Uất Trì Cung sắc mặt lãnh đạm như một khối thép, hoàn toàn không còn vẻ mặt như lúc nhận vàng, người bên ngoài thấy vậy đều cảm thấy tiểu tử này sống không có hậu, không thể làm người được, mấy huynh đệ lại càng bất mãn.
Mạc Phong trên mặt giận dữ, tiến lên vài bước, đang muốn quát lên lại bị Tiêu Bố Y quay đầu ra dấu ngừng lại.
Một số người nhàn rỗi trong thương đội nhìn thấy Uất Trì Cung tuyệt tình quả nghĩa, đều thầm lắc đầu, thầm nghĩ cũng trách không được hắn nghèo khổ như vậy, thì ra nguyên nhân chính là không có tầm mắt.
Tiêu Bố Y vô luận như thế nào, hiện tại cũng xem như là hồng nhân của Bùi phiệt, cho dù có muốn tuyệt giao cũng không nhất thiết phải nóng lòng như vậy.
Tiêu Bố Y khi quay đầu lại, nụ cười đã lạnh nhạt, khi tiếp nhận tiền còn đếm lại rồi nói: "Đúng là hai mươi bốn văn, chẳng qua bữa cuối cùng kia ngươi hình như ăn cả chục cái bánh?"
Uất Trì Cung cười lạnh, lại cởi dây lấy ra thêm bốn đồng, như là quỷ keo kiệt vứt cho Tiêu Bố Y, "Vậy ngươi thu lấy đi".
Tiêu Bố Y đưa tay nhận lây, thần sắc có chút ảm đạm, nhưng cũng nói một câu, "Vậy coi như là huề nhau".
Ngoài trừ Dương Đắc Chí thần sắc vẫn rầu rĩ, thì các huynh đệ còn lại thiếu chút nữa tức muốn điên lên, bọn họ đã gặp qua người vô sỉ, nhưng cũng chưa từng gặp qua người vô sỉ như vậy, lại có thể đem tiền Tiêu Bố Y tặng hắn mà trả lại cho Tiêu Bố Y!
Nếu dùng danh ngôn của Thiếu đương gia thì chính là, làm người cũng không thể vô sỉ đến mức đó! Chỉ là Thiếu đương gia không lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng khắc chế bản thân.
Uất Trì Cung hừ lạnh một tiếng, "Một khi ngươi và ta đã không có gì nợ nhau, về sau ngươi nếu có gì không hay xảy ra, ngàn vạn lần cũng không nên dính dáng gì đến ta".
Hắn nói xong, đột nhiên đã xoay người, đi nhanh ra sân.
Lưu Vũ Chu chắp tay chào cáo biệt Tiêu Bố Y, rồi nhanh chóng đi theo sau Uất Trì Cung, cũng không buông lỏng
Tiêu Bố Y cầm hai mươi tám đồng tiền, mắt nhìn theo Uất Trì Cung, ánh mắt phức tạp, hồi lâu mới quay trở lại phòng.
Mạc Phong khi trở lại phòng, rốt cuộc cũng đã nhịn không nổi, tức giận vỗ bàn, "Thiếu đương gia, người nhịn được, ta lại nhịn không được, người như thế heo chó còn không bằng".
"Mạc Phong, câm mồm!" Tiêu Bố Y lần đầu tiên quát với huynh đệ như thế.
Mạc Phong ngẩn ra, Chu Mộ Nho trừng mắt nhìn Mạc Phong, "Mạc Phong, ai gặp loại bằng hữu này đều không có gì dể chịu, ngươi cũng không cần châm chọc khiêu khích, đổ dầu vào lửa, trách không được Thiếu đương gia nổi giận".
Tiêu Bố Y nhìn mấy người, phát hiện đều là có vẻ đồng tình khó chịu giúp hắn, cảm khái những huynh đệ tốt này, nhiều ít cũng có chút áy náy.
Bọn họ không biết thân phận của Ngụy Đức, có phản ứng như thế cũng là bình thường.
"Chuyện Ngụy Đức, các ngươi không cần nhắc lại, coi như không có người này.
Ta muốn ra ngoài, mọi người sửa sang lại hàng hóa một chút, chuẩn bị để mấy ngày sau lên đường" Tiêu Bố Y sau khi phân phó, đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Đi chưa được bao xa, Tiêu Bố Y cảm thấy được cái gì đó, liền chậm rãi dừng lại, quay đầu lại hỏi, "Đắc Chí, có chuyện gì?"
Dương Đắc Chí nhìn Tiêu Bố Y nói, "Ngụy Đức tuyệt không phải là hạng người bạc tình bạc nghĩa".
"Ta biết".
"Hắn cùng người tuyệt giao cũng không phải thực sự là muốn tuyệt giao" Dương Đắc Chí lại nói.
"Ta biết".
"Hắn có lẽ có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, chính là sợ liên lụy đến người, cho nên mới cố ý trước mặt Lưu Vũ Chu cùng người nói rõ ràng quan hệ" Dương Đắc Chí lại nói.
"Ta biết".
"Hắn cho dù có án tại thân, cho dù bị Lưu Vũ Chu giữ lại, nhưng với võ công của hắn, muốn đào tẩu cũng không phải là không được" Dương Đắc Chí nhẹ giọng nói: "Người theo hắn để đối địch, cũng chỉ làm cho hắn thêm trói buộc, người làm vậy rất đúng".
"Cái này ta cũng biết" Tiêu Bố Y rốt cuộc cũng gật đầu, "Đắc Chí, cảm ơn ngươi".
"Ta cũng yên tâm" Dương Đắc Chí vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, "Bố Y, hắn là một trang hán tử, có đảm lược, người cũng tốt lắm".
Dương Đắc Chí sau khi nói xong những lời này, cũng đã vui mừng, yên tâm quay về lại phòng.
Hắn biết Tiêu Bố Y khẳng định cũng biết những điều này, Thiếu đương gia sau khi bệnh nặng một trận, người so với trước kia thông minh hơn nhiều.
Nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn nhắc nhở, hắn không muốn Tiêu Bố Y lo lắng.
Nhưng Tiêu Bố Y không thể không lo lắng!
Mấy ngày nay, tình huống của Lưu Vũ Chu này Tiêu Bố Y nhiều ít cũng biết một chút, Lưu gia là một phú hộ giàu có tại Mã ấp, gia tài cự vạn.
Lưu Vũ Chu bởi vì nhà có tiền, có điều kiện học cả văn lẫn võ, cho nên khi hắn trẻ kiêu dũng thiện xạ, thích kết giao hào hiệp, bản thân võ công cũng cực kỳ cao minh.
Sau đó Lưu Vũ Chu trở thành Thái phó thủ hạ của Dương Nghĩa Thần, khi tam chinh Cao Lệ, cũng kiêu dũng thiện chiến, tắm máu chém giết, lấy quân công mà đề bạt.
Nhà hắn vốn từ buôn bán mà lập nghiệp, còn giống như hắn từ một tiểu binh mà lên tới Giáo úy Ưng Dương phủ cũng coi như là khác lạ.
Tuy Lưu Vũ Chu hiện ở tại Mã ấp, rất ít khi ra tay, nhưng nghe thấy Uất Trì Cung đối với hắn cũng không dò ra thâm sâu, Tiêu Bố Y cũng không thể không lo lắng cho an nguy của Uất Trì Cung.
Đi được vài bước, có gió nhẹ thổi qua, Tiêu Bố Y có chút thanh tỉnh, đột nhiên bật cười, thầm nghĩ mình đúng là đã lo lắng dư thừa, thế cổ nhân mà quan tâm.
Nếu Uất Trì Cung này thực chính là Uất Trì Cung nổi danh cùng Tần Thúc Bảo kia, nói như thế nào cũng không thể chết tại Đại Đường này, mình lo lắng thật sự là có chút dư thừa.
Uất Trì Cung nếu cứ yên lặng mà chết một cách vô danh như vậy, sử thư hậu thế sao lại có thể ghi lại nhân vật này?
Nghĩ như vậy, Tiêu Bố Y cuối cùng cũng đã có chút yên tâm, ra khỏi đại viện, dọc theo đường phố mà đi tới, lại thấy Tiểu Lục Tử đang dắt một cao ngựa đi tới, con ngựa này nhìn thấy Tiêu Bố Y thì hí dài một tiếng, rất là thân thiết, đúng là Thanh Tiêu.
"Tiểu Lục Tử, tìm ta sao?" Tiêu Bố Y cùng Tiểu Lục Tử cũng đã rất quen thuộc.
Hắn thực không bởi vì thân phận đã cao, mà cùng với hạ nhân như Tiểu Lục Tử có khoảng cách, ngược lại, hắn lại càng xem Tiểu Lục Tử như là bằng hữu vậy.
"Tiêu gia, đích xác là tìm người có việc" Thái độ của Tiểu Lục Tử khi thấy Tiêu Bố Y cũng hoàn toàn khác với Triệu Minh Sanh kia.
"Gọi ta Bố Y là được rồi" Tiêu Bố Y cũng cảm thấy chưa quen với cách xưng hô này.
Tiểu Lục Tử lắc đầu nói: "Tiểu thư cũng phải gọi người một tiếng Tiêu huynh, hạ nhân như ta làm sao lại không biết lễ số.
Chẳng qua Tiêu gia, ta cũng là thật tình gọi người, chứ nếu là Triệu Minh Sanh kia, hắn có gọi ta là gia ta cũng mặc kệ hắn".
"Vậy Triệu Minh Sanh kia hiện tại thế nào rồi?" Tiêu Bố Y thuận miệng hỏi.
"Triệu gia ở đay cũng xem như là phú hộ, chẳng qua so với Bùi Gia, xách giày cũng không đáng" Tiểu Lục Tử khinh miệt nói: "Hắn có mắt mà không tròng, đắc tội với Tiêu gia người, bị tiểu thư mắng nói không muốn nhìn thấy hắn nữa, phỏng chừng hiện chắc đã đi Giang Nam rồi".
Tiêu Bố Y đột nhiên không thể cười nổi, đối với quyền lực của Bùi Minh Thúy càng hiểu sâu hơn một bước.
"Ngươi dẫn Thanh Tiêu đến đây để làm gì?"
"Đây là ngựa mà tiểu thư tặng cho người" Tiểu Lục Tử trả lời: "Người nói cái gì hồng phấn tặng giai nhân, bảo mã tặng anh hùng, Tiêu gia sau này cũng cần phải có một con ngựa tốt mới được".
Bùi Minh Thúy cho bảo kiếm biến thành bảo mã, tuy bảo mã cũng chưa phải là bảo mã, nhưng Tiêu Bố Y trong lòng cũng cảm động, khẽ cười nói: "Ta cho dù không có cái gì là hồng phấn, nhưng cũng không dám đường đột tặng cho Bùi tiểu thư".
Tiểu Lục Tử đưa mắt cao thấp dò xét Tiêu Bố Y, lại cười rộ lên, "Tiểu thư nghe nói như thế, phỏng chừng cũng thật cao hứng, đúng, người còn bảo ta chuyển cho Tiêu gia một câu, người chúc Tiêu gia lên đường thành công, thuận buồn xuôi gió".
"Chuyển lời?" Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, "Nàng vì sao lại không tự mình nói?"
"Người đã rời khỏi đây rồi".
"Ồ, nàng đi đâu vậy?" Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, vốn hắn có ý định nếu Uất Trì Cung thực có nguy hiểm, thì có thể nhờ Bùi Minh Thúy trợ giúp, không nghĩ đến nàng lại không từ mà biệt, không khỏi cảm thấy có chút mất mác.
Bỗng nhiên lại cảm thấy có chút đường đột, Tiêu Bố Y cười nói: "Thật ra hành tung của Bùi tiểu thư, cũng không phải là điều mà ta nên hỏi".
Đối với Bùi Minh Thúy này, Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy khó có thể nắm bắt, nhưng không thể phủ nhận, nàng ta đối với mình thật sự không tệ.
"Tiểu thư nói, người muốn hỏi, ta cũng có thể nói, người nếu không hỏi, thì ta cũng không dám lắm miệng" Tiểu Lục Tử như theo khẩu lệnh vậy, "Người hôm nay khởi hành đi Đạo Đồng quan, trước đi Tây Kinh bàn bạc làm ăn, sau đi Trương Dịch.
Bởi vì nơi đây làm ăn gặp chút vấn đề, Bùi phiệt tại Trương Dịch làm ăn là quan trọng nhất, Mã ấp thật ra cũng không có gì, bởi vì giao dịch tại Trương Dịch đều là do Thánh Thượng khâm điểm mà tiến hành".
"Trương Dịch?" Tiêu Bố Y thì thầm tự nói, "Có phải là tại Hà Tây Kỳ Liên sơn không?"
"Không sai" Tiểu Lục Tử có chút kinh ngạc liếc nhìn Tiêu Bố Y, "Tiêu gia, người không giống người làm ăn chút nào, hình như rất nhiều chỗ không biết".
"Ta trước kia làm ruộng, cũng chưa từng được đi nhiều nơi" Tiêu Bố Y chỉ có thể giải thích như vậy.
"Ồ, thì ra là như thế" Tiểu Lục Tử thuận miệng nói, cũng không để ở trong lòng, "Năm đó Thánh Thượng tự mình tây tuần, trèo đèo lội suối, đả thông con đường tơ lụa, thật sự là thiên cổ danh quân mới có thể có công đức này, cho tới giờ…" Tiểu Lục Tử bấm ngón tay tính, "Cho tới giờ đã trải qua năm năm, thực là thời gian qua mau, năm tháng như thoi đưa".
Mạc Phong trên mặt giận dữ, tiến lên vài bước, đang muốn quát lên lại bị Tiêu Bố Y quay đầu ra dấu ngừng lại.
Một số người nhàn rỗi trong thương đội nhìn thấy Uất Trì Cung tuyệt tình quả nghĩa, đều thầm lắc đầu, thầm nghĩ cũng trách không được hắn nghèo khổ như vậy, thì ra nguyên nhân chính là không có tầm mắt.
Tiêu Bố Y vô luận như thế nào, hiện tại cũng xem như là hồng nhân của Bùi phiệt, cho dù có muốn tuyệt giao cũng không nhất thiết phải nóng lòng như vậy.
Tiêu Bố Y khi quay đầu lại, nụ cười đã lạnh nhạt, khi tiếp nhận tiền còn đếm lại rồi nói: "Đúng là hai mươi bốn văn, chẳng qua bữa cuối cùng kia ngươi hình như ăn cả chục cái bánh?"
Uất Trì Cung cười lạnh, lại cởi dây lấy ra thêm bốn đồng, như là quỷ keo kiệt vứt cho Tiêu Bố Y, "Vậy ngươi thu lấy đi".
Tiêu Bố Y đưa tay nhận lây, thần sắc có chút ảm đạm, nhưng cũng nói một câu, "Vậy coi như là huề nhau".
Ngoài trừ Dương Đắc Chí thần sắc vẫn rầu rĩ, thì các huynh đệ còn lại thiếu chút nữa tức muốn điên lên, bọn họ đã gặp qua người vô sỉ, nhưng cũng chưa từng gặp qua người vô sỉ như vậy, lại có thể đem tiền Tiêu Bố Y tặng hắn mà trả lại cho Tiêu Bố Y!
Nếu dùng danh ngôn của Thiếu đương gia thì chính là, làm người cũng không thể vô sỉ đến mức đó! Chỉ là Thiếu đương gia không lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng khắc chế bản thân.
Uất Trì Cung hừ lạnh một tiếng, "Một khi ngươi và ta đã không có gì nợ nhau, về sau ngươi nếu có gì không hay xảy ra, ngàn vạn lần cũng không nên dính dáng gì đến ta".
Hắn nói xong, đột nhiên đã xoay người, đi nhanh ra sân.
Lưu Vũ Chu chắp tay chào cáo biệt Tiêu Bố Y, rồi nhanh chóng đi theo sau Uất Trì Cung, cũng không buông lỏng
Tiêu Bố Y cầm hai mươi tám đồng tiền, mắt nhìn theo Uất Trì Cung, ánh mắt phức tạp, hồi lâu mới quay trở lại phòng.
Mạc Phong khi trở lại phòng, rốt cuộc cũng đã nhịn không nổi, tức giận vỗ bàn, "Thiếu đương gia, người nhịn được, ta lại nhịn không được, người như thế heo chó còn không bằng".
"Mạc Phong, câm mồm!" Tiêu Bố Y lần đầu tiên quát với huynh đệ như thế.
Mạc Phong ngẩn ra, Chu Mộ Nho trừng mắt nhìn Mạc Phong, "Mạc Phong, ai gặp loại bằng hữu này đều không có gì dể chịu, ngươi cũng không cần châm chọc khiêu khích, đổ dầu vào lửa, trách không được Thiếu đương gia nổi giận".
Tiêu Bố Y nhìn mấy người, phát hiện đều là có vẻ đồng tình khó chịu giúp hắn, cảm khái những huynh đệ tốt này, nhiều ít cũng có chút áy náy.
Bọn họ không biết thân phận của Ngụy Đức, có phản ứng như thế cũng là bình thường.
"Chuyện Ngụy Đức, các ngươi không cần nhắc lại, coi như không có người này.
Ta muốn ra ngoài, mọi người sửa sang lại hàng hóa một chút, chuẩn bị để mấy ngày sau lên đường" Tiêu Bố Y sau khi phân phó, đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Đi chưa được bao xa, Tiêu Bố Y cảm thấy được cái gì đó, liền chậm rãi dừng lại, quay đầu lại hỏi, "Đắc Chí, có chuyện gì?"
Dương Đắc Chí nhìn Tiêu Bố Y nói, "Ngụy Đức tuyệt không phải là hạng người bạc tình bạc nghĩa".
"Ta biết".
"Hắn cùng người tuyệt giao cũng không phải thực sự là muốn tuyệt giao" Dương Đắc Chí lại nói.
"Ta biết".
"Hắn có lẽ có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, chính là sợ liên lụy đến người, cho nên mới cố ý trước mặt Lưu Vũ Chu cùng người nói rõ ràng quan hệ" Dương Đắc Chí lại nói.
"Ta biết".
"Hắn cho dù có án tại thân, cho dù bị Lưu Vũ Chu giữ lại, nhưng với võ công của hắn, muốn đào tẩu cũng không phải là không được" Dương Đắc Chí nhẹ giọng nói: "Người theo hắn để đối địch, cũng chỉ làm cho hắn thêm trói buộc, người làm vậy rất đúng".
"Cái này ta cũng biết" Tiêu Bố Y rốt cuộc cũng gật đầu, "Đắc Chí, cảm ơn ngươi".
"Ta cũng yên tâm" Dương Đắc Chí vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, "Bố Y, hắn là một trang hán tử, có đảm lược, người cũng tốt lắm".
Dương Đắc Chí sau khi nói xong những lời này, cũng đã vui mừng, yên tâm quay về lại phòng.
Hắn biết Tiêu Bố Y khẳng định cũng biết những điều này, Thiếu đương gia sau khi bệnh nặng một trận, người so với trước kia thông minh hơn nhiều.
Nhưng hắn vẫn nhịn không được muốn nhắc nhở, hắn không muốn Tiêu Bố Y lo lắng.
Nhưng Tiêu Bố Y không thể không lo lắng!
Mấy ngày nay, tình huống của Lưu Vũ Chu này Tiêu Bố Y nhiều ít cũng biết một chút, Lưu gia là một phú hộ giàu có tại Mã ấp, gia tài cự vạn.
Lưu Vũ Chu bởi vì nhà có tiền, có điều kiện học cả văn lẫn võ, cho nên khi hắn trẻ kiêu dũng thiện xạ, thích kết giao hào hiệp, bản thân võ công cũng cực kỳ cao minh.
Sau đó Lưu Vũ Chu trở thành Thái phó thủ hạ của Dương Nghĩa Thần, khi tam chinh Cao Lệ, cũng kiêu dũng thiện chiến, tắm máu chém giết, lấy quân công mà đề bạt.
Nhà hắn vốn từ buôn bán mà lập nghiệp, còn giống như hắn từ một tiểu binh mà lên tới Giáo úy Ưng Dương phủ cũng coi như là khác lạ.
Tuy Lưu Vũ Chu hiện ở tại Mã ấp, rất ít khi ra tay, nhưng nghe thấy Uất Trì Cung đối với hắn cũng không dò ra thâm sâu, Tiêu Bố Y cũng không thể không lo lắng cho an nguy của Uất Trì Cung.
Đi được vài bước, có gió nhẹ thổi qua, Tiêu Bố Y có chút thanh tỉnh, đột nhiên bật cười, thầm nghĩ mình đúng là đã lo lắng dư thừa, thế cổ nhân mà quan tâm.
Nếu Uất Trì Cung này thực chính là Uất Trì Cung nổi danh cùng Tần Thúc Bảo kia, nói như thế nào cũng không thể chết tại Đại Đường này, mình lo lắng thật sự là có chút dư thừa.
Uất Trì Cung nếu cứ yên lặng mà chết một cách vô danh như vậy, sử thư hậu thế sao lại có thể ghi lại nhân vật này?
Nghĩ như vậy, Tiêu Bố Y cuối cùng cũng đã có chút yên tâm, ra khỏi đại viện, dọc theo đường phố mà đi tới, lại thấy Tiểu Lục Tử đang dắt một cao ngựa đi tới, con ngựa này nhìn thấy Tiêu Bố Y thì hí dài một tiếng, rất là thân thiết, đúng là Thanh Tiêu.
"Tiểu Lục Tử, tìm ta sao?" Tiêu Bố Y cùng Tiểu Lục Tử cũng đã rất quen thuộc.
Hắn thực không bởi vì thân phận đã cao, mà cùng với hạ nhân như Tiểu Lục Tử có khoảng cách, ngược lại, hắn lại càng xem Tiểu Lục Tử như là bằng hữu vậy.
"Tiêu gia, đích xác là tìm người có việc" Thái độ của Tiểu Lục Tử khi thấy Tiêu Bố Y cũng hoàn toàn khác với Triệu Minh Sanh kia.
"Gọi ta Bố Y là được rồi" Tiêu Bố Y cũng cảm thấy chưa quen với cách xưng hô này.
Tiểu Lục Tử lắc đầu nói: "Tiểu thư cũng phải gọi người một tiếng Tiêu huynh, hạ nhân như ta làm sao lại không biết lễ số.
Chẳng qua Tiêu gia, ta cũng là thật tình gọi người, chứ nếu là Triệu Minh Sanh kia, hắn có gọi ta là gia ta cũng mặc kệ hắn".
"Vậy Triệu Minh Sanh kia hiện tại thế nào rồi?" Tiêu Bố Y thuận miệng hỏi.
"Triệu gia ở đay cũng xem như là phú hộ, chẳng qua so với Bùi Gia, xách giày cũng không đáng" Tiểu Lục Tử khinh miệt nói: "Hắn có mắt mà không tròng, đắc tội với Tiêu gia người, bị tiểu thư mắng nói không muốn nhìn thấy hắn nữa, phỏng chừng hiện chắc đã đi Giang Nam rồi".
Tiêu Bố Y đột nhiên không thể cười nổi, đối với quyền lực của Bùi Minh Thúy càng hiểu sâu hơn một bước.
"Ngươi dẫn Thanh Tiêu đến đây để làm gì?"
"Đây là ngựa mà tiểu thư tặng cho người" Tiểu Lục Tử trả lời: "Người nói cái gì hồng phấn tặng giai nhân, bảo mã tặng anh hùng, Tiêu gia sau này cũng cần phải có một con ngựa tốt mới được".
Bùi Minh Thúy cho bảo kiếm biến thành bảo mã, tuy bảo mã cũng chưa phải là bảo mã, nhưng Tiêu Bố Y trong lòng cũng cảm động, khẽ cười nói: "Ta cho dù không có cái gì là hồng phấn, nhưng cũng không dám đường đột tặng cho Bùi tiểu thư".
Tiểu Lục Tử đưa mắt cao thấp dò xét Tiêu Bố Y, lại cười rộ lên, "Tiểu thư nghe nói như thế, phỏng chừng cũng thật cao hứng, đúng, người còn bảo ta chuyển cho Tiêu gia một câu, người chúc Tiêu gia lên đường thành công, thuận buồn xuôi gió".
"Chuyển lời?" Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, "Nàng vì sao lại không tự mình nói?"
"Người đã rời khỏi đây rồi".
"Ồ, nàng đi đâu vậy?" Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, vốn hắn có ý định nếu Uất Trì Cung thực có nguy hiểm, thì có thể nhờ Bùi Minh Thúy trợ giúp, không nghĩ đến nàng lại không từ mà biệt, không khỏi cảm thấy có chút mất mác.
Bỗng nhiên lại cảm thấy có chút đường đột, Tiêu Bố Y cười nói: "Thật ra hành tung của Bùi tiểu thư, cũng không phải là điều mà ta nên hỏi".
Đối với Bùi Minh Thúy này, Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy khó có thể nắm bắt, nhưng không thể phủ nhận, nàng ta đối với mình thật sự không tệ.
"Tiểu thư nói, người muốn hỏi, ta cũng có thể nói, người nếu không hỏi, thì ta cũng không dám lắm miệng" Tiểu Lục Tử như theo khẩu lệnh vậy, "Người hôm nay khởi hành đi Đạo Đồng quan, trước đi Tây Kinh bàn bạc làm ăn, sau đi Trương Dịch.
Bởi vì nơi đây làm ăn gặp chút vấn đề, Bùi phiệt tại Trương Dịch làm ăn là quan trọng nhất, Mã ấp thật ra cũng không có gì, bởi vì giao dịch tại Trương Dịch đều là do Thánh Thượng khâm điểm mà tiến hành".
"Trương Dịch?" Tiêu Bố Y thì thầm tự nói, "Có phải là tại Hà Tây Kỳ Liên sơn không?"
"Không sai" Tiểu Lục Tử có chút kinh ngạc liếc nhìn Tiêu Bố Y, "Tiêu gia, người không giống người làm ăn chút nào, hình như rất nhiều chỗ không biết".
"Ta trước kia làm ruộng, cũng chưa từng được đi nhiều nơi" Tiêu Bố Y chỉ có thể giải thích như vậy.
"Ồ, thì ra là như thế" Tiểu Lục Tử thuận miệng nói, cũng không để ở trong lòng, "Năm đó Thánh Thượng tự mình tây tuần, trèo đèo lội suối, đả thông con đường tơ lụa, thật sự là thiên cổ danh quân mới có thể có công đức này, cho tới giờ…" Tiểu Lục Tử bấm ngón tay tính, "Cho tới giờ đã trải qua năm năm, thực là thời gian qua mau, năm tháng như thoi đưa".
Danh sách chương