Ngọn lửa từ góc màn nhanh chóng lan tới thảm treo tường cực lớn, lại từ tấm thảm dẫn đến tường gỗ, thế lửa một đường khuếch tán ra ngoài, cả phòng đều chìm vào biển lửa.
A Trà ngã trên mặt đất liều mạng giãy dụa, nhưng Nhật Thanh trói hắn rất chặt, A Trà tựa như rùa lật ngửa, ngay cả xoay người trở mình cũng không nổi.
“Nương uy, hiện tại làm sao bây giờ! Thật vất vả trở về, chẳng lẽ muốn ta đi xuống lần nữa?” A Trà lo lắng miệng không ngừng niệm: “Con trai a, ngươi sao không phù hộ ba, ngay cả mẹ ngươi ba cũng chưa tìm được, hiện tại lại muốn ba về với ông bà. Trạch Phương a, ngươi sao không phù hộ ông nội, còn có cái đồng hài kia......”
A Trà thì thào niệm, khói dày đặc đặc hắn không ngừng ho khan. “Con dâu a...... Khụ......”
“Yêu ” tiểu miêu màu xám ở trước ngực A Trà bỗng nhiên kêu một tiếng.
A Trà nghi hoặc nhìn tiểu miêu một cái, sau đó quay về phương nào đó, tiếp tục nói: “Ba biết ngươi luôn luôn rất ngoan...... Nhưng ba hiện tại gặp chuyện không may...... Khụ...... Ngươi như thế nào chạy đi đầu thai a......”
“Con dâu a......” A Trà niệm niệm.
“Yêu ” đôi mắt tròn xoe lam xám của mèo nhỏ không ngừng nhìn về phía A Trà.
“Không có khả năng đi!” A Trà hồ nghi quay đầu lại, nhìn nhìn mèo nhỏ.
Hắn thử hô một tiếng: “Con dâu?”
“Yêu ” mèo nhỏ lại kêu.
A Trà trừng lớn mắt, thẳng ngoắc nhìn tiểu miêu. “Con dâu ngươi chuyển thế trở về, biến thành miêu a! Ai u uy a, hiện tại gặp hỏa thiêu, ngươi sao cũng theo tới đây!”
A Trà lo lắng vô cùng, hắn xem thế lửa tuyệt đối sẽ không chấm dứt, thậm chí càng đốt càng mạnh, cứ tiếp tục như vậy hai người bọn họ sẽ bị tươi sống nướng đen.
A Trà thấy lửa lan đến gần, cảm giác tất cả lông mao trên người bản thân đều sắp bị nướng xoăn lại, hắn tuyệt đối không thể cứ như vậy mà xuống dưới, hắn nhất định phải đem con dâu thật vất vả mới đầu thai rời đi nơi này.
“Không phải sợ, ba sẽ cứu ngươi!” A Trà cố hết sức, hé miệng thật to, đem đỉnh đầu mèo nhỏ ngậm kẹp miệng mình, nhẹ nhàng mà ngậm nó, sau đó nỗ lực tái nỗ lực, liều mạng giãy dụa xê dịch thân thể, cố sức khiến bản thân đứng lên. ( T.Lang: anh cứ như mèo mẹ ấy =A=)
Mèo nhỏ hoảng sợ ở miệng A Trà giãy dụa, móng vuốt nó lung tung múa may, trảo đến cằm và cổ A Trà loang lổ máu.
“Vô phải vạn hoăng a ( không cần lộn xộn)——” A Trà thật vất vả đứng lên, sau đó chậm rãi nhảy tới phòng cửa, nhưng cửa phòng khóa, tay hắn bị trói làm cách nào cũng mở không được.
A Trà dùng bả vai mãnh lực tông cửa, đem ván cửa bị đụng bang bang kêu.
Thế lửa ngày càng lớn, cơ hồ đốt tới cạnh cửa. Khói đặc mãnh liệt làm A Trà sắp không thể hô hấp, nhưng hắn vẫn không ngừng ý nguyện muốn sống, liều mạng tông vào cửa.
Hắn phải mang con dâu rời khỏi nơi này.
Tiểu Đào con dâu thông minh của hắn, từ khi xuất giá đến nhà hắn làm vợ Vọng Lai, mỗi ngày đều chử cơm cho hắn ăn, thời điểm hắn buồn sẽ bồi hắn nói chuyện phiếm, còn giúp hắn báo danh hội lão nhân, để hắn cùng mấy lão đồng niên giao hữu mở rộng cuộc sống luẩn quẩn trước kia.
Tiểu Đào là cái con dâu tuyệt lắm, luôn cười cười, việc trong nhà đều an bài rất tốt.
Hắn không nỡ để Tiểu Đào lại chịu khổ bị lửa thiêu sống thế này.
Hắn nhất định phải cứu Tiểu Đào, cứu con dâu ngoan của hắn.
Khói tràn ngập ở lầu hai chậm rãi bay tới lầu một, hai người đang đánh đến bất phân thắng bại cũng ngửi thấy mùi bị cháy.
“Ngươi đặt A Trà ở trên lầu còn phóng hỏa đốt phòng?” Hải Uyên hô hấp khó khăn hỏi Nhật Thanh.
Nhật Thanh câu lên cái nhếch miệng, lộ ra tươi cười. Hắn không có phóng hỏa, nhưng hiện tại giải thích cũng chẳng được gì.
Hải Uyên dồn sức một quyền đánh trúng cằm hắn. “Hỗn đản!” Sau đó hắn quay đầu đi, muốn lập tức lên lầu cứu A Trà.
Nhật Thanh trúng một quyền liền ói ra máu, lại đứng lên giữ chặt cổ áo Hải Uyên, kéo hắn trở về, đánh một quyền vào hắn.
Hải Uyên trong mắt đều sắp phun hỏa. “Ngươi rốt cuộc có yên hay không?”
“Ta chết cũng không để ngươi cùng hắn bên nhau, Trạch Phương là của ta.” Nhật Thanh cười cười, rồi hướng Hải Uyên rống giận: “Hắn là của ta, ta sẽ không cho ngươi cướp đi hắn!”
Nhật Thanh hướng về phía Hải Uyên đá mạnh, Hải Uyên một mực lo lắng an nguy A Trà, không muốn tiếp tục cùng Nhật Thanh triền đấu.
Hải Uyên một tay gãy, tay còn lại huy tới hàm dưới Nhật Thanh, sau đó áp chế thân thể Nhật Thanh, nâng lên đầu gối hướng hạ phúc (bụng dưới) Nhật Thanh đánh tới. Nhật Thanh vùng vẫy một chút, Hải Uyên lại hạ một quyền vào mặt hắn, mỗi lần đánh xuống đều dùng hết sức, tuyệt đối không hạ thủ lưu tình.
Cuối cùng Nhật Thanh chịu không nổi công kích kịch liệt liên tục này, khóe miệng chảy ra lượng lớn máu tươi, hai mắt trắng dã bất tỉnh.
Hải Uyên dùng sức ném Nhật Thanh tại sàn nhà phòng khách, liếc nhìn hắn một cái, không có thời gian để ý tới hắn, liều mạng chạy lên lầu hai.
“A Trà, A Trà ngươi ở nơi nào?” Hải Uyên hô.
“Đói lấy ( nơi này)—— ngẫu yêu đói lấy ( ta ở trong này)——” ở trong phòng A Trà nghe thấy thanh âm Hải Uyên, vừa nhảy vừa kêu tông vào ván cửa.
Hải Uyên đi tới trước cửa, phát giác cửa bị khóa không thể mở ra.
Hắn ở ngoài hô to một tiếng: “Tránh ra!”
A Trà phía sau cánh cửa lập tức lui lại mấy bước, thẳng đến ngọn lửa sắp lan tới nơi mới ngừng lại.
Hải Uyên nhấc chân đạp thật mạnh, lập tức đem khóa cửa đạp mở ra.
Hắn chạy vào bên trong đám cháy, gặp A Trà bị trói như bánh chưng, không chút suy nghĩ đã đem cả người A Trà ôm lấy chạy ra ngoài, rời đi căn phòng sắp bị lửa nuốt chửng này.
A Trà thật cao hứng khi Hải Uyên tới cứu hắn, nhưng khoảnh khắc mở cửa kia thấy Hải Uyên cả mặt lẫn cổ đều đầy máu, lại thiếu chút nữa bị hắn hù chết.
A Trà muốn hỏi Hải Uyên đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng lửa phía sau sắp đốt tới mông, Hải Uyên chạy như bay, A Trà sợ chính mình nếu mở miệng nói chuyện, không khéo sẽ cắn xuống da đầu mèo nhỏ.
Ngọn lửa từ phía sau theo sát bọn họ, cháy lan cả thang lầu, tốc độ mau vô cùng.
Khi bọn hắn chạy xuống lầu, A Trà thấy Nhật Thanh nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, miệng hắn ngậm miêu vô pháp nói chuyện, vì thế vội vàng lay động thân thể, đụng phải ngực Hải Uyên.
“Còn muốn làm gì?” Hải Uyên hướng A Trà rống lên. Hắn hiện tại vội vàng chạy khỏi đám cháy, không đếm xỉa tới A Trà.
A Trà đem tầm mắt hướng tới trên người Nhật Thanh, nhìn nhìn Hải Uyên, tái đem tầm mắt hướng tới trên người Nhật Thanh, lại nhìn nhìn Hải Uyên.
“Cứu hắn?” Hải Uyên hỏi.
A Trà dồn sức gật đầu.
“Đầu ngươi bị hỏng sao?” Hải Uyên lại rống lên.
A Trà vẫn cố gắng đụng vào ngực Hải Uyên, rõ ràng tỏ vẻ muốn hắn cứu người.
Nguyên bản chạy tới cửa Hải Uyên không lay chuyển được A Trà, quát “sách” một tiếng rồi quay đầu lại đi.
Bởi vì Hải Uyên hai tay đều ôm A Trà, thật sự không còn tay kéo Nhật Thanh. Vì thế hắn vươn chân, một cước lại một cước, đem Nhật Thanh đá lăn vòng vòng trên đất, sau đó duy trì phương hướng, ra sức đá hắn tới cửa.
Hải Uyên dùng sức đá vài cước kia, làm cho Nhật Thanh đang bất tỉnh đau đến tỉnh lại, rồi vì đau đớn nên tiếp tục bất tỉnh. ( … =A=)
Khi bọn hắn xác định đã an toàn thoát khỏi đám cháy, Hải Uyên mới buông A Trà ra.
Nhật Thanh tỉnh lại chậm rãi chống đỡ thân thể đứng lên.
Ý thức không rõ hắn hai mắt mù sương, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của A Trà, vươn tay tới gần, miệng thì thào niệm tên Trạch Phương.
A Trà nhìn nhìn mặt Hải Uyên, sau đó lại xem xem tay Hải Uyên.
Hải Uyên hiểu ý, bàn tay hợp lại vươn đến phía trước, A Trà lập tức đem mèo nhỏ đang sợ chết khiếp tưởng đầu mình sẽ bị cắn rớt trong miệng, phóng tới lòng bàn tay Hải Uyên.
A Trà quay đầu bắt gặp tiểu hài tử Nhật Thanh đáng giận cực kỳ này dùng ánh mắt sắc bén trừng hắn.
Hắn trực tiếp mắng: “Ngươi có biết ngươi làm như vậy là sai hay không, ngươi có biết chúng ta thiếu chút nữa bị ngươi hại đến chết hết! Người trẻ tuổi có chuyện gì ngồi xuống pha chén trà hảo hảo nói là được rồi, làm gì động chút liền đánh, bóp cổ người khác, còn phóng hỏa đốt nhà! Ba ngươi đến tột cùng có hảo hảo dạy ngươi không, mỗi người đều là nhân sinh phụ mẫu dưỡng, chết rồi sẽ có người thương tâm có người khóc! Tiểu hài tử giống như ngươi, nếu không giáo huấn ngươi một chút, ngươi sẽ không biết mình làm sai chỗ nào.”
Nhật Thanh hướng A Trà đi tới, vươn tay chạm vào bả vai A Trà, nghĩ muốn bắt Trạch Phương, muốn ôm gắt gao ôm hắn vào lòng mới yên tâm, A Trà ngưỡng đầu ra sau, tiếp theo dùng sức đập vào trán Nhật Thanh phía trước.
Nhất thời Nhật Thanh cảm giác lổ tai “Không ông ông ông ——” vang lên, đau đớn kịch liệt đánh đầu, liền cứ vậy bị A Trà KO (knock out), hai mắt trắng dã ngã xuống đất hôn mê tiếp.
Hải Uyên oa một tiếng, không nghĩ tới A Trà phát giận. Hắn sau đó giúp A Trà cởi bỏ dây thừng.
A Trà được cởi trói, hai tay hai chân càng không ngừng vung a vung, thư giãn gân cốt.
Hắn cúi đầu nhìn Nhật Thanh hừ một tiếng: “Về sau nên cư xử hảo hảo, bằng không chờ ngươi xuống dưới, chắc chắn sẽ bị chộp tới núi đao chảo dầu, đến lúc đó không ai có thể cứu, ngươi liền thảm!”
Ngọn lửa lan tràn rất nhanh, không đến vài phút, cả căn nhà lớn đều rơi vào biển lửa.
Xe cứu hỏa cùng xe cứu thương không lâu sau lập tức đuổi tới, bên ngoài căn nhà lớn nhất thời cũng vây quanh một đám dân chúng hưng phấn xem lửa cháy, mọi người chỉ vào tòa nhà bốc hỏa, nghị luận sôi nổi.
A Trà từ trong tay Hải Uyên tiếp nhận mèo nhỏ, sau khi cẩn thận kiểm tra phát hiện mèo nhỏ không có chuyện gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai chân đều nhuyễn.
“Quay về ký túc xá đi!” Hải Uyên nói.
Nhân viên y tế nhanh chóng từ xe cứu thương chạy xuống, đem Nhật Thanh té xỉu trên mặt đất nâng lên xe.
A Trà thấy xe cứu thương có hai chiếc, vội vàng đối nhân viên y tế ngoắc. “Tiên sinh, tiên sinh, nơi này còn một người, cũng phiền toái các ngươi nâng một chút.” Hắn chỉ chỉ Hải Uyên đầu đày máu.
Cáng cứu thương lập tức đưa tới.
“Ta không cần.” Hải Uyên mới nói như vậy, đã bị A Trà đẩy ngã trên cáng.
“Ngoan, nghe lời! Ngươi cũng phải đi cho bác sĩ hảo hảo khâu một chút.” A Trà đẩy ra cái trán Hải Uyên, nhìn miệng vết thương của hắn. “Yêu thọ nga, khuôn mặt tốt xem như vậy, nếu lưu lại vết sẹo làm sao bây giờ?”
Hắn vỗ vỗ bả vai Hải Uyên, cùng Hải Uyên tiến vào xe cứu thương.
Nhưng ngay khi cửa hai chiếc xe cứu thương đích mở ra, A Trà lung tung ngắm bên trong xe, đông xem tây xem, phát hiện trên ngón út tay phải, cư nhiên lại xuất hiện sợi tơ hồng kia.
Hắn hít sâu một hơi, nghẹn không dám lên tiếng.
Khi nhân viên y tế đang vội vàng vì Hải Uyên cầm máu miệng vết thương.
A Trà muốn kiểm tra sợi tơ hồng kia, lại phát hiện chỉ có thể nhìn, không chạm được. Hắn theo tơ hồng chậm rãi đi xuống xe, sau đó uốn lượn, thẳng đến trước cửa một xe cứu thương khác.
A Trà nơm nớp lo sợ mở ra xe cứu thương, sau đó lại nhìn đến cảnh tượng bên trong xe, một trận ác hàn từ lòng bàn chân dâng lên, tê dại đến tận đỉnh.
Nhật Thanh nằm trong xe cứu thương, tay phải rơi xuống ở bên ngoài cáng. Mặt trên ngón út của hắn có một sợi tơ hồng quấn quanh, mà cái sợi kia trên mặt đất quấn vài vòng, uốn uốn lượn lượn, thẳng đến ngón út tay phải của A Trà.
A Trà ngây dại nói không nên lời, khẩu khí bị kẹt nơi cổ họng, trái tim cũng đập điên cuồng như sắp phát nổ.
Tơ hồng khiên trụ hai người, là mệnh vợ chồng, cả đời phải cùng một chỗ.
Người hắn muốn bên nhau cả đời từ trước đến nay chỉ có lão bà —— Ngọc Thiền.
Tơ hồng quấn ở trên người Nhật Thanh......
Cho nên Nhật Thanh là Ngọc Thiền!
Nực cười a —— điều này sao có thể ——
A Trà há to miệng.
Này nhất định là lầm, Nhật Thanh sao có thể là Ngọc Thiền ni? Nhật Thanh căn bản một chút cũng không giống Ngọc Thiền, cũng không có tiểu khỏa chí xinh đẹp nơi khóe mắt như Ngọc Thiền, hơn nữa lại là nam, sao có thể là cùng một người ni? Ngọc Thiền làm sao lại biến thành nam chạy tới đây ai
Hắn tuyệt đối là vì vừa mới bị lửa nướng lâu quá, cho nên thần trí không rõ, mắt lọt tròng rồi.
Ba giây đồng hồ sau A Trà “A ——” một tiếng, thẳng tắp ngã xuống đất, té xỉu ở đường cái bên ngoài xe cứu thương.
Nhân viên y tế phát hiện lại có một gã bị nạn, lập tức nhanh chóng ôm lấy hắn, đưa vào trong xe cứu thương.
Sau đó hai chiếc xe đồng thời đóng cửa, xe cứu thương phát còi báo động ô vang, “Ngẫu y ngẫu y ngẫu y ngẫu y ”
Đem bệnh nhân hướng bệnh viện cấp cứu.
A Trà ngã trên mặt đất liều mạng giãy dụa, nhưng Nhật Thanh trói hắn rất chặt, A Trà tựa như rùa lật ngửa, ngay cả xoay người trở mình cũng không nổi.
“Nương uy, hiện tại làm sao bây giờ! Thật vất vả trở về, chẳng lẽ muốn ta đi xuống lần nữa?” A Trà lo lắng miệng không ngừng niệm: “Con trai a, ngươi sao không phù hộ ba, ngay cả mẹ ngươi ba cũng chưa tìm được, hiện tại lại muốn ba về với ông bà. Trạch Phương a, ngươi sao không phù hộ ông nội, còn có cái đồng hài kia......”
A Trà thì thào niệm, khói dày đặc đặc hắn không ngừng ho khan. “Con dâu a...... Khụ......”
“Yêu ” tiểu miêu màu xám ở trước ngực A Trà bỗng nhiên kêu một tiếng.
A Trà nghi hoặc nhìn tiểu miêu một cái, sau đó quay về phương nào đó, tiếp tục nói: “Ba biết ngươi luôn luôn rất ngoan...... Nhưng ba hiện tại gặp chuyện không may...... Khụ...... Ngươi như thế nào chạy đi đầu thai a......”
“Con dâu a......” A Trà niệm niệm.
“Yêu ” đôi mắt tròn xoe lam xám của mèo nhỏ không ngừng nhìn về phía A Trà.
“Không có khả năng đi!” A Trà hồ nghi quay đầu lại, nhìn nhìn mèo nhỏ.
Hắn thử hô một tiếng: “Con dâu?”
“Yêu ” mèo nhỏ lại kêu.
A Trà trừng lớn mắt, thẳng ngoắc nhìn tiểu miêu. “Con dâu ngươi chuyển thế trở về, biến thành miêu a! Ai u uy a, hiện tại gặp hỏa thiêu, ngươi sao cũng theo tới đây!”
A Trà lo lắng vô cùng, hắn xem thế lửa tuyệt đối sẽ không chấm dứt, thậm chí càng đốt càng mạnh, cứ tiếp tục như vậy hai người bọn họ sẽ bị tươi sống nướng đen.
A Trà thấy lửa lan đến gần, cảm giác tất cả lông mao trên người bản thân đều sắp bị nướng xoăn lại, hắn tuyệt đối không thể cứ như vậy mà xuống dưới, hắn nhất định phải đem con dâu thật vất vả mới đầu thai rời đi nơi này.
“Không phải sợ, ba sẽ cứu ngươi!” A Trà cố hết sức, hé miệng thật to, đem đỉnh đầu mèo nhỏ ngậm kẹp miệng mình, nhẹ nhàng mà ngậm nó, sau đó nỗ lực tái nỗ lực, liều mạng giãy dụa xê dịch thân thể, cố sức khiến bản thân đứng lên. ( T.Lang: anh cứ như mèo mẹ ấy =A=)
Mèo nhỏ hoảng sợ ở miệng A Trà giãy dụa, móng vuốt nó lung tung múa may, trảo đến cằm và cổ A Trà loang lổ máu.
“Vô phải vạn hoăng a ( không cần lộn xộn)——” A Trà thật vất vả đứng lên, sau đó chậm rãi nhảy tới phòng cửa, nhưng cửa phòng khóa, tay hắn bị trói làm cách nào cũng mở không được.
A Trà dùng bả vai mãnh lực tông cửa, đem ván cửa bị đụng bang bang kêu.
Thế lửa ngày càng lớn, cơ hồ đốt tới cạnh cửa. Khói đặc mãnh liệt làm A Trà sắp không thể hô hấp, nhưng hắn vẫn không ngừng ý nguyện muốn sống, liều mạng tông vào cửa.
Hắn phải mang con dâu rời khỏi nơi này.
Tiểu Đào con dâu thông minh của hắn, từ khi xuất giá đến nhà hắn làm vợ Vọng Lai, mỗi ngày đều chử cơm cho hắn ăn, thời điểm hắn buồn sẽ bồi hắn nói chuyện phiếm, còn giúp hắn báo danh hội lão nhân, để hắn cùng mấy lão đồng niên giao hữu mở rộng cuộc sống luẩn quẩn trước kia.
Tiểu Đào là cái con dâu tuyệt lắm, luôn cười cười, việc trong nhà đều an bài rất tốt.
Hắn không nỡ để Tiểu Đào lại chịu khổ bị lửa thiêu sống thế này.
Hắn nhất định phải cứu Tiểu Đào, cứu con dâu ngoan của hắn.
Khói tràn ngập ở lầu hai chậm rãi bay tới lầu một, hai người đang đánh đến bất phân thắng bại cũng ngửi thấy mùi bị cháy.
“Ngươi đặt A Trà ở trên lầu còn phóng hỏa đốt phòng?” Hải Uyên hô hấp khó khăn hỏi Nhật Thanh.
Nhật Thanh câu lên cái nhếch miệng, lộ ra tươi cười. Hắn không có phóng hỏa, nhưng hiện tại giải thích cũng chẳng được gì.
Hải Uyên dồn sức một quyền đánh trúng cằm hắn. “Hỗn đản!” Sau đó hắn quay đầu đi, muốn lập tức lên lầu cứu A Trà.
Nhật Thanh trúng một quyền liền ói ra máu, lại đứng lên giữ chặt cổ áo Hải Uyên, kéo hắn trở về, đánh một quyền vào hắn.
Hải Uyên trong mắt đều sắp phun hỏa. “Ngươi rốt cuộc có yên hay không?”
“Ta chết cũng không để ngươi cùng hắn bên nhau, Trạch Phương là của ta.” Nhật Thanh cười cười, rồi hướng Hải Uyên rống giận: “Hắn là của ta, ta sẽ không cho ngươi cướp đi hắn!”
Nhật Thanh hướng về phía Hải Uyên đá mạnh, Hải Uyên một mực lo lắng an nguy A Trà, không muốn tiếp tục cùng Nhật Thanh triền đấu.
Hải Uyên một tay gãy, tay còn lại huy tới hàm dưới Nhật Thanh, sau đó áp chế thân thể Nhật Thanh, nâng lên đầu gối hướng hạ phúc (bụng dưới) Nhật Thanh đánh tới. Nhật Thanh vùng vẫy một chút, Hải Uyên lại hạ một quyền vào mặt hắn, mỗi lần đánh xuống đều dùng hết sức, tuyệt đối không hạ thủ lưu tình.
Cuối cùng Nhật Thanh chịu không nổi công kích kịch liệt liên tục này, khóe miệng chảy ra lượng lớn máu tươi, hai mắt trắng dã bất tỉnh.
Hải Uyên dùng sức ném Nhật Thanh tại sàn nhà phòng khách, liếc nhìn hắn một cái, không có thời gian để ý tới hắn, liều mạng chạy lên lầu hai.
“A Trà, A Trà ngươi ở nơi nào?” Hải Uyên hô.
“Đói lấy ( nơi này)—— ngẫu yêu đói lấy ( ta ở trong này)——” ở trong phòng A Trà nghe thấy thanh âm Hải Uyên, vừa nhảy vừa kêu tông vào ván cửa.
Hải Uyên đi tới trước cửa, phát giác cửa bị khóa không thể mở ra.
Hắn ở ngoài hô to một tiếng: “Tránh ra!”
A Trà phía sau cánh cửa lập tức lui lại mấy bước, thẳng đến ngọn lửa sắp lan tới nơi mới ngừng lại.
Hải Uyên nhấc chân đạp thật mạnh, lập tức đem khóa cửa đạp mở ra.
Hắn chạy vào bên trong đám cháy, gặp A Trà bị trói như bánh chưng, không chút suy nghĩ đã đem cả người A Trà ôm lấy chạy ra ngoài, rời đi căn phòng sắp bị lửa nuốt chửng này.
A Trà thật cao hứng khi Hải Uyên tới cứu hắn, nhưng khoảnh khắc mở cửa kia thấy Hải Uyên cả mặt lẫn cổ đều đầy máu, lại thiếu chút nữa bị hắn hù chết.
A Trà muốn hỏi Hải Uyên đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng lửa phía sau sắp đốt tới mông, Hải Uyên chạy như bay, A Trà sợ chính mình nếu mở miệng nói chuyện, không khéo sẽ cắn xuống da đầu mèo nhỏ.
Ngọn lửa từ phía sau theo sát bọn họ, cháy lan cả thang lầu, tốc độ mau vô cùng.
Khi bọn hắn chạy xuống lầu, A Trà thấy Nhật Thanh nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, miệng hắn ngậm miêu vô pháp nói chuyện, vì thế vội vàng lay động thân thể, đụng phải ngực Hải Uyên.
“Còn muốn làm gì?” Hải Uyên hướng A Trà rống lên. Hắn hiện tại vội vàng chạy khỏi đám cháy, không đếm xỉa tới A Trà.
A Trà đem tầm mắt hướng tới trên người Nhật Thanh, nhìn nhìn Hải Uyên, tái đem tầm mắt hướng tới trên người Nhật Thanh, lại nhìn nhìn Hải Uyên.
“Cứu hắn?” Hải Uyên hỏi.
A Trà dồn sức gật đầu.
“Đầu ngươi bị hỏng sao?” Hải Uyên lại rống lên.
A Trà vẫn cố gắng đụng vào ngực Hải Uyên, rõ ràng tỏ vẻ muốn hắn cứu người.
Nguyên bản chạy tới cửa Hải Uyên không lay chuyển được A Trà, quát “sách” một tiếng rồi quay đầu lại đi.
Bởi vì Hải Uyên hai tay đều ôm A Trà, thật sự không còn tay kéo Nhật Thanh. Vì thế hắn vươn chân, một cước lại một cước, đem Nhật Thanh đá lăn vòng vòng trên đất, sau đó duy trì phương hướng, ra sức đá hắn tới cửa.
Hải Uyên dùng sức đá vài cước kia, làm cho Nhật Thanh đang bất tỉnh đau đến tỉnh lại, rồi vì đau đớn nên tiếp tục bất tỉnh. ( … =A=)
Khi bọn hắn xác định đã an toàn thoát khỏi đám cháy, Hải Uyên mới buông A Trà ra.
Nhật Thanh tỉnh lại chậm rãi chống đỡ thân thể đứng lên.
Ý thức không rõ hắn hai mắt mù sương, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của A Trà, vươn tay tới gần, miệng thì thào niệm tên Trạch Phương.
A Trà nhìn nhìn mặt Hải Uyên, sau đó lại xem xem tay Hải Uyên.
Hải Uyên hiểu ý, bàn tay hợp lại vươn đến phía trước, A Trà lập tức đem mèo nhỏ đang sợ chết khiếp tưởng đầu mình sẽ bị cắn rớt trong miệng, phóng tới lòng bàn tay Hải Uyên.
A Trà quay đầu bắt gặp tiểu hài tử Nhật Thanh đáng giận cực kỳ này dùng ánh mắt sắc bén trừng hắn.
Hắn trực tiếp mắng: “Ngươi có biết ngươi làm như vậy là sai hay không, ngươi có biết chúng ta thiếu chút nữa bị ngươi hại đến chết hết! Người trẻ tuổi có chuyện gì ngồi xuống pha chén trà hảo hảo nói là được rồi, làm gì động chút liền đánh, bóp cổ người khác, còn phóng hỏa đốt nhà! Ba ngươi đến tột cùng có hảo hảo dạy ngươi không, mỗi người đều là nhân sinh phụ mẫu dưỡng, chết rồi sẽ có người thương tâm có người khóc! Tiểu hài tử giống như ngươi, nếu không giáo huấn ngươi một chút, ngươi sẽ không biết mình làm sai chỗ nào.”
Nhật Thanh hướng A Trà đi tới, vươn tay chạm vào bả vai A Trà, nghĩ muốn bắt Trạch Phương, muốn ôm gắt gao ôm hắn vào lòng mới yên tâm, A Trà ngưỡng đầu ra sau, tiếp theo dùng sức đập vào trán Nhật Thanh phía trước.
Nhất thời Nhật Thanh cảm giác lổ tai “Không ông ông ông ——” vang lên, đau đớn kịch liệt đánh đầu, liền cứ vậy bị A Trà KO (knock out), hai mắt trắng dã ngã xuống đất hôn mê tiếp.
Hải Uyên oa một tiếng, không nghĩ tới A Trà phát giận. Hắn sau đó giúp A Trà cởi bỏ dây thừng.
A Trà được cởi trói, hai tay hai chân càng không ngừng vung a vung, thư giãn gân cốt.
Hắn cúi đầu nhìn Nhật Thanh hừ một tiếng: “Về sau nên cư xử hảo hảo, bằng không chờ ngươi xuống dưới, chắc chắn sẽ bị chộp tới núi đao chảo dầu, đến lúc đó không ai có thể cứu, ngươi liền thảm!”
Ngọn lửa lan tràn rất nhanh, không đến vài phút, cả căn nhà lớn đều rơi vào biển lửa.
Xe cứu hỏa cùng xe cứu thương không lâu sau lập tức đuổi tới, bên ngoài căn nhà lớn nhất thời cũng vây quanh một đám dân chúng hưng phấn xem lửa cháy, mọi người chỉ vào tòa nhà bốc hỏa, nghị luận sôi nổi.
A Trà từ trong tay Hải Uyên tiếp nhận mèo nhỏ, sau khi cẩn thận kiểm tra phát hiện mèo nhỏ không có chuyện gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai chân đều nhuyễn.
“Quay về ký túc xá đi!” Hải Uyên nói.
Nhân viên y tế nhanh chóng từ xe cứu thương chạy xuống, đem Nhật Thanh té xỉu trên mặt đất nâng lên xe.
A Trà thấy xe cứu thương có hai chiếc, vội vàng đối nhân viên y tế ngoắc. “Tiên sinh, tiên sinh, nơi này còn một người, cũng phiền toái các ngươi nâng một chút.” Hắn chỉ chỉ Hải Uyên đầu đày máu.
Cáng cứu thương lập tức đưa tới.
“Ta không cần.” Hải Uyên mới nói như vậy, đã bị A Trà đẩy ngã trên cáng.
“Ngoan, nghe lời! Ngươi cũng phải đi cho bác sĩ hảo hảo khâu một chút.” A Trà đẩy ra cái trán Hải Uyên, nhìn miệng vết thương của hắn. “Yêu thọ nga, khuôn mặt tốt xem như vậy, nếu lưu lại vết sẹo làm sao bây giờ?”
Hắn vỗ vỗ bả vai Hải Uyên, cùng Hải Uyên tiến vào xe cứu thương.
Nhưng ngay khi cửa hai chiếc xe cứu thương đích mở ra, A Trà lung tung ngắm bên trong xe, đông xem tây xem, phát hiện trên ngón út tay phải, cư nhiên lại xuất hiện sợi tơ hồng kia.
Hắn hít sâu một hơi, nghẹn không dám lên tiếng.
Khi nhân viên y tế đang vội vàng vì Hải Uyên cầm máu miệng vết thương.
A Trà muốn kiểm tra sợi tơ hồng kia, lại phát hiện chỉ có thể nhìn, không chạm được. Hắn theo tơ hồng chậm rãi đi xuống xe, sau đó uốn lượn, thẳng đến trước cửa một xe cứu thương khác.
A Trà nơm nớp lo sợ mở ra xe cứu thương, sau đó lại nhìn đến cảnh tượng bên trong xe, một trận ác hàn từ lòng bàn chân dâng lên, tê dại đến tận đỉnh.
Nhật Thanh nằm trong xe cứu thương, tay phải rơi xuống ở bên ngoài cáng. Mặt trên ngón út của hắn có một sợi tơ hồng quấn quanh, mà cái sợi kia trên mặt đất quấn vài vòng, uốn uốn lượn lượn, thẳng đến ngón út tay phải của A Trà.
A Trà ngây dại nói không nên lời, khẩu khí bị kẹt nơi cổ họng, trái tim cũng đập điên cuồng như sắp phát nổ.
Tơ hồng khiên trụ hai người, là mệnh vợ chồng, cả đời phải cùng một chỗ.
Người hắn muốn bên nhau cả đời từ trước đến nay chỉ có lão bà —— Ngọc Thiền.
Tơ hồng quấn ở trên người Nhật Thanh......
Cho nên Nhật Thanh là Ngọc Thiền!
Nực cười a —— điều này sao có thể ——
A Trà há to miệng.
Này nhất định là lầm, Nhật Thanh sao có thể là Ngọc Thiền ni? Nhật Thanh căn bản một chút cũng không giống Ngọc Thiền, cũng không có tiểu khỏa chí xinh đẹp nơi khóe mắt như Ngọc Thiền, hơn nữa lại là nam, sao có thể là cùng một người ni? Ngọc Thiền làm sao lại biến thành nam chạy tới đây ai
Hắn tuyệt đối là vì vừa mới bị lửa nướng lâu quá, cho nên thần trí không rõ, mắt lọt tròng rồi.
Ba giây đồng hồ sau A Trà “A ——” một tiếng, thẳng tắp ngã xuống đất, té xỉu ở đường cái bên ngoài xe cứu thương.
Nhân viên y tế phát hiện lại có một gã bị nạn, lập tức nhanh chóng ôm lấy hắn, đưa vào trong xe cứu thương.
Sau đó hai chiếc xe đồng thời đóng cửa, xe cứu thương phát còi báo động ô vang, “Ngẫu y ngẫu y ngẫu y ngẫu y ”
Đem bệnh nhân hướng bệnh viện cấp cứu.
Danh sách chương