Mưa thu rơi tí tách, Lý Nhất Minh che dù đi tìm Lý Bất Đổng cùng đi học.

“Con đi chậm thôi, Bất Đổng đi chậm lắm, nó không theo kịp con.” Mẹ Lý mở cửa, nhìn theo cầu thang căn dặn anh, Lý Nhất Minh không trả lời, bà lại nói một câu, “Con có nghe không đấy, trời mưa đi đường cẩn thận một chút.”

“Nghe rồi.”

Đến nhà Lý Bất Đổng, cậu đang hoảng loạn đánh răng, “Nhất Minh nhà người ta đã chuẩn bị xong, sao ngày nào con cũng rề rà như thế hả.”

Mẹ Lý Bất Đổng chuẩn bị bữa sáng cho cậu, lấy quần áo, Lý Nhất Minh cầm lấy cặp của cậu, “Dì đưa cho con, con lấy giúp em ấy.”

“Hôm qua con làm bài tập muộn, không phải đã xong rồi sao!” Cậu mặc đồng phục, đeo cặp lên lưng, cầm sandwich trên bàn, “Chúng ta đi thôi, buổi trưa bọn con không về nhà.”

Hai người cùng che một cái dù, Lý Nhất Minh giơ cao, Lý Bất Đổng ở phía dưới, vừa đi vừa ăn sáng, cầm bằng hai tay, ăn rất nghiêm túc.

Lý Nhất Minh liền kéo cậu về phía mình, “Hôm qua em làm bài tập gì mà muộn như vậy?”

“Tiếng Anh, em học từ vựng.”

“Chắc em viết mười phút chơi hai mươi phút chứ gì.” Lý Nhất Minh biết rõ tật xấu của cậu, “Từ hôm nay trở đi, em sang nhà anh làm bài tập xong hẵng về.”

“Sao anh quản nhiều thế!” Lý Bất Đổng dí sandwich bên mép Lý Nhất Minh, “Đây, anh ăn một miếng đi!”

Lý Nhất Minh cắn một miếng nhỏ, “Em mau ăn đi, trong cặp anh có sữa đấy.”

“Lần sau có thể đổi thành nước trái cây không.” Lý Bất Đổng kì kèo.

Lý Nhất Minh nói, “Không thể.”

Lý Bất Đổng xem thường, “Hôm nay về nhà, em sẽ nói với dì, dì nhất định sẽ bảo anh mang nước trái cây cho em.”

Trời mưa ngồi xe buýt, Lý Bất Đổng còn đang ăn sandwich, “Em định ăn sandwich tới trưa luôn à?”

“Em không muốn ăn, không biết mẹ em bỏ bao nhiêu muối vào trong.” Lý Bất Đổng đưa sandwich cho anh, “Cho anh.”

“Sao anh cứ cảm giác em được voi đòi tiên nhỉ, xem anh là thùng rác của em đấy à?” Lý Nhất Minh không cầm, để cậu cầm, cắn hai phát là ăn xong, “Đúng là chiều em quá rồi.”

Thầy Lý trở lại sau học kỳ phụ, làm một người không phận sự, ăn no ngủ đủ nô đùa với Lý Bánh Bao, Lý Nhất Minh nhìn cậu cũng thấy chán, “Cục cưng à, hay là em đi học để thi chức danh đi, phó giáo sư, giáo sư gì đấy.”

“Thi cũng được thôi!” Thầy Lý là phái hành động, thả Bánh Bao xuống liền đi kiếm tư liệu, Lý Nhất Minh đi cùng cậu, đứng ở đằng sau cậu nhìn ngó, “Sau này, chính là giáo sư Lý rồi.” Anh sờ sờ cằm cậu, “Thầy Lý biến thành giáo sư Lý.”

Lý Bất Đổng ôm eo anh, đầu cũng dựa vào, “Cũng không biết có thể thi đậu hay không nữa, đừng gọi em là giáo sư Lý, em vẫn chưa đủ điều kiện đâu.”

“Thi chức danh chỉ là anh đề nghị thế thôi, cũng không nhất định phải làm phó giáo sư.” Lý Nhất Minh rê chuột, nhìn thử yêu cầu, “Nếu như thi thật, em sẽ bận lắm đấy.”

“Em xem sách thử, ngày mai đến thư viện, anh đi theo em không?”

“Giờ thư viện nghỉ không khác giờ anh tan tầm là mấy, chờ cuối tuần đi cùng em, hoặc là em đi một mình, tan tầm anh đi đón em.”

Thầy Lý nghe gió chính là mưa, một buổi tối đều nghĩ đến chuyện thi phó giáo sư, Lý Nhất Minh vỗ mông cậu, “Đừng nghĩ nữa, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.”

Thầy Lý chui vào lòng anh, “Em vốn cũng có suy nghĩ thi chức danh, sợ phá hoại gia đình hài hòa mới gác lại, bây giờ thì có chút không thể chờ được nữa!”

Lý Nhất Minh hỏi cậu, “Lúc trước muốn thi thì cứ thi đi chứ, báo với anh là được, tại sao không nói?”

“Thi chức danh phiền phức lắm, vốn anh đã bận rồi, em mà còn bận nữa, thời gian chúng ta ở cùng nhau quá ít.”

Lý Bất Đổng nếu như không khiến người ta thương như vậy, Lý Nhất Minh cũng sẽ không càng ngày càng thích cậu đến nhiều năm sau, “Có chuyện gì có ý kiến gì, điều đầu tiên là phải nói với anh, đừng có tự mình nghĩ tới nghĩ lui, khờ quá, nếu em bận thì anh sẽ giảm bớt thời gian làm việc, như vậy thời gian chúng ta ở cùng nhau cũng sẽ không thay đổi.”

“Hồi đại học, bọn họ nói… nói hai chúng ta không hợp nhau, mỗi ngày anh đều ở trong hội học sinh, còn tổ chức câu lạc bộ.”

Lý Nhất Minh cho là cậu lại buồn, kết quả người kia nói, “Em nghĩ thầm, hội học sinh câu lạc bộ thì đã sao, em học giỏi như vậy, còn chưa có ghét bỏ anh đâu! Dù sao thì cũng là anh hợp với em em hợp với anh, tuy rằng chưa từng yêu đương với người khác thật đáng tiếc, nhưng mà nếu như đời này đã chọn anh rồi, vậy cũng không sao cả!”

“Em đang cằn nhằn cái gì đấy hả, cái gì mà chưa từng yêu đương với người khác thật đáng tiếc?”

“Không phải.” Thầy Lý yên lặng vươn mình, “Nếu nói đáng tiếc, thì không, mỗi ngày đều muốn ở cùng anh, muốn từ khi còn rất nhỏ rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện