Edit: 笑顔Egao

19

Tô Trừng cao hứng trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới con Teddy bị mình chiếm thân thể.

Mà con Teddy tên Tô Trừng vẫn đang yên tĩnh nằm nghiêng, đầu chó đặt trên gối, giữ nguyên tư thế của Tô Trừng lúc trước, cứ như vậy yên tĩnh nằm ngủ.

Tô Trừng vỗ vỗ con Teddy: “Này…mày mau dậy đi.”

Teddy không nhúc nhích, chỉ phát ra tiếng ngáy khe khẽ, lồng ngực nho nhỏ phập phồng có quy luật, không hề có dấu hiệu tỉnh dậy, giống hệt trạng thái thân thể của Tô Trừng cách đây không lâu.

Nội tâm Tô Trừng có một tia lo âu xẹt qua:…

Sao tui lại có cảm giác mọi chuyện sẽ không dừng ở đây vậy? “Tỉnh lại đi.” Lâm Húc ôm lấy Teddy lắc lắc, gọi: “Tô… khụ, con chó kia, mày tỉnh lại đi!”

Tô Trừng yên lặng nhìn hắn:…

Anh lúc nãy muốn gọi Tô Trừng có phải không!

Lâm Húc bụng đầy nghi hoặc đặt con Teddy gọi như thế nào cũng không tỉnh lên giường, liếc nhìn Tô Trừng một cái, hỏi: “Sao vậy?”

Tô Trừng tỏ vẻ khó chịu, do dự một lát, nhắm mắt hỏi: “Con chó này của anh, tên là gì?”

Lâm Húc nở nụ cười, bình tĩnh nhìn Tô Trừng, âm thanh nhẹ như mây: “Không phải em đã biết rồi sao.”

Dưới ánh sáng mờ ảo, đường nét khuôn mặt Lâm Húc trở nên mơ hồ, lẩn khuất vào bóng tối, nhưng đáy mắt lại lộ ra một vệt sáng như ánh trăng ngoài cửa sổ, giữa không gian tăm tối tỏa sáng rực rỡ.

Rất ôn nhu.

Bên trong ôn nhu lại có thêm một tia trêu chọc.

Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, Tô Trừng đột nhiên ý thức được mình đang gần như không mặc quần áo, lập tức vèo một cái kéo chăn lên che nửa người trên của mình, ho nhẹ một tiếng nhằm che giấu, nói: “Nó… tên Tô Trừng đúng không.”

Lâm Húc cười như không cười: “Đúng thế.”

Tô Trừng xoa xoa mũi, căng thẳng đến toát mồ hôi, rõ ràng đã biết mà còn hỏi: “Anh… lấy tên tôi đặt cho chó làm gì?”

Lâm Húc nhướn lông mày: “Tôi đây cũng muốn hỏi em một câu, tiểu thuyết em đang viết, dùng nguyên mẫu của tôi là có ý gì?”

Tô Trừng kích động đến mức đầu nổ ầm ầm, phản kích: “Vậy anh theo dõi truyện tôi viết, ném lôi cho tôi lại còn mắng tôi như tinh phân làm gì?”

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Húc cong lên, gian xảo chỉ vào dưới thân mình, cười nói: “Buổi sáng lúc còn ở trong lốt cẩu, em dùng móng vuốt sờ soạng vào chỗ này của tôi làm gì?”

Tô Trừng lúng túng nhìn hắn, cắn cắn môi, hai gò má nóng lên: “Vậy hôm nay lúc anh ôm thân thể của tôi trở về còn giả vờ có con muỗi rồi đập vài chỗ này của tôi là có ý gì?”

Lâm Húc ngẩn người, đột nhiên cười thành tiếng.

Tô Trừng mặt đỏ bừng dùng ánh mắt căm tức nhìn hắn:…

Em đây thích anh! Em yêu anh a a a!

Anh không thể làm người mở lời trước được à em đây da mặt rất mỏng! Cười cái mông anh ấy!

“Anh nghĩ…” Lâm Húc cười xong, đột nhiên vươn tay kéo chăn ra đẩy ngã Tô Trừng đè trên giường, hai cánh tay giam Tô Trừng ở giữa, từ từ tới gần: “Nguyên nhân của chúng ta chắc cũng giống nhau ha.”

Tô Trừng hồi hộp nuốt một ngụm nước miếng.

Mặt Lâm Húc ngày càng gần, Tô Trừng có thể cảm nhận được tóc mái rủ xuống từ trên trán hắn cọ nhẹ vào da mình, hô hấp gần trong gang tấc.

“Anh…” Lâm Húc một lần nữa mở miệng.

Tô Trừng vẻ mặt mơ hồ, trở mình một cái nhảy dựng lên, nhìn Lâm Húc đang dán sát vào cơ thể mình một cách ám muội: “… Gâu? Gâu gâu gâu gâu gâu!”

Ngọa tào?

Tại sao lại biến thành chó tiếp rồi a a a a a!

20

Phải biết rằng chỉ một lát nữa là có thể HE cùng nam thần rồi đấy biết không!

Quả thực không tốt một chút nào…

Lâm Húc đang ở phía trên thân thể Tô Trừng cũng cả kinh, trước mắt rõ ràng thấy môi sắp dính vào môi Tô Trừng lại cứ như vậy tách ra: “Em làm sao…”

Tô Trừng lần thứ hai biến thành Teddy vừa vội vừa tức, tinh thần sụp đổ, toàn thân vô lực, suýt nữa phóng rắm tại chỗ!

May mà kịp hút vào.

Nếu không phải vậy lần này thật sự muốn đi ăn chocolate tự sát.

“Gâu gâu gâu ——!” Tô Trừng bi phẫn muốn khóc.

Chuyện với nam thần cứ liên tục ngâm nước như vậy cũng ổn sao?

“Đừng nóng vội đừng nóng vội.” Lâm Húc nhấc Tô Trừng lên, ôm chặt vào trong ngực, để bụng nhỏ của cậu kề sát lên người mình, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tô Trừng, trấn an nói: “Không phải đã biến trở lại được một lần rồi hay sao? Như vậy chứng tỏ có biện pháp để biến trở lại.”

Tô Trừng rầu rĩ cọ cọ cái mũi chó ướt nhẹp lên người Lâm Húc, rên ư ử làm nũng.

Cảm giác quang minh chính đại làm nũng trong ngực nam thần thật con mẹ nó thoải mái!

“… Tô Trừng.” Lâm Húc vuốt ve đầu chó của Tô Trừng, cười nói: “Em biết trước khi em biến trở lại, anh đã làm cái gì không?”

Phải rồi! Tại sao nam thần hơn nửa đêm lại đột nhiên xuất hiện bên giường mình!

Đột nhiên biến trở lại làm Tô Trừng kích động quên mất chuyện này, bất quá nghĩ lại thật sự có chút kì quái.

“Gâu?” Tô Trừng nghi hoặc chớp chớp cặp đậu đen.

Cho nên lúc nãy anh đã làm gì?

Lâm Húc giơ ngón trỏ, đụng một cái lên môi mình như chuồn chuồn lướt nước, trong mắt lóe lên ý cười: “Anh lén hôn em, xin lỗi… nhưng mà gương mặt lúc ngủ của em thật sự rất đáng yêu.”

Trái tim Tô Trừng thịch một cái nảy lên, máu cuồn cuộn xông lên đại não làm cậu gần như không thể đứng thẳng được.

Nam thần đây là muốn đòi mạng sao…

“Vừa mới hôn xong, em liền tỉnh lại.” Lâm Húc rũ mi mắt, tự giễu cười một tiếng: “Làm anh giật cả mình.”

Tô Trừng cảm giác mỗi nhịp đập trong lồng ngực đều rất đau: “Gâu gâu gâu!”

Thời khắc cảm động như vậy, tuy trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, tất cả cũng chỉ có thể hóa thành một câu gâu gâu…

“Có khi đây chính là nguyên nhân biến trở lại, để anh thử lại.” Lâm Húc nhẹ nhàng thả Tô Trừng lên gối đầu, lập tức cúi người, hôn một cái lên môi thân thể Tô Trừng, khẽ nói một câu: “Tỉnh lại đi, thụy mỹ nhân.”

Ý thức Tô Trừng hỗn loạn trong chốc lát, đến khi bình tĩnh lại, khoang mũi đã tràn ngập khí tức sạch sẽ như cỏ xanh của Lâm Húc.

“Thật sự biến trở lại rồi.” Tô Trừng tựa như nằm mơ sờ sờ mặt Lâm Húc: “Em…”

Chưa nói hết câu, lời đã bị một cái hôn chặn trở lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện