Thầy Lý cùng gia đình chuyển tới ký túc xá giáo viên của trường, Lý Nhất Minh xin nghỉ mỗi ngày như hình với bóng cùng Lý Bất Đổng, cậu quả thật không yên tâm, Bất Đổng nhát gan, nhìn thấy anh thì ít nhất cũng yên tâm hơn chút.

Khi cậu lên lớp Lý Nhất Minh yên vị ở hàng cuối cùng, Lý Nhất Minh còn cùng các bạn học chơi bóng rổ, Lý Bất Đổng dắt Bánh Bao ngồi ở một bên xem.

“Đợi ở đây, đừng có chạy lung tung.”

“Anh ở đây rồi thì em đi đâu được chứ.”

Lý Nhất Minh ngăn tầm mắt những người khác nhanh chóng hôn cậu một cái, “Ngoan chết đi mất.”

Lý Bất Đổng vô cùng nghe lời, đứng trong cái vòng tròn “Tôn Ngộ Không vẽ cho sư phụ” (*), nhờ học sinh đi ngang qua giúp cậu mua hai cây kem. Lý Nhất Minh đó giờ rất thích chơi bóng rổ, vòng xã giao của anh cũng rất rộng, Lý Bất Đổng chính là học sinh tốt thư sinh yếu đuối, điển hình của dạng gia đình nghiêm khắc, gia đình đó chính là Lý Nhất Minh.

(*) Tôn Ngộ Không vẽ một cái vòng xung quanh Đường Tăng để yêu quái không làm hại Đường Tăng

Trước đây anh chơi bóng, thầy Lý ôm quần áo của anh chờ ở bên cạnh, sau khi kết thúc được cho một cây kem liền vui vẻ về nhà.

“Lý Bất Đổng, một mình em ăn hai cây kem?”

“Hả?” Lý Bất Đổng vẫn chưa tiêu hủy chứng cứ, “Em định đưa cho anh mà! Nhưng em thấy kem sắp tan rồi nên ăn giúp anh!”

Lý Nhất Minh khoác vai cậu, dắt Bánh Bao, “Ý em là anh còn phải khen ngợi em?”

“Không cần đâu ~” Lý Bất Đổng từ trong ngực anh chui ra, “Cả người toàn là mồ hôi, đến gần em làm gì!”

“Càng lớn càng vô lương tâm.” Lý Nhất Minh dừng lại, “Mười tám tuổi không chê anh, hai mươi tám tuổi bắt đầu chê anh rồi sao?”

Thầy Lý quay lại nắm tay anh, dùng sức kéo anh về phía trước, “Tám mươi tám tuổi cũng vẫn yêu anh, mau về nhà tắm thôi!”

“Em tắm cho anh?” Luật sư Lý chơi xấu không đi, “Bình thường toàn anh tắm cho em, từ trước tới giờ em chưa tắm cho anh lần nào cả.”

“Không phải anh lớn hơn em sao?” Lý Bất Đổng nói nghiêm túc, “Anh trai chăm sóc em trai là chuyện đương nhiên mà ~ “

Lý Nhất Minh nghĩ đến chênh lệch tuổi của hai người, gật đầu xem như là thừa nhận, “Vậy em tắm cho chồng càng đương nhiên hơn, đi thôi, về nhà ~ “

Về khả năng chém gió Lý Bất Đổng đâu phải là đối thủ của Lý Nhất Minh, bình thường như thế, ở trên giường cũng như thế.

Từ thứ tư đến cuối tuần, nghỉ ngơi năm ngày, nghỉ việc như vậy cũng không phải cách, hơn nữa tên kia bây giờ cũng không có động tĩnh gì, Lý Nhất Minh thương lượng với thầy Lý, “Cưng à, ngày mai anh muốn đi làm, nếu như em sợ thì buổi tối vẫn ở trường, chứ không đi làm thì sao mà được.”

“Không thể báo cảnh sát bắt hắn ta sao?” Thầy Lý lo lắng, chuyện tìm tới cửa trả thù như vậy cậu có bóng ma sâu đậm trong lòng, Lý Nhất Minh hồi cấp ba đã đánh nhau với người ta, bị trả thù đập gạch từ phía sau, một đầu đầy máu nhớ tới liền muốn khóc, còn làm sao mà đắc tội với người ta, thì tất nhiên là bởi vì Lý Bất Đổng.

Lý Bất Đổng nhìn dễ ức hiếp nhưng thực tế rất chính nghĩa, nhìn thấy chuyện bất bình liền muốn nói, cũng là từ nhỏ nuông chiều cậu nên cậu không có một chút ý thức nguy cơ nào, đột xuất muốn giảng đạo lý với người ta, không nói tục chửi thề chữ nào nói đến khi người ta phục sát đất, rồi trúng một cú đá, cậu khóc lóc đi méc Lý Nhất Minh. Luật sư Lý cũng xốc nổi, khi đó cũng gần như là biết mình có ý với Lý Bất Đổng, thấy người của mình bị bắt nạt đương nhiên không thể bỏ qua, xách tên mập ra đánh một trận, cuối cùng bị trả thù, vì bảo vệ Lý Bất Đổng nên bị trúng một gạch.

Chuyện cũ ở trong đầu hiện lên, Lý Nhất Minh ôm Lý Bất Đổng vào trong lòng, “Khi đó chỉ cần em ấm ức là tới méc anh, đáng yêu muốn xỉu, bây giờ không ai bắt nạt nên em cũng không đi méc nữa.”

Lý Bất Đổng giãy dụa chui ra, “Sao mà không có, bây giờ người đang bắt nạt em không phải là anh sao?” Lại bị Lý Nhất Minh cưỡng ép ấn vào trong ngực, lại phá hư bầu không khí.

“Lý Bất Đổng, em muốn cãi nhau có phải vậy không?” Luật sư Lý nhốt con chó ở bên ngoài, dù sao những hình ảnh tình dục, bạo lực như thế này, chó vị thành niên không được nhìn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện