Editor: Wave Literature

Trong công trường bận rộn, sườn đất hình xoắn ốc vòng quanh công trường 1 vòng, hố vuông phía dưới, cả ngàn công nhân, trong đó đa số đều là đỉnh đầu với phù hiệu màu lục, các người chơi đến từ Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất, dường như bọn hắn chiếm hơn một nửa số công nhân tại công trường, đồng thời có rất nhiều người chơi không thể làm việc, vẫn còn đang xếp hàng.

Có một con hamster lớn mang mũ bảo hiểm màu vàng, kéo cái thân thể mập mạp, đi tới tháp canh tại công trường, trên tháp canh có một cái loa thật to, đó là đồ vật mà mỗi công trường đều có.

Mỗi khi công trường tăng ca, liền sẽ có đốc công đi đến đây, hô to một tiếng, làm tăng thêm sĩ khí một chút.

Mà kiểu người như vậy hơn một nửa là đến từ hamster to lớn, tuy nhiên hamster này cũng không để ý là hắn vừa đi qua một thượng vị ác ma ẩn thân, trên hai vai của thượng vị ác ma còn có một con mèo đen là 1 con vẹt.

"A-----!"

Hamster lớn tiếng, xuyên qua cái loa, truyền đến toàn bộ công trường, đồng thời vang vọng trong hố sâu.

"Thời đại đúng là đã thay đổi, tăng ca trước kia không giống bây giờ, trước kia dùng roi vụt đến chết thì thôi, chúng ta sẽ không làm những chuyện ngu ngốc vô dụng ấy nữa."

Mèo đen Ba La đứng trên vai Hạ Lạc Khắc, liếm móng vuốt của mình, tiếng của hamster vang bên tai nó, nó nghe âm thanh này và cảm thấy không thích.

" Hạ Lạc Khắc đại nhân mang ngươi đến đây, chính là để ngươi cảm nhận những chuyện này sao? Mau thực hiện công việc của ngươi đi!"

Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư không nói khách khí nói với Mèo đen Ba La như vậy, đồng thời còn thận trọng nhìn Hạ Lạc Khắc, dường như đang quan sát biểu lộ của Hạ Lạc Khắc đại nhân.

Tuy nhiên Hạ Lạc Khắc đại nhân không có biểu thị gì đặc biệt. Sau khi Mèo đen Ba La phàn nàn, nhảy xuống từ vai Hạ Lạc Khắc, sau đó thân thể hắn nhanh chóng chuyển động, bộ lông màu đen dần biến thành làn sương đen, như là một đám mây đen bay ra ngoài, cho dù là bay khỏi phạm vi ẩn thân của Hạ Lạc Khắc, Mèo đen Ba La cũng không khiến ai chú ý.

Khói đen biến mất trong đám người.

Mà Phượng hoàng Phỉ Ni Khắc Tư nhanh chóng vỗ cánh, bay mất khỏi vai của Hạ Lạc Khắc, Hạ Lạc Khắc cũng không để ý 2 sủng vật rời đi, hắn tiếp tục đi sâu vào công trường, ảnh hưởng của ma pháp, cũng không ai phát hiện hắn, đủ loại âm thanh bắt đầu xuất hiện bên cạnh hắn.

"...Sau khi đào xong, ta phải trở về công việc thường ngày..."

"...Lão Hạ thật đẹp trai..."

"...Thằng cho Á Sắt,

Hiện tại chắc chắn là đang nghĩ cách làm sao với lãnh đại này..."

"...Ngày mai tiễn tình yêu của ta đi xa..."

"...Thằng cặn bã kia chết không an lành..."

"...Ngày mai thi giữa kỳ, ngươi vẫn còn chơi được sao?"

"...Mệnh lệnh của Mã Mông đại nhân là thật sao?"

Hạ Lạc Khắc dừng bước, hắn bắt đầu định vị âm thanh, tiếng ồn trước đó biến mất trong đầu, chỉ còn lại âm thanh kia vừa nghe được trở nên rõ ràng hơn.

"...Lai lịch của thượng vị ác ma Hạ Lạc Khắc là gì? Ta hỏi thăm tí, những Goblin này đều là người dân của hắn sao, với lại tại thế giới phương bắc, tên của hắn cũng rất nổi tiếng."

"Hình như ta có nghe qua, nhưng cũng không ấn tượng quá sâu sắc, dường như là có vài trận chiến, mấy lần đánh bại âm mưu của quân Cổ Thần, tuy nhiên tại sao danh tiếng đến vậy, hình như là kém hơn chủ nhân một chút."

"Tuy nhiên Mã Mông đại nhân cuối cùng là tìm gì ở đây? Chúng ta đào mấy ngày rồi, cũng chưa được thứ gì cả."

"Mã Mông đại nhân không phải là xây sân chơi ở đây sao?"

"Ngươi nghĩ thật sự là xây sân chơi à? Mã Mông đại nhân làm sao có thể tiêu tiền nhiều như vậy để xây sân chơi chứ?"

"Chẳng lẽ thật sự có kho báu bên dưới sao?"

"Xuỵt, bé thôi, bên ngoài đều là người."

"Ờ ha."

Tiếng nói đến đây thì ngưng, mà Hạ Lạc Khắc cũng đã đến được nơi phát ra tiếng nói, là một nhà vệ sinh ngoài trời cho một người sử dụng.

Sau khi hai người dứt lời, cửa nhà cầu ngoài trời nhanh chóng mở ra, sau đó 2 yêu tinh chạy ra, tiện thể kéo quần lên, thắt lại thắt lưng, chỉ trỏ vào nhóm người chơi, yên tâm rời đi.

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, tin này quả thực có giá trị."

Bố Lỗ nói với giọng trêu chọc:

"Tuy nhiên lời nói của 2 yêu tinh này, chúng ta có thể tin được không? Đại ma vương Mã Mông như thế, thật sự sẽ để kế hoạch bí mật của mình cho yêu tinh biết sao?"

"Đương nhiên là không, nhưng 2 yêu tinh này nói cũng có lý, ma vương Mã Mông không thể nào tiêu nhiều tiền để xây dựng sân chơi gì đó được, cũng không biết Mã Mông cuối cùng đang làm gì."

Hạ Lạc Khắc nhìn 2 yêu tinh rời đi, nói như vậy.

"Nói thì nói như vậy, nhưng công trường này nhìn qua giống như không có gì khiến người khác để ý, chẳng lẽ nơi này chỉ là che giấu mắt người sao?"

Bố Lỗ đưa ra góc nhìn của mình, nhưng Hạ Lạc Khắc không trả lời hắn.

Quả thực như lời Bố Lỗ nói, công trường này không chỉ có thủ tục đầy đủ, thậm chí còn cố ý thuê người chơi Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất, công trường này có đào bảo tàng hay không, hoặc là đang làm việc gì không thể lộ ra ngoài, các người chơi có quyền lên tiếng.

Rất hiển nhiên, trải qua nhiều ngày như vậy, mỗi ngày đều có hơn nghìn người Vương quốc Vĩnh Hằng thành dưới đất đến đây làm việc, căn bản là không phát hiện ra tí gì cả.

Đây quả thực không như Mã Mông che mắt ngươi làm chuyện xấu, nhưng ngươi lại hoàn toàn không biết hắn đang làm gì, cho dù khó chịu, cũng chỉ có thể khó chịu thôi.

"Có phải ma vương Mã Mông thực sự quyết định làm một chuyện có ích cho thế giới ngầm không? Hắn đã thức tỉnh thiên tính yêu quý hài tử, rất có thể!"

Bố Lỗ đưa ra ý tưởng mới của mình, nhưng Hạ Lạc Khắc không trả lời, bời vì hắn biết chính Bố Lỗ cũng không quá đáng tin.

Nhất định có âm mưu ở đây, nhưng âm mưu, cuối cùng là gì đây? - ----

Kiều Trị tóc vàng lập tức thức dậy trên giường.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên người Kiều Trị tóc vàng, bên cạnh hắn còn rất nhiều binh sĩ Thần Linh quốc ngủ say, ngủ ở trên giường, chỉ có đặc quyền quý tộc như hắn mới được.

Lần này binh sĩ được phóng thích trở về Thần Linh quốc rất nhiều, thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, trước mắt đang ở trạng thái bão hòa, có thể cung cấp phòng cho những tù binh được thả ra này ở lại, đã là chuyện rất phi thường rồi.

Kiều Trị tóc vàng ngồi dậy, tỉnh táo một chút, nhìn cửa sổ một chút, ngây ngẩn cả người.

Lít nha lít nhít đều là yêu tinh, có cả người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện