Lúc Triệu Quân Khiêm về đến nhà, Kiều Nhan vẫn đang cắm hoa, bó hoa hồng anh mang về vừa lúc cần dùng tới, Kiều Nhan cắm lên bình hoa rực rỡ rồi đặt ở phòng ăn.
Ngọn đèn trong phòng ăn chợt tắt, trên bàn ánh nến lung linh mờ ảo chiếu sáng ra một khoảng rộng trên bàn.
Nhóm người làm dựa theo yêu cầu trong điện thoại của ông chủ để sắp xếp, không chỉ chuẩn bị bò bít tết cùng rượu vang mà còn có tiết mục hòa tấu đặc sắc kết hợp với hoa đẹp cùng rượu ngon, đem không khí lãng mạn đẩy lên trông thấy.
Đợi đến lúc sắp xếp thỏa đáng, hai người đang nghỉ ngơi trên lầu cũng được mời xuống.
“Bữa tối dưới ánh nến?” Kiều Nhan nhìn qua nhướn mày hỏi.
Triệu Quân Khiêm ừ một tiếng, cẩn thận từng li từng tí ôm chặt cô xuống lầu, đi đến bên bàn ăn giúp cô kéo ghế, để cô ngồi xuống mới bước nhanh đi tới vị trí đối diện.
Hai người vừa ngồi xuống, nhóm người làm thức thời bắt đầu mang lên bữa ăn.
Kiều Nhan nhấp một ngụm rượu vang anh rót, đôi mắt nhìn ánh nến lấp lánh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không phải bữa tối dưới ánh nến sẽ diễn ra ở một nhà hàng Tây xa hoa sao?” Tỷ như hào phóng mà bao trọn nhà hàng mời chuyên gia kéo đàn violon.
Không phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao, kiếp trước cô cũng thấy qua nhiều loại kịch bản lãng mạn như thế này.
Kết quả hiện tại đến phiên chính cô, hoa tươi, ánh nến, bữa tối, âm nhạc đều có, chỉ khác là địa điểm lại diễn ra ở nhà, cảm giác có chút quái dị.
Triệu Quân Khiêm thưởng thức rượu đỏ cong môi nở nụ cười, ánh mắt nhìn xuống bụng của cô.
“Thân thể của em không tiện, đợi sau khi sinh con sẽ mang em ra ngoài thưởng thức bữa tối dưới ánh nến.” Triệu Quân Khiêm nhìn cô ý vị thâm trường nói.
Kiều Nhan lắc đầu, thật ra những thứ này đối với cô cũng không để ý, chỉ là đột nhiên cô muốn trêu chọc anh một chút mà thôi.
Triệu Quân Khiêm cúi đầu giúp cô cắt bò bít tết, đem việc này ghi nhớ trong lòng, kế hoạch đi nhà hàng Tây với cô cũng sắp xếp xong.
Trước đó thư ký Lý không phải đã nói sao, phụ nữ hay có nhất chính là khẩu thị tâm phi, nếu là người đàn ông tâm lý sẽ hiểu rõ hàm ý sâu bên trong đó.
Bởi vì Triệu Quân Khiêm đã có chuẩn bị từ trước, bữa tối này tiến hành hết sức thuận lợi, tất cả món ăn đều làm theo khẩu vị cô thích, đối với cơ thể cũng rất tốt.
Lúc này một bản nhạc du dương bỗng nhiên phát lên, anh buông khăn ăn, thân ảnh cao lớn đứng lên đi đến trước mặt Kiều Nhan, cúi người đưa tay mở lời.
“Triệu phu nhân, anh có thể mời em một điệu nhảy không?” Lời nói của anh mặc dù là câu hỏi, nhưng cặp mắt phượng sâu thẳm mang theo ý cười nhìn cô, ánh mắt cổ vũ cùng mong đợi.
Kiều Nhan vẫn là lần đầu tiên trải qua cảm giác được đàn ông trịnh trọng mời khiêu vũ, mà anh và cô lại có quan hệ đặc biệt, anh chính là người cùng cô ghi tên trong một cuốn sổ hộ khẩu, là ba của con trai cô, mặc dù cô bình tĩnh nhưng gương mặt cũng không nhịn được đỏ lên.
“Em không biết nhảy.” Kiều Nhan bất đắc dĩ cự tuyệt, tuy rằng trong lòng cô đã rung động, nhưng thực sự cô chưa từng được học qua, vẫn không nên tự làm xấu mặt mình thì hơn.
Hơn nữa cô còn đang mang thai, nhảy cái lông vũ ấy, khẳng định sẽ không thể tốt được.
“Không có việc gì, anh dạy cho em.” Triệu Quân Khiêm cổ vũ lại mời mọc.
Kiều Nhan không còn từ chối nữa, đơn giản ôm bụng đứng dậy, xem người đàn ông này muốn cùng một phụ nữ mang thai khiêu vũ kiểu gì.
Triệu Quân Khiêm nắm lấy một bàn tay của cô, thuận theo giai điệu chậm rãi dẫn đường Kiều Nhan xoay nửa vòng, đem cô kéo vào trong lòng ôm chặt.
Lồ ng ngực của anh dán lên lưng cô, ôm như vậy theo điệu âm nhạc di chuyển tại chỗ, chậm rãi để cô theo kịp tiến độ, cùng nhau trải qua một điệu nhảy ngọt ngào ấm áp.
Sau một bản nhạc, hai người dừng lại, không biết anh lấy từ đâu ra một đóa hoa hồng đỏ rực đưa tới trước mặt Kiều Nhan.
“Tặng cho Triệu phu nhân kính mến.” Triệu Quân Khiêm trầm thấp nói.
Kiều Nhan theo bản năng sờ sờ lỗ tai, ngại ngùng khi bị anh chọc ghẹo, không khỏi nhìn kỹ người đàn ông tuấn mỹ trước mắt cùng hoa hồng trong tay anh.
Chẳng lẽ đây chính mị lực của người đàn ông ổn trọng thành thục? So với tên tra nam đầu heo kia hấp dẫn hơn nhiều, quả thực là đồng thau cùng vương giả rất khác biệt.
“Cám ơn!” Trong lòng cô thổn thức, trên mặt luống cuống, nhịn xuống ngượng ngùng bình tĩnh duỗi tay muốn tiếp nhận bông hoa hồng kia.
Lại nói kiếp trước hay kiếp này, cho đến bây giờ, người tặng hoa cho cô cũng chỉ có một Triệu Quân Khiêm, làm sao cô có thể không cảm động được.
Kiều Nhan muốn nhận lấy, Triệu Quân Khiêm lại tránh né, đưa qua tay cô đem hoa hồng nhẹ nhàng cài lên sau tai.
Dưới ánh nến, người so với hoa càng thêm kiều diễm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đôi mắt Triệu Quân Khiêm sâu hút, đem người lần nữa kéo vào trong ngực, cằm dán trên đỉnh đầu Kiều Nhan nhắm mắt lại chậm rãi chuyển động, mang theo cô lẳng lặng chìm đắm vào giai điệu mới.
Không khí trong trang viên hết sức hòa hợp, trong lúc đó bên phía Triệu Cảnh Hàn đón nhận một trận mưa rền gió cuốn.
Triệu Cảnh Hàn nhận được kết quả giám định DNA, bởi vì thân phận cùng địa vị của anh, trung tâm giám định rất nhanh đã đưa ra kết quả, buổi tối chuyển phát bản điện tử gửi cho anh.
Lúc ấy Hứa Nhã Nhã đã cùng con trai đi ngủ, bởi vì ban ngày Triệu Cảnh Hàn không làm việc đàng hoàng, cho nên buổi tối ở lại thư phòng tốn thời gian xử lý một ít công việc, đột nhiên nhận được bưu kiện từ trung tâm giám định anh còn có chút sững sờ.
Nói đến chuyện đi làm giám định DNA, bởi vì lời nói của ba anh khiến anh chút xúc động nên hành động, nhưng trong lòng vẫn vô cùng tín nhiệm, tin tưởng cục cưng chính là con trai mình.
Nhưng trong nhà cũng sẽ không chỉ dựa vào lời nói của anh liền có thể thừa nhận thân phận của thằng bé, tất yếu phải có bằng chứng mới được, cho nên chuyện giám định DNA nhất định phải làm, anh nghĩ làm xong có thể chứng thực là được.
Chỉ là chuyện này không thể để cho Hứa Nhã Nhã biết, dù sao lần trước bởi vì chuyện này hai người thiếu chút nữa nảy sinh mâu thuẫn, tuy rằng cuối cùng rất nhanh đã làm lành nhưng đối với bọn họ vẫn là đề tài nhảy cảm, có thể không đề cập đến.
Triệu Cảnh Hàn nhìn kết quả cũng không có gì nghi ngờ, nghĩ rằng kết quả xét nghiệm quan hệ cha con 99,99%, nhưng đến lúc anh đưa tay mở ra bưu kiện, nhìn đến kết luận hoàn toàn khác với suy nghĩ, bất ngờ không kịp chuẩn bị, ném vỡ chén nước trong tay cứng đờ tại chỗ.
Cái gì mà không tồn tại quan hệ cha con? Nhưng lại có quan hệ huyết thống?! Vậy là có ý gì?!! Đứa con không phải của anh, nhưng lại cùng anh có quan hệ máu mủ?!
Đối với kết quả này Triệu Cảnh Hàn vẫn không dám tin, đại khái hiểu hàm ý trong đó, khóe mắt đỏ như máu như muốn phun lửa, trước mắt bỗng dưng tối đen thiếu chút ngã xuống đất.
“Làm sao có khả năng? Làm sao có khả năng?!” Anh đỏ mắt gầm nhẹ, hận không thể làm lại kết quả.
Lấy tính tình bình thường của anh, giờ phút này chắc hẳn đã vọt vào căn phòng cách vách chất vấn Hứa Nhã Nhã, nhưng trải qua mâu thuẫn lần trước, anh vẫn chưa thể chắc chắn được sự thật, anh không muốn phải hiểu lầm người trong lòng khiến cô phải nhận thêm bất cứ ủy khuất nào.
Triệu Cảnh Hàn nắm miếng thủy tinh trong tay đến rỉ máu, thở hổn hển vất vả mới kiềm chế được sự tức giận, lúc này gọi điện đến trung tâm giám định phân phó.
“Kết quả này xác định không có nhầm lẫn?” Triệu Cảnh Hàn run rẩy hỏi ra những lời này, sau đó nghe bên kia nói gì đó, đợi đến lúc chấm dứt cuộc trò chuyện anh liền đứng lên.
Triệu Cảnh Hàn không hề để ý bàn tay vẫn nhỏ máu từng giọt, lấy ra sợi tóc còn dư lại của Hứa Bảo Bảo, xoay người xông ra khỏi cửa, lái xe thẳng đến trung tâm giám định.
“Cậu tự mình làm xét nghiệm này cho tôi, tôi đứng một bên nhìn, lập tức!”
Sau khi biết được mục đích, Triệu Cảnh Hàn đen mặt đem hàng mẫu giao cho giám định viên, chính mình ngồi ở cửa kính quan sát động tác của đối phương, toàn thân như sắp nổi lên cuồng bạo.
Trời đã bắt đầu hửng sáng, người giám định rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ nhưng kết quả so với trước đó không có gì khác biệt.
Hai chủ thể của vật mẫu không có quan hệ cha con nhưng có quan hệ huyết thống.
“Hàng mẫu kia có một chuỗi gen cùng ngài trùng khớp không ít, chuyện này chứng minh hai người thật sự có quan hệ máu mủ, chắc chắn người này chính là con cháu của Triệu gia, nhưng là…” Không phải con trai của anh.
Giám định viên giải thích xong, ánh mắt thương xót nhìn Triệu Cảnh Hàn một chút.
Lời ít ý nhiều, Triệu Cảnh Hàn đã muốn nghe rõ, cục cưng thiên tài không phải con trai anh!
“Oành oành ——” Triệu Cảnh Hàn hung hăng đá vào ghế dựa vừa ngồi nhưng không thể nào hả giận ngược lại chân kia còn run run đau đớn.
“Cảnh thiếu ngài?” Nén bi thương.
Dù sao chuyện bị cắm sừng cũng không phải chuyện gì vẻ vang, giám định viên cũng không biết nên nói cái gì khuyên giải an ủi.
Triệu Cảnh Hàn đoạt lấy tờ giấy, cưỡng chế người giám định bảo mật rồi tức giận rú ga quay xe trở về chỗ ở của Hứa Nhã Nhã, vừa vào cửa liền bắt đầu phát hỏa, hành động đặc biệt thô bạo.
Hứa Nhã Nhã bừng tỉnh, đi ra đối mặt với Triệu Cảnh Hàn đang phát điên, không khỏi chửi mắng một tiếng, sáng sớm mà đã phát điên cái gì.
Theo lời của cô, Triệu Cảnh Hàn dừng lại hàng động điên cuồng, ngẩng đầu nhìn lại, cặp mắt phủ đầy tơ máu tràn đầy hung ác khiến cô sợ đến mức tim đập thình thịch, nhất thời có loại dự cảm không tốt.
“HỨA – NHÃ – NHÃ! Nhìn xem cô làm được việc gì!!” Triệu Cảnh Hàn gào thét đem tài liệu giám định ném xuống trước mặt Hứa Nhã Nhã, anh giống như cuồng thú đang ngủ bị chọc giận thức dậy, dường như muốn nhào lên đem người phía trước cắn xé nuốt vào trong bụng.
Hứa Nhã Nhã chưa từng thấy qua bộ dáng này của Triệu Cảnh Hàn, khoảng khắc đó bị sợ hãi không nhẹ.
Trang giấy rơi lả tả trên mặt đất khiến cô giật mình.
“Cảnh Hàn, xảy ra chuyện gì, em không hiểu.” Hứa Nhã Nhã vẻ mặt vô tội, một bên chịu đựng e ngại nói chuyện, một bên nhặt lên mấy tờ giấy bị rơi trên mặt đất nhìn xem rốt cuộc đó là thứ gì mà có thể chọc Triệu Cảnh Hàn lửa giận ngút trời như thế.
Sau khi xem qua nội dung cụ thể, Hứa Nhã Nhã bối rối, sắc mặt tái nhợt.
“Đứa con là của ai? Người đàn ông kia là ai? Cô cũng dám cắm sừng tôi, tôi đối với cô không tốt sao?!”
Hứa Nhã Nhã ngây người, Triệu Cảnh Hàn chạy tới trước mặt, nắm lấy tóc cô liên tiếp chất vấn.
Hứa Nhã Nhã đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo, kinh hoảng nghĩ biện pháp bỏ chạy, ngay sau đó liền thống khổ khóc lóc giải thích.
“Cảnh Hàn, anh hiểu lầm em, không phải như anh nghĩ, anh nghe em giải thích…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Giải thích cái gì?! Tại sao con trai không phải của tôi, vì sao lại đội nón xanh cho tôi, tôi đối xử với cô không tốt sao?!” Triệu Cảnh Hàn kéo lấy người lắc lư rống giận.
Hứa Nhã Nhã vẫn bị đưa đẩy kịch liệt, sang trái rồi sang phải, khóc như hoa lê đái vũ, giống như đóa bạch liên hoa trải qua gió táp mưa sa, không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu vô cùng ủy khuất.
*Hoa lê đái vũ:Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. |*Gió táp mưa sa: ví những tai hoạ, khó khăn liên tục, dồn dập tới
“Giải thích, không phải cô muốn giải thích sao?! Nói! đứa con này là của ai, vì sao lại giống tôi như vậy?!!” Triệu Cảnh Hàn gần như sắp bùng nổ.
Hứa Nhã Nhã vừa khóc vừa lắc đầu, áo ngủ trên người bị lôi kéo, lộ ra nửa người.
“Không phải như anh nghĩ, Cảnh Hàn, anh nghe em giải thích…” Cô ủy khuất không thôi, miệng càng không ngừng nói muốn giải thích.
Triệu Cảnh Hàn nhìn thấy cơ thể cô lộ ra bên ngoài, lửa giận nhất thời bị đốt lên cực điểm, nhào mạnh đi tới, hung ác hung bạo, hận phải trừng phạt tiểu tiện nhân không ngoan này.
Hai người giống như trận bão càn quét lăn lộn khắp cả phòng khách, không nghe được âm thanh ngăn cản không rõ ràng ở bên ngoài cùng tiếng nức nở từ trong phòng ngủ.
Hứa Bảo Bảo trốn ở phía sau cửa sốt ruột nhìn thấy tất cả, lo lắng mẹ bị thương cũng không dám đi ra, đành phải tìm điện thoại gọi cho Kỳ thúc tới cứu.
Kỳ Minh Thành vừa đuổi tới đã bị tiếng khóc ầm ĩ trên lầu quấy nhiễu, quyết đoán báo cảnh sát.
Đồn cảnh sát cách đây không xa, nhận được tin tức tình báo, liền phái ra cảnh viên đi tới.
Cho nên người đầu tiên đuổi tới hiện trường không phải là Kỳ Minh Thành, mà là … hai vị đồng chí dân cảnh.
Ngọn đèn trong phòng ăn chợt tắt, trên bàn ánh nến lung linh mờ ảo chiếu sáng ra một khoảng rộng trên bàn.
Nhóm người làm dựa theo yêu cầu trong điện thoại của ông chủ để sắp xếp, không chỉ chuẩn bị bò bít tết cùng rượu vang mà còn có tiết mục hòa tấu đặc sắc kết hợp với hoa đẹp cùng rượu ngon, đem không khí lãng mạn đẩy lên trông thấy.
Đợi đến lúc sắp xếp thỏa đáng, hai người đang nghỉ ngơi trên lầu cũng được mời xuống.
“Bữa tối dưới ánh nến?” Kiều Nhan nhìn qua nhướn mày hỏi.
Triệu Quân Khiêm ừ một tiếng, cẩn thận từng li từng tí ôm chặt cô xuống lầu, đi đến bên bàn ăn giúp cô kéo ghế, để cô ngồi xuống mới bước nhanh đi tới vị trí đối diện.
Hai người vừa ngồi xuống, nhóm người làm thức thời bắt đầu mang lên bữa ăn.
Kiều Nhan nhấp một ngụm rượu vang anh rót, đôi mắt nhìn ánh nến lấp lánh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không phải bữa tối dưới ánh nến sẽ diễn ra ở một nhà hàng Tây xa hoa sao?” Tỷ như hào phóng mà bao trọn nhà hàng mời chuyên gia kéo đàn violon.
Không phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao, kiếp trước cô cũng thấy qua nhiều loại kịch bản lãng mạn như thế này.
Kết quả hiện tại đến phiên chính cô, hoa tươi, ánh nến, bữa tối, âm nhạc đều có, chỉ khác là địa điểm lại diễn ra ở nhà, cảm giác có chút quái dị.
Triệu Quân Khiêm thưởng thức rượu đỏ cong môi nở nụ cười, ánh mắt nhìn xuống bụng của cô.
“Thân thể của em không tiện, đợi sau khi sinh con sẽ mang em ra ngoài thưởng thức bữa tối dưới ánh nến.” Triệu Quân Khiêm nhìn cô ý vị thâm trường nói.
Kiều Nhan lắc đầu, thật ra những thứ này đối với cô cũng không để ý, chỉ là đột nhiên cô muốn trêu chọc anh một chút mà thôi.
Triệu Quân Khiêm cúi đầu giúp cô cắt bò bít tết, đem việc này ghi nhớ trong lòng, kế hoạch đi nhà hàng Tây với cô cũng sắp xếp xong.
Trước đó thư ký Lý không phải đã nói sao, phụ nữ hay có nhất chính là khẩu thị tâm phi, nếu là người đàn ông tâm lý sẽ hiểu rõ hàm ý sâu bên trong đó.
Bởi vì Triệu Quân Khiêm đã có chuẩn bị từ trước, bữa tối này tiến hành hết sức thuận lợi, tất cả món ăn đều làm theo khẩu vị cô thích, đối với cơ thể cũng rất tốt.
Lúc này một bản nhạc du dương bỗng nhiên phát lên, anh buông khăn ăn, thân ảnh cao lớn đứng lên đi đến trước mặt Kiều Nhan, cúi người đưa tay mở lời.
“Triệu phu nhân, anh có thể mời em một điệu nhảy không?” Lời nói của anh mặc dù là câu hỏi, nhưng cặp mắt phượng sâu thẳm mang theo ý cười nhìn cô, ánh mắt cổ vũ cùng mong đợi.
Kiều Nhan vẫn là lần đầu tiên trải qua cảm giác được đàn ông trịnh trọng mời khiêu vũ, mà anh và cô lại có quan hệ đặc biệt, anh chính là người cùng cô ghi tên trong một cuốn sổ hộ khẩu, là ba của con trai cô, mặc dù cô bình tĩnh nhưng gương mặt cũng không nhịn được đỏ lên.
“Em không biết nhảy.” Kiều Nhan bất đắc dĩ cự tuyệt, tuy rằng trong lòng cô đã rung động, nhưng thực sự cô chưa từng được học qua, vẫn không nên tự làm xấu mặt mình thì hơn.
Hơn nữa cô còn đang mang thai, nhảy cái lông vũ ấy, khẳng định sẽ không thể tốt được.
“Không có việc gì, anh dạy cho em.” Triệu Quân Khiêm cổ vũ lại mời mọc.
Kiều Nhan không còn từ chối nữa, đơn giản ôm bụng đứng dậy, xem người đàn ông này muốn cùng một phụ nữ mang thai khiêu vũ kiểu gì.
Triệu Quân Khiêm nắm lấy một bàn tay của cô, thuận theo giai điệu chậm rãi dẫn đường Kiều Nhan xoay nửa vòng, đem cô kéo vào trong lòng ôm chặt.
Lồ ng ngực của anh dán lên lưng cô, ôm như vậy theo điệu âm nhạc di chuyển tại chỗ, chậm rãi để cô theo kịp tiến độ, cùng nhau trải qua một điệu nhảy ngọt ngào ấm áp.
Sau một bản nhạc, hai người dừng lại, không biết anh lấy từ đâu ra một đóa hoa hồng đỏ rực đưa tới trước mặt Kiều Nhan.
“Tặng cho Triệu phu nhân kính mến.” Triệu Quân Khiêm trầm thấp nói.
Kiều Nhan theo bản năng sờ sờ lỗ tai, ngại ngùng khi bị anh chọc ghẹo, không khỏi nhìn kỹ người đàn ông tuấn mỹ trước mắt cùng hoa hồng trong tay anh.
Chẳng lẽ đây chính mị lực của người đàn ông ổn trọng thành thục? So với tên tra nam đầu heo kia hấp dẫn hơn nhiều, quả thực là đồng thau cùng vương giả rất khác biệt.
“Cám ơn!” Trong lòng cô thổn thức, trên mặt luống cuống, nhịn xuống ngượng ngùng bình tĩnh duỗi tay muốn tiếp nhận bông hoa hồng kia.
Lại nói kiếp trước hay kiếp này, cho đến bây giờ, người tặng hoa cho cô cũng chỉ có một Triệu Quân Khiêm, làm sao cô có thể không cảm động được.
Kiều Nhan muốn nhận lấy, Triệu Quân Khiêm lại tránh né, đưa qua tay cô đem hoa hồng nhẹ nhàng cài lên sau tai.
Dưới ánh nến, người so với hoa càng thêm kiều diễm.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đôi mắt Triệu Quân Khiêm sâu hút, đem người lần nữa kéo vào trong ngực, cằm dán trên đỉnh đầu Kiều Nhan nhắm mắt lại chậm rãi chuyển động, mang theo cô lẳng lặng chìm đắm vào giai điệu mới.
Không khí trong trang viên hết sức hòa hợp, trong lúc đó bên phía Triệu Cảnh Hàn đón nhận một trận mưa rền gió cuốn.
Triệu Cảnh Hàn nhận được kết quả giám định DNA, bởi vì thân phận cùng địa vị của anh, trung tâm giám định rất nhanh đã đưa ra kết quả, buổi tối chuyển phát bản điện tử gửi cho anh.
Lúc ấy Hứa Nhã Nhã đã cùng con trai đi ngủ, bởi vì ban ngày Triệu Cảnh Hàn không làm việc đàng hoàng, cho nên buổi tối ở lại thư phòng tốn thời gian xử lý một ít công việc, đột nhiên nhận được bưu kiện từ trung tâm giám định anh còn có chút sững sờ.
Nói đến chuyện đi làm giám định DNA, bởi vì lời nói của ba anh khiến anh chút xúc động nên hành động, nhưng trong lòng vẫn vô cùng tín nhiệm, tin tưởng cục cưng chính là con trai mình.
Nhưng trong nhà cũng sẽ không chỉ dựa vào lời nói của anh liền có thể thừa nhận thân phận của thằng bé, tất yếu phải có bằng chứng mới được, cho nên chuyện giám định DNA nhất định phải làm, anh nghĩ làm xong có thể chứng thực là được.
Chỉ là chuyện này không thể để cho Hứa Nhã Nhã biết, dù sao lần trước bởi vì chuyện này hai người thiếu chút nữa nảy sinh mâu thuẫn, tuy rằng cuối cùng rất nhanh đã làm lành nhưng đối với bọn họ vẫn là đề tài nhảy cảm, có thể không đề cập đến.
Triệu Cảnh Hàn nhìn kết quả cũng không có gì nghi ngờ, nghĩ rằng kết quả xét nghiệm quan hệ cha con 99,99%, nhưng đến lúc anh đưa tay mở ra bưu kiện, nhìn đến kết luận hoàn toàn khác với suy nghĩ, bất ngờ không kịp chuẩn bị, ném vỡ chén nước trong tay cứng đờ tại chỗ.
Cái gì mà không tồn tại quan hệ cha con? Nhưng lại có quan hệ huyết thống?! Vậy là có ý gì?!! Đứa con không phải của anh, nhưng lại cùng anh có quan hệ máu mủ?!
Đối với kết quả này Triệu Cảnh Hàn vẫn không dám tin, đại khái hiểu hàm ý trong đó, khóe mắt đỏ như máu như muốn phun lửa, trước mắt bỗng dưng tối đen thiếu chút ngã xuống đất.
“Làm sao có khả năng? Làm sao có khả năng?!” Anh đỏ mắt gầm nhẹ, hận không thể làm lại kết quả.
Lấy tính tình bình thường của anh, giờ phút này chắc hẳn đã vọt vào căn phòng cách vách chất vấn Hứa Nhã Nhã, nhưng trải qua mâu thuẫn lần trước, anh vẫn chưa thể chắc chắn được sự thật, anh không muốn phải hiểu lầm người trong lòng khiến cô phải nhận thêm bất cứ ủy khuất nào.
Triệu Cảnh Hàn nắm miếng thủy tinh trong tay đến rỉ máu, thở hổn hển vất vả mới kiềm chế được sự tức giận, lúc này gọi điện đến trung tâm giám định phân phó.
“Kết quả này xác định không có nhầm lẫn?” Triệu Cảnh Hàn run rẩy hỏi ra những lời này, sau đó nghe bên kia nói gì đó, đợi đến lúc chấm dứt cuộc trò chuyện anh liền đứng lên.
Triệu Cảnh Hàn không hề để ý bàn tay vẫn nhỏ máu từng giọt, lấy ra sợi tóc còn dư lại của Hứa Bảo Bảo, xoay người xông ra khỏi cửa, lái xe thẳng đến trung tâm giám định.
“Cậu tự mình làm xét nghiệm này cho tôi, tôi đứng một bên nhìn, lập tức!”
Sau khi biết được mục đích, Triệu Cảnh Hàn đen mặt đem hàng mẫu giao cho giám định viên, chính mình ngồi ở cửa kính quan sát động tác của đối phương, toàn thân như sắp nổi lên cuồng bạo.
Trời đã bắt đầu hửng sáng, người giám định rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ nhưng kết quả so với trước đó không có gì khác biệt.
Hai chủ thể của vật mẫu không có quan hệ cha con nhưng có quan hệ huyết thống.
“Hàng mẫu kia có một chuỗi gen cùng ngài trùng khớp không ít, chuyện này chứng minh hai người thật sự có quan hệ máu mủ, chắc chắn người này chính là con cháu của Triệu gia, nhưng là…” Không phải con trai của anh.
Giám định viên giải thích xong, ánh mắt thương xót nhìn Triệu Cảnh Hàn một chút.
Lời ít ý nhiều, Triệu Cảnh Hàn đã muốn nghe rõ, cục cưng thiên tài không phải con trai anh!
“Oành oành ——” Triệu Cảnh Hàn hung hăng đá vào ghế dựa vừa ngồi nhưng không thể nào hả giận ngược lại chân kia còn run run đau đớn.
“Cảnh thiếu ngài?” Nén bi thương.
Dù sao chuyện bị cắm sừng cũng không phải chuyện gì vẻ vang, giám định viên cũng không biết nên nói cái gì khuyên giải an ủi.
Triệu Cảnh Hàn đoạt lấy tờ giấy, cưỡng chế người giám định bảo mật rồi tức giận rú ga quay xe trở về chỗ ở của Hứa Nhã Nhã, vừa vào cửa liền bắt đầu phát hỏa, hành động đặc biệt thô bạo.
Hứa Nhã Nhã bừng tỉnh, đi ra đối mặt với Triệu Cảnh Hàn đang phát điên, không khỏi chửi mắng một tiếng, sáng sớm mà đã phát điên cái gì.
Theo lời của cô, Triệu Cảnh Hàn dừng lại hàng động điên cuồng, ngẩng đầu nhìn lại, cặp mắt phủ đầy tơ máu tràn đầy hung ác khiến cô sợ đến mức tim đập thình thịch, nhất thời có loại dự cảm không tốt.
“HỨA – NHÃ – NHÃ! Nhìn xem cô làm được việc gì!!” Triệu Cảnh Hàn gào thét đem tài liệu giám định ném xuống trước mặt Hứa Nhã Nhã, anh giống như cuồng thú đang ngủ bị chọc giận thức dậy, dường như muốn nhào lên đem người phía trước cắn xé nuốt vào trong bụng.
Hứa Nhã Nhã chưa từng thấy qua bộ dáng này của Triệu Cảnh Hàn, khoảng khắc đó bị sợ hãi không nhẹ.
Trang giấy rơi lả tả trên mặt đất khiến cô giật mình.
“Cảnh Hàn, xảy ra chuyện gì, em không hiểu.” Hứa Nhã Nhã vẻ mặt vô tội, một bên chịu đựng e ngại nói chuyện, một bên nhặt lên mấy tờ giấy bị rơi trên mặt đất nhìn xem rốt cuộc đó là thứ gì mà có thể chọc Triệu Cảnh Hàn lửa giận ngút trời như thế.
Sau khi xem qua nội dung cụ thể, Hứa Nhã Nhã bối rối, sắc mặt tái nhợt.
“Đứa con là của ai? Người đàn ông kia là ai? Cô cũng dám cắm sừng tôi, tôi đối với cô không tốt sao?!”
Hứa Nhã Nhã ngây người, Triệu Cảnh Hàn chạy tới trước mặt, nắm lấy tóc cô liên tiếp chất vấn.
Hứa Nhã Nhã đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo, kinh hoảng nghĩ biện pháp bỏ chạy, ngay sau đó liền thống khổ khóc lóc giải thích.
“Cảnh Hàn, anh hiểu lầm em, không phải như anh nghĩ, anh nghe em giải thích…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Giải thích cái gì?! Tại sao con trai không phải của tôi, vì sao lại đội nón xanh cho tôi, tôi đối xử với cô không tốt sao?!” Triệu Cảnh Hàn kéo lấy người lắc lư rống giận.
Hứa Nhã Nhã vẫn bị đưa đẩy kịch liệt, sang trái rồi sang phải, khóc như hoa lê đái vũ, giống như đóa bạch liên hoa trải qua gió táp mưa sa, không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu vô cùng ủy khuất.
*Hoa lê đái vũ:Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. |*Gió táp mưa sa: ví những tai hoạ, khó khăn liên tục, dồn dập tới
“Giải thích, không phải cô muốn giải thích sao?! Nói! đứa con này là của ai, vì sao lại giống tôi như vậy?!!” Triệu Cảnh Hàn gần như sắp bùng nổ.
Hứa Nhã Nhã vừa khóc vừa lắc đầu, áo ngủ trên người bị lôi kéo, lộ ra nửa người.
“Không phải như anh nghĩ, Cảnh Hàn, anh nghe em giải thích…” Cô ủy khuất không thôi, miệng càng không ngừng nói muốn giải thích.
Triệu Cảnh Hàn nhìn thấy cơ thể cô lộ ra bên ngoài, lửa giận nhất thời bị đốt lên cực điểm, nhào mạnh đi tới, hung ác hung bạo, hận phải trừng phạt tiểu tiện nhân không ngoan này.
Hai người giống như trận bão càn quét lăn lộn khắp cả phòng khách, không nghe được âm thanh ngăn cản không rõ ràng ở bên ngoài cùng tiếng nức nở từ trong phòng ngủ.
Hứa Bảo Bảo trốn ở phía sau cửa sốt ruột nhìn thấy tất cả, lo lắng mẹ bị thương cũng không dám đi ra, đành phải tìm điện thoại gọi cho Kỳ thúc tới cứu.
Kỳ Minh Thành vừa đuổi tới đã bị tiếng khóc ầm ĩ trên lầu quấy nhiễu, quyết đoán báo cảnh sát.
Đồn cảnh sát cách đây không xa, nhận được tin tức tình báo, liền phái ra cảnh viên đi tới.
Cho nên người đầu tiên đuổi tới hiện trường không phải là Kỳ Minh Thành, mà là … hai vị đồng chí dân cảnh.
Danh sách chương