Triệu Cảnh Hàn mang theo Kiều Nhan trực tiếp lái xe đến bến tàu, chỗ đó  đang đậu một chiếc du thuyền xa hoa rộng lớn.

“Đến chỗ rồi, xuống xe.” Triệu Cảnh Hàn đang vội, càng không đem lời chia tay của Kiều Nhan để ở trong lòng, chỉ xem như cô học được thói ghen tuông, muốn đùa giỡn đưa ra vài yêu cầu nhỏ.

Chỉ cần cô nghe lời, có chút yêu cầu cũng không phải không thể thỏa mãn, Triệu Cảnh Hàn tâm tình cũng không tệ lắm thầm nghĩ.

Nhưng mà Kiều Nhan sẽ như hắn nguyện ý sao? Đương nhiên không có khả năng.

“Triệu Cảnh Hàn, tôi cảm thấy vừa rồi đã nói rất rõ ràng, anh muốn mang người  đi xã giao liền mang Hứa Nhã Nhã đi cùng, đem tôi kéo tới tính làm gì?”

Kiều Nhan không chịu xuống xe, nếu không phải là anh ta vừa rồi đem chìa khóa cầm đi, cô hiện tại đều nghĩ trực tiếp mở xe chạy đi cho xong việc.

“Kiều Nhan, đừng làm loạn, Nhã Nhã không phải như em nghĩ, cô ấy chỉ là... bạn tốt thôi, em có thể hay không đừng hắt nước bẩn lên người anh như vậy được.” Triệu Cảnh Hàn khó chịu khuyên giải, chỉ cảm thấy phụ nữ một khi có lòng ganh tỵ liền trở nên miệng lưỡi bén nhọn, đặc biệt hành động đều không tốt.

Kiều Nhan ha ha vài tiếng, nếu không phải tạm thời chưa nghĩ  đến chuyện xé rách mặt nhau, để cho mình có thời gian thu dọn đồ đạc chạy trốn, cô lúc này thật muốn phun nước bọt vào tên mặt heo đần độn này, nhân tiện đem hết buồn khổ nghẹn khuất của nguyên chủ lúc trước phát ti3t ra.

Bạn tốt? Bạn tốt này cũng thật có mặt mũi.

Ở đâu mà bạn tốt có thể lăn lên giường, ở đâu mà bạn tốt  đến mức có thể làm cho hắn chuyên tâm đem người giấu đi, bảo vệ như thế? Kiều Nhan ngồi trên xe không chịu xuống, sắc mặt Triệu Cảnh Hàn đều đen xuống, tâm tình tốt ban nãy đều xem như không còn.

Hắn tính tình duy ngã độc tôn, nếu không phải thời gian eo hẹp gấp gáp chỉ còn bài bước nữa đến cửa, hắn thật muốn ném nữ nhân không biết điều này qua một bên, tìm thời gian để dạy dỗ.

*duy ngã độc tôn: kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý. 

Nhưng trên thực tế, bây giờ thật không phải lúc.

Bữa tiệc này toàn người trong giới đều có chút địa vị, bây giờ bên người Triệu Cảnh Hàn tìm được bạn gái có thể ứng phó cũng chỉ có thể là Kiều Nhan, người có danh phận bạn gái lại còn tốt nghiệp đại học danh tiếng.

Còn Hứa Nhã Nhã còn chưa chính thức công khai thân phận, không nói đối phương trước mắt có năng lực chống đỡ  hay không, có nguyện ý đến hay không, thời điểm này Triệu Cảnh Hàn cũng sẽ không cho cô xuất đầu lộ diện chịu ủy khuất.

Trước mắt để cho Kiều Nhan ở phía trước chống đỡ, đợi đến khi Nhã Nhã hoàn toàn chuẩn bị kỹ càng, anh lại mang cô long trọng ra mắt, thuận lợi tiến vào trong giới, bạn bè anh đều vui vẻ chấp nhận.

Triệu Cảnh Hàn tính toán rất tốt, đáng tiếc Kiều Nhan lại không phối hợp, cô ngồi trên xe lôi kéo mãi cũng không chịu đi xuống.

“Tôi nói không đi, bây giờ anh đưa tôi đưa trở về thành phố, không thì tôi tự về.” Kiều Nhan thái độ rõ ràng, mở cửa xe liền muốn rời đi.

Thuốc tránh thai cô còn chưa uống, còn phải nhanh chóng chạy trốn, làm sao có thời giờ cùng hắn nhàn rỗi giằng co như này!

Lần đầu tiên Triệu Cảnh Hàn tự cho là mình đã hiểu hết cô gái này, nắm rõ trong lòng bàn tay nhưng giờ lại khiến anh mất hết mặt mũi, tức giận đến mức mặt mày cau có, mặc dù anh có tính tiết chế cao nhưng giờ đã bay hết sạch không còn lại gì tính tình cũng không còn hòa nhã.

Từ nhỏ đến lớn anh đều là đại thiếu gia, trừ cha của anh trước mặt chân tay co cóng, thận trọng từ lời nói đến việc làm, những người khác người nào không phải nịnh hót anh, lúc nào chịu qua loại tức giận như vậy.

Nếu không phải vì Nhã Nhã, anh cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Kiều Nhan như vậy không biết thức thời, nhiều lần không cho anh mặt mũi.

Kiều Nhan đi chưa được mấy bước liền bị Triệu Cảnh Hàn kéo lại túi xách trên tay, nắm lấy cổ tay cô, cũng không thèm quan tâm siết cổ tay cô đến đỏ cả lên.

“Trước bao nhiêu lần đều đi, giờ em đi thêm lần này thì thế nào?  Em đừng nói thêm lời nào nữa, không thì không trả túi xách lại cho em đâu.” Triệu Cảnh Hàn sắc mặt đặc biệt xấu trách cứ, làm bộ muốn ném túi xách của cô xuống nước.

“Triệu Cảnh Hàn, anh là đồ đầu heo ngu ngốc!” Kiều Nhan thấy vậy phát hỏa, quay đầu xông lại muốn đoạt lại túi xách.

Bên trong đó còn có một chút tiền cùng chứng minh thư của nguyên chủ, cô cũng không thể để chúng nó bị ném đi được.

Kiều Nhan chưa muốn trở mặt khiến đối phương nhằm vào, nhưng sẽ không vì thế mà nhượng bộ tên đầu heo này, lại càng không thể để anh ta thấy cô yếu đuối mà được nước lấn tới muốn làm gì thì làm.

Cô cũng không phải người dễ dàng nghe theo lời người khác, cô còn phải sợ tên khốn này sao? Nằm mơ đi.

Trong lúc hai người tranh chấp, sắp thấy như là muốn đánh nhau, mấy vị thiếu gia trên du thuyền dồn dập đi xem chuyện vui, trong lúc nhất thời ồn ào tiếng huýt sáo không ngừng.

Trong đó có một người tên là Lý Văn Đào, đầu húi cua mặt chữ điền là người khởi xướng bữa tiệc này, cũng thuộc tầng lớp phú nhị đại, cùng Triệu Cảnh Hàn không sai biệt lắm, nhưng gia thế bối cảnh thấp hơn một bậc.

Chung quy, ai bảo Triệu gia có núi cao tọa trấn không thể vượt qua được.

Lúc hai người đến đây Lý Văn Đào đã chú ý đến, chẳng qua vẫn đứng một bên xem thế nào, việc riêng của bạn bè, chỉ nên đứng một bên quan sát, dính vào không phải chuyện gì tốt.

Không nghĩ sự việc kia lại huyên náo như vậy, mà thời gian bắt đầu bữa tiệc cũng sắp tới rồi, vì thế hắn đành phải đích thân đi giải vây.

“Hi, Cảnh ca cùng chị dâu ở đây làm gì vậy, chúng ta tiến vào thôi, cần gì lén lút ân ái ở đây nha.” Lý Văn Đào cười ha hả đi tới, không dấu vết đem hai người tách ra.

“Tôi không phải chị dâu của cậu!”

“Cô ấy chỗ nào là chị dâu cậu!”

Hai giọng phản bác theo sau câu nói của Lý Văn Đào, ngữ khí tràn ngập khí phách.

Người trước là Kiều Nhan, giọng điệu mang theo mãnh liệt bài xích; người sau đến từ Triệu Cảnh Hàn, đối với loại xưng hô này đồng dạng rất là bài xích, còn vô cùng ghét bỏ.

Lý Văn Đào giật mình, kinh ngạc cảm thấy có chút hồ đồ.

Trước kia Triệu Cảnh Hàn kết giao hai năm đều không chạm vào bạn gái, tất cả mọi người cho rằng hắn là muốn tiến tới thật sự, tính tới hôn nhân mà coi trọng như bảo bối.

Dù sao Triệu gia nội tình phức tạp, lại có một đại thần khó động vào, cưới ai đều không quan trọng, cưới một người nắm rõ trong tay cũng không tệ.

Cho nên mọi người đều trêu chọc gọi là chị dâu, tuy rằng xuất thân khác biệt, nghĩ qua thì  thái độ không thế nào tốt nhưng là thật lòng gọi.

Bằng không thì bọn họ cũng không cần ngoài mặt khắp nơi làm khó dễ nhưng trên thực tế ngầm dẫn đường chỉ bảo cho cô, giúp cô thích ứng với đời sống của giới này.

Hơn nữa ngày thường đều gọi như vậy, cũng không thấy Triệu Cảnh Hàn phản ứng lớn như vậy, như thế nào lần này thì lại không được?

Có thể xen lẫn trong đám người này đều là người biết suy nghĩ, trong lòng cảm thấy kỳ quái nghĩ đến mấy lời đồn đãi gần đây, Lý Văn Đào lập tức hiểu ra.

Nghe nói, mối tình đầu của Cảnh ca đã trở lại.

Đây là có mới nới cũ? Không đúng, hẳn là người nào đó hối hận…

Lý Văn Đào trong lòng chậc chậc không ngừng, lập tức tận lực khuyên giải nói, “Hai người xin bớt giận, nơi này nắng nóng, có chuyện gì chúng ta đi lên rồi nói.”

Sắc mặt Triệu Cảnh Hàn hơi dịu lại, ở trước mặt người bên ngoài khôi phục lại phong độ, lúc này thần sắc sủng nịnh nhưng thật ra nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Kiều Nhan nhắc nhở.

“Đừng chậm trễ thời gian của mọi người, nhanh chóng theo anh đi lên, lúc về sẽ đưa cho em thêm một đôi vòng ngọc phỉ thúy.” Nói xong lại nắm chặt túi xách trong tay.

Kiều Nhan nhíu nhíu mày, vòng cổ kim cương còn thêm vòng ngọc phỉ thúy, bán đi chắc hẳn kiếm được không ít, đối với tên lưu manh này trước khi chia tay có thể lấy thêm của hắn lần nữa hẳn là không sao.

Nhưng là tiền của tên đầu heo này, cô quả thật vẫn không dám cầm.

Lý Văn Đào đứng xem hai người giữa điều hòa.

“Kiều Nhan cũng tới  đây chơi đi, Vương Tĩnh cùng mấy người khác đang chờ ở trên đó, từ đây bắt xe về thành phố có hơi khó hơn nữa thời tiết nắng nóng như vậy đứng chờ đến lúc nào chứ.”

Lời hắn nói là sự thật, Kiều Nhan mắt nhìn đôi giày cao gót, lại cố kỵ tới túi xách còn trong tay Triệu Cảnh Hàn, cuối cùng cũng gật gật đầu.

Lý Văn Đào lập tức gọi phục vị dẫn Kiều Nhan đi trước một bước, hắn theo sau đến gần Triệu Cảnh hàn rốt cục cũng cho sắc mặt hài lòng, biết mà còn hỏi, “Cảnh ca đã xảy ra chuyện gì, đây là đôi tình nhân cãi nhau?”

“Chỉ là có chút hiểu lầm, giận dỗi nho nhỏ thôi.” Triệu Cảnh Hàn chẳng hề để ý vẫy tay, về chuyện vừa rồi rõ rệt không muốn nhắc lại, chỉ là thuận miệng trả lời có lệ.

Lý Văn Đào cười hắc hắc, trong lòng âm thầm chửi.

Đem một cô gái ngoan ngoãn hiền lành chọc tức, có thể chỉ là hiểu lầm nhỏ sao? Đa phần chính là Cảnh ca kim ốc tàng kiều sự bị cô gái nhỏ phát hiện, không phải hậu viện cháy tới nơi rồi sao.

Trách không được người lúc nãy thái độ khác thường, thoạt nhìn tức giận như vậy.

“Con gái trước nay đều như vậy, kiêu căng đôi chút, chỉ cần cho cô ấy ít vòng cổ trang sức đâu lại vào đó thôi.” Lý Văn Đào trên mặt bất động thanh sắc, vỗ Triệu Cảnh Hàn bả vai anh em đưa ra chủ ý.

*bất động thanh sắc: Tỉnh bơ, không biến sắc

Trời muốn đổ mưa, người anh em muốn thay lòng, người bên ngoài muốn ngăn cản cũng không được.

Nếu không có người dựa vào, cô gái nhỏ phát hiện sự thật cũng chỉ có thể thất vọng tình cảm hai năm qua chứ không làm được gì khác.

Kiều Nhan đứng trên du thuyền, dựa theo ký ức của nguyên chủ chào hỏi một vòng đám phú nhị đại cùng đứng xem náo nhiệt.

Ngoài dự kiến của cô, mọi người không thực sự chướng mắt mình, trên thực tế đã ngầm thừa nhận mình.

Chỉ cần nhìn thái độ đối đãi của bọn họ đối với cô so với đám bạn gái của người khác khác, liền có thể nhìn ra một hai.

Kiều Nhan vì thế thổn thức, đây là công lao nguyên chủ nhẫn nại cùng cố gắng, đáng tiếc cô ấy hiện tại đã không còn ở đây.

Mọi người thấy không còn chuyện gì hay liền đi vào, Kiều Nhan đứng ở cửa chờ Triệu Cảnh Hàn.

“Tôi lên đây rồi, trả túi cho tôi!” Kiều Nhan lạnh mặt ngăn người lại.

Triệu Cảnh Hàn sắc mặt khống chế không được tối sầm, tiện tay đem túi nhỏ ném cho cô, không phải là chỉ là một cái túi xách thôi sao, trở về có thể cho cô cả chiếc xe, giờ trước mặt mọi người không cho hắn mặt mũi? Cô càng ngày càng to gan lớn mật!

Lý Văn Đào thấy hai người còn muốn náo loạn, cười ha hả nói muốn đi tiếp đón mọi người, nhanh chóng rời đi, đem không gian lưu lại cho hai người.

“Kiều Nhan cô thay đổi rồi, trước kia cô dịu dàng hiểu ý đều là giả bộ sao?” Triệu Cảnh Hàn đen mặt hỏi.

Anh hoài nghi mình cho tới nay có phải hay không bị nữ nhân này lừa gạt, lừa đến bây giờ rốt cuộc nhịn không được hiện nguyên hình.

Kiều Nhan lười phản ứng, trôi chảy liền oán giận nói, “Là tôi thay đổi, Hứa Nhã Nhã ngược lại thuần khiết lương thiện, anh như thế nào không tìm cô ta đến đây?”

Triệu Cảnh Hàn thần sắc bất mãn bị kiềm hãm, như là bị câu nói kia Kiều Nhan làm cho nghẹn đứng, cũng vì vậy mà nhớ ra cái gì đó, cảm xúc bỗng nhiên có chút suy sụp.

“Cô ấy không thích cũng tạm thời không thích hợp trường hợp này, không thì…” làm sao còn để cô đứng đây.

Triệu Cảnh Hàn kìm lòng không đặng nửa giả nửa thật, nửa câu sau còn chưa nói hết liền mặc Kiều Nhan rồi rời đi, hắn còn chưa nói hết, nhưng Kiều Nhan cũng hiểu được ý của hắn.

Nói cả nửa ngày, bá đạo tổng tài là muốn cô đứng phía trước làm bia đỡ đạn? Thật sự tận dụng hết sức, nguyên chủ trước làm thế thân, hiện tại lại để cho cô làm tấm bình phong!

“Nằm mơ đi. Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Kiều Nhan nhịn không được châm chọc thành tiếng.

“Kiều Nhan, như thế nào cô còn chưa đi vào, ở đây nói vớ vẩn cái gì vậy, không phải đang nói xấu ai đấy chứ, cái gì mà bia đỡ đạn?” Vương Tĩnh mang theo mấy Đại tiểu thư lại đây, theo thường lệ tìm hiểu cùng chỉ bảo vài thứ.

Không thể không nói, cảm giác làm thầy có chút khiến cho người ta nghiện.

Nhà họ Vương trong thành phố này cũng tương đối có mặt mũi, mà Vương Tĩnh chính là con gái duy nhất trong dòng dõi, địa vị không thấp, từ nhỏ được nuông chiều, nói chuyện hay làm việc khó tránh khỏi mang theo chút tính khí kiêu căng.

Ngày xưa chuyên soi mói sai lầm của nguyên chủ, động một chút là giáo huấn chính là vị Đại tiểu thư này, nhưng cẩn thận so đo cô ta cũng chưa làm gì quá đáng.

Một ít lời nói không lọt tai, nguyên chủ hẳn đã tạo thành thói quen, không để ý cũng cũng không sao.

Ở trong mắt Triệu Cảnh Hàn, các đại tiểu thư trong giới điêu ngoa tùy hứng không dễ ở chung, nhưng ở trong trí nhớ của nguyên chủ kỳ thật cũng không khó khăn lắm.

Kiều Nhan lúc này gặp phải đối phương, tinh thần khẽ chuyển, lúc này miệng mếu máo một chút, ánh mắt lập tức liền đỏ, thêm chút kỹ xảo, nước mắt như hạt trân châu lăn dài trên má.

Đợi đến khi  Vương Tĩnh hùng hổ đi tới mới phát hiện cô còn chưa có trách móc đâu mà người kia đã khóc thảm thiết như vậy, không khỏi đơ người tại chỗ.

Đây là tình huống gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện