-"Noãn Noãn mày, mày đừng qua đây... tao... mày đừng lại gần đây. Đường Uyên à con có sao không? Con à ?"
Đôi chân bà ta run rẫy, đây là lần đầu bà trông thấy cảnh tượng đáng sợ này, vết máu tung tóe dưới sàn, đôi chân của Hứa Đường Uyên đang chảy đầy máu.
Noãn Noãn trong lúc nguy cấp đã nhắm chặt mắt mà bắn bừa vài phát, không ngờ lại thật sự trúng vào đầu gối chân Hứa Đường Uyên, cô ta đau đớn giãy giụa trên mặt sàn, tiếng hét chói tai vang vọng...
-"Á,... đau quá .... mẹ ơi cứu con với, con không muốn chết. Mẹ ơi... huhu mẹ hãy gọi bác sĩ, gọi liền đi ạ. Mẹ ơi cứu con ... Mẹ, ...mẹ ơi !"
-"Con gái ngoan, không... không sao đâu con, mẹ đi gọi ngay đây. Sẽ không có chuyện gì đâu, đừng sợ..."
-"Mẹ..."
-"Alo, có phải bệnh viện đa khoa không ạ, xin hãy cứu con gái tôi, con gái tôi đang bị thương rất nặng, làm ơn hãy đến đây ngay đi ạ..!"
Bất chợt ánh mắt người mẹ hiền từ va vào đôi mắt vô hồn của đứa con gái bị bỏ rơi, cảm giác lạnh sống lưng lan lên khắp người, bà ta lập tức quỳ xuống...
-"Con... con hãy tha cho mẹ và chị con đi. Chúng ta sẽ không dám đụng đến con nữa. Xin con hãy tha cho bọn ta... Noãn Noãn à không phải mẹ là mẹ ruột của con sao? Có đứa con nào lại tận tay giết mẹ mình không chứ? Đó là tội ác trời đất bất dung? Con ... sẽ không làm như vậy? Có đúng không con.."
Tiếng thở não lòng hòa cùng giọng nói mặn đắng.
Thật trớ trêu.
Thật nực cười.
Thật giả tạo.
Vói bà ấy, đứa con gái này chẳng là gì hết có thể tùy tiện lăng nhục vứt bỏ, nhưng vì chị gái cô bà ta có thể hạ thấp mình mà diễn vở mèo khóc chuột chân thực đến như vậy.
Mười mấy năm nay, rốt cuộc Noãn Noãn đã sống với những loại người gì.
Hay sự xuất hiện của cô trong ngôi nhà này vốn dĩ đã là sự sai lầm ngay từ đầu.
-"Tôi không có gì để nói với các người nữa,từ giờ về sau chúng ta không còn quan hệ gì, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi. Cũng đừng làm phiền đến tôi nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Thái độ rắn rỏi cương quyết như bàn thạch của cô lại mang đến cảm giác đau thương đầy bi lụy.
-"Được được, sao mẹ có thể làm phiền con chứ, con hãy thứ lỗi cho chúng ta, là chúng ta đã sai khi bỏ rơi con, nhưng chúng ta cũng không còn cách nào khác. Noãn Noãn à, con đừng hận ta..."
Cô lảng tránh ánh mắt đượm tình đầy giả tạo ấy, tay trái nén chặt miệng vết thương, tay còn lại cầm lấy ba lô của mình. Đôi chân chới với níu giữ thân thể thấm mệt và mất sức, ráng gượng từng bước đi nặng trĩu rời khỏi căn nhà này, nơi cô gắn bó từ khi mới lọt lòng.
" Mọi thứ nên kép lại từ đây. Quá khứ từng tồn tại trong kí ức cũng nên bị chôn vùi và chìm vào quên lãng."
Đằng sau bóng lưng nhỏ bé đó có ai thấy được là những giọt nước mắt lăn dài, là hối hận hay tủi thân, là đau khổ hay vui mừng vì được giải thoát.
Nhưng sự giày vò của số phận thật sự đã kết thức rồi ư? Phía trước là cầu vòng hay lại là địa ngục sâu thẳm khác... Noãn Noãn bước đi vô định, đau đớn lúc này trên thân xác cô cũng không còn cảm nhận rõ được nữa....
*
Tại Lâm gia, nơi hào nhoáng xa hoa với căn nhà lầu rộng lớn năm tầng dát vàng sáng rực, sân vườn rộng mát với bóng cây xanh tươi, tiếng chim hót líu lo bên tai, tiếng róc rách nước chảy từ dòng suốt nhân tạo vừa dài vừa hoành tráng. Đúng thật là tĩnh lặng và yên bình.
Nhưng trái ngược với phong cảnh hữu tình đó, trong căn phòng họp lớn san trọng của ngôi nhà, ánh đèn chùm vẫn sáng trưng, mùi hương thảo mộc vẫn thoang thoảng và cả tiếng cãi nhau cũng ầm ĩ và nặng nề hơn bao giờ hết.
-"Thằng nghịch tử, rốt cuộc mày đã làm ra loại chuyện gì? Thân là rể quý tộc hào môn lại có quan hệ mập mờ với em vợ còn bị các tay săn ảnh bắt được và đăng lên trang bìa tạp chí thế kia, mày kêu tao làm sao giải thích với thông gia đây."
Gương mặt Lâm Thanh trĩu nặng, đầy vẻ mệt mỏi và chán chường, chuyện này anh ta không quan tâm, anh ta sẽ không vì thứ gọi là trách nhiệm mà làm chuyện trái lòng mình.
-"Con đã nói là con không đồng ý hôn sự này rồi mà. Cha đừng ép con!"
-"Gì chứ?"
Lâm lão gia tức đến phát điên, mái tóc hoa răm cũng phai đi nhiều hơi thành những sợi bạc vì rầu rĩ và giận dữ.
-"Mày nói vậy mà nghe được sao, vậy đứa con của mày và Hứa Đường Uyên phải làm sao? Mày nghĩ rằng chuyện này theo ý mày được à?"
-"Chỉ cần bỏ đi là được, dù gì con cũng là bị người ta bỏ thuốc, con không thích cô ta, cũng sẽ không đồng ý kết hôn. Cha có ép con cũng vậy thôi!"
-"Mày...mày muốn tao tức đến chết sao.Mày nghĩ ai cũng có thể kết thông gia với quý tộc sao.
Đây là cơ hội hiếm có, tình yêu là gì mà mày lại ngu ngốc theo đuổi chứ, mày phải giống như tao, có tham vọng lên.
Chỉ cần mượn bàn đạp nhà họ Hứa mày có thể phát triển nhiều hơn nữa, sau này còn cần nhìn sắc mặt bọn họ sao? Lúc đó mày muốn cô gái nào mà không được chứ?"
Mẹ của Lâm Thanh nhìn một bên cũng không thể chịu được đứa con này nữa, nhưng bà ta lại dùng cách khôn khéo hơn đó là rót mật vào tai con mình.
-"Con trai à, cha con nói rất đúng, tình yêu có thể mất chỉ có tiền tài là ở mãi bên cạnh con. Nếu con có được tiền muốn ai mà không được chứ.
Chỉ cần con nghe lời cha con, không chỉ công ty nhà mình cả tập đoàn Hứa thị đều là của con.
-"Ta và cha con cũng sẽ không cấm đoán việc con qua lại với Hạ Tư Noãn nữa, con xem không có chuyện gì tốt hơn thế này đâu.
Con à! Con lớn rồi phải suy nghĩ chín chắn lên một chút.
Mẹ đoán không lầm thì Hạ Tư Noãn đó bây giờ ở bên cạnh Hàn Thiên Dạ. Con xem hắn vừa mạnh vừa giàu, nếu con như bây giờ thì không thể đấu lại hắn đâu.
Nhưng nếu con nghe lời ba con, sau này chưa biết ai hơn ai...con gái ấy à,chỉ cần ai có tiền có quyền là nó sẽ theo người đó thôi..."
"Bốp, bốp bốp" ..Tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên, bóng dáng cao lớn cũng đang bước đến gần, trên môi hiện lên nụ cười nhạo báng đầy khinh khi.
-"Kế hoạch xuất sắc thật đấy? Dì đang tiến hành tẩy não con trai mình sao?"
Ánh mắt bà ấy trở nên hoang mang nhìn theo bóng người đang bước vào...
-"Thành à, con về rồi sao? Sao không báo trước một tiếng,... dì chỉ là nói cho em con hiểu thôi. Sao có thể gọi là tẩy não chứ!"
Tiếng nói ngọt ngào, gương mặt hiền hòa, thân thiện, ấm áp, ai biết được sau lưng lại mắng thầm trong lòng.
"Chết tiệc thằng con hoang này sao lại về đây, không lẽ đến vì tài sản nó biết con mình sắp kết hôn nên về lấy lòng cha nó để được giao quyền quản lí công ty à. "
-"Dì thật là không biết. Hàn Thiên Dạ là ai chứ? Dì lại xúi con mình đối đầu cùng hắn không phải quá tự mãn rồi sao?"
-"Dì... chỉ là dì nói ra suy nghĩ trong lòng thôi. Con hiểu lầm ý của dì rồi, sao dì có thể xúi Lâm Thanh đi vào chỗ nguy hiểm chứ?"
-"Vậy sao ạ?"
-"Chưa kể đến việc có thể đấu lại Hàn Thiên Dạ hay không, việc dòm ngó đến đồ của hắn cũng khiến hắn căm ghét và thù hằn. Dì đang sống trong địa bàn của Hàn Thiên Dạ mà lại có ý phản bội lại sao?"
-"Có phải dì muốn kéo cả nhà chúng ta đi chết cùng nhau không?"
-"Ta..."
-"ĐỦ RỒI! " Lâm lão gia mệt mỏi với tình cảnh này, ông ta ghét nhất là gia đình xào xáo chia năm xẻ bảy. Dù là ai cũng phải nghe theo ông ta, bản tính gia trưởng đã ăn sâu vào máu người đàn ông.
-"Một tiếng là Hàn Thiên Dạ hai tiếng cũng là hắn. Mày xem ai là người nhà của mày mà lại bênh vực hắn hết lời.
Ta không muốn nói cũng không muốn nhắc lại nữa, chuyện gì ta đã sắp xếp đều phải làm theo. Cho dù là gì thì Lâm Thanh con cũng chuẩn bị kết hôn đi.
Ta đã phân tích rõ cái lợi,cái hại rồi. Là một thằng đàn ông đừng sống như rùa rút cổ, cả phụ nữ của mình cũng bị cướp mất, đúng là vô dụng thật.
Nếu con còn muốn quyền thừa kế thì kết hôn cho ta. Ta mệt lắm rồi, ta về phòng đây, các người tự giải quyết với nhau đi."
-"Cha đi trước đi, con còn có điều muốn nói với Lâm Thanh, dì cũng rời đi một chút được không?"
-"Tại sao chứ, ta là mẹ nó..."
Lâm Thanh mệt mỏi thở dài đầy bất lực.
-"Mẹ à, con không phải con nít ba tuổi... mẹ ra trước đi."
-"Được ... được rồi nhưng nếu nó nói gì sai trái con không được làm theo mà phải bàn với mẹ đó."
-"Con hứa mà mẹ đi đi.."
*
Căn phòng bỗng chốc chỉ còn lại hai bóng người, hình dáng, thần thái, cả tóc và gương mặt đều trông khá giống nhau chỉ có ý nghĩ là hoàn toàn khác biệt.
-"Em trai, em có biết khi chọc giận một con sư tử có hậu quả gì không ? "
-"...."
Đôi chân bà ta run rẫy, đây là lần đầu bà trông thấy cảnh tượng đáng sợ này, vết máu tung tóe dưới sàn, đôi chân của Hứa Đường Uyên đang chảy đầy máu.
Noãn Noãn trong lúc nguy cấp đã nhắm chặt mắt mà bắn bừa vài phát, không ngờ lại thật sự trúng vào đầu gối chân Hứa Đường Uyên, cô ta đau đớn giãy giụa trên mặt sàn, tiếng hét chói tai vang vọng...
-"Á,... đau quá .... mẹ ơi cứu con với, con không muốn chết. Mẹ ơi... huhu mẹ hãy gọi bác sĩ, gọi liền đi ạ. Mẹ ơi cứu con ... Mẹ, ...mẹ ơi !"
-"Con gái ngoan, không... không sao đâu con, mẹ đi gọi ngay đây. Sẽ không có chuyện gì đâu, đừng sợ..."
-"Mẹ..."
-"Alo, có phải bệnh viện đa khoa không ạ, xin hãy cứu con gái tôi, con gái tôi đang bị thương rất nặng, làm ơn hãy đến đây ngay đi ạ..!"
Bất chợt ánh mắt người mẹ hiền từ va vào đôi mắt vô hồn của đứa con gái bị bỏ rơi, cảm giác lạnh sống lưng lan lên khắp người, bà ta lập tức quỳ xuống...
-"Con... con hãy tha cho mẹ và chị con đi. Chúng ta sẽ không dám đụng đến con nữa. Xin con hãy tha cho bọn ta... Noãn Noãn à không phải mẹ là mẹ ruột của con sao? Có đứa con nào lại tận tay giết mẹ mình không chứ? Đó là tội ác trời đất bất dung? Con ... sẽ không làm như vậy? Có đúng không con.."
Tiếng thở não lòng hòa cùng giọng nói mặn đắng.
Thật trớ trêu.
Thật nực cười.
Thật giả tạo.
Vói bà ấy, đứa con gái này chẳng là gì hết có thể tùy tiện lăng nhục vứt bỏ, nhưng vì chị gái cô bà ta có thể hạ thấp mình mà diễn vở mèo khóc chuột chân thực đến như vậy.
Mười mấy năm nay, rốt cuộc Noãn Noãn đã sống với những loại người gì.
Hay sự xuất hiện của cô trong ngôi nhà này vốn dĩ đã là sự sai lầm ngay từ đầu.
-"Tôi không có gì để nói với các người nữa,từ giờ về sau chúng ta không còn quan hệ gì, đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi. Cũng đừng làm phiền đến tôi nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Thái độ rắn rỏi cương quyết như bàn thạch của cô lại mang đến cảm giác đau thương đầy bi lụy.
-"Được được, sao mẹ có thể làm phiền con chứ, con hãy thứ lỗi cho chúng ta, là chúng ta đã sai khi bỏ rơi con, nhưng chúng ta cũng không còn cách nào khác. Noãn Noãn à, con đừng hận ta..."
Cô lảng tránh ánh mắt đượm tình đầy giả tạo ấy, tay trái nén chặt miệng vết thương, tay còn lại cầm lấy ba lô của mình. Đôi chân chới với níu giữ thân thể thấm mệt và mất sức, ráng gượng từng bước đi nặng trĩu rời khỏi căn nhà này, nơi cô gắn bó từ khi mới lọt lòng.
" Mọi thứ nên kép lại từ đây. Quá khứ từng tồn tại trong kí ức cũng nên bị chôn vùi và chìm vào quên lãng."
Đằng sau bóng lưng nhỏ bé đó có ai thấy được là những giọt nước mắt lăn dài, là hối hận hay tủi thân, là đau khổ hay vui mừng vì được giải thoát.
Nhưng sự giày vò của số phận thật sự đã kết thức rồi ư? Phía trước là cầu vòng hay lại là địa ngục sâu thẳm khác... Noãn Noãn bước đi vô định, đau đớn lúc này trên thân xác cô cũng không còn cảm nhận rõ được nữa....
*
Tại Lâm gia, nơi hào nhoáng xa hoa với căn nhà lầu rộng lớn năm tầng dát vàng sáng rực, sân vườn rộng mát với bóng cây xanh tươi, tiếng chim hót líu lo bên tai, tiếng róc rách nước chảy từ dòng suốt nhân tạo vừa dài vừa hoành tráng. Đúng thật là tĩnh lặng và yên bình.
Nhưng trái ngược với phong cảnh hữu tình đó, trong căn phòng họp lớn san trọng của ngôi nhà, ánh đèn chùm vẫn sáng trưng, mùi hương thảo mộc vẫn thoang thoảng và cả tiếng cãi nhau cũng ầm ĩ và nặng nề hơn bao giờ hết.
-"Thằng nghịch tử, rốt cuộc mày đã làm ra loại chuyện gì? Thân là rể quý tộc hào môn lại có quan hệ mập mờ với em vợ còn bị các tay săn ảnh bắt được và đăng lên trang bìa tạp chí thế kia, mày kêu tao làm sao giải thích với thông gia đây."
Gương mặt Lâm Thanh trĩu nặng, đầy vẻ mệt mỏi và chán chường, chuyện này anh ta không quan tâm, anh ta sẽ không vì thứ gọi là trách nhiệm mà làm chuyện trái lòng mình.
-"Con đã nói là con không đồng ý hôn sự này rồi mà. Cha đừng ép con!"
-"Gì chứ?"
Lâm lão gia tức đến phát điên, mái tóc hoa răm cũng phai đi nhiều hơi thành những sợi bạc vì rầu rĩ và giận dữ.
-"Mày nói vậy mà nghe được sao, vậy đứa con của mày và Hứa Đường Uyên phải làm sao? Mày nghĩ rằng chuyện này theo ý mày được à?"
-"Chỉ cần bỏ đi là được, dù gì con cũng là bị người ta bỏ thuốc, con không thích cô ta, cũng sẽ không đồng ý kết hôn. Cha có ép con cũng vậy thôi!"
-"Mày...mày muốn tao tức đến chết sao.Mày nghĩ ai cũng có thể kết thông gia với quý tộc sao.
Đây là cơ hội hiếm có, tình yêu là gì mà mày lại ngu ngốc theo đuổi chứ, mày phải giống như tao, có tham vọng lên.
Chỉ cần mượn bàn đạp nhà họ Hứa mày có thể phát triển nhiều hơn nữa, sau này còn cần nhìn sắc mặt bọn họ sao? Lúc đó mày muốn cô gái nào mà không được chứ?"
Mẹ của Lâm Thanh nhìn một bên cũng không thể chịu được đứa con này nữa, nhưng bà ta lại dùng cách khôn khéo hơn đó là rót mật vào tai con mình.
-"Con trai à, cha con nói rất đúng, tình yêu có thể mất chỉ có tiền tài là ở mãi bên cạnh con. Nếu con có được tiền muốn ai mà không được chứ.
Chỉ cần con nghe lời cha con, không chỉ công ty nhà mình cả tập đoàn Hứa thị đều là của con.
-"Ta và cha con cũng sẽ không cấm đoán việc con qua lại với Hạ Tư Noãn nữa, con xem không có chuyện gì tốt hơn thế này đâu.
Con à! Con lớn rồi phải suy nghĩ chín chắn lên một chút.
Mẹ đoán không lầm thì Hạ Tư Noãn đó bây giờ ở bên cạnh Hàn Thiên Dạ. Con xem hắn vừa mạnh vừa giàu, nếu con như bây giờ thì không thể đấu lại hắn đâu.
Nhưng nếu con nghe lời ba con, sau này chưa biết ai hơn ai...con gái ấy à,chỉ cần ai có tiền có quyền là nó sẽ theo người đó thôi..."
"Bốp, bốp bốp" ..Tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên, bóng dáng cao lớn cũng đang bước đến gần, trên môi hiện lên nụ cười nhạo báng đầy khinh khi.
-"Kế hoạch xuất sắc thật đấy? Dì đang tiến hành tẩy não con trai mình sao?"
Ánh mắt bà ấy trở nên hoang mang nhìn theo bóng người đang bước vào...
-"Thành à, con về rồi sao? Sao không báo trước một tiếng,... dì chỉ là nói cho em con hiểu thôi. Sao có thể gọi là tẩy não chứ!"
Tiếng nói ngọt ngào, gương mặt hiền hòa, thân thiện, ấm áp, ai biết được sau lưng lại mắng thầm trong lòng.
"Chết tiệc thằng con hoang này sao lại về đây, không lẽ đến vì tài sản nó biết con mình sắp kết hôn nên về lấy lòng cha nó để được giao quyền quản lí công ty à. "
-"Dì thật là không biết. Hàn Thiên Dạ là ai chứ? Dì lại xúi con mình đối đầu cùng hắn không phải quá tự mãn rồi sao?"
-"Dì... chỉ là dì nói ra suy nghĩ trong lòng thôi. Con hiểu lầm ý của dì rồi, sao dì có thể xúi Lâm Thanh đi vào chỗ nguy hiểm chứ?"
-"Vậy sao ạ?"
-"Chưa kể đến việc có thể đấu lại Hàn Thiên Dạ hay không, việc dòm ngó đến đồ của hắn cũng khiến hắn căm ghét và thù hằn. Dì đang sống trong địa bàn của Hàn Thiên Dạ mà lại có ý phản bội lại sao?"
-"Có phải dì muốn kéo cả nhà chúng ta đi chết cùng nhau không?"
-"Ta..."
-"ĐỦ RỒI! " Lâm lão gia mệt mỏi với tình cảnh này, ông ta ghét nhất là gia đình xào xáo chia năm xẻ bảy. Dù là ai cũng phải nghe theo ông ta, bản tính gia trưởng đã ăn sâu vào máu người đàn ông.
-"Một tiếng là Hàn Thiên Dạ hai tiếng cũng là hắn. Mày xem ai là người nhà của mày mà lại bênh vực hắn hết lời.
Ta không muốn nói cũng không muốn nhắc lại nữa, chuyện gì ta đã sắp xếp đều phải làm theo. Cho dù là gì thì Lâm Thanh con cũng chuẩn bị kết hôn đi.
Ta đã phân tích rõ cái lợi,cái hại rồi. Là một thằng đàn ông đừng sống như rùa rút cổ, cả phụ nữ của mình cũng bị cướp mất, đúng là vô dụng thật.
Nếu con còn muốn quyền thừa kế thì kết hôn cho ta. Ta mệt lắm rồi, ta về phòng đây, các người tự giải quyết với nhau đi."
-"Cha đi trước đi, con còn có điều muốn nói với Lâm Thanh, dì cũng rời đi một chút được không?"
-"Tại sao chứ, ta là mẹ nó..."
Lâm Thanh mệt mỏi thở dài đầy bất lực.
-"Mẹ à, con không phải con nít ba tuổi... mẹ ra trước đi."
-"Được ... được rồi nhưng nếu nó nói gì sai trái con không được làm theo mà phải bàn với mẹ đó."
-"Con hứa mà mẹ đi đi.."
*
Căn phòng bỗng chốc chỉ còn lại hai bóng người, hình dáng, thần thái, cả tóc và gương mặt đều trông khá giống nhau chỉ có ý nghĩ là hoàn toàn khác biệt.
-"Em trai, em có biết khi chọc giận một con sư tử có hậu quả gì không ? "
-"...."
Danh sách chương