-"Anh hai... em không có ý như mẹ nói.. Em cũng biết tự lượng sức mình."

-"Tốt nhất là em nên hiểu, Dạ sẽ không bỏ qua cho kẻ phản bội đâu. Cái giá đó rất lớn, sự hung hăng tàn bạo đó sẽ nghiền nát em."

-"..."

Trong mắt Lâm Thanh là một màu đen thăm thẳm, anh ta biết rõ mọi thứ, cũng hiểu vị thế chính mình. Nhưng người anh cao thượng đó lại nói dối anh ta ư? Người anh đó vậy mà lại giành lấy cô gái của em trai mình...

-"Anh... có phải anh biết Noãn Noãn ở bên anh Dạ không? "

-"Ừ.."

-"Vậy tại sao lúc đầu lại không nói với em!"

-"Anh không biết người em thích là cô gái đó.Dạ cũng không muốn ai biết chuyện của mình. Chuyện đến nước này em chỉ còn cách chọn từ bỏ thôi!"

-"Từ bỏ sao? Tại sao em phải từ bỏ chứ?"

-"Em đừng có có chấp như vậy? Dạ xem em là em trai vì mối quan hệ giữa anh và Dạ thôi. Em nghĩ rằng Dạ sẽ tha cho người động vào người phụ nữ của mình sao?"

-"Hơn nữa trước giờ chưa thấy Dạ để tâm đến ai như vậy, tên đó luôn đơn độc hẳn đã coi con thỏ trắng đó là người thân của mình rồi. Với tính cách tàn nhẫn và điên loạn ấy, em nên tránh càng xa càng tốt."

-"Anh hai à.."

-"Anh nghỉ em cần thời gian để tĩnh tâm trở lại. Anh biết em là người sáng suốt. Đừng tự hủy hoại mình mãi như thế nữa."

-" Có những thứ không phải của mình thì em vĩnh viễn sẽ không có được."

Nói rồi Lâm Thành lãnh đạm rời đi. Căn phòng sang trọng ấy chỉ còn lại một chàng trai ngồi bần thần vẻ mặt vô hồn phờ phạc...

*

Tại một nơi khác trong căn phòng bệnh VIP của bệnh viện lớn nhất thành phố, Hứa Đường Uyên được đưa vào phòng cấp cứu, cô ta mất máu quá nhiều mà ngất đi.

-"Các người phải cứu sống em tôi bằng mọi giá, không thì cũng đừng hòng được yên."

-"Vâng vâng thưa cậu Hứa."

Từ đằng xa bóng hai người trung niên lịch thiệp, sang trọng vội vã chạy đến.



-"Dương Dương, con à em con có sao không nó thể nào hả, nếu con bé có chuyện gì mẹ chết mất."

Bàn tay nắm chặt lấy tay Hứa Dương Dương mà khóc lóc.

-"Không có sao đâu, sẽ ổn thôi, ba mẹ ngồi xuống trước đi đã. Nào..."

-" Được, được rồi!"

-"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Là ai dám động đến con gái ta? Ta sẽ giết chết kẻ đó!"

-"Cha à, nên bình tĩnh lại trước đi. Con cũng vừa nhận được tin đã vội vã đến đây. Còn là chuyện gì chỉ đành hỏi Hạ phu nhân đây không phải sẽ rõ sao?"

-"Tôi... tôi sao? Được rồi tôi sẽ nói.."

.......

-" Lúc đầu đã bảo nó cắt đứt với loại thấp kém đó rồi, sau lại tự dưng về đó để xảy ra chuyện này. Đứa con gái này muốn làm ta lo lắng đến đâu nữa chứ?"

-"Ông à, bây giờ quan trọng nhất vẫn là tính mạng con gái, tôi không muốn mất đi nó lần nào nữa... huhuhu..."

Ánh mắt Hứa lão gia tối lại, ông ta nhìn về phía mẹ Noãn Noãn, trong lòng trỗi dậy một sát ý đầy nguy hiểm.

-"Dương Dương, chuyện này con tự xử lí đi, làm cho sạch sẽ vào. Ta không muốn chuyện này xảy ra lần nào nữa!"

-"Con biết rồi. Vốn dĩ con cũng không muốn để chuyện này cứ thế như vậy trôi qua. Bà Hạ, bà nên cầu nguyện cho đứa con gái út của bà đi."

-"..."

"Cậu nguyện sao, lũ người này đúng là biết nói đùa thật, Đường Uyên đúng là thông minh chỉ cần để bọn họ biết tin liền có thể ngư ông đắc lợi. Hạ Tư Noãn đó dám chống đối lại mẹ con mình, chết là đáng rồi."

-"Hình như con gái gặp nguy hiểm bà lại vui mừng nhỉ, lạ thật đấy."

Bà ta lập tức giật mình, hoàn hồn.

-"Cậu ... nhạy cảm quá rồi, tôi chỉ mong mọi người sẽ bỏ qua cho con bé, nó vẫn còn nhỏ.."

-"Vậy Đường Uyên của chúng tôi lớn lắm sao, mẹ nuôi như bà đúng là không ra gì, tôi sẽ bắt con bà đền tội đó. Dương Dương con không được phép nương tay đâu."



-"Con biết rồi mà mẹ, mẹ đừng kích động. Con đảm bảo chính tay con sẽ tóm được con nhóc ngỗ ngược đó."

****

-"Cảm ơn bác sĩ Trần, may mà có ông."

-"Không có gì đâu, Noãn Noãn cháu là con gái bạn thân ta, ta cũng không thể thấy chết không cứu."

-"Có điều ta muốn hỏi... Tại sao con lại bị thương rồi đi trên đường đầy bất lực mà không đến bệnh viện, chị gái con đâu ? Sao con không gọi người nhà hay xe cấp cứu chứ?"

-"Con chỉ là... bị cướp tấn công. Con định đến đồn cảnh sát trước ạ.. không ngờ vết thương lại nặng đến vậy."

-"Haizz.. mai là có ta đi ngang qua không thì con chắc rơi vào nguy kịch. Đâu phải con không biết cả thành phố này cũng chưa chắc có người có thể truyền máu cho con, may mà vẫn còn có thể cầm cự được.

Vết thương dù đã được khâu lại nhưng phải mất cả tháng hơn mới có thể lành lại, nên tránh làm việc dùng nhiều sức. Có cần ta gọi người nhà đến đón con..."

Noãn Noãn lập tức hoảng loạn cô không biết phải giải thích thế nào.

-"Con ... không ... không cần, họ đều đi du lịch hết rồi ạ, chỉ có con một mình ở đây thôi."

-"Vậy sao?" Ánh mắt đầy khó hiểu và nghi hoặc của bác sĩ Trần, có lẽ ông ấy đã nhận ra lời nói dối non nớt ấy.

-"À nếu con không có ai chăm sóc vậy thì ở lại đây đi, tiểu Anh cũng nhớ con lắm đấy, con bé vừa được nghỉ giữ học kì nên về đây ít hôm."

-"Cậu ấy về rồi sao ạ?"

-"Ừm"

-"Con lên lầu tìm cậu ấy ngay đây!"

-"Chờ đã, vết thương của con..."

Noãn Noãn vội vã bước đi lên tầng dù vết thương vẫn đau âm ỉ, nhưng cô không để ý, người bạn thân thiết của cô đang ở đây. Vậy là Noãn Noãn không cần chịu đựng sự cô đơn đáng sợ này nữa rồi.

Chỉ có bác sĩ Trần là thở dài đầy chua chát.

-"Đứa trẻ bất hạnh, không biết còn định giấu ta làm gì, thời gian qua chắc con đã khổ sở lắm."

Trên tay ông ấy là tờ báo của "Nhật báo" sáng nay với hình ảnh trang bìa là Noãn Noãn cùng tiêu đề." Tiểu thư phá sản cùng mối tình tay ba giữa anh rễ và ông trùm thành phố cô sẽ chọn ai."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện