Sau khi Triệu Quân Khiêm đồng ý, cũng không có tự mình chỉ đường cho Kiều Lỗi, mà trực tiếp bảo thư ký Lý dẫn bọn họ đi nhà ăn.

“Sếp, ngài xem, nhà hàng bên kia…” Đều đã đặt chỗ xong. Thư ký Lý có chút mơ hồ, trước đó ông chủ cũng không nói muốn ăn cơm ở bệnh viện nha.

“Vậy ăn ở chỗ này đi.” Triệu Quân Khiêm không để bụng nói một câu, nháy mắt khiến thư ký Lý lập tức ngậm miệng.

Được rồi, ngài là ông chủ, ngài quyết định.

Nhà ăn bệnh viện ồn ào, ngồi ở bàn cơm nhỏ hẹp đơn sơ, thư ký Lý còn có chút phản ứng không kịp, nhìn qua suất cơm chiên thanh đạm mười tệ trước mặt ông chủ, không khỏi giật giật khoé miệng.

Hai người ăn món ăn cao cấp đã quen đối với cơm canh đạm bạc như này không có hứng thú, cơ bản không thể nào ăn được, so với em trai Kiều đang ăn ngấu nghiến không khỏi tạo nên bức tranh đối lập.

“Hai anh không ăn sao? Thức ăn nơi này ăn rất ngon.” Kiều Lỗi nuốt một ngụm cơm, ngẩng đầu hỏi.

Triệu Quân Khiêm ánh mắt không thể kém hơn nhìn qua chân của cậu, đem suất cơm trên bàn của mình đẩy qua, “Xem cậu có vẻ rất đói bụng, cái này cho cậu ăn, tôi không đói.”

Thư ký Lý thuận thế cũng đẩy phần cơm trước mặt đưa qua, làm cho em trai Kiều mặc kệ cái bụng, ăn ngấu nghiến.

Kiều Lỗi ngơ ngác, nhìn trước mắt nhiều thêm hai phần đồ ăn, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nếu không đói bụng còn đến đây gọi cơm làm gì.

“Chị em đã đưa cho em phiếu cơm rồi, không cần hai người tốn kém, chỉ là lượng cơm của em có lớn một chút, làm các anh chê cười rồi.” Cậu cười hắc hắc, ngượng ngùng nói.

“Cậu ăn đi, không ăn cũng chỉ để lãng phí.” Thư ký Lý đem kia hai phần cơm chiên mì xào đều đẩy đến bên tay Kiều Lỗi, còn lấy đôi đũa chưa dùng gắp hết thức ăn sang phần cơm của cậu.

Em trai Kiều thụ sủng nhược kinh, liên tục nói lời cảm tạ, cũng đem hai người trở thành người tốt tâm địa lương thiện.

Sau đó, Thư ký Lý bắt đầu nói mấy lời khách sáo, trong phút chốc cũng tìm hiểu rõ ràng tình huống nhà bọn họ, ông chủ đã muốn biết, nhân viên như anh phải chạy đi làm thay.

Kiều Lỗi chỉ là một thằng nhóc tuổi trẻ chưa trải sự đời làm sao có thể là đối thủ của Thư ký Lý lăn lội trong xã hội đã lâu được, nói chuyện phiếm một lát đã bất tri bất giác đã kể hết chuyện chị cậu được bao nhiêu tiền thưởng, rồi trở về giúp cha cậu chữa lành vết thương năm xưa thế nào.

“Chị em rất lợi hại, còn được ông chủ khen ngợi, không chỉ phát tiền thưởng cho chị ấy còn trả trước cho chị ấy tiền lương, vì thế mới có số tiền lớn chữa bệnh cho cha, không như thế thì giờ cha em có lẽ vẫn nằm ở bệnh viện huyện chịu đựng đau đớn.”

Chỉ cần nói chuyện đến chị gái cậu có bao nhiêu bản lĩnh, tên nhóc vô cùng vui vẻ, bộ dáng rất là kiêu ngạo.

“Vậy chị cậu chuẩn bị được bao nhiêu? Nếu không đủ chúng ta cũng có thể giúp đỡ một chút.” Thư ký Lý giống như vô tình hỏi, bộ dáng giống như lấy tiền giúp người là niềm vui, thành công xóa bỏ cảnh giác của em trai Kiều.

“Haha, chị của em rất có bản lĩnh đấy, còn có một ông chủ rất tốt, cầm về chừng 100 vạn. A…, không có gì không có gì, cũng vừa đủ trị chân cho cha, trên thành phố tiêu dùng quá đắt…” Kiều Lỗi nhắc tới con số kia lập tức cảnh giác trở lại, vội vàng kích động chuyển chủ đề câu chuyện.

Tuy rằng cậu đã vội vàng che giấu, nhưng hai người kia vẫn nghe được con số quen thuộc.

“Cậu vừa nói bao nhiêu?” Triệu Quân Khiêm bỗng nhiên mở miệng hỏi, mắt phượng hơi trầm xuống, cơ hồ đem không khí ngưng trệ.

Kiều Lỗi bị câu hỏi bất thình lình của anh làm tim đập thình thịch, một miếng cơm kẹt ở yết hầu thiếu chút nữa khiến cậu bị nghẹn, cậu khó khăn mà nuốt xuống sau đó nhịn không được lắp bắp nói, “Một, 100 vạn...”.

Dứt lời, Kiều Lỗi lập tức che miệng lại, vẻ mặt ảo não, không rõ là tình huống gì, như thế nào cậu đã nói ra tất cả rồi vậy.

Triệu Quân Khiêm như có chút đăm chiêu, chậm rãi thu liễm một thân khí thế, ngón tay theo bản năng gõ nhẹ trên mặt bàn, nhận thấy trên mặt bàn hiện ra một lớp bóng loáng mới thu tay về.

Thư ký Lý liếc nhìn biểu cảm của ông chủ, trong lòng đưa ra chủ ý.

“Cậu nhóc này, thật đúng là đúng dịp, Triệu tổng của chúng ta chính người thưởng cho chị cậu 100 vạn, là ông chủ của cô ấy.”

“Là, là thật?”

“Không có lừa cậu.”



Kiều Nhanở phòng bệnh an ủi giải thích cho mẹ Kiều cuối cùng bà cũng nghĩ thông suốt, thế nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy em trai Kiều mua cơm trở về.

Mắt thấy đã sắp qua hết buổi trưa, cha Kiều còn đang ngủ, hai mẹ con chuyện trò chuyện cả buổi sáng đều đã đói bụng.

Chỉ là Kiều Nhan không nghĩ đến, chờ đến lúc em trai Kiều mang cơm trở về, thằng ngốc này còn thái độ ân cần mà mang về hai vị người quen khác.

“Triệu tiên sinh, Thư ký Lý, sao hai người lại đến đây?” Kiều Nhan nhìn đến hai người phía sau em trai, nét mặt có hơi thay đổi.

Ánh mắt Triệu Quân Khiêm dừng ở trên người cô, nhìn chằm chằm không bỏ sót điểm nào, rồi lại không dám nhìn thẳng.

“Kiều tiểu thư, nghe nói cha cô nằm ở viện này, ông chủ thuận đường sang đây thăm một chút.” Thư ký Lý gật đầu thăm hỏi, lời nói rất mang ý tốt.

Kiều Nhan hơi giật mình, trong lòng nhất thời nghi hoặc, quan hệ của bọn họ chưa tới loại trình độ này.

“Cám ơn lòng tốt của hai người.” Không nghĩ ra nhưng cô vẫn như cũ lễ phép nói lời cảm ơn, trong lòng lại đang nổi sóng.

Em trai Kiều triệt để tin tưởng mấy lời nói của thư ký Kiều ở nhà ăn, lập tức nhếch môi cười rộ lên, khẩn cấp đưa đồ ăn cho mẹ Kiều rồi hướng sang bà gấp gáp giới thiệu.

“Mẹ, đây là Triệu tổng, còn kia chính là thư ký của ngài ấy, Triệu tổng chính là ông chủ của chị đó.”

Mẹ Kiều vốn dĩ đối mặt hai người thành phố vẻ ngoài hào nhoáng còn có chút bối rối, theo con gái cùng nhau đứng nên, tay chân không biết nên đặt ở đâu, vừa nghe đối phương chính là đại ân nhân của nhà họ, bà lập tức kích động.

“Thì ra là ông chủ tốt bụng đó à, cám ơn cám ơn. Cám ơn ngài đã chiếu cố, quan tâm đ ến con gái tôi, nếu không nhờ số tiền lương với tiền thưởng của ngài, lão kiều nhà tôi, ông ấy ông ấy đã…”Mẹ Kiều vừa nói nhịn không được nghẹn ngào, thiếu chút nữa đã quỳ xuống dập đầu trước mặt ân nhân.

“Mẹ, mẹ làm gì thế!” Kiều Nhan lập tức đem người ngăn lại, bị hai mẹ con nhà này làm cho ngốc.

Em trai Kiều đứng một bên lúc này cũng khuyên nhủ, “Mẹ, Triệu tổng là người tốt, không để ý đến việc lễ nghĩa cảm ơn, chúng ta đừng để ngài ấy đứng mãi như thế” Nói xong liền đi tìm ghế dựa cho khách ngồi.

Kiều Nhan vừa ngơ ngác vừa tức giận, tên nhóc chết tiệt này cái gì cũng không hiểu, còn nói loạn cái gì chứ! “À, … Dì không cần khách khí, Kiều tiểu thư có thể lấy được 100 vạn kia chính là sự cố gắng nỗ lực làm việc của cô ấy, phải phải chính là như vậy đó.”Thư ký Lý cười ha hả đi ra hoà giải, thành công ngăn chặn Kiều Nhan muốn mở miệng giải thích.

Kiều Nhan nhíu mày, liên hệ đến nội dung câu chuyện từ lúc bọn họ đến đây, đột nhiên hiểu ra.

Còn nhớ lúc trước khi cô cầm ra một trăm vạn kia đã lấy lí do nói với cha mẹ và em trai. Nay không hiểu sao mẹ Kiều cùng em trai lại hiểu lầm Triệu Quân Khiêm chính là ông chủ tốt bụng nào đó thưởng thức năng lực làm việc của cô.

Cái này, đúng là chó ngáp phải ruồi, vừa vặn đối phương chính là người đưa 100 vạn cho cô, muốn giải thích cái gì cũng không nói được.

Đoán chừng trong mắt đối phương, nghĩ cô chắc hẳn sẽ lừa gạt gia đình nguồn gốc của số tiền này, lấy tiền bán thân để chữa bệnh cho cha.

Rốt cuộc cũng hiểu ra chuyện này, Kiều Nhan đỡ trán, nhịn không được vụng trộm liếc mắt nhìn Triệu Quân Khiêm, vừa lúc gặp phải đôi mắt thần bí khó lường của người nào đó.

Chân tướng sự việc thế nào, trong lòng người ấy và cô đều biết rõ ràng.

Điều cô không hiểu chỉ là, anh ta vì cái gì mà nguyện ý thay cô nói dối, tại sao không vạch trần cô ở đây.

Trong lúc cô đang ngây ngốc suy nghĩ, em trai Kiều đã tìm được hai cái ghế dựa mang tới, mẹ Kiều cũng không thèm để ý đến chuyện chưa ăn cơm trưa, vội vàng mời hai vị ân nhân ngồi xuống.

“Con gái ngốc, con thất thần làm gì, còn không mau đi rót nước cho ông chủ.” Mẹ Kiều đầu hướng sang Kiều Nhan nhỏ giọng nhắc nhở.

Kiều Nhan nhìn vị đại tổng tài lạnh lùng cao quý nào đó hạ mình ngồi xuống cái ghế nhựa, thật không rõ rốt cuộc đối phương muốn làm cái gì, đành phải chấp nhận thân phận ông chủ của anh ta, tìm được cái cốc giấy duy nhất chạy đi rót nước.

Bên kia mẹ Kiều đã cùng Lý thư ký tán gẫu, Triệu Quân Khiêm tuy rằng không có chuyện gì để nói, nhưng ngẫu nhiên vẫn đáp một hai câu, thái độ không tính là thân thiện nhưng cũng không lãnh đạm.

Kiều Nhan vừa đi vừa dựng lỗ tai lên nghe lén, thiếu chút nữa va phải một bệnh nhân ở phòng khác.

“Cô gái nhỏ, nhà cháu có phải cũng muốn có số khám ở chỗ bác sĩ Lương phải không?” Đối phương là một dì tóc xoăn đang mặc trang phục bệnh nhân, giữ chặt Kiều Nhan rồi hỏi.

Kiều Nhan: “Đúng vậy, dì cũng vậy sao?”

“Àiii, đúng thế. Bác sĩ Lương chuyên môn cao, tất cả mọi người đều tranh giành số khám ở đó, vừa rồi dì mới đi phòng làm việc của ông ấy về, nghe nói hôm nay lịch khám của người ta đã đầy rồi, không biết đến khi nào mới đến lượt của chúng ta.”

Dì tóc xoăn oán trách một hồi, biết được bọn họ cũng đang xếp hàng chờ số, thậm chí ngay cả khuôn mặt của bác sĩ cũng chưa từng thấy qua liền lắc đầu thở dài đi ra ngoài.

Kiều Nhan vốn đang tính, buổi chiều cô sẽ chạy đi tìm bác sĩ Lương, không nghĩ đến sẽ nghe được tin tức như thế.

Nếu bệnh nhân đã sắp xếp đầy rồi, cha Kiều phải đợi đến lúc nào mới được thăm khám, tình hình của ông ấy hiện tại cũng không biết có chờ nổi không nữa..

Kiều Nhan nghĩ đến việc này, có chút phát sầu.

Đáng tiếc nơi này không phải huyện nhỏ, không thể chỉ đưa chút tiền mà giải quyết được vấn đề.

Ở đây là thành phố lớn, người ta dùng nhiều tiền chưa chắc đã làm được, chứ đừng nói đến số tiền không đáng là gì trong tay cô, toàn bộ có ném đi cũng không văng lên một giọt nước.

Cô phải làm sao bây giờ.

Kiều Nhan rót nước trở về, trên mặt không che giấu được thái độ buồn rầu sâu sắc.

“Triệu tổng, mời ngài uống nước.” Kiều Nhan thu lại tâm tư, cung kính đưa lên chén nước. Tuy rằng cô không biết anh ta có ý đồ gì mà đến đây, nhưng cô vẫn cảm ơn anh ta đã giúp cô giấu chuyện một trăm vạn kia.

Thư ký Lý tự giác cầm lấy một cái cốc giấy khác, tiếp tục trò chuyện cùng mẹ Kiều.

“Cô đi theo tôi.” Triệu Quân Khiêm đặt cốc nước xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Thư ký Lý nhân cơ hội giải thích ông chủ bọn họ tìm Kiều Nhan có chút chuyện công việc, nói hai ba câu liền bỏ đi, bỏ lại mẹ Kiều cùng em trai Kiều lòng đầy nghi hoặc ở lại trong phòng bệnh.

Kiều Nhan bị bọn họ thúc giục đuổi đi, đi đến một góc phía ngoài phòng bệnh, thấy Triệu Quân Khiêm đang đứng chờ ở nơi đó

Hai người nhìn nhau không nói gì, lẳng lặng đứng đó một lúc lâu.

Kiều Nhan đầu tiên lên tiếng nói cám ơn, “Triệu tiên sinh, cám ơn anh đã không có bóc trần sự kiện kia, không thì người nhà của tôi cũng không chấp nhận được việc này.”

“Lúc trước cô nhận lấy chi phiếu nguyên do là để chữa bệnh cho cha cô sao?” Đôi mắt sắc nhọn của Triệu Quân Khiêm chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng hỏi ra vấn đề này.

Ánh mắt Kiều Nhan khẽ di chuyển, quay đầu qua, cố gắng bảo vệ hình tượng xấu trước mặt vị đại tổng tài này, chân thành thẳng thắn nói, “Không phải, là do tôi thích tiền, cùng chuyện trong nhà không có quan hệ.”

“Hơn nữa, đó không phải là ngài muốn bồi thường cho tôi sao, vì sao tôi không thể lấy?” Cho dù bây giờ đối phương có đổi ý, muốn để cô đem 100 vạn phun ra là chuyện không thể nào.

Triệu Quân Khiêm yên lặng nhìn cô, cũng không trả lời, mà nói đến một chuyện khác.

“Tôi quen viện trưởng ở đây, để cho bác sĩ Lương lập tức đến chẩn bệnh cũng chỉ cần mở miệng nói một tiếng mà thôi.”

“Mà vấn đề vừa rồi sẽ ảnh hưởng đến chuyện tôi có nguyện ý làm việc trên hay không, cô xác định không muốn nói thật cho tôi biết sao?”

Triệu Quân Khiêm nói xong lời này, vẫn bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ phía trước sắc mặt liên tục thay đổi, rốt cuộc cũng không giữ được vẻ mặt xa cách lạnh lùng như trước nữa, khóe môi không nhịn được gợi lên một chút độ cong.

Kiều Nhan cảm thán, đây tuyệt đối là trắng trợn dụ dỗ con gái nhà lành!

Nhưng là…

Anh trai này, những lời tôi nói chính là nói thật nha, rốt cuộc anh muốn nghe cái gì chứ?!

———–

Tác giả có lời muốn nói: Phúc lợi ngày mai, giữa trưa mười hai giờ sẽ rơi xuống vạn chữ, hoan nghênh các tiểu thiên sứ lọt hố, cảm tạ ( ̄▽ ̄)”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện