“Jae ——” YunHo cố nén dục hỏa trong người, tay đặt lên vai JaeJoong.

Nhưng lại nhanh chóng bị tránh né. Giống như chính mình là một thứ gì độc hại lắm vậy.

Trong phút chốc, YunHo đột nhiên không lý do mà cảm thấy mình đang bị vứt bỏ, tuy rằng trong lòng hiểu rõ JaeJoong là hiểu lầm mình cùng Bin, thế nhưng vì cái gì, lại có một loại cảm giác chân thực rằng chính mình sẽ bị cậu cứ như thế mà đẩy ra.

Dục hỏa đốt người. Nhìn JaeJoong trước mặt đang cúi đầu, nỗi sợ hãi liền nổi lên. YunHo đã kiềm nén không được kích thích trong thân thể.

Tiến tới khóa cửa tắt đèn, dùng sức kéo JaeJoong ép buộc cậu phải đối mặt với mình, YunHo bưng tách café trên bàn chưa uống hết một hơi đổ vào trong miệng, sau dó hung hăng hôn trụ lấy môi cậu.

Phản kháng, JaeJoong giãy dụa muốn thoát khỏi, nhưng không thể vùng ra khỏi đôi bàn tay to lớn đầy mạnh mẽ của YunHo đang bám chặt lên vai mình. Đầu bị người dùng sức ấn trụ, môi bị ngậm lấy, café theo đầu lưỡi chảy qua, xúc cảm vừa nồng thơm vừa trơn mịn, theo cổ họng chảy xuống. Sau đó là lưỡi cùng lưỡi điên cuồng dây dưa, muốn tránh né, nhưng lại bất lực.

Đầu lưỡi YunHo liếm từng góc trong miệng JaeJoong, sau đó cái lưỡi nhỏ lại trong miệng cậu mà dùng sức mút mát, rồi liên tục dùng hàm răng khẽ cắn môi cậu. Café trộn lẫn với nước bọt ái muội từ khóe miệng trượt xuống, tại cổ của JaeJoong lưu lại dấu vết đầy mê người.

Cơ thể thật nóng. Chỉ mới hôn thôi mà đã nóng như thế rồi sao?

JaeJoong bị hôn đến thiếu dưỡng khí, YunHo lại không có ý buông cậu ra, ngược lại vội vàng muốn trút quần áo của cậu đi.

JaeJoong cảm giác được sự khác thường của cơ thể, cậu đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt ẩn nhẫn vừa rồi của YunHo. Thì ra là vậy sao?

“Yun,” Thừa lúc YunHo đem môi dời xuống cái cổ, JaeJoong khó khăn hỏi, “Bin… bỏ thuốc anh sao?”

YunHo không đáp lại, hắn điên cuồng xé mở vạt áo trước của JaeJoong, hôn lên một mảng tuyết trắng.

“A…” Hiệu lực của thuốc khiến cái hôn của YunHo gia tăng, JaeJoong bật ra tiếng rên rỉ.

YunHo ôm lấy JaeJoong, ngã vào đống đệm chất chồng trong góc phòng tập luyện.

Trên đường khắp nơi tràn trề sự rộn ràng của ngày lễ Giáng Sinh, Đại tuyết đã ngừng, tuyết đọng thừa lúc trời nắng mà bắt đầu chậm rãi tan ra.

‘Giải thi đấu vũ đạo toàn quốc’ cuối cùng cũng kéo hạ màn che, DongHae chờ người đến nơi cũng không tìm được Bin cùng YunHo, đi vào phòng tập luyện nhưng vì không có chìa khóa mà phải từ cửa sổ hướng vào trong nhìn quanh, không có ai cả. Chuyện bất ngờ xảy ra khiến vài người đành phải quyết tâm đánh liều một phen, cuối cùng vẫn lấy ưu thế yếu ớt mà đoạt được giải quán quân.

Nắng chiều từ cửa sổ nhẹ nhàng đi vào, chiếu xuống tấm thảm trong phòng tập luyện, trên đống nệm nơi tầm nhìn góc chết ngoài cửa sổ, hai người xích lõa ôm lấy nhau. Hai người an tĩnh ngủ, trên mặt tràn ngập vẻ điềm đạm hạnh phúc.

“Reng~~” Tiếng chuông cao vút quấy rầy cõi mộng, YunHo lục lọi nửa ngày trong đống quần áo nằm tán loạn trên mặt đất, cuối cùng cũng tìm được điện thoại của JaeJoong, lập tức ấn xuống phím nghe: “Hửm?”

“Hyung! Hyung đang ở đâu vậy? Trời ơi chết em rồi!” Thanh âm của ChangMin.

“ChangMin? Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” YunHo nhíu mày.

“YunHo hyung? Hyung quả nhiên ở cùng với hyung em, hyung em đâu?” ChangMin dường như thực sự rất vội vàng.

“Yun… Sao vậy…” JaeJoong cũng đã tỉnh lại, dụi mắt hỏi.

“ChangMin tìm em, hình như có việc gấp.” YunHo đem điện thoại đưa đến, sau đó cầm lấy quần áo trên mặt đất bắt đầu mặc cho mình và JaeJoong.

“ChangMin?” JaeJoong hoài nghi tiếp nhận điện thoại, “Hửm?”

“Trời ơi hyung à, hyung cùng YunHo hyung đang ở chỗ nào vậy hả, có chuyện lớn rồi!” ChangMin kích động gào lên.

“Sao vậy?” JaeJoong hiển nhiên là chưa tỉnh ngủ, bộ dạng không nhanh không chậm, “Hyung và YunHo đang ở trong phòng nhảy, là chỗ sân bóng rổ ấy.”

“Trời ạ! Hai người thực sự là đang ở đâu?!” ChangMin thở dài một cái, hét lớn, “Mau chạy đi! Ba hyung đã mang người đi bắt hai người rồi đó!”

“Cái gì?” Khuôn mặt vừa nãy vẫn còn mơ màng của JaeJoong lập tức thanh tỉnh, trợn to mắt lên, “Làm sao có thể!!”

“Em cũng không biết chuyện xảy ra như thế nào, hôm nay bác trai đột nhiên nghĩ đến hyung, bác thấy hyung cùng JunSu hyung đều không có ở nhà liền tìm đến em, em còn không chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bác trai đã gọi điện nói đi tìm hyung, bây giờ bác đã đi tìm hyung rồi, hyung mau bỏ chạy cùng YunHo hyung đi. JunSu hyung bảo hai người chạy tới Busan trước, hyung ấy sẽ cùng YooChun hyung đi giúp đỡ hai người. Không có thời gian đâu, hai người mau đi đi!”

“Ừm, bọn anh đi ngay bây giờ đây, em nhớ cẩn thận đấy.”

JaeJoong tắt điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn YunHo: “Ba em đến bắt em, mau đi thôi!”

YunHo từ vẻ mặt của JaeJoong nhìn ra được tình hình nghiêm trọng, vội vã mặc quần áo vào, liền lôi JaeJoong lên xe máy, xe vừa khởi động, liền thấy vài chiếc limousine trông vô cùng sang trọng hướng bên này chạy tới.

“Là ba em! Mau đi đi!” JaeJoong hét lớn.

YunHo dùng sức xoay tay lái, xe máy liền xông ra ngoài.

Chiếc xe màu đen trên đường cao tốc lao vùn vụt, JaeJoong gắt gao ôm lấy thắt lưng YunHo, đề phòng chính mình ngã xuống, gió lạnh thổi qua gò má. Chút ít này đều chẳng quan trọng, quan trọng là, những chiếc xe đang đuổi theo không ngừng ở đằng sau.

JaeJoong đương nhiên biết ba vì cái gì lại đến bắt cậu, cũng biết nếu như bị bắt được sẽ nhận được kết quả gì, cậu lắc lắc đầu, ép buộc chính mình không nghĩ đến những thứ này nữa.

Thế nhưng, sự thật nói cho cậu, bọn họ sẽ nhanh bị đuổi kịp.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

JaeJoong hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể dùng cánh tay ôm YunHo thật chặt, cả người vững vàng dán trên lưng hắn.

Cảm thấy động tác của người phía sau, đôi lông mày của YunHo gắt gao nhíu chặt lại.

JaeJoong sợ hãi như vậy, đủ để nói rõ tính nghiêm trọng của sự việc, hắn không dám nghĩ là sự việc gì, thực sự không dám nghĩ.

Xe tăng tốc, vội vàng vòng qua cua một khúc, YunHo đem xe tiến vào cây xăng ở bên đường, mong rằng có thể tạm thời chạy trốn.

Đem xe dừng ở nơi được che khuất, hắn kéo lấy JaeJoong, trốn vào phòng WC.

JaeJoong cuộn tròn trong lòng YunHo, run lẩy bẩy. Không dám phát ra âm thanh, nhưng vẫn cảm giác được cánh tay của cậu đang ôm thật chặt. Thoáng an tâm một chút, trong hoàn cảnh tối tăm này, cậu ghé tai nghe thật kỹ. Bên ngoài truyền đến tiếng ô tô tắt máy, sau đó là tiếng bước chân đầy hỗn độn. Hai người ra khỏi WC rồi trốn vào một nơi khá giống kho chứa đồ.

Cái gì cũng không nhìn thấy.

Đột nhiên, JaeJoong cảm giác được, phía sau có người vòng qua thắt lưng mình, sau đó, miệng cũng bị bịt kín, cả người đều bị lôi về phía sau.

Cậu giãy dụa, nhưng căn bản không có tác dụng, cậu vươn tay muốn kéo YunHo, nhưng với không được.

Trong nháy mắt, trong đầu cậu hiện lên một suy nghĩ đáng sợ.

Xong rồi.

“Xuỵt!” Thanh âm vừa nhỏ vừa khẽ vang lên, “Đừng lên tiếng!”

JaeJoong thoáng cái liền im lặng.

Ngoài cửa có tiếng bước chân tới gần, hơi dừng lại rồi lập tức bước đi, đến khi sức lực của bàn tay bịt miệng giảm lại, JaeJoong mới xoay người nhỏ giọng hỏi: “JunSu! Làm sao em lại ở đây?”

“Bọn tôi vẫn đứng đây chờ hai người.” Thanh âm của YooChun vang lên.

“Jae, ba em rốt cuộc vì sao muốn bắt em?” YunHo tiến sát lại gần.

“Ông ấy là…” JaeJoong ngập ngừng nói.

“Là ép cưới?” YooChun xen mồm vào.

JaeJoong gật đầu, lại nhớ tới trong bóng tối ba người không nhìn thấy động tác của mình, liền “Ừm” một tiếng.

“Ép cưới? Ba thế nào lại đột nhiên ép cưới?” JunSu rất ngạc nhiên.

“E rằng không phải là đột nhiên đâu!” YooChun lên tiếng.

“Là có vài ngày…” JaeJoong vẫn ngập ngừng không dứt.

“Jae, em nói thật đi.” YunHo uy nghiêm nói.

“Thật ra, lần trước ông ấy bảo em đi Mỹ chính là vì chuyện này, thế nhưng em không chịu đi, ông ấy liền bảo ChangMin đi chơi. Ai biết lần này ông ấy lại đích thân chạy tới.” JaeJoong nói qua loa.

“Thế nhưng hyung, ba thế nào lại biết hyung cùng YunHo hyung ở đó.”

“Nhất định là do Jun Hye Bin, chỉ có cô ta mới biết hyung cùng JaeJoong ở đó!”

“Bây giờ không phải là lúc để thảo luận về những điều này,” YooChun trầm giọng nói, “YunHo, mày và JaeJoong nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này! Chúng ta đổi quần áo, sau đó tao cùng SuSu lái xe của mày dẫn lực chú ý của bọn họ đi, mày cùng JaeJoong lái xe của tao chạy thoát.”

“Thế nhưng, nhỡ hai người bị bắt được thì làm sao, ba tôi…”

“Không sao, mục tiêu của ba chính là hyung, hơn nữa ảnh hưởng của ‘Park thị’ tại Mỹ rất lớn, em cùng Chun hẳn là không có việc gì đâu.”

“Tin tưởng kỹ năng lái xe của tôi đi, sẽ không bị đuổi theo đâu.”

“Hiện tại cũng chỉ có như vậy, bất quá mày cùng JunSu phải cẩn thận, đừng để tao cùng Jae hi sinh hai người.”

“Park YooChun tao giống người có tinh thần sẵn sàng hi sinh như vậy sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng YooChun, bốn người đều cười, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, có lẽ sau này sẽ không có cơ hội nói giỡn bên nhau như vậy nữa.

“Su, sợ không?” YooChun mang mũ bảo hiểm, quay đầu hỏi JunSu đang gắt gao ôm lấy mình.

JunSu lắc đầu: “Nhất định! Nhất định phải bảo vệ hyung cùng YunHo hyung!”

YooChun nắm lấy bàn tay có chút run run của JunSu, hắn đương nhiên biết tổng giám đốc của ‘Kim thị’ là người như thế nào. Hắn cúi người cho JunSu một nụ hôn lâu dài mà ôn nhu, sau đó giống như tiểu lưu manh mấy năm trước quấn lấy JunSu không tha, lộ ra nụ cười đầy xấu xa: “SuSu đừng sợ, YooChun hyung của em đây rồi!”

Xe máy màu đen từ giữa bụi cây thấp lùn phóng ra, bọn người đang lục soát lập tức khởi động xe đuổi theo, một lát sau, cây xăng lại trở nên im lặng.

“Bọn họ… nghìn vạn lần không thể có chuyện!” JaeJoong cắn môi dưới.

YunHo đem cậu ôm vào lòng, “Không có chuyện gì đâu, nhóc lùn, không có chuyện gì đâu.”

Xe máy màu xám bạc khởi động, nhanh chóng hướng về phía ngược lại lao đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện