“Mày có chắc chắn là cách này khả thi không đó?” Park YooChun nhô đầu ra nhìn phố phường.

“Mày yên tâm đi, cứ ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ thì lần nào cũng thành công hết.” Jung YunHo nói một cách tràn đầy tự tin.

Trong một con phố nhỏ, Kim JaeJoong và Kim JunSu đang bị cướp.

“YunHo, tao nói này, bây giờ là thời hiện đại rồi, mày không thể nghĩ ra cách nào khác sao, dùng cái cách lỗi thời này thật sự khiến tao cảm thấy mất mặt đó.” Park YooChun ngay từ đầu đã chẳng tán thành cái kế hoạch này rồi.

Jung YunHo nói như thế nào thì cũng là hội trưởng hội học sinh của trường cao đẳng Dong Bang a, tại sao có thể nghĩ ra một cái cách không hề có chút trình độ nào như vậy chứ, lúc đầu còn muốn nhờ ‘đại não thông minh’ của hắn để chuẩn bị quá trình ‘cùng người đẹp hoàn mỹ làm quen’, bây giờ thì nhìn xem, thà tự mình nghĩ cách còn hơn a.

“Vậy là mày không hiểu rồi, cách càng thông thường, bọn họ càng dễ mắc lừa. Mày cứ yên tâm đi, tuyệt đối không thành vấn đề.” Jung YunHo dường như rất hài lòng với sự thông minh của mình.

“Những người mày tìm, thật sự sẽ không tổn thương bọn họ chứ?” Park YooChun vẫn hơi lo lắng một chút.

“Không đâu không đâu, nếu thật sự tổn thương bọn họ thì những người đó cũng chẳng muốn sống nữa, mày nghĩ tao nói chuyện ôn hòa với bọn họ là tốn công vô ích sao?”

“A, thời gian không sai lệch nhiều lắm nhỉ~~”

Trong con phố nhỏ, Kim JunSu bị mấy người cao to vạm vỡ bao vây hù dọa không ít, từ đầu đến cuối vẫn trốn sau lưng anh trai mình, chẳng dám ló đầu ra. Kim JaeJoong mặc dù vẫn trừng mắt nhìn những kẻ đó, nhưng trong tâm thật ra còn rất ngây thơ, nên chẳng biết phải đối phó như thế nào.

“Ê, bọn mày đang làm cái gì vậy hả?” Đầu phố vang lên tiếng hét, nhân vật chính đã xuất đầu lộ diện.

“Bọn bây là ai?”

“Bọn mày còn phải hỏi bọn tao là ai sao!!!”

Không nói nhiều, Jung YunHo cùng Park YooChun trực tiếp xông lên đánh nhau với bọn người kia. Mặc dù chỉ là hoa tay múa chân làm dáng, nhưng trong mắt hai anh em nhà Kim, hai người kia nghiễm nhiên đã trở thành anh hùng quên mình vì người đầy anh dũng.

Sau khi mọi chuyện dần trở nên ổn thỏa, Jung Park hai người liền kéo hai anh em nhà Kim chạy về hướng ngược lại của đối phương.

~Sự việc tại nơi này đã nảy sinh một tình cảnh~

“Chờ một chút, em của tôi, em của tôi thế nào rồi?” Kim JaeJoong cảm thấy rất lo lắng.

“Không sao đâu, YooChun sẽ kéo cậu ấy chạy, như vậy tỉ lệ phân tán mục tiêu để chạy thoát là rất cao, tôi nói cho cậu nghe này, tôi biết những kẻ đó, bọn họ chính là lưu manh có tiếng đấy!” Jung YunHo bắt đầu hù hoạ Kim JaeJoong.

“Vậy… cái tên đó thật sự có thể bảo vệ JunSu sao?” JaeJoong vẫn chưa yên tâm cho lắm.

“Yên tâm đi, tôi cam đoan với cậu, em trai cậu sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!” Jung YunHo kéo Kim JaeJoong, tiếp tục quẹo vào một khúc cua khác, “Cậu không tin tôi sao?”

“Ừm, tôi tin rồi.” Không biết tại sao, Kim JaeJoong rất tin tưởng cái người con trai đã liều mạng kéo mình chạy thoát này.

“Ngoan~” Jung YunHo mỉm cười. Dĩ nhiên, có rất nhiều nguyên nhân khiến hắn cười.

Sau khi chạy được một quãng đường khá xa, Jung YunHo mở cửa rồi một phát đem Kim JaeJoong lôi vào nhà, sau nửa ngày không phản ứng, Kim JaeJoong mới phát hiện ra chính mình đang ở trong nhà của Jung YunHo.

“Cậu ngồi đi.” Jung YunHo chỉ vào ghế sofa.

“Ừm.” Kim JaeJoong ngây ngốc ngồi xuống, suy nghĩ một chút, rồi cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng trong này, “Tên kia, cái tên họ Jung gì gì đó kia, anh đưa tôi tới nhà anh để làm cái gì vậy hả?”

“Là Jung YunHo!” Jung YunHo rót nước đưa cho Kim JaeJoong, việc cậu không thể nhớ nổi tên của hắn dĩ nhiên đã khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, “Đưa cậu tới đây tương đối an toàn!”

“A, xin lỗi, không phải tôi cố ý quên tên của anh đâu…” Kim JaeJoong vẻ mặt uỷ khuất nói.

“Sau này cậu phải nhớ cho thật kĩ!! Jung-Yun-Ho! Cậu gọi YunHo là được rồi~~” Jung YunHo giả vờ tức giận.

“Ừm, tôi sẽ nhớ thật kĩ, YunHo. Tôi là Kim JaeJoong.” Kim JaeJoong ra sức gật đầu, sau đó cười thật tươi.

“Ha ha~~ JaeJoong~~” Jung YunHo cũng cười theo.

Đồng hồ điểm mười giờ, Jung YunHo vẫn chăm chú nhìn Kim JaeJoong đang ngồi đối diện mình, nhìn JaeJoong phồng má đem nước thổi thổi chonguội, cái miệng nhỏ hớp hớp, sau đó lại tiếp tục thổi thổi. Cái bộ dạng đó, thật sự trông rất đáng yêu a.

“Mà này, tôi phải đi rồi, nếu không về nhà sớm JunSu sẽ giận tôi mất…” Kim JaeJoong rốt cuộc cũng cảm thấy bầu không khí xung quanh mình dường như không được bình thường cho lắm…

“Em của cậu không thể về nhà sớm như vậy được đâu, cậu ấy hẳn là đang ở nào đó cùng với YooChun rồi~~” Jung YunHo không hề muốn để cậu đi một chút nào cả.

“A, cái tên khốn ấy sẽ không làm gì em trai tôi chứ?” Kim JaeJoong trái lại lại càng thêm lo lắng.

“Tên khốn? YooChun không phải là tên khốn, cậu ta là một người rất tốt, rất nhiệt tình. Cậu ta cũng chỉ vì thích em trai cậu nên mới trở nên như vậy mà thôi!”

“Thật sao?”

“Cậu không tin tôi?”

“Tôi tin…” Lần này rõ ràng là lo lắng vô ích rồi.

“Vậy cậu có thể đồng ý cho bọn họ ở cùng một chỗ không?” Jung YunHo thật sự đúng là một người bạn chí cốt a.

“Ừm… Nếu anh đã nói như vậy, chỉ cần JunSu tiếp nhận hắn, tôi sẽ không phản đối…” Hoàn toàn thất bại.

“JaeJae thật là tốt~~” Jung YunHo nở nụ cười. Ha ha, YooChun và em trai JaeJae ở cùng một chỗ, vậy khi đó mình sẽ dễ dàng đối phó với JaeJae hơn. YooChun, cố gắng lên nha~~~

“YunHo, tôi muốn về nhà…” Kim JaeJoong nhỏ giọng nói.

“Thế nhưng cậu hiện tại đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm a!” Jung YunHo nói, “Hôm nay cậu ở đây là được rồi.”

“Những người đó thực sự đáng sợ đến thế sao?” Kim JaeJoong ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, bộ dạng vừa vô tội vừa tràn ngập sợ hãi.

“Đúng vậy, vụ việc lần này của bọn họ không được thuận lợi như trong dự tính, nhất định là đang rất tức giận a!” Jung YunHo tiếp tục hù doạ cậu.

“Vậy anh có thể chở tôi về nhà được không?” Kim JaeJoong vẫn kiên trì như trước, “Ban nãy dáng vẻ của anh nhìn trông rất lợi hại.”

“JaeJoong…” Jung YunHo chính là không muốn thả cậu đi.

“Vậy, nếu như anh không muốn chở tôi, tôi tự mình về cũng được.” Dứt lời, Kim JaeJoong liền đứng dậy rồi bước đến trước cửa.

“Cậu như thế nào lại không chịu nghe lời cơ chứ, tôi đã bảo là rất nguy hiểm rồi mà.” Jung YunHo vội vàng chạy tới chỗ cậu.

“Tôi sẽ cẩn thận.” Kim JaeJoong đưa tay mở cửa ra.

Jung YunHo từng bước tiến về phía trước, dựa vào thân thể cao to đầy ưu thế của mình mà dùng hai tay giữ cửa lại, ôm trụ lấy Kim JaeJoong, vẻ mặt đầy kiên quyết: “Nếu như tôi không cho cậu đi thì sao?”

Kim JaeJoong bị sự thay đổi thái độ đột ngột của Jung YunHo làm cho hoảng sợ, dáng vẻ tươi cười của hắn bỗng dưng lại xuất hiện, cậu lập tức lấy lại tinh thần mà nghiêm túc nói: “Tôi sẽ một cước đem anh đá bay đến Sahara, để anh tự sinh tự diệt!”

Không biết tại sao, YunHo lại bị nhãn thần của cậu hù doạ, một cỗ hàn khí liền dọc theo sống lưng hắn rồi chậm rãi bò lên trên: “Được rồi, được rồi, tôi sẽ chở cậu về ngay…”

Khi Kim JunSu về đến nhà, đã là mười giờ hơn, nó cũng không để ý đến Kim JaeJoong đang ngồi ở phòng khách chờ nó mà chạy thẳng lên lầu, rồi chui vào phòng mình.

“JunSu? Em làm sao vậy? Không ăn cơm sao?” Kim JaeJoong đứng ở bên ngoài gõ cửa, tình trạng của em trai như vậy khiến cậu không khỏi nảy sinh hoài nghi đối với lời cam đoan ‘Park YooChun là người tốt’ của Jung YunHo.

“Em không đói bụng, Hyung đừng quản em…” Thanh âm rất nhỏ, tựa hồ còn mang theo chút nghẹn ngào.

“JunSu? Em không sao chứ, có phải tên Park YooChun kia ức hiếp em không?” Kim JaeJoong sốt ruột hỏi.

“Không có, Hyung, em không sao. Em đang rất mệt, em muốn ngủ.”

“Vậy em nghỉ ngơi đi…” Nếu em trai không muốn nói, cậu cũng chẳng có biện pháp gì.

Đến khi biết Hyung mình đã đi khỏi, Kim JunSu mới ló đầu ra khỏi chăn, ngây ngốc ngồi trên giường.

~Sự việc quay lại buổi chiều~

Park YooChun kéo JunSu chạy như điên một hồi, quả nhiên cũng như Jung YunHo và Kim JaeJoong, YooChun dẫn JunSu đến nhà của mình.

“Đây là đâu?” Kim JunSu bắt đầu cảm thấy bất thường.

“Nhà của anh a~~~”

“Nhà anh? Tại sao anh lại dẫn tôi đến nhà anh?” Kim JunSu hiển nhiên không ưa Park YooChun cho lắm.

“Chúng ta là một đường thuận tiện chạy đến đây mà, SuSu a, yên tâm đi, có YooChun anh ở đây rồi thì tuyệt đối an toàn~~ những kẻ xấu đó không bao giờ tìm ra được đâu~~” Park YooChun giở ra chất giọng láu cá.

“Không được! Tôi phải về nhà tìm hyung, có anh ở đây mới là không an toàn á!” Kim JunSu thanh âm tinh tế nói.

“An toàn!”

“Không an toàn!”

“An toàn!!”

“Không an toàn!!”





… …

… …

“Rồi rồi, không an toàn!” Park YooChun rốt cuộc cũng đành chịu thua.

“Tôi phải về nhà!” Kim JunSu lớn tiếng nói.

“Điều này… Ăn cơm xong trước đi đã~ Vả lại hyung em hiện giờ chắc chắn vẫn còn đang ở nơi nào cùng với YunHo rồi…” Park YooChun vẻ mặt đầy chán nản.

“YunHo? Là cái người cao to kia sao? Hyung đang ở cùng với YunHo sao?” Kim JunSu hứng thú hỏi.

“Ừ, chắc là vậy…” Em ấy làm sao lại có hứng thú với YunHo cơ chứ?!

“Vậy thì tôi an tâm rồi…” Kim JunSu khẽ thì thầm.

An tâm? Chẳng lẽ em nghĩ anh là người xấu còn YunHo là người tốt sao? Huhuhu~~~ Hôm nay rõ ràng chính YunHo ra chủ ý a… Làm sao mình lại trở nên bi thâm như vậy cơ chứ?!?!

“Không phải anh nói đi ăn sao? Tôi đói lắm rồi…” Kim JunSu nhỏ giọng nói, nó vẫn không thích cái người đang đứng trước mặt mình này.

“Hở? Đói? Ok, không thành vấn đề, SuSu đói bụng, anh sẽ chuẩn bị đồ ăn cho SuSu ăn~~” Park YooChun bước vào trong bếp.

“Đừng gọi tôi là SuSu!” Kim JunSu bị hắn gọi vậy liền cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Ha ha, SuSu, SuSu, thật dễ nghe a~~” Thanh âm nhão nhoẹt từ phòng bếp bay ra.

“… … Tuỳ anh… …” Kim JunSu xem như có cái nhìn sâu sắc hơn ở Park YooChun về kỹ năng phát âm.

“Há há~~ SuSu, SuSu~~ SuSu dễ thương~~ SuSu xinh đẹp~~” Park YooChun phởn đời ca hát om sòm trong bếp.

Trời ơi, làm sao tôi lại bị cái người như thế quấn lấy hả trời? Hyung, cứu em!!!!!

“Bánh mật xào~~ Bánh mật xào~~~ SuSu, mau tới nếm thử bánh mật xào đầy tình yêu do chính YooChun hyung đặc biệt làm đi này~~~” Park YooChun từ phòng bếp bưng mâm đi ra, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Kim JunSu.

Kim JunSu nhìn xem mà không khỏi thẹn thùng. Trông mâm là miếng bánh mật được tỉ mỉ đúc thành hình trái tim, bởi vì có thêm tương ớt màu đỏ nữa nên ‘bánh mật xào đầy tình yêu’ quả thật là xứng với tên thực của nó a! Có điều là, cái này thực sự có thể ăn được sao?! Người nhà Kim có một điều rất quen thuộc mà ai cũng biết, đó chính là người có tài nghệ nấu ăn mà người thường không thể nào sánh được – Kim JaeJoong, cho nên Kim JunSu đối với mùi vị thức ăn chính là không thể không bắt bẻ. Đối mặt với miếng bánh mật xào thoạt nhìn rất kì quái trên mâm này, nó tự nhiên cảm thấy có chút do dự.

“Sao vậy? Không phải em đang đói bụng sao?” Park YooChun đem mặt tiến sát lại gần.

“A, đúng vậy~~” Nhưng nhìn thấy chính YooChun hôm nay đã xả thân cứu mình,thực sự không đành lòng mà đánh hắn.

Park YooChun thấy nó không hề động đũa thì liền cầm đũa lên, gắp lấy một miếng bánh mật: “Đến đây, SuSu ngoan, để YooChun hyung đút cho em ăn nào~~”

“Không… Không cần đâu…” Kim JunSu bắt đầu trốn ra phía sau.

“Đến đây đi nào, ngoan~~~” Chiếc đũa lại hướng về phía JunSu.

Không thể lay chuyển nổi hắn, Kim JunSu đành phải hé miệng, cắn lấy miếng bánh mật.

“Ngoan quá~~ ha ha~~~” Park YooChun vẻ mặt như đã thực hiện được âm mưu của mình.

“A~~~~” Kim JunSu hét to một tiếng, vội vàng lấy tay quạt quạt, mở miệng hớp hớp không khí, nước mắt cũng chảy ra, “Park YooChun, anh cố ý đúng không? Bỏ nhiều ớt như vậy, a~~~ Anh muốn làm tôi cay chết luôn hả~~~~~?!!”

“Hả? Cay? Anh không biết em ghét ăn ớt~” Park YooChun bày ra bộ dạng uỷ khuất.

“Nước, mau đưa nước cho tôi~~~” Kim JunSu hét toáng lên.

“SuSu, không cần dùng đến nước đâu, YooChun hyung đây sẽ dạy cho em một cách hữu hiệu nhất~~~” Nhìn khoé mắt phủ đầy hơi nước đầy đáng yêu của nó, nụ cười xấu xa liền xuất hiện trên khuôn mặt của Park YooChun.

“A? Ưm~~”

Kim JunSu sửng sốt, nhất thời không có phản ứng, cái miệng nhỏ nhắn còn chưa kịp khép lại đã bị Park YooChun lấp kín.

Ừm, có một chút cay nhưng mùi vị cũng không tệ. Park YooChun một bên cọ xát, một bên đem đầu lưỡi thâm nhập vào khoang miệng JunSu, bắt đầu cùng lưỡi JunSu dây dưa một chỗ.Kim JunSu chỉ cảm thấy trong miệng mát lạnh, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cứ ngây ngốc ở đâu đó, cho đến khi trên môi truyền đến thanh âm của Park YooChun: “Ngoan, còn cay không?”

Kim JunSu lúc này mới phản ứng, một phát đẩy Park YooChun ra, tay phải dùng lực quăng cho hắn một cái tát, sau đó đứng dậy rời đi.

“SuSu,” Park YooChun vội vã bước tới kéo nó lại, “Em hãy nghe anh nói đã, anh không hề cố ý, anh thật sự rất thích em!!!!”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Park YooChun, trong lòng Kim JunSu không khỏi rung động, nhưng nó vẫn mặc kệ Park YooChun, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Lúc này, Kim JunSu đang ngồi trên giường, hung hăng mắn cái tên vô liêm sỉ dám cướp mất nụ hôn đầu đời của nó. Thế nhưng, trong đầu cũng bất giác hiện lên vẻ mặt đầy nghiêm túc của hắn ta.

“A ————————” Kim JunSu chịu không nổi mà hét to một tiếng, ngã vật xuống giường.

Buổi tối hôm nay, trong lòng bốn người đều mang một bầu tâm sự. Xem ra biện pháp ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ vô cùng tầm thường của Jung YunHo cũng không phải là không có hiệu quả a~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện