Mạc La Tư cảm thấy sự việc có chút không phù hợp.
Hắn vốn dĩ muốn thể hiện bản thân mình một chút trước mặt lãnh chúa Hạ Lạc Khắc đại nhân, để có thể đứng vững trong ngục tối, để dành được sự khen ngợi của Hạ Lạc Khắc lãnh chúa, hắn đã chọn ra 10 yêu tinh xuất sắc nhất dự định đi bắt sống 1 con nhện, về làm đạo cụ tập luyện cho các yêu tinh.
Chọn ra 10 yêu tinh xuất sắc cũng chỉ để trợ giúp cho bản thân, nhưng trong tình hình này, đám yêu tinh này lại trở thành vật cản đường mình!
Có một con yêu tinh trên đầu gắn mấy chữ to màu xanh "Nhiên Thiêu Hung Mao" sau khi lao ra xa hàng trăm mét, nó đứng lên cao và nhìn xung quanh, vẻ mặt căng thẳng.
Liên quan đến vấn đề về những cái tên màu xanh lá cây trên đầu những yêu tinh này, Mạc La Tư cũng đã phản ánh với Hạ Lạc Khắc lãnh chúa đại nhân, nhưng Hạ Lạc Khắc đã trả lời: "Đó chỉ là một loại chiêu trò để chúng có thể nâng cao tinh thần tích cực mà thôi, ngươi không cần lo!"
Nếu như lãnh chúa đại nhân đã không để tâm, đây là mánh khóe nhỏ sử dụng ma thuật, Mạc La Tư cũng không hỏi nhiều nữa.
"Phía trước an toàn rồi, không thấy có lũ nhện dưới lòng đất!"
Yêu tinh có tên Nhiên Thiêu Hung Mao chạy ra ngoài quan sát rồi quay lại báo.
"Không thể chủ quan được, nhiệm vụ này hỏng thì sẽ không có cơ hội làm lại, nếu lỡ lũ nhện quá đông, chúng ta lập tức quay đầu chạy, không được lưỡng lự!"
Yêu tinh trên đầu gắn mấy chữ "Mai Xuyên Khốc Tử" và một vài người bạn đồng hành với thái độ nghiêm túc đã nói như vậy.
Yêu tinh trên đầu gắn hai chữ "Á Sắt" cũng là một người mà Mạc La Tư xem trọng nhất, cho rằng là tên yêu tinh có khả năng trở thành chiến sĩ đạt yêu cầu sớm nhất, cũng là kẻ nghiêm túc biết dùng đá mài kiếm.
Chưa kể một vài người khác, tất cả được bảo vệ xung quanh Mạc La Tư bộ dạng cảnh giác cao độ. Không chỉ vậy, ngay cả trước mặt Mạc La Tư, bắt đầu thảo luận về cách hợp tác với nhau để bắt những con nhện dưới lòng đất. Nếu có nguy hiểm, ai sẽ gom thi thể người chết lại để thu hút lũ nhện giúp những người khác có thể trốn thoát?...
"Đủ rồi! Nếu các ngươi nghĩ rằng nhiệm vụ này là ra ngoài chơi trò chơi, thì các ngươi có thể quay lại ngay bây giờ! Mấy người phía trước các ngươi mau đi dò đường, ngươi muốn để lộ vị trí của chúng ta hay sao hả? Các ngươi cứ vây quanh ta như vậy, Nếu phát hiện ra mục tiêu, ta không thể kịp thời bắt lấy chúng, vậy các ngươi có bắt được nó không? "
Mạc La Tư mất đi sự kiên nhẫn, đùng đùng nổi giận với đám yêu tinh bên cạnh đến nỗi trong mắt đám yêu tinh, hắn không phải huấn luyện viên của mình nữa.
Không phải nhiệm vụ này mình là nhân vật chính sao? Khó trách những con yêu tinh này chỉ dè dặt bám theo phía sau, vì lo sợ không cẩn thận thì cái mạng nhỏ cũng không còn? Mặc dù họ luôn miệng nói mấy câu "nếu chết rồi nhiệm vụ cũng thất bại", nhưng tại sao Ma Lạc Tư không thấy rằng họ không sợ cái chết một chút nào, nhưng tại sao ánh mắt chúng nhìn mình lại có chút cổ quái như vậy, đám yêu tinh không biết trời cao đất dày này lo sợ mình chết hay sao? Chúng khẳng định người chết không phải là chúng?
Điều này khiến Mạc La Tư cảm thấy bọn chúng mới là nhân vật chính của nhiệm vụ này, cảm giác như sức mạnh của mình đã bị nghi ngờ. Sau một trận nổi giận, lũ yêu tinh không tiếp tục trò chuyện, chúng nhanh chóng làm theo chỉ hướng dẫn của Mạc La Tư, lùi về phía sau Mạc La Tư và 1 hàng người tiếp tục bày bố trận tiến về phía trước.
"NPC huấn luyện viên này quá độc đoán. Trí tuệ nhân tạo này mạnh đến mức có thể tương tác với yêu tinh trong thời gian thực?"
"Nhỏ tiếng thôi, đừng để cho huấn luyện viên nghe thấy, đợi đến khi quay lại, sẽ hủy tư cách nhiệm vụ của ngươi, coi như ngươi đi một chuyến vô ích rồi."
"Chắc sẽ không vì việc này mà hủy bỏ tư cách nhiệm vụ đâu?"
"Cái này rất khó nói, trò chơi này rất thật, ta không ngạc nhiên về những gì đã xảy ra!"
Lũ yêu tinh không kiên nhẫn được vẫn thì thầm nói chuyện riêng với nhau, Mạc La Tư chuẩn bị nổi giận, thì nghe thấy Á Sắt đột nhiên nói:
"Xuỵt, im lặng hết đi! Có thứ gì đó kìa!"
Mọi người nghe thấy Á Sắt cảnh báo, tất cả bọn họ đều hoảng hốt. Mạc La Tư cũng ngồi xổm xuống và nhanh chóng nhìn thấy lối vào hang trước mặt. Có hai con nhện dưới lòng đất chui ra từ phía sau từ những tảng đá lớn, hai con nhện dưới lòng đất rõ ràng đã phát hiện ra Mạc La Tư và nhóm của hắn.
"Giết một con trước! Các ngươi mau đi thu hút sự chú ý của con còn lại!"
Mạc La Tư lớn tiếng chỉ huy, sau đó lao về phía hai con nhện dưới lòng đất trước mặt anh ta, một số người cùng với Mai Xuyên Khốc Tử liền xông ra ngoài.
Mạc La Tư rất nhanh, khi đến gần một trong số hai con nhện dưới lòng đất, anh ta nhảy lên cao và chém vào mắt và miệng nó, một dòng máu xanh chảy ra. Anh ta hành động dứt khoát không chút do dự
Ngay khi Mạc La Tư chuẩn bị giết con nhện thứ hai, con nhện giơ hai chân lên và dường như bắt đầu tấn công Mạc La Tư, hắn không hoảng loạn mà hết sức tập trung tinh thần, chuẩn bị không né tránh, cho nó một đòn chí mạng, lúc anh ta trực tiếp lao tới, thì Mai Xuyên Khốc Tủ cũng xông lên đâm trúng vào chân con nhện, cái chân của nó đâm xuyên qua bụng Mai Xuyên Khốc Tử, con nhện mất cân bằng, làm cho Mạc La Tư một phen choáng váng, tên yêu tinh này không muốn sống nữa sao?
Nhưng cũng thật may chính vì tinh thần, sự hi sinh cúa Mai Xuyên Khốc Tử, Mạc La Tư nhân lúc con nhện mất cân bằng liên lao lên dùng kiếm chém vỡ bụng của nó, nó kêu lên đến chói tai, sau đó nó ngã ra nền đất nằm bất động, chân nó vẫn còn móc vào người của Mai Xuyên Khốc Tử.
Mạc La Tư không kịp bận tâm xem Mai Xuyên Khốc Tử còn sống hay đã chết nữa mà phải lập tức đối phó với một con nhện khác, những tên yêu tinh khác vẫn thực hiện tốt mệnh lệnh của Mạc La Tư, chúng đang vây lấy con nhện bị ngã, dùng những kỹ năng chiến đấu mà Mạc La Tư chỉ dạy không ngừng phát động tấn công, một vài người rất nhanh chóng chém đứt chân của con nhện thứ 2 dưới lòng đất, còn dùng dây xích sắt đem theo trói chúng 3 vòng trong ngoài, cùng với sự trợ giúp của Mạc La Tư nhanh chóng trói chặt chân chúng không thể cử động được.
Kế hoạch bắt nhện khá thành công, nhưng nó cũng phải trả giá bằng việc hy sinh một yêu tinh khác.
Mạc La Tư cảm thấy rằng cũng không có cách nào khác. Nếu con yêu tinh đó nghe theo mệnh lệnh của chính mình, cùng với những người khác đối phó với một con nhện dưới lòng đất, có lẽ họ sẽ không bắt được nó.
Mạc La Tư thực sự không thể hiểu tại sao con yêu tinh này lại dấn thân lao vào cái chết như vậy. Lời giải thích duy nhất là nó đang cố gắng bảo vệ hắn, nhưng thành thật mà nói, họ quen biết nhau còn chưa tới 1 ngày? Vì mình mà làm tới mức đó sao?
Mạc La Tư để những con yêu tinh khác nắm lấy sợi xích và sau đó lao về phía Mai Xuyên Khốc Tử.
Mai Xuyên Khốc Tử vẫn còn sống, nhưng chân của con nhện đã đâm xuyên qua bụng hắn, lực tác động mạnh đã đâm thủng áo giáp, rõ ràng áo giáp không thể phòng ngự triệt để sự công kích của lũ nhện.
Máu đỏ tươi chảy xuống mặt đất. Mai Xuyên Khốc Tử không nói gì, nhưng một tay nắm lấy chân con nhện, trong khi tay kia nắm lấy thanh kiếm ngắn trong khi cắt chân con nhện, cùng lúc đó máu anh ta chảy ra dữ dội, máu từ khóe miệng anh ta tuôn ra, Mạc La Tư đã nhìn ra, hắn muốn chặt đứt chân con nhện để tự cứu mình. Đúng là một người đàn ông có khát vọng sống mạnh mẽ!
Lúc này Mạc La Tư rất ngưỡng mộ Mai Xuyên Khốc Tử. Mặc dù hành động khi nãy của Mai Xuyên Khốc tử rất ngầu, nhưng với ý chí kiên cường của anh ta, nó đã đủ để có thể gọi là một chiến sĩ đủ tiêu chuẩn, một chiến binh xuất sắc!
Mà một chiến sĩ xuất sắc không nên chết một cách đau đớn như vậy!
"Huynh đệ, mặc dù ta không hiểu tại sao ngươi lại bảo vệ ta như vậy, nhưng ta sẽ luôn nhớ đến ngươi." Mạc La Tư nhìn Mai Xuyên Khốc Tử, người vẫn đang thoi thóp trong vô vọng, thở dài và lấy ra thanh kiếm ngắn dính đầy máu xanh của mình ra, nắm lấy vai của Mai Xuyên Khốc Tử, chuẩn bị cho anh ta một nhát, giúp anh ta giải thoát những đau đớn.
"Đợi một chút, ngươi đang làm gì vậy?" Mai Xuyên Khốc Tử đang tự hỏi làm thế nào mà huấn luyện viên mới NPC đột nhiên lại nói những lời này với mình. Có nhiệm vụ đặc biệt nào sao? Kết quả là hắn thấy huấn luyện viên NPC hướng thẳng về phía cổ họng hắn, làm cho Mai Xuyên Khốc Tử ta sợ đến nỗi nhanh chóng giơ tay và ngăn anh ta lại, dù muốn hay không tay cũng nắm vào mũi kiếm.
Tốt rồi, trước khi chết ngay cả tay cũng bị thương rồi.
Ngươi là một chiến binh dũng cảm, ta muốn cho bạn một danh hiệu chiến binh dũng cảm, ra đi bình an, nguyện ngươi ở minh giới mạnh khỏe! Mạc La Tư nói với nỗi đau như vậy, anh nắm lấy vai của Mai Xuyên Khốc Tử và chĩa mũi kiếm về phía cổ họng hắn. "Này, đừng nói nữa, sẽ rất sớm thôi..."
"Chờ một chút! Ta cảm thấy ta vẫn có hi vọng cứu chữa! Á Sắt! Hung Mao! Lại đây giúp ta một chút!"
Mai Xuyên Khốc Tử đã nói như vậy, hắn lớn tiếng gọi.
Á Sắt và Hung Mao lúc này cũng mau chạy đến, Mai Xuyên Khốc Tử thấy hai người kia đi đến liền nói:
"Hai vị huynh đệ hãy giúp tôi, đưa tôi ra, cái chân này của tôi bị kẹt không cử động được, và tại sao NPC này muốn giết tôi? Cái quái gì, trò chơi được thiết lập lại ư, bị thương nặng đến một mức độ nhất định là coi như đã chết?" Mai Xuyên Khốc Tử nói, Á Sắt và Hung Mao cũng không rõ lắm về những gì đã xảy ra, nhưng hai người vẫn sẵn sàng giúp Mai Xuyên Khốc Tử cắt chân con nhện."
Mạc La Tư ở lại bên cạnh ngây người nhìn!? Chân của con nhện lớn như vậy đâm xuyên qua dạ dày, bây giờ ruột nội tạng có lẽ đã bị rối tung, phải không? Ngay cả khi không chết, cũng sẽ đau đến chết đi sống lại, Nếu không may mắn sẽ bị tra tấn trong vài giờ, nếu may mắn thì có thể ngất đi rồi chết trong cơn hôn mê, rõ rằng Mai Xuyên Khốc Tử rất kém may mắn! Bản thân mình là muốn giúp anh ta được giải thoát, nhưng anh ta lại phản kháng rất mạnh, vào những lúc thế này không phải nên nói mấy câu: "Cám ơn huấn luyện viên" sao.
Trong lúc Mạc La Tư nghĩ, Á Sắt và Hung Mao đã chém đứt được chân của con nhện, đồng thời đỡ Mai Xuyên Khốc Tử dậy, hắn thử bước hai bước nhưng do vết thương quá nặng, kìm nén cảm giác đau đớn, cơn đau không đau, nhưng chân mềm nhũn ra bước không vững nữa.
Không có cách nào khác, hai ngươi Á Sắt và Nhiên Thiêu Hung Mao cũng chỉ biết đỡ hắn ta dậy.
Nếu Mai Xuyên Khốc Tử cảm thấy vẫn có thể cứu chữa được và vẫn tiếp tục kiên trì, Mạc La Tư cũng sẽ kiên trì giữ thể diện, cái chết vẻ vang của một chiến sĩ cần có cho hắn, mặc dù Mạc La Tử tò mò vì sao trông Mai Xuyên Khốc Tử trông không có vẻ đau đớn, nhưng trong lòng thì nghĩ rằng Mai Xuyên Khốc Tử vẫn đang kiên trì với ý chí ngoan cường.
Chỉ là sự việc xảy ra sau đó lại làm cho Mạc La Tư hoài nghi đến kinh ngạc.
Bởi vì nó không chỉ là bộ dạng "sinh tử vô thường, quyết không phục" của Mai Xuyên Khốc Tử, ngay cả những yêu tinh khác cũng thờ ơ với sự sống chết của Mai Xuyên Khốc Tử, và thậm chí nói chuyện và cười.
"Mai Xuyên Khốc Tử, khi nãy ngươi thật lợi hại, bọn ta còn chưa kịp phản ứng thì ngươi đã xông lên cản nó lại rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, nếu ngươi không cản nó lại có lẽ nhiệm vụ của chúng ta cũng sớm thất bại rồi!"
"Quá lợi hại!"
Mọi người đều khen ngợi Mai Xuyên Khốc Tử, nhưng không hề có cuộc thảo luận nào về màn trình diễn dũng cảm của Mạc La Tư. Mạc La Tư không thể hiểu tại sao điều này xảy ra. Lần này mọi người chẳng phải nên nói về hắn hay sao?
Không chỉ vậy, họ còn nói chuyện và cười cùng với Mai Xuyên Khốc Tử suốt chặng đường. Điều quan trọng là Mai Xuyên Khốc Tử cũng đang nói cười vui vẻ với chúng, giống như một nửa chân nhện vẫn không hề tồn tại, khuôn mặt anh ta ngày càng tái nhợt, máu chảy khắp người vẫn không thể ngăn được cuộc trò chuyện vui vẻ của họ. Vốn dĩ không tồn tại cảm xúc bi thương khi người bạn đồng hành sắp ra đi!
Trong khi kéo những con nhện bị trói, trong khi vừa đỡ Mai Xuyên Khốc Tử, vừa đi vừa cười đùa nói chuyện, khi sắp đến lối vào của ngục tối vương quốc vĩnh cửu, Mai Xuyên Khốc Tử đã không thể chờ và tắt thở...
Mạc La Tư nhắm mắt lại và thương tiếc cho con yêu tinh dũng cảm quen biết ngày hôm đó. Nếu ở trong đấu trường, một con yêu tinh dũng cảm như vậy chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao trên đấu trường.
Mạc La Tư cảm thấy bản thân có trách nhiệm an ủi những người khác, hắn ta đau xót nói:
"Các vị, mặc dù Mai Xuyên Khốc tử đã mãi mãi rời xa chúng ta, nhưng xin mọi người đừng quá đau lòng, để chúng ta có thể mặc niệm cầu phúc cho anh ta."
"Huấn luyện viên, mau nhanh lên đừng mặc niệm nữa, ngục tối ngay trước mặt rồi, lát nữa ta còn phải ăn cơm!"
Yêu tinh tên Nhiên Thiêu Hung Mao vội vàng nói.
Hắn vốn dĩ muốn thể hiện bản thân mình một chút trước mặt lãnh chúa Hạ Lạc Khắc đại nhân, để có thể đứng vững trong ngục tối, để dành được sự khen ngợi của Hạ Lạc Khắc lãnh chúa, hắn đã chọn ra 10 yêu tinh xuất sắc nhất dự định đi bắt sống 1 con nhện, về làm đạo cụ tập luyện cho các yêu tinh.
Chọn ra 10 yêu tinh xuất sắc cũng chỉ để trợ giúp cho bản thân, nhưng trong tình hình này, đám yêu tinh này lại trở thành vật cản đường mình!
Có một con yêu tinh trên đầu gắn mấy chữ to màu xanh "Nhiên Thiêu Hung Mao" sau khi lao ra xa hàng trăm mét, nó đứng lên cao và nhìn xung quanh, vẻ mặt căng thẳng.
Liên quan đến vấn đề về những cái tên màu xanh lá cây trên đầu những yêu tinh này, Mạc La Tư cũng đã phản ánh với Hạ Lạc Khắc lãnh chúa đại nhân, nhưng Hạ Lạc Khắc đã trả lời: "Đó chỉ là một loại chiêu trò để chúng có thể nâng cao tinh thần tích cực mà thôi, ngươi không cần lo!"
Nếu như lãnh chúa đại nhân đã không để tâm, đây là mánh khóe nhỏ sử dụng ma thuật, Mạc La Tư cũng không hỏi nhiều nữa.
"Phía trước an toàn rồi, không thấy có lũ nhện dưới lòng đất!"
Yêu tinh có tên Nhiên Thiêu Hung Mao chạy ra ngoài quan sát rồi quay lại báo.
"Không thể chủ quan được, nhiệm vụ này hỏng thì sẽ không có cơ hội làm lại, nếu lỡ lũ nhện quá đông, chúng ta lập tức quay đầu chạy, không được lưỡng lự!"
Yêu tinh trên đầu gắn mấy chữ "Mai Xuyên Khốc Tử" và một vài người bạn đồng hành với thái độ nghiêm túc đã nói như vậy.
Yêu tinh trên đầu gắn hai chữ "Á Sắt" cũng là một người mà Mạc La Tư xem trọng nhất, cho rằng là tên yêu tinh có khả năng trở thành chiến sĩ đạt yêu cầu sớm nhất, cũng là kẻ nghiêm túc biết dùng đá mài kiếm.
Chưa kể một vài người khác, tất cả được bảo vệ xung quanh Mạc La Tư bộ dạng cảnh giác cao độ. Không chỉ vậy, ngay cả trước mặt Mạc La Tư, bắt đầu thảo luận về cách hợp tác với nhau để bắt những con nhện dưới lòng đất. Nếu có nguy hiểm, ai sẽ gom thi thể người chết lại để thu hút lũ nhện giúp những người khác có thể trốn thoát?...
"Đủ rồi! Nếu các ngươi nghĩ rằng nhiệm vụ này là ra ngoài chơi trò chơi, thì các ngươi có thể quay lại ngay bây giờ! Mấy người phía trước các ngươi mau đi dò đường, ngươi muốn để lộ vị trí của chúng ta hay sao hả? Các ngươi cứ vây quanh ta như vậy, Nếu phát hiện ra mục tiêu, ta không thể kịp thời bắt lấy chúng, vậy các ngươi có bắt được nó không? "
Mạc La Tư mất đi sự kiên nhẫn, đùng đùng nổi giận với đám yêu tinh bên cạnh đến nỗi trong mắt đám yêu tinh, hắn không phải huấn luyện viên của mình nữa.
Không phải nhiệm vụ này mình là nhân vật chính sao? Khó trách những con yêu tinh này chỉ dè dặt bám theo phía sau, vì lo sợ không cẩn thận thì cái mạng nhỏ cũng không còn? Mặc dù họ luôn miệng nói mấy câu "nếu chết rồi nhiệm vụ cũng thất bại", nhưng tại sao Ma Lạc Tư không thấy rằng họ không sợ cái chết một chút nào, nhưng tại sao ánh mắt chúng nhìn mình lại có chút cổ quái như vậy, đám yêu tinh không biết trời cao đất dày này lo sợ mình chết hay sao? Chúng khẳng định người chết không phải là chúng?
Điều này khiến Mạc La Tư cảm thấy bọn chúng mới là nhân vật chính của nhiệm vụ này, cảm giác như sức mạnh của mình đã bị nghi ngờ. Sau một trận nổi giận, lũ yêu tinh không tiếp tục trò chuyện, chúng nhanh chóng làm theo chỉ hướng dẫn của Mạc La Tư, lùi về phía sau Mạc La Tư và 1 hàng người tiếp tục bày bố trận tiến về phía trước.
"NPC huấn luyện viên này quá độc đoán. Trí tuệ nhân tạo này mạnh đến mức có thể tương tác với yêu tinh trong thời gian thực?"
"Nhỏ tiếng thôi, đừng để cho huấn luyện viên nghe thấy, đợi đến khi quay lại, sẽ hủy tư cách nhiệm vụ của ngươi, coi như ngươi đi một chuyến vô ích rồi."
"Chắc sẽ không vì việc này mà hủy bỏ tư cách nhiệm vụ đâu?"
"Cái này rất khó nói, trò chơi này rất thật, ta không ngạc nhiên về những gì đã xảy ra!"
Lũ yêu tinh không kiên nhẫn được vẫn thì thầm nói chuyện riêng với nhau, Mạc La Tư chuẩn bị nổi giận, thì nghe thấy Á Sắt đột nhiên nói:
"Xuỵt, im lặng hết đi! Có thứ gì đó kìa!"
Mọi người nghe thấy Á Sắt cảnh báo, tất cả bọn họ đều hoảng hốt. Mạc La Tư cũng ngồi xổm xuống và nhanh chóng nhìn thấy lối vào hang trước mặt. Có hai con nhện dưới lòng đất chui ra từ phía sau từ những tảng đá lớn, hai con nhện dưới lòng đất rõ ràng đã phát hiện ra Mạc La Tư và nhóm của hắn.
"Giết một con trước! Các ngươi mau đi thu hút sự chú ý của con còn lại!"
Mạc La Tư lớn tiếng chỉ huy, sau đó lao về phía hai con nhện dưới lòng đất trước mặt anh ta, một số người cùng với Mai Xuyên Khốc Tử liền xông ra ngoài.
Mạc La Tư rất nhanh, khi đến gần một trong số hai con nhện dưới lòng đất, anh ta nhảy lên cao và chém vào mắt và miệng nó, một dòng máu xanh chảy ra. Anh ta hành động dứt khoát không chút do dự
Ngay khi Mạc La Tư chuẩn bị giết con nhện thứ hai, con nhện giơ hai chân lên và dường như bắt đầu tấn công Mạc La Tư, hắn không hoảng loạn mà hết sức tập trung tinh thần, chuẩn bị không né tránh, cho nó một đòn chí mạng, lúc anh ta trực tiếp lao tới, thì Mai Xuyên Khốc Tủ cũng xông lên đâm trúng vào chân con nhện, cái chân của nó đâm xuyên qua bụng Mai Xuyên Khốc Tử, con nhện mất cân bằng, làm cho Mạc La Tư một phen choáng váng, tên yêu tinh này không muốn sống nữa sao?
Nhưng cũng thật may chính vì tinh thần, sự hi sinh cúa Mai Xuyên Khốc Tử, Mạc La Tư nhân lúc con nhện mất cân bằng liên lao lên dùng kiếm chém vỡ bụng của nó, nó kêu lên đến chói tai, sau đó nó ngã ra nền đất nằm bất động, chân nó vẫn còn móc vào người của Mai Xuyên Khốc Tử.
Mạc La Tư không kịp bận tâm xem Mai Xuyên Khốc Tử còn sống hay đã chết nữa mà phải lập tức đối phó với một con nhện khác, những tên yêu tinh khác vẫn thực hiện tốt mệnh lệnh của Mạc La Tư, chúng đang vây lấy con nhện bị ngã, dùng những kỹ năng chiến đấu mà Mạc La Tư chỉ dạy không ngừng phát động tấn công, một vài người rất nhanh chóng chém đứt chân của con nhện thứ 2 dưới lòng đất, còn dùng dây xích sắt đem theo trói chúng 3 vòng trong ngoài, cùng với sự trợ giúp của Mạc La Tư nhanh chóng trói chặt chân chúng không thể cử động được.
Kế hoạch bắt nhện khá thành công, nhưng nó cũng phải trả giá bằng việc hy sinh một yêu tinh khác.
Mạc La Tư cảm thấy rằng cũng không có cách nào khác. Nếu con yêu tinh đó nghe theo mệnh lệnh của chính mình, cùng với những người khác đối phó với một con nhện dưới lòng đất, có lẽ họ sẽ không bắt được nó.
Mạc La Tư thực sự không thể hiểu tại sao con yêu tinh này lại dấn thân lao vào cái chết như vậy. Lời giải thích duy nhất là nó đang cố gắng bảo vệ hắn, nhưng thành thật mà nói, họ quen biết nhau còn chưa tới 1 ngày? Vì mình mà làm tới mức đó sao?
Mạc La Tư để những con yêu tinh khác nắm lấy sợi xích và sau đó lao về phía Mai Xuyên Khốc Tử.
Mai Xuyên Khốc Tử vẫn còn sống, nhưng chân của con nhện đã đâm xuyên qua bụng hắn, lực tác động mạnh đã đâm thủng áo giáp, rõ ràng áo giáp không thể phòng ngự triệt để sự công kích của lũ nhện.
Máu đỏ tươi chảy xuống mặt đất. Mai Xuyên Khốc Tử không nói gì, nhưng một tay nắm lấy chân con nhện, trong khi tay kia nắm lấy thanh kiếm ngắn trong khi cắt chân con nhện, cùng lúc đó máu anh ta chảy ra dữ dội, máu từ khóe miệng anh ta tuôn ra, Mạc La Tư đã nhìn ra, hắn muốn chặt đứt chân con nhện để tự cứu mình. Đúng là một người đàn ông có khát vọng sống mạnh mẽ!
Lúc này Mạc La Tư rất ngưỡng mộ Mai Xuyên Khốc Tử. Mặc dù hành động khi nãy của Mai Xuyên Khốc tử rất ngầu, nhưng với ý chí kiên cường của anh ta, nó đã đủ để có thể gọi là một chiến sĩ đủ tiêu chuẩn, một chiến binh xuất sắc!
Mà một chiến sĩ xuất sắc không nên chết một cách đau đớn như vậy!
"Huynh đệ, mặc dù ta không hiểu tại sao ngươi lại bảo vệ ta như vậy, nhưng ta sẽ luôn nhớ đến ngươi." Mạc La Tư nhìn Mai Xuyên Khốc Tử, người vẫn đang thoi thóp trong vô vọng, thở dài và lấy ra thanh kiếm ngắn dính đầy máu xanh của mình ra, nắm lấy vai của Mai Xuyên Khốc Tử, chuẩn bị cho anh ta một nhát, giúp anh ta giải thoát những đau đớn.
"Đợi một chút, ngươi đang làm gì vậy?" Mai Xuyên Khốc Tử đang tự hỏi làm thế nào mà huấn luyện viên mới NPC đột nhiên lại nói những lời này với mình. Có nhiệm vụ đặc biệt nào sao? Kết quả là hắn thấy huấn luyện viên NPC hướng thẳng về phía cổ họng hắn, làm cho Mai Xuyên Khốc Tử ta sợ đến nỗi nhanh chóng giơ tay và ngăn anh ta lại, dù muốn hay không tay cũng nắm vào mũi kiếm.
Tốt rồi, trước khi chết ngay cả tay cũng bị thương rồi.
Ngươi là một chiến binh dũng cảm, ta muốn cho bạn một danh hiệu chiến binh dũng cảm, ra đi bình an, nguyện ngươi ở minh giới mạnh khỏe! Mạc La Tư nói với nỗi đau như vậy, anh nắm lấy vai của Mai Xuyên Khốc Tử và chĩa mũi kiếm về phía cổ họng hắn. "Này, đừng nói nữa, sẽ rất sớm thôi..."
"Chờ một chút! Ta cảm thấy ta vẫn có hi vọng cứu chữa! Á Sắt! Hung Mao! Lại đây giúp ta một chút!"
Mai Xuyên Khốc Tử đã nói như vậy, hắn lớn tiếng gọi.
Á Sắt và Hung Mao lúc này cũng mau chạy đến, Mai Xuyên Khốc Tử thấy hai người kia đi đến liền nói:
"Hai vị huynh đệ hãy giúp tôi, đưa tôi ra, cái chân này của tôi bị kẹt không cử động được, và tại sao NPC này muốn giết tôi? Cái quái gì, trò chơi được thiết lập lại ư, bị thương nặng đến một mức độ nhất định là coi như đã chết?" Mai Xuyên Khốc Tử nói, Á Sắt và Hung Mao cũng không rõ lắm về những gì đã xảy ra, nhưng hai người vẫn sẵn sàng giúp Mai Xuyên Khốc Tử cắt chân con nhện."
Mạc La Tư ở lại bên cạnh ngây người nhìn!? Chân của con nhện lớn như vậy đâm xuyên qua dạ dày, bây giờ ruột nội tạng có lẽ đã bị rối tung, phải không? Ngay cả khi không chết, cũng sẽ đau đến chết đi sống lại, Nếu không may mắn sẽ bị tra tấn trong vài giờ, nếu may mắn thì có thể ngất đi rồi chết trong cơn hôn mê, rõ rằng Mai Xuyên Khốc Tử rất kém may mắn! Bản thân mình là muốn giúp anh ta được giải thoát, nhưng anh ta lại phản kháng rất mạnh, vào những lúc thế này không phải nên nói mấy câu: "Cám ơn huấn luyện viên" sao.
Trong lúc Mạc La Tư nghĩ, Á Sắt và Hung Mao đã chém đứt được chân của con nhện, đồng thời đỡ Mai Xuyên Khốc Tử dậy, hắn thử bước hai bước nhưng do vết thương quá nặng, kìm nén cảm giác đau đớn, cơn đau không đau, nhưng chân mềm nhũn ra bước không vững nữa.
Không có cách nào khác, hai ngươi Á Sắt và Nhiên Thiêu Hung Mao cũng chỉ biết đỡ hắn ta dậy.
Nếu Mai Xuyên Khốc Tử cảm thấy vẫn có thể cứu chữa được và vẫn tiếp tục kiên trì, Mạc La Tư cũng sẽ kiên trì giữ thể diện, cái chết vẻ vang của một chiến sĩ cần có cho hắn, mặc dù Mạc La Tử tò mò vì sao trông Mai Xuyên Khốc Tử trông không có vẻ đau đớn, nhưng trong lòng thì nghĩ rằng Mai Xuyên Khốc Tử vẫn đang kiên trì với ý chí ngoan cường.
Chỉ là sự việc xảy ra sau đó lại làm cho Mạc La Tư hoài nghi đến kinh ngạc.
Bởi vì nó không chỉ là bộ dạng "sinh tử vô thường, quyết không phục" của Mai Xuyên Khốc Tử, ngay cả những yêu tinh khác cũng thờ ơ với sự sống chết của Mai Xuyên Khốc Tử, và thậm chí nói chuyện và cười.
"Mai Xuyên Khốc Tử, khi nãy ngươi thật lợi hại, bọn ta còn chưa kịp phản ứng thì ngươi đã xông lên cản nó lại rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, nếu ngươi không cản nó lại có lẽ nhiệm vụ của chúng ta cũng sớm thất bại rồi!"
"Quá lợi hại!"
Mọi người đều khen ngợi Mai Xuyên Khốc Tử, nhưng không hề có cuộc thảo luận nào về màn trình diễn dũng cảm của Mạc La Tư. Mạc La Tư không thể hiểu tại sao điều này xảy ra. Lần này mọi người chẳng phải nên nói về hắn hay sao?
Không chỉ vậy, họ còn nói chuyện và cười cùng với Mai Xuyên Khốc Tử suốt chặng đường. Điều quan trọng là Mai Xuyên Khốc Tử cũng đang nói cười vui vẻ với chúng, giống như một nửa chân nhện vẫn không hề tồn tại, khuôn mặt anh ta ngày càng tái nhợt, máu chảy khắp người vẫn không thể ngăn được cuộc trò chuyện vui vẻ của họ. Vốn dĩ không tồn tại cảm xúc bi thương khi người bạn đồng hành sắp ra đi!
Trong khi kéo những con nhện bị trói, trong khi vừa đỡ Mai Xuyên Khốc Tử, vừa đi vừa cười đùa nói chuyện, khi sắp đến lối vào của ngục tối vương quốc vĩnh cửu, Mai Xuyên Khốc Tử đã không thể chờ và tắt thở...
Mạc La Tư nhắm mắt lại và thương tiếc cho con yêu tinh dũng cảm quen biết ngày hôm đó. Nếu ở trong đấu trường, một con yêu tinh dũng cảm như vậy chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao trên đấu trường.
Mạc La Tư cảm thấy bản thân có trách nhiệm an ủi những người khác, hắn ta đau xót nói:
"Các vị, mặc dù Mai Xuyên Khốc tử đã mãi mãi rời xa chúng ta, nhưng xin mọi người đừng quá đau lòng, để chúng ta có thể mặc niệm cầu phúc cho anh ta."
"Huấn luyện viên, mau nhanh lên đừng mặc niệm nữa, ngục tối ngay trước mặt rồi, lát nữa ta còn phải ăn cơm!"
Yêu tinh tên Nhiên Thiêu Hung Mao vội vàng nói.
Danh sách chương