bất Đổng lương thiện khiến Lý Nhất Minh bắt đầu ngại ngùng, lấy sô cô la trong cặp ra, “Cho em ăn.”
“Cám ơn anh.” Nhóc họ Lý bỏ sô cô la vào túi, thấy không còn bụi nữa, liền ngồi xổm chơi tiếp.
Lý Nhất Minh chơi cùng cậu, đắp một cái kim tự tháp, còn làm cửa sổ, “Đến nhà anh đi, anh dạy đề toán hôm nay cho em!”
“Vâng ạ!”
Nhóc Lý một tay cầm xẻng nhỏ, tay còn lại được Lý Nhất Minh nắm.
Hai người ngồi ở trước bàn đọc sách, mẹ anh đi chuẩn bị hoa quả và nước trái cây, Lý Nhất Minh lấy bài tập thủ công hôm nay trong cặp ra, “Bất Đổng em xem này! Hôm nay cô giáo bảo bọn anh làm dây chuyền!”
Dây chuyền làm bằng giấy, năm màu rực rỡ, móc này nối với móc kia, ở trên còn đính một bông hoa, Lý Bất Đổng ngưỡng mộ, “Đẹp quá đi!”
“Em khen đẹp, vậy tặng cho em!” Lý Nhất Minh nhanh chóng trả lời, sau đó liền đeo lên cổ cho nhóc trúc mã.
Sợi dây chuyền kia bây giờ vẫn còn ở nhà bọn họ, chỉ là đã qua nhiều năm, màu sắc đã phai nhạt.
Cô giáo nói dây chuyền phải tặng cho người mình thích, các bạn nhỏ khác đều thích mẹ, Lý Nhất Minh thích nhóc trúc mã.
“Lý Bánh Bao, con có còn lương tâm không, vừa nãy ai cho con ăn cơm!”
Lý Nhất Minh ôm Lý Bánh Bao đưa cho Lý Bất Đổng, “Em đừng doạ nó, Bánh Bao hình như không còn hoạt bát như trước đây nữa.”
“Sao mày nhát gan vậy!” Cậu nhấc Lý Bánh Bao lên đối diện với mình, Lý Nhất Minh cởi áo khoác cũng ngồi ở trên ghế sa lon, nhấc chân dài lên, đặt đầu gối lên đùi thầy Lý, “Cả hôm nay cứ như đánh trận.”
“Anh về cách nào đấy?”
“Lái xe về.”
Lý Bất Đổng vừa nghe liền tức giận, nhìn về phía anh, “Lý Nhất Minh, tại sao anh lại lái xe khi đang mệt nữa hả!”
Luật sư Lý cầm tay cậu đặt trên huyệt thái dương của mình, “Trong lòng anh nắm chắc, xoa cho anh đi rồi anh đi tắm.”
Bận bịu cả ngày cơm tối cũng không ăn, thầy Lý cũng không biết nấu cơm, Lý Nhất Minh tắm rửa đi ra đến phòng bếp nấu mì cho mình, vừa quay người, liền thấy Lý Bất Đổng ngồi ở trước bàn ăn, bộ dạng chờ ăn cơm, liền bỏ thêm mì vào nồi.
Hai bát mì trứng trên mặt bàn, thầy Lý chủ động gắp trứng trong bát mình cho Lý Nhất Minh, “Anh ăn nhiều một chút!”
“Buổi tối không ăn cơm à?”
“Ăn rồi!” Lý Bất Đổng húp ngụm canh, “Ăn một cái hamburger, một cái đùi gà, một ly coca.”
“Vẫn còn đói?”
“Đói.” Thầy Lý vùi đầu, nghiêm túc ăn cơm. Cậu mới ăn được một nửa, liền bị Lý Nhất Minh tịch thu đũa, vô cùng đáng thương, “Em vẫn chưa ăn xong mà.”
“Đừng ăn nữa.” Lý Nhất Minh kéo cậu ngồi lên đùi mình, lật lại, “Còn ăn nữa là bế không nổi đâu.”
Lý Bất Đổng dẩu miệng, “Vậy sau này em bế anh.”
“Cưng à.” Lý Nhất Minh cười giải thích, “Không phải sợ em mập, mà là buổi tối ăn nhiều như vậy không tiêu hóa được đâu. Ra phòng khách đi hai vòng, lát nữa trước khi ngủ xoa bụng cho em.”
Thầy Lý ở phòng khách đi vòng vòng, Lý Nhất Minh ở nhà bếp rửa bát, Lý Bất Đổng tới ôm anh từ sau, toàn bộ trọng lượng đều đè lên người anh, “Nhất Minh!”
“Hửm?”
“Anh còn chưa rửa xong nữa sao.”
“Sắp xong rồi, đừng có dính người, về phòng ngủ đi.”
Lý Bất Đổng không đi, mới vừa rồi Lý Nhất Minh tắm xong đi ra không mặc quần áo, lúc này tay cậu đặt trên cơ bụng anh sờ soạng xuống phía dưới, “Đừng rửa chén nữa, rửa em nè!”
“Rửa em thế nào đây?”
Tối hôm đó hai người bọn họ dùng tư thế cưỡi, thầy Lý nói chuyện đứt quãng, “Anh… anh không phải nói bế không nổi sao? Em… Em thấy anh làm rất có sức đấy!”
Luật sư Lý thiếu chút nữa phì cườ, trở mình đặt Lý Bất Đổng ở dưới thân, “Cục cưng Bất Đổng, em nặng cỡ nào anh cũng ôm nổi, chỉ cần là em, anh như thế nào cũng đều có sức lực, không tin em thử xem.”
Thầy Lý được dỗ dành rất vui, ngoan ngoãn phối hợp một đêm, hôm sau giọng ngọt lịm đi dạy.
Nhóc con Lý Bất Đổng bởi vì bị cảm hôm nay không đi học, Lý Nhất Minh tan học trở về, nhìn thấy nhóc trúc mã ngồi xổm ở bên cạnh gò cát chơi đắp kim tự tháp, anh chạy tới tạo nên đến một mảnh bụi bặm, nhóc con lại ho khan hai tiếng, Lý Nhất Minh kéo cậu đứng lên, “Đồ ngốc, không biết né à.”
“Bởi vì có anh ở đây rồi.” Lý Bất Đổng lương thiện khiến Lý Nhất Minh bắt đầu ngại ngùng, lấy sô cô la trong cặp ra, “Cho em ăn.”
“Cám ơn anh.” Nhóc họ Lý bỏ sô cô la vào túi, thấy không còn bụi nữa, liền ngồi xổm chơi tiếp.
Lý Nhất Minh chơi cùng cậu, đắp một cái kim tự tháp, còn làm cửa sổ, “Đến nhà anh đi, anh dạy đề toán hôm nay cho em!”
“Vâng ạ!”
Nhóc Lý một tay cầm xẻng nhỏ, tay còn lại được Lý Nhất Minh nắm.
Hai người ngồi ở trước bàn đọc sách, mẹ anh đi chuẩn bị hoa quả và nước trái cây, Lý Nhất Minh lấy bài tập thủ công hôm nay trong cặp ra, “Bất Đổng em xem này! Hôm nay cô giáo bảo bọn anh làm dây chuyền!”
Dây chuyền làm bằng giấy, năm màu rực rỡ, móc này nối với móc kia, ở trên còn đính một bông hoa, Lý Bất Đổng ngưỡng mộ, “Đẹp quá đi!”
“Em khen đẹp, vậy tặng cho em!” Lý Nhất Minh nhanh chóng trả lời, sau đó liền đeo lên cổ cho nhóc trúc mã.
Sợi dây chuyền kia bây giờ vẫn còn ở nhà bọn họ, chỉ là đã qua nhiều năm, màu sắc đã phai nhạt.
Cô giáo nói dây chuyền phải tặng cho người mình thích, các bạn nhỏ khác đều thích mẹ, Lý Nhất Minh thích nhóc trúc mã.
Danh sách chương