Nến đỏ lắc rắc rung động, như nhỏ lệ, ảm đạm mất hồn.
Mộng Điệp nhẹ giọng, nhìn như không chút động lòng, tự thân thương cảm, hai giọt lệ vô thanh vô tức nhỏ xuống mặt nước, trong giây lát hòa vào trong nước, gợi lên những gợn sóng nhỏ.

Khẽ nghiêng người đứng dậy, Mộng Điệp nhẹ giọng nói: "Tiêu gia, Mộng Điệp đã…"
"Không cần nóng, không cần nóng," Tiêu Bố Y liên tục xua tay, "Cô cứ tiếp tục tắm đi".
Mộng Điệp có chút kỳ quái, nhưng cũng nghe theo sự phân phó của Tiêu Bố Y, lại ngâm mình trong nước.
Nàng rốt cuộc phát hiện Tiêu Bố Y có chút khác lạ, những văn nhân mặc khách tuy cũng sẽ cùng nàng chuyện trò, nhưng nàng biết trong lòng họ vẫn hy vọng lên giường với nàng, điều này cũng không thể che dấu, nhưng Tiêu Bố Y xem ra cũng không có ý niệm này ở trong đầu!
Nàng tuy vẫn là tấm thân xử nữ, nhưng ở nhạc phường đã lâu, nam nhân gì mà chưa từng gặp qua, nếu không phải bởi vì nàng ở tại Thiên Hương Phường, lại thuộc thế lực của Bùi phiệt, thì chuyện phá thân sớm đã không thể tránh.
Nhưng nam nhân này lại không vội, lại còn bắt nàng tắm tiếp, đây là chuyện gì Mộng Điệp cũng nghĩ không ra.
"Bùi tiểu thư là người thế nào?" Tiêu Bố Y rốt cuộc cũng đã hỏi đến vấn đề chính, thật ra hắn tới nơi này, đa phần là muốn tìm hiểu mục đích của Bùi Minh Thúy, "Ta nghe nói Bùi tiểu thư hình như là chủ nhân của Thiên Hương Phường?"
Mộng Điệp trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, "Tiêu gia không phải quen với Bùi tiểu thư sao?"
"Ta quen với nàng ta cũng không bao lâu" Tiêu Bố Y lắc đầu, "Nhưng thật ra cũng chỉ là ăn theo sự yêu mến của nàng ta thôi, ta cảm thấy rất nhiều người sợ hãi nàng ấy".
"Bùi tiểu thư là người như thế nào, xin thứ cho Mộng Điệp không dám bình phẩm," Mộng Điệp khẽ cười, "Chẳng qua ai cũng biết, ngày nay bên cạnh Thánh Thượng có hai người một Bùi một Ngu, đều là hồng nhân của Thánh Thượng.


Bùi phiệt tuy phải là danh môn từ xưa, nhưng hôm nay cũng đã được Thánh Thượng sủng ái rất nhiều, bất quá Bùi tiểu thư cũng…"
Nhìn thấy Mộng Điệp muốn nói lại thôi, Tiêu Bố Y cũng không bắt buộc, chẳng qua cũng đem một Bùi một Ngu này ghi nhớ lại.
Sau đó, Mộng Điệp lắc đầu nói: "Việc này hãy để Bùi tiểu thư nói với Tiêu công tử, Mộng Điệp cũng không dám nhiều chuyện".
Nghe được có liên quan đến Hoàng đế, Tiêu Bố Y nhiều ít cũng có chút kinh ngạc, lúc này mới hiểu được ngọn nguồn nỗi sợ hãi của những người này.
"Chỉ là Tiêu gia có được sự tín nhiệm của Bùi tiểu thư, đó thật sự là cơ hội ngàn năm một thuở" Mộng Điệp khẽ thở dài một tiếng, "Thiếp đã thấy Bùi tiểu thư vài lần, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy tiểu thư đối với một ai xưng huynh gọi đệ, tôn sùng như thế, Tiêu gia vận khí thật tốt".
Tiêu Bố Y ‘Ồ’ một tiếng, cũng nhìn ra lời của nàng nói chưa chắc là thật, nên cũng không hỏi gì.
"Thật ra thiếp càng nên cảm ơn Tiêu gia" Mộng Điệp đã lấy khăn tắm lau nước trên mái tóc, xem ra đã muốn đứng dậy.
"Cảm ơn cái gì?" Tiêu Bố Y kỳ quái hỏi.
"Cảm ơn người đã nghe thiếp nói chuyện" Mộng Điệp khẽ thở dài, "Tiêu gia ôn nhu với thiếp như vậy, lại hiểu lòng người, trở thành người đàn ông đầu tiên của Mộng Điệp, coi như là phúc khí của Mộng Điệp".
Nàng lời còn chưa dứt, Tiêu Bố Y đã đi tới, Mộng Điệp có chút kinh ngạc, nhưng cũng ngẩng đầu lên, khẽ nhắm mắt lại.
Nàng tưởng rằng Tiêu Bố Y sẽ đem nàng ra khỏi thùng nước, sau đó lau khô thân thể của nàng, rồi thô bạo đem lên trên giường.

Nàng đã nhắm mắt lại chờ đợi chấp nhận tất cả mọi phát sinh, nàng thậm chí chỉ hy vọng Tiêu Bố Y khi ở trên giường có thể ôn nhu một chút.
Nàng đối với bản thân không có tự tin, nhưng cũng đối với bản thân rất tự tin, nàng không tin nam nhân có bao nhiêu ôn nhu, và nàng cũng tự tin không có nam nhân nào có thể kháng cự thân thể của nàng.
Nhưng thật lâu sau cũng không nghe thấy động tĩnh gì của Tiêu Bố Y, Mộng Điệp mở to mắt, nhìn thấy Tiêu Bố Y đang trầm ngâm ở trước mặt, có vẻ nghi hoặc.

Tiêu Bố Y lấy ra hai đỉnh vàng đặt ở trên bàn, Mộng Điệp biết đó là do Bùi Minh Thúy thưởng, lại mờ mịt, "Tiêu gia?"
"Nơi đây có bốn mươi lượng vàng" Tiêu Bố Y sau khi ngẫm nghĩ, lại lấy ra một túi tiền, trong đó có ngân đậu mà Tiểu Lục Tử đưa cho hắn, cũng đặt ở trên bàn, "Bao nhiêu này có lẽ cũng chưa đủ, nhưng trên người ta chỉ có bấy nhiêu thôi.

Nếu cô nhận lấy, ta nghĩ cô có thể chuộc thân cho chính mình.

Cảm ơn cô đã nói với ta rất nhiều việc, ta còn có chuyện, phải đi trước một bước".
Hắn nói xong những lời này, không hề nhìn lại vẻ mặt của Mộng Điệp, xoay người ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Hắn không thể không đi, hắn chỉ sợ khi Mộng Điệp từ trong nước đứng lên, hắn sẽ không thể khống chế được dục niệm của bản thân nữa, hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ.
Mộng Điệp có lẽ là một ca kỹ ưu tú, cao cao tại thượng, bất kỳ một nam nhân nào thấy nào thấy nàng cũng muốn đè nàng xuống, nhưng trong mắt Tiêu Bố Y, nàng chẳng qua chỉ là một cô gái đáng thương.
Mộng Điệp sửng sờ đứng ở trong nước, thật lâu sau vẫn chưa đứng dậy, ánh mắt nhìn sững về phía cửa phòng, giống như có thể thấy Tiêu Bố Y rời đi.
Không biết qua bao lâu, nàng mới đem ánh mắt chuyển qua số vàng bạc ở trên bàn, vẻ mặt mê ly, như mộng như ảo.
Nàng nghĩ đến đây là một giấc mộng, nhưng nước đã hơi lạnh nhắc nhở nàng rằng đây không phải là mộng.
Lại có người không phải thân thích, chưa hề quen biết nàng, lại xuất ra gần năm mươi lượng vàng, Mộng Điệp đột nhiên cánh mũi cay cay, hai giọt nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống.


Trái tim của nàng vốn đã chết đi, nhưng giờ khắc này, nàng mới kinh ngạc mà biết rằng, vẫn còn có nam nhân xem nàng là con người.
Ánh nến đỏ chợt lóe, những giọt lệ hòng lại nhẹ lăn xuống, Mộng Điệp chậm rãi rời khỏi thùng nước, cẩn thận lau khô thân mình, mặc lại quần áo, sau khi đứng ở tại chỗ một hồi thì thu hồi vàng cùng ngân đậu.

Lúc này mới đẩy cửa đi ra ngoài, đi qua mấy căn phòng, đến trước cửa một gian phòng thoạt nhìn khá hoa lệ, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi" Một thanh âm trầm thấp vang lên.
Mộng Điệp cẩn thận đẩy cửa phòng đi vào, đem vàng cùng ngân đậu đặt lên trên bàn, "Bùi tiểu thư, Tiêu công tử đã đi rồi".
Trong phòng có hai người ngồi bên cạnh bàn, chính là Bùi Minh Thúy cùng Cao Sĩ Thanh.
"Ta biết rồi" Bùi Minh Thúy thản nhiên nói, rồi quay đầu nhìn Cao Sĩ Thanh, "Cao lão, ngươi thua".
Nàng giờ phút này thanh âm tuy trầm thấp, nhưng cũng không hề tuy tiện như trước, làm cho người ta nghe thấy lại có cảm giác trầm ổn dị thường.
Cao Sĩ Thanh cười khổ, "Bùi tiểu thư nói không sai, ta thua".
"Một lượng hoàng kim" Bùi Minh Thúy đưa tay ra.
Mộng Điệp có chút kinh ngạc, Bùi tiểu thư đánh cuộc nàng cũng biết, nhưng nàng cũng không nghĩ đến, nàng lại đánh cuộc với thủ hạ.

Một lượng vàng đối với Bùi Minh Thúy cũng không tính là cái gì, nhưng nàng lại cấp bách như vậy cũng có chút dị thường.
Cao Sĩ Thanh mặt mày sầu muộn móc hầu bao, lấy ra một thỏi bạc, "Cái này tuy so với một lượng vàng có kém một chút, Bùi tiểu thư chấp nhận cho".
Bùi Minh Thúy cũng không khách khí nhận lấy, lại vứt cho Mộng Điệp, "Đây là phần thưởng của ngươi, hắn nói cái gì, ngươi nói lại với ta từng câu một, không được sai sót".
Mộng Điệp nhận lấy bạc, lại càng ngạc nhiên, khom người thi lễ tạ ơn Bùi Minh Thúy, lúc này mới đem cuộc nói chuyện ở trong phòng kể lại một lần.

Bùi Minh Thúy tay nâng chén trà, bộ dáng như nhắm mắt dưỡng thần, sau khi nghe Mộng Điệp nói xong, lúc này mới mở to mắt nói: "Tốt, ta biết rồi, ngươi hãy đi đi".
Thấy Mộng Điệp xoay người đi ra, Bùi Minh Thúy gọi lại, "Vàng cùng ngân đậu kia hãy lấy đi".
"Mộng Điệp không dám" Mộng Điệp sắc mặt tái nhợt.
"Đây là Tiêu huynh tặng cho ngươi" Bùi Minh Thúy nhấp một ngụm nước trà, "Ngươi cứ lấy mà dùng, còn chuyện chuộc thân, thì sau hãy nói.

Bất quá ngươi nếu không có lệnh của ta, có thể không cần tiếp khách".
Mộng Điệp mặt lộ vẻ vui mừng, nàng đúng là như Tiêu Bố Y nói có thể chuộc thân, nhưng còn giấu một điểm, đó chính là không có sự cho phép của Bùi Minh Thúy, nàng cũng không thể rời khỏi Thiên Hương Phường.

Hiện tại chẳng những đã có tiền chuộc thân, Bùi Minh Thúy xem ra cũng không phản đối, điều này không thể không làm cho nàng mừng rỡ như muốn phát cuồng.
Nhưng cũng chính bởi vì vậy, mà đối với Tiêu Bố Y kia, nàng lại tràn ngập sự tò mò.
Đợi sau khi Mộng Điệp lui ra, Bùi Minh Thúy lúc này mới khẽ cười nói: "Lão Cao, lúc trước lần đầu tiên khi ta gặp Tiêu Bố Y, đã biết hắn thực không đơn giản".
"Bùi tiểu thư anh minh" Cao Sĩ Thanh nói chuyện lúc này lại hết sức thành khẩn, tuyệt không phải là diễn trò.
"Ta đánh cuộc hắn tối nay tuyệt đối sẽ không ở lại, xem ra hắn cũng không làm cho ta thất vọng," Bùi Minh Thúy thì thầm tự nói, "Anh hùng chân chính, trọng tình không trọng sắc, không vương vào nữ sắc, hắn xem ra cũng là anh hùng.

Nếu có bụng cả đời nhờ vả vào nữ nhân, hắn cũng không đáng là nam nhân, không cần nói đến là anh hùng".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện