“Xin hỏi, bạn Jung YunHo có ở đây không?” Mấy nữ sinh đứng trước cửa lớp một năm hai trường Dong Bang hỏi.

“YunHo? Không có, cậu ấy vừa tan học đã không thấy tăm hơi rồi!” Lập tức đáp lại.

“Xin hỏi, bạn Park YooChun có ở đây không?” Cửa lớp ba năm hai của trường Dong Bang lại càng thêm nhiều nữ sinh.

“YooChun? Không có, cậu ấy ngày hôm nay không có đến trường!” Lập tức đáp lại.

Hiện tại các nữ sinh của trường cao đẳng Dong Bang đang cảm thấy vô cùng nghi hoặc: hai người đẹp trai này bận rộn đến thế sao?

Không sai, bọn họ đúng là đang rất bận rộn.

Bất quá, Park YooChun lại cảm thấy vui vẻ vô cùng.

— Phòng 202 bệnh viện trung ương —

“Anh đừng có nhìn tôi nữa a~” Một người nữ sinh rất dễ thương, à không phải, là nam sinh, đang ngồi bên cạnh giường bệnh gọt táo.

“Ha ha~~ Bởi vì em đẹp quá mà thôi~~~” Người trên giường bệnh tay trái bó thạch cao, trên đầu vẫn còn quấn băng vải, vẻ mặt đầy hạnh phúc nhìn người đang gọt táo kia.

“Ai nha, anh đừng có nhìn nữa mà~~~” Mặt ửng đỏ.

“Đẹp như vậy thì làm sao anh có thể không nhìn cho được~~” Cười ngỏn nghẻn.

Không sai, một chút cũng không hề sai.

Hai người kia chính là Kim JunSu và Park YooChun.

Hai người bọn họ ở trong này, người quấn người lui, còn hai người ở phòng bệnh bên kia, khuôn mặt đã sớm thành một màu hắc tuyến.

“JaeJoong, tôi nói này, bây giờ chúng ta đi ăn bằng cách nào đây?” Jung YunHo diện vô biểu tình nói.

“A? Còn bọn họ thì sao?”

“Tôi thấy bọn họ còn muốn dây dưa thêm một lúc nữa cơ~~”

“Này, YooChun, cậu thua trận rồi, phải đãi một chầu đi chứ~~~” Kim JaeJoong hướng Park YooChun nói.

“Việc đó… Đợi tôi, tôi nhất định sẽ đãi…” Vừa nhắc đến trận đấu, sắc mặt của Park YooChun liền tối sầm lại.

“JaeJoong, chúng ta đi ăn trước đi.” Thấy vẻ mặt bất thường của Park YooChun, Jung YunHo nhanh chóng vỗ vỗ Kim Jajeoong ý bảo cậu rời đi.

“Ừ.” Kim JaeJoong theo Jung YunHo đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên quay đầu lại nói một câu, “Đừng có quên đó nha!!”

“JaeJoong, YooChun đã rất buồn rồi, tại sao cậu còn muốn nói như vậy với cậu ấy cơ chứ?!” Tại hành lang bệnh viện, Jung YunHo nhịn không được mà trách cứ Kim JaeJoong.

“Yên tâm đi, lời tôi vừa nói lúc nãy là nói cho JunSu nghe.” Kim JaeJoong phản bác.

“JunSu?” Jung YunHo có điểm không rõ.

“Ai… Em ấy cũng thích YooChun, chẳng qua là em ấy không có phát giác ra mà thôi!” Kim JaeJoong bộ dạng như đã tính trước mọi việc, “Tôi nói với YooChun như vậy, JunSu nhất định sẽ cảm thấy áy náy trong lòng, sau đó… Ha ha~~~”

“Cậu nha, thật không biết phải nói làm sao nữa~~~” Nhìn bộ dạng tự tin của Kim JaeJoong, Jung YunHo nhịn không được mà mỉm cười đầy sủng nịch.

“Tôi làm sao cơ? JunSu là em trai của tôi, tôi đương nhiên mong em ấy có thể ở cùng một chỗ với người mình thích! Vả lại, YooChun cũng rất thích em ấy, nhất định sẽ đối tốt với em ấy, không phải sao?” Kim JaeJoong có chút không phục mà bĩu môi.

Khuôn mặt của Kim JaeJoong bởi vì tức giận mà nhiễm một mạt ửng đỏ, đôi môi nhỏ nhắn bĩu ra, cặp mắt to long lanh ướt nước, lâu lâu lại chớp chớp vài cái, bộ dạng trông cực kì đáng yêu. Jung YunHo nhìn, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Trời ơi, cái này chính xác là một yêu tinh chuyên đi giày vò người khác mà, nhất định phải ôm em ấy thật chặt,, hung hăng hôn lên đôi môi của em ấy, đem em ấy giấu đi, không cho bất cứ ai nhìn thấy! Thế nhưng bây giờ vẫn chưa được, vẫn chưa đến lúc, Jung YunHo, mày phải thật bình tĩnh!

“Yun, anh đang suy nghĩ cái gì vậy?” Thấy lông mày của Jung YunHo đang nhíu chặt lại, Kim JaeJoong cũng không khỏi cau mày.

“Không… Hả? JaeJoong, cậu vừa nói cái gì?” Chẳng lẽ là nghe nhầm?

“Yun a, sao vậy, chẳng lẽ tôi không thể gọi như vậy được sao?” Tức giận.

“Không phải không phải, JaeJae thích gọi như thế nào thì cứ gọi như thế a.” Làm sao lại không thể cho được cơ chứ, vui mừng còn chưa kịp đây này.

“Yun, tôi đói bụng, chúng ta mau đi ăn cái gì đi~~~” Kim JaeJoong kéo lấy cánh tay của Jung YunHo, bắt đầu dùng thanh âm mềm mại đầy nũng nịu.

“Được~~~” Jung YunHo trong lòng vui mừng gấp bội.

Kim JaeJoong hướng về phía Jung YunHo lè lưỡi mỉm cười, rồi chạy về phía trước.

Mà Jung YunHo thì ngẩn người đứng tại chỗ, trước mắt tất cả đều là vẻ mặt tươi cười của cậu. Ai, như vậy mà còn có thể nhẫn nhịn không hôn lấy em ấy, đến chính mình cũng cảm thấy bội phục cái nghị lực phi thường này a.

Jung YunHo ngẩn người, không hề chú ý đến lúc đó, Kim JaeJoong – người đưa lưng về phía hắn đang cong khóe môi đầy quỉ dị.

Thấy Kim JunSu đem quả táo đã được gọt sạch sẽ đưa tới trước mặt mình, dùng sức quơ qua quơ lại, Park YooChun mới hồi phục tinh thần.

“Cảm ơn.” Park YooChun tiếp nhận quả táo, nhẹ nhàng cắn lấy một miếng, nhai một cách đầy máy móc, ánh mắt của hắn lại bắt đầu mơ hồ bất định, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Xin lỗi…” Trầm mặc một lúc lâu, Kim JunSu mới mở lời.

“Hửm?” Park YooChun nhất thời không biết phản ứng ra sao.

“Đều là do tôi… Anh mới bị thương thành cái dạng này…” Thanh âm của Kim JunSu rất nhỏ.

“Đây không phải là lỗi của em…”

“Thế nhưng… thế nhưng…” Nói xong, nước mắt của Kim JunSu liền rơi xuống.

“SuSu?” Thấy nước mắt của Kim JunSu, Park YooChun tay chân luống cuống, “Em sao vậy? Không phải tại em, anh đau lòng không phải bởi vì bị thương, chỉ là thua một trận đấu nên buồn mà thôi!”

“Không đúng, nếu như chỉ vì trận đấu, anh sẽ không trở nên như thế này!” Kim JunSu trái lại càng khóc ác hơn.

“Nhưng mà đó không phải là trận đấu bình thường a…” Park YooChun thở dài, “Chúng ta không phải có giao ước sao?”

“Hả?” Kim JunSu mở to hai mắt nhìn.

“Nếu thua trận, thì em sẽ không hẹn hò với anh…” Park YooChun vẻ mặt tiếc nuối.

“Anh…” Rốt cuộc là vì điều đó sao? Khuôn mặt của Kim JunSu không khỏi ửng hồng.

“SuSu, cho dù có nói như thế nào đi chăng nữa, thì anh thực sự rất thích em, cho nên, chỉ cần em không có việc gì thì tốt rồi…” Park YooChun nhìn Kim JunSu, vẻ mặt nghiêm túc.

Quả thực, khi hắn cảm giác được bàn tay của Kim JunSu đang nắm chặt lấy thắt lưng mình đột nhiên buông ra trong nháy mắt, trái tim lập tức như muốn ngừng đập. May là JunSu không có việc gì, nếu không những người đó nhất định phải chết.

Thấy Park YooChun nghiêm túc như vậy, Kim JunSu trái lại không biết phải nói điều gì, chỉ cúi thấp đầu, khuôn mặt càng ngày càng ửng đỏ.

“Su…” Park YooChun cũng không biết nên nói sao cho phải.

Park YooChun?

Park YooChun là ai vậy?

Đúng rồi, chính là cái người đang nằm trên giường bệnh a.

Nhưng tại sao anh ấy phải nằm trên giường bệnh?

Vì… cứu mình.

“YooChun…”

“SuSu, anh không hề trách em.”

“Tôi muốn nói…”

“Không sao cả, việc bị thương và vân vân, không được tính.”

“Thế nhưng…”

“Không có thế nhưng gì cả, SuSu, một là em cười, hai là nổi giận, có được không? Nói chung đừng giống như lúc này, em cau mày như vậy anh sẽ cảm thấy rất áy náy, anh thích bộ dạng vui vẻ của em…”

“Park YooChun!!!!!” Sau khi bị ngắt lời lần thứ n, một người tốt tính như Kim JunSu cũng nhịn không được mà bùng nổ, “Anh câm cái miệng lại cho tôi, nghe tôi nói hết đã!!!”

Thật sự rất khó khăn mới có thể hạ quyết tâm mà nói, thế mà cái người kia lại nhẫn tâm phá hỏng bầu không khí này.

“Ừm… Em… Em nói…” Park YooChun bị cơn tức giận đột ngột của Kim JunSu làm cho hoảng sợ.

“Park YooChun, anh đừng có bày ra cái bộ dạng bị tổn thương nữa! Anh lần này không thắng trận đấu là bởi vì tôi, cho nên trận đánh cược này coi như tôi thua!”

“Hả?” Park YooChun thấy Kim JunSu xoay người, một bên má có hơi ửng đỏ mà vừa mừng vừa sợ, dường như đã hiểu được điều gì, “SuSu, em không cần phải miễn cưỡng… Em còn ghét anh mà…”

“Ai nói tôi không thích anh??” Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Kim JunSu lập tức phát giác ra rằng mình đã lỡ mồm, liền quay đầu sang một bên. Nửa ngày không thấy phản ứng của Park YooChun, nó nhịn không được mà len lén liếc qua nhìn nhìn, lại thấy Park YooChun mang theo một nụ cười thật tươi mà nhìn nó. Lúc này mới biết mình đã bị mắc lừa, khuôn mặt của Kim JunSu lập tức đỏ bừng, lan đến tận cổ và mang tai.

“SuSu,” Thanh âm thực ôn nhu, khiến cho Kim JunSu phải nhìn qua, lại nhìn thấy người ngồi trên giường bệnh đang ngoắc tay về phía mình, “Đến đây.”

Mặc dù có chút tức giận, nhưng vẫn đi tới ngồi xuống cạnh giường.

Còn chưa ngồi vững, tay phải đã bị kéo tới, cả người liền bị sức mạnh của ai đó ôm chặt vào lòng, chưa kịp hoảng sợ kêu lên, thì một thứ mềm mại ấm áp liền phủ xuống, cướp đi ngôn ngữ và hô hấp của Kim JunSu.

Cái tên sắc lang này! Chậm rãi nhắm mắt lại, mặc dù trong lòng đang muốn mắng chửi, nhưng trên mặt Kim JunSu, vẫn hiện lên ánh cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện