Ra khỏi nơi ở của Lưu Viễn Thông, Hàn Sính đi đằng trước, Lư Nhã Giang đột ngột bước tới cản đường hắn, hỏi: “Hữu hộ pháp giáo ta hại cha ngươi, ngươi muốn lên Xuất Tụ Sơn báo thù sao?”
Hàn Sính lắp bắp kinh hãi: “Ai nói Hữu hộ pháp giáo ngươi hại cha ta?”
Lư Nhã Giang trầm ngâm, nói: “Hữu hộ pháp là Bạch Y Quỷ trong lời các ngươi.”
Hàn Sính buồn cười nói: “À, ta biết, Lưu Viễn Thông nói Bạch Y Quỷ giết cha ta, ngươi tin sao?”
Hai hàng lông mày Lư Nhã Giang nhíu lại, đầy hoang mang. Y tuyệt không hiểu được Doãn Ngôn, nhưng y biết Doãn Ngôn không phải tốt lành gì, Lưu Viễn Thông nói do Doãn Ngôn hại, y không chút hoài nghi. Nhưng theo lời Hàn Sính, hình như chuyện không phải như vậy.
Lư Nhã Giang không kiên nhẫn: “Rốt cuộc ngươi biết cái gì, nói mau!”
Hàn Sính tủm tỉm: “Ngươi thật hiểu ta nha, ngươi hứa đừng đanh mặt nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Lư Nhã Giang trừng hắn, trở tay muốn rút Mai Văn Nữu Ti Kiếm giấu trong gùi, Hàn Sính vội nói: “Rồi rồi, ngươi đừng giận, ta nói hết với ngươi.”
Lư Nhã Giang lúc này mới lấy tay về.
Hàn Sính tủi thân lầm bầm: “Ta đây thích ngươi, ngươi thì động một chút lại muốn đánh ta giết ta, ta thích ngươi ở điểm nào chứ, chính ta cũng không rõ.”
Lư Nhã Giang không nói hai lời muốn rút kiếm, Hàn Sính lập tức nói: “Đừng đừng, ngươi còn muốn biết nữa thì theo ta gặp một người.” Dứt lời sải chân chạy mất, Lư Nhã Giang đành phải đuổi theo.
Lần này, Hàn Sính dẫn Lư Nhã Giang đến tìm một vị khác trong Cốc Thủy Tam Hiệp —— Già La Đao Trương Hạo Hãn.
Trương Hạo Hãn cũng rất dễ tìm, trước cửa hai vị song hiệp còn lại trong Cốc Thủy Tam Hiệp đều đông như trẩy hội, họ về Cốc Thủy Trấn để ẩn cư, kết quả so với lúc xông pha giang hồ còn náo nhiệt hơn.
Hàn Sính dẫn Lư Nhã Giang theo lối cũ trèo tường vào, tới trước chủ ngọa. Trương Hạo Hãn và Lưu Viễn Thông có cùng thói quen, người chưa thấy tiếng đã tới trước: “Nhị vị mời trở về!”
Hàn Sính nói: “Già La Đao tiền bối, vãn bối Hàn Sính, đến tiếp kiến…”
Lời chưa dứt, cửa đã mở, lúc này ra không phải đao mà là bản thân Trương Hạo Hãn. Tầm mắt ông cũng là lướt qua Hàn Sính quét thẳng tới Lư Nhã Giang, sau đó ngây người. Hàn Sính có chút buồn bực, khụ một tiếng, cao giọng nói: “Vãn bối Hàn Sính.”
Trương Hạo Hãn thu tầm mắt trên mặt Lư Nhã Giang về, hờ hững liếc tới Hàn Sính, ánh mắt dừng trên ngọc bội bên hông hắn, biểu hiện bình tĩnh hơn Lưu Viễn Thông rất nhiều: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Hàn Sính nói: “Khụ, Gia La Đao tiền bối nói vậy tức đã biết thân phận vãn bối. Vãn bối tới, là muốn nghe ngóng chuyện cha ta…”
Trương Hạo Hãn nhíu mày: “Ngươi là nói, Thanh Y Sinh Hàn Giang?”
Hàn Sính: “Vâng.”
Trương Hạo Hãn lạnh nhạt: “Ta không có gì để nói, ta rời giang hồ hai mươi năm, chuyện trên giang hồ ta đã quên. Mời quay về.”
Hàn Sính cùng Lư Nhã Giang không ngờ ông sẽ có thái độ như vậy, đều sửng sốt một lúc, mắt thấy Trương Hạo Hãn xoay người muốn vào phòng, Hàn Sính một bước xông lên trước: “Tiền bối chờ một chút!”
Thân hình Trương Hạo Hãn né tránh muốn vượt qua, thân pháp Hàn Sính cũng không chậm, bước chân như gió, thủy chung chắn trước mặt Trương Hạo Hãn. Trương Hạo Hãn lộ vẻ kinh ngạc, mắt dẫn theo tán thưởng: “Không tệ.”
Hàn Sính hạ giọng: “Ta có một việc, Trương tiền bối bất kể thế nào cũng phải giải thích nghi hoặc cho ta.”
Trương Hạo Hãn nói: “Nếu ta không muốn, ngươi định thế nào?”
Hàn Sính cào tóc, bất đắc dĩ: “Aiii, tiền bối đừng vô tình như vậy mà! Nói cho ta biết ngươi cũng không chết!”
Khóe miệng Trương Hạo Hãn giật giật.
Hàn Sính đè thấp âm thanh nói: “Nghe nói tiền bối, cha ta, còn có Kim Thiền Kiếm, bọn người Vô Tu Tử từng cùng uống rượu, trên bàn rượu chư vị tiền bối khuyên cha ta rời xa Bạch Y Quỷ Doãn Ngôn. Cha ta không nghe khuyên bảo, nói một câu —— tiền bối có thể cho ta biết, ông nói gì không?”
Trương Hạo Hãn không ngờ hắn hỏi là vấn đề này, thất thần một lát, trên mặt hiện lên tiếc hận mờ nhạt. Ông thở dài, lẩm bẩm: “Đến nay ta vẫn nhớ rõ, lời hắn năm đó —— môn cách lưu thủy, thập niên vô kiều[1].” Thở dài, thừa dịp Hàn Sính còn đang sững sờ, thân hình ông biến mất vào phòng.
“Đi đi, đừng tới tìm ta nữa, ta đã không muốn dính tới chuyện giang hồ.”
——————
[1]Môn cách lưu thủy, thập niên vô kiều.
Ý chỉ một cuộc sống đơn thuần, không tranh quyền thế.
Muốn ẩn cư đu theo mỹ nhơn ấy mà ¬‿¬
.
Hàn Sính lắp bắp kinh hãi: “Ai nói Hữu hộ pháp giáo ngươi hại cha ta?”
Lư Nhã Giang trầm ngâm, nói: “Hữu hộ pháp là Bạch Y Quỷ trong lời các ngươi.”
Hàn Sính buồn cười nói: “À, ta biết, Lưu Viễn Thông nói Bạch Y Quỷ giết cha ta, ngươi tin sao?”
Hai hàng lông mày Lư Nhã Giang nhíu lại, đầy hoang mang. Y tuyệt không hiểu được Doãn Ngôn, nhưng y biết Doãn Ngôn không phải tốt lành gì, Lưu Viễn Thông nói do Doãn Ngôn hại, y không chút hoài nghi. Nhưng theo lời Hàn Sính, hình như chuyện không phải như vậy.
Lư Nhã Giang không kiên nhẫn: “Rốt cuộc ngươi biết cái gì, nói mau!”
Hàn Sính tủm tỉm: “Ngươi thật hiểu ta nha, ngươi hứa đừng đanh mặt nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Lư Nhã Giang trừng hắn, trở tay muốn rút Mai Văn Nữu Ti Kiếm giấu trong gùi, Hàn Sính vội nói: “Rồi rồi, ngươi đừng giận, ta nói hết với ngươi.”
Lư Nhã Giang lúc này mới lấy tay về.
Hàn Sính tủi thân lầm bầm: “Ta đây thích ngươi, ngươi thì động một chút lại muốn đánh ta giết ta, ta thích ngươi ở điểm nào chứ, chính ta cũng không rõ.”
Lư Nhã Giang không nói hai lời muốn rút kiếm, Hàn Sính lập tức nói: “Đừng đừng, ngươi còn muốn biết nữa thì theo ta gặp một người.” Dứt lời sải chân chạy mất, Lư Nhã Giang đành phải đuổi theo.
Lần này, Hàn Sính dẫn Lư Nhã Giang đến tìm một vị khác trong Cốc Thủy Tam Hiệp —— Già La Đao Trương Hạo Hãn.
Trương Hạo Hãn cũng rất dễ tìm, trước cửa hai vị song hiệp còn lại trong Cốc Thủy Tam Hiệp đều đông như trẩy hội, họ về Cốc Thủy Trấn để ẩn cư, kết quả so với lúc xông pha giang hồ còn náo nhiệt hơn.
Hàn Sính dẫn Lư Nhã Giang theo lối cũ trèo tường vào, tới trước chủ ngọa. Trương Hạo Hãn và Lưu Viễn Thông có cùng thói quen, người chưa thấy tiếng đã tới trước: “Nhị vị mời trở về!”
Hàn Sính nói: “Già La Đao tiền bối, vãn bối Hàn Sính, đến tiếp kiến…”
Lời chưa dứt, cửa đã mở, lúc này ra không phải đao mà là bản thân Trương Hạo Hãn. Tầm mắt ông cũng là lướt qua Hàn Sính quét thẳng tới Lư Nhã Giang, sau đó ngây người. Hàn Sính có chút buồn bực, khụ một tiếng, cao giọng nói: “Vãn bối Hàn Sính.”
Trương Hạo Hãn thu tầm mắt trên mặt Lư Nhã Giang về, hờ hững liếc tới Hàn Sính, ánh mắt dừng trên ngọc bội bên hông hắn, biểu hiện bình tĩnh hơn Lưu Viễn Thông rất nhiều: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Hàn Sính nói: “Khụ, Gia La Đao tiền bối nói vậy tức đã biết thân phận vãn bối. Vãn bối tới, là muốn nghe ngóng chuyện cha ta…”
Trương Hạo Hãn nhíu mày: “Ngươi là nói, Thanh Y Sinh Hàn Giang?”
Hàn Sính: “Vâng.”
Trương Hạo Hãn lạnh nhạt: “Ta không có gì để nói, ta rời giang hồ hai mươi năm, chuyện trên giang hồ ta đã quên. Mời quay về.”
Hàn Sính cùng Lư Nhã Giang không ngờ ông sẽ có thái độ như vậy, đều sửng sốt một lúc, mắt thấy Trương Hạo Hãn xoay người muốn vào phòng, Hàn Sính một bước xông lên trước: “Tiền bối chờ một chút!”
Thân hình Trương Hạo Hãn né tránh muốn vượt qua, thân pháp Hàn Sính cũng không chậm, bước chân như gió, thủy chung chắn trước mặt Trương Hạo Hãn. Trương Hạo Hãn lộ vẻ kinh ngạc, mắt dẫn theo tán thưởng: “Không tệ.”
Hàn Sính hạ giọng: “Ta có một việc, Trương tiền bối bất kể thế nào cũng phải giải thích nghi hoặc cho ta.”
Trương Hạo Hãn nói: “Nếu ta không muốn, ngươi định thế nào?”
Hàn Sính cào tóc, bất đắc dĩ: “Aiii, tiền bối đừng vô tình như vậy mà! Nói cho ta biết ngươi cũng không chết!”
Khóe miệng Trương Hạo Hãn giật giật.
Hàn Sính đè thấp âm thanh nói: “Nghe nói tiền bối, cha ta, còn có Kim Thiền Kiếm, bọn người Vô Tu Tử từng cùng uống rượu, trên bàn rượu chư vị tiền bối khuyên cha ta rời xa Bạch Y Quỷ Doãn Ngôn. Cha ta không nghe khuyên bảo, nói một câu —— tiền bối có thể cho ta biết, ông nói gì không?”
Trương Hạo Hãn không ngờ hắn hỏi là vấn đề này, thất thần một lát, trên mặt hiện lên tiếc hận mờ nhạt. Ông thở dài, lẩm bẩm: “Đến nay ta vẫn nhớ rõ, lời hắn năm đó —— môn cách lưu thủy, thập niên vô kiều[1].” Thở dài, thừa dịp Hàn Sính còn đang sững sờ, thân hình ông biến mất vào phòng.
“Đi đi, đừng tới tìm ta nữa, ta đã không muốn dính tới chuyện giang hồ.”
——————
[1]Môn cách lưu thủy, thập niên vô kiều.
Ý chỉ một cuộc sống đơn thuần, không tranh quyền thế.
Muốn ẩn cư đu theo mỹ nhơn ấy mà ¬‿¬
.
Danh sách chương