Editor: Calcium

Lễ Lịch Thần là ngày lễ vào mùa xuân, nông dân sẽ khẩn cầu một năm mưa thuận gió hòa trong ngày này.

Hai bên đường bày các sạp hàng đủ loại kiểu dáng, Ngu Dương tiện tay mua mặt nạ ở cửa hàng ven đường, dùng pháp thuật che giấu đi sắc đỏ của đôi mắt, toàn thân y phục đen, nhìn vừa khốc vừa soái. Tiểu Tước Hồng cũng muốn cải trang thành như thế nhưng khí chất của hắn thì không đúng chỗ, nhìn như bắt chước bừa vậy, hắn đành phải không phục mà treo mặt nạ lên cổ, tay trái cầm hai que kẹo hồ lô, tay phải bưng một bát tào phớ, bên hông còn dắt một cái chong chóng, nếu không phải Ngu Dương thường xuyên nắm lấy cổ áo hắn thì không biết là giờ hắn đã lưu lạc đến đâu rồi. 

Khi đến xem người ta biểu diễn ở ven đường, hắn nhìn thấy con khỉ nhỏ kia trên người có rất nhiều vết thương, liền cầu xin Ngu Dương lặng lẽ thi triển pháp thuật trị thương cho nó. 

Có chỗ biểu diễn xiếc, Tiểu Tước Hồng cũng cố chen vào xem cho bằng được, vóc dáng hắn nhỏ con, vừa mới chui vào đám đông cái là không nhìn thấy đâu nữa, Ngu Dương hiện tại có hơi đau đầu mới dẫn hắn ra được. Có mấy cô nương cũng thích xem xiếc, được gia phụ ôm  lên mới có thể nhìn được, Tiểu Tước Hồng nhìn thấy thế liền ngửa đầu liếc mắt đánh giá thử chiều cao của Ngu Dương, cảm thấy nếu bản thân cũng được ôm lên cao như thế….

Không không không! Dừng lại! Liên tưởng tới hình ảnh kia khiến cả người Tiểu Tước Hồng chấn động như bị sét đánh, tức khắc xấu hổ vô cùng!

Ngu Dương cúi đầu nhìn thấy tiểu điểu nhân này mặc dù hơi thấp nhưng lớn lên nhìn cũng khá ổn. Chiếc cổ tinh tế không phòng bị, còn đôi tai trắng hồng nộn nộn. Lúc ngẩng đầu đôi mắt mở to tròn xoe, thường xuyên tỏ ra hơi ngây ngốc khiến người khác nhìn cũng phải dở khóc dở cười.

“Này! Ngu Dương? Ngu Dương!”

Ngu Dương hồi phục lại tinh thần: “Làm sao vậy? Không nhìn thấy sao?”

Tiểu Tước Hồng tuyệt vọng nhìn bức tường người phía trước: “Nhìn cái gì nha, ta không nhìn thấy cái gì cả.”

Ngu Dương nhìn mấy bé gái được cõng lên vai phía trước, nhíu mày hỏi: “Muốn được cõng như thế sao?”

“Không!” Tiểu Tước Hồng đột nhiên tránh ra khỏi Ngu Dương, như châu chấu bị kinh hách: “Ta không cần!”

Phản ứng của hắn quá lớn nên ngã ngồi xuống đất, lúc mông chạm đất còn rung lên nảy nảy, giống như đậu hũ vậy, Ngu Dương không tự giác lại xoa xoa hai ngón tay rồi mới nói: “Vậy đi thôi, phía trước còn có nhiều thứ hay hơn.”

Hắn nói rất đúng, phía trước còn có trò chơi nhỏ là bắn tên, đầu phi tiêu rơi lên con số tương ứng nào thì sẽ nhận được một tí phần thưởng tương ứng. Tiểu Tước Hồng thích nhất là một con thỏ còn sống, trắng trẻo mềm mại, nhìn rất muốn sờ vào.

Hắn liền mượn tiền Ngu Dương, tự mình ở đó chơi hết mười lần. Ngu Dương thì khoanh tay đứng bên cạnh nhìn, vẻ mặt như cấm người khác tới gần. 

Con thỏ kia được nhốt ở trong một cái lồng mấy tre đan, miệng nhỏ nhắn vẫn còn đang gặm nhấm lá rau. Tiểu Tước Hồng bắn xong hết chỉ còn lại duy nhất một phi tiêu, cuối cùng quyết định chuyển hướng về phía Ngu Dương, ngồi xổm xuống dưới chân hắn kéo kéo ống quần hắn: “Ngu Dương, người có muốn con thỏ nhỏ còn sống kia không?”

Ngu Dương nói: “ Không muốn.” 

Tiểu Tước Hồng nghẹn họng: “Nhưng ngươi nhìn nó xem, vừa nhỏ, vừa đáng thương, đôi mắt đỏ đỏ, ôi chao giống ngươi….”

Ngu Dương không nói gì, cúi đầu nhìn, Tiểu Tước Hồng lúc này ra sức chớp chớp mắt, mong ngóng nhìn: “Ngươi không thấy thế sao?”

Con thỏ bé nhỏ vẫn rất ngoan ngoãn gặm lá rau, quai hàm nhiều thịt động động, Ngu Dương lại cảm thấy tương đối giống một người khác có cái mặt bánh bao. 

Hắn hơi động lòng nói: “Phi tiêu đâu.”

Tiểu Tước Hồng vội vàng chạy về phía quầy hàng mua thêm mười phi tiêu, một mạch toàn bộ đưa đến tay hắn: “Là ở góc trái bên trên cùng kia kìa!” 

Lúc rời khỏi gian hàng, Tiểu Tước Hồng không chỉ mang được con thỏ đi mà còn tiện tay mang đi một con rùa đen, dế, thậm chí là một con rắn hoa nhỏ. Hai tay hắn ôm chiếc lồng thỏ mà không ôm được hết, còn tự cầm cả đồ ăn vặt, đi hai bước thì nhìn con thỏ một cái, tiện tay cho một chiếc bánh hoa quế vào miệng. Động tác khó khăn hơn cả việc diễn xiếc. 

Ngu Dương thật sự nhìn không nổi nữa liền cầm giúp Tiểu Tước Hồng chiếc lồng, Tiểu Tước Hồng ngượng ngùng cười với hắn, đôi mắt vui vẻ híp lại thành một đường. Không ngờ vui quá lại hóa buồn, bánh quế ngọt quá chưa kịp nuốt xuống thì bị sặc khiến hắn trợn tròn cả mắt. 

Cuối cùng hắn uống bình rượu trái cây mà vừa rồi Ngu Dương khó khăn lắm mới mua được. 

Bình rượu này hắn mua cũng là do hắn tham ăn mà thôi. 

Tiểu Tước Hồng bị sặc đến mức chảy cả nước mắt, chật vật quẹt miệng: “Thiếu chút nữa nghẹn chết ta rồi!” Vì để hả giận, hắn tất cả bánh hoa quế ném cho thỏ ăn còn bản thân thì ôm bình rượu uống thêm vài hớp.

“Hức.” Rồi ợ rượu. 

Bộ dạng này của Tiểu Tước Hồng thật sự khiến lòng người ngứa ngáy. Vì sợ người đi đường đụng tới hắn nên Ngu Dương liền kéo tay hắn đi vào bên trong: “Uống ít thôi.” 

Tiểu Tước Hồng nói: “Sợ cái gì, rượu trái cây không say đâu, hức.”

Nửa canh giờ sau.

“Hu hu hu hu hu hu Ngu Dương, ta không thấy đầu của ta đâu nữa hu hu hu.” Tiểu Tước Hồng ôm lấy cánh tay Ngu Dương, nhìn xung quanh tìm ‘đầu’ của mình, hắn khóc rất lớn tiếng nhưng trên mặt lại chẳng có một giọt nước mắt nào, cũng chỉ có gào khan: “Ngươi mau mau giúp ta tìm xem đầu của ta đâu a!”

Người vừa rồi mới thề sắt son rằng sẽ không say là ai vậy hả? Ngu Dương không nhịn được cười, lấy tay đỡ lấy cái đầu đang quay loạn khắp nơi: “Đâu của ngươi không phải vẫn ở đây sao, khóc cái gì?”

Tiểu Tước Hồng đột nhiên ngừng khóc gào, vịn lấy cánh tay hắn đứng vững lại, lảo đảo dùng ngón tay đâm đâm lên mặt Ngu Dương: “Ngươi cười? Bệnh mặt than chữa được rồi à?”

“….” Khóe miệng Ngu Dương giật giật, nửa ngày mới nói thành lời: “Chữa rồi.”

Có thể lực chú ý của Tiểu Tước Hồng lúc này không liên quan tới việc này, hắn buông tay ngồi bẹp xuống đất, đặt mông một cái làm vỡ vụn luôn tượng đất vừa mới mua: “Đầu của ta đâu? Tat thật sự không tìm thấy đầu của mình hu hu hu hu.”

Gào thét thêm lát nữa, đột nhiên nhớ tới cái gì: “Ngu Dương!”

“Hả?”

“Ngươi có thể ngàn vạn lần đừng để cho công tử nhà ta biết chuyện ta uống rượu được không, nếu không ta sẽ khó lòng giữ được tính mạng nha.” 

“Ừm, không nói.”

Ngu Dương cũng theo Tiểu Tước Hồng ngồi xổm xuống đất, ỷ vào việc Tiểu Tước Hồng đang say khướt mới dám lớn mật đưa tay lên véo mặt hắn —— vô cùng mềm mại, như là mì vậy, tùy ý muốn tạo thành hình dáng gì cũng được. Đồ ngốc nọ vẫn chưa phản ứng lại, khuôn mặt mũm mĩm thịt bị nhào nặn nãy giờ, hắn chu cái miệng như thú mỏ vịt, còn ngồi ở đó ồn ào đòi tìm đầu mình. 

Hương thơm của rượu trái cây thấm vào trong mũi, trong tầm mắt Ngu Dương lúc này chỉ còn lại một đôi môi mập mạp hấp dẫn. Ngu Dương không tự chủ được dùng ngón tay ma sát hai lần trên bờ môi mềm mại, xúc cảm còn tuyệt vời hơn khuôn mặt.

“Tìm đầu của ngươi sao?” Ngu Dương đỡ lấy gáy Tiểu Tước Hồng.

“Không thấy hu hu hu, hức.”

“Muốn ta tìm giúp người không?”

“Được nha, a, a ——”

Còn chưa kịp nói hết thì miệng đã bị chặn lại. Môi dần nóng lên, tiếp theo đó Ngu Dương không nặng không nhẹ cắn cắn một chút, có một bờ môi mềm mại dính sát, thế tiến công mãnh liệt, không cho phép Tiểu Tước Hồng lùi bước. Hương rượu tàn dư trong miệng lúc này hoàn toàn bị cuốn đi mất, hôn đến mức Tiểu Tước Hồng chóng mặt, mãi đến khi sắp không thở nổi mới được thả ra.

Dưới ánh trăng, nam nhân đeo mặt na dần khôi phục lại đôi mắt đỏ rực, nửa quỳ hỏi hắn: “Giờ đã tìm thấy chưa?”

Tiểu Tước Hồng không biết phải trả lời thế nào. Dường như đã tìm được rồi, mà cảm giác vừa nãy cũng thật thoải mái, hắn đột nhiên nghĩ có phải chưa tìm được đầu không.

Cuối cùng hắn cũng chẳng biết phải đáp lại thế nào, liền nhào tới gặm một cái lên sống mũi thẳng tắp của Ngu Dương nói láo: “Vẫn không tìm thấy đấy!”

Sau đêm hôm đó, tất cả còn sót lại trong ký ức của Tiểu Tước Hồng là một đôi mắt đỏ rực thâm thúy, ngoài ra thì là đổi môi vừa đau vừa tê của mình. Còn gặp rất nhiều giấc mộng kỳ quái, có thật nhiều con sâu bò trên người, cái cổ thật nhổ, cầu mong Ngu Dương ôm lấy mình, nói sắp bị sâu cắn chết rồi, nhưng tên mặt than Ngu Dương kia lại không thèm để ý tới hắn mà chỉ lo hôn môi thôi!

Tên mặt than còn hỏi mình rất nhiều câu kỳ quái, đại loại như có muốn gả cho hắn không gì đó.

Tiểu Tước Hồng lắc đầu nói: “Ngươi vừa hung dữ, tuổi tác lại lớn, từng nhổ lông ta, còn lấy đồ muốn đập chết ta, không lấy chồng!”

Ngu Dương tự hỏi hắn đã tặng nhiều tượng gỗ và tượng đất cũng như đồ chơi như thế rồi mà sao Tiểu Tước Hồng lại chỉ nhớ những chuyện này thôi vậy?

Ngu Dương cố tình hù dọa: “Vậy người trả hết đồ chơi lại cho ta.”

“….Ta không.” Tiểu Tước Hồng giãy dụa vài cái trong ngực hắn: “Công tử nói, thành thân là chuyện mà hai người yêu thích nhau mới làm, ngươi thích ta sao?”

Con mắt Tiểu Tước Hồng trong suốt, sáng long lanh, câu dẫn nhìn chằm chằm Ngu Dương: “Ngươi không nói kìa.” 

Ngu Dương quả thực bó tay trước người này, thở dài: “Như vậy có tính là thích không?” Hắn đến gần, ngậm lấy bờ môi người kia từ từ mút: “Có tính không?”

Tiểu Tước Hồng ngây dại, Ngu Dương lại hôn hắn cái nữa: “Có tính không?”

Vẻ mặt hắn quá mức nghiêm túc, Tiểu Tước Hồng liền mê mang: “Không, không biết.” 

Ngu Dương xoa xoa đầu hắn, thay đổi đề tài: “Ngày mai có lễ hội hoa sen, có muốn đi chơi không?”

Vấn đề này có vẻ dễ trả lời hơn nhiều, Tiểu Tước Hồng gật đầu như giã tỏi: “Đi đi”

Thôi, Tiểu Tước Hồng ngốc ngốc thế này đành từ từ lựa về tay vậy.

Ngu Dương một tay sửa sang lại những đồ vụn vặt mua trong tối nay, một tay ôm lấy Tiểu Tước Hồng khiêng trên vai, tản bộ chậm rãi trở về. Lúc mới đầu Tiểu Tước Hồng còn kháng nghị, nói hắn coi mình như bao tải, sau đó vì dính rượu mà buồn ngủ, cũng không nhớ nổi về tới nhà kiểu gì, chỉ nhớ rõ cánh tay ôm lấy mình rất vững vàng.

Mãi sau đó, khi mà đồ chơi nhỏ Ngu Dương đưa co hắn có thể chất đầy nửa căn phòng rồi thì Tiểu Tước Hồng cuối cùng cũng biết đáp án của vấn đề kia. Bản thân Tiểu Tước Hồng có hơi biệt nữu, buộc Ngu Dương phải chấp nhận việc hắn là người chữa chỉ bệnh mặt than của Ngu Dương cho nên hắn trở thành ‘Ân công’ của Ngu Dương! Gả cho Ngu Dương đúng là tiện nghi cho hắn rồi!

Ngu Dương híp mắt một cái, Tiểu Tước Hồng hơi rụt cổ lại, nghe hắn nói: “Đúng vậy, thế ân công có đồng ý gả cho ta không?”

Tiểu Tước Hồng cười rộ lên đắc ý: “Vậy thì đành tiện nghi cho ngươi vậy.”

Vì hai từ ‘ân công’ này mà đêm thành hôn hôm đó, Tiểu Tước Hồng bị bắt nạt đên rầm rì cả đêm, từ đó không dám tự xưng là ‘ân công’ nữa. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện