Khuyển Vương lúc này hét lên giận giữ, đối mặt với tu sĩ tu vi chỉ là Ngưng khí tầng bốn mà hắn tưởng như sẽ dễ dàng diệt sát, nhưng đối phương liên tục làm cho hắn phải bất ngờ, điều này khiến Khuyển vương không thể không phẫn nộ.

Hắn thôi động pháp quyết, lập tức linh khí vặn vẹo huyễn hóa ra một bàn tay không lồ thuận theo quyền cước của hắn mà nện tới Trường Nam.

Thế nhưng lần này Trường Nam lại làm cho Khuyển vương thực sự chấn động, hắn cũng bấm niệm pháp quyết huyễn hóa ra bàn tay không lồ đối chọi lại với quyền cước kia.

“Khí huyết hóa ảnh, ngươi không phải ngưng khí tầng bốn?”

Trước lời nói của Khuyển Vương, Trường Nam không hề trả lời, hắn lại lao tới con mắt tràn đầy sát cơ mà tấn công Khuyển vương.

Khuyển vương giờ phút này không còn dám khinh thường đối thủ nữa, hắn thấy đối phương tuổi đời còn rất trẻ, mà có nhìn thế nào tu vi cũng mới chỉ là Ngưng khí tầng bốn, thế nhưng chiến lực bày ra lại khiến hắn không thể không hoảng sợ.
“Tốt, ngươi thực sự rất mạnh, nếu để ngươi có thêm thời gian phát triển ta chắc chắn sẽ không phải đối thủ, đáng tiếc là ngươi không có cơ hộ này.”

Nói rồi Khuyển vương cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu vào đầu ngón tay sau đó nhấn mạnh xuống đất, lập tức Trường Nam đang lao tới kia bỗng nhiên như có một áp lực nào đó đè ép hắn xuống khiến hắn không thể di chuyển.

Mà Khuyển vương lúc này gầm lên một ngụm khẩu quyết:

“Vòng tròn diệt nhân!”

Khẩu quyết vừa ra bỗng dưới chân Trường Nam xuất hiện một vòng tròn bao phủ một đoàn hỏa diễm không ngừng thiêu đốt lấy huyết nhục của hắn.

Theo lấy hỏa diễm xuất hiện làm cho Trường Nam cảm nhận thấy một trận đau đớn trước đến nay chưa từng có, hắn thân thể như muốn bị thiêu đốt, tu vi không ngừng vận chuyển thế nhưng cũng không làm cho tình thế tốt hơn là bao.
Lúc này như nhớ tới điều gì Trường Nam liền xuất ra một thanh mộc kiếm mà Dương Thiên Long lúc trước đưa cho hắn sau đó cắm mạnh xuống vòng tròn.

Đột nhiên dị biến phát sinh, vòng tròn hỏa diễm bất ngờ có dấu hiệu nứt vỡ, Khuyển vương phía bên kia sắc mặt đại biến, hắn không thể tin trên người đối phương lại có pháp bảo dạng này.

Có thể do tu vi của Khuyển vương mới chỉ là Ngưng khí tầng bảy cho nên thần thông hắn thi triển lực lượng cũng không phải đến mức kinh người hãi tục.

Đối mặt với thanh mộc kiếm của Trường Nam, vòng tròn hỏa diễm tựu chấn động liên hồi sau đó vỡ nổ mạnh, Trường Nam từ bên trong trực tiếp thoát vây, thân thể không ngừng chấn động.

Mà Khuyển vương phía bên kia do thi triển thần thông trước đó đã phải đổi lấy đại lượng khí huyết, hiện tại còn phải nhận phản phệ khiến hắn liên tục ho ra máu, cả người như nỏ mạnh hết đà.
Mắt thấy đối phương đang lao tới, Khuyển vương hét lên một tiếng không cam lòng, hắn không tiếc hết thảy thiêu đốt sinh cơ chỉ muốn diệt sát người trước mắt này.

Trong chớp mắt theo sinh cơ bị thiêu đốt, Khuyển vương thân hình bỗng phình to lên, hắn như biến thành người khổng lồ, sau đó đối với Trường Nam không ngừng ra quyền.

Trường Nam con ngươi co rụt lại, hắn cảm nhận được một cỗ nguy cơ sinh tử ập đến, mộc kiếm trên tay vung lên đỡ lấy những quyền cước kia, thế nhưng điều này là chưa đủ.

Mắt thấy mộc kiếm cũng sắp không chống đỡ nổi, Trường Nam cắn răng liều mạng, hắn vận chuyển tu vi khí huyết, đưa tất cả những cảm ngộ mà mình đã đạt được từ trảm đao chỉ phóng ra.

Hắn dơ ngón tay hướng Khuyển vương chỉ một chỉ, lập tức khí huyết vận chuyển, Khuyển vương nơi đó tâm thần chấn động, hắn cả người cảm giác như đang có một thanh đao vô hình muốn đưa hắn chém làm hai nửa.

Lúc này trên bầu trời sấm chớp nổ vang, chim muông đều bay đi toán loạn, do sinh cơ bị thiêu đốt cộng thêm trọng thương trước đó rốt cục Khuyển vương cũng không chịu được uy áp kinh khủng từ một chỉ kia mà nổ tung, Trường Nam hai mắt thấy một màn như vậy không khỏi cười thảm thân thể như diều đứt dây mà ngã xuống, hắn đã vận chuyển toàn bộ tu vi cho một chỉ vừa rồi thế nhưng trảm đao chỉ mới chỉ phủ xuống uy áp chứ chưa có thành hình, cũng may như vậy là đủ để Khuyển vương phải khí tuyệt bỏ mình.

Trường Nam linh năng kiệt quệ, thế nhưng trước khi hắn ngất đi vẫn làm chủ được ý thức nghịch chuyển hô hấp tiến hành thổ nạp.

Phía xa, sài lang cùng một vài đầu dã thú cũng bị trận chiến vừa rồi làm cho hoảng sợ, thế nhưng khi thấy Trường Nam thân thể ngã xuống ngất đi bọn chúng đều lộ ra sát cơ mãnh liệt.

Không biết con nào là kẻ cầm đầu phi tốc chạy tới, theo sau là đại lượng dã thú bọn chúng đều hướng Trường Nam ý muốn diệt sát hắn.

Thế nhưng lúc này theo lấy Trường Nam nghịch chuyển hô hấp, cùng với linh khí phát ra từ Khuyển vương nồng đậm khiến cho dây chuyền trên cổ của Trường Nam lực hút lại càng mạnh hơn.

Một cỗ hút lực cực mạnh khiến cho toàn bộ dã thú ở đây đều không làm chủ được cơ thể, tất cả khí huyết của bọn chúng đều không tự chủ được bay ra khỏi thất khiếu tràn về vòng xoáy trên cổ của Trường Nam.

Tiếng gió rít gào, không chỉ có dã thú mà liền là cả thực vật xung quanh cũng đều bị ảnh hưởng, cây cỏ khô héo, trong mảnh sơn mạch đen tối này ở chỗ của Trường Nam bỗng phát ra một điểm sáng duy nhất.

Thời gian không biết đã qua bao lâu, một ngày Trường Nam con mắt bỗng từ từ mở ra, hắn cơ thể có chút uể oải, lẩm bẩm:

“Mình đã ngất đi bao nhiêu ngày rồi?”

Trường Nam cũng không rõ bản thân đã hôn mê được bao lâu, hắn cố chống người đứng dậy sau đó đảo mắt nhìn xung quanh.

Thế nhưng hiện lên trước mắt hắn là rất nhiều thi cốt dã thú, cỏ cây xung quanh cũng có phần ảm đạm, mà Trường Nam cũng cảm nhận thấy linh khí nơi đây dường như đã khô kiệt.

Sau đó hắn lại cảm ứng trong cơ thể của bản thân rồi tầm thần không khỏi chấn động, hiện tại trong linh mạch của hắn linh khí đang tích tụ quá nhiều, nếu như không nhanh chóng đột phá rất có thể Trường Nam sẽ hình thần câu diệt.

Thế rồi Trường Nam nhanh chân trở về sơn động ngồi xuống nhắm mắt lại, thời gian trôi qua, số linh khí tại linh mạch của hắn nhanh chóng ổn định trở lại, thế nhưng lúc này mới là lúc quan trọng nhất của Trường Nam.

Đường linh mạch thứ tư của hắn rốt cục đại thành, hiện tại Trường Nam hít một hơi dài sau đó bắt đầu trùng kích lên Ngưng khí tầng năm.

Theo lấy đại lượng linh khí còn sót lại, Trường Nam dẫn chúng tràn vào vị trí đường linh mạch số năm, sau khi linh khí tràn tới, Trường Nam cơ thể truyền đến từng trận đau nhức, hắn đang phải chịu đựng một sự khó chịu chưa từng có.

Trường Nam trên trán nổi đầy gân xanh, khắp người hắn nhận lấy một trận đào thải khổng lồ, từng cặp xương sườn trên cơ thể bắt đầu nổ vang, mái tóc hắn như dài thêm ra.

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, rốt cục lúc này sau hàng trăm hàng nghìn sự đau khổ, Trường Nam cuối cùng cũng mở mắt ra.

Hắn hít lấy một hơi dài sau đó đứng dậy bàn tay nắm chặt vung ra một quyền, một quyền này theo tu vi Trường Nam vận chuyển trực tiếp ầm vang làm sơn động của hắn có dấu hiệu nứt vỡ.

Trường Nam hiện tại tu vi đã trở thành Ngưng khí tầng năm, nếu để hắn của hiện tại đi đấu với Khuyển vương Trường Nam tin chắc sẽ không phải chịu nhiều áp lực như trước đó.

Mặt khác, đạt tới Ngưng khí tầng năm về sau, Trường Nam cảm nhận linh khí theo hắn vận chuyển tựu dày đặc hơn khiến hắn không khỏi kinh hỷ.

Đem lấy sự kinh hỷ đó Trường Nam đi ra khỏi sơn động, hắn tiến nhập vào mảnh sơn mạch, muốn đi tìm kiếm xem nơi đây còn có đồ vật gì giá trị hay không.

Tìm kiếm một hồi rốt cục Trường Nam đi tới một cái sơn động, sơn động này là của Khuyển vương, mặc dù nó có chút mục nát, bên trong không khí có mùi hôi thối thế nhưng là Trường Nam đã trải qua nhiều chuyện về sau hắn không do dự mà bước vào.

Tiến nhập vào tới sơn động Trường Nam tìm kiếm một hồi, hắn cũng không khỏi cảm khái:

“Tên này là một cái quỷ nghèo!”

Hắn trong sơn động của Khuyển vương không mang đi được cái gì to tát, chỉ có một chút linh thạch, điển tịch cùng một số loại đan dược.

Sau khi đã lục qua lục lại toàn bộ sơn mạch Trường Nam cũng không tìm thấy đồ vật gì có giá trị cả, hắn lại quay trở về sơn động của mình tiếp tục bế quan tu hành.

Bên trong sơn động, Trường Nam ngoài những lúc thổ nạp ra hắn lại xem một chút điển tịch, cảm ngộ một chút trảm đao chỉ.

Sau khi đột phá Ngưng khí tầng năm về sau Trường Nam càng có nhiều lý giải hơn về thần thông này.

Nhất chỉ trảm thiên ma, nhị chỉ trảm tiên thần, tam chỉ hướng luân hồi, thực chất để có thể sử dụng thần thông này tu sĩ cần phải thôi động cực nhiều linh năng.

Theo lấy thời gian cảm ngộ trảm đao chỉ về sau, Trường Nam lại đem một chút đan dược lấy được từ sơn động của Khuyển vương ra để quan sát.

Hắn thực chất không biết chút gì về đan dược vậy nên cũng không có đi nếm thử qua, trầm ngâm một lúc Trường Nam kiên định đứng lên:

“Cũng đến lúc rồi, thần thông cũng tốt, đan dược cũng tốt, để hoàn toàn hiểu biết về những phương diện này cần phải gia nhập vào một cái môn phái.”

Nói rồi hắn sắp xếp lại một chút tư trang, đeo mộc kiếm trên lưng đi ra khỏi sơn động.

Ánh nắng trên bầu trời chiếu xuống một thân ảnh cô độc, từ xa nhìn lại thân ảnh ấy hòa cùng khung cảnh nơi đây như vẽ ra một bức tranh đầy vẻ cô tịch, thân ảnh đó đang từng bước rời khỏi mảnh sơn mạch này, mà quan sát hướng đi tựu chính là thành trì của Tây uyên tông! May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện