Mười tám tháng bảy là ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, năm thứ ba rồi.

Thầy Lý ôm Lý Bánh Bao, luật sư Lý lái xe đưa cậu đến trường tập hợp.

Lý Bất Đổng vuốt lông Bánh Bao, “Tao không ở nhà, mày phải ngoan đấy, nhớ đi ngủ sớm, không cho phá phách, càng không cho dan díu với mấy con chó ở trong tiểu khu, nhớ chưa.”

Lý Bánh Bao nhìn cậu kêu ư ử, Lý Nhất Minh hừ một cái, “Thầy Lý, câu này là em nói cho Lý Bánh Bao nghe, hay là nói cho anh nghe?”

“Cả hai đều phải nghe.”

Lý Nhất Minh dừng xe ven đường, “Em nói rõ anh xem, anh dan díu với ai.”

“Dù có hay không thì em không thể cảnh cáo trước à.” Thầy Lý không dám nhìn anh, khí thế dần yếu đi.

“Em toàn thích đổ oan cho người ta, không có cũng bị em nói thành có.” Lý Nhất Minh một lần nữa khởi động xe, Lý Bất Đổng bị rầy một trận xong im thin thít.

Đến cổng trường, thả Lý Bánh Bao ngồi phía sau, cậu xuống dưới xách hành lý, Lý Nhất Minh đi chậm hơn cậu một bước, nhận lấy hành lý trong tay cậu để xuống đất. Thầy Lý: “Em đi đây, đến nơi nhắn tin cho anh.”

Lý Nhất Minh ôm lấy vai cậu không chịu thả người, “Lý Bất Đổng, anh còn chưa giận mà!”

“Hừ, vậy sao anh còn chưa nghe ra, em nói anh đi ngủ sớm đấy!”

Lý Nhất Minh muốn cười lại không dám, bạn xem cái bộ dạng kia kìa, giống y như hồi bé, “Nghe rồi nghe rồi. Anh bảo đảm, ghi nhớ lời giáo huấn của thầy Lý, nghe theo thầy Lý chỉ huy, sắp đi rồi em còn không hôn anh một cái à?”

“Hôn cái gì mà hôn, trước mặt bàn dân thiên hạ.” Lý Bất Đổng nhìn sinh viên đang lục tục đi vào, có chút tiếc nuối.

“Vậy được rồi, đi đi, xuống máy bay gọi điện thoại cho anh.”

“Còn nữa!” Lý Bất Đổng muốn nói lại thôi.

“Có phải em muốn nói ngày kỷ niệm kết hôn không?”

“Ừm, anh khỏi cần bay sang, mất công lắm.”

“Mất công cái gì? Đừng nghĩ nhiều thế, làm tốt vai trò người hướng dẫn của em đi, chuyện gì cũng phải để ý, chú ý an toàn của sinh viên, chú ý an toàn của bản thân, đừng có ngờ nghệch cả ngày, cho cái gì ăn cái đó, nói cái gì cũng phải nghe, có làm được không?”

“Chắc là… được”

“Em xóa cái ‘chắc là’ đi cho anh, Lý Bất Đổng anh toàn vẹn tiễn đi, thì em phải toàn vẹn mang về, đi đi!” Luật sư Lý chả khác nào đưa con trẻ đến trường mẫu giáo, Lý Bất Đổng đã qua được một năm dạy ở nông thôn, cũng luyện thành kỹ năng sinh tồn, hơn nữa học kỳ phụ lần này đến thủ đô, hoàn cảnh tốt hơn gấp nhiều lần.

Thầy Lý kéo cổ áo cho cậu, nhanh chóng hôn một cái, “Phải nhớ anh đấy!”

Lý Nhất Minh tay đút túi, nhìn chằm chằm Lý Bất Đổng kéo valy đi, Lý Bánh Bao víu cửa sổ cũng ngó theo, xác nhận cậu đã lên xe.

Hầy, cái học kỳ phụ vớ vẩn này tự dưng lại đi phá hoại gia đình hạnh phúc.

Lý Bất Đổng không ở nhà, Lý Nhất Minh mỗi ngày đều về nhà ăn cơm, hai nhà ba mẹ mỗi ngày một ngày, vô cùng cân bằng, về nhà chơi với Lý Bánh Bao, thậm chí cho phép nó ngủ ở trong phòng ngủ, dù sao cũng chỉ có một mình, có nó làm bạn cũng tốt. Thầy Lý bình thường đúng mười giờ gọi video, hai ngày trước còn quấn lấy anh nói rất lâu, sau chỉ qua loa cho xong, nhanh chóng cúp điện thoại ngủ.

Ngày kỷ niệm kết hôn Lý Bất Đổng ngoài miệng nói không cần đi, nhưng thân thể vô cùng thành thật, chủ động giúp anh đặt vé máy bay, còn muốn tới đón.

Lý Nhất Minh sợ cậu sáng sớm không dậy nổi, “Không cần đón, anh tự bắt xe đi.”

“Anh từ xa tới mà! Em phải làm một chủ nhà tận tâm!”

Lý Bất Đổng cầm điện thoại chạy khắp nơi ở trong phòng, video lắc lư, Lý Nhất Minh nói, “Từ khi nào em thành người thủ đô rồi?”

“Em là người nhà họ Lý!”

Lý Nhất Minh cười, nhìn cậu một tay tìm đồ, một tay cố gắng giơ điện thoại, “Cục cưng đang tìm gì đấy!”

“Em tìm điều khiển từ xa, Bánh Bao đâu, cho em nhìn nó cái nào!”

Lý Nhất Minh xách Lý Bánh Bao từ dưới đất lên, ở trước màn hình lắc mấy cái, liền để nó xuống đất.

“Em còn chưa nhìn rõ mà!”

“Thời gian em nhìn anh đã ít như vậy mà anh còn phải chia cho Lý Bánh Bao á?” Luật sư Lý khó chịu! “Ngày mai sẽ nhìn anh thật là chăm chú luôn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện