Editor: Wave Literature

"Chú ý dưới chân, chú ý dưới chân"

Một người nhỏ bé trông có vẻ rất tức giận hét lớn, hắn ôm một cái hộp lớn trong ngực, trong đó đều là những đạo cụ ma pháp dùng để kiến tạo truyền tống môn.

Hắn vốn dĩ là một nhân viên phục vụ, hẳn là phải tuân thủ thái độ phục vụ luôn mỉm cười hòa nhã, những hiện tại, hắn rất là tức giận.

"Biết rõ các ngươi là người của Vĩnh Hằng, không nghĩ tới các ngươi khó hầu hạ như vậy, ngủ trên người ta đây nhịn, nửa đêm còn trở mình quấn lấy ta. Khi trở về ta nhất định tìm các ngươi khiếu nại!"

Người nhỏ bé kia đi qua bên người Mạc La Tư, tựa hồ là cơn bực tức của hắn đang ở giai đoạn cao trào, nhìn Mạc La Tư trông rất vướng mắt, lớn tiếng quát:

"Tránh ra! đừng cản đường!"

Mạc La Tư giật mình, rất nhanh lui sang bên cạnh để hắn đi qua.

Mà những người chơi này cũng không phẫn nộ vì tâm tình của người nhỏ bé kia. Bởi vì cảm xúc này là kết quả của việc bọn họ quấy rầy người này hai ngày hai đêm không ngừng trên lưng bọ cánh thú.

Mạc La Tư đã quen với việc bị những người chơi quấy rầy, nhưng cũng lần đầu tiên gặp được người nhỏ bé này đối chọi gay gắt với mọi người như vậy. Chưa kể là họ đã dành hai ngày đêm ăn uống nhảy múa trên lưng bọ cánh cứng. Uhm, ngay từ đầu có thể cùng nói chuyện phiếm vui vẻ, nhưng ngày hôm sau, chỉ còn là một bầu không khí chết chóc. Đến sau nữa, mọi người như muốn đánh nhau luôn rồi.

Cũng may mắn là lộ trình chỉ mất thời gian hai ngày, nếu nhiều hơn một ngày, sợ là truyền tống môn liền bị hủy bỏ, những người đá thi công không chuẩn liền quay đầu rời đi.

Cũng may là, đó chỉ là nếu như.

Những người đá đã bắt đầu làm việc, bọn họ đem một rương vật liệu xây dựng truyền tống môn tạm thời đặt ở đường đi ra trên công trường, từ đó bắt đầu thi công sau.

Nơi này là một vùng xa xôi hẻo lánh thuộc khu trung lập ngầm của thành Venice. Đây là một lãnh địa không có người nhận, bởi vì không có hạt nhân của Thành ngầm ở chỗ này để đánh dấu lãnh địa. Nơi này có số lượng quái vật hung tàn là tương đối lớn. So sánh một chút, giữa ngầm thành trung lập này với thành ngầm sinh sống bình thường, địa phương này thực không thích hợp để cư dân sinh sống a.

Đường nhiên, tại nơi này, cũng sẽ không có người quản chuyện những người chơi kiến tạo truyền tống môn.

Nông trường ở vị trí không xa phía trước, bởi vì biên giới nông trường đã bị kết giới kiểm soát, những người chơi tạm thời không vào được, chỉ có thể ở bên ngoài kết giới thiết lập truyền tống môn.

Mạc La Tư bắt đầu kiểm kê các trang thiết bị mà mình mang đến, tính toán chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo.

Kiếm ngắn,

Tấm khiên, còn có một kiện áo giáp đơn giản, áo ngủ, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, dép lê hình răng thỏ, vịt con bằng da màu vàng…..Còn có miếng dán hình xăm hoạt hình yêu thích của hắn.

Mạc La Tư ngẩng đầu, ánh mắt trở nên kiên nghị, vật tư chính hắn đã chuẩn bị đầy đủ hết, hắn tin tưởng vững chắc, ngay lúc này có thể chết trận một cách an tường rồi.

"Mạc La Tư, kế tiếp chúng ta đi vào như thế nào a?"

"Mạc La Tư, người ở bên trong dùng kết giới đem nông trường ngăn cản, chúng ta nên làm thế nào bây giờ a?"

"Mạc La Tư, ngươi thật biết cách thuyết phục người khác"

"Mạc La Tư, đũng quần ngươi đường chỉ bị bung kìa!"

"Mạc La Tư, sao ngươi..."

"Chú ý dùng từ văn minh chút a!"

"Chết tiệt, hai người của Thành Trường An muốn làm gì? Các ngươi muốn lén lút đi sao?"

"Mọi người đâu có cùng đi tra xét tình báo, lén lút đi giết không tha!"

"Waaaaah-----"

...

Giống như như thường lệ, hơn một trăm dũng sĩ của quốc gia ngầm Vĩnh Hằng đang tụ tập với nhau, kết quả chính là một khung cảnh ồn ào, ầm ĩ, ngươi một lời, ta một từ, ầm ầm khiến người ta phiền lòng.

Tuy nhiên, sự phiền lòng ấy cũng chẳng kéo dài bao lâu.

Mạc La Tư kiên định bước đi, hướng tới vị trí kết giới.

Những người chơi nhìn hành động của Mạc La Tư, liền đi theo. Ai cũng không muốn bỏ qua nội dung phấn khích của vở kịch, hoặc cũng có thể một nhiệm vụ phiêu lưu bất ngờ. Thoạt nhìn, bọn họ giống như là theo Mạc La Tư đi tới nơi này, nhất định cũng là vì nguyên nhân này, Không thể giống với lời nói của Mạc La Tư:

"Ta đã không còn gì để vướng bận, lúc này, ta đến đây là vì muốn tìm kiếm ý nghĩa chân chính của cuộc sống. Các ngươi không cần phải bảo vệ ta, ta sẽ tự mình đột phá khó khăn, hoàn thành niết bàn."

Những lời này nghe như thế nào đều giống như hắn đang đi tìm cái chết vậy a.

Mạ La Tư mang theo kiếm ngắn cùng tấm khiên, trên người mặc bộ áo giáp, chỉ như vậy liền hướng tới vị trí kết giới, nơi hắn định buông bỏ tất cả. Nhưng kết giới không bao phủ hoàn toàn, phía trước hắn không xa là một trạm gác được xây dựng ngay trên lối vào, còn có nhân viên trông coi, đó là ba con Nhuyễn Nê Quái đội nón bảo hộ màu vàng.

Ba quái bùn nhão đang ngồi nói chuyện cùng nhau, trong tay chúng còn có vài con sâu nhỏ đang ngọ nguậy, trên người sâu nhỏ có khắc chữ số, đó là một trò chơi bài được lưu hành rất phổ biến. Mỗi lần ra hai bài tẩy, thông qua tổ hợp, con số trên sâu nhỏ của người chơi nào lớn hơn là có thể ăn luôn con số của sâu người chơi khác. Tiếp tục ăn cho đến khi không còn bài mới thôi, và trò chơi kết thúc.

Tuy nhiên, xem tình huống của bọn họ, trò chơi hẳn là vừa mới bắt đầu thôi a.

"Tình huống như thế nào?"

Trong đó, có một tên quái bùn nhão "đứng lên", bởi vì không có chân nên động tác đứng lên của hắn thật giống như một bãi nước bùn từ trên ghế rơi xuống mặt đất. Và sau đó, trải qua một quá trình đông lạnh, đống bùn đất kia lần nữa tổ hợp, biến thành hình dáng thẳng đứng. Cũng may, cái mũ bảo hộ trên đầu hắn từ đầu đến cuối rất vững chắc, nên không có rơi xuống được.

An toàn sản xuất là trên hết! "Này, ngươi định làm gì a? Nơi này là sân của công trường tư nhân đang thi công. Ngươi không thể tiến vào rồi nhanh chóng rời đi được."

Quái bùn nhão thứ hai nói, cũng theo sát mà "đứng lên". Nhuyễn Nê Quái thứ ba lấy từ trong thân thể chính mình một cây gậy ngắn, dùng để làm vũ khí phòng thân. Nhưng người đông thế mạnh, so với đám Mạc La Tư bên này nhiều người như vậy, ba con Nhuyễn Nê quái xem ra không đủ chống lại a.

Bên cạnh ba quái bùn nhão trong trạm gác có thể thấy mấy khối bài dựng thẳng đứng.

[Sự cố không lưu tình, báo động phải dài]

[Sự cố có thể lựa chọn hai là sửa đổi, một là quay về: lão bà tái giá! con nhỏ sửa họ! Tài sản về người khác! ]

[Ai là anh hùng ai là hảo hán, cùng lao động thi đua so tài ]

[Có hàng vạn con đường, an toàn là trên hết]

...

Không thể không nói, quảng cáo được viết không tệ chút nào.

Thế nhưng, Mạc La Tư cũng không thèm nhìn đến những quảng cáo đó, hắn tính toán muốn chiếm nông trường của thế lực Hắc ám thì phải liều chết chiến đấu. Hắn đi tới Nhuyễn Nê Quái trước mặt, tiếp đó giơ thanh kiếm ngắn trong tay lên, định hô to một tiếng, hắn bỗng nghe tiếng vang ồn ào từ phía sau.

"Mau mau! Ngay phía trước!"

"Nơi này hẳn chính là nông trường mà các ngươi nói sao? Xin hỏi ba bị có phải là nhân viên công tác không vậy?"

"Có thể cho chúng ta biết, UU đọc sách www.uukanshu.com kết giới này cùng một trong bảy ma vương là Mã Mông có quan hệ gì không?"

"Mã Mông làm ma vương, vì sao chủ nông trường phải đối phó với thế giới ngầm?"

"Lúc này, quốc gia ngầm Vĩnh Hằng cứu nguy cho thành phố, liệu có chỗ tốt nào đó không thể cho ai biết không?"

"Có thể trả lời câu hỏi phỏng vấn của chúng ta không?"

Một đoàn phóng viên cưỡi một thú bọ cánh cứng chạy tới hiện trường.

Ba Nhuyễn Nê Quái lập tức biểu lộ sự bối rối, không biết phải làm sao. Bọn họ trái phải nhìn nhau, lúc sau liền nói:

"Để ta đi hỏi đốc công!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện